Ta đã liên lạc ngay lập tức với Pucci sau khi cậu ấy hạ cánh an toàn về Mỹ. Ta thì chắc không đi được đâu rồi, vì vậy ta đã hỏi mời Pucci đến thêm lần nữa càng sớm càng tốt nếu thấy tiện --- thời gian thấm thoát thoi đưa, thế giới cũng đã nhỏ đi đáng kể, nhưng một chuyến đi từ Mỹ đến Ai Cập đối với một con người cũng không phải dễ dàng gì.
Thế nhưng, với không chút biểu hiện (giọng điệu?) bất mãn, Cậu ấy đã đồng ý mà chẳng hề có một giây do dự.... Khi nghe được lời phản hồi, ta biết rằng mình đã đúng.
“Đây rồi.” là điều mà ta cảm nhận được... Thật ra thì cũng khá kì quặc khi bản thân ta chưa từng nghĩ về điều này trước đây. Có lẽ do ta đã cảnh giác hơn với thứ gọi là “tình bằng hữu” kể từ cái hồi mà ta phải gọi Jonathan là bạn một trăm năm trước.
Nhưng tốt nhất là phải giữ cho mình một cái đầu lạnh, cẩn thận thì không bao giờ là thừa cả.
Ta thực sự nghĩ vậy đấy. Vì thế nên ta đã bảo cậu ta rằng không cần phải vội làm gì. Ta không hề có ý định can thiệp vào đức tin của Pucci. Ta muốn cậu ta phải thật sùng đạo là đằng khác, miễn là không trở nên ngu ngốc như mẹ.
Ta sẽ gửi cho cậu ta một “khúc xương” của mình.
Khi cần thiết, nó sẽ cho phép cậu ấy sử dụng một thứ sức mạnh to lớn.