Jyaryu Tensei

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

4 21

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

271 6823

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

279 10372

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

13 68

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

13 82

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

14 124

Tập 01: Tà Long Giáng Thế - Chương 11 : Tôi cố tranh chấp người nô lệ ít được quan tâm nhất

Trans: Dâu

Edit : Shiro , Kuro

=============================================================

Có khoảng thời gian tôi hành động một cách bốc đồng.

Đặc biệt là khi mua đồ.

Khi có một món đồ điện, game và ngay cả vé số nữa tôi mua những thứ này về nhà mà không suy nghĩ.

Bây giờ nó vẫn vậy, đó là điều mà bạn muốn nói…

Sau khi mua, đầu bạn sẽ nguội bớt và bạn sẽ hối hạn với những gì bạn đã làm, là điều mà bạn muốn nói…

Bạn đã sai.

Bởi vì tôi biết mình sẽ thành công, nên tôi quyết định hành động.

Nếu buộc phải nói thì việc Kuroe có 40 ngàn rize hay không là một canh bạc, nhưng có vẻ tôi đã thắng canh bạc đó.

Dù bị ăn chửi nhưng tôi vẫn được Kuroe cho mượn tiền.

Nhân tiện việc tôi trả gias gấp đôi so với cái giá trước là để người khác bỏ cuộc.

Nếu ra giá thấp hơn thì nó sẽ trở thành một cuộc chiến và tôi sẽ thua cuộc chiến đó.

Sau khi buổi đáu giá kết thúc mọi người lũ lượt ra về.

Tôi trả tiền cho người chủ đấu giá lúc nãy và Irene được giao cho tôi.

“Kế đến là việc dấu ấn nô lệ.”

“Ah, việc đó không cần thiết đâu.”

“Có ổn không? Nếu cô ấy không có dấu ấn nô lệ, thì anh không thể ngăn cản cô ấy trốn thoát hoặc không nghe lệnh.”

“Ngay cả như vậy thì không sao đâu, nếu cô ấy chạy trốn thì ta sẽ không đổ lỗi cho các ông đâu, nên thư giãn đi.”

“Nếu ngài nói như vậy thì… nếu như là Irene thì không có chuyện gì đâu.”

“Em ấy là một người dẽ bảo à. Như vậy đỡ phiền phức hơn nhỉ.”

“Đúng là như vậy, nhưng giờ cô ấy không có chỗ để ở và người để nương tựa. Vậy thì Irene, hãy chào chủ nhân mới của cô đi.”

“Cảm ơn ngài, vì, đã mua tôi. Xin hãy quan tâm đến tôi, chủ nhân.”

Một cách ngạc nhiên, Irene vãn cúi đầu chào tôi.

Có vẻ mắt của em vẫn còn nhìn được.

Bởi vì gương mặt bị biến dạng nên tôi không thể biết đôi mắt của em đang nhắm hay mở nữa.

“”Kuroe, cô làm ơn dẫn Irene về nhà trọ dùm ta nhé. Ta còn có chuyện muốn nói với người này.”

Sau khi cả hai rời đi, tôi bắt đầu những câu hỏi của mình.

Tại sao người chủ trước lại làm những việc này.

Irene được chăm sóc như thế nào.

Em ấy còn mắc bệnh nào nữa không, ngoại trừ căn bệnh do ô nhiễm.

Và cuối cùng, nếu Irene trở lại bình thường, giá của em ấy là bao nhiêu

Sau khi biết những gì mà mình thắc mắc tôi quay trở lại nhà trọ.

Bởi vì tôi đang nghe họ đang nói chuyện bên trong, nên có lẽ tôi sẽ lắng nghe một chút.

“Ổn rồi, hắn ta là một người tốt. Hắn không bạo hành em như tên chủ cũ đâu.”

“…vâng”

“Chị biết là em còn lo lắng nhưng em hãy tươi tỉnh lên đi. Nếu có việc gì chị có thể giúp em hãy cứ nói nên…”

“Cảm ơn chị… rất nhiều.”

Có vẻ như Kuroe đang giúp Irene bình tĩnh lại.

Khi tôi bước vào phòng, tôi kêu Kuroe quay lại phòng của mình.

“Ta đang mệt do cả ngày hôm nay ta nghĩ mình nên đi ngủ sớm. Không biết có chuyện này không nhưng ngươi sẽ không đụng chạm đến một cô gái đang bị bệnh nặng đó chứ?”

“Đương nhiên rồi nên ngươi đi ngủ đi. Ta sẽ trả ngươi 40 ngàn rize sau, cảm ơn.”

“Un, vậy thì tốt. Chúc hai người ngủ ngon.”

Thế là trong phòng chỉ còn mình tôi và Irene.

Đầu tiên tôi nên bắt đầu nói trước để làm dịu bầu không khí là suy nghĩ của tôi…

Hình như em ấy ho nãy giờ rồi mà vẫn chưa dứt nữa à.

“Khụ- khụ- khụ- em xin, lỗi… khụ-khụ- “

Sau khi nghĩ một lát thì cơn ho của ẻm đã dịu xuống.

Ho ra máu à.

Có vẻ em gái này đã chịu đựng nhiều đau đớn nhỉ.

Bị như vậy thật khó để nói chuyện, tôi vào thẳng vấn đề luôn nhỉ.

“… chủ nhân, em xin lỗi vì đã làm phiền ngài. Em vẫn ổn. Nếu ngài cần gì hãy sai bảo em.”

“Ô, vậy ngay lập tức uống cái này.”

Tôi đưa cho Irene một cái lọ nhọ với thứ dung dịch trong suốt.

Không phải nước.

Mà là nước mắt của tôi.

Lúc rời xa lũ slime tôi đã khóc rất nhiều, tôi nghĩ bỏ đi thì rất tiếc nên tôi dữ trữ chúng trong một cái bình.

Irene băn khoăn với mệnh lệnh mà tôi đưa ra nhưng em ấy vẫn uống mà không hỏi gì.

Rồi vai em ấy giật lên như có dòng điện chạy qua.

“Eh, au, ehhh???”

Cơ thể của em trở nên ấm áp.

(Shiro: sao main biết nó trở nên ấm áp nhờ ? )

Sau đó cơ thể Irene bắt đầu thay đổi.

Vết thương và vết bầm trên khắp cơ thể từ từ biến mất thay vào đó là làn da trắng nõn nà.

Và khuôn mặt biến dạng của em dần được hồi phục trở lại như trước.

Khi còn là Ác long, nước mắt của tôi có thể chữa lành mọi vết thương và bệnh tật.

Tôi đưa nước mắt của mình cho nhân viên của chúa quỷ mà có mẹ bị bệnh cũng vì tác dụng đó.

Vì một lí do nào đó tác dụng của nó vẫn còn khi tôi trở thành con người, cũng tốt thôi.

Khi nhìn thấy cơ thể của Irene, tôi ồ lên một tiếng.

Em ấy này đẹp hơn tôi tưởng.

Không được rồi.

Mái tóc vàng mượt mà, đồng tử màu đỏ và khuôn mặt vừa mềm mại vừa dễ thương.

Và trên tất cả, em có một cơ thể tuyệt vời với cặp bưởi chất mà lượng và… It’s so BIG =)))!

Đây chắc chắn không phải cơ thể của một cô gái 14 tuổi.

Ở Nhật Bản, bạn chắc chắn vào tù với tội danh ấu dâm khi “ấy ấy” với cô bé 14 tuổi, nhưng ở thế giới này chắc không sao đâu nhỉ?

(Dâu: bộ chú là lolicon à?)

“Umm, mới vừa nãy là…? Cổ họng và ngực của mình trở nên rất thoải mái nhưng..”

A~ , t, trước tiên bạn sẽ chú ý những thay đổi bên trong đúng không?

“Đó là do loại thuốc mà ta đưa em. Ta nghĩ căn bệnh mà em mắc phải đã được chữa khỏi .”

“Ehh, dùng thứ thuốc cao cấp đó… cho người như em…”

“Ah, vết thương của mình biến mất rôi.”

“Không chỉ cơ thể là thay đổi thôi đâu. Vô phòng tắm mà soi gương đi.”

Irene phóng thẳng vào phòng tắm.

Sau một lát cô ấy quay lại với đôi mắt sưng lên.

Ngay cả khi em ấy khóc thì tôi cũng không phiền đâu.

Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô cúi đầu thật sâu và giữ nguyên như vậy.

Kh,khoan đã, cái đồi núi đó là sao vậy?

Nó tưng tưng, trắng nõn nà và mềm mại nữa… Kh,không không.

Bởi vì “nó” đang chuẩn bị “Chào thế giới” nên tôi phải đếm mấy cái lỗ thủng trên trần nhà để tịnh tâm lại.

1,2,3,4… này những 28 lỗ ư! Đúng là nhà trọ giá rẻ mà!

Dù sao thì, việc tôi đụng vào em ấy là bị nghiêm cấm.

Không được để cho giá của ẻm giảm mới được.

Nếu tôi bán em ấy tôi có thể làm neet trong một khoảng thời gian.

“Em, em, em muốn thể hiện lòng biết ơn của mình đối với ngài, chủ nhân.”

“Được rồi, được rồi.”

“Nhưng ngài đã cứu em!”

“Ta chỉ làm những gì có lợi cho bản thân.”

“Ngay cả vậy thì ngài hãy dùng em để thỏa mãn đi ạ, em biết mình không đủ để ngài sung sướng nhưng mong ngài hãy sử dụng em bao nhiêu cũng được ạ.”

Có thể do quá phấn khích hay gì đó nhưng Irene bắt đầu cởi đồ.

Ku-, đừng có manh động!

Khi tôi cố dừng em ấy lại (Cả thằng “nhóc” của tôi nữa) tôi nắm vào cánh tay trắng mềm của Irene và sau một hồi thì em ấy khụy xuống, mông chạm sàn và tay thì ôm lấy đầu của mình.

Cả cơ thể của em run lên bần bật.

Như một con mồi đứng trước một con thú hoang dã vậy.

“Ta nói là đừng có manh động.”

“E, em xin, xin lỗi, em không cố ý làm như vậy…”

“Dung dịch lúc nãy chỉ chữa lành vết thương chứ không chữa lành con tim của em đâu.”

Đúng vậy những gì tôi hỏi lúc trước là “có phải tinh thần của em ấy rất tệ?”

Không một ai có thể tỉnh táo khi chịu đựng áp lực như vậy.

Tôi cũng vậy, khi họ thông báo chúng tôi vẫn làm vào ngày lễ lúc đó tôi đã điên lên.

Trường hợp của Irene thì, so với tôi nó còn tệ hơn nữa.

Quê hương của em ấy bị ma thú tấn công và không một ai sống sót trừ Irene.

Khi đang lang thang trong rừng thì em bị bọn bán nô lệ bắt và bị đem đi bán.

Với vẻ đẹp của mình, em ấy bị các nô lệ khác ghen ghét và đố kỵ. Chúng đã đánh đập em ấy.

Và khi em ấy tưởng được thoát khỏi tình trạng đó thì người chủ nhân mới mua em đã tra tấn đánh đập em giống như cái bao cát vậy.

Đúng là hồng nhan bạc mệnh.

Sẽ không kì lạ khi em ấy bị khủng hoảng tinh thần khi đối mặt với những thứ như thế.

Kết quả là em ấy bị mắc chứng sợ đàn ông.

Nếu một người đàn ông chạm vào em ấy thì cơ thể rơi vào trạng thái tự bảo vệ.

“Có vẻ em đã mệt rồi. Đừng gượng ép bản thân nữa, hãy ngủ trên giường đi.”

“Em ngủ dưới sàn được rồi, chủ nhân nên-“

“Im lặng. Ta là người ưa sạch sẽ. Ta sẽ bị dị ứng khi có người ngủ cùng. Do đó ta sẽ ngủ dưới sàn. Ngủ đi.”

Sau khi chắc chắn Irene đã lên giường, tôi nằm xuống sàn và ngủ.

Trong căn phòng tối tôi nhận ra rằng…

…Một thằng ưa sạch thì dell thể nào ngủ dưới sàn.