=============================================
Return of the Former Hero:Chương 133
=============================================
=========================================
Chương 133: Cựu Anh hùng – Như thường lệ thô
=========================================
Hôm sau.
Hôm nay là ngày tôi nói được nghỉ trong buổi họp hôm qua.
Nên tôi quyết định đi tới thư viện Vương quốc.
Tôi không ghé tới nơi này hồi trước, nhưng giờ tôi đã hơi hơi biết đọc biết viết con chữ.
Mặc dù sự đọc của tôi không thể tính là tốt, bất quá tôi cho rằng sẽ tìm thấy nhiều thứ hay ho ở đây.
Tôi mang Kagura-san và Aura cùng tới thư viện. Cái này có tính là một cuộc hẹn hò không nhỉ? Không không. Nhất quyết là không.
Kagura-san có mục tiêu riêng. Dường như cô ấy có hứng thú với một loại sách trong thư viện, nhìn vào cái cách cô ấy biến mất vào khu vực sách kỹ thuật lúc chúng tôi vào thư viện là hiểu rồi đó.
Aura lại có hứng thú kì lạ khác. Em ấy bắt đầu lục lọi truy tìm bằng chứng xem thế giới này có phải là Andalugia hay không.
Sharon, Mina và Celes đã bị Rithina bắt cóc để đi xem bộ sưu tập tài liệu trong Cung Điện.
Leon, Yunikram, Caroline đi tới giáo hội.
Laurier và Tanya thì…thây kệ đi, chả quan tâm.
Tôi không nghĩ họ có việc quan trọng để làm, nên có lẽ họ đang lười biếng ở trong phòng.
Bởi mọi người như thế, nên giờ tôi đang dành thời gian của mình trong thư viện này.
Lần giở những trang sách, tôi lướt qua nội dung để tìm thứ mà tôi có thể hiểu.
Hễ có những từ na ná Andalugia hoặc tên địa danh, cùng với thứ tôi biết, thì thế giới này có lẽ chính là Andalugia.
(…)
Tuy nhiên, đó không là thứ dễ tìm. Tôi đã lướt 3 quyển sách, mà không bắt gặp từ nào.
Tôi lâp tức trở nên buồn chán.
Celes chúi mũi vào việc nghiên cứu sau khi tôi kể cho ẻm về vụ này, Leon cũng cho thấy sự quan tâm nên tôi nghĩ ít ra tôi nên giúp đỡ theo vài cách.
Giả dụ đúng như tôi đinh ninh, thế giới này là cái Andalugia mà tôi biết, thì tôi muốn được gửi một lá thư tới thằng cha già nọ.
Hiện giờ tôi nhất định có nỗi lo là bởi vì ma vương có vẻ đang theo dõi tôi, nhưng bất kể là thế giới này có phải Andalugia hay không, sự thật này sẽ không thay đổi…
Fua~
Một thư viên tĩnh lặng, ánh mặt trời ấm áp và mớ sách lịch sử tôi chả có niềm đam mê nào. Khi tôi sắp sửa bay vào giấc mộng đẹp, Aura tiến tới trong khi mang một quyển sách.
“Haruto-san! Đây đây! Có cái này nè!”
Từ khi Aura gả cho tôi, cách cô ấy gọi tôi đã chuyển từ Amagi-dono sang Haruto.
Giời ơi, có chuyện gì vậy?
Tôi bị đánh thức khỏi cơn buồn ngủ tại vì niềm phấn khởi của Aura.
“Đây nè! Anh nghĩ sao!?”
Nói đoạn, Aura dí sách vào mặt tôi.
Tựa đề quyển sách là [Cuộc phiêu lưu vĩ đại của Antakia].
Nô nô. Nhất định không là cuốn này.
Đầu tiên hết, Antakia nhiều nhất có lẽ là tên của nhân vật chính, đâu phải cái tên thế giới.
Cơ mà, tôi vẫn xác minh nội dung.
Dĩ nhiên, không thể nào có chuyện sách này mô tả Andalugia mà tôi biết.
Thay vì vậy, nó là quyển sách kể lại chuyến phiêu lưu của một cậu nhóc tên Antakia.
“Ừm. Cái này không phải.”
“V-vậy hả…”
Nghe tôi trả lời, Aura trả sách về kệ một cách rầu rĩ.
Khỉ gió. Bộ dạng gì mà dễ thương dữ~
Trong lúc tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô ấy trả sách từ chỗ ngồi của mình, Aura bắt đầu leo lên cái thang được kê ở kệ.
Quyển sách là một câu chuyện cổ tích nhưng thật sự được để ở một nơi khá cao.
Tôi chợt nhớ ra gì đó.
Cái đó là gì, đó là lúc tôi ghé tới thư viện ở trấn Iris cùng với Celes.
Nhưng mà, lúc này khác với khi đó.
Hồi đó Celes mặc quần đùi ngắn.
Aura ở đây đang mặc váy đầm.
Aura-san, em thật không biết cách phòng thủ.
Tôi chẳng biết có phải tại vì không có ai khác ở đây trừ tụi tôi ra hay không mà sao Aura chả thèm lấy tay che chiến địa khi nàng ấy leo lên chiếc thang đặng cất sách lại.
Hôm nay Aura đang mặc một chiếc váy dài tới đầu gối, nên không ai có khả năng thấy được cái gì ở bên trong trừ khi người đó đứng ở ngay bên dưới cô.
Thế nhưng, tôi méo thích vợ tôi leo lên một cái thang với chiếc váy mà có độ dài nguy hiểm như thế đâu. Phải làm việc một cách cẩn trọng chứ.
“Aura.”
“Dạ?”
Một khi Aura đặt sách vào, tôi kêu nàng.
“Anh nghĩ leo lên thang mà với cái váy dài thế kia là nguy hiểm lắm đó.”
“EH? Là sao anh? À…đúng rồi, có lẽ là vậy.”
Trong một khắc, biểu hiện của Aura nói tôi nghe cô ấy không hiểu ý gì. Tôi tự hỏi nàng có nhận ra ngụ ý của tôi không nữa.
“Chết thật. Em nên mặc vào quần mới đúng. Trèo lên kệ cao mà ăn mặc thế này đúng là khó há, anh nhỉ.”
Aura nói vậy khi tỏ ra bộ mặt bối rối.
Phải đó. Nó là vấn đề cực kì nghiêm túc đấy.
“A, vậy thì anh Haruto. Làm ơn đứng ngó chừng để em leo xuống với.”
Trước khi tôi có thể gợi ý, Aura đã ra đòn như thế đó.
Và với như vậy, tôi được hỏi ngó chừng để cô nàng cất sách.
Nàng ấy nói [Làm ơn vịn thang khi em leo xuống] bởi lời tôi khuyên [Mặc váy mà leo thang cao thì nguy hiểm lắm]. Nàng ấy hiểu theo nghĩa đen là tôi khuyên nàng nên mặc quần, vì leo trèo mà mặc váy thì đúng nguy hiểm là thật.
Như thường lệ, độ cảnh giác của nữ hiệp sĩ này thấp lè tè.
Thế nhưng, tôi không cần chỉnh cô ấy ngay giờ.
Hãy nói nó một cách từ từ sau khi tụi tôi về nhà.
“Được rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Aura cười rạng rỡ dựa trên đồng ý của tôi, rồi chuyển thang nhè nhẹ và bắt đầu leo xuống.
Tôi đứng dưới mà ngó lên.
Khi Aura xuống thang từng bậc, váy cô nàng bay tung ta tung tăng.
Với từng cử động cặp chân của cô ấy, hình thù vòng mông của cô khắc sâu vào tà váy cũng thay đổi và tôi hầu như có thể nhìn thấy đường biên trắng thông qua cái váy tung bay.
Quả là một chiếc quần nhỏ đáng yêu.
Làm từ vật liệu hơi dày nhưng vẫn là ren, với ruy băng đen làm điểm nhấn.
Không ngờ là một nữ hiệp sĩ quả cảm và khéo léo như Aura lại thích món đồ nữ tính thế kia.
Bởi vì đó là một quà tặng từ tôi, tôi đoán lẽ tự nhiên nó thành vật ưa thích của Aura.
Nhưng khung cảnh này thật tráng lệ.
Mỗi đêm, tôi đã biết cái gì bên kia chiếc quần nhỏ đó, nhưng thế không có nghĩa là thấy quần nhỏ ấy từ góc độ này thì chẳng có chút giá trị nào.
Có phải dạng như đó là đó còn đây là đây không?
Giả dụ, nếu ngày mai tôi liếc trộm váy của Aura từ chính xác vị trí này, tôi khá tự tin tuyên bố rằng mình sẽ không thấy nhàm chán.
Tà váy đung đưa làm sao, quần nhỏ nhăn nhúm làm sao, bờ mông làm vật liệu co giãn ra làm sao khi cô ấy xuống thang, tất cả, luôn luôn có điểm khác. Giống như một ánh sáng soi đường vậy.
Đây có phải là thứ mà cha ông ta đã nói chỉ giáp mặt một lần duy nhất trong đời mà bạn phải nên trân quí không? Thật sâu sắc.
Trong lúc tôi đang triết lý, tôi nghe một giọng nhỏ phát ra từ sau lưng mình.
“Đồ đệ không định giúp sư phụ sao?”
Hiiiiiiii~
Hết hồn hết vía hà. Ngay ở sau tôi là Kagura-san đang bê rất nhiều sách trên tay với cái nhìn tôi kinh tởm trên mặt.
K…không thể nào…làm sao nàng ấy lẳng lặng tới được sau lưng tôi thế này…!?
Tôi đã quá mải mê vào việc nhìn trộm dưới váy của Aura.
“Kh-đâu có, tất cả tại vì lỡ như có nguy hiểm khi Aura leo xuống, nên anh vịn thang dùm thôi…”
Tôi tự hỏi vì sao mình đang biện bạch lý do.
Dẫu sao, Kagura-san đã hiểu về nhân cách của tôi và biện chứng.
“Không đâu, em hiểu là Haru-kun đang nhòm trộm váy như mọi khi, chuyện vậy là đương nhiên với anh…rõ ràng là dễ nhìn hơn nếu anh đứng trực tiếp ở bên dưới.”
Cái…đệch…?
Tôi thật sự kinh ngạc khi Kagura-san nói hết ra điều đó trong khi nghiêng người tựa vào thang và cũng nhòm bên dưới váy của Aura.
Nàng thật là kì lạ.
“A-anh xin lỗi.”
“Anh làm ơn cẩn trọng cho.”
Trong lúc tôi xin lỗi, Kagura-san đi tới nơi đọc sách và bắt đầu đọc số sách cô ấy mang theo.
“Có gì hả anh?”
“Ehto…đó là, anh xin lỗi, thật tình đấy.”
“Ehhh?”
Vừa lúc ấy, Aura xuống tới chân thang và tươi cười với tôi.
Với lương tâm cắn rứt vì nhìn lén váy nàng, tôi cảm thấy mình phải xin lỗi.
Không ngờ rằng một thư viện nghiêm trang lại gợi ra được một ý nghĩ tà mị đến như vậy. (dịch: tà mi: yêu tà mị (dụ) hoặc.)
Tôi là người lớn. Tôi là người lớn. Tôi phải biết nhẫn nhịn.
Sau đấy, tôi xem xét nhiều thứ khác, nhưng không thấy gì đặc biệt quan trọng.
Có một giới hạn cho 3 người có thể điều tra trong vỏn vẹn một ngày. Nếu tôi muốn kiểm tra mọi thứ, chỉ có trời mới biết được sẽ mất bao lâu.
Vì đã tới nước này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nhờ cậy Rithina để cô ấy ra lệnh cho gia nhân tới tiếp tục điều tra.
Thế nên, một chút trước khi mặt trời lặn, chúng tôi đi về biệt thự.
Trong khi trên đường, không hiểu sao Kagura-san và Aura có vẻ hụt hẫng.
Là chuyện đó hả?
Tại vì họ đi ra ngoài với tôi, họ tưởng là tôi sẽ mang họ đi chơi đâu đó à?
Nhưng mà, hôm nay tôi là một người lớn. Một người lớn phải biết nhịn. Tôi không thể cứ dẫn họ vào chốn ấy hay bụi rậm được.
Cơ mà đến tôi cũng không biết tại sao mình nên nhịn nữa.
Tiện đây, từ khi vấn đề ngày mai sẽ mất một lúc để đúc ra kết luận, tôi định tận hưởng tối đêm nay với mọi người, vì lẽ đó nên tôi phải biết giữ tiêu hao thể lực của mình xuống mức thấp nhất.
“Anh về rồi đây~”
“Mừng anh đã về.”
“Ồ, chào.”
Khi tôi về tới phòng mình ở biệt thự, chỉ có tiếng của Laurier và Tanya chào đáp lại.
“Những người khác vẫn chưa về à…oooỚ?”
Khi tiến vào phòng, tôi lên giọng dưới cảnh tượng trước mắt mình.
Trong hậu phòng rải rác những bao gói và y phục.
Và ở đó có Laurier với Tanya đang mặc bunny suit không vừa với kích cỡ của họ.
Bunny suit! (Dịch: ai ko biết thì gg đi nha, cái này tầm thường quá rồi ^^ )
Giờ thấy mới nhớ, những bộ đồ bunny mà tôi bí mật đặt làm đã đến.
Không không, gác việc đó lại đã, mấy đứa này làm cái giống gì mà dám mở gói hàng của tôi vậy?
“Ê ê, hai đứa làm gì thế? Đ-đó là gói hàng của anh mà?”
“Chà, xin lỗi nha. Ta tưởng đó là thức ăn, nên ta xem thử bên trong có gì trước khi đưa nó cho đầu bếp ấy mà.”
Do bắt quả tang tại trận là họ đã mở hàng của ai khác, Laurier trình bày lý do.
Thức ăn hả?
Hóa ra là thế, nếu bạn nhìn vào túi giấy đã bị xé, nó nhất định bị dán nhãn là thức ăn.
À, giờ tôi nhớ rồi. Hồi trú ở trấn Iris, tôi chỉ đưa họ thiết kế và số đo của mấy gái, và dặn họ gửi tới vương thành. Khi ấy tôi bị cảnh báo về nạn khủng bố hàng hóa và được khuyên nên gửi nó giống như là chuyển phát thức ăn.
Kuh.
Có phải công sức tránh khủng bố hàng hóa của tôi thực sự bị trả đũa không?
À, đâu có, vì dẫu sao mọi người rồi sẽ mặc nó, nên mấy nhỏ này mặc trước cũng không có sao.
Cơ mà thật sự có lúc tôi đã nghĩ gửi đi đồ ăn với khoảng cách xa như vậy là ổn đó hả?
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì thôi.”
“Fufu.”
“Nhưng sao hai cô mặc nó vậy?”
“Thì, lý do này lý do kia?”
“Thật sự hả?”
Tôi đoán đúng là bó tay há.
Ý không phải, việc này không thể xảy ra được.
Những y phục kia là tôi chuẩn bị cho mọi người nên họ thử cũng được thôi, nhưng tại sao họ lại chọn cái không vừa với thân hình của họ?
Nhờ điều đó, tôi có thể thấy những vật thể hồng hồng trên người Laurier và Tanya tại vì những phần cụ thể của họ không được che phủ bởi vật liệu quá mức dư thừa.
Phần dưới của họ cũng che một cách hạn hẹp, tôi có thể thấy chốn quan trọng từ khe hở…
Ố ồ, no-pantsu? Chà tôi nghĩ không còn cách khác. Un, đó là sự kiện bất khả kháng.
“Ta hiểu kha khá, nhưng bộ đồ này thật kinh ngạc. Có quá trời chỗ hở hang.”
Laurier nhún nhảy lên rồi xuống, có một số điều ghen ghét trong ánh mắt của nhỏ.
Cô luôn như thế cả. Cô thậm chí chả thèm mặc bộ của mình, nên cô có thể cho qua điều đó được không vậy?
“Haruto-kun. Đây là một phục trang bắt chước tộc người thỏ à? Có tai thỏ và đuôi nè?”
Kagura-san vừa nói vừa mân mê băng đội đầu tai thỏ.
“A, người thỏ có hiện diện trên thế giới này hả?”
“Họ rất hiếm thấy, em còn chưa thấy được một người nữa là. Em nghe nói có một bộ tộc giống như thế…à, không lẽ ở Địa Cầu họ có rất nhiều hả anh?”
“Không đâu, Địa Cầu chỉ toàn nhân loại thôi.”
“Vậy à, hiểu rồi. Hơ? Thế tại sao anh làm được bộ trang phục giống người thỏ ở thế giới này được vậy?”
“Err….Thì, có sao đâu. Ở Trái Đất bộ đồ này kêu là bunny suit hay đại loại thế.”
“Fuhn? Bộ người Trái Đất thích ăn mặc như người thú hả anh?”
“Tại vì không có thú nhân ở đó, anh không biết loại trang phục này từ đâu ra…”
Giải thích cực thấy mồ.
Nhưng tôi nên ghi nhớ chuyện này vô đầu. Rằng ở đây thực sự có người thỏ.
Tôi thiệt muốn gặp gỡ họ ít nhất một lần.
Quả là thế giới khác. Thế giới khác banzai~
Tôi sẽ cần đi điều tra xem có những chủng loại thú nhân nào ở thế giới này. Bất kể đây có phải là Andalugia hay không, tôi vẫn sẽ tìm tòi điều ấy.
“Haruto quả thật thích làm những thứ kì cục!”
Vẫn trong hình hài gái nhí, Tanya vừa bất bình vừa nói vậy trong bộ đồ gái thỏ.
Lỗi của tôi.
Trong lúc chúng tôi di chuyển, tôi đã tạo ra quá chừng trang phục cosplay mà Mina nhồi nhét trong kho.
Kể cả vậy, từ khi kích thước không vừa, tôi nhìn vào Laurier và Tanya nửa che nửa hở thế này thì thật…tôi chắc cú nhiều cái sẽ ra.
Không không, giờ tôi thành người lớn rồi.
Chặp tối nay, tôi sẽ để mọi người mặc bộ đồ con thỏ này.
Ồ, cái này là flag rồi, đúng không?
Rõ ràng là flag!
“Chồng ơi, em muốn mặc thử cái này.”
Aura nói thế từ sau lưng tôi và bắt đầu cởi đồ.
Vợ ơi là vợ. Vợ có biết cái này sẽ chảy tới đâu không?
“Tôi hiểu rồi. Ra đó là tại sao Haru-kun tỏ ra giống người lớn hôm nay.”
Nghiệm ra như thế, Kagura-san cũng bắt đầu lột đồ của cổ.
“Để xem, đâu là cái của mình nào?”
“Nói phải đấy!”
Laurier và Tanya cũng lột bộ đồ con thỏ của họ và bắt đầu sục xạo tìm cái vừa với người của họ.
1 cặp loli trần truộng và 1 cặp gái vú voi. Đang đổi mặc bộ đồ con thỏ.
…tôi thật sự muốn vái lạy bộ đồ con thỏ.
Cờ đã kéo rồi ha~