“Nè, nèè! Mọi người nghe đi nghe điii! Hiyori mới hóng được thôi, là từ tuần sau anh con trai của Rie-san sẽ trở thành người quản lý chỗ này ááá!”
Tám giờ tối. Trong phòng khách, một không gian sinh hoạt chung, vang vọng giọng nói không khi nào quên ngân nga chỗ cuối câu.
Người con gái tự xưng bằng “Hiyori” rầm rập tiến vào, mái tóc bob ngắn màu hạt dẻ lắc qua lắc lại. Hai chân cô đang xỏ đôi dép có thể hút được bụi, hay còn được biết tới với cái tên thông dụng hơn là dép lau nhà.
“Fufu, thế thì đáng mong chờ thật. Không biết sẽ là kiểu người nào đây.”
“Không không, chị đang nói gì thế, Kotoha-san. Đùa như thế em cũng chẳng thể cười nổi. Sao có thể chứa chấp con trai bén mảng được. Đây là ký túc xá nữ mà.”
“Nhưng mà đâu hẳn có vấn đề gì nghiêm trọng quá đâu… ha? Có nam giới thì mình có thể an tâm giao cho mấy việc canh gác buổi tối mà. Mirei-chan không thấy thế ư?”
“Đương nhiên là không. Con trai độc những gã có động cơ đen tối không à, tha cho em cái. Mình có mà bị chụp lén thì cũng chẳng phải điều gì lạ sất. Đây là ký túc xá nữ nên em mới dọn tới ở, nhưng này thì còn nghĩa lý gì nữa…”
“Trùi, lúc nào cũng tỏ ra phòng bị quá đáng vậy, Mirei-chan. Người đó là con trai của Rie-san mà, tin họ chút đi nào?”
“Vấn đề không phải tin hay không tin. Ngay từ đầu em đã ghét trai rồi.”
Kotoha với thân hình nhỏ bé cùng chiều cao 1m49 có cách ăn nói rất hợp với bầu không khí điềm tĩnh cô nàng tỏa ra, làn tóc trắng muốt của cô được thắt lại bằng dây buộc.
Và người còn lại là Mirei. Đan chéo phần cẳng chân thon dài đã đeo sẵn quần tất, cô nàng thể hiện niềm ác cảm ra mặt và chau cặp mày mỏng theo chiều bất mãn.
Trong số ba người thì cô là cao nhất với chiều cao 1 mét 65. Làn tóc đen được búi sẵn, phần tóc ngố thõa xuống ngang gáy thì nhuộm một màu hồng.
“Hầy, đúng là tệ hết biết… Ăn cơm phải ăn đồ hắn làm, chẳng may bị chuốc cho thứ thuốc lạ lùng nào đó sao? Em là thấy muốn được trả lại tiền ăn rồi đó.”
Mirei lấy tay nghịch mấy cọng tóc ngố hồng và buông ra những lời xỉ vả, đôi mắt xếch màu lá non tỏ vẻ ngờ vực. Sự bực bội của cô nàng đang tỏa đi nghi ngút, nhưng tự nhiên có con trai tiến vào nơi này thì bộc lộ cảm xúc như đây ắt hẳn là điều không thể tránh khỏi.
Mirei vì muốn tìm một nơi không tồn tại con trai nên mới chuyển tới ký túc xá này sinh sống.
“Người đó là con trai của Rie-san mà? Đã có cái thân thế như vầy thì chị không nghĩ họ có thể làm điều đó được. Chắc chắn, Rie-san cũng đã lưu ý điểm này rồi mới giao việc cho chứ.”
“Ừm ừm, người ta phải bỏ thời gian và công sức nấu ăn cho mình mà cậu còn nói thế thì đáng thương cho ảnh thật đó.”
Khuôn mặt trẻ măng còn chiều cao thì thấp tẹt, nhưng Kotoha lại mang thiên tính người mẹ nhất và giảng giải cho Mirei nghe. Và rồi, Hiyori bên cạnh vào thế yểm trợ cho Kotoha, đôi mắt màu mật ong tròn xoe trông thấy.
“Thương thiếc gì đi nữa thì cũng chẳng phải điều tớ quan tâm. Ngay từ đầu con trai tới đây đã là vấn đề rồi.”
Giờ đây, có hai phiếu thuận từ Hiyori và Kotoha và một phiếu chống từ Mirei.
“Lo lắng đến thế thì chị nghĩ em đứng ra quan sát người ta nấu cũng được mà? Lỡ họ cho cái gì vào thì mình cũng phát hiện được ngay. Tất nhiên, chị là chị tin tưởng anh trai đó và giao hết mọi sự cho ảnh ấy.”
“Hiyori cũng thếếế. Cơ mà không biết anh con trai của Rie-san là người thế nào ta. Nếu dịu dàng thì tốt biết mấy…”
“Fufu, chắc chắn sẽ là người dịu dàng cho xem.”
“Oaaa!”
Kotoha nheo cặp mắt màu táo và nở nụ cười. Thấy thế, Hiyori cũng nhoẻn miệng cười đáp lại.
“Đùa hả trời… sao chẳng có ai theo phe bên này hết dị trời? Đâu phải những gì tôi nói là sai đâu chứ.”
“Biết là vậy, nhưng ngay từ đầu sao có thể áp góc nhìn phiến diện của mình mà đưa ra kết luận được chứ? Chưa kể, làm quen với chỗ làm mới cũng cực lắm chứ bộ, chị nghĩ ít ra tụi mình cũng cần đứng ra hỗ trợ ấy. Để cho khoảng thời gian hai bên cùng trải qua không phải là vô nghĩa.”
Nhân vật vừa tỏ ra đồng tình với ý kiến của Mirei nhưng cũng không quên bày tỏ quan điểm chín chắn của mình cho trọn ý là Kotoha, với gương mặt trẻ con cùng chiều cao chưa tới ba mét bẻ đôi. Cô nàng thậm chí còn được ưu đãi vé trẻ con ở rạp chiếu phim.
“Ư, không xong rồi. Đầu óc lẫn lộn lên hết trơn.”
Hiyori lấy tay ôm đầu khi tận mắt chứng kiến cái độ vênh đó. Quen thì có thể nói là quen, nhưng không khi nào nó không thành ra vầy cả.
“Sao thế… Hiyori-chan? Đầu óc lẫn lộn VÌ GÌ CƠ?”
“K-Không có gì đâu ạ! Kotoha-san nghe lộn đó ạ!”
Miệng thì cười… nhưng đôi mắt là của một sát thủ. Hiyori trở nên lép vế trước sự đe dọa từ Kotoha.
Đúng thế, chiều cao thấp tẹt cùng gương mặt trẻ con là nỗi mặc cảm của Kotoha bấy lâu. Ai mà đã xác định chọc vào tổ ong đó thì không thể không chuẩn bị trước cho mọi viễn cảnh được.
“Hầy… Em rời ghế chút đây.”
Với tình cảnh hiện giờ thì ắt Mirei còn chẳng thể nhếch mép lên cười hai người kia lời qua tiếng lại nổi. Cô nàng nhấc mông khỏi ghế rồi nói tiếp những lời sau.
“Koyuki-san ở đâu vậy chị?”
Koyuki là một người con gái khác nữa đang sống trong ký túc xá này. Trừ một nhân vật đã ra nước ngoài du học, nhiêu đây là toàn bộ thành viên của ký túc xá.
“Nếu là Yuki-chan thì chắc đang ngắm sao ngoài trời như mọi khi… ha.”
“Cảm ơn. Em tới chỗ Koyuki-san một lát.”
“Đi đi em. Đừng ngâm lâu quá nhé.”
“Ừm.”
Đâu đó quanh Mirei tỏa ra bầu không khí xám xịt. Cô nàng chẳng cười lấy một tiếng và cứ thế mà tiến ra vườn.
Khoảnh khắc Mirei đã khuất dạng,
“...Mii-chan không biết có ổn không ta, Kotoha-san.”
Hiyori thỏ thẻ từng chữ, gương mặt đong đầy vẻ bất an. So với cái tông giọng lúc mới ập vào phòng khách, đây như một thứ khác hẳn.
“Yuki-chan sẽ giúp tụi mình trấn an em ấy nên chắc bây giờ có thể an tâm. Cơ mà… chuyện về sau thì, có nói là an tâm cũng còn khó nữa… ấy.”
“Ừm… Dù gì không thể trách được Mirei-chan chị ha.”
“Phải rồi.”
Cùng giới với nhau thì chẳng sao, nhưng động tới khác giới cái là thái độ của Mirei ngoặt đi trông thấy. Cả hai người đều nắm được sự tình đó nên không thể cho ấy là “điều xấu” được.
“Đã là Rie-san thì chắc phải suy nghĩ kĩ càng mới đi lựa người được… Lo lắng thật đó. Chị không nghĩ là Mirei-chan dễ dàng thay đổi vậy đâu.”
“S-Shao giờ, Hiyori nên làm gì đâu? Kotoha-san cho em lời khuyên đi!”
“Hừm… trước mắt chị và Hiyori-chan yểm trợ anh con trai đi ha? Nếu như anh chàng lần nào cũng bị Mirei-chan đối xử thế thì tinh thần suy sụp lắm cho xem. Tụi mình lên kế hoạch giúp anh con trai làm quen với môi trường này nào.”
“P-Phải ha. Hiyori hiểu rồi!”
Cứ thế, hai người thuận theo phương án yểm trợ, nhưng mấy ngày sau họ mới biết việc đó chỉ là thừa thãi…
Trụ được đến ba năm ở một công ty “đen ngòm”, cộng thêm bốn tháng nghỉ ngơi thì Souta sao có thể để tâm lý mình bị ảnh hưởng với chỉ nhiêu đây.
Thế là về sau, anh chàng cứ thế tận tụy với công việc nên chẳng hay độ thiện cảm về anh trong mắt các cô gái dần dà tăng lên.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Riêng câu này Hiyori sử dụng kính ngữ