Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 775

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 19

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 101

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

5 19

Novel - Chương 3: Takeru và Chloe Tái Ngộ

 “Takeru có ở đó không?”

Tsukimura Akari bước vào chính điện Đền Daitenku. Tốt nghiệp đại học, Akari vẫn miệt mài trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu những công nghệ còn sót lại từ Ganma World. Cuối tuần này là ngày giỗ của Fumiba, nàng đến tìm Tenkuji Takeru để bàn bạc sắp xếp, nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Tìm kiếm khắp nơi, Akari bèn đến chính điện.

“Onari, Takeru ở đâu?”

Onari đang ngồi tọa thiền, chỉ tay lên thẳng phía trên mình.

“Thật là, dám trèo lên mái chính điện, chẳng sợ trời phạt sao!”

“Mái nhà!?”

Bước ra ngoài nhìn, Takeru quả thật đang nằm trên mái nhà ngắm nhìn bầu trời.

Trở thành sinh viên đại học, vẻ ngoài của Takeru đã mất đi nét non nớt, trông hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Onari không khỏi thở dài.

“Gần đây Takeru thiếu gia hễ trời đẹp là thường xuyên như vậy đó.”

“Hắn đang làm gì trên đó?”

“Không biết.”

Tầm mắt của Takeru, tận cùng là một bầu trời xanh biếc không một gợn mây.

—Nàng giờ này đang ở đâu, và đang làm gì nhỉ...—

Trong tâm trí Takeru, giờ đây có một sự tồn tại không thể xua tan, mặc dù chỉ gặp mặt vài lần, nhưng ấn tượng về nàng lại vô cùng sâu sắc. Cứ hễ nhìn thấy bầu trời xanh như vậy, hắn lại nhớ đến nàng...

“Takeru, mau xuống đây!”

Nghe thấy giọng Akari, Takeru hoàn hồn, trèo xuống từ mái nhà. Đợi hắn là Akari với vẻ mặt kinh ngạc.

“Takeru, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?”

“Không có gì.”

“Đừng hòng lừa ta. Ngươi nghĩ ta quen ngươi bao lâu rồi chứ. Vả lại, ngươi vốn là người chẳng thể giấu giếm điều gì.”

“Bầu trời hôm nay thật sự xanh biếc.”

“Đừng đánh trống lảng.”

“Ngươi xem, bầu trời đẹp lắm phải không?”

“Có chuyện gì mà ngươi không thể nói với ta sao?”

“Cảm giác thật sự rất dễ chịu.”

“Takeru!”

“Xin lỗi, ta chợt nhớ lại chuyện bầu trời Ganma World trở lại xanh biếc.”

Nói rồi, Takeru quay vào chính điện.

“Có phải nhớ lại cảnh bần tăng đã trổ tài ra sao không?”

Nhờ Skyforming Aozora No. 7 do Akari và Igor cùng nghiên cứu phát triển, bầu trời đỏ rực của Ganma World giờ đã trở lại xanh biếc. Lúc đó, Onari hiếm khi trổ tài.

“Bầu trời xanh của Ganma...”

Akari lẩm bẩm như nhớ ra điều gì.

“Takeru thiếu gia cũng góp công không ít, nếu bần tăng nhớ không lầm thì đối thủ của hắn lúc đó là một cô gái có thân thủ rất lợi hại...”

—Takeru...—

Akari lặng lẽ nhìn bóng lưng Takeru.

***

Địa điểm tổ chức nằm ở một thị trấn nhỏ cách Đền Daitenku khoảng một giờ lái xe.

Takeru và Akari đã đến thị trấn này lần thứ hai. Lần đầu tiên là để dự tang lễ của một cụ bà tên Fukushima Fumi, mọi người đều thân mật gọi nàng là Fumiba.

Lúc sinh thời, Fumiba kinh doanh một xe bán takoyaki ven đường, hai người từ nhỏ đã thường xuyên đến ăn takoyaki do nàng làm. Hôm nay là ngày giỗ của Fumiba, nơi tổ chức nghi lễ là một nhà tang lễ không lớn lắm. Onari đã đến địa điểm trước một bước.

“Đã hai năm rồi nhỉ...”

Akari cảm thán nói.

“Đối với chúng ta, Văn bà là một người rất quan trọng, đặc biệt là với Alain...”

Alain, trong quá khứ, từng nhận lệnh từ Ganma World đến xâm lược Trái Đất. Takeru, với tư cách là Kamen Rider Ghost, đã không ngừng chiến đấu ác liệt với hắn để ngăn chặn điều đó.

Nhưng khi gặp Fumiba, Alain đã bị những hành động ấm áp của nàng cảm hóa, dần thay đổi suy nghĩ rằng mình không cần cảm xúc.

“Hắn ta, giờ vẫn mặc chiếc áo len Văn bà tặng.”

“Cũng phải...”

Akari cảm động gật đầu tán thưởng.

Alain luôn mặc quân phục Ganma, từng thay bằng chiếc áo len xanh lá Fumiba tặng...

Ngay khi Akari lờ mờ nhớ lại chuyện xưa, Takeru đột nhiên vui vẻ kêu lớn.

“Là Kanon!”

Kanon đang đi trên con đường đối diện, cũng vẫy tay chào Takeru và Akari.

“Xem ra tinh thần Kanon cũng rất tốt.”

“Nàng không đi cùng Alain, thật hiếm thấy.”

Takeru cũng cười vẫy tay đáp lại.

Theo lời Kanon, Alain sau khi đưa nàng đến Trái Đất, vì có việc phải quay về Ganma World nên không thể tham dự buổi lễ, đành phải sau đó đến viếng mộ.

Ngày giỗ của Fumiba, ngoài họ hàng bạn bè, còn tụ tập không ít khách khứa hoài niệm về nàng. Buổi pháp sự với không khí hòa nhã này cho thấy nàng có nhân duyên tốt đẹp đến nhường nào khi còn sống.

“Thật sự rất cảm ơn các vị đã vì bà mà đến đây.”

Cháu gái của Fumiba, Fukushima Harumi, nhờ triển lãm tranh cá nhân được đánh giá cao mà bước chân vào con đường họa sĩ. Đồng thời tìm được bạn đời, nàng giờ đây sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng vì quá chuyên tâm vào hội họa, nên không thể dành thời gian kinh doanh quán takoyaki Fumiba để lại, điều này quả thật rất đáng tiếc.

Những bức tranh thời trẻ của Fumiba từng được Alain, người từ Ganma World đến Trái Đất trinh sát, khen ngợi. Bởi vậy nàng khi còn sống luôn coi hội họa là sở thích, và Alain lúc đó cũng trở thành mối tình đầu của Fumiba.

Sau khi chào Emi, Takeru và Akari bước ra khỏi đại sảnh, Kanon và Onari đang đợi họ ở cửa.

“Takeru thiếu gia, buổi lễ này được tổ chức rất tốt.”

Onari gật đầu với vẻ mặt mãn nguyện.

“Cũng là nhờ Onari tiên sinh đã làm rất tốt phần tụng kinh.”

“Đâu có chuyện đó. Bần tăng vẫn đang tu hành, còn nhiều chỗ cần cải thiện.”

Nghe Kanon khen ngợi, Onari vội vàng khách sáo phủ nhận.

“Ta nghe nói Onari tiên sinh đã quay về Đền Daitenku rồi sao? Đã làm hòa với Shebel tiên sinh rồi à?”

“Đâu có làm hòa gì. Trước hết, ta với hắn vốn dĩ chưa từng cãi vã.”

Onari nói đúng theo một nghĩa nào đó. Sau khi cuộc chiến với Ganma kết thúc, Shebel, từng là chiến binh Ganma, đã bắt đầu tu hành ở Đền Daitenku. Tính cách vô dục vô cầu của hắn quả thật phù hợp với cuộc sống tu hành, vả lại còn được Shibuya và Narita trong chùa kính trọng. So với đó, Onari lại luôn nói suông, chẳng có hành động thực tế nào.

“Xin ngươi nghiêm túc một chút.”

Vì thế, Shebel bắt đầu chỉ trích Onari như vậy, và những điểm hắn chỉ ra đều rất sắc bén.

—Bần tăng mới là tiền bối của ngươi chứ!—

Onari tuy nghĩ vậy, nhưng lại không có lý do gì để phản bác lời Shebel. Vì thế, Onari mất đi chỗ dung thân, rời khỏi chùa, và tiếp tục công việc của Viện Nghiên Cứu Hiện Tượng Kỳ Lạ ở bên ngoài. Bởi vậy đây không phải do cãi vã, mà chỉ là Onari đơn thuần bỏ đi mà thôi.

Nhưng khi Shebel biết Onari từng liều mạng sửa chữa Skyforming Aozora No. 7 bị Danton ngầm phá hoại mà cứu lấy Ganma World, hắn bắt đầu nhìn Onari bằng con mắt khác. Onari cũng nhờ đó mà được quay về chùa từ Viện Nghiên Cứu Hiện Tượng Kỳ Lạ.

“Để báo đáp ân tình của tiên đại, trách nhiệm của bần tăng là phải giúp Takeru thiếu gia trở thành một trụ trì xuất sắc. Bởi vậy, bất đắc dĩ mới phải quay về.”

Mặc dù miệng nói vậy, nhưng thực ra Onari khi rời khỏi chùa cũng cảm thấy vô cùng cô đơn.

Kanon hỏi Akari.

“Nghiên cứu ở đại học bận rộn lắm sao?”

“Bận chết đi được, có rất nhiều việc phải làm, nhưng công nghệ của Ganma thật sự rất dễ khiến người ta mê mẩn.”

“Như vậy chẳng phải không thể tìm bạn trai sao?”

“Đâu có thời gian đó.”

Akari cười, lén nhìn Takeru. Nhưng Takeru lại cười vô tư lự.

Nhận ra điều này, Onari bèn trêu chọc nói.

“Akari đại nhân chẳng phải đã có Igor rồi sao?”

“Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy, Igor chỉ là bạn đồng nghiên cứu thôi, chúng ta đâu phải loại quan hệ đó!”

“Thật vậy sao? Bần tăng lại thấy hai ngươi rất đáng ngờ đấy.”

“Đừng nói lung tung nữa! Bằng không ta sẽ nổi giận đấy!”

“Vừa nhắc đến đã nổi giận, điểm này quả thật rất đáng ngờ.”

Takeru tách hai người đang đối đầu ra.

“Đừng cãi vã ở đây chứ!”

“Takeru, chuyện đâu phải như vậy.”

“Nhưng ta cũng thấy Igor tiên sinh thích Akari tiểu thư.”

Kanon đỏ mặt nói.

“Thật là, đã nói chuyện không phải như vậy mà!”

Akari tuy cố gắng phủ nhận, nhưng tiếp tục thì sẽ không bao giờ dứt. Để chuyển chủ đề, Akari nhắc đến Dimia.

“Nhân tiện, các ngươi có nghe nói về Birus System đang bán chạy gần đây không? Đó thực ra là Dimia đã được Birus tiên sinh cải tiến đấy!”

“Dimia! Nghe có vẻ nguy hiểm nhỉ, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Onari nhíu mày.

“Dimia vốn là một hệ thống trong mơ, chỉ cần sử dụng an toàn thì sẽ không có vấn đề gì. Igor cũng nói hiệu suất của nó đã tiến bộ rất nhiều.”

“He he, Igor các hạ sao?”

Akari phớt lờ Onari đang cười khẩy, nói với Kanon.

“Kanon, cuộc sống ở Ganma World thế nào rồi?”

“Ừm, ta sống rất tốt. Nhưng Alain thật sự rất bận, ta sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ hắn.”

Kanon xem ra sống rất tốt.

“Takeru gần đây thế nào rồi? Cuộc sống đại học có tốt không?”

“Ừm, ta cũng sống rất vui vẻ.”

“Chỉ vui vẻ thôi thì không đủ, Takeru thiếu gia cũng phải chuyên tâm hơn vào việc học hành.”

“Onari một chút cũng không thay đổi, vẫn cứ lải nhải. Lúc ngươi không ở đây, tai ta còn được yên tĩnh hơn nhiều.”

“Ngươi nói gì cơ!?”

“Chỉ là đùa thôi mà.”

Akari cũng không khỏi chen lời.

“Đừng để thiếu tín chỉ đại học đấy.”

“Ta biết rồi, lại thêm một người lải nhải nữa.”

“Gì chứ, ta chẳng qua là lo lắng cho Takeru ngươi mới nói vậy thôi, đến lúc đó cho dù ngươi có khóc lóc cầu xin ta cũng sẽ không dạy ngươi viết báo cáo đâu.”

“Xin lỗi! Xin lỗi!”

“Quan hệ của các ngươi vẫn tốt như xưa nhỉ.”

Kanon vui vẻ mỉm cười.

“Cũng phải...”

Tâm trạng Akari giờ đây khá phức tạp. Nàng tưởng mình không có tình cảm đặc biệt gì với Takeru, người đã ở bên cạnh từ nhỏ. Nhưng Takeru gần đây lại khiến nàng...

Takeru vươn vai một cái thật dài.

“Thời tiết này thật dễ chịu.”

Takeru cảm thấy biết ơn khoảng thời gian bình yên và hạnh phúc này.

—Có thể sống lại thật sự quá tốt...—

Takeru cho rằng đây là sinh mạng được mọi người hợp sức giành lại, bởi vậy hắn được giao phó sứ mệnh kết nối với tương lai.

Ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay vẫn là bầu trời xanh trong không một gợn mây.

—Lúc đó cũng là bầu trời như vậy...—

Đó là chuyện xảy ra khi bầu trời đỏ rực ở Ganma World trở lại xanh biếc, Chloe tấn công Takeru.

Chloe đột nhiên ngừng tấn công, Takeru thấy khó hiểu bèn hỏi.

“Tại sao, ánh mắt vẫn bi thương đến vậy?”

“Ta không còn ý nghĩa để sống nữa... Phụ thân đã chết rồi...”

Vì Chloe nhận ra Danton đã bị Makoto đánh bại. Đối với nàng, Danton, người mà nàng ngưỡng mộ như phụ thân, là ý nghĩa duy nhất để nàng tồn tại.

“Vậy sao... Nhưng ngươi nên sống vì chính mình. Chỉ cần bước ra bước đầu tiên. Bước đó sẽ tạo nên tương lai của ngươi. Và thế giới này cũng sẽ vì thế mà thay đổi.”

Nói rồi Takeru đưa tay chỉ lên bầu trời.

“...Tên của ngươi là gì?”

“Ta tên là Takeru, Tenkuji Takeru.”

Sau đó, Chloe biến mất không dấu vết.

—Nàng giờ này có ổn không...—

Trong lòng Takeru, người không thể xua tan chính là Chloe.

Akari cũng vô thức nhận ra điều này.

—Takeru lại nhìn lên bầu trời rồi...—

Akari cũng tỏ ra rất để tâm đến chuyện này.

—Ta chẳng qua là lo lắng cho Takeru, chỉ vậy thôi. Nếu Takeru hẹn hò với cô gái đó thì không biết sẽ thành ra sao nữa.—

Nàng tự thuyết phục mình như vậy.

***

Mộ của Fumiba nằm ở Bồ Đề Tự gần nhà cũ.

Khi Takeru đến đây, hắn thấy Alain đang chắp tay đứng trước mộ Fumiba.

“Alain, ngươi vẫn ổn chứ?”

“Không kịp đến dự lễ, thật sự rất có lỗi với Văn bà.”

“Văn bà chắc chắn sẽ rất vui!”

Takeru cũng chắp tay.

“Mọi người đã về Đền Daitenku rồi sao?”

“Ừm, Onari đang tràn đầy khí thế chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay.”

“Đúng là chẳng thay đổi chút nào.”

Alain vui vẻ mỉm cười.

“Alain, Makoto ca ca giờ sao rồi?”

Sau khi đánh bại Danton, thành công khiến bầu trời Ganma World trở lại xanh biếc, khi Makoto biết mình thực ra là người nhân tạo do Danton tạo ra, hắn đã không từ biệt mọi người mà một mình lên đường du hành...

Takeru vẫn luôn để tâm đến chuyện của Makoto.

“Makoto hình như đang lang thang khắp Ganma World. Nghe nói hắn còn giúp đỡ những người gặp nạn trên đường...”

“Makoto ca ca vậy mà!?”

Lúc này, Makoto đang đi gần biên giới Ganma World, dừng lại nghỉ ngơi một chút, rồi thở dài.

“Hôm nay là ngày giỗ của Văn bà, mọi người chắc đang tụ tập cùng nhau...”

Ngẩng đầu nhìn lên, một bầu trời xanh biếc vô tận. Những dãy núi hoang vu cũng đang dần trở lại bình thường.

—Alain đang nỗ lực thực hiện ước nguyện... Đó chính là bảo vật của hắn...—

Cũng như Alain có mục tiêu cần thực hiện, chính mình cũng nhất định có việc phải làm. Để tìm kiếm điều đó, Makoto đang một mình lang thang.

Một ngày nọ, trên đường du hành, Makoto gặp những người bị bệnh tật hành hạ. Mặc dù Makoto nghĩ mình không thể giúp được, nhưng vẫn đến trước mặt những người đau khổ này. Lúc này, Makoto phát hiện mình lại biết cách chữa trị cho họ.

“Tại sao ta lại có sức mạnh này?”

Makoto cũng không rõ tại sao, nhưng nhớ lại lời Danton từng nói.

“Nếu có thể thức tỉnh, ngươi cũng làm được.”

Xem ra Danton đã không nói dối.

Makoto được Danton thiết kế. Tiềm năng luôn bị che giấu đó, sau khi biến thân thành Sin Specter đã được kích phát.

Makoto đã tiến hóa thành một con người hoàn hảo với thể chất cường tráng và trí tuệ siêu việt. Bởi vậy, hắn bắt đầu biết cách vận dụng kiến thức y học và khoa học đã được nhập vào ký ức của mình.

Ngay khi Makoto đang phiền não vì sự tiến hóa bất ngờ này.

“Thật sự rất cảm ơn ngươi.” “Ngươi đã giúp ta rất nhiều!”

Khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt những người được hắn cứu giúp mà cảm ơn hắn, Makoto lại nghĩ.

—Nỗ lực vì những nụ cười này cũng không tệ. Những gì ta có thể làm, ta sẽ làm theo cách của mình...—

Giống như Danton và Daigo, với tư cách là một nhà khoa học, một y sĩ, Makoto hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ những người đau khổ ở Ganma World.

Nghe tình hình gần đây của Makoto, Takeru mỉm cười.

“Tốt quá, điều này thật sự rất giống phong cách của Makoto ca ca.”

Alain cũng gật đầu đồng ý.

“Vậy bên ngươi cũng thuận lợi chứ?”

Khi hỏi vậy, lại phát hiện trên mặt Alain thoáng qua một vẻ u ám.

“Sao vậy, Ganma có chuyện gì sao?”

“Ganma không có vấn đề gì, vấn đề là... ở ta.”

Alain ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Takeru, ta muốn kết hôn với Kanon, ta muốn mang lại hạnh phúc cho nàng.”

“Chẳng phải rất tốt sao! Chúc mừng ngươi!”

Takeru vui vẻ ngây thơ, còn trên mặt Alain lại lộ ra vẻ bối rối.

“Ta và nàng kết hôn thật sự tốt sao?”

Nghe lời này, Takeru kinh ngạc.

“Ngươi đang nói gì vậy? Hai ngươi chẳng phải rất xứng đôi sao? Kanon cũng yêu ngươi mà?”

“Phải...”

“Vậy có gì mà phải băn khoăn chứ?”

“Trong trận chiến cuối cùng đó, Adel ca ca đã nói với ta hãy xây dựng một gia đình mới, ta cũng có ý nghĩ đó... Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chúng ta từng là một gia đình hạnh phúc, kết quả lại sa sút đến mức anh em tương tàn, huynh đệ trở mặt. Giờ đây, chỉ cần nghĩ đến những gì ca ca đã làm thì...”

Alain nghiêm túc nhìn Takeru.

“Một người như ta, thật sự có thể có một gia đình hạnh phúc sao?”

Takeru chỉ có thể lặng lẽ nhìn Alain như vậy, hắn có thể cảm nhận sâu sắc sự bất an này. Vì người bạn này, hắn đã kể cho Alain nghe những gì mình đã trải nghiệm sau khi sống lại từ cõi chết.

“Con người không thể biết khi nào mình sẽ chết, nếu có thể lựa chọn, ta hy vọng không mang theo chút hối tiếc nào.”

Nghe Takeru nói vậy, Alain lẩm bẩm đáp.

“Nếu bị sự bất an đánh bại, chẳng phải cũng giống như chưa chiến đấu đã chọn đầu hàng sao...”

Takeru gật đầu đồng ý.

Alain cùng Takeru quay về Đền Daitenku, hắn rất vui mừng khi gặp lại Akari và những người khác. Lúc này, điện thoại của Onari đột nhiên reo lên.

Người gọi đến hiển thị là Onodera, thành viên của Viện Nghiên Cứu Hiện Tượng Kỳ Lạ. Hắn từng là nhân viên giao thư của thị trấn, sau đó đã nghỉ việc và đến làm việc tại Viện Nghiên Cứu Hiện Tượng Kỳ Lạ.

Onari vừa nhấc điện thoại, đã nghe thấy Onodera phấn khích kêu lớn.

“Không ổn rồi! Thị trấn này xảy ra chuyện lớn rồi!”

Onari sau khi cúp máy, nhìn về phía mọi người.

“Hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra!”

Onari không thể che giấu sự phấn khích của mình.

“Xe cộ trong thị trấn liên tiếp bị lật ngược cả chiếc! Đây là một sự kiện lớn đấy!”

“Ta nhớ trước đây cũng từng xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ...”

Akari có vẻ hơi bất an nhìn về phía Alain.

“Lần đó quả thật là do Ganma chúng ta gây ra, nhưng lần này không thể liên quan đến chúng ta, dù sao thì người làm việc đó đã không còn tồn tại nữa rồi.”

Sau khi Alain phủ nhận, Onari bổ sung chi tiết.

“Hình như là một phụ nữ gây ra, nàng đã lật ngược những chiếc xe trên đường.”

“Phụ nữ!?”

Onari gật đầu xác nhận với Takeru đang không khỏi hỏi lại.

“Lật ngược cả chiếc xe, nhìn thế nào cũng không phải chuyện người thường có thể làm được, Viện Nghiên Cứu Hiện Tượng Kỳ Lạ chúng ta đã đến lúc ra tay rồi!”

Thế nhưng, Takeru nhớ đến một người, cũng có thể nói là người phụ nữ duy nhất có thể làm được điều đó.

—Chẳng lẽ là nàng...—

Takeru không chút do dự nói.

“Ta cũng phải đi!”

***

Chuyện xảy ra tại một giao lộ công cộng có lưu lượng giao thông cao.

Trung tâm giao lộ bị bỏ trống như để tránh né điều gì đó, xung quanh có vài chiếc xe bị lật ngược. Xe cứu thương đã đến hiện trường đưa người bị thương đi, may mắn là không có người chết hay bị thương nặng.

Cảnh sát đang nghe thông tin từ nhân chứng với vẻ mặt khó hiểu.

“...Ý là do người phụ nữ kia đã phớt lờ tín hiệu giao thông mà đi qua đường phải không.”

“Rõ ràng có rất nhiều xe đang chạy tốc độ cao, nhưng nàng vẫn cứ đi ra.”

“Vậy, khi sắp va vào nàng, chiếc xe lại bị lật ngược cả chiếc sao?”

“Ta cũng bị giật mình, chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.”

“Người phụ nữ kia cuối cùng thế nào rồi?”

“Khi hoàn hồn lại, đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.”

“Là thật đấy! Phải tin ta chứ.”

Tuy nhiên, cảnh sát dường như không tin lời hắn nói.

Akari sau khi nghe xong đoạn đối thoại này ở bên cạnh, quay lại bên cạnh Takeru. Alain, Kanon và Onari cũng đã đến. Akari báo cáo những gì vừa nghe được cho mọi người.

“Các ngươi thấy sao?”

“Ta hiểu rồi! Người phụ nữ đó đã mở một kết giới xung quanh mình, đẩy bật tất cả những chiếc xe lao tới!”

Onari tự tin trả lời, nhưng Akari ngay lập tức phủ nhận.

“Nói vậy thì phải là chướng ngại chứ? Nhưng ngươi hãy nhìn những chiếc xe này...”

Trên những chiếc xe bị lật ngược, tuy có dấu vết bị lực mạnh đè xuống, nhưng trong đó có vài chiếc bị lõm cả một bên.

“Nếu là va vào chướng ngại mà bị bật ra, thì chỗ hư hỏng chỉ nên ở phần đầu xe thôi chứ?”

“Va từ bên hông xe... Điều này cũng không thể nào.”

“Chỉ có thể nói là đều bị một luồng sức mạnh đẩy ra.”

Sau khi Alain trả lời, Takeru ngay lập tức khẳng định.

“Người có thể làm vậy chỉ có thể là Chloe thôi!”

“Chloe... là người tự xưng là con gái của Danton sao...”

“Đúng vậy, nàng đã đến thế giới này rồi.”

Giọng Takeru nghe có vẻ vui mừng, nhưng đối với Akari, đây không phải là chuyện đáng mừng.

“Tại sao ngươi lại trông vui vẻ đến vậy? Nàng ta là đối thủ suýt chút nữa đã giết chết Takeru ngươi mà.”

“Dù nói vậy, nhưng nàng ta vốn dĩ không phải là người phù hợp để chiến đấu.”

“Cũng phải, vả lại nàng ta quả thật là một mỹ nhân.”

Onari cười nhìn về phía Akari.

“Ngoại hình đâu có liên quan gì đến chiến đấu. Nàng ta từng là kẻ thù, đến giờ có lẽ vẫn nghĩ như vậy cũng không chừng.”

“Nhưng nàng ta rất mạnh mẽ, có lẽ cũng rất xứng đôi với Takeru thiếu gia...”

Onari cười càng lúc càng khoa trương.

“Đủ chưa, đừng có bày ra bộ dạng đó nữa!”

“Đây là dung mạo bần tăng trời sinh ra mà.”

“Vậy giờ ngươi đi đầu thai thì sao?”

“Bần tăng khá hài lòng, không cần đâu.”

Nhìn thấy cuộc tranh cãi vô vị này của Akari và Onari xoay quanh biểu cảm, Alain quả thật cảm thấy không biết nói gì.

“Thật sự vẫn như xưa, chẳng thay đổi chút nào.”

“Trông có vẻ rất vui vẻ nhỉ.”

Kanon cũng có cái nhìn ngây thơ như mọi khi.

Và trong bốn người, chỉ có một mình Takeru vẫn đang nghĩ về Chloe.

“Chloe rốt cuộc đi đâu rồi? Phải nhanh chóng tìm được nàng mới được.”

“Ngươi nghiêm túc đấy à?”

Akari không khỏi hỏi.

“Không thể bỏ mặc chuyện này được phải không?”

Nghe vậy, Akari nhất thời không nói nên lời.

“Cũng phải... Nhưng phải cẩn thận hành động đấy, vì Takeru là kiểu người tốt bụng như vậy.”

Akari không thể nói ra rằng người nàng thật sự lo lắng chính là Takeru.

“Nhưng nàng ta rốt cuộc đã đến Trái Đất bằng cách nào?”

Chloe đáng lẽ không thể mở cổng được, lúc này Kanon nhớ ra một chuyện.

“Khi ta và Alain đi qua cánh cổng đến Trái Đất, lúc cánh cổng sắp đóng lại, ta hình như đã thấy một bóng người phụ nữ...”

“Vậy sao, nàng ta có lẽ đã lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch khi ta mở cánh cổng, đi theo chúng ta đến đây.”

Alain cho rằng có lẽ chỉ có khả năng này.

“Nhưng tại sao lại đến Trái Đất? Có manh mối nào không?”

Akari nhìn về phía Takeru, nhưng hắn dường như không nghe thấy câu hỏi đó, đột nhiên nhớ ra điều gì đó mà cười.

“!?”

Trong quá khứ khi đối đầu với Chloe, Takeru từng từ bỏ kháng cự. Bởi vì nhìn thấy ánh mắt của Chloe, Takeru cho rằng nàng ta vốn dĩ không phải là người phù hợp để chiến đấu.

Vì nàng có một đôi mắt bi thương.

Đây tuy là lời nói thật lòng, nhưng chỉ xét về mặt chữ thì hơi khó xử... Nhớ lại, Takeru cũng không khỏi khẽ cười.

—Nàng giờ còn có ánh mắt như vậy không...—

***

Nơi náo nhiệt nhất thị trấn phải kể đến khu đèn đỏ. Khắp nơi san sát các quán nhậu, quán bar, hộp đêm và câu lạc bộ, đương nhiên còn không ít các loại hình giải trí không đứng đắn. Đến đêm, những bảng hiệu đèn neon trên các cửa hàng sẽ chiếu sáng nơi đây như một thành phố không ngủ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trên đường, các chủ quán nhiệt tình mời gọi những người trẻ tuổi ghé thăm quán nhậu của họ, nhưng có vẻ không thỏa thuận được về giá cả. Một bên khác thì tụ tập một nhóm đàn ông với mục đích tán tỉnh, đang bình phẩm những phụ nữ đi ngang qua.

Trong con hẻm phía sau, một nhân viên văn phòng say xỉn đang ngồi bệt, trút giận lên không khí không có ai xung quanh vì bất mãn với cấp trên.

Chloe đang ở trong một nơi như vậy.

“Tenkuji Takeru ở đâu?”

Chloe không phân biệt đối tượng, lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi với nhiều người khác nhau.

“Tenkuji Takeru ở đâu?”

Chloe chọn đến những nơi đông người để tìm manh mối về Takeru. Nhưng mỗi lần những người nghe câu này, đều luôn mang vẻ mặt khó hiểu.

“Đó là ai?”

“Đó là một ngôi chùa sao? Hay là một địa điểm du lịch?”

“Ta không biết!”

“Đây là chiêu trò mới để câu khách sao?”

“Không cần đâu!”

Không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Chloe đang đứng giữa vỉa hè hỏi thăm tin tức mọi người, vẻ ngoài của nàng lại rất thu hút sự chú ý. Thế là có một người đàn ông tiến đến gần nàng.

“Này, tiểu thư, nàng đang tìm gì sao?”

“Tenkuji Takeru ở đâu?”

“Tenkuji?”

“Tenkuji Takeru.”

“Phải, nàng đang tìm Tenkuji Takeru!”

Người đàn ông như nhớ ra điều gì đó mà đập tay một cái.

“Ngươi biết sao?”

“Đương nhiên biết rồi, ta với hắn ta chẳng khác nào huynh đệ.”

“Huynh đệ? Ý là gì?”

“Là ý nói rất thân thiết với hắn, giờ ta sẽ gọi Tenkuji ra, trước khi hắn đến chúng ta cùng đi đâu đó chơi đi.”

“Ta đợi hắn ở đây là được.”

“Đừng vậy chứ, chúng ta cùng đi đi.”

Người đàn ông khoác vai Chloe định kéo nàng đi cùng. Chloe khẽ chạm vào bàn tay đó, nhưng lại khiến người đàn ông cảm thấy đau đớn không tưởng.

“Đau quá! Ngươi đang làm gì vậy!”

“Gọi Tenkuji Takeru ra đây.”

“Ta đâu có quen hắn, nàng đi với ta đi!”

Lần này hắn muốn cưỡng ép đưa Chloe đi, nhưng lại không thể di chuyển nàng nửa bước.

“Gì, gì cơ?”

Chloe nắm lấy người đàn ông đang bối rối, rồi ném cả người hắn ra ngoài. Người đàn ông đập vào tường và bất tỉnh.

“Nếu không biết tại sao lại nói dối?”

Những người trẻ tuổi đi ngang qua không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể kinh ngạc nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất.

Lúc này, bóng dáng Chloe đã biến mất không dấu vết.

Trong tâm trí Chloe không ngừng vang vọng lời Takeru nói.

—Ngươi nên sống vì chính mình.—

Rốt cuộc là ý gì, nàng dù thế nào cũng không tìm ra câu trả lời.

Chloe, người luôn dựa dẫm vào Danton, không thể hiểu thế nào là sống vì chính mình, càng nghĩ càng không thể hiểu thấu điều này có nghĩa là gì.

—Ta muốn gặp lại Tenkuji Takeru một lần nữa...—

Mặc dù rất muốn trực tiếp hỏi Tenkuji Takeru điều này có nghĩa là gì, nhưng hắn đã từ Ganma World quay về Trái Đất rồi. Chloe chỉ có thể đợi Alain và những người khác mở cổng rồi lặng lẽ theo đến Trái Đất.

—Cái gọi là sống vì chính mình, rốt cuộc là gì?—

Đối với Chloe hiện tại, gặp lại Takeru một lần nữa là động lực duy nhất cho hành động của nàng cho đến nay.

Chloe đang đi trên đường, vô tình đến trước cửa một câu lạc bộ nam tiếp viên, nàng với vẻ mặt khó hiểu nhìn những bức ảnh nam giới xếp hàng trên bảng quảng cáo. Một nam tiếp viên đang câu khách tinh ý nhìn thấy điều này mà tiến lên bắt chuyện với nàng.

“Nàng có hứng thú với ai không?”

“Tenkuji Takeru ở đâu?”

“Mặc dù ở đây không có người này, nhưng cũng xin mời nàng cùng vào chơi. Hãy đến để cảm nhận thế nào là sống thật sự.”

“...Thế nào là sống thật sự...”

Trong tâm trí Chloe lại hiện lên lời nói của Takeru.

—Ngươi nên sống vì chính mình.—

“Ngươi biết rốt cuộc thế nào là sống vì chính mình không?”

Đối mặt với câu hỏi của Chloe, nam tiếp viên không chút do dự trả lời.

“Cái này quá đơn giản, chính là tận hưởng hết mình thôi. Nào, vào đi vào đi.”

Chloe bèn cùng nam tiếp viên bước vào quán.

Lúc này Takeru đến hiện trường, nhưng lại vừa vặn bỏ lỡ một lần gặp mặt.

Narita phát hiện trên Twitter lan truyền chuyện một cô gái đã vật ngã một người đàn ông tán tỉnh vào tường, còn kèm theo một bức ảnh người đàn ông nằm bất tỉnh.

“Đây chẳng lẽ là Chloe...”

Takeru nhìn về phía câu lạc bộ nam tiếp viên một cái.

—Chloe không nên đến những nơi như thế này, vậy nàng rốt cuộc đã đi đâu rồi...—

Takeru tiếp tục lên đường để tìm Chloe.

Trong câu lạc bộ nam tiếp viên, ngoài Chloe ra không còn khách nào khác. Bốn nam tiếp viên đang vây quanh chỗ ngồi của Chloe mà hò reo.

“Tối nay nàng chính là công chúa điện hạ của chúng ta!”

“Chúng ta chỉ thuộc về một mình nàng!”

“Muốn một chai sâm panh không?”

“Hãy đến để cảm nhận thế nào là sống thật sự đi!”

Nam tiếp viên thấy Chloe im lặng không có ý kiến gì, nhân cơ hội này liên tục gọi rất nhiều rượu đắt tiền.

Không biết từ lúc nào, trước mặt Chloe đã chất thành một tháp sâm panh.

Các nam tiếp viên dưới sự dẫn dắt của một người bắt đầu hò reo.

“Nào! Nào! Nào! Nào! Bài ca sâm panh hết mình! Bài ca sâm panh dâng lên công chúa!”

Lúc này, Chloe đột nhiên đứng dậy.

“Công chúa đại nhân sao vậy? Vẫn chưa kết thúc đâu.”

Nam tiếp viên giữ Chloe lại muốn nàng ngồi xuống.

“Vô vị! Đây đâu phải là sống thật sự!”

“Nàng không thích sao? Thật đáng tiếc~”

Chloe lặng lẽ đi về phía lối vào. Lúc này các nam tiếp viên đều chặn trước mặt nàng.

“Muốn rời đi thì làm ơn thanh toán trước đi. Tổng cộng ba triệu rưỡi, rất rẻ phải không?”

Ngay cả chai sâm panh cao cấp vừa mang ra cũng là hàng giả, đây rõ ràng là đang chặt chém.

“Đó là gì?”

“Tiền chứ!”

“Tiền? Ta đâu có biết đó là gì.”

Chloe, người đã sống ở Ganma World, không có khái niệm về tiền bạc.

“Đừng đùa nữa!”

Chloe đẩy nam tiếp viên định tiến lên bắt nàng, khiến hắn cả người đập vào tủ trưng bày rượu, kính vỡ tan tành theo tiếng động lớn.

Các nam tiếp viên đi theo Chloe ra ngoài cửa hàng. Đồng thời gọi thêm người giúp đỡ, một người đàn ông trông giống xã hội đen cùng năm người bọn họ, vây Chloe lại trong con hẻm phía sau.

“Đừng tưởng ngươi có thể cứ thế rời đi!”

“Tiền bồi thường và tiền thuốc men phải thêm một triệu nữa!”

Người đàn ông trông giống xã hội đen bước tới một bước.

“Tiểu thư, nàng cứ ngoan ngoãn trả tiền theo lời họ nói đi.”

Nhưng Chloe lại im lặng.

“Đưa nàng đi.”

Theo lệnh của người đàn ông đó, ba nam tiếp viên tiến lên định đưa Chloe đi. Nhưng ngay khi tay chạm vào nàng, ba người đồng thời bị hất bay ngã xuống đất.

“Kẻ này là ai!”

“Vừa rồi là judo sao?”

Người đàn ông trông giống xã hội đen rút ra một con dao găm. Các nam tiếp viên cũng giơ gậy băng định đe dọa Chloe, nhưng trong chớp mắt tay đã bị Chloe nắm lấy, sau đó bị vặn ra sau lưng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Rắc một tiếng, tay hắn bị vặn gãy xương.

“Oa a a a a!”

Khuôn mặt nam tiếp viên méo mó vì đau đớn.

“Ngươi khốn kiếp!”

Người đàn ông không ngừng vung con dao găm trên tay. Chloe bẻ gãy biển báo đường bên cạnh, dùng nó làm vũ khí đập vào người đàn ông.

“U oa a a a!”

Máu phun ra từ đầu người đàn ông.

“Ngươi... ngươi là quái vật!”

“Quái vật!”

Các nam tiếp viên bỏ chạy tán loạn để bảo toàn mạng sống. Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Chloe đột nhiên hiện lên một chuyện.

—Nhớ lại thì, Tenkuji Takeru từng nói những lời kỳ lạ như "ngươi không phù hợp để chiến đấu"... Rốt cuộc là ý gì.—

Chloe đứng sững tại chỗ suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói này.

Những người nghe nói có chuyện xảy ra mà đến xem náo nhiệt, không biết từ lúc nào đã vây thành một vòng tròn lớn.

Cảnh sát đến hiện trường, rút súng lục từng bước tiến đến gần Chloe.

Dưới chân Chloe, còn nằm một người đàn ông vừa bị nàng đánh bị thương mà đầu chảy máu.

“Mau rời khỏi người đàn ông đó! Đừng chống cự! Hãy bình tĩnh!”

Đáp lại, Chloe ném biển báo đường trên tay về phía cảnh sát. Xoẹt một tiếng, cả biển báo cắm xuống mặt đường nhựa bên cạnh chân hắn. Cảnh sát bị tình huống phi thường này làm cho kinh hãi, bèn bóp cò.

Đoàng! Đoàng!

Trong tiếng súng lạnh lùng vô tình, viên đạn sượt qua má Chloe.

Đối với Chloe, người đã trải qua Bách Niên Chiến Tranh Ganma, khi bị tấn công sẽ ngay lập tức phản xạ lại.

Chloe chỉ cần vận dụng sức mạnh, các mạch máu nối với lò phản ứng trên người nàng sẽ giãn nở nổi lên đến đầu. Chloe nhảy lên cao ba tầng lầu, tung một cú đá bay về phía cảnh sát đang kinh hãi nhìn xuống.

“A a a a!”

Cảnh sát bỏ chạy tán loạn, trong gang tấc tránh được cú đá bay này. Và nơi Chloe tiếp đất bị cú đá này tạo thành một cái hố.

“Mau chạy đi!”

Dưới tiếng kêu của cảnh sát mà người đi đường hoàn hồn lại, bắt đầu chen lấn nhau bỏ chạy. Từ xa cũng truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Chloe đi ra đường lớn, nơi đó vài chiếc xe cảnh sát xếp thành một rào chắn. Những cảnh sát ẩn nấp bên cạnh xe cảnh sát và sau khiên chống bạo động bằng kim loại đang cầm súng nghiêm chỉnh chờ đợi.

“Đừng nhúc nhích! Hãy ngoan ngoãn đầu hàng! Nếu chống cự sẽ nổ súng!”

Thám tử dùng loa phóng thanh cảnh cáo nàng, còn Chloe lại không hiểu tại sao mình lại bị tấn công.

—Ta chẳng qua là muốn gặp Tenkuji Takeru thôi...—

Chloe bèn tiến đến gần chiếc xe tải nhẹ đang đậu bên cạnh. Khi nàng dùng sức, các mạch máu nối với lò phản ứng trên người nàng liền nổi phồng lên, và chiếc xe tải nhẹ cũng dễ dàng được nâng lên.

Các cảnh sát “Ồ ồ!” phát ra tiếng kinh ngạc.

Trước khi tiếng ồn ào đó lắng xuống, chiếc xe tải nhẹ rơi xuống một chiếc xe cảnh sát, rắc một tiếng bị ép bẹp dí. Tiếng ồn ào cũng đồng thời hóa thành một tiếng kêu thảm thiết.

“Bắn!”

Theo lệnh, toàn bộ cảnh sát đồng loạt nổ súng.

Chloe với tốc độ nhanh như chớp tránh được đạn, và theo đó phá hủy xe cảnh sát. Đồng thời nhổ cả cột đèn giao thông lên, với khí thế quét ngang ngàn quân mà đánh gục từng cảnh sát một.

Các mạch máu nổi lên trên lò phản ứng biến thành màu đen, như dây leo quấn quanh cổ Chloe, và không ngừng lan rộng về phía mặt.

Chloe nhìn thấy mình như vậy qua cửa kính, các mạch máu đen trên mặt khiến nàng trông như một người khác.

Vẻ ngoài hiện tại của nàng đã không còn giống một con người nữa.

—Chuyện này, cho đến nay cũng chưa từng xảy ra...—

Đột nhiên, từ tòa nhà truyền đến một luồng sát khí!

“!?”

Ngẩng đầu nhìn lên, xạ thủ bắn tỉa của lực lượng đặc nhiệm đang trên sân thượng tòa nhà, giương súng bắn tỉa nhắm vào Chloe.

Chloe không ngừng nhảy qua lại giữa hai tòa nhà, rồi đến sân thượng tòa nhà.

Nàng nhảy đến trước mặt xạ thủ bắn tỉa, bẻ gãy khẩu súng bắn tỉa thành hai.

“Cứu... cứu mạng!”

Xạ thủ bắn tỉa cảm thấy tính mạng bị đe dọa, lập tức bỏ chạy.

Nhìn xuống từ sân thượng, phát hiện trên đường phố đã tăng thêm không ít xe cảnh sát. Từ xa có thêm nhiều xe cảnh sát đang đến chi viện. Đồng thời có ba chiếc trực thăng của giới truyền thông cũng đang tiếp cận nơi đây, khu vực này dường như đang ủ mưu một chuyện lớn lao.

—Tenkuji Takeru, đây chính là câu trả lời sao?—

Chloe bắt đầu tự hỏi mình.

“Chiến đấu để tồn tại, đây có phải là cái gọi là sống vì chính mình không?”

Trực thăng của đài truyền hình không ngừng tiếp cận để quay Chloe rõ hơn, tiếng ồn và luồng khí do trực thăng tạo ra bao vây Chloe.

—Thật phiền phức...—

Chloe trừng mắt nhìn trực thăng, muốn nhảy vào trực thăng. Nhưng khi sắp chạm vào trực thăng thì trượt tay, khiến Chloe rơi nhanh xuống đất.

—Cái gì!?—

Chloe không ngờ mình lại trượt tay.

“Sắp rơi xuống rồi! Mau chạy đi!”

Cảnh sát trên đường phố đối mặt với tình huống đột ngột này tỏ ra vô cùng hoảng loạn. Như một người nhảy lầu tự tử, Chloe “đốp” một tiếng trực tiếp rơi xuống nắp capo xe cảnh sát, rồi lăn xuống đất bất động.

Các cảnh sát đang trong trạng thái hoảng loạn từng bước tiến đến gần, còn Chloe đang nằm trên mặt đất lại đột nhiên đứng dậy.

“Nàng ta vẫn còn sống!”

Ở một bên khác, Takeru đang đi trên phố mua sắm.

Trước cửa hàng tiện lợi có một nhóm người trẻ tuổi vây quanh xem điện thoại.

“Tuyệt vời, cái này thật sự quá tuyệt vời!?”

“Thật sự quá ngầu! Hình ảnh này là trực tiếp sao?”

“Kẻ này là nữ phải không? Nàng ta là con người sao!?”

“Không thể nào! Như vậy mà còn không chết thì làm sao có thể là con người chứ.”

Nghe những đoạn đối thoại này, Takeru bèn nói với những người trẻ tuổi.

“Có thể cho ta xem đoạn video đó không?”

Những người trẻ tuổi tuy có vẻ không muốn, nhưng Takeru vẫn chen vào.

Trong màn hình nhỏ của điện thoại, thấy Chloe đang bò dậy ngẩng đầu lên. Các mạch máu nổi lên trên lò phản ứng đã lan rộng đến mặt, đây là tình trạng nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, giờ nàng trông càng giống một quái nhân.

—Đây thật sự là Chloe sao?—

Takeru kinh ngạc vì sự thay đổi dữ dội này.

Chloe lảo đảo đứng dậy, các cảnh sát đang bao vây nàng từng bước ép sát.

Chloe định nâng chiếc xe cảnh sát đã bị nàng ép bẹp dí lên, các cảnh sát đang tiến lên thấy vậy lập tức lùi lại. Và bày ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến.

Chloe dốc hết sức tuy có thể nâng được xe cảnh sát, nhưng lại không có sức để ném nó đi.

—Tại sao? Tại sao ta lại mất đi sức mạnh rồi?—

Không còn sức để duy trì nữa, Chloe buông tay đang nâng xe cảnh sát. Nàng ngồi bệt xuống đất thở hổn hển đau đớn.

***

Takeru lái mô tô đến khu đèn đỏ.

—Chloe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?—

Từ đoạn video vừa rồi suy đoán, tình trạng hiện tại của nàng quả thật phi thường.

—Ngươi đừng tiếp tục như vậy nữa! Mau dừng lại đi!—

Takeru đến khu đèn đỏ, khu vực này rơi vào tình trạng hỗn loạn, các cảnh sát đang hướng dẫn những người bỏ chạy rời khỏi hiện trường. Takeru xuống mô tô, đi ngược hướng dòng người rời đi và đến hiện trường.

Hiện trường được rào chắn cấm người ngoài vào. Takeru định vào thì bị cảnh sát tại chỗ ngăn lại.

“Ngươi không thể vào!”

“Ta nhất định phải vào, bạn của ta đang ở trong đó, ta muốn cứu nàng.”

“Như vậy thì không cần lo lắng nữa.”

“Tại sao?”

“Con quái vật đó đã trốn thoát rồi.”

“Trốn thoát rồi sao?”

“Đúng vậy, nên ở đây đã an toàn rồi.”

—Chloe, người mà dù chuyện gì cũng sẽ kiên trì đến cùng, vậy mà lại bỏ trốn...—

Takeru có một dự cảm không lành.

***

Nửa đêm, Takeru quay về Đền Daitenku.

Hắn kể tình hình của Chloe cho Akari và Onari nghe, nhưng ngay cả Akari cũng không biết chuyện này là sao.

“Xem ra chỉ có thể đi hỏi đại thúc thôi.”

Takeru gọi Edith, người được gọi là Sennin, đến phòng khách.

Sennin ngáp ngắn ngáp dài bước vào.

“Ô ô~! Đại thúc các hạ, chúng ta đợi ngươi lâu lắm rồi!”

Mặc dù đã nửa đêm, nhưng Onari vẫn tràn đầy tinh thần tiến đến gần hắn.

“Đã nửa đêm rồi mà còn tinh thần như vậy, giờ là giờ ngủ của đại thúc đó.”

Takeru nói với Sennin đang ngái ngủ.

“Đại thúc, ta có thứ muốn cho ngươi xem.”

Sennin nghe vậy, đôi mắt lim dim đột nhiên trở nên đầy khí thế.

“Gì gì? Là hình ảnh quý giá? Là hình ảnh bí mật? Hay là ảnh khỏa thân của ai?”

“Không phải đâu. Bây giờ không phải lúc đùa giỡn, hy vọng ngươi trả lời nghiêm túc.”

“Sao vậy, vẻ mặt đáng sợ.”

“Hôm nay, Chloe xuất hiện trong thị trấn đã gây ra một sự náo động lớn. Muốn ngươi xem đoạn video quay được lúc đó.”

“Thật sự là Chloe sao?”

“Ừm... Akari, nhờ nàng.”

“Ta hiểu rồi.”

Akari bật một đoạn video trên máy tính, đoạn video quay lại cảnh Chloe cuối cùng bỏ trốn khỏi cảnh sát. Đây là đoạn phim do người ở lại hiện trường xem náo nhiệt quay rồi tải lên mạng.

Đây là đoạn video quay bằng điện thoại theo chiều dọc. Chloe buông tay đang nâng xe cảnh sát, trông rất đau đớn ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Các cảnh sát cẩn thận tiến lên ép sát. Đèn pha chiếu vào Chloe, khiến vẻ ngoài của nàng cũng hiện rõ trong bóng tối.

Vòng vây thu hẹp chỉ còn vài mét, Chloe dùng hết sức lực cuối cùng đứng dậy. Hành động này khiến mặt nàng phủ đầy các mạch máu đen nổi phồng.

Chloe lợi dụng khoảnh khắc cảnh sát dao động mà lao ra, rồi nhảy vọt lên tòa nhà gần nhất. Nàng mượn lực từ tường để nhảy giữa hai tòa nhà mà leo lên cao. Ngay khi nàng sắp cạn kiệt sức lực, cuối cùng cũng thành công leo lên sân thượng.

Chloe trong chớp mắt quay đầu nhìn lại. Phát hiện ánh đèn pha từ trực thăng của cảnh sát đang đuổi theo, nàng đành lợi dụng màn đêm để trốn khỏi nơi này.

Akari dừng phát video. Takeru có vẻ hơi bất an hỏi.

“Đại thúc, ngươi thấy sao?”

“Ừm... Đây quả thật là một vấn đề.”

“Chloe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Akari, có thể phóng to khuôn mặt của Chloe trong đoạn video vừa rồi không?”

Akari theo lời Sennin mà phóng to màn hình.

“Các ngươi hẳn biết cơ thể nàng đã trải qua sự cải tạo của Danton. Bởi vậy mới có sức mạnh phi thường này.”

Takeru, Akari và Onari gật đầu.

“Và nguồn gốc của sức mạnh này chính là lò phản ứng.”

“Ngươi chỉ thứ này sao?”

Onari chỉ vào một vật thể màu đỏ gắn trên tim Chloe.

“Đúng vậy, đây là phát minh được nghiên cứu từ mô và máu của cơ thể bất tử của Danton. Nhưng lò phản ứng này không hoàn hảo. Lý do là thiết bị này sẽ tiêu hao sinh mệnh lực của người sử dụng khi tăng cường sức mạnh.”

Nghe xong, Akari chợt hiểu ra.

“Tức là, sinh mệnh lực sớm muộn cũng sẽ bị tiêu hao hết sao?”

“Đúng vậy.”

Sennin gật đầu xác nhận. Nhưng Onari vẫn chưa thể hiểu.

“Vậy thì... ý là... sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”

“Chính là thiết bị này sẽ tiêu hao hết tuổi thọ của người sử dụng.”

“Cái gì!? Đây chẳng phải là một sự kiện lớn sao!”

Sennin ngăn Onari đang kích động lại và nói.

“Hiện tại Chloe đang ở trong trạng thái này.”

Takeru cảm thấy khó tin về chuyện này.

“Đây là thật sao? Đại thúc!”

“Phải, là thật đấy. Hãy xem lại đoạn video này. Lò phản ứng đã tiêu hao hết sinh mệnh lực của Chloe. Bởi vậy khi nàng sử dụng sức mạnh, để vắt kiệt sinh mệnh lực còn lại, các mạch máu của lò phản ứng mới nổi rõ ràng như vậy phải không?”

“Cho nên ngay cả trên mặt cũng có thể nhìn thấy những mạch máu này...”

Akari lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy, thật đáng thương... Bởi vậy lão phu cũng phản đối ý tưởng của Danton, Eyecon System của ta mới là ưu việt nhất...”

Takeru ngắt lời Sennin.

“Đại thúc! Ta bây giờ sẽ đi tìm Chloe về. Xin ngươi hãy tháo lò phản ứng trên người nàng ra!”

Sennin với vẻ mặt khó xử nhìn về phía Takeru.

“Rất tiếc, cho dù tháo lò phản ứng ra, nàng cũng không sống được bao lâu nữa.”

Takeru không thể tin vào sự thật này.

“Làm sao có thể có chuyện hoang đường như vậy!”

“Takeru, đây chính là phẫu thuật cải tạo của Danton.”

“Đại thúc, vậy ta phải làm sao đây!?”

Mặc dù vậy Takeru vẫn không ngừng truy hỏi, nhưng Sennin lại không đáp lời.

“...”

“Đại thúc! Tại sao ngươi không nói gì vậy!”

“...”

“Takeru thiếu gia, thực ra đại thúc các hạ cũng rất phiền não đấy.”

Nghe Onari nói, Takeru cũng bình tĩnh lại. Xung quanh tiếp tục bầu không khí khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng.

Một bên khác, Chloe một mình lang thang trong khu phố nhà kho vào đêm khuya.

Để không ai nhìn thấy vẻ ngoài hiện tại của mình, Chloe mặc một chiếc áo khoác có mũ đi ở những nơi đèn không chiếu tới.

—Phụ thân, tại sao ta lại không thể sử dụng sức mạnh...—

Chloe cảm thấy bối rối. Cho đến nay nàng cũng chưa từng nghi ngờ Danton, người đã thực hiện phẫu thuật cải tạo cho nàng.

—Phụ thân...—

Chloe trốn vào một nhà kho không đóng cửa, rồi ngồi co ro ở góc nhà kho run rẩy.

“Lão phu cũng đành bó tay thôi.”

Sennin với vẻ mặt xin lỗi vỗ vai Takeru, thở dài rồi bước ra khỏi phòng khách.

Akari tắt máy tính rồi nhìn về phía Takeru.

“Takeru...”

Akari cũng tỏ ra không nói nên lời. Nàng biết dù có ép buộc Sennin nghĩ cách vô lý đến đâu cũng vô ích.

—Chẳng làm được gì cả, điều này cũng đành chịu thôi...—

Ngay khi Akari định nói ra, Takeru đứng dậy.

“Cứ để ta cứu nàng đi!”

“Hả?”

“Ta nhất định có thể cứu nàng!”

“Takeru thiếu gia, ngươi cũng nên biết chứ? Hoàn toàn không có cách nào cả?”

“Đúng vậy, ngay cả đại thúc cũng không nghĩ ra cách nào đâu.”

Takeru không để ý đến lời khuyên của Onari và Akari, vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình.

“Nhất định vẫn còn cách nào đó.”

Mặc dù từ trước đến nay cách suy nghĩ của Takeru luôn tích cực như vậy, nhưng chỉ riêng lần này Akari lại cảm thấy tức giận.

“Đừng nói những lời vô trách nhiệm như vậy!”

“Đây không phải là vô trách nhiệm.”

“Đây không phải là vô trách nhiệm sao? Nếu không cứu được thì sao? Chẳng phải chỉ khiến nàng thất vọng thôi sao!? Lòng Takeru chẳng phải cũng sẽ vì thế mà bị tổn thương sao!?”

“Nhưng ta quyết không thể bỏ cuộc như vậy.”

“Hả?...”

“Hãy nhớ lại xem. Ta cũng đã nhận được sự giúp đỡ vô số lần từ mọi người. Chính vì mọi người không từ bỏ, ta mới có thể sống lại. Bởi vậy ta nghĩ lần này nên để ta đi giúp người khác, nên quyết không thể bỏ cuộc như vậy.”

“Takeru...”

Onari không ngừng gật đầu đồng ý.

“Hắn nói đúng đấy, Akari đại nhân.”

“Không sao đâu, nhất định sẽ tìm được cách nào đó, ta tin vào chính mình.”

Takeru mỉm cười nói.

“Tùy ngươi vậy.”

Thấy Akari đang tức giận, Onari hỏi.

“Ngươi định khoanh tay đứng nhìn sao?”

“Đương nhiên là không rồi, ta có nói là sẽ khoanh tay đứng nhìn sao!?”

Onari bị Akari phản ứng dữ dội làm cho giật mình lùi lại.

“Cũng không cần hung dữ đến vậy chứ...”

Takeru lấy bản đồ thị trấn ra trải trên bàn.

“Nàng là lần đầu tiên từ Ganma World đến đây. Vả lại trong tình cảnh mất đi sức mạnh, đơn độc một mình, giờ nhất định đang cảm thấy bất an. Phải nhanh chóng tìm được nàng mới được.”

“Chúng ta chia nhau ra tìm đi.”

“Narita và Shibuya cũng sẽ đến giúp, có cần gọi Onodera không?”

Takeru và những người khác chia thành hai nhóm, cùng nhau đi tìm Chloe.

Takeru chỉ vào khu vực ven biển trên bản đồ.

“Vậy ta với Akari sẽ đi khu vực cảng.”

Đã ba giờ sáng.

Onari, Narita, Shibuya, Onodera và những người khác cầm đèn pin, bắt đầu tìm kiếm trong khu dân cư. Shibuya nhìn bức ảnh Chloe được in ra mà thắc mắc.

“Narita, Chloe bây giờ thật sự giống như trong ảnh sao?”

Trên mặt Chloe trong ảnh, phủ đầy các mạch máu đen...

“Theo lời đại thúc, nếu nàng không còn sử dụng sức mạnh nữa, có lẽ sẽ trở lại vẻ ngoài bình thường.”

“Nàng vốn là một đại mỹ nhân phải không?”

Onodera, người bị đánh thức mà không mở mắt ra được, ngáp một cái.

“Mà nói, đây có phải là làm thêm giờ không?”

“Đây là giúp đỡ tình bạn, là tình nguyện viên đó. Phật gia có nói con người nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Onari trả lời bằng giọng nghiêm khắc.

“Quả nhiên ta đã chuyển nghề sai rồi sao? Hê hê~~ Ngáp!?”

Narita lợi dụng lúc Onodera ngáp, chiếu đèn pin vào miệng hắn.

“Cổ họng của Onodera, xảy ra hiện tượng kỳ lạ!”

Narita thấy Onodera bị dọa sợ mà ngậm miệng lại, cũng không khỏi cười.

“Các ngươi nghiêm túc một chút đi!”

Tiếng ồn ào đánh thức một nhà gần đó, đèn sáng lên.

“Thật xin lỗi!”

Onari và những người khác lén lút nhanh chân rời khỏi hiện trường.

Takeru và Akari đi trên con đường cảng vắng người, xung quanh mờ tối chỉ có ánh đèn đường yếu ớt chiếu sáng.

Takeru dò xét các con hẻm hẹp giữa các tòa nhà, để tìm kiếm bóng dáng Chloe, đã tìm hơn ba giờ.

“Rốt cuộc đã đi đâu rồi...”

“Hy vọng nàng ít nhất có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi...”

“Đúng vậy...”

Thấy vẻ mặt lo lắng của Takeru, Akari một lần nữa khẳng định hắn quả thật từ tận đáy lòng lo lắng cho Chloe.

“Này, Takeru?”

“Sao vậy?”

“Giả sử...”

—Giả sử ta biến thành một con quái vật tấn công loài người, ngươi cũng sẽ liều mạng đến cứu ta như vậy sao?—

Akari định hỏi vậy, nhưng lại ngập ngừng.

—Đừng ngốc. Cho dù là ta hay Onari, Takeru cũng nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.—

“Không có gì. Sắp bình minh rồi, đi nhanh lên thôi.”

Hướng về đường chân trời trên biển, mặt trời đang từ từ mọc lên.

Chloe đang ngủ trong nhà kho, vì không còn sử dụng sức mạnh nên đã trở lại vẻ ngoài bình thường.

Chloe bị tiếng động gần đó đánh thức mà cảnh giác, nhìn kỹ thì thấy đó chỉ là một con mèo tam thể. Meo một tiếng, con mèo tam thể nhìn về phía Chloe. Và nàng cũng không chớp mắt nhìn con mèo tam thể này.

—Ngươi lại sống vì điều gì?—

Nhìn kỹ, miệng mèo đang ngậm một con chuột. Khi Chloe đưa tay ra, con mèo tam thể liền quay người bỏ đi.

—Ngay cả mèo cũng biết mình nên làm gì...—

Bên ngoài nhà kho trời đã sáng, có thể nghe thấy tiếng xe tải lớn qua lại.

Chloe đứng dậy, đội mũ áo khoác lên che mắt rồi bước ra ngoài.

Trong khu nhà kho vào sáng sớm, số lượng xe tải còn nhiều hơn người. Chúng đang không ngừng bận rộn vận chuyển hàng hóa.

Chloe đi lảo đảo giữa những chiếc xe tải đang chạy đó.

Nhiều chiếc xe tải không ngừng bấm còi ra hiệu nàng tránh đường, để chúng đi qua.

Nhưng Chloe lại không để ý mà ngồi ở một góc giao lộ.

Trong lòng nàng, dường như hoàn toàn không nhìn thấy những chiếc xe tải đang chạy qua đó.

—Ta nên làm gì đây? Phụ thân đã không còn nữa rồi...—

Trái tim trống rỗng không ngừng lặp lại những câu hỏi này.

Rồi, nàng từ từ đứng dậy...

Takeru và Akari cũng đến khu nhà kho.

“Ta tìm bên này, Akari nhờ nàng đi bên kia nhé.”

“Được thôi.”

Xung quanh đang dần sáng rõ, hai người chia nhau ra tìm kiếm bóng dáng Chloe.

Takeru đang đi về phía giao lộ, hắn thấy một chiếc xe tải lớn đang tiến đến từ con đường đối diện. Takeru đứng trước giao lộ để xe tải đi qua, thán phục vật khổng lồ trước mắt.

—Thật sự rất to lớn.—

Ngay lúc này, Takeru nhìn thấy trước nhà kho bên phải giao lộ, có một người đang đi lảo đảo, và đang đi về phía trung tâm đường!

Người này tuy đội mũ, nhưng trong khoảnh khắc gió thổi qua đã lộ ra một bên mặt.

“Chloe!”

Không còn thời gian biến thân nữa.

Takeru không chút do dự lao ra giao lộ đẩy Chloe ra.

Khi tài xế xe tải nhận ra tình hình mà bấm còi, Takeru đã bị xe tải tông bay.

Chloe đột nhiên bị đẩy ra mà ngã xuống đất, vẫn chưa nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Chỉ có thể với vẻ mặt đờ đẫn, như xem chậm nhìn Takeru cả người bị tông bay.

Khi hoàn hồn lại, Takeru đã “đốp” một tiếng rơi xuống đường.

Chloe cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

—Tại sao Takeru lại ở đây!?—

“Takeru!”

Nàng vội vàng đứng dậy chạy đến bên cạnh Takeru, nhưng lại vì thiếu sức mà ngã xuống đất.

“Takeru!”

Chloe dốc hết sức kêu lớn.

Ngay đối diện nơi Takeru ngã xuống, Akari đang từ xa tiến đến gần.

Khi nàng nghe thấy tiếng còi xe tải đột ngột, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Akari tiến đến xem xét, khi phát hiện người nằm dưới chân mình chính là Takeru, nàng liền kêu lên thảm thiết.

“Không!”

***

Takeru được xe cứu thương đưa đến bệnh viện tổng hợp.

Trước phòng phẫu thuật, Akari, Onari, Alain và Kanon cùng những người khác, bất động chờ đợi phẫu thuật kết thúc.

Sennin nhận được thông báo cũng đã đến.

“Takeru bây giờ tình hình thế nào rồi?”

“Phẫu thuật vừa mới bắt đầu.”

Onari nhìn về phía đèn báo “Đang phẫu thuật” đang sáng đỏ.

“Takeru tên ngốc này, tưởng mình vẫn là U linh sao? Quên mất bây giờ mình chỉ là một người bình thường thôi sao...”

“Takeru không có lỗi. Tất cả đều là do nàng ta!”

Akari nhìn về phía Chloe đang ngồi trên ghế sofa ở góc phòng, đội mũ.

“Takeru vì cứu nàng ta mới bị xe tải...”

Akari nước mắt lưng tròng, đã không thể nói tiếp.

“Akari, Takeru chẳng phải là người dù vì ai cũng sẽ liều mạng như vậy sao?”

“Akari đại nhân, Takeru thiếu gia chẳng phải lần nào cũng bình an trở về sao? Lần này nhất định cũng vậy.”

“Đúng vậy, hãy tin Takeru đi!”

Mặc dù Onari và Alain cũng an ủi Akari, nhưng nàng lại không đáp lại.

Chloe vẫn im lặng đột nhiên đứng dậy muốn rời đi. Nhưng Sennin đã chặn trước mặt nàng.

“Ngươi muốn đi đâu? Đối với Takeru hiện đang chiến đấu trong phòng phẫu thuật, chuyện này là do ngươi gây ra. Ngươi phải chịu trách nhiệm.”

“...”

Chloe lặng lẽ ngồi lại ghế sofa.

Phẫu thuật kết thúc nhanh hơn dự kiến.

Y sĩ phụ trách phẫu thuật bước ra giải thích tình hình cho Akari và những người khác.

“Xét về mức độ tai nạn, cơ thể chỉ bị thương nhẹ. Điểm này quả thật có thể miêu tả bằng từ kỳ tích. Vả lại trong hầu hết trường hợp không bị gãy xương, chỉ cần hồi phục ý thức là có thể đi lại ngay được!”

Nghe đến đây, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời tiếp theo của y sĩ lại khiến họ một lần nữa rơi vào bất an.

“Nhưng mà... có một vấn đề.”

“Takeru tiên sinh vì trong tai nạn đầu bị va đập mạnh mà rơi vào trạng thái hôn mê. Có thể tỉnh lại hay không, hoặc khi nào tỉnh lại, điểm này ta cũng không thể xác định.”

“Tức là hắn có thể sẽ cứ thế hôn mê mãi sao?”

Alain bình tĩnh hỏi.

“Đây là tình huống tệ nhất...”

Nghe đến đây, Akari kích động túm lấy Chloe.

“Nếu Takeru không thể tỉnh lại nữa, ngươi sẽ làm gì đây!?”

“Đừng như vậy.”

Alain đưa tay muốn ngăn Akari lại, nhưng lại bị nàng đẩy ra.

“Nói cho cùng ngươi tại sao lại đến! Takeru vì ngươi mà suýt chết rồi sao? Ngươi có điểm nào đáng để hắn vì ngươi mà làm như vậy sao? Ngươi cái đồ ôn thần!”

Sennin vỗ vai Akari.

“Đến đây là đủ rồi.”

“...”

Akari như chạy trốn rời khỏi hiện trường.

Lúc này Chloe bước chân không vững sắp ngã xuống.

“Ngươi không sao chứ!?”

Kanon với vẻ mặt lo lắng đỡ Chloe dậy, y sĩ cũng đến quan sát tình trạng của nàng.

“Không sao chứ? Tình trạng của nàng trông cũng không tốt lắm, có cần ta khám cho không?”

Tiếp đó Sennin liền đến bên cạnh Chloe ngăn vị y sĩ này lại.

“Không cần thiết, nàng không có gì đáng ngại, không cần lo lắng.”

“Vậy sao, vậy ta xin cáo từ.”

Y sĩ bèn cúi đầu rời đi, Chloe với vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sennin.

“Để y sĩ Trái Đất khám cho ngươi, e rằng sẽ dọa họ sợ chết khiếp đấy.”

Sennin cười nói.

—Sự thật có lẽ không nên nói cho ngươi biết cho đến phút cuối cùng thì tốt hơn...—

Nhìn Chloe đang cúi đầu, Sennin nghĩ vậy.

Akari chạy lên sân thượng bệnh viện, Onari đi lên ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Không sao chứ.”

“...Ta thật sự quá tệ. Ta, người trách mắng nàng ta, thực ra mới là ôn thần phải không.”

“...”

Onari lặng lẽ nhìn nghiêng mặt Akari.

***

Sau khi phẫu thuật kết thúc, Takeru được chuyển đến phòng bệnh riêng.

Một ngày trôi qua, hắn vẫn chưa hồi phục ý thức.

“Takeru thật sự có một khuôn mặt ngây thơ vô tội...”

Akari cô đơn mỉm cười nhìn mặt Takeru, Onari ở bên cạnh cũng ghé đầu nhìn.

“Sắp muộn rồi, Takeru thiếu gia mau dậy đi!”

Nhưng Takeru vẫn cứ ngủ say.

“Quả nhiên không được sao.”

“Làm sao có thể tỉnh lại dễ dàng như vậy chứ.”

“Không thử sao biết không được!”

Ngay khi Akari và Onari lại sắp bắt đầu tranh cãi, Alain không chịu nổi nói.

“Các ngươi dừng lại đi. Như y sĩ đã nói, có lẽ bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.”

Kanon cũng ghé đầu nhìn mặt Takeru.

“Nhưng giờ Takeru trông như sắp tỉnh lại rồi...”

“Đừng từ bỏ, hãy tiếp tục chờ đợi đi. Nếu là Takeru thì hắn cũng nhất định sẽ nói như vậy, hắn chính là người như thế mà phải không?”

“Cũng phải, như Alain đại nhân đã nói, đừng từ bỏ, hãy tiếp tục chờ đợi đi.”

“À phải, có ai thông báo cho Makoto chưa?”

Akari hỏi Alain.

“Hiện tại vẫn đang tìm. Nhưng nhất định sẽ tìm được.”

“Về tung tích của ca ca. Vẫn bặt vô âm tín...”

“Makoto chẳng phải là người như vậy sao.”

Alain cười nói.

Lúc đó, từ một góc phòng bệnh truyền đến tiếng “cạch cạch”... Đó là từ Chloe đang ngồi trên ghế tròn.

“Chloe điện hạ cũng đừng chỉ ngồi một bên, nàng cũng đi xem Takeru thiếu gia đi!”

Onari đỡ Chloe cùng đến bên giường, nàng bị hành động bất ngờ này của Onari mà có vẻ hơi sững sờ.

—Rõ ràng là ta đã hại Takeru thành ra thế này...—

Nàng nghĩ vậy.

“Ta cứ đứng đây là được.”

“Đừng nói vậy chứ. Takeru thiếu gia thực ra vẫn luôn lo lắng cho nàng đó.”

“Lo lắng cho ta...?”

“Đúng vậy, ta nói đúng phải không! Akari đại nhân.”

“...”

Akari im lặng.

“Thôi được rồi, mời mời!”

Onari cứng rắn kéo Chloe đến đầu giường.

“Nói gì đó với hắn đi.”

“Ta nên nói gì đây?”

“Đúng vậy. Mặc dù hắn hiện tại vẫn chưa hồi phục ý thức, nhưng không chừng có thể nghe thấy giọng nói của nàng đó.”

Chloe nhìn chằm chằm vào mặt Takeru.

—Takeru tại sao lại cứu ta?—

Mặc dù nàng rất muốn hỏi vậy, nhưng lại không thể nói ra. Thấy Chloe như vậy, Onari mỉm cười nói.

“Vậy thì, lần sau hãy nói vậy.”

Akari và những người khác về nhà trước, còn Chloe đề nghị ở lại đây.

“Ta ở lại đây là được, dù sao cũng không có nơi nào để về.”

“Tạm thời ở Đền Daitenku không phải tốt hơn sao?”

Mặc dù Onari đề nghị, nhưng Chloe kiên quyết lắc đầu từ chối.

“Không sao đâu, ta đã quen ngủ ở bất cứ đâu rồi.”

Nhưng Onari lo lắng nói.

“Làm sao mà không có vấn đề gì chứ, Chloe điện hạ là...”

“Chính nàng ta đã nói không có vấn đề gì rồi!”

“Nhưng mà, Akari đại nhân...”

Onari buột miệng nói rồi vội vàng bịt miệng lại, Chloe cảm thấy khó hiểu truy hỏi.

“Ta sẽ có vấn đề gì sao?”

“Không sao không sao, Chloe điện hạ là bạn quan trọng của Takeru thiếu gia mà. Ha ha ha!”

Onari cười rồi lấp liếm chuyện đó đi.

Kết quả, Chloe lấy danh nghĩa chăm sóc Takeru mà ở lại bệnh viện qua đêm.

Ban đêm, trong phòng bệnh yên tĩnh, Chloe ngồi trên ghế ở góc phòng nhìn Takeru.

Giờ đây trong tâm trí nàng, chợt lóe lên lời Takeru đã nói với nàng.

*Ngươi nên sống vì chính mình. Chỉ cần bước ra bước đầu tiên. Bước đó sẽ trở thành bước đầu tiên cho tương lai của ngươi.*

Chloe không muốn nghĩ nhiều, nàng đứng dậy, nhưng ngay cả hành động đơn giản này cũng khiến nàng cảm thấy khó khăn.

Nàng từ từ đi đến bên giường bệnh, ghé đầu nhìn mặt Takeru.

Takeru đang ngủ rất yên bình.

“Takeru, ta nên bước ra bước này như thế nào? Phải làm sao mới được gọi là sống vì chính mình?”

Đương nhiên Takeru hiện tại không thể trả lời những câu hỏi này.

“Là Takeru ngươi đã nói với ta, hãy trả lời ta đi...”

Chloe đưa tay chạm vào má Takeru. Một cảm giác mềm mại và ấm áp, khiến nàng cảm nhận được Takeru vẫn còn sống.

—Nhưng mà...—

“Ta vì câu trả lời này mà đến đây, nhưng lại vì ta mà khiến ngươi...”

Chloe ngồi lại ghế rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.

***

Từ ngày thứ hai trở đi, mọi người cũng dành thời gian đến thăm Takeru.

Onari hầu như ngày nào cũng đến xoa bóp tay cho Takeru và trò chuyện với hắn.

“Ban đầu Takeru thiếu gia vì không nhìn thấy U linh mà nghi ngờ sự tồn tại của U linh phải không? Còn bần tăng vì muốn trở thành Ghost Hunter như trụ trì tiền nhiệm mà liều mạng tu hành. Khi nhận được U linh Eyecon do tiên đại gửi đến, đột nhiên có thể nhìn thấy U linh... Còn nhớ không? Ngày đó cũng là ngày Takeru thiếu gia lần đầu tiên mất mạng.”

Onari cảm thán kể lại chuyện xưa.

“Takeru từng chết một lần sao?”

Chloe kinh ngạc hỏi. Nàng hoàn toàn không hiểu gì về Takeru.

“Đúng vậy. Hắn với tư cách là Kamen Rider Ghost, sau khi vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng thành công sống lại. Bởi vậy lần này hắn cũng nhất định sẽ tỉnh lại, bần tăng tin ngươi đó, Takeru thiếu gia!”

Onari nắm tay Takeru cười sảng khoái.

Kanon mua những bông hoa đẹp về. Sau khi đổ nước vào bình hoa thì cắm hoa tươi vào, Chloe cảm thấy hành động của Kanon khá kỳ lạ. Bởi vì ở Ganma World, hoàn toàn không có hoa tươi tồn tại.

“Không có nước thì không sống được sao?”

“Đúng vậy, hoa nếu không có nước sẽ héo tàn.”

Kanon cười đáp.

“Những bông hoa này là lễ vật thăm bệnh mang ý nghĩa mong Tiểu Takeru sớm hồi phục. Takeru chính là ân nhân cứu mạng của ta đó.”

“Ân nhân cứu mạng?”

“Đúng vậy, chính Takeru đã giúp ta sống lại.”

“Cái gì!”

“Vì muốn hồi sinh chính mình mà liều mạng thu thập Eyecon, để triệu hồi Great Eye, nhưng hắn lại hồi sinh ta trước...”

“Thật khó tin...”

“Quả thật là vậy, ta cũng nghĩ thế, nhưng đó chính là phong cách của Takeru.”

“...”

Chloe đi đến bên giường, nhìn chằm chằm vào Takeru đang ngủ.

—Ngươi đến cứu ta cũng vì lý do tương tự sao?—

Kanon đến bên cạnh Chloe.

“Ta bây giờ có thể sống hạnh phúc như vậy, đều là nhờ ơn Takeru.”

Lúc này, từ cửa phòng bệnh truyền đến tiếng động.

“Mọi người sau khi gặp Takeru, cũng đều đã thay đổi.”

Thì ra là Alain.

“Takeru không chỉ một lần cứu ta. Không chỉ ta, hắn còn cứu ca ca bị Gomasha kiểm soát. Adel cũng vì hắn mà trước khi lâm chung đã nhớ lại ý định ban đầu của mình.”

Kanon mỉm cười với Alain.

“Còn cứu cả Ganma World nữa.”

“Ừm.”

Alain nhìn về phía Takeru.

“Ngươi thật sự là một kẻ phi thường.”

Nói rồi Alain nhẹ nhàng vuốt tóc Takeru.

Akari mỗi buổi chiều, cũng ngay lập tức tạm dừng công việc nghiên cứu ở đại học mà đến thăm Takeru.

“Takeru, ngươi còn nhớ đã hứa sẽ bảo vệ ta không? Trong lần thử thách lòng dũng cảm hồi tiểu học đó... Takeru lúc đó thật sự không biết trời cao đất rộng là gì. Rõ ràng ta lớn tuổi hơn, bảo ngươi nói chuyện phải tôn trọng một chút, nhưng ngươi lại hoàn toàn không để tâm.”

Akari nắm tay Takeru.

“Sau lần đó ngươi cũng vẫn luôn bảo vệ ta. Bởi vậy lần này đến lượt ta bảo vệ ngươi... Cho nên...”

Akari đang khóc không thể nói tiếp.

Đột nhiên bật khóc lớn.

“Cút ra ngoài!”

Chloe đang ngồi ở góc phòng từ từ đứng dậy rồi rời khỏi phòng bệnh.

Narita, Shibuya, Onodera và Igor cũng đến thăm Takeru.

Mọi người đến rồi cùng nhau vui vẻ hồi tưởng lại những kỷ niệm với Takeru.

Chloe cũng lặng lẽ nghe thấy đủ thứ chuyện ở một góc phòng bệnh.

***

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Takeru gặp tai nạn.

Vào buổi chiều, Akari như thường lệ đến bệnh viện, đi về phía phòng bệnh của Takeru.

“Chloe, có thể đỡ bên đó không?”

—Họ đang làm gì?—

Akari lén nhìn tình hình trong phòng bệnh, phát hiện Chloe đang đỡ người Takeru để y tá tiện lau người cho hắn.

“Cảm ơn nàng đã giúp đỡ bấy lâu nay.”

Y tá rất thành thạo lau người cho Takeru.

—Nàng ta vẫn luôn làm như vậy sao?—

Akari vì kinh ngạc trước chuyện đang diễn ra mà bỏ lỡ thời cơ bước vào. Không biết từ lúc nào, Sennin đã đứng sau lưng nàng.

“Hình như là Chloe tự mình đi hỏi ý tá.”

“Đại thúc...”

“Nàng ta có lẽ cũng vì Takeru, mà muốn làm những gì mình có thể làm được.”

“...”

—Có lẽ là vậy, nhưng mà...—

“Vậy thì sao? Takeru thành ra thế này cũng là do nàng ta gây ra. Làm những việc này cũng là điều đương nhiên thôi.”

“Thật sự là vậy sao...”

“Hả?”

Phản ứng bất ngờ của Sennin, khiến Akari nhất thời không hiểu gì.

“Nhìn kỹ mà xem, cơ thể Chloe bây giờ chỉ cần cử động thôi cũng đã cảm thấy vô cùng khó khăn rồi.”

Nghe lời Sennin nói, Akari một lần nữa lén nhìn về phía phòng bệnh.

Chloe đang cầm miếng gạc thấm nước để làm ẩm môi Takeru. Nhưng động tác của nàng chậm chạp như người già, tay không ngừng run rẩy.

—Vì lò phản ứng đã tiêu hao hết sinh mệnh lực của nàng.—

Vì khi ở trước mặt mọi người Chloe luôn ngồi, nên Akari không hề nhận ra nàng đã suy yếu đến mức này.

“Ngươi không thấy nàng ta mới giống người bị thương nặng sắp chết hơn hơn sao?”

Sennin hỏi.

—Ngay cả như vậy... ta cũng không thể tha thứ...—

Akari vẫn không chịu thừa nhận.

“Có lẽ là vậy. Tình trạng cơ thể rất tệ. Nhưng có lẽ là nàng không biết tình trạng của mình, nên mới có thể bình thản như vậy.”

“Nàng ta biết tình trạng của mình đó.”

“Hả!”

Sennin bất ngờ trả lời.

“Cách đây ít lâu khi ta đến thăm Takeru, Chloe đã hỏi ta như vậy...”

Đây là chuyện xảy ra bốn ngày trước.

Sennin mở cửa phòng bệnh bước ra hành lang, Chloe đang đợi hắn ở bên ngoài.

“Nói cho ta biết, có phải ta không sống được bao lâu nữa không?”

“...Tại sao đột nhiên hỏi vậy?”

“Ta đã đến mức chỉ cần cử động thôi cũng cảm thấy vô cùng đau đớn rồi, khi sử dụng sức mạnh lò phản ứng cũng xuất hiện phản ứng bất thường... Cơ thể của chính ta, ta hiểu rõ hơn ai hết.”

“Y sĩ Trái Đất cũng không thể cứu ngươi. Rất tiếc ngay cả ta cũng...”

“Ta cũng đang nghĩ có lẽ là như vậy...”

“Rất xin lỗi.”

“Không sao, đây là cơ thể phụ thân đã ban cho ta...”

Sennin nhớ lại nụ cười cô đơn của Chloe lúc đó.

“Chloe biết rõ mồn một.”

—Sao lại thế này...—

Akari với vẻ mặt kinh ngạc.

Chloe biết sinh mạng của mình sắp đi đến hồi kết, nhưng vẫn rất cố gắng chăm sóc Takeru.

—Đây chẳng phải giống hệt Takeru thường ngày sao...—

Chloe đã đối mặt với Takeru một cách đàng hoàng.

Akari lặng lẽ mở cửa phòng bệnh.

Bước vào phòng bệnh, Chloe đang định thay nước bình hoa mà bước ra khỏi phòng bệnh.

Akari đưa tay đỡ bình hoa trên tay Chloe.

“Ta giúp nàng nhé.”

“...Cảm ơn.”

Chloe ngoan ngoãn chấp nhận.

“Ta chẳng qua là vì không hiểu lời Takeru nói, sống vì chính mình là gì. Bởi vậy mới đến tìm hắn...”

“...Takeru nhất định sẽ tỉnh lại. Đến lúc đó nàng hãy tự mình hỏi hắn.”

Akari mỉm cười dịu dàng.

Akari thay nước bình hoa xong quay lại, thấy một người đàn ông đang nhìn Takeru. Akari ngay lập tức nhận ra hắn là ai.

“Makoto!”

Makoto quay đầu lại, trông hắn nam tính hơn trước, vẻ ngoài cũng trở nên anh khí ngời ngời.

“Xin lỗi, ta đến muộn rồi. Ta vừa nhận được thông báo của Alain là lập tức quay về ngay.”

“Ừm...”

Thấy Makoto, cảm xúc căng thẳng bấy lâu bắt đầu từ từ thả lỏng, Akari không khỏi nước mắt lưng trào.

“Cố gắng lên Akari. Tiểu Takeru nhất định sẽ tỉnh lại.”

Makoto, sau thời gian dài xa cách, khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng tin cậy.

Akari, Onari, Makoto, Alain và Kanon cùng nhau vây quanh giường bệnh của Takeru. Nhóm người này đã lâu không tụ tập cùng nhau. Alain ghé đầu nhìn mặt Takeru.

“Takeru, Makoto đến thăm ngươi rồi.”

Nhưng Takeru vẫn bất động hôn mê.

Thấy Takeru như vậy, Makoto cũng cảm thán nói.

“Trông như vậy, quả thật giống hệt hắn hồi nhỏ...”

“Cũng không hẳn chứ? Giờ trông chẳng phải trưởng thành hơn nhiều sao?”

Akari cũng ghé đầu nhìn mặt Takeru.

“Cũng không chỉ là vẻ ngoài, hắn từ nhỏ đã là người không thích chịu thua. Dù chơi game với ta có thua, cũng nói 'chỉ cần ta chưa thừa nhận thất bại thì không tính là thua' mà không chịu nhận thua. Ta nói đúng không, Takeru?”

“Takeru khi chiến đấu với Specter cũng từng nói những lời như vậy.”

Nghe Akari nói xong, Onari bắt đầu bắt chước Takeru.

“Chỉ cần ta chưa thừa nhận thất bại thì ta sẽ không thua! Ta tin vào chính mình! Hãy thiêu đốt sinh mệnh đi!”

“Thật sự rất giống Takeru!”

“Takeru thiếu gia nghe thấy không? Akari đại nhân cũng đang khen ta đó!”

Mọi người cùng cười.

Makoto đưa tay chạm vào má Takeru.

“Takeru, nhờ ngươi đã nỗ lực thuyết phục, cuối cùng mới kết bạn với những anh hùng đó.”

“Thật sự rất phi thường.”

Alain gật đầu. Makoto nhớ lại chuyện Benkei.

“Nhắc đến bạn bè, hắn hình như còn nói muốn kết bạn với Benkei Ganma đối địch lúc đó, lúc đó ta còn tưởng hắn đang đùa...”

“Vả lại còn ở nhờ trong chùa của chúng ta nữa, bần tăng cũng bị giật mình một phen.”

“Benkei là một đứa trẻ ngoan đó.”

Cuối cùng Kanon và Benkei có mối quan hệ tốt nhất. Mặc dù khi Akari nghe nói Ganma và con người lại trở thành bạn bè thì cũng rất sốc, nhưng cuối cùng lại chứng minh trực giác của Takeru không hề sai.

“Takeru nhất định là hiểu điều này.”

“Nhưng điều này lại khiến đầu bần tăng gặp nguy hiểm lớn.”

Mỗi khi Benkei muốn vẽ tranh, cũng đều vẽ lên đầu Onari. Nhớ lại những hình vẽ trên đầu Onari, mọi người cũng không khỏi cười.

“Điều này không buồn cười chút nào!”

Mặc dù nói vậy, nhưng Onari cũng cười.

“Linh hồn của Onari khi nhập vào cơ thể Alain cũng gây ra chuyện khá kỳ lạ nhỉ.”

“Quả thật có chuyện đó.”

Alain nói với vẻ hơi bất mãn.

“Onari cũng từng vẽ bậy lên mặt ta.”

Onari ngay lập tức phản bác.

“Ngươi cũng đã trả lại y nguyên cho ta mà.”

Kanon và Akari bắt đầu trò chuyện.

“Akari hình như từng làm thần tượng nhỉ.”

“Hình như tên là Happy Four! Thật hoài niệm.”

“Hoàn toàn nhờ tài năng của bần tăng với tư cách là người quản lý, mới có thể vượt qua vòng loại phải không.”

Onari đắc ý nói.

“Ta hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình! Takeru, ta nói đúng phải không?”

“Takeru...”

“Takeru...”

“Takeru thiếu gia...”

“Takeru...”

Mọi người cùng nhìn Takeru.

Makoto và Akari cùng nói với Takeru.

“Những loại nguy hiểm như thế này, ngươi đã vượt qua không biết bao nhiêu lần rồi, ta tin ngươi nhất định sẽ không sao đâu, Takeru.”

“Khi Eyecon vỡ nát, cả người ngươi đã tan biến thành tro bụi.”

“Takeru hồi sinh lúc đó đã nói, hắn cảm nhận được nỗi nhớ của chúng ta.”

“Chính là lúc Mugen Eyecon xuất hiện đó.”

“Nỗi nhớ của chúng ta bây giờ, sẽ không thua kém lúc đó đâu.”

Alain và Kanon nói.

“Còn nhớ chuyện xảy ra ở Eyecon Đảo không? Khi cơ thể ngươi bị Ultimate Eyecon chiếm giữ, ngươi cũng không từ bỏ.”

“Lúc đó chúng ta còn bị Argos biến thành U linh.”

“Nhưng chính vì vậy Kamen Rider Ghost đã đi vào bên trong Mugen Eyecon, hợp nhất với Takeru mà chiến đấu. Ngươi dù cho cơ thể mình sẽ vì thế mà tiêu biến, cũng muốn đánh bại Argos cứu mọi người...”

“Lúc đó Takeru cũng bình an trở về...”

Onari cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Khi đánh bại gã khổng lồ mắt to đó cũng vậy. Hắn đã khiến Great Eye hồi sinh những người đã thiệt mạng cho đến lúc đó...”

“Vậy mà liên tiếp hai lần uổng phí cơ hội hiếm có, tên đó thật sự là một tên ngốc.”

Akari vừa khóc vừa cười. Makoto cũng rưng rưng nước mắt.

“Nhưng đây chính là ngươi, mọi người cũng sẽ thích ngươi như vậy!”

Alain đặt tay lên vai Kanon đang khóc.

“Ta cuối cùng đã hiểu tại sao Great Eye lại hồi sinh ngươi rồi.”

Makoto quỳ xuống bên giường, nắm chặt tay Takeru.

“Takeru, ngươi có nghe thấy không. Khi đánh bại Great Eyezer chẳng phải đã nói sao. 'Không chỉ ta, toàn nhân loại cũng sẽ vực dậy dùng hai tay khai phá vận mệnh của chính mình'. Bởi vậy lần này cũng hãy như lời ngươi nói mà khai phá vận mệnh của chính mình đi!”

“Hãy khai phá vận mệnh của chính mình đi.”

Akari đặt tay lên tay Takeru đang được Makoto nắm chặt. Rồi Kanon và Alain cũng đặt tay lên, Onari cuối cùng cũng đặt tay mình lên.

“Lần trước khi hắn sống lại câu đầu tiên nói là 'Ta đói bụng rồi!', lần này hắn sẽ nói gì đây?”

Mọi người nghe lời này xong, vừa rơi lệ vừa cười.

Rồi Alain đứng dậy.

“Hãy để Takeru nói 'Chúc mừng các ngươi' đi.”

Ngay khi mọi người vẫn còn chưa hiểu, Alain kéo tay Kanon lên, hai người nhìn nhau.

“Kanon, xin nàng hãy gả cho ta.”

Vẻ mặt Kanon trong chớp mắt tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Được.”

Trả lời xong, nàng ngay lập tức đỏ mặt vì ngượng.

“Ê ê!”

Onari vì quá sốc mà kêu lên.

“Vừa rồi chẳng phải là cầu hôn sao?”

Alain nhìn về phía Makoto.

“Makoto, ngươi cho phép sao?”

Makoto gật đầu.

“Ta đã sớm đoán được sẽ có ngày này. Ngươi cũng từng thề với ta, sẽ khiến Kanon có được hạnh phúc.”

“Alain, chuyện này là từ khi nào?”

“Đây là... bí mật.”

—Chuyện này không thể nói ra với Kanon...—

Thực tế, khi Danton quay về từ nhà tù vũ trụ, Makoto từng trở thành đồng minh của hắn. Và đã có một trận chiến ác liệt với Alain đến ngăn chặn Danton, lúc đó Makoto suýt chút nữa đã cướp đi sinh mạng của Alain.

Alain nhìn lại mọi người, rồi hỏi.

“Ta muốn tổ chức một lễ đính hôn trước ở đây. Ta có thể lấy hết dũng khí cầu hôn hoàn toàn là vì Takeru đã khích lệ ta. Bởi vậy ta muốn tổ chức một lễ đính hôn trước mặt Takeru và bạn bè của hắn. Như vậy có được không, Kanon?”

Kanon gật đầu mạnh.

“Chloe cũng phải tham gia đó.”

Chloe nghe xong mỉm cười, và có vẻ đau đớn gật đầu.

***

Ngày hôm sau, một lễ cưới nhỏ được tổ chức trước trong phòng bệnh. Đây là một lễ cưới nhỏ không có ai khác ngoài cô dâu chú rể, Makoto, Akari, Onari và Chloe cùng những người bạn.

Onari, với tư cách là một tăng lữ, hóa trang thành linh mục. Khiến mọi người có mặt đều cười vui vẻ. Đây là một lễ cưới mang lại niềm vui và sự ấm áp. Đặc biệt là Kanon mặc váy cưới, với vẻ mặt hạnh phúc trông càng rạng rỡ.

“Takeru, ngươi thấy không, ta và Kanon đã kết hôn rồi.”

Alain vui vẻ nói với Takeru.

“Chúc mừng các ngươi!”

“Chúc mừng các ngươi!”

Cánh hoa bay lả tả trong phòng bệnh.

Nơi đây có một hạnh phúc mà Chloe chưa từng biết đến...

Mọi người không ngừng truyền đi nỗi nhớ về Takeru.

Nhìn vẻ ngoài của mọi người, Chloe nhận ra.

—Đây chính là ý nghĩa sự sống mà Takeru đã nói sao...—

Tương lai được sống cùng mọi người, điều đó có thể thấy được từ cuộc đời của Takeru...

—Tương lai như vậy, ta cũng rất muốn cùng nhau nhìn thấy...—

Chloe không khỏi rơi lệ, nàng đã rời khỏi phòng bệnh trước khi mọi người nhận ra.

—Vừa rồi là giọng của Chloe...—

Takeru vẫn luôn lang thang trong bóng tối.

Trong thế giới bóng tối không lối thoát, không điểm dừng này, Takeru đột nhiên nghe thấy tiếng nói.

Hắn bèn đi về phía tiếng nói đó.

Đột nhiên, một mảng tối biến mất, một thế giới tràn ngập ánh sáng rực rỡ xuất hiện.

“Takeru!? Takeru!”

Akari phát hiện Takeru mở mắt mà phấn khích kêu lớn. Ngoài nàng ra, những người khác vừa vặn rời khỏi phòng bệnh để thay đồ.

“Ưm...”

Takeru từ từ ngồi dậy.

“Đừng cố sức. Ngươi đã hôn mê tròn một tuần rồi. Ta bây giờ sẽ đi gọi y sĩ!”

“Ta không sao, hơn nữa, Chloe ở đâu?”

“Hả?”

“Nghe thấy giọng Chloe, Chloe ở đâu.”

“Vừa rồi nàng ta còn ngồi ở đây... Hình như đã đi ra ngoài lúc mọi người đang nói chuyện.”

“Ta phải đi tìm nàng.”

“Đã bảo ngươi đừng cố sức mà.”

“Akari nhờ nàng, xin hãy giúp ta một tay.”

Akari thật sự không thể từ chối ánh mắt nghiêm túc của Takeru.

Akari đỡ Takeru ra khỏi cổng bệnh viện. Thời tiết hiện tại nắng đẹp, mặt trời chói chang đến lóa mắt.

“Nàng ta bây giờ thể trạng rất yếu, chắc không thể đi quá xa được...”

Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời xanh biếc rộng lớn vô tận.

—Giống như bầu trời đã thấy ở Ganma World lúc đó...—

Rồi, Takeru thấy một bóng người đứng trên sân thượng bệnh viện.

—Đó nhất định là Chloe!—

“Akari, nàng ta ở trên sân thượng.”

Đúng như Takeru nghĩ, Chloe đang ở trên sân thượng.

Ngay khi Takeru đến nơi, Chloe đã cạn kiệt sức lực ngã xuống đất.

“Ngươi không sao chứ!”

Takeru bước chân không vững đi về phía Chloe.

Chloe thấy Takeru, vui vẻ cười.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi... Thật sự quá tốt.”

Cùng với Akari chạy đến sân thượng còn có Makoto, Alain, Onari và Kanon.

Makoto thấy vẻ ngoài của Chloe mà cắn môi.

“Trong Ganma World, vì bị lò phản ứng gây hại, có rất nhiều người có cùng triệu chứng, bởi vậy ta mới đến tìm Chloe...”

“Ngươi có thể giúp nàng không?”

Alain quay đầu nhìn Makoto, Makoto lắc đầu nói.

“Triệu chứng đã diễn biến đến mức này... Ta cũng đành bó tay rồi.”

Takeru quỳ một gối đỡ nửa thân trên của Chloe dậy.

“Đừng cố sức.”

“Ta nghĩ ở đây chắc có thể nhìn rõ bầu trời... Ta muốn trước khi chết được nhìn bầu trời một lần nữa.”

“Cố gắng lên! Phải sống sót, sống vì chính mình, chỉ cần ngươi bước ra bước này, bước này sẽ trở thành tương lai của ngươi!”

“Hướng đến tương lai... ta cũng muốn như vậy.”

“Không thể cứ thế từ bỏ!”

“Không sao...”

Chloe nhìn về phía Akari và những người khác đang đứng ở cửa.

“Ngươi có bạn bè, có những người đồng hành sẽ lo lắng cho ngươi. Còn ta thì chẳng có gì cả...”

“Ngươi chẳng phải còn có ta sao? Tâm ý của ngươi cũng có thể kết nối đến tương lai mà.”

“Cơ thể của ta không thể chữa khỏi được...”

Chloe cô đơn cúi đầu.

“Sẽ không phải là không thể! Nhất định sẽ có cách! Cứ để ta kết nối sinh mệnh và tương lai của Chloe lại với nhau!”

“Cảm ơn...”

“Ta sẽ không từ bỏ. Con người có khả năng vô hạn. Ta nhất định có thể cứu ngươi!”

Mugen Eyecon như đáp lại suy nghĩ của Takeru mà xuất hiện, Takeru biến thân thành Kamen Rider Ghost Mugen Damashii, sau lưng mọc ra một đôi cánh vàng.

Nhưng Takeru lại không hề nhận ra mình đã biến thân.

“Dù phải đánh đổi cả sinh mạng của ta cũng phải cứu ngươi!”

Đôi cánh vàng, vỗ nhẹ theo tiếng kêu của Takeru.

Lúc này, Great Eye xuất hiện trên không trung.

Cuối cùng cũng đến được tương lai vừa xa xôi lại vừa gần kề này.

Nỗi nhớ đầy cố gắng của Takeru, đã khiến ta biến thành hình dạng của Freya.

Ta xuất hiện trước mặt Takeru, để ngăn cản hắn mà nói.

“Takeru, ngươi không thể ngừng kết nối ý niệm của mình đến tương lai, chẳng phải đã nói vậy sao?”

“Great Eye, quả thật là vậy. Nhưng Chloe tồn tại trong tương lai của ta! Xin ngươi, hãy cứu Chloe đi, xin ngươi hãy cứu nàng, cứu tương lai của nàng đi!”

Quyết tâm của Takeru không hề lay chuyển.

Nhưng ta muốn nhìn thấy tương lai mà Tenkuji Takeru đã kết nối.

Bởi vậy ta đưa ra một phương án.

“Chỉ cần Mugen Eyecon có thể biến nỗi nhớ thành sức mạnh, đặt vào trong cơ thể Chloe thì có khả năng cứu được nàng, nhưng cũng sẽ vì thế mà rút ngắn tuổi thọ của ngươi.”

Kamen Rider Ghost Mugen Damashii mạnh mẽ gật đầu.

“Ta hiểu rồi.”

Thấy cảnh này, Makoto và Alain, trong lòng họ cũng đang dao động.

“Tên đó thật sự muốn làm vậy sao!?”

“Nếu làm vậy, sẽ không thể biến thân thành Mugen Damashii nữa. Vả lại còn sẽ rút ngắn tuổi thọ của chính mình...”

Alain bất an nhìn Makoto. Onari cũng tỏ ra vô cùng sốt ruột.

“Akari đại nhân, nếu không ngăn hắn lại thì...”

Nhưng Akari lại chỉ cắn môi nhìn Takeru.

Chloe yếu ớt ngẩng đầu lên.

“Không được...”

“Chloe, ta muốn kết nối nỗi nhớ với nàng.”

Ánh sáng của lò phản ứng dần trở nên yếu ớt, như sắp biến mất.

Ý thức của Chloe dần xa rời.

“Ta sẽ chia một nửa của ta cho ngươi!”

Freya đặt tay lên ngực Ghost Mugen Damashii, rồi cả hai hợp nhất làm một.

Sau khi giải trừ biến thân, Mugen Eyecon liền xuất hiện, còn đôi cánh vàng trên lưng Takeru không hề biến mất.

Cứ như vậy Freya và Mugen Eyecon cùng hợp nhất với Chloe.

Ánh sáng của lò phản ứng hoàn toàn biến mất, và còn rơi ra khỏi người Chloe.

Rồi, những chiếc lông vũ vàng bao quanh Chloe và Takeru, và phát ra ánh sáng.

Sau khi ánh sáng biến mất, Takeru ôm Chloe xuất hiện.

Akari với vẻ mặt căng thẳng nhìn Takeru và Chloe. Nhưng Chloe vẫn không có chút phản ứng nào.

Thình thịch, thình thịch...

Âm thanh này ban đầu còn rất yếu ớt, rồi dần trở nên mạnh mẽ. Như một sinh mệnh mới đang ra đời... Tim Chloe đập mạnh mẽ không ngừng.

Chloe mở mắt ra... Đập vào mắt là nụ cười dịu dàng của Takeru.

“Ta... vẫn còn sống sao?”

Takeru gật đầu xác nhận.

Chloe như vỡ đê mà nói ra những lời đã giấu kín trong lòng bấy lâu.

“Takeru, ngươi còn nhớ câu nói này ngươi đã nói với ta không? Sống vì chính mình. Nhưng ta lại không hiểu, vì thế mới nghĩ đến đây để hỏi ngươi. Nhưng khi ta thấy mọi người liều mạng nói chuyện với ngươi, ta dường như đã hiểu ý nghĩa của nó rồi. Ngươi có muốn nghe không?”

“Đương nhiên rồi.”

Takeru mỉm cười đáp.

“Ta sinh ra ở Ganma của...”

Ngay khi Chloe bắt đầu nói, lại đột nhiên im lặng.

“Sao vậy?”

“Ta... ta có thể sống tiếp không?”

Takeru ôm chặt Chloe.

“Cảm ơn ngươi, vì ta mà tái sinh.”

Makoto, Alain, Kanon đi về phía Chloe.

Takeru và những người khác vui mừng vì điều này, trên mặt Chloe cũng tràn ngập nụ cười.

Akari vừa cười vừa khóc nhìn cảnh này. Lúc này nàng đã hiểu mối liên kết giữa Takeru và Chloe rốt cuộc là gì. Hai người họ đều là những sự tồn tại đặc biệt cần có nhau.

Akari không cảm thấy quá đau buồn, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Onari thấy vẻ ngoài của Akari, đi đến vỗ vai nàng rồi lặng lẽ gật đầu.

Như để chúc phúc cho họ, bầu trời lúc này xanh biếc trong vắt.