---------------------------------------
Dịch: Nhật Nguyên
---------------------------------------
Fuha?!
Giữa bóng đêm đen đặc, tôi tỉnh giấc.
Một trong số hai cánh tay của tôi đang được… Celes gối lên, em ấy vừa ngủ vừa ôm lấy tôi, trên người chỉ mặc mỗi cái spats chúng tôi mua ngày hôm đó.
Mịa nó. Tôi ngủ quên lúc nào không hay luôn.
Cái thói xấu mãi không bỏ được.
Dù sao thì cảm giác khi thức dậy đã có một cô gái trong tay mình quả là tuyệt vời. Chỉ cần nằm yên thôi cũng có thể tận hưởng cuộc đời rồi.
Giờ mấy giờ rồi ta?
Phải cẩn thận để Celes không mất giấc ngủ.
muni*
“Tsu…”
Lúc đang quơ quào, tôi vô tình đụng trúng ngực Celes làm em ấy rên lên một tiếng nhỏ.
Cũng hên là con bé chưa thức.
Phải nói là ngực Celes hơi nhỏ.
Nhưng được cái phần đó của ẻm lại rất nhạy cảm. Không biết có phải vì nhỏ hay không nữa. Khi tôi sờ, tuy mấy lần đầu em ấy có hơi sợ nhưng về sau thì quen dần. Sau đó thì phản ứng của em ấy càng lúc càng thú vị.
Vì xấu hổ nên Celes cố nén rên, nhưng rốt cuộc thì vẫn có vài tiếng lọt ra ngoài. Mấy cái tiếng đó làm tôi phấn khích vô cùng.
Chỉ cần tập thêm xíu nữa là ẻm thành thạo ngay thôi.
Phù…
Nhưng kệ đi. Tôi lôi cái đồng hồ trong đống quần áo ra rồi coi giờ.
4:56
A… ai cha…
Thế này thì trời gần sáng luôn rồi còn gì.
Vậy thì tiền thuê phòng phát sinh sẽ là…
Nhưng kệ luôn… lỡ rồi thì biết làm sao được. Giờ làm gì đây ta?
Tôi đặt báo thức 7 giờ sáng rồi lại bò lên giường.
sawasawa*
Vừa nhìn Celes đang nằm gọn trong vòng tay mình, tôi vừa tìm cách tóm lấy giấc ngủ thêm lần nữa.
“Nnn~. . .”
Celes cử động, rồi chân em ấy tình cờ khóa vào chân tôi.
Cái này là bện chân phải không, đã quá đi thôi.
Dù vậy nhưng càng ngắm mặt Celes thì tôi lại càng thấy buồn ngủ.
Vì không cưỡng lại nên chẳng mấy chốc sau, tôi đã chìm vào cơn mơ.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
“Thợ chế tạo vũ khí á?”
Tối hôm đó, chúng tôi quây quần quanh bàn, vừa nghe Rithina kể chuyện vừa ăn tối.
Chúng tôi đang ngồi trong sảnh ăn tối nằm ngay cạnh nhà nghỉ.
Như kệ đã, cái quan trọng bây giờ là chuyện về tay thợ làm vũ khí kia.
“Vâng. Để em nói luôn không lại quên mất. Em chỉ cần một ít nguyên liệu chế tạo vũ khí tốt mà thôi.”
Tôi định lấy một ít thức ăn trong cái đĩa rau trộn nằm giữa bàn, kết cuộc là xúc được một mớ gì đó nhìn hao hao giống bắp cải.
“Ra vậy. Cơ mà hôm nọ Haruto mới mua vũ khí làm bằng mithril phải không ta?”
Vừa húp súp trong thìa, Rithina vừa chăm chú lắng nghe.
Em ấy ăn mà không phát ra tiếng động nào hết. Công nhận hay.
Ừ thì trên trái đất, ăn mà không phát ra tiếng động mới là lịch sự. Nhưng ở thế giới này cũng vậy luôn à? Vụ này có vẻ vui à nha.
“Hả…. ừ thì có mua. Mà em nhắc mới nhớ, hình như hôm nọ anh có làm mẻ lưỡi kiếm tí xíu rồi.”
“Vậy à?”
Hình như lần này thì em ấy tin tôi.
Còn cái xúc xích thì… xúc xích đúng là cái thứ khó gắp nhất trên đời.
Xúc xích đang nằm trên một cái chảo ở bên kia cái bàn.
Người ta dồn hết đồ ăn vào trong một cái dĩa rồi dọn lên, vừa tiện, vừa dễ, lại vừa tiết kiệm nữa.
Nhưng trái ngược với cái bàn ăn lịch sự, Tanya lại gắp gì tợp nấy như điên vậy. Con bé này trên rừng mới xuống chắc?
Và trái ngước với Tanya, cách ăn uống của Mina khiêm nhường hơn rất là nhiều.
“Tuy nhiêu đây thì vẫn dư sức xử bọn quái vật hạ cấp nhưng em vẫn muốn có một vũ khí xịn để đánh hết sức hơn.”
Tôi thử bắt chước húp súp không gây tiếng động giống Rithina coi sao, nhưng rốt cuộc là thất bại thảm hại.
Grừ…
Thế méo nào mà ẻm húp súp không gây tiếng động được hay vậy?
“Vậy mọi người có biết thợ chế vũ khí nào có tay nghề cao không?”
“Hình như có ạ.”
Rithina liếc sang cô hầu ngồi kế bên mình. Mina liền mỉm cười đáp lại.
Vậy là có à.
Mãi thì Mina cũng quen ngồi cùng bàn ăn với chúng tôi. Giờ con bé đang chậm rãi ăn món mỳ ống.
Dù đã quyết định nguồi ăn cùng bàn với nhau nhưng Rithina vẫn giữ kẻ và không động vào được bao nhiêu món ăn cả. Tôi chỉ mong sao em ấy ăn uống bình thường như cả bọn một lần thôi. Thay vì cứ kẻ cả như vậy, em ấy mà chịu ăn cư xử bình thường và ăn uống thoải mái thì bữa cơm đã ngon miệng và vui vẻ hơn rồi.
“Ở đâu?”
Rốt cuộc là tôi húp súp soàn soạt luôn chứ không thèm làm trò quý tộc nữa. Vì phiền phức bỏ mẹ ra.
Nếu ở đây không ai la rầy thì khỏi phải ra vẻ làm gì cho mệt.
“Ở thành phố biển Angel.”
Rithina trả lời bằng một giọng thất vọng vì cách ăn uống thô lỗ của tôi.
Thành phố biển à?
Nghe có vẻ vui đó.
“A, em cũng có nghe về thợ vũ khí tài ba ở Angel rồi.”
Ở bên kia bàn, Celes vẫn thản nhiên ngồi ăn mỳ ống rồi nói tỉnh bơ như thể tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Sự tò mò và ham muốn tìm hiểu về kiến thức và công nghệ còn hơn cả sự xấu hổ tối qua luôn à?
Khi nghe sắp được tới thành phố ấy, đối mắt Celes lấp cmn lánh.
“Ra là thành phố của thợ rèn à.”
Tuy tôi không rành về thợ rèn trong thế giới này lắm, nhưng nếu Rithina với Celes đã nói vậy thì chắc là đúng rồi.
Mà nếu đã là thành phố biển thì gần đó phải có biển rồi.
Dù chưa biết chỗ đó cách đây bao xa, nhưng đây lại là cơ hội ngàn năm có một.
Nếu có biển thì bọn con gái nhất định sẽ mặc đồ bơi để tắm… hị hị.
….
Ủa? Mấy lúc thế này thì Sharon phải phang một câu tsukkomi mới đúng chứ ta?
Từ đầu tôi đã chờ câu tsukkomi đó rồi, vậy mà giờ lại thành ra thế này đây.
“.............”
Nhìn sang bên cạnh mình, tôi thấy Sharon đang ủ rũ và rầu rĩ nhai cơm như nhai sạn.
Bộ… bộ em ấy vẫn còn bực mình vụ hồi sáng này hả?
Sáng này, khi tôi và Celes về tới nhà trọ, khi nhìn cái spats chấm bi Celes mặc trên người, Sharon tưởng tôi cưỡng ép em ấy và nổi cơn tam bành.
Rồi bay vào nện thẳng tay mà không nói thêm lời nào khác.
Lúc đó Celes đang đứng sau lưng tôi, nếu né thì thể nào em ấy cũng lãnh đủ. Vậy nên tôi liền cường hóa cơ thể lên để đỡ đòn rồi mới giải thích cho Sharon hiểu.
Sau đó Sharon hối hận xin lỗi vì đã đoán ẩu. Tuy tôi đã nói là chuyện không đáng gì, nhưng hình như cả ngày hôm nay em ấy vẫn còn ân hận.
“Sharon nè, tươi tỉnh lên đi em. Anh thích dáng vẻ năng động thường ngày của em hơn.”
Tôi vừa nói vừa xoa đầu Sharon.
“Hểể….!? Waah waa. . . Ưm…. a…. Cám ơn anh.”
Mặt Sharon lập tức chín đỏ.
Ui dễ thương quá.
Sharon có nghe câu tôi nói hay không thì chưa biết, chỉ biết cái xoa đầu của tôi làm em ấy hồi tỉnh mà thôi.
Trừ Tanya ra, mọi người quanh bàn đền nhìn chằm chằm tôi với Sharon. Thậm chí cả tay họ cũng đờ ra nữa.
Chỉ có mình Tanya là ăn uống nhồm nhoàm như không có gì thôi.
Hửm? Sao tự nhiên mấy em lại đứng hình vậy?
“Bất công quá.”
Chả biết ai nói câu đó nữa.
Nhưng rồi sau đó, bọn con gái lập tức lên tiếng ngay.
“Sao có mình Sharon được vậy? Bất công quá à~ Haruto hổng bao khen em hết.”
“Đúng đó, toàn khi nào cần anh mới nói chuyện với tụi em thôi.”
“Nhưng… anh đâu có cố ý.”
“Haruto-sama không biết ăn nói gì cả.”
Cha…….
Mấy lúc công kích tôi, bọn con gái phối hợp với nhau ăn ý đến phát sợ luôn.
Đúng là tôi cũng ít nào nói mình thích hay ghét gì cả.
Thứ nhất là vì ngượng, thứ hai là tôi phải cẩn trọng từng câu từ mình nói ra. Nhưng coi bộ tôi chỉ làm cho họ thêm lo mà thôi…
H...Hiểu rồi. Vậy là phải công bằng à. Từ nay trở đi tôi phải suy nghĩ cho thấu đáo mới được.
Sau khi bắt đầu chìa chiếc, bọn con gái cũng mất hẳn vẻ duyên dáng của mình. Làm ơn thôi dùm cái đi. Ngượng chết đi được.
Ở đây có ai để ý cả bọn đang ngồi ăn ở chốn đông người không vậy?
Xung quanh ai cũng nhìn chằm chằm chúng tôi.
Thậm chí tôi còn nghe mấy câu như “Chết đi!” rồi “Thằng mặt nồi!” nữa.
Trời ạ, sao canh ngay đây mà làm trò lố vậy không biết.
Mà hiện tại, vì ai cũng ăn xong rồi nên cả bọn lại càng càm ràm hăng hơn nữa.
“Ă...Ăn xong rồi thì đi thôi.”
Tôi tìm cách can ngăn.
Sau khi quyết tâm sẽ rời khỏi chỗ này, tôi liền gọi ông chú tới tính tiền.
Ông ta nhìn tôi và cười gằn.
Chời đậu, bộ ông chán sống rồi hả?
Đủ lắm rồi. Tôi không thể ở lại cái thị trấn này thêm phút giây nào nữa.
Hồi trước tôi muốn thong thả một tí nhưng giờ thì hết rồi. Tôi quyết định mai dọn đồ đi luôn.
Bọn con gái cũng theo tôi rời khỏi sảnh ăn.
Lũ đàn ông xung quanh vẫn cứ lườm tôi bằng những ánh mắt sắc lạnh.
Đ.Ệ.T.
Nhưng mà nhưng mà
Tôi của tôi nay đã là một tôi hoàn toàn khác lúc trước rồi.
Dù toàn bộ đàn ông trên thế giới có nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thì cũng không thể nào bằng cái ngày ở làng Arcadia được.
Bởi hiện tại, tôi đã có quan hệ chính thức với Celes rồi.
Nghĩa là tôi không cần một mình một phòng đơn côi ôm gối như mấy đêm trước nữa.
À đúng rồi, bọn con gái muốn tôi nói tôi thích gì ở từng người đúng không?
Nếu vậy thì tối nay tôi sẽ nói, nói tới khi nào cả bọn thõa mãn mới thôi.
Tôi về phòng trọ rồi lôi một cái chai trong mớ hành lý của mình ra.
Đây chính là chai “thuốc bổ” làm từ con orc bị Tanya thịt.
Theo người ta nói thì con hàng này sẽ cung cấp cho ta một năng lượng khổng lồ.
Vì mạnh quá nên tôi chưa dám xài tới.
Nhưng lần này thì đành phải xài thôi.
Tại vì tối nay phải một chọi sáu mà.
…………..nghĩ kỹ lại mới thấy…… chắc phê lắm đây.
Tuy nhiên, hiệu ứng tăng cường của thuốc sẽ làm tôi kiệt sức.
Tôi ra khu đất trống đằng sau quán trọ để lấy ít đất về làm xúc tua. Ngoài ra tôi còn vác theo mấy món chôm trong cung điện nữa.
Và tất nhiên không thể không có mấy bộ đồ hóa trang.
Hôm nay, tôi quyết tung ra hết sức để dành lấy chiến thắng.
Tôi nuốt ực ngụm “thuốc bổ”.
Và cơ thể tôi lập tức nóng lên.
Cha! Năng lượng bắt đầu tràn trề khắp cơ thể tôi rồi.
Tôi vác mớ hành lý lên vai, xách theo thùng đất rồi rời khỏi phòng.
Rồi lén chui vào phòng bọn con gái.
Chờ đó mấy cưng ơi.
Anh sẽ cho mấy em biết mình lợi hại thế nào.
Bữa nay quậy anh dữ lắm rồi. Có mơ anh cũng không tha cho mấy em đâu.
Cuối cùng tôi cũng tới nơi.
Cánh cửa dẫn vào thiên đường mà tôi tìm kiếm chầm chậm mở ra.
Sáu bộ ngực của tôi đang chờ trong đó.
Mà cũng có khi họ đã lường trước tôi sẽ mò tới rồi.
Rồi họ sẽ nhìn chằm chằm vào tôi bằng vẻ mặt ẩn chứa đầy sự mong chờ và sợ hãi.
Tôi nặn ra một gương mặt gan dạ rồi từ từ đi vào bên trong.
Rồi cuối cùng cuộc vui cũng bắt đầu.
Trong cái đêm vô tận này, đích đến cuối cùng của dàn harem mà mọi thằng con trai đều mơ tới…
Chiến thôi.