Sau khi bị đánh bại, có vẻ thương tích khá nặng của Zest sẽ khiến cậu ta tạm thời không thể di chuyển.
Tận dụng điều ấy, tôi quyết định quay trở lại chiến trường chính.
Nơi đáng ra đã xảy ra một cuộc hỗn chiến.
Hiện tại, có hai kẻ nữa đang tấn công đoàn xe Mithril ngoài Zest.
Anh hùng Kiếm Pigaro và anh hùng Cung Altami.
Hi vọng là hai người đó sớm bị trấn áp.
-Cái quái gì vậy??
Khi tôi trở lại, mọi thứ còn tệ hơn những gì đã nghĩ.
Sesha và Satome đang đứng trước một con quái thú với lượng hào quang tuôn trào khủng khiếp.
-C…C…Cái này…
-Chúng ta thậm chí còn chẳng thể tới gần. Cái khối hào quang kia là gì vậy??
Khỏi cần nói, kẻ đang đứng trước mắt họ là Anh hùng kiếm Pigaro.
Bên cạnh là một xe đầy Mithril, cơ thể hắn đàng trào ra một lượng hào quang khủng khiếp cùng với thanh kiếm trên tay.
-“Đoạn thiên trảm”!!!
Một khối hào quang khủng bố được lưỡi kiếm kia chém ra.
Kích thước của nó đủ để so sánh với Đoạn thiên trảm, nhắm mục tiêu là Sesha, trong khi Satome vội vàng lao ra chắn.
-Aghhhh!!!
-Không thể nào…nếu tiếp tục thế này, lá chắn của chúng ta sẽ vỡ mất…
Cứ như vậy, họ chẳng thể lại gần Pigaro.
Trong khi đó, từ một khoảng cách xa, những mũi tên bay tới, cố gắng hạ gục Pigaro, nhưng khối hào quang quá lớn khiến chúng rơi hết xuống đất.
-Không chạm được vào luôn sao?
Tôi không thấy Reidi ở đây, có vẻ cô ấy đang đối đầu với Anh hùng cung Altami.
Dù sao thì, sau khi trở lại, việc đầu tiên tôi làm là kéo Sesha và Altami khỏi vùng chiến.
-Mọi người, ổn cả chứ?
“”Trưởng làng??””
Nhìn tình trạng của cả hai rõ ràng là không ổn chút nào.
-Tôi xin lỗi…chúng tôi không thể làm gì được…
-Hắn…Hắn đã ăn quá nhiều Mithril.
Sự thật ngay trước mắt, khoảng 10% đống Mithril trên xe đã bị hấp thụ.
-Ngươi trở lại…vậy tức là Zest đã thua sao? Thật là một tên vô dụng to mồm.
Trong khi gầm gừ với tôi, tay của Pigaro vẫn không ngừng chộp lấy và ăn ngấu nghiến Mithril.
-Mau dừng lại…Nếu ngươi tiếp tục ăn, sẽ rất nguy hiểm đó!!
Khối lượng Mithril hắn đã ăn lớn hơn rất nhiều so với Zest hay Altami.
Và có vẻ số lượng đó cũng tỉ lệ thuận với khối hào quang mà họ tỏa ra.
Vậy nếu hắn tiếp tục ăn như thế kia thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Tất nhiên, tôi hoàn toàn hiểu rằng, lượng hào quang khủng khiếp kia cực kì nguy hiểm và cần phải được chặn đứng càng nhanh càng tốt, nhưng trước khi làm điều ấy, hãy cho hắn một cơ hội để quay đầu.
-Ngươi, ta thấy rằng ngươi mới chính là kẻ không giống một Anh hùng nhất trong ba người.
-Đột nhiên khiêu khích ta như vậy, ngươi muốn gì?
-Ta chỉ muốn cho ngươi thấy rằng, ngươi chẳng là gì ngoài một kẻ có lòng tự tôn thái quá. Kẻ ngu ngốc luôn cho mình là mạnh nhất, giỏi nhất như ngươi, sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành Anh hùng.
Đôi mắt của Pigaro vẫn là màu đỏ, nó cho thấy phép thuật tẩy não vẫn đang hoạt động, nó khiến cho khả năng phân tích, nhận định tình hình và hành động của nạn nhân mất kiểm soát.
Trong trường hợp của Pigaro, những tham vọng và sự tự mãn của hắn chính là miếng mồi thơm cho thứ ma thuật kiểm soát kia.
Cứ thế, hắn sẽ tiếp tục ngốn Mithril và gia tăng sức mạnh, phép thuật tẩy não kia như thứ chất kích thích khiến hắn càng điên cuồng hơn.
-Không sao hết. Giờ ta đã là kẻ tối thượng, là Anh hùng mạnh nhất. Mấy lời khiêu khích nhảm nhí đó của ngươi chẳng thể khiến ta lung lay.
Hắn đang nói như thể mình thực sự là kẻ mạnh vậy.
-Hay là ngươi đang không thể chấp nhận được hiện thực này? Hiện thực khi khối hào quang khổng lồ này, thứ có được nhờ sự chỉ dẫn của “người đó”, sẽ thừa sức để giúp ta hạ bệ Quỷ vương, để trở thành Anh hùng vĩ đại nhất lịch sử. Ta nhất định sẽ làm được.
-Người đó? Hắn chính là kẻ đã dạy ngươi làm chuyện này sao?
Phương pháp gia tăng sức mạnh bằng cách ăn Mithril đó, tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
-Ta có từng nghe qua, hắn chính là tên mặc áo choàng đã cứu các ngươi ở pháo đài Raspada, đúng không? Hãy nói cho ta biết, hắn là ai?
-Tch, ta không muốn nhắc lại chuyện với hắn nữa.
Ngươi có thể cho ta thông tin về hắn mà.
Nhưng xem ra, chuyện không đơn giản như thế, đã vậy, đành phải đập cho tên này một trận rồi bắt hắn nhả ra thông tin thôi.
-Phải rồi, ngươi…ta nhớ ngươi rồi. Ngươi chính là tên thường dân đã sử dụng “Đoạn thiên trảm”, đúng không?
-Hou?
-Ta không biết ngươi làm thế để cố khoe khoang điều gì. Nhưng hãy cảm thấy xấu hổ vì đã gặp phải kẻ mạnh hơn như ta đây!!
Dứt câu, Pigaro vung kiếm.
-“Đoạn thiên trảm”!!
Thêm một khối hào quang quá khổ được phóng ra.
Nó sượt qua bên cạnh tôi và san phẳng một loạt cây cối bên đường.
-Hm? Cố ý chém hụt sao?
-Hahahaha, đó là vì ta muốn cho ngươi cơ hội để hối tiếc đó, trước khi bị ta giết một cách chóng vánh bằng thứ này.
Rồi hắn tiện tay bỏ luôn cục Mithril còn lại vào miệng.
-Nếu ngươi quỳ xuống xin tha mạng, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại. Uy lực của “Đoạn thiên trảm” mà ngươi sử dụng, chẳng là gì so với sức mạnh của một Anh hùng thực thụ như ta. Với lượng Mithril đã hấp thụ, ta sẽ mạnh hơn ngươi rất nhiều, cả kĩ năng đó nữa.
-À thế à? Thế rồi sao?
-Thì sao à? Ngươi có nhớ mình đã đắc tội với ta không? Vì hành động đó, ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Pigaro nhấc kiếm lên và lao về phía tôi.
-Gahhhh!!!!!
Hắn nói rằng tôi đã đắc tội với hắn sao?
Và hắn mạnh hơn tôi? Hắn có thể sử dụng “Đoạn thiên trảm”?
Nhưng theo những gì mà Zebiantes vừa cười vừa kể lại, thứ mà hắn đã dùng trong trận chiến với cô nàng, dù có được hô tên là “Đoạn thiên trảm” thì cùng lắm cũng chỉ giống như một nhát “Trảm” thông thường mà thôi.
Nói cách khác, chỉ với lượng hào quang tăng lên, hắn vẫn không thể sử dụng được “Đoạn thiên trảm”.
Trong khi chính tôi, một dân làng, trước đó đã khiến hắn phải xấu hổ bằng cách sử dụng kĩ năng mà cả hắn cũng chưa làm được.
-Nhưng xin lỗi nhé, ngươi vẫn chẳng là gì ngoài một kẻ có lòng tự trọng quá lớn.
-Cái gì?
-Tất cả những gì ngươi đang điên cuồng cố gắng, mục đích sau cùng cũng chỉ là để bảo vệ niềm kiêu hãnh của bản thân, đó là tất cả những gì ngươi nghĩ đến. Và điều ấy khiến ngươi quên mất rằng bản thân ngươi kém cỏi đến mức nào….
Có lẽ không còn cảm xúc nữa, biểu cảm của Pigaro vẫn không thay đổi.
Nhưng…
-Dù có cố gắng thế nào, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không thể sử dụng nổi “Đoạn thiên trảm” đúng nghĩa.!!
-Cái gì?
-Sau khi nuốt hết đống Mithril đó, ta thừa nhận, kĩ năng mà ngươi tạo ra rất mạnh và có sức tàn phá lớn. Nhưng nó rốt cuộc cũng chỉ là một nhát “Trảm” kích thước lớn, chứ không phải “Đoạn thiên trảm”.
-Ngươi nói gì???
Má của Pigaro bắt đầu giật mạnh, hai hàng lông mày nhíu lại.
-Đó là “Đoạn thiên trảm” hàng thật, không phải “Trảm”!! Ta hiểu rồi, ngươi đang ghen tị với ta đúng không? Khi mà ta có thể sử dụng được nó. Ngươi đang cố phủ nhận nó, đúng không?
-Đó không phải là điều mà chính ngươi đang cố gắng làm sao?
Tôi rút thanh Hermes ra, mở rộng nó thành hình một thanh kiếm dài.
-Đã vậy, ta sẽ để ngươi thấy rằng rốt cuộc những gì ngươi có vẫn chỉ là vô ích. Cứ tùy ý dùng bất kì thứ gì ngươi muốn. Tới đi.
-Được lắm. Đã thế thì, ta sẽ xóa sổ ngươi bằng thanh kiếm này!!
Một luồng hào quang khủng khiếp xuất hiện.
Tôi có thể cảm nhận rõ, tất cả chúng đang bị hút vào trong thanh kiếm kia.
-Đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho việc, ta có thể sử dụng kĩ năng mạnh nhất của một Anh hùng “Đoạn thiên trảm”, kĩ năng chỉ dành cho kẻ được chọn. Và đó chính là ta.
-Không, ngươi vốn dĩ đã không phải là kẻ thích hợp với “Đoạn thiên trảm”.
Cùng một lúc, hai thanh kiếm lóe sáng.
“”ĐOẠN THIÊN TRẢM””
Hai khối hào quang va chạm với nhau một cách dữ dội.
Kích thước và sức mạnh của chúng không hề thua kém nhau chút nào.
Đó là hai đòn “Đoạn thiên trảm” do tôi và Pigaro cùng lúc phát động.
Và rất nhanh, kết quả đã có.
Một trong hai khối hào quang vỡ nát hoàn toàn.
Và đó chính là “Đoạn thiên trảm” của Pigaro.
Phá hủy được thứ cản đường mình, “Đoạn thiên trảm” của tôi lao thẳng tới và trúng trực diện vào Pigaro.
-Ugahhhh!!!!!
Pigaro gào lên trong đau đớn.
Luồng hào quang của hắn đã vỡ vụn trong không trung như mây khói.
-Nó cũng giống như “Đoạn thiên phá” phiên bản chưa hoàn thiện của Zest. Về mặt bản chất, hào quang cũng là một loại vật chất, nó sẽ bị khuếch tán và biến mất sau khi rời khỏi vũ khí một khoảng thời gian.
“Đoạn thiên trảm” của tôi cũng chịu chung quy luật ấy.
Tuy nhiên “Đoạn thiên trảm” hàng thật, ngoài việc là kĩ năng hệ Sắc phát triển từ “Trảm”, còn có thêm một yếu tố then chốt, đó là thuộc tính thứ hai, Xuyên.
Xuyên chính là yếu tố giúp hào quang tập trung lại một điểm, giảm khuếch tán và đi được xa hơn.
-Nếu chỉ có riêng hệ Sắc, càng dùng nhiều hào quang, tốc độ khuếch tán và độ thất thoát sẽ càng lớn, khả năng duy trì của khối hào quang sẽ nhanh chóng bị phá vỡ và biến mất. Đó là kĩ năng không có giá trị thực chiến.
“Đoạn thiên trảm” chính là thứ được tạo ra để giải quyết điểm yếu đó, lợi dụng khả năng tập trung hội tụ của hào quang Xuyên để giữ ổn định, giảm mức phân tán và tạo ra sát thương.
-Đó là lý do vì sao nó được coi là biểu tượng cho vị Anh hùng mạnh nhất.
Tôi nói với Pigaro.
-Còn ngươi, tất cả những gì ngươi có chỉ là cái tên, chứ không phải bản chất của kĩ năng. Vì thế nên ngươi đã thua.
Cả danh hiệu Anh hùng lẫn thứ mà hắn gọi là “Đoạn thiên trảm” kia.
Tất cả đều chỉ là ảo vọng.