-------------------------------------------
Dịch: Nhật Nguyên
-------------------------------------------
Dù hoàn cảnh có ra sao đi nữa, chuyện bất ngờ vẫn sẽ nảy sinh.
Ấy là vào một hôm nào đó, giữa lúc tôi đang đi loanh quanh trong cửa hàng vũ khí để lựa vũ khí.
Cái cửa hàng đặc trưng này nằm ngay trên đường chính của thị trấn, nên dù nhìn từ phía bức tường biên giới hay cổng vào thị trấn, ta đều thấy được.
Bởi thị trấn Malt được thành lập ngay trên đường biên của hai nước, mỗi bên có một hệ thống quản lý lãnh thổ và người nắm quyền khác nhau. Nhưng dù có ở bên nào đi nữa, người ta vẫn gọi chung thị trấn này là Malt.
Chỉ trừ việc họ chia hai khu vực thuộc hai phía bức tường ra thành Đông Malt và Tây Malt cho dễ phân biệt mà thôi.
Và bên mà chúng tôi đang ở là Tây Malt, thuộc chủ quyền của Vương Quốc Mils.
Có một nhóm người đang băng vội qua cổng thị trấn để vào khu vực Tây Malt.
Họ chen qua đám đông gồm dân thường và mạo hiểm gia để đến cổng.
Dù đông người nhưng nhóm ấy vẫn kịp lỉnh đi ngay trước mặt tôi rồi chui tọt vào bên trong văn phòng hành chánh của khu vực Tây Malt.
“Gì đây? Sao phải vội vậy?”
Trong lúc còn chưa biết có chuyện gì, tôi nghe chủ tiệm lẩm bẩm trả lời.
“Chắc vì chuyện đó rồi. Dân bên kia đang tháo chạy sang bên này mà.”
Rõ ràng là ông ta cũng quan sát mấy tay vừa đi vào văn phòng hành chánh.
“Mà chuyện đó cũng không liên quan gì chúng tôi cả. Mà cậu đã quyết định xong chưa? Dù có đến lựa mỗi ngày thì giá cũng không rẻ hơn được đâu.”
Lão tay giục tôi.
Ở Tây Malt, có tổng cộng 3 tiệm vũ khí.
Theo tôi đập giá thì đây là tiệm bán đồ tốt nhất trong ba tiệm đó.
Bởi tôi thấy ở đây có trưng bày một thanh kiếm ngắn làm bằng Mithril.
Và kiếm làm từ Mithril thì tốt hơn cây kiếm tôi mua lần trước nhiều.
Vì được phép xài thử nên khi trước tôi có thử truyền ma lực vào, và quả là dẫn xuất của nó cao hơn hẳn.
Kiểu gì thì kiểu, đây chính là vũ khí tôi muốn mua để thay thế cây kiếm bị gãy lúc đập nhau với con golem kháng ma thuật lần trước.
Nhưng mà mắc kinh khủng. Dẫu sao thì con hàng này cũng được làm từ Mithril mà.
Dù không muốn, nhưng từ khi đến Malt, số tiền cần chi tiêu cứ ngày một tăng lên. Cuối cùng, tôi phát hiện ra cái ví của mình đã suy dinh dưỡng cực kỳ trầm trọng.
Hên cái là, vì ngày nào tôi cũng ghé qua xem thanh kiếm này nên ông già chủ tiệm bắt đầu phàn nàn, nhờ vậy mà tôi làm quen được với ổng luôn.
Tôi đã trở thành khách hàng thân thiết của nhà trọ, {Tiệm bách hóa}, rồi giờ đến cái tiệm vụ khí này nữa.
“Ừm… ông bớt cho tôi nửa giá được không?”
“Được, nhưng cậu chịu khó nhắm mắt lại rồi ngủ đi đã. Và muốn ngủ thì cút về nhà mà ngủ.”
Xì.
Ăn nói với khách vậy đó hả? Thôi để sau quay lại cũng được.
Tôi không định mua gì khác nữa, với lại ông già cũng đuổi tôi rồi. Ở lại mà làm chi nữa?
Hay đi mua ít đồ ăn làm quà cho Lauriel ta?
Gần đây có một tiệm bánh mì bán bánh vị dưa hấu. Thường thì chỉ có nhà giàu mới ăn món này thôi… không biết em ấy có thích không nữa.
À không được, làm vậy thì khác gì chiều hư ẻm đâu.
Hiện tại, Lauriel chỉ biết có ăn với ngủ. Ăn xong thì đi ngủ, ngủ dậy lại ăn tiếp… Nếu cứ để thế này thì sớm muộn gì con loli đó cũng mập ú cho coi.
Và khi tôi hỏi thì ẻm đáp ngay tức thì “Không có chuyện đó đâu!”. Bình thường, nếu để vậy thì ai cũng sẽ mập lên thôi, có phủ nhận cũng vô ích. Hay vì là quỷ nên ẻm không sợ tăng cân?
Thôi thì không mua vậy. Lauriel mà béo ú Cthì phiền to.
-----------------
Ngày bắt đầu khoác lên mình màn đêm, đã sắp tới giờ ăn tối rồi nhưng vẫn chưa thấy Rithina quay về.
“Hửm… bữa nay Rithina đi đâu vậy ta?”
“Rithina-sama ạ? Hình như công chúa ghé văn phòng hành chánh nào đó thì phải… Mà nhắc mới nhớ, trời cũng tối mịt rồi….”
Ừ.
Bữa nay, Sharon, Mina với Rithina tới văn phòng hành chánh để làm công chuyện.
Đáng ra giờ ẻm phải về rồi mới đúng; không biết có chuyện gì xảy ra không nữa. Có nên đi kiểm tra tình hình không ta… Trong lúc tôi miên man suy nghĩ, em ấy về đến nơi.
“Haruto-kun, lại đây em nói chuyện một lát.”
“Mừng em về. Sao trễ quá vậy? Bộ có chuyện gì…. ỐI!”
Chưa kịp chào hỏi xong thì Rithina đã chộp lấy cánh tay tôi.
Gì? Gì vậy?
Có phải tại tôi ghé {Tiệm bách hóa} và đặt một đống đồ lót không? Hay vì tôi không nên hỏi Mina số đo của từng người?
“Chuyện khẩn cấp, theo em.”
“Hể? Hử?... Cái gì mà khẩn cấp?”
Rồi Rithina cứ vậy mà lôi tôi ra khỏi nhà trọ.
Sau khi tôi bị lôi đi, Lauriel với Tanya(nãy giờ đang dính lấy tôi) ngơ ngác nhìn theo.
Sharon với Mina đang chờ ngay bên ngoài.
Cả hai đều đang lo lắng ra mặt.
Gì đây?
Bộ chuyện nghiêm trọng tới vậy luôn hả?
Định lôi anh ra hẻm vắng đằng sau chơi hả?
……hình như không phải rồi.
Mặt ai cũng nghiêm nghị ra trò.
Bữa nay, Rithina đến văn phòng hành chánh.
Rồi tôi chợt nhớ lại mấy tay quan chức hối hả chạy như điên lúc ghé tiệm vũ khí hồi sáng.
……...hiểu rồi. Dù không biết có chuyện gì nhưng coi bộ có chuyện thật rồi.
-----------------------
“Vậy là bọn ma vật đang tràn từ mê cung ra à?”
Rithina đưa tôi vào một căn phòng bên trong văn phòng hành chánh ở Tây Malt.
Tôi vừa bước vào thì thấy cả tá ông già vây quanh. Rồi người ta giải thích cụ thể tình hình cho tôi biết.
Sharon với Lauriel cũng theo tôi và Rithina để nghe ngóng tình hình.
Cách Đông Malt năm ngày đường bên kia biên giới, có một dungeon rất nổi tiếng.
Khu vực xung quanh đó có rất nhiều ngôi làng nhỏ rải rác khắp nơi. Vì thị trấn Malt là khu vực dân cư lớn nhất trong khu này nên những điều tra viên của vương quốc dùng luôn tên nó để đặt cho dungeon đó.
Hai ngày trước, một bầy ma vật bắt đầu tràn từ bên trong dungeon Malt ra.
Nhóm do thám đến thăm dò dungeon đã bị tàn sát.
Tất nhiên, một khi đã bước vào dungeon thì không thể nào có chuyện “an toàn” được rồi.
Nhưng rồi một người xoay sở thoát được, rồi chạy cả ngày lẫn đêm về đây báo tin.
Theo anh ta nói, đám ma vật tràn từ trong dungeon ra đang thẳng tiến đến thị trấn Malt.
“Sao lại vậy được….?”
Tôi vô thức hỏi.
“Vẫn chưa xác định được nguyên nhân. Trước nay chuyện này chưa từng xảy ra lần nào cả.”
Một ông già có bộ ria mép màu trắng nhẹ nhàng đáp.
Ông ta không giấu nổi vẻ lo lắng trên mặt.
Tay này là người giữ chức vụ cao nhất ở đây à?
Ổng có phải người đứng đầu thị trấn này không? Ổng muốn gì đây? Sao trước nay tôi không biết gì hết vậy….. Liệu có sao không?
Nhưng kệ đã, hiện tại có một bầy ma vật đang trên đường đến thị trấn này.
Hừm.
Chắc chắn đây là trường hợp khẩn cẩn rồi.
Người ta vẫn chưa biết số lượng cụ thể của chúng là bao nhiêu, và chúng có ý định gì. Dù vậy nhưng đám ma vật ấy vẫn ngày đêm tiến thẳng đến đây.
“Dù tôi không biết tốc độ của bọn ma vật là bao nhiêu, nhưng nếu chúng cũng giống như bọn ma vật bình thường thì có lẽ chỉ khoảng ba…. à không, hai ngày nữa là chúng sẽ tiếp cận thị trấn này thôi.”
Rithina bổ sung thêm.
Hiện tại gương mặt em ấy đang cực kỳ lo lắng. Không giống bình thường tí nào cả.
Đúng là đệ tam công chúa có khác. Khi nào có khủng hoảng cấp độ quốc gia là em ấy lập tức trở nên mưu mẹo ngay.
……….mà giờ không phải lúc để nghĩ ngợi linh tinh.
Vì thị trấn Malt được biên giới chia đôi, hai bên luôn duy trì thỏa thuận không can thiệp vào nhau. Tuy nhiên, lần này họ đã đồng ý sát nhập lực lượng.
Theo như trong thỏa thuận, dân cư bên Đông Malt sẽ di tản sang Tây Malt, còn lực lượng biên phòng sẽ cùng nhau hợp sức để đẩy lui đợt tấn công của bọn ma vật.
Nếu có thể chuẩn bị sẵn một đại ma thuật để phòng vệ thì đỡ hơn nhiều, nhưng khốn một nỗi, pháp sư của thị trấn lại không có ở đây.
Không biết họ đã chuẩn bị sách lược hay chiến thuật gì chưa nữa. Tuy tôi không rành mấy vụ này cho lắm, nhưng chuyện họ đặt an toàn của người dân trong thị trấn lên trên hết là chuẩn khỏi cần chỉnh rồi.
Vậy thì lý do họ gọi tôi tới đây là…
“Trước đây công chúa điện hạ từng kể với tôi rằng rằng Haruto-sama là một thám hiểm gia cực kỳ mạnh.”
Tay có ria mép nói.
Rithina-san, em làm ơn đừng có tâng bốc anh quá lố trước mặt người được không?
Tất nhiên nếu cần thì tôi sẽ đồng ý hợp tác.
“À, thì, cũng tàm tạm thôi.”
Tôi trả lời mông lung.
Làm ơn đừng đánh giá tôi cao quá, phiền lắm. Tôi có thể tự tin khẳng định rằng mình không hề tự ti.
“Chúng tôi sẽ giao chiến với bọn ma thú bên ngoài. Mong cậu hạn chế gây thiệt hại cho thị trấn hết mức có thể.”
Bên cạnh tôi, Rithina như đang bốc hỏa.
Thôi cũng được.
“Đánh nhau với ma vật cũng được, nhưng Rithina-sama thì không được cái tích sự gì cả.”
“Hả?!”
Em sao vậy Rithina?
“Còn phải hỏi à? Rithina-sama với Mina phải ở lại đây. Để anh, Lauriel, Sharon với Celes đi được rồi.”
Dẫn Tanya theo cũng được, nhưng nếu bọn ma vật mà tràn vào đây thì ai lo cho Rithina với Mina?
“Hể…. nhưng em cũng luyện tập nhiều rồi mà? Em tự lo thân được….”
Tôi nghiêm mặt nhìn Rithina, khi đó thì em ấy cũng phải ấp úng.
“Lần này thì cấm cãi. Sớm muộn gì anh cũng sẽ cho em chiến đấu chung thôi, nhưng phải chờ tới khi anh nói là an toàn đã.”
“Ưưư~...........”
Nói rồi tôi xoa đầu Rithina.
Dù vẫn còn hơi ấm ức nhưng em ấy không còn đòi ra tiền tuyến nữa.
Chết mịe.
Tôi lỡ cư xử vô phép với công chúa ngay trước mặt mấy người có địa vị cao rồi.
Có sao không đây?
“Tôi sẽ cố hết sức để đảm bảo an toàn cho công chúa. Đó là trách nhiệm của tôi.”
Ông già ria trắng hùng hồn nói.
Tốt.
Đáng ra ông ta phải nổi khùng lên và chửi tôi là “Đồ vô lễ!” mới phải chứ nhỉ?
Nhưng thôi, ở đây không ai ý kiến gì cả.
Bởi chuyện để công chúa lên tiền tuyến đánh nhau không phải chuyện đùa.
Và thế là, trong khi chuyện theo dấu con golem vẫn chưa đâu vào đâu, chúng tôi lại gặp phải chuyện khác.
Cũng không phải. Có khả năng cái dungeon đó chính là nơi duy nhất nắm giữ thông tin về con golem.
Có khi nào con golem nhúng tay vào vụ này không?
Nếu chuyện xảy ra ngay lúc này thì cũng có thể lắm chứ.
…………..
Giờ có suy nghĩ cũng không làm được gì.
Tập trung vào vấn đề trước mắt đã.
“Nào, mọi người đã nắm rõ tình hình hết chưa? Bắt đầu suy nghĩ kế sách ứng phó thôi!”
“Ưm!”
“Ừm.”
“Vâng!”