“Để bếp mà bỏ đi mất!”
Souta bị Hiyori làm cho quả lừa như thế. Anh chàng thực không biết vì sao cô nàng lại làm chuyện đó cũng chẳng hay mình vừa dẫm lên cái mìn của Kotoha… Cứ như thế, Souta lại bật bếp hâm nồi thêm lần nữa.
Bây giờ là 5 giờ 5 phút chiều. Nếu không sửa soạn chuẩn bị nấu ăn thì sẽ không kịp thời gian ăn tối.
Dù sao Souta cũng phải cảm ơn Hiyori vì biết ý giúp mình chuyện này… mà còn thêm một điều nữa.
Lúc này, có một điều khiến chàng ta không cất lời là không được.
“...Ờm, sao vậy ạ, Kotoha-san? Vẫn chưa có thứ nào ăn vụng được đâu đó?”
Hai người không phải đứng bên cạnh mà là ở đối diện nhau.
Kotoha nhón gót để thò cái mặt ra và đặt tay lên chỗ bàn bếp. Cô nàng nhìn chằm chằm về phía Souta bằng đôi mắt đẹp đẽ của mình.
“Tôi không làm chuyện đó đâu. Tôi có thể chịu đựng được đàng hoàng. Tôi có thể đợi đến lúc món ăn bày hết lên đĩa rồi mới ăn.”
“Nhưng bản thân ai cũng có lúc trót ăn mà không chịu đựng được mà. Kiểu không biết sao chứ đứng ở nhà bếp mà ăn vụng thì lại cảm thấy nó ngon hơn bình thường.”
“...B-Biết là thế.”
Ở kí túc xá này thì bữa sáng và bữa tối được nấu bởi người quản lý, nhưng căn bếp là không gian sinh hoạt chung. Vào những buổi trưa cuối tuần, những người sống ở đây nhiều khi cũng cùng nhau làm món ăn.
Kotoha mạnh miệng tuyên bố “tôi có thể chịu đựng được đàng hoàng”, rồi “tôi có thể đợi đến lúc món ăn bày hết lên đĩa rồi mới ăn” nhưng cô nàng đã phơi bày hành vi ăn vụng của mình với câu “biết là thế”.
Đương nhiên là Souta nhận ra điểm mâu thuẫn đó… nhưng còn có điều ngắc ngứ trong lòng anh chàng hơn thế nữa.
“Ô, biết nhiều từ khó nhỉ, ngưỡng mộ quá. Sắp thi cử tới nơi rồi ha…?”
*co giật*
Trên gương mặt nhỏ bé với đường nét như trẻ con của Kotoha, phần lông mày bên trái hơi giật lên trong một khoảnh khắc nhỏ.
Souta không hề sợ combo bãi mìn với bẫy gấu mà vô tư công kích Kotoha.
Đương ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Hiyori vô tình nghe được câu nói đó và cảm thấy kinh hãi đầy mình.
“Souta-san… này. Lát mình vừa ăn tối vừa nói chuyện một chút được không?”
“Được chứ. Tôi hoan nghênh bất kỳ cuộc trò chuyện nào.”
“...Giúp đỡ nhau nhé. Thế giờ tôi đi tắm trước đây.”
“Kotoha-san cứ việc thong thả.”
“Vâng. Souta-san cũng chú ý đừng để bị bỏng hay gì… nhé.”
“Haha, cảm ơn.”
Sau rồi Kotoha nở nụ cười và dừng việc nhón gót lại, cô nàng đặt chân cái bịch xuống sàn nhà. Và rồi Kotoha rời khỏi phòng khách một cách chậm rãi…
Nhờ chỗ ngồi của mình mà Hiyori đã trông thấy… gương mặt của Kotoha lúc quay lưng về phía Souta.
*thở gấp*
Hiyori hướng ánh nhìn về phía Souta… anh chàng hoàn toàn không nhận ra. Souta vẫn đang vui vẻ nấu nướng.
Khi ấy… Hiyori hiểu ra. Rằng chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
*Đi nhẹ nhàng*
Hiyori rót hết sức tập trung mà dỏng tai lên nghe… tiếng bước chân của Kotoha đi lên cầu thang một các chậm rãi.
Đến lúc nó không còn vọng tới hàng lang nữa thì…
“S-S-S-Souta-san!? Souta-san làm gì thế hả! Sao Souta-san dửng dưng trước chuyện đáng sợ thế hảảả!?”
Hiyori phi tới gần như con bò tót từ chỗ ngồi trên ghế sofa tới nơi Souta đang nấu ăn.
“Hở? Không, thường anh chịu không nổi mấy chuyện đáng sợ đâu…”
“Đừng nói dối Hiyori! Không có người nào can đảm đến mức gây sự với Kotoha-san đến thế đâu. Đây là lần đầu Hiyori chứng kiến luôn ấy!”
“Anh gây sự gì chứ? Đang vui vẻ nói chuyện với nhau thôi mà.”
“Không, rõ ràng là Souta-san đi gây sự rồi đóóó! Souta-san nghĩ Kotoha-san bao nhiêu tuổi thế hảảả!”
“Thì chắc là học sinh cấp hai năm cuối rồi phải không? Năm nay… không, năm sau thì đúng hơn, con bé định vào trường tốp nhỉ.”
“Tệ thật mà, tệ hết biết luôn…”
Hiyori ôm đầu than thở bởi lẽ cô nàng hiểu rằng đó là những lời thật lòng của souta.
“Tệ gì thế em, anh không hiểu…”
“T-Trước tiên thì, Hiyori đã là học sinh cấp ba năm ba.”
“Chúc mừng em.”
“Ehehe, cảm ơn Souta-sannn! Mà ý Hiyori không phải thếếế!”
“Đỉnh đấy chứ, tự mình diễn hài luôn.”
“Đ-Đủ rồi đó ạ! Này nhé! Kotoha-san lớn tuổi hơn Hiyori đó ạạạ!! Nên chắc chắn không phải là học sinh cấp hai hay gì đâu ạ!”
Hiyori đã nói ra… sự thật.
Cơ mà hành động đó là vô ích.
“Haha, về tuổi tinh thần thì cũng không sai nhỉ.”
“Hả!? Souta-san, làm ơn đó, hãy nghe những gì Hiyori nói đi! Hiyori đang nghiêm túc đó!!”
“Thôi nào, anh ngán mấy câu đùa kiểu “nghiêm túc” ấy rồi.”
“...”
Với Souta, miệng thì trò chuyện như thế nhưng tay nấu ăn thì không bao giờ dừng lại. Anh chàng thao tác hết sức thành thục trong khi vẫn đối đáp với Hiyori một cách… lạ lùng.
“Cơ mà bầu không khí điềm tĩnh cùng cách ăn nói lễ phép ấy của Kotoha-san đỉnh thật đó. Không biết đi chơi ở đâu rồi học được cái đó nữa chứ, nhưng nét trưởng thành có khí chất người lớn như vậy đúng đáng yêu thật mà.”
“Souta-san đã bóp chết rồi. Thế này… tinh thần của Kotoha-san bị bóp chết thật rồi…”
“Hửm?”
“N-Này nhé! Hiyori đang nghiêm túc của nghiêm túc luôn! Kotoha-san lớn tuổi hơn Hiyori!!”
Hiyori tuyệt vọng cố gắng bày tỏ sự nghiêm túc của mình qua lời nói, nhưng ấn tượng lần gặp đầu tiên với Hiyori đã in hằn trong tâm trí Souta.
Và thế là anh chàng lại hiểu đó là trò đùa của Hiyori để giúp bầu không khí trở nên tươi vui hơn.
“Hiyori, trò chuyện thế này, đúng là không chán nổi.”
“T-Trờiii!”
Sự kiên nhẫn của Hiyori đang dần tới giới hạn. Nói nãy giờ mà không tới được đối phương thì có thành ra như vầy cũng đành chịu.
“N-Này nhé, Kotoha-san có xe đó ạ!! C-Ó X-E!”
“Hahaha, dù nói là có xe hay gì đi nữa, Kotoha-san đã đến tuổi được lấy bằng đâu em.”
“Souta-san nói vậy thì Hiyori sẽ chứng minh cho Souta-san biết! Souta-san tới đây!”
Hiyori chạy thậm thịch tới phòng khách và dừng lại chỗ cửa sổ đã có rèm giăng sẵn.
“Xin lỗi, biết là em muốn đi nhiều chỗ nhưng anh giờ đang nấu ăn mà.”
“Hứccc!”
Vì Souta, Hiyori đã nói rát cả họng rồi mà chàng ta vẫn không xem xét lời nói của cô nàng nghiêm túc. Rốt cuộc Hiyori đâm giận như một con khỉ.
Hiyori lại hùng hổ tiến vào… nhà ăn và bằng thao tác nhanh như điện giật, cô nàng tắt luôn cái bếp đang nấu.
“TỚI ĐÂY!”
“Đợi đã!?”
Hiyori dùng hai tay chầm chậm kéo một cánh tay của Souta ra chỗ ban nãy.
Vận hết sức bình sinh của bản thân, may sao Hiyori đã thành công trong việc di chuyển ra gần cửa sổ và gạt cái rèm sang theo cái cách không thể nào thô lỗ hơn.
Trong một thoáng, ánh sáng bên ngoài nhẹ nhàng luồn vào trong và từ đây có thể nhìn thấy bãi đỗ xe.
“Cái xe đó! Là của Kotoha-san!!”
Hiyori hét toáng lên như thế, đồng thời chĩa ngón tay ra tương ứng.
Ở hướng đó đúng là có chiếc xe đang đậu. Là một chiếc betle màu trắng có logo hình W. Lần đầu Souta thấy chiếc xe đó ở ký túc xá này…
“...Hở?”
Não Souta đơ ra trong một thoáng trước hiện thực bí ẩn ghê gớm này.
Anh chàng đưa hai tay lên dụi mắt và nhìn lại lần nữa. Không phải ảo giác… chiếc xe vẫn nằm im lìm như ban nãy.
“H-Hiyori nói là Kotoha-san đã đủ tuổi có xe hơi rồi ạ! Kotoha-san đã trưởng thành và thật sự đang làm tiếp tân ở văn phòng ấy ạ! Bộ đồ Souta-san nói là cosplay ấy là hàng thực dành cho công việc ẤY ẠẠẠ!”
Cuối cùng Hiyori cũng lôi ra được một bằng chứng là chiếc xe hơi ngoài kia.
Souta giờ đây đã hiểu chuyện gì xảy ra và khuôn mặt anh chàng thoắt cái đã biến sắc trông thấy.
“Đ-Đùa… hả trời. Xin lỗi, nhưng mà cái chiều cao ấy, rồi còn cái gương mặt ấy đó…?”
“Hiyori đã nói rồi mà, Souta-san đang gây sự với Kotoha-san đó! Kotoha-san nói là mình đang làm việc tiếp tân mà Souta-san lại bảo là ‘khéo đùa’, Kotoha-san đang mặc quần áo công việc mà Souta-san lại bảo là ‘tinh chỉnh để đi cosplay’, Kotoha-san hỏi thế là sao thì Souta-san lại bảo là ‘để tạo cảm giác đi săn việc làm’! Có hiểu lầm gì đi nữa thì thế là không thể chấp nhận được đóóó!!”
Từng lời của Hiyori nhắc nhớ lại cho Souta một cách rõ ràng rằng những gì mình đã phát ngôn tai hại cỡ nào.
Sai lầm ngu ngốc của chàng ta rõ rành rành tới mức chẳng còn biết đâu là giới hạn cho sự xúc phạm nữa.
Đứng ở vị trí quản lý nhưng Souta dường như đã tạo ra kẻ thù lúc nào không hay.
“Hiyori, anh phải làm sao đây… Éc, t-tại sao thế này… Hiyori… anh nói lại lần nữa. Là cái khuôn mặt đó… đó?”
“Hiyori đồng cảm chuyện đó, nhưng Hiyori không biết nữa đâu! Kotoha-san nói là ‘nói chuyện nào’, tức là chắc chắn sẽ sạc Souta-san một trận đó ạ. Hiyori linh cảm chuyện ấy sẽ xảy ra nên Hiyori quyết định chạy trốn.”
“L-Làm ơn đó. Đừng trốn mà…”
“Không thể được. Tại Kotoha-san ra hiệu cho Hiyori rời chỗ ngồi mà.”
“...”
Kotoha không muốn để những người sống ở đây phải nghe những lời chướng tai, đúng là ra dáng người trưởng thành. Thật lòng đó.
“Souta-san nhìn khuôn mặt Kotoha-san lúc rời đi là hiểu rồi ạ. Kotoha-san không cười đó.”
“Không, rõ là có cười… tươi vậy mà.”
“Cái mắt, cái mắt ấy… Souta-san không nhìn sao ạ? Không thấy ánh sáng tỏa ra từ cặp mắt mất rồi.”
“...”
“Đôn mai cái này đi, Souta-san. Thất bại lần này Hiyori nghĩ sẽ có ích về sau.”
Hiyori cố an ủi Souta bằng lời nói của mình.
“Ừ… Trước mắt thì anh sẽ cho Hiyori ăn một bó pasta thôi…”
“Há!? Sao Souta-san lại giận cá chém thớt thế hả! Là ba, ba bó chứ.”
Souta quay lại căn bếp, hai bên vai rũ xuống. Anh chàng giờ đây cảm thấy tương lai thật tối tăm, cứ như thể vừa bị giáo viên gọi đến phòng giáo vụ vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Là 6 giờ (xem lại chương 6) Ý Souta là diễn hài Manzai. Trong Manzai có 2 người, một người đảm nhiệm vai trò boke (là người tạo trò đùa, làm các hành động hài hước), người còn lại đảm nhiệm vai trò Tsukkomi, là người sẽ chỉ ra lỗi sai của Boke. Và ở đây Hiyori kiêm luôn cả hai Nhại dòng xe Volkswagen Beetle Don’t mind (đừng để bụng). Cách nói khá phổ biến của người trẻ Nhật Bản