Truyện ngắn : 5 năm sau
Hiện giờ tâm tình của Mari vô cùng tệ.
Tâm tình vô cùng lo lắng mà không thể bình tĩnh lại được. Thế nhưng đối với bản thân lo lắng như vậy thì càng lo lắng hơn và phần tâm tình này cứ như vậy mà lởn vởn ở trong lòng mà không có cách nào trút bỏ được.
Bất kể làm gì để bình tĩnh lại thì đã không giải quyết được vấn đề gì thêm nữa vì không chú ý mà phạm sai lầm.
Vào lúc đang cắt bắp cải làm cơm sáng sớm hôm nay, Mari bị thương ngón tay khi đang dùng dao thái rau.
Vào lúc muốn dán băng ở trên ngón tay bị thương thì cũng là lúc đặt nhầm ngón tay lên băng dán và trở nên rối bờ.
"Mình chịu đủ rồi!"
Mari không chịu nổi mà kêu lên như vậy.
Ban đầu, bất kể thế nào đi chăng nữa thì việc cắt phải đầu ngón tay quan trọng nhất là chuyện không thể chấp nhận được đối với chuyên viên làm đẹp.
Là một người không chuyên nghiệp chút nào.
Từ 2 năm trước, Mari đã bắt đầu làm chuyên viên làm đẹp và lái xe máy từ nhà đến một phòng làm đẹp rất sang trọng mất khoảng 30 phút.
Rốt cuộc thì vào giờ phút này Mari đã thực hiện được ước mơ của mình thế nhưng cô vẫn không vui.
Mấy ngày trước, thậm chí vô cớ gây rối mà nổi giận đối với khách hàng vì lật tạp chí mà cử động đầu trong khi cắt tóc.
Lý do cho sự lo lắng bất an này cũng rất rõ ràng.
Do Yuusuke là nguyên nhân.
Mari không biết mình nên cư xử ra làm sao với Yuusuke.
Vào nửa năm trước, Yuusuke vẫn là đứa trẻ bình thường.
Không, Yuusuke là một đứa trẻ thông mình và dễ thương hơn rất nhiều so với đứa trẻ bình thường.
Trong nửa năm, rốt cuộc thì Yuusuke cũng nhanh chóng trưởng thành.
Nó mới chỉ 5 tuổi thôi mà đã trông giống như học sinh cao trung vậy.
Đối với Yuusuke như vậy, Mari không biết mình nên cư xử ra làm sao mới phải.
Bất kể nhìn thấy như thế nào thì đó đều không phải là một vấn đề bình thường.
Điều có lẽ nào ở trong lòng Mari cũng xuất hiện và không bao lâu sau thì thay đổi niềm tin ở trong lòng.
Yuusuke không phải là nhân loại bình thường.
Chẳng lẽ Yuusuke là đứa trẻ được sinh ra từ Orphnoch và con người sao?
Mặc dù đem vấn đề về Yuusuke đến mà hỏi Naoya là tốt nhất thế nhưng điều này cũng không làm được.
Trao đổi với Takumi và Keitaro cũng không làm được.
Bây giờ, Mari đang sống cùng với Yuusuke.
Sau ba ngày kể từ Lễ Giáng Sinh đầu tiên nghênh đón Yuusuke thì Takumi biến mất không rõ tung tích.
"Này, Mari, hạt cơm dính ở trên miệng kìa."
Đó là câu nói cuối cùng của Takumi.
Là câu nói cuối cùng lúc Takumi nhìn Mari vào lúc mọi người ăn điểm tâm cùng với nhau, Takumi, Mari, Keitaro, Naoya và Yuusuke.
Sau khi ăn điểm tâm xong thì Takumi bắt đầu đem rửa sạch bát đĩa của mọi người ở trong bếp.
Sau khi rửa xong thì đặt chúng lại vào trong tủ và đến lúc bọn họ nhận ra thì Takumi đã biến mất không rõ tung tích.
Một cảm giác lo lắng không yên và khó chịu khiến Mari tìm kiếm ở trong nhà.
Cửa chính mở toang ra và đôi giầy của Takumi cũng đã biến mất.
Cây ghi-ta mà Mari đã tặng cho Takumi vào Lễ Giáng Sinh vẫn để ở trong phòng anh ấy thế nhưng Takumi không bao giờ quay lại.
Không bao lâu sau đó, ngay cả Naoya cũng biến mất.
Vì vậy mà Keitaro vừa ngu ngốc vừa biến thái vừa cởi mở cũng biến thành trầm mặc ít nói vào ngày đó.
Không hề muốn bước ra khỏi nhà và chỉ ngẩn người nhìn một khoảng trống từ trong cửa sổ mà thôi.
"Khó chịu ở chỗ nào sao?"
Mặc dù Mari lo lắng và hỏi Keitaro như vậy nhưng cậu chỉ nở nụ cười mập mờ đáp lại mà thôi.
Sau khi ngẩn người nhìn chằm chằm vào một khoảng trống trong một tuần, Keitaro cũng đột nhiên biến mất.
"Ăn cơm thôi, Keitaro."
Mari đến trước phòng gọi nhưng không có ai trả lời và thử mở cửa phòng ra. Thế nhưng trong phòng chỉ còn lại cửa sổ mở rộng và gió thổi lật trang sách manga ở trên mặt đất mà thôi.
Keitaro rời khỏi nhà vào khoảng 1 năm trước.
Lý do Keitaro rời đi thì phần nào Mari cũng hiểu rõ ở trong lòng và so với Takumi, Naoya ra đi mà không từ biệt thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Mấy năm trước cha mẹ của Keitaro cũng đã mở tiệm giặt quần áo ở Châu Phi.
Bởi vì gần như chỉ cần Voucher miễn phí cho nên cha mẹ của Keitaro ở Châu Phi vẫn tiếp tục giặt các loại quần áo và ước mơ muốn giặt sạch sẽ tất cả quần áo trên thế giới của Keitaro cũng được thừa hưởng từ cha mẹ.
Thế nhưng người cha đó đã đổ bệnh.
Rõ ràng chỉ cần quay về Nhật Bản là tình trạng bệnh sẽ tốt hơn rất nhiều, thế nhưng người cha hô to rằng ước mơ của mình cũng không yếu đuối như vậy và tiếp tục hoạt động tiệm giặt quần áo ở Châu Phi. Vì vậy Okaa-san liên lạc với Keitaro.
Keitaro hoang mang và cuối cùng là quyết định lên đường sang Châu Phi.
Vài ngày kể từ khi quyết định lên đường trở thành lên đường thật sự, Keitaro một mực ôm Yuusuke khóc thút thít. So với bất kỳ ai thích Keitaro, việc xa xách với Yuusuke chắc chắn là tâm trạng 'xé ruột xé gan' đối với Keitaro.
Rốt cuộc thì vì muốn đem Yuusuke sang Châu Phi cùng mà Keitaro tranh cãi kịch liệt với Mari.
Điều này chỉ là sự bướng bỉnh của cậu mà không phải là thật sự nghĩ cho Yuusuke. Mari nói lời quở trách như vậy với Keitaro.
Keitaro thỏa hiệp.
Thế nhưng, Keitaro đồng ý cho Yuusuke ở lại Nhật Bản mà đưa ra một điều kiện rất kỳ lạ.
Mỗi ngày, mình đều hy vọng sẽ gửi quần áo mà Yuusuke muốn giặt sang Châu Phi.
Mari rất nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của điều kiện này.
Cho dù xa cách như thế nào đi chăng nữa thì mình vẫn muốn tự tay giặt quần áo của Yuusuke. Keitaro từng nói như vậy.
Mặc dù phiền toái vẫn là phiền toái nhưng Mari vẫn chấp nhận đề nghị của Keitaro.
Mari luôn luôn, gảy đàn ghi-ta mà Takumi để lại.
Takumi chơi ghi-ta mà gảy ra từng âm từng âm vụng về vào Lễ Giáng Sinh ngày hôm đó.
Vừa gảy đàn ghi-ta của anh ấy vừa nhớ lại chuyện về Takumi.
Chuyện về Naoya, chuyện về Keitaro, nhớ lại mỗi ngày vui vẻ cùng với mọi người.
Cuộc sống mà mọi người không có khoảng cách, Mari hoài niệm khoảng thời gian ấm áp đó.
Thế nhưng rốt cuộc nghĩ đến chuyện Yuusuke tiếp tục phát triển nhanh chóng này mà Mari bắt đầu bất an và run rẩy.
Này, dạy em một chút đi, Takumi. Em nên làm sao để nuôi dưỡng Yuusuke mới tốt đây?
Chỉ mới cách đây nửa năm, Yuusuke vẫn là đứa trẻ cực kỳ bình thường.
Tuy nhiên, vào một ngày nào đó mà Yuusuke bắt đầu trưởng thành một cách nhanh chóng.
Mari phải thay mới một bộ âu phục có kích thước mới mà cô đã mua trong vòng một tuần.
Dĩ nhiên, kích thước quần áo đưa cho Keitaro giặt sạch cũng trở nên lớn hơn.
Nghĩ chắc hẳn Keitaro cũng rất lo lắng và mặc dù Mari cũng muốn gọi điện thoại liên lạc với cậu ta thế nhưng cậu ta ở Châu Phi cũng là nơi nông thôn mà không thể liên lạc bất cứ lúc nào được.
Vì vậy một thời gian dài mà Mari cũng chưa từng liên lạc với bên kia và nói rõ chuyện sau đó.
"Cái đó hả, cái được gọi là giai đoạn trưởng thành ha, đừng lo lắng về điều đó."
Keitaro nói với tâm trạng vui vẻ như vậy.
Mari không nói ra lời.
"Baka." Mari giận giữ hét." Giai đoạn trưởng thành mà 1 tháng cao lên 20 cm là cái gì chứ, đơn giản là không thể chấp nhận."
Cho dù Keitaro nói đây chỉ là vấn đề giai đoạn trưởng thành và đừng lo lắng về điều đó. Thực sự muốn gặp mặt Yuusuke cao lớn và sau đó nói vui vẻ một cách say sưa. Mari lại lớn tiếng mắng 'Baka' một lần nữa và dập điện thoại.
Mặc dù Keitaro vốn là kiểu người đơn giản, thế nhưng chắc chắn là đinh ốc trong đầu lại bị rớt ra mấy cái khi đến Châu Phi.
Mặc dù Yuusuke có vài người bạn cùng tuổi ở gần đó nhưng vào một ngày nào đó, Yuusuke đang chơi đùa với bạn bè ở trên bãi cát bị Mari nhìn thấy mà cấm đi ra ngoài.
Rõ ràng là vì Mari cảm thấy có sự khác biệt về cơ thể.
Bất kể trông như thế nào thì cũng không giống như là cùng tuổi và giống như đại ca vùng lân cận chơi với đám con nít vậy.
Những đứa bạn cũng thận trọng tiếp xúc với Yuusuke trông giống như chúng thấy thứ đáng kinh ngạc vậy.
Mari lo lắng chuyện ủy ban đối phó Orphnoch.
Trong 5 năm qua, chính phủ đã công bố sự tồn tại của Orphnoch và cũng ban hành thông tư thành lập ủy ban đối phó với Orphnoch.
Hoạt động của bọn họ dựa trên một loạt các cuộc điều tra ở nhiều phương diện và xác thực thông báo từ công chúng.
Dựa vào cuộc điều tra rõ ràng Orphnoch mà điều động Kaixa đi đánh bại Orphnoch.
Hiện giờ hệ thống Kamen Rider Kaixa cũng được sản xuất với số lượng lớn và hoạt động của họ tăng lên đều đặn với thành công có thể thấy rõ.
Nó trông giống như việc săn phù thủy thời Trung Cổ vậy.
Nhân vật hơi kỳ lạ bị công chúng báo cáo sẽ bị ủy ban mang đi hoặc bị Kaixa giết chết.
Mari sợ Yuusuke sẽ bị báo cáo cho ủy ban cho nên cô ấy cấm Yuusuke đi ra ngoài.
Mặc dù cơ thể Yuusuke đã đạt đến mức trưởng thành nhưng tinh thần với tuổi tác không khác gì đứa trẻ 5 tuổi.
Điều này lại khiến cho Mari khốn khổ và mệt mỏi hơn.
Yuusuke luôn làm nũng với Mari.
Đứa nhóc muốn Mari đọc sách tranh, chơi trò chơi cùng với nhóc và còn hy vọng có thể ôm Mari đi ngủ vào buổi tối.
Thành thực mà nói, Mari đang lo lắng cơ thể Yuusuke và đồng thời sợ Yuusuke.
Chắc chắn Yuusuke kế thừa máu của Orphnoch.
Nếu là như vậy thì chẳng biết lúc nào Yuusuke sẽ biến đổi ngoại hình thành Orphnoch và chẳng biết lúc nào nó sẽ đánh mất trái tim con người mà bắt đầu đi tập kích.
Mari sợ sinh vật được gọi là Orphnoch.
Yuusuke đúng là Yuusuke, cho dù một mực nói như vậy cho bản thân nghe cũng là vô ích. Đây là nỗi sợ hãi bỏ qua lý thuyết.
Mari bị giằng xé trong nỗi sợ hãi và yêu thương với Yuusuke.
Yuusuke nhìn khung cảnh bên ngoài từ khe hở rèm cửa sổ của căn phòng mà Keitaro sử dụng trước kia.
Quan sát hình dạng mây thay đổi vào lúc bầu trời biến động cũng vô cùng thú vị.
Ngắm nhìn khung cảnh bầu trời trong xanh bị nắng chiều nhuộm độ cùng bụi cây khiến Yuusuke quên cả thời gian.
Chuyện Mari dịu dàng trở nên lạnh nhạt làm tổn thương tới Yuusuke và khiến cậu phiền não.
Mình đã làm chuyện gì chọc cho Mari tức giận sao?
Bất kể suy nghĩ như thế nào thì cũng không có đầu mối.
Nụ cười tươi mà Mari cố gắng nặn ra ở trước mặt Yuusuke có tính chất khác biệt khá xa so với trước kia.
Đó là vẻ mặt cười tươi nhưng cũng không phải là vẻ mặt cười. Ngoại từ vui sướng và dịu dàng ra thì còn có thứ tình cảm khác trộn lẫn ở bên trong.
Yuusuke cố gắng tuân theo lệnh cấm đi ra ngoài của Mari giống như tuân theo lời ghi nhớ ở trong lòng vậy.
Yuusuke cũng không muốn làm trái lời Mari, cũng không muốn bị Mari ghét.
Ngoại trừ nhìn phong cảnh ở bên ngoài, việc mà Yuusuke có thể làm khi ở nhà cũng chỉ có đọc sách.
Yuusuke đọc tất cả các loại sách dựa theo thứ tự chủ đề một lượt.
Đã đọc xong từ Manga với sách tranh, học tập lịch sử, thậm chí cả khoa học.
Mặc dù Yuusuke mới chỉ 5 tuổi thế nhưng tư duy đã cho thấy là thiên tài vô cùng hiểu biết.
Số lượng sách không thể đếm hết bị đọc hết và Yuusuke lĩnh hội được nhiều cảm xúc đơn giản mà trực tiếp.
Con người là một sinh vật ngu ngốc —— Nhóc đó nghĩ như vậy.
Yuusuke cũng vô cùng hiểu rõ bản thân mình vô cùng khác biệt với con người bình thường.
Cậu ta cũng tự giác rằng không bao giờ được nói ra những điều này với Mari và phải nhớ kỹ ở trong lòng.
Đối với Mari và Keitaro, Yuusuke cũng chưa từng hỏi chuyện cha mẹ mình một lần nào cả.
Chỉ là, cậu mơ hồ, nghĩ bản thân là của Mari với Keitaro với Takumi với Naoya, đứa trẻ của tất cả mọi người.
Hơn nữa, cậu bắt đầu có thể nghe được tiếng của Okaa-san vào khoảng nửa năm trước khi đang nhanh chóng lớn lên.
Ban đầu, giọng nói kia chỉ vang lên ở trong đầu Yuusuke khi cậu đang ngủ vào ban đêm ở tình trạng hơi quá sâu.
Yuusuke không khỏi khiến cho cái chăn trên giường bị đá bay ra ngoài.
Yuusuke đột nhiên nhớ ra.
Đó là âm thanh rên rỉ của Okaa-san trước khi lâm chung mà Yuusuke nghe được khi cậu vẫn còn ở trong bụng mẹ.
Cậu nghe được cơ thể Okaa-san của Yuusuke, Yuka biến thành Orphnoch dạng hạc trắng bị mấy Kaixa cắt nhỏ mà phát ra tiếng rên rỉ.
Toàn thân Yuusuke cũng đau đớn cùng với Yuka trong khi cậu nghe được âm thanh kia.
Mặc dù cậu vẫn ở trong bụng Yuka, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương và thống khổ kia cùng với Yuka. Bây giờ, chính bởi vì toàn thân đột nhiên đau đớn dữ dội như vậy làm cho Yuusuke tỉnh dậy.
Yuusuke âm thầm kêu lên ở trong lòng giống như cậu không muốn để cho Mari biết vậy.
Mari không biết điều đó.
Vào lúc cô ấy không có ở đây hay vào lúc Mari chìm sâu vào giấc ngủ, rất nhiều lần Yuusuke lén lút chạy ra bên ngoài.
Nơi mà Yuusuke chạy đến chắc chắn có Kaixa đang chiến đấu với Orphnoch.
Cậu có thể cảm nhận được cơn sóng thống khổ của Orphnoch và chính vì theo đuổi cơn sóng này mới khiến cho Yuusuke xuất hiện ở nơi diễn ra trận chiến.
Cũng không phải là Yuusuke muốn giúp Orphnoch giành được thắng lợi. Chỉ là, cậu muốn đánh bại Kaixa mà thôi.
Ban đầu chỉ là tình cờ.
Vào nửa đêm nghe được âm thanh ồn ào của thứ gì đó khiến cho Yuusuke nhảy ra khỏi cửa sổ chạy ra ngoài như bay và nghe rất rõ ràng âm thanh chiến đấu ở sương mù trôi nổi bên đó.
Âm thanh cú đấm đập vào kẻ thù, tiếng gào thét giống như dã thú, tiếng hơi thở, tiếng thanh kiếm chém tan bóng tối.
Sau khi sương mù biến mất giống như kéo rèm cửa sổ ra, trước mắt là cuộc chiến giữa Kaixa và Orphnoch.
Vào lúc Kaixa quay đầu lại nhận ra Yuusuke, cậu tự nhiên cảm thấy một dòng điện chạy khắp cơ thể.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Yuuske biến thành thứ gì đó mà vừa không phải là con người vừa không phải là Orphnoch.
Da trở nên trong suốt và cứng rắn giống như kim cương vàng vậy. Ánh sáng phát ra ở trong cơ thể như bóng đèn khiến cho toàn thân từ trên xuống dưới đều nhấp nháy ánh sáng màu vàng.
Kaixa hơi nghiêng đầu nhìn Yuusuke bởi vì không có cách nào phân biệt rõ ràng tồn tại ở trước mặt.
Người hành động đầu tiên là Yuusuke. Yuusuke rút ngắn khoảng cách trong một hơi và dùng quán thủ xuyên qua bụng Kaixa đến mức ngay cả thời gian tránh cũng không có trong nháy mắt.
[quán thủ: một kiểu đánh trong võ thuật. Nukite, xiên bằng tay ]
Thế nhưng bản thân Yuusuke cũng chẳng hiểu tại sao mình lại tập kích Kaixa mà không phải là Orphnoch.
Chỉ là, tiếng rên rỉ của Okaa-san quay trở lại cùng và ra lệnh cho Yuusuke đang bị nỗi đau đớn dữ dội gặm nhấm.
Trong thực tế, Yuusuke cũng nhận ra cơn đau biến mất cùng với Kaixa bị đánh bại giống như là trò đùa vậy.
Hành động của Yuuske giống hệt lúc Yuka còn sống.
Yuka cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy dư âm đau buồn giống như lúc cô ở bên trong cơ thể Okaa-san khi sinh ra mình mà phát ra tiếng rên rỉ mãnh liệt vậy.
Yuka lại giết người để loại bỏ thứ đau buồn này.
Nếu như không làm như vậy thì không thể tồn tại, đây là lựa chọn mà cô ấy buộc phải làm.
Vô tình, Yuusuke đang đi theo vận mệnh giống như mẹ của cậu.
Ngày hôm đó, cơ thể Yuusuke phát sáng khi cậu biến hình và chiến đấu với 2 Kaixa.
Như mọi ngày, Yuusuke chạy như bay từ nhà đến chiến trường khi cậu cảm nhận được cơn chấn động của Orphnoch và ở đó cậu thấy trận chiến kịch liệt giữa Orphnoch dạng nhện với 2 Kaixa làm đối thủ.
Spider Orphnoch phun ra tơ nhện giống như dây thép phong tỏa chuyển động của một Kaixa nhưng nó đã bị một Kaixa khác tấn công từ phía sau lưng và mạnh mẽ thổi bay về phía sau trong khi chỉ có thể người lảo đảo và đầu gối chạm đất.
Kaixa rút thanh kiếm hình chữ thập từ bên hông ra và Yuusuke lập tức biến hình che chắn ở trước mặt hắn vào lúc tên Kaixa đó chuẩn bị đâm xuống một đòn tối hậu.
Những tia sáng năng lượng được bắn ra từ thanh kiếm hình chữ thập của Kaixa lần lượt bị Yuusuke dùng bàn tay phát sáng của mình bóp nát.
Cơ thể Yuusuke nhẹ nhàng nổi trên không trung và ánh sáng ở trong cơ thể cậu càng tỏa ra mãnh liệt hơn khiến cho cậu hóa thành một mũi tên ánh sáng bắn xuyên qua cơ thể Kaixa.
Một tiếng 'rầm' vang lên và nổ tung từ trong cơ thể Kaixa. Trong bóng đêm cũng bắn ra tia lửa to lớn và ngọn lửa màu trắng xanh cũng cháy lên.
Spider Orphnoch giơ chiếc răng nanh về phía cổ họng tên Kaixa bị bắt.
Vào khoảng khắc sau khi nọc độc được tiêm vào bên trong cơ thể, toàn bộ cơ thể Kaixa cũng tan chảy thành nước.
Đầu, vai, cùi chỏ, cơ thể đều biến thành chất lỏng màu đen và rỉ ra từ những bộ phận kim loại ghép trên cơ thể Kaixa.
Sau khi xác nhận rằng hai tên Kaixa đã chết, Spider Orphnoch giải trừ biến hình và biến đổi trở về hình dạng con người.
Con ngươi âm u trong bóng tối ở phía trước đang phát ra ánh sáng.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Tiểu quỷ?"
Người đàn ông kia nói như vậy khi hắn nhìn chằm chằm vào Yuusuke.
Hắn ta chính là Kusaka Masato.
Masato bị Horse Orphnoch xé nát tay chân, cằm bị xé đứt mà thảm hại như vậy và được Saya cứu.
Saya đặt Masato trông giống như một con lật đật ở trên giường và chăm sóc hắn giống như chăm sóc trẻ sơ sinh vậy.
Saya quan tâm lo lắng cho hắn từ phương diện ăn cơm đến đi vệ sinh và sau đó vừa ôn nhu xoa đầu Masato vừa kể đủ loại chuyện với hắn.
Mùa thay đổi, chuyện xảy ra ngày hôm nay, kỷ niệm ở trường tư thục Ryusei...
Ý thức của Masato ở trong trạng thái sắp bị gián đoạn và lúc tỉnh lại từ lần gián đoạn thứ hai thì ý thức cũng ở trạng thái lắng nghe lời Saya nói.
Masato vừa lắng nghe Saya liên tục nói về kỷ niệm ở trường tư thục Ryusei vừa nghĩ tới Mari.
Mari giống như ánh sáng hy vọng của hắn vậy.
Chỉ cần nghĩ đến Mari, Masato có thể có được can đảm mà không từ bỏ cuộc sống.
Một ngày nọ, bóng dáng Saya biến mất.
Vào lúc Saya đang dùng thìa đút ăn cho Masato.
Cơn gió thổi tới từ cửa sổ khiến cho vẻ mặt tươi cười của Saya tan vỡ.
Khuôn mặt của cô ấy biến thành tro bụi và biến mất cùng với cơn gió.
Tạm biệt.
Dường như câu cuối cùng của cô ấy là như vậy.
Saya biến mất ở trước mặt Masato, thìa ở lại trên không trung rơi xuống đất.
Masato ở trạng thái cơ thể không thể di chuyển nổi và cứ sống như vậy ở trên giường.
Chỉ có thể lấy vật thể không biết là gì đổ ở trên giường và trên người Masato dính đất phân, nước tiểu với trên lưng vết nổi loét vì nằm liệt giường.
Cổ họng đã khô và toàn thân co giật vì đói bụng.
Một tháng trôi qua, Masato vẫn còn sống.
Vào thời điểm hai tháng sau, Masato có cảm giác từ bên trong cơ thể bắt đầu tan chảy.
Giống như chịu đựng đủ cơn đói bụng đau khổ mà cơ thể đag tự tiêu hóa bản thân vậy.
Cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại.
Ba tháng sau, thứ ở trên giường đã không còn thể nói là Masato.
Cảm giác thứ đó trông giống như tổ ong bắp cày và có màu da rám nắng tuyệt vời.
Tại thời điểm này, rốt cuộc Masato đã chết.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Masato đột nhiên quay trở lại từ con đường trải đầy màu đen của thế giới người chết.
Cảm giác có một sức sống chưa từng cảm nhận qua từ trước đến nay dẫn dắt Masato.
Thể xác Masato bắt đầu chậm rãi tái sinh.
Phần còn lại của thân thể giống như tổ ong bắp cày sinh ra tay chân và sau đó hắn mở mắt ra.
Hắn đã lấy được hình dạng trước kia.
Cứ như vậy mà đón nhận cuộc sống của một Orphnoch, Masato đã phục sinh ở thế giới này.
Khởi đầu từ kết quả lần cứu Masato khỏi cuộc tập kích của Kaixa, rốt cuộc Yuusuke luôn luôn gặp phải Masato.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Tiểu quỷ?"
Lời nói xúc động như vậy của Masato chạm đến trái tim của Yuusuke.
Đáp án của câu hỏi này, chính là thứ mà Yuusuke muốn biết nhất.
Hơn nữa, Yuusuke cũng có hứng thú với Orphnoch.
Bản thân vừa không phải là con người vừa không phải là Orphnoch. Trái lại, không phải là con người và Orphnoch sao?
Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Mặc dù hỏi như vậy nhưng Masato biết sự tồn tại của Yuusuke vào khoảng thời gian trước kia.
Chuyện mà Masato làm đầu tiên vào lúc phục sinh như một Orphnoch là đi gặp Mari.
Thế nhưng, Masato cũng không xuất hiện ở trước mặt Mari.
Cơ thể bị Horsr Orphnoch chơi đùa một cách thê thảm và bản thân xuất hiện ở trước mặt Mari giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Mari sẽ biết được chân tướng và cô ấy nhất định sẽ nhận ra được mình đã biến thành Orphnoch.
Sau khi biết được chuyện này, cô ấy sẽ do dự.
Mari sẽ cảm thấy sợ hãi đối với Masato đã biến thành Orphnoch.
Hơn nữa, Mari sợ âm thanh giống như tiếng nói bản năng phát ra từ sâu thẳm trong trái tim mình.
—— ...Giết... Giết... ——
Hắn sợ rằng mình rất có thể sẽ bị âm thanh này nuốt chửng và khiến bản thân giết Mari.
Masato lựa chọn bảo vệ và quan sát Mari ở trong bóng tối.
Giữ ở một khoảng cách và chỉ có một mình thì có thể kiềm chế âm thanh trong lòng. Hơn nữa, Masato còn có thể Mari khỏi bàn tay của những Orphnoch khác.
Sau đó, Mari nhận ra sự tồn tại của Yuusuke khi hắn theo dõi Mari.
Mặc dù chẳng thấy bóng dáng của Takumi hay Keitaro hay Naoya đâu cả và cho dù thế chỗ nhưng lại thấy người đàn ông trẻ tuổi chưa từng thấy bao giờ sống cùng với Mari.
Masato nảy sinh hứng thú với Yuusuke.
Dựa theo các tin tức thu được, Masato nhìn Yuusuke đã biết cậu là con lai giữa con người và Orphnoch.
Chẳng lẽ là, Masat nhớ lại chuyện về Yuka.
Bản thân Masato biết rõ chuyện Yuka là Orphnoch và mang thai một đứa trẻ của con người.
Khi đó Masato vẫn là Kaixa, hắn bắt được hàng mẫu quý giá nhưng gặp phải sự chống cự bất ngờ mà giết cô ấy.
Nói không chừng, nói không chừng nó chính là đứa trẻ được sinh ra khi đó.
Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Tiểu quỷ? Yuusuke hỏi ngược lại khi bị hỏi như vậy.
"Orphnoch là cái gì? Con người là cái gì vậy?"
Cậu chất vấn về phía Masato.
Đôi môi Masato nhẹ nhàng bị xoắn ở một đầu.
Hắn nở nụ cười lạnh lùng từ tận đáy lòng.
Thì ra là như vậy, có vẻ tên này là kẻ ngu ngốc.
Masato truyền đi chấn động chỉ có Orphnoch mới có thể nghe được và gọi Yuusuke đến nhà hắn cách không xa công viên rồi nói đi nói lại.
"Con người là bóng tối."
Mỗi lần gặp Masato, hắn đều thổi vào tai Yuusuke một ít ác ý như vậy.
"Chắc nhóc cũng hiểu, con người nắm giữ thứ bóng tối được gọi là 'bản thân' ."
Có một cây bạch quả khổng lồ hơn 300 năm tuổi đang đứng vững ở giữa công viên.
Vô số lá khô từ cây bạch quả bay xuống và nhuộm một phần công viên thành màu vàng tươi.
Quả bạch quả rơi xuống ở khắp nơi phát ra mùi lên men khó thở và nếu hít vào một thời gian dài sẽ đạt đến mức khiến người ta ói.
"Con người phát triển làm cạn kiệt thế giới này và nếu con người không gặm nhấm thế giới này thì không thể sinh tồn. Chẳng mấy chốc bóng tối của con người sẽ phát triển và bao trùm cả thế giới."
"Vậy thì, Orphnoch thì sao?"
Yuuske hỏi dò.
Âm thanh 'xào xạc' của gió thu phát ra giống như chiếc lá khô màu vàng đung đưa đẩy hai chân Yuusuke vậy.
"Ánh sáng."
Masato trả lời.
"Orphnoch có thể chém đứt bóng tối của con người và mang đến ánh sáng đập tan bóng tối."
"Vậy sao, tôi ư?"
Yuusuke ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ki cậu hỏi như vậy.
Trong khi ngắm nhìn bầu trời trong xanh của mùa thu, Yuusuke đột nhiên nhớ đến Keitaro.
Bởi vì lúc ấy Yuusuke còn nhỏ mà không hề nhớ được chuyện về Takumi và Naoya.
Thế nhưng, chẳng biết tại sao mà nụ cười tươi trên mặt của Keitaro lại xuất hiện ở trong tâm trí Yuusuke.
"Cái đó là quyết định của nhóc."
Masato trả lời như vậy.
"Nhóc hiện giờ, nằm giữa ánh sáng và bóng tối, nhóc là ánh ban mai hay là ánh nắng chiều? Hướng về bóng tôi hay là hướng về ánh sáng, tất cả mọi thứ đều do nhóc tự quyết định."
Mình thực sự chỉ là sản phẩm chưa hoàn chỉnh mà thôi. Yuusuke nghĩ như vậy.
Rốt cuộc thì mình là ánh ban mai hay là ánh nắng chiều.
"Nee, Mari-san." (Yuusuke đều có thêm kính ngữ ở phía sau với Mari và Keitaro.)
Một ngày nọ, Yuusuke ngồi bên cạnh với Mari nói như vậy khi đang ngồi ăn tối.
"Keitaro-san hiện giờ, sao rồi ạ?"
"Cậu ta hả, chắc chắn là cuộc sống ngu ngốc và thoải mái rồi, không phải sao? Dù sao đó mới là cậu ta mà."
"Keitaro-san, ngu ngốc sao ạ?"
"Maa, một vài thứ là ám chỉ như vậy nhưng không phải là một điều không tốt."
Mari vừa ăn món thịt xào rau dại được nấu đúng cách từ thẩm mỹ viện về đến nhà vừa hoảng hốt nói bổ sung.
Bất kể Yuusuke nói cái gì đều nhận được câu trả lời như vậy.
Không thể nói những điều kỳ quái.
"Nó giống như kẻ ngu ngốc tiến về phía trước."
"Tại sao Keitaro-san lại đến Châu Phi? Là vì ghét con sao ạ?"
Yuusuke đặt đũa xuống khi đang dùng cơm.
Ngày thường, Yuusuke chẳng có hứng thú lắm với ăn cơm.
Yuusuke cũng chưa từng nói cảm nghĩ của mình về món ăn do Mari làm một lần nào.
"Không có chuyện đó đâu."
Mari cầm đũa và hoảng hốt xua tay phủ nhận lời giải thích đó của Yuusuke.
"Chỉ là vì Keitaro có chuyện mà bản thân Keitaro phải làm mà thôi. Chắc chắn là cậu ta ở Châu Phi cũng rất nhớ mong Yuusuke ở đây. Bằng chứng chính là cho dù cậu ta đi đến nơi nào, vẫn phải chuyển quần áo cần giặt của Yuusuke đến, không phải sao?"
"Mặc dù là như vậy."
Yuusuke khẽ thở dài.
"Con, rất cô đơn."
Mari cảm giác được bản thân bị đổ lỗi cho sự thống khổ này sau khi cô nghe được những lời này.
Đối với Yuusuke vừa yêu vừa sợ mình, Mari cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi cô ôm tâm tình mâu thuẫn như vậy ở trong lòng.
Không phải Takumi chính là Orphnoch sao? Mari nói như vậy cho bản thân nghe.
Mặc dù nói như vậy nhưng Mari lại khiến bản thân rơi vào sự chán ghét bản thân.
Rõ ràng Mari cũng dịu dạng với bất kỳ ai và kể cả Takumi là Orphnoch thế nhưng tại sao cô lại không thể chấp nhận Yuuske như cách cô đối xử với Takumi.
Thật sự muốn được gặp Takumi một lần. Mari chỉ có thể nghĩ như vậy.
Yuusuke biết chính xác Mari đang cưỡi xe máy về nhà vì làm việc muộn ở thẩm mỹ viện đến gần nửa đêm.
Đột nhiên, mắt đất rung lắc dữ dội và chiếc xe máy đổ lăn mặt đất vì trơn trượt.
Cơ thể Mari cũng bị ném ra khỏi xe máy và mũ bảo hiểm cũng tuột ra mà lăn ở trên mặt đất.
Là động đất sao? Mặc dù Mari nghĩ như vậy nhưng khoảng khắc tiếp theo thì cây cối xung quanh đồng loạt đổ xuống và hình ảnh khổng lồ của một Orphnoch dạng voi xuất hiện.
Chiếc mũi và ngà voi dài vừa hướng lên trời vừa gầm thét và toàn bộ không khí xung quanh chấn động giống như kim nhọn chợt đâm vào da thịt Mari.
Ở trong tình trạng nằm ngã dưới mặt đất, Mari nhìn lên cơ thể của Elephant Orphnoch nhưng cơ thể chẳng cử động nổi.
Một bên ngà voi nhọn đã đâm xuyên chết một người và thi thể đó biến thành tro bụi 'xoạt xoạt' rồi tan biến ở trên mặt đất.
Tiếng gầm của hắn vang lên một lần nữa và cái chân khổng lồ như cái trống lớn đạp xuống Mari.
Mari phát ra âm thanh rên rỉ và nhắm mắt nhưng sau khi cảm thấy yên tĩnh mấy giây thì cô mở mắt ra một lần nữa và thấy Yuuske phát sáng ở phía sau.
Yuusuke giơ một tay lên chống đỡ tên Elephant Orphnoch. Mặc dù từ trong cơ thể cậu phát ra ánh sáng màu vàng giống như viên kim cương màu vàng nhưng Mari lập tức nhận ra đó là Yuusuke.
Mặc dù quá trình trưởng thành nhanh chóng đã kết thúc nhưng cô vẫn tắm chung và ngủ chung với Yuuske từ khi cậu còn nhỏ cho nên Mari biết rất rõ ràng điều này.
Yuusuke dùng cú đấm hoàng kim đánh vào bụng tên Elephant Orphnoch.
Một tiếng 'rầm' vang lên và toàn bộ chấn động xuyên suốt toàn bộ cơ thể hắn. Elephant Orphnoch hóa thành ngọn lửa màu trắng xanh và biến thành tro bụi rồi biến mất không còn dấu vết.
Lúc này, tiếng nước chảy róc rách của dòng sông nhỏ gần đó có thể nghe thấy rõ ràng cho dù ở trong bóng tôi.
"Cô không sao chứ? Mari-san?"
Yuusuke hỏi khi cậu biến đổi trở lại bình thường từ trạng thái phát sáng.
Lúc đầu Yuusuke chỉ muốn phô trương sức mạnh của mình và vì cậu có năng lực trợ giúp Mari.
Yuusuke đi về phía Mari và giơ tay ra giúp Mari đứng dậy.
"...Yuusuke..."
Giống như phản xạ, Mari lùi về phía sau ngay sau khi cô đứng dậy.
Cô không cầm tay Yuusuke.
Đó là ngày thứ hai mà thành viên của ủy ban đối phó Orphnoch tìm đến Mari để điều tra chân tướng.
Lúc Mari lo việc kinh doanh cửa hàng giặt quần áo Kikuchi thì cái thùng trên nóc tủ chất đầy quần áo của Yuusuke phải gửi đến Châu Phi.
Từ lúc Keitaro đến Châu Phi cho tới nay, cửa hàng giặt quần áo Kikuchi một mực ở trong trạng thái đóng cửa.
Điều này lại khiến cho người ta càng nhớ lại lúc Takumi, Keitaro và Naoya lao nhao làm việc.
Sáng nay, Mari sửa lại tóc cho Yuusuke sau bữa ăn sáng.
Cô ấy quấn tờ báo quanh cổ Yuusuke và sau đó dùng kéo cắt ở một góc sân.
Mặc dù cho tới nay, Mari sẽ cảm thấy ngứa khi chạm vào tóc của người khác và nói thật là cô vẫn muốn tự mình cắt tóc cho Yuusuke mà thôi. Thế nhưng vào sáng nay, lúc cô bảo mình sẽ cắt tóc cho Yuusuke thì cậu ta thành thật đồng ý và kêu 'vâng' .
Mari nhận thấy cái này cũng là các tạ tội mà bản thân nằm ở trong khả năng cho phép.
Ban đầu, cánh tay cầm lược và kéo của Mari hơi run rẩy.
Sau đó, Mari nhớ lại dáng vẻ của Takumi.
Ngày xưa, Mari cũng thường xuyên cắt tóc giúp Takumi như vậy.
"Này, cắt quá nhiều rồi, cỏ đủ cho cô đó."
Đúng lúc được giọng nói kia đánh thức, rốt cuộc cánh tay run rẩy của Mari cũng trở về trạng thái ban đầu.
"Mari, cô không cần phải miễn cưỡng như vậy đâu, không sao mà."
Sau khi cắt tóc xong, Yuusuke quay trở về căn phòng của mình ở tầng hai sau khi để lại những lời này.
Căn bản là nó không hề mang hàm ý nào cả.
Mari nghĩ như vậy khi cô bỏ quần áo vào thùng trên nóc tủ.
Nhớ mong Takumi lúc cắt tóc cũng chẳng giúp ích gì cả.
Hơn nữa, cái này cũng không tính như là quà tạ tội.
Một lúc sau Mari gói xong thùng và phát ra tiếng thở dài thật to, tiếng chuông cửa reo lên. Cô mở cửa thì nhìn thấy ba người đàn ông mặc âu phục màu xám tro cùng với áo sơ mi màu trắng cổ bẻ giống nhau như đúc đang đứng ở đó.
Sau khi tự giới thiệu bản thân là thành viên của ủy ban đối phó với Orphnoch, Mari dẫn bọn họ vào phòng khách vì bọn họ nói rằng họ có chuyện quan trọng muốn nói.
Mặc dù Mari lập tức có dự cảm khó chịu nhưng về nội dung những người đàn ông đó nói chứng minh dự cảm của cô là chính xác.
Uy ban đối phó với Orphnoch đã nắm chắc sự tồn tại của Yuusuke.
Những người đàn ông ấy nói cũng đúng như suy nghĩ của Mari. Yuusuke là con lai giữa Orphnoch với con người và là sự tồn tại vô cùng quý giá.
"Điều này có nghĩa là gì?"
Mari hỏi khi cô nhìn chằm chằm vào cổ mấy gã đàn ông đó.
Trên đầu ba gã đàn ông có món đồ giống như viên ngọc lớn kiểu bông tai đang phát sáng.
Mari nhớ lại tin đồn về người thi hành của ban đối phó với Orphnoch.
Mặc dù người thi hành có thể biến hình thành Kaixa nhưng 2/3 máu đã biến đổi thành năng lược đặc biệt để có thể phát huy hoàn toàn thứ sức mạnh đó.
Thế nên máu của người thi hành cũng không phải là màu đỏ.
Mà là màu đen giống như dầu thô vậy.
Nói không chừng sự tồn tại của Yuusuke có thể trở thành cầu nối giữa con người và Orphnoch. Gã đàn ông giải thích rõ ràng như vậy với Mari.
Thế nhưng, sinh mệnh của đứa trẻ lai này không thể dễ dàng ổn định được và chúng sẽ chết yểu vào thời điểm được sinh ra ở thế giới này.
Cho dù về mặt ý nghĩa nào đó thì sự tồn tại của Yuusuke cũng vô cùng quý giá. Người đàn ông giải thích như vậy.
"Xin cô hãy hiểu điều này, làm ơn hãy, hãy để chúng tôi dẫn Yuusuke-kun đi."
Chẳng biết từ lúc nào, Yuusuke đã đứng ở cửa phòng khách và nghe được lời gã đàn ông nói.
"Điều này cũng là tốt cho cậu."
Người đàn ông bắt đầu xoay sang thuyết phục Yuusuke.
"Dĩ nhiên là chúng tôi sẽ không để cho cậu chịu thiệt thòi và nói không chừng cậu sẽ trở thể số mệnh quan trọng cho hy vọng của nhân loại. Nói không chừng, hiện nay người như cậu cũng không thể sống lâu như vậy cho nên nếu cậu đến cơ sở nghiên cứu của chúng tôi thì chúng tôi có thể phát hiện ra một loạt các khả năng."
Yuusuke nhìn về phía Mari sau khi bị nói như vậy.
"Mari xin nhờ các người."
Nhìn thấy ánh mắt của Yuusuke thì bản thân cũng đau đớn giống như bị đánh vậy.
Thế nhưng Mari không biết nên nói cái gì.
Về chuyện dẫn Yuusuke đi ở đây, mặc dù Mari không biết họ sẽ làm cách nào để giải quyết vấn đề Orphnoch nhưng không nên nghi ngờ thì tốt hơn. Hơn nữa, bọn họ cũng nói rằng sẽ bảo vệ tính mạng Yuusuke...
"Được rồi, tôi sẽ đi cùng."
Không đợi Mari trả lời, Yuusuke liền nói như vậy.
Yuusuke coi đó là câu trả lời khi Mari không nói gì cả.
Một người đàn ông đeo găng tay màu đen nắm thật chặt lấy cổ tay Yuusuke.
Sau khi buông tay ra, chất nhựa màu đen bong ra từ găng tay vẫn còn sót lại ở trên cổ tay Yuusuke.
Trong khoảnh khắc chất nhựa màu đen đó 'xoạt xoạt' hóa lỏng rồi dính vào da thịt thì Yuusuke liền cảm thấy một cơn choáng váng.
"Các người đang làm gì vậy?"
Mari gào thét hỏi.
"Không cần phải lo lắng, nó chẳng qua chỉ như thuốc an thần mà thôi."
Người đàn ông trả lời.
Những người đàn ông khác đỡ Yuusuke ở hai bên và rời khỏi nơi này.
Mari đứng ngẩn người tại chỗ.
Rốt cuộc Yuusuke bị mang đến nơi nào, phải làm sao mới có thể gặp được. Đến lúc này Mari mới nhận ra rằng ngay cả những việc quan trọng như vậy mà mình cũng quên hỏi.
Cho dù là như vậy, có lẽ sẽ ổn thôi. Mari thuyết phục bản thân như vậy.
Vì ngoại trừ tự lừa dối bản thân ra thì Mari chẳng thể làm được gì.
Như vậy cũng tốt, vì Yuusuke, vì nhân loại.
Lúc này, Mari đột nhiên ngẩng mặt lên và nghiêm túc lắng nghe.
Cô nghe thấy tiếng đàn ghi-ta phát ra từ nơi nào đó.
Là nó, Mari suy nghĩ như vậy và không còn nghi ngờ gì nữa.
Đó là tiếng đàn ghi-ta của Takumi.
Mari chạy lên cầu thang và lao vào phòng Takumi.
"Takumi?"
Thế nhưng chẳng có bóng người nào ở trong phòng Takumi.
Chỉ là cơn gió từ cửa sổ thổi vào lay động dây của cây đàn ghi-ta đang dựa vào tường mà thôi.
Chỉ là cơn gió ngẫu nhiên trình diễn lại giai điệu mà Takumi chơi trước kia mà thôi.
Cho dù là như vậy, Mari cũng cảm thấy giống như cô đã nghe thấy âm thanh của Takumi ở đây.
Mari nhớ lại lời hứa với Takumi.
Hãy sống kiên cường mạnh mẽ, hãy sống ngay thẳng.
Rốt cuộc thì từ lúc nào mà mình đã quên mất lời hứa với Takumi. Mọi người luôn quên mất một vài chuyện rất quan trọng khi thời gian trôi qua.
Quên mất ý nghĩa của lời hứa kia, nói không chừng đều tự lừa dối bản thân mỗi ngày.
Nói không chừng đã chôn vùi chính bản thân ở trong khi thời gian trôi qua.
Thế nhưng, điều này hoàn toàn không thể.
Mari vội vàng lao ra khỏi nhà và khởi động động cơ xe máy đuổi theo.
Yuusuke rơi vào trạng thái ý thức lờ mờ khi cậu ngồi ở ghế sau của chiếc xe chuyên dụng của ủy ban đối phó Orphnoch giống như chiếc xe tải bọc thép.
Đến cả một ngón tay cũng không cử động nổi.
Giống như chì bơm vào trong cơ thể vậy.
Thế nhưng, chuyện này xảy ra như thế nào cũng không quan trọng.
Cơ thể cứ như vậy mà tan biến cũng được. Yuusuke nghĩ như vậy.
Cậu muốn trở thành thứ gì đó khác.
Khoảng nửa năm trước, Yuusuke có mấy người bạn gần đó.
Sau khi Mari nói rằng không thể chơi cùng nữa thì cậu cũng chưa từng gặp lại họ. Trong những người bạn đó, có một người luôn luôn bị mọi người trêu chọc và bắt nạt.
Mình muốn trở thành cậu thiến niên kia. Yuusuke nghĩ như vậy.
Cậu muốn trở thành người mà bị bất kể ai làm gì vẫn vẫn luôn luôn nở nụ cười khúc khích ở trên mặt.
Nếu không được thì làm côn trùng cũng được. Trước kia cậu với bạn mình bắt được con bọ cánh cứng ngay cả tên cũng không biết và cùng nhau nhỏ hết chân xé nát cánh của nó.
Làm côn trùng cũng được.
Nếu không được thì làm gió cũng được, góp nhẹ nhàng thổi bay cơ thể thảm hại của côn trùng trên mặt đất đi đến nơi nào đó cũng được.
Xe đột nhiên thắng gấp và cơ thể Yuusuke đột nhiên lắc một chút.
Mari đang hét cái gì đó.
Mấy người đàn ông kia lần lượt bước ra khỏi xe.
"Làm ơn! Xin hãy trả Yuuske lại cho tôi!"
"Ôi trời, ôi trời, cô thật sự phiền há quá đó."
Gã đàn ông nhún vai và trước mặt gã là Mari vẫn không ngừng van nài.
"Sao vậy? Lương tâm đột nhiên cắn rứt cho nên đổi ý rồi sao?"
Mari vẫn không ngừng van xin bọn họ buông tha cho Yuusuke.
Cô vừa gọi tên Yuuske vừa muốn chuẩn bị mở cửa xe.
Gã đàn ông nhấc cổ Mari và ném cô lên vệ đường.
Đơn giản giống như sút văng con mèo phiền phức đang quấn lấy chân gã.
Ngay sau đó, ánh sáng vàng hắn lên gương mặt gã.
Ánh sáng vàng len lỏi qua kẽ hở chiếc xe. Vào lúc mấy gã đàn ông quay đầu lại thì Yuuske đã xuất hiện từ trong chiếc xe tan chảy.
Toàn thân Yuusuke phát sáng.
"Cái này chính là bản thể của thằng khốn này sao?"
Mấy gã đàn ông kia đồng loạt biến hình thành Kaixa.
Lúc này, Yuusuke nghe được tiếng rên rỉ của Yuka không ngừng vang lên từ sâu thẳm ký ức của cậu.
Trong giây phút cận kề cái chết, Yuka cảm nhận được nỗi đau đớn thống khổ như vậy mà tỉnh táo và sau đó tấn công về phía Yuusuke kích động sự hận thù của cậu.
"Dừng tay lại! Yuusuke!"
Tiếng hét của Mari không truyền được đến tai Yuusuke.
Ba tên Kaixa gục ngay tức khắc và ngay cả một giây phản đòn cũng không có.
Mỗi tên bị nắm đấm, cùi chỏ, đầu gối Yuusuke tấn công. Cơ thể đám Kaixa nổ tung thành từng mảnh vụn và máu đen ngòm văng khắp nơi.
Yuusuke xoay người nhìn về phía Mari.
Yuusuke chậm rãi đưa tay ra về phía Mari sắc mặt tái nhợt vì chứng kiến khung cảnh vừa rồi.
Liệu Mari sẽ bỏ chạy hay nắm lấy tay cậu đây?
Vào lúc Yuusuke đang chìm trong suy nghĩ thì Mari đã nắm lấy thật chặt bàn tay màu vàng của cậu.
"Thành thật xin lỗi, Yuusuke."
Ấm áp trên bàn tay kia đột nhiên xoa dịu nỗi thống khổ và đau đớn của Yuusuke.
"Mau buông thứ đó ra, Mari!"
Mari quay phắt lại khi cô nghe được giọng nói này. Cô thấy một dáng người thân quen chạy như bay đến.
"...Kusaka...Kun?"
Mari không tin nổi vào mắt mình.
Không phải Kusaka Masato bị giết bởi Horse Orphnoch do Yuju biến thành sao?
Mặc dù bối rối nhưng trong đầu Mari nghĩ ngay tới một khả năng. Người đã chết phục sinh, câu trả lời cho điều đó chỉ có một.
"Rốt cuộc thì nhóc rơi vào bóng tối sao, Yuusuke."
Trong khoảnh khắc kế tiếp, Masato biến hình thành Spider Orphnoch khi hắn ta nói như vậy xong.
Hắn ta phun ra sợi tơ to như viên đạn từ trong miệng và bắn xuyên qua cơ thể Yuusuke.
Cơ thể Yuusuke bị mở ra cái lỗ và ngã 'bịch' xuống đất.
Yuusuke!
Mari hét lên.
Spider Orphnoch đến gần và bịt mồm Mari.
Trong khi ngã xuống đất, máu phát sáng của Yuusuke không ngừng chảy ra.
Trong lúc ý thức chìm hoàn toàn trong bóng tối, Yuusuke khao khát bàn tay Mari vừa mới nắm lấy tay cậu.
Khao khát, bàn tay Mari, phần sức mạnh và ấm áp kia.
Ở trong bóng tối, dường như bàn tay Mari lắc lư như đang vẫy tay vậy và Yuusuke không ngừng chạy để tìm kiếm bàn tay kia.
Cậu chạy thẳng về phía chỗ sâu nhất trong lòng mình.
Yuusuke băng qua Yuka đang rên rỉ và đi tới khoảng kí ức đứt đoạn xưa kia.
Yuusuke nhanh chóng nghĩ tới.
Vào lúc cậu vừa mới ra đời ở trong bụng Yuka, thứ mà Yuusuke nghe được không phải là tiếng rên rỉ.
Yuusuke nhớ ra rồi.
Yuka không thể nói chuyện nhưng nỗi nhớ nhung người yêu kia của cô đã biến thành âm thanh vượt qua cả giọng nói đó và lan ra khắp cơ thể.
Yuusuke bị cơn chấn động đó bao vây và phát triển.
Cũng có một giọng nói dịu dàng truyền tới từ đối phương bên đó.
Giọng nói đó vô cùng quen thuộc.
—— A, a, là Keitaro ——
Lúc này, lần đầu tiên Yuusuke nhận ra được cha mình thực ra là ai.
Sau đó, rốt cuộc cậu cũng hiểu ra câu trả lời mà bản thân một mực theo đổi thực ra vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Giống như đồ mà Keitaro đã giặt xong gửi về từ Châu Phi mỗi tuần, Yuusuke vẫn luôn mặc lên người bộ âu phục màu trắng và trong cái túi đó có bộ quần áo do chính Keitaro giặt dành cho Yuusuke. Đó cũng chính là câu trả lời.
Yuusuke chậm rãi đứng dậy.
Chẳng biết từ lúc nào mà lỗ đạn trên cơ thể cậu đã biến mất.
Yuusuke bắt đầu tìm kiếm vị trí của Mari và cất bước.
Vào lúc cậu lấy lại ý thức, Mari đang ở sâu trong rừng rậm.
Cô mơ mơ màng màng thấy Kusaka Masato ở trước mặt và sau đó Mari cũng dần dàn nhắm mắt lại.
"... Mari..."
"... Kusaka-kun..."
Đây cũng không phải là niềm vui sướng khi gặp lại nhau lần nữa.
Mari đang run rẩy và rợn cả tóc gáy sau khi cô biết mình đang ở chỗ sâu nào.
Ở giữa những cái cây, một ổ nhện to lớn xuất hiện
Có vẻ như là tên Elephant Orphnoch bị trói trên cây thánh giá và Mari cũng chẳng cựa quậy nổi do bị ném vào ổ nhện.
"Mình nhớ cậu, nhớ cậu nhiều, nhiều lắm đó, Mari."
Masato vừa nói vừa bò lổm ngộm trên nền đất hướng về phía Mari đang nằm bất động.
Cơ thể Masato nhô ra 8 chân.
Không, phải nói là một con nhện mang gương mặt của Masato mới đúng.
"Mari, cậu vẫn luôn bảo vệ mình khi còn bé, luôn luôn yêu mình. Nó làm mình cảm thấy không xứng với cậu, nhưng hết rồi từ giờ mình sẽ bảo vệ cậu. Cậu sẽ trở thành mình và mình sẽ trở thành cậu. Làm như vậy thì mình có thể bảo vệ cậu, Mari. Cậu biết trở thành Orphnoch là sao không ? Đau, đau, đau lắm đó, nỗi đau sẽ từ từ gặm nhấm cơ thể cậu. Nhưng dần dần cậu sẽ yêu cái cảm giác này. Cho nên hãy giết mình đi, lần này mình sẽ ăn cậu và sau đó cậu sẽ giết mình từ trong cơ thể mình. Nuốt chửng mình từ bên trong và làm như vậy thì chúng ta mới có thể hòa làm một thể."
Masato đã hoàn thành việc biến hình thành Spider Orphnoch khi hắn ta nói như vậy xong.
Cơ thể đó nhảy lên và dính vào ổ nhện.
Tám chân của Spider Orphnoch không ngừng di chuyển đến gần Mari.
"Tránh xa khỏi Mari."
Âm thanh đó cùng với ánh sáng lan tỏa toàn bộ khu rừng.
Thứ đi về phía bụi cây rậm rạp như đường hầm chính là Yuusuke với toàn thân phát sáng.
"Tên khốn này."
Spider Orphnoch nói nhỏ về phía Yuusuke.
"Không phải ngươi muốn sống như một Orphnoch sao?"
"Không phải." Yuusuke nói.
"Ta là con người."
Mari cảm thấy sức nặng trong lời tuyên bố kia của Yuusuke.
Yuusuke đã không còn là đứa trẻ 5 tuổi nữa.
Yuusuke đã quyết định cách sống của mình với ý chí bản thân.
Yuusuke bỗng nhiên giẫm mạnh xuống mắt đất và lao tới phía này.
Mari đột nhiên cảm thấy cả khu rừng lay động.
Vô số Orphnoch xuất hiện ở trên bóng cây và bụi cây
Vô số Orphnoch dạng động vật, côn trùng và thực vật lần lượt lao tới tấn công Yuusuke.
Lúc này tên Spider Orphnoch chậm rãi đến gần Mari.
Tay và chân phát sáng của Yuuske không ngừng trút xuống đám Orphnoch.
Mặc dù mỗi lần quyền kích và quỹ đạo cước kích sẽ đi đôi với việc từng con từng con Orphnoch bị tiêu diệt mà kêu lên thảm thiết và sau đó hóa thành tro bụi.
Thế nhưng, bất kể Yuusuke đánh ra sao thì vẫn luôn có những tên Orphnoch mới xuất hiện.
Dường như toàn bộ khu rừng này đã biến thành sào huyệt của Orphnoch vậy.
Bị Orphnoch không ngừng tấn công, không bao lâu sau đó thì chuyển động của Yuusuke cũng trở nên chậm chạp.
Spider Orphnoch vừa đến gần Mari vừa mở cái miệng với sô số cái răng dài.
Mair không ngừng rên rỉ.
"Ôi trời, ôi trời, cô thật sự chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác đó."
Mari đột nhiên nghe thấy được giọng nói này.
Từ một góc khu rừng, người không biết tên bỗng nhiên xuất hiện.
Dáng vẻ người đàn ông đó không rõ ràng giống như cái bóng vậy.
Chẳng nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn.
[ 555 -> Enter -> Stand By ]
"Henshin!"
[ Complete ]
Người đàn ông đó biến hình thành Faiz.
Bởi vì Mari nhìn chăm chú vào ánh mắt Faiz, Spider Orphnoch ngừng đến gần Mari.
Spider Orphnoch đột nhiên quay sang bất ngờ cắn Faiz.
Tơ nhện giống như viên đạn khạc ra từ trong người hắn phóng về phía Faiz.
Faiz rút ra thanh kiếm ánh sáng màu đỏ —— Faiz Edge cắt đứt tất cả những viên đạn tơ nhẹ bắn đến đó.
Lúc này, Spider Orphnoch thay đổi hình dạng bắn tơ lần này.
Hắn ta phun ra tơ nhện giống như cái mạng nhện để bắt Faiz.
Faiz xoay thanh kiếm ánh sáng theo mọi người và cắt mạng nhện thành miếng rẻ rách. Sau đó, Faiz chợt nhảy lên bầu trời từ trong lỗ cắt ra.
Lúc này, con Spider Orphnoc cũng ngước nhìn lên.
Vào giây nhìn thấy điều này, hắn vung sợi chỉ giống như cái roi để đánh rơi Faiz.
[Enter -> Exceed Charge ]
Thế nhưng cái roi bị bắn ngược trở lại và Faiz phóng ra đòn tất sát từ trên trời xuống —— Crimson Smash bắn ngược trở lại.
[Enter -> Exceed Charge ]
Cơ thể Spider Orphnoch bị thổi bay mãnh liệt sau khi nhận thêm đòn tất sát Punching Unit .
Hắn ta biến đổi về hình dạng Masato.
Masato đưa tay về phía Mari đang bị mặc kệt trên mạng nhện. Hắn luôn luôn khao khát được chạm vào bàn tay kia của Mari.
Dáng vẻ Mari ở đằng xa, thoạt nhìn dùng bàn tay này cũng có thể nắm được nó nhỉ.
Rốt cuộc cũng cầm được, Masato nghĩ như vậy.
Sau đó hắn bị thiêu rụi bởi ngọn lửa trắng xanh và hóa thành tro bụi. Một cơn gió thổi tới và tro bụi bay trong mây.
Faiz giải trừ Henshin sau khi cắt đứt mạng nhện và cứu Mari ra.
Bóng người đàn ông kia dường như đã dùng hết sức lực vì thời gian dài chưa Henshin.
Faiz Driver rơi xuống đất và kêu 'cạch cạch'.
Vô số Orphnoch lao tới tấn công hai người bọn họ.
Thế nhưng Yuusuke che chắn trước mặt bọn chúng vì bảo vệ hai người họ.
[555 -> Enter -> Stand By ]
"Henshin!"
[Complete ]
Yuusuke cuốn Faiz Driver ngang hông và kêu 'Henshin' biến hình thành Faiz.
Yuusuke kế thừa sức mạnh của Faiz và lao đến bầy Orphnoch.
Người đàn ông kia cõng Mari đi từng bước một.
Mỗi bước người đàn ông kia đi, ngọn lửa xanh trắng bốc lên một chút từ cơ thể rồi biến mất.
Yuusuke đã thay đổi. Cậu đã lựa chọn cách sống của riêng mình nhưng mình nên làm gì lúc này. Mari nghĩ như vậy.
Hãy sống một cách ngay thẳng, sống một cách kiên cường. Rốt cuộc mình nên làm như thế nào để tuân thủ lời hứa kia đây?
Câu trả lời không hề tồn tại. Mari chỉ hiểu điều này.
Đây không phải là câu hỏi mà có thể đưa ra câu trả lời.
Khi còn nhỏ, vào lúc bị cuốn vào vụ hỏa hoạn, Mari được cứu bởi cậu thiếu niên cõng cô ấy. Không có gì thay đổi kể từ khi đó.
Tấm lưng luôn luôn để cho người khác sống.
Từ phía sau cái lưng đó, lần đầu tiên từ cái lưng này. Mari nghĩ như vậy.
Lần đầu tiên bắt đầu từ đây.
Mari tuột xuống từ phía sau lưng người đàn ông kia và chân chạm đất.
Từ giữa những bụi cây, một vài tên Orphnoch xuất hiện và chắn phía trước bọn họ.
Phải làm sao đây? Takumi hỏi.
Em không biết. Mari trả lời.
Thế nhưng, đi đến nơi bạn muốn mới dùng lại, hãy thử tiếp tục bước đi.
Mari nắm thật chặt tay Takumi.
Hai người bắt đầu lao về phía rừng rậm và không ngừng tiến về phía sáng phía trước.
Chú thích
Elephant Orphnoch
Spider Orphnoch
Horse Orphnoch
Kaixa Blaygun
Kaixa Blaygun - Blade Mode
Faiz Edge
Faiz Sparkle Cut
Faiz Pointer
Faiz Crimson Smash
Faiz Shot
Faiz Punching Unit
Faiz Driver
https://www.youtube.com/embed/VeHoIsSVemw