===================================
Return of the Former Hero:Chương 120
===================================
==============================
Chương 120. Cựu anh hùng – Quyết giác ngộ
==============================
Leon và tôi cuối cùng đụng độ nhau ở trận chung kết. Chúng tôi đang bốn mắt ngó nhau trên võ đài với biểu tình nghiêm túc.
30 phút trước, Tanya xoay hướng tới tôi, người ra khỏi phòng sơ cứu, và lên tiếng “Mà này, phần này của anh của ổn không đó?” trong khi vỗ vỗ vào vùng kín của tôi, khiến cho Aura, Leon lẫn tôi thấy “hoang mạc lời”.
...không giống như là tôi không thể làm gì với phần ấy.
Đó là những gì tôi nghĩ và muốn làm thôi mà.
Kuu…
Một thực tế là tôi đánh giá cao sự hiến thân của Tanya vì vậy tôi không thể giận với nhỏ ấy được.
Nhiều khả năng, chúng tôi sẽ dắt tay nhau đi tìm chỗ hành sự nếu chỉ có hai chúng tôi ở đây.
…Không không. Đã xong hết rồi. Quên đi quên đi.
Không đời nào sẽ có chuyện chỉ có 2 bọn tôi được.
Trước khi bắt đầu trận chúng kết, tiếng ồn ào tại hiện trường dần dần trở nên thành an tĩnh.
“Mọi người ơi, xin lỗi vì đã để mọi người ngóng đợi!”
Tiếng của người chủ trì vang vọng khắp địa điểm.
Với đó, khu vực liền trở nên yên lặng.
“…Giờ thì, trận chung kết của Võ đấu đại hội Odysseus…xin được phép bắt đầu!”
Với tuyên bố mở màn trận chung kết, khán đài yên lặng trở nên bùng nổ sự phấn khích lần nữa.
Lẫn trong tiếng reo hò hú hét, Leon và tôi lặng lẽ rút kiếm ra.
Chúng tôi chạy hướng tới nhau cùng một lúc thế nên khoảng cách thu gọn trong chớp mắt. Và chúng tôi xả vào nhau với những đòn tốt nhất của mình.
Kiếm của chúng tôi đánh vô nhau với những gì có thể gọi là màn thăm hỏi bằng sức lực mà có thể ví như là quyết định trận đấu trong một đòn.
Lượng sức lực vận vào kiếm làm chúng ngân nga inh ỏi.
Xung chấn của kiếm tụi tôi đập nhau quá là cao.
Trong một khắc, kiếm chúng tôi đọ nhau lần nữa, một đường nứt hình thành trên cả lưỡi kiếm của tôi và Leon.
Nani?!
Tôi kinh ngạc quá.
Không thể nào? (naiwa)
Eeh?
T-Thánh Kiếm bị nứt???
Ý thức của tôi không nằm ở trận chung kết nữa, đó là cảm giác “Wow, trời đất” đang dâng lên.
Ngay cả Leon có lẽ cũng thấy không thể tin nổi là một thánh kiếm lại có thể bị sứt mẻ.
Chúng tôi lại chém xả kiếm lên nhau.
Sau đó, tôi ngừng chuyển động trong lúc nghĩ thế.
“Oy, xin lỗi nha.”
Tôi xin lỗi Leon.
Ngớ ngẩn của tôi đã làm cho Thánh Kiếm, mà là vật quan trọng để thảo phạt Ma vương, có cơ may gãy ngang khiến tôi không giữ nổi bình tĩnh.
Tuy vậy, Leon không giống như là Leon thường tình.
Anh ta không bỏ hụt cơ hội tôi ngưng chuyển động. Anh ta xoay thân bằng lực vung của thanh kiếm và sút vào bụng tôi.
“Gofu~”
Tôi nhận cú đá của Leon trực diện và văng bật ngửa ra sau.
Bộ Leon thực sự không nhận ra Thánh Kiếm đã nứt từ đã một chốc sao?
Không thể nào. Không đời nào điều vậy là xảy ra phải không?
Tôi té úp mặt xuống võ đài.
Tôi nhanh chóng gượng thế nhỏm dậy ngay nhưng vô số quả cầu ánh sáng đang áp sát tôi ngay lúc tôi ngẩng mặt.
Đây là đạn năng lượng ma thuật phát ra từ Thánh kiếm của Leon, Quang Thánh Kiếm.
Ma pháp sáng rực rỡ hơn trong quá khứ và tôi có thể cảm nhận được uy lực rõ ràng tăng lên.
“U-uwaa!?”
Tôi lẹ làng nhảy sang bên và phần nào đó né được Quang Thánh Kiếm.
Thế nhưng, Quang Kiếm khác đã lại tiếp cận tôi. Nói thực, tôi ngạc nhiên bởi uy lực bắn liên tục của nó.
Mẹ kiếp!
Mà nhọ hơn, tôi chỉ có thể né tránh và với những cái không thể né thì bị đánh gạt bằng kiếm của tôi.
Sau khi eo hẹp xoay sở né được, thì không còn chỗ để tôi hớp lấy hơi và sẵn sàng thanh kiếm với lại thẳng thế nổi.
Hệ quả, tôi không tránh được và cuối cùng ăn đạn.
“Don~”
Khối ma lực nổ tung trước tôi và chấn động trùng kích cơ thể tôi.
Tuy không có thương tổn lớn bởi nó chỉ là một phát, nhưng vai trái tôi nhức nhối vô cùng.
Và trong khi tư thế tôi lảo đảo, Leon đã tiếp cận đến với mắt đỏ ngầu.
“Haa!”
Bằng Thánh Kiếm hư hại, Leon xả một nhát chém như thể anh ta chẳng quan tâm gì tới nó.
“Sssu!”
Tôi không thể tránh.
Phán đoán như vậy, tôi liền tung ma thuật mà tôi hơi vội nghĩ ra trong khi di động né đòn.
Hỏa đạn—Fireball.
Uy lực ma thuật thiếu hụt phần nào bởi tại hình ảnh sơ xài về một số khía cạnh, nhưng thể nào đó mà tôi tung ra được ngon lành.
Rồi đó nó nổ tung giữa tôi với Leon đang tấn công, ngay trước mặt tôi.
Bất kể hỏa lực mạnh hay yếu, vụ nổ vẫn bộc phá ầm đùng và khi màn khói bay sạch, Leon và tôi đã tạo ra một khoảng cách ngắn, mặt đối mặt với nhau và lăm lăm tay kiếm.
Dù Leon trở nên hơi đen như bồ hóng bởi cú nổ từ Hỏa Đạn, anh ta hầu như không bị thương.
Trong khi đó, tôi dính một thương tích nhẹ từ vai trái tới ngực sau khi bị chém bởi Thánh kiếm của Leon.
Ngay cả sau khi Hỏa Đạn nổ tung, Leon vẫn chém tôi mà không lấy chút do dự.
Quĩ đạo đường kiếm hơi xê xích nhờ có vụ nổ. Hơn nữa, tôi bị đẩy lại nên tôi phần nào chỉ nhận một vết thương nhẹ.
Phần bị thương chầm chậm bắt đầu đau nhức.
Tuy vậy, tôi vẫn quản được chắc thế tấn. (dịch: thế tấn trong võ thuật)
Tôi vừa có một cảm xúc phức tạp giữa hai sự khâm phục với cảm giác bị đánh bại khi tôi nhìn Leon.
Công thủ ngay từ đầu trận tới hiện tại, Leon làm hoàn hảo.
Nếu bạn nói về năng lực chiến đấu nguyên bản của bọn tôi, tôi tự tin nói rằng tôi vẫn ở chiếu trên anh ta xa lắm.
Nhưng, lý do gì mà tôi đang bị áp đảo như thế này?
Tôi nghĩ chắc chắn là sự quyết tâm.
Quyết tâm để thắng bằng cách đặt hết mọi thứ bạn có lên bàn cân và đánh bại địch thủ trước mặt bạn. Một ý chí bạn quyết phải chiến thắng.
Cho tới tận giờ, tôi đã đang nghĩ giải thi đấu này sẽ là một cái yên bình.
Thế nhưng, Leon là một Anh hùng và anh ta ở trên con đường hoàn thành việc thảo phạt Ma vương, do vậy anh ta có quyết tâm của một Anh hùng.
Đó là tại sao, ngay cả khi Thánh Kiếm bi gãy, quyết tâm anh ta vẫn không dao động và anh ta sẽ không dừng chiến đấu bởi vì chuyện như vậy.
Một người đàn ông đã quyết ý như thế, thường đó là nguyên nhân chính làm tại sao mà anh ta có thể thắng được đối thủ cứng cựa.
Cái đó, tại tôi cũng là Anh hùng, tôi hiểu mà.
Bởi vì tôi đã từng có quyết tâm giống như Leon và nhờ đó mà tôi có thể đánh bại Ma vương.
Không phải tôi không nghiêm túc, tôi cũng không xem thường Leon hay gì đó.
Nhưng mà, quyết tâm mà Leon bây giờ có…thì tôi không có.
Kết cục là sao, tôi có lẽ cuối cùng chỉ đang xem thường Leon.
“Fuuu.”
Tôi hít thở một cách chậm rãi và sẽ bắt đầu lại hết.
Tôi đã hiểu quyết tâm của Leon.
Thật may là tôi kịp nhận ra trước khi thất bại ê chề.Vậy thì hãy quyết giác ngộ thôi.
Và xin lỗi Thánh Kiếm đã gãy.
“Xin lỗi nha, Leon.”
Leon không đáp lại lời tôi.
Đương nhiên rồi, anh ta không biết ý nghĩa lời xin lỗi tự dưng của tôi mà.
Đó là tại sao điều này chỉ là sự-tự-mãn của chính tôi.
Song Leon có lẽ nhận ra khí chất của tôi đổi khác, anh ta siết tay nắm Thánh Kiếm thật chặc.
Tôi bắt đầu vận ma lực vào cây kiếm tôi cầm.
Sau đó, Leon và tôi xông vào nhau đồng thời.
Kiếm chúng tôi đập nhau dữ dội, phần lưỡi kiếm sứt mẻ đúng như tôi mong đợi.
Nhưng mà, lần này tôi sẽ không dừng.
Kiếm chúng tôi chém nhau chan chát.
…Rồi, Thánh Kiếm đó, gãy lìa!
Leon với tôi đã bổ kiếm vào lẫn nhau, lăn xả, né tránh đồng thời và đôi khi kiếm chúng tôi cạ sát lên nhau.
Chẳng có chỗ để tôi hình dung và phóng ma pháp.
Ngay giờ, chúng tôi toàn tâm toàn ý nhắm vào đối thủ.
Sau cùng, sau khi đập nhau một lúc và chém nhau dữ dội ở trung tâm võ đài, kiếm của Leon và tôi đồng loạt “em xin nghỉ chơi” với một âm thanh lớn tiếng.
Cả hai khúc lưỡi kiếm gãy lìa và giòn rụm tới tận gốc. Hễ mà cho thêm xung lượng khác nữa, nhiều khả năng chúng sẽ hoàn toàn bể tan tành.
Nhưng mà mấy cái đó đâu thành vấn đề ngay lúc này.
Leon vứt béng cán kiếm còn lại ở tay như thể đó là vật ngứa mắt.
Còn non xanh lắm cưng ơi!
Tôi chọi thẳng cán kiếm của mình vô Leon.
“Kuu!”
Kể từ khi trận chung kết bắt đầu, đây là lần đầu tiên Leon thoáng mất bình tĩnh.
Leon dùng hộ giáp ở cẳng tay để chống đỡ cán kiếm tôi ném vào.
Tôi đâu có nhắm gây bị thương với thế này đâu.
Nhưng mà, anh đã phạm một sai lầm chết chóc rồi.
Chính xác thời khắc Leon đánh bật mẩu cán kiếm, tôi thụi nấm đấm mình vào bụng Leon.
Nắm đấm này gần như được gia cường bởi ma thuật xuyên giáp.
Phần giáp tôi đánh trúng móp xộp và nắm đấm tôi đụng đến Leon.
“ga….ba~”
Nhận trực tiếp cú đấm của tôi, Leon gập người.
Khi Leon hạ mặt xuống, tôi kê một quả đấm móc vào anh ta.
“Bagon!”
Ấm thanh lớn vang vọng khi cú đấm của tôi đáp vô mặt Leon và thổi anh ta văng đi hai hướng.
Có một tiếng *gakon!” khi áo giáp của Leon đập vô sàn võ đài và Leon đáp đất với khuôn mặt ngửa lên.
Tôi lập tức đi tới Leon, cưỡi lên anh ta và định cho ảnh xơi đấm tiếp.
…Nhưng, tôi ngừng tay.
Bởi vì Leon đã bất tỉnh nhân sự sau khi nhận cú đấm móc của tôi.
“Haa….haa…!”
Sau khi tôi xác thực Leon đã xỉu queo, tôi hít thở sâu và điều chỉnh nhịp thở.
Đoạn tôi đứng lên, liếc qua trọng tài.
Trọng tài….cùng với khán giả, đang nhìn tôi với vẻ mặt mất hồn.
Hả? Gì vậy?
Một khắc sau khi tôi nghĩ vậy, khu vực bùng nổ tiếng reo hò và trong tràng pháo tay tán thưởng, chiến thắng của tôi được công bố.
=====================================
Dịch: Tiếp theo là những chương sa đọa!!!