Kagerou Project

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Hoàn thành)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

152 1347

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

44 3483

Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

(Đang ra)

Lý do cô bạn thuở nhỏ luôn ngăn cản tôi hết mình khi tôi tháo kính

夜道に桜

Đây là câu chuyện tình yêu học trò, nơi Haruto được bảo vệ vẻ bề ngoài, nhưng vẫn cố gắng tìm ra sự thật...

15 83

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

41 310

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

39 199

Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

(Đang ra)

Tôi sẽ quên cảm giác này trong một ngày không xa

Yoru Sumino

Câu chuyện kể về Suzuki - một thanh niên hoàn toàn chán đời nhìn cuộc đời diễn ra nhàm chán trước mặt anh. Trong lúc đi học thì lại vô tình gặp được Chika.

6 40

Tập 3 - Konoha no Sekai

Konoha no Sekai

Những đám mây trắng xóa dính chặt vào nhau, cảm giác chúng đang trải từng lớp trên bầu trời xanh thẳm.

Trông thật giả tạo, mà có lẽ do tôi nghĩ rằng đây chẳng phải bầu trời thật

Nắng gắt chiếu xuống, mặt đường như bị đun chín, không khí cũng có vẻ khá ngột ngạt.

Nhưng, cả cái nóng lẫn mùi nhựa đường, tôi chẳng hề cảm nhận được chút gì.

― Giờ thì ngươi biết rồi đấy. Ngươi không thuộc về thế giới này. Một thế giới không hề có nữ hoàng, ngươi chỉ đơn thuần là một tên nhãi vô dụng.

― Aaaa. Lại là ngươi nữa hả. Sao ngươi chắc chắn thế…

Đây có phải một cuộc đối thoại. Hay tôi lại đang tự nói chuyện với chính mình.

Cơ mà ít nhất thì, cũng đã lâu lắm rồi tôi mới nói chuyện với nó.

Vậy là như mọi lần, chắc tôi sẽ quên sạch mọi thứ khi quay trở lại đó hả.

Lời nói của tôi còn ấp úng hơn trước, thật mất mặt quá đi.

Dọc luồng cây phân cách, ngã tư ở ngay trước mắt tôi, cô bé với gương mặt vô cảm, lảo đảo bước đi giữa phần đường cho người đi bộ.

Đã bao nhiêu lần tôi chứng kiến cảnh này. Đã bao nhiêu lần, tôi chứng kiến cảnh này MỘT CÁCH VÔ VỌNG.

Lại một lần nữa, tôi cố vươn tay. Với khoảng cách này, tôi có thể với tới cô bé dễ dàng.

― Vô ích. Đây không phải thế giới ngươi thuộc về. Đây là thế giới của “họ” rồi. Chừng nào chưa ai phát hiện ra, thì tất cả những gì ngươi làm cũng đều là vô dụng thôi.

Đèn đường chuyển màu, nhưng dường như cô bé không để ý.

Cô bé ở ngay trước mắt tôi. Từ đây tôi hoàn toàn có thể ôm được cô bé.

Nhưng, tôi chẳng thể nào chạm vào cô bé. Tay tôi xuyên qua người cô bé, vô thức chạm vào hư không.

"Tại sao…..?!"

Và cái “khoảnh khắc ấy” cùng những tiếng kêu khóc thảm thiết, đang tới gần.

Ngay lúc ấy, thế giới bỗng chốc chao đảo. Như thể lỗi xuất hiện khi chơi trò chơi điện tử vậy.

Tôi cúi đầu xuống. Thân thể này đã không còn thuộc về nơi ấy nữa.

― Xem ra, người đó là cậu nhóc. Mọi thứ đã kết thúc. Ngươi đã bước chân vào thếgiới này, lại còn địnhlàm rối tung mọi việc, nhưng vẫn sống sót. Đó chính là sức mạnh củangươi.

― … Ừ. Ta nghĩ đó là năng lực của ngươi nhỉ? Ngươi còn làm cơ thể ta khỏe mạnh hơn trước. Ngươi quả thực tốt bụng.

― Đó là do ngươi mong muốn vậy. Đừng có hiểu lầm. Giờ, hãy quay về đi.

― À ừm. Còn nữa. Ngươi có thể chuyển lời cho ta ở phía đối diện kia không?

― Ta đang nghe đây.

― XXXXXXXXXXXX

― … Cái đó thì ta không dám chắc.

― Không sao đâu. Dù sao ta cũng cám ơn.

Tôi nghĩ, thế là hết, đến tận phút cuối cùng, tôi vẫn chậm trễ.

Aaa. Giá mà tôi có thêm một điều ước.

Phía cậu nhóc, người kéo tôi ra khỏi sự lóng ngóng.

Đứa trẻ ấy……..

Những đám mây trắng xóa dính chặt vào nhau, cảm giác chúng đang trải từng lớp trên bầu trời xanh thẳm.

Trông thật giả tạo, mà có lẽ do tôi nghĩ rằng đây chẳng phải bầu trời thật

Nắng gắt chiếu xuống, mặt đường như bị đun chín, không khí cũng có vẻ khá ngột ngạt.

Nhưng, cả cái nóng lẫn mùi nhựa đường, tôi chẳng hề cảm nhận được chút gì.

― Giờ thì ngươi biết rồi đấy. Ngươi không thuộc về thế giới này. Một thế giới không hề có nữ hoàng, ngươi chỉ đơn thuần là một tên nhãi vô dụng.

― Aaaa. Lại là ngươi nữa hả. Sao ngươi chắc chắn thế…

Đây có phải một cuộc đối thoại. Hay tôi lại đang tự nói chuyện với chính mình.

Cơ mà ít nhất thì, cũng đã lâu lắm rồi tôi mới nói chuyện với nó.

Vậy là như mọi lần, chắc tôi sẽ quên sạch mọi thứ khi quay trở lại đó hả.

Lời nói của tôi còn ấp úng hơn trước, thật mất mặt quá đi.

Dọc luồng cây phân cách, ngã tư ở ngay trước mắt tôi, cô bé với gương mặt vô cảm, lảo đảo bước đi giữa phần đường cho người đi bộ.

Đã bao nhiêu lần tôi chứng kiến cảnh này. Đã bao nhiêu lần, tôi chứng kiến cảnh này MỘT CÁCH VÔ VỌNG.

Lại một lần nữa, tôi cố vươn tay. Với khoảng cách này, tôi có thể với tới cô bé dễ dàng.

― Vô ích. Đây không phải thế giới ngươi thuộc về. Đây là thế giới của “họ” rồi. Chừng nào chưa ai phát hiện ra, thì tất cả những gì ngươi làm cũng đều là vô dụng thôi.

Đèn đường chuyển màu, nhưng dường như cô bé không để ý.

Cô bé ở ngay trước mắt tôi. Từ đây tôi hoàn toàn có thể ôm được cô bé.

Nhưng, tôi chẳng thể nào chạm vào cô bé. Tay tôi xuyên qua người cô bé, vô thức chạm vào hư không.

"Tại sao…..?!"

Và cái “khoảnh khắc ấy” cùng những tiếng kêu khóc thảm thiết, đang tới gần.

Ngay lúc ấy, thế giới bỗng chốc chao đảo. Như thể lỗi xuất hiện khi chơi trò chơi điện tử vậy.

Tôi cúi đầu xuống. Thân thể này đã không còn thuộc về nơi ấy nữa.

― Xem ra, người đó là cậu nhóc. Mọi thứ đã kết thúc. Ngươi đã bước chân vào thếgiới này, lại còn địnhlàm rối tung mọi việc, nhưng vẫn sống sót. Đó chính là sức mạnh củangươi.

― … Ừ. Ta nghĩ đó là năng lực của ngươi nhỉ? Ngươi còn làm cơ thể ta khỏe mạnh hơn trước. Ngươi quả thực tốt bụng.

― Đó là do ngươi mong muốn vậy. Đừng có hiểu lầm. Giờ, hãy quay về đi.

― À ừm. Còn nữa. Ngươi có thể chuyển lời cho ta ở phía đối diện kia không?

― Ta đang nghe đây.

― XXXXXXXXXXXX

― … Cái đó thì ta không dám chắc.

― Không sao đâu. Dù sao ta cũng cám ơn.

Tôi nghĩ, thế là hết, đến tận phút cuối cùng, tôi vẫn chậm trễ.

Aaa. Giá mà tôi có thêm một điều ước.

Phía cậu nhóc, người kéo tôi ra khỏi sự lóng ngóng.

Đứa trẻ ấy……..