Jaku-chara Tomozaki-kun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 1 - Chương 1 - Phần 1: Cho dù họ có nói gì đi nữa, thì những trò chơi nổi tiếng lúc nào cũng thú vị

Sự khác biệt về mặt năng lực đã quá rõ ràng.

Từ những chuyển động của nhân vật ninja 『Found』 của tôi và của nhân vật cáo 『Foxy』của Nakamura, bất kỳ ai theo dõi trận đấu này cũng có thể nói rằng có một sự chênh lệch cấp độ không hề nhẹ. Mà tôi nghĩ là với một riajuu thì cậu ta thật ra cũng đâu đến nỗi tệ lắm. Theo lời đồn thì cậu ta đang sử dụng trò chơi điện tử này — AtaFami — để liên tục thắng cược sau khi cá cược với những người khác, nhưng bây giờ thì sự thật của những lời đồn đại đó đã được phơi bày ra ánh sáng. Ngay cái lúc mà trận đấu bắt đầu, tôi đã nắm chắc chiến thắng trong tay mình.

Tuy nhiên, hễ là những chuyện liên quan đến AtaFami thì tôi là kiểu người không biết nương tay là gì. Thế nên thậm chí ngay cả tình huống hiện giờ, khi mạng sống của Nakamura chỉ còn có một, tôi vẫn sẽ cố tình dùng một đòn lao thẳng đầy phô trương vào cậu ta một cách liều lĩnh, với ý định sẽ dùng『Tốc biến』khi đang lao đến giữa chừng. Có vẻ là, nếu như khả năng của cậu ta chỉ đến vậy, có thể cậu ta thậm chí còn không biết『Tốc biến』là gì. Đó là một kỹ thuật né nhanh gọn lẹ, được thực hiện bằng cách áp dụng kỹ năng『Né trên không』theo một đường chéo từ trên xuống ở một độ cao gần sát mặt đất.

Bị lừa bởi một đòn nhử, Nakamura tấn công tôi. Sau khi tôi tránh được đòn tấn công của cậu ta bằng một cú『Tốc biến』ra phía sau, tôi ngay lập tức tận dụng cơ hội đó để rút ngắn khoảng cách. Trong trò chơi này, những đòn ném là cơ sở để hình thành nên những đòn combo. Liệu một combo có thể kéo dài bao lâu sau khi được kích hoạt bằng cách kết hợp với một đòn ném? Nhân vật hiện tại mà tôi đang dùng, Found, cực kỳ mạnh ở khoản đó.

Found chụp lấy nhân vật của Nakamura. Từ lúc này, màn độc diễn của tôi đã bắt đầu. Trông thì dễ, nhưng thực tế là tôi đang kết hợp những combo mà mỗi cái cần phải được thực hiện một cách khéo léo, combo này nối tiếp combo khác. Cũng cách để thoát ra khỏi chuỗi combo này, nhưng Nakamura lại không hề biết cách nào nên cũng không thể làm gì được. Vì thế, tình huống này tất nhiên đồng nghĩa với việc trận đấu đã kết thúc.

Và thế là, mạng sống của Nakamura về con số không.

“Yosh.”

Đúng vậy đấy. Tôi chỉ nghĩ sao làm vậy và đã chiến thắng. À thì, không đời nào tôi lại thua một tên nghiệp dư trong trò chơi AtaFumi được, nhưng cho dù là thế, tôi cũng không ngờ là mình lại thắng dễ dàng đến vậy……Tôi không biết phải nói điều này thế nào nữa, nhưng có lẽ những gì tiếp theo sau đó mới làm tôi hết hồn.

Khởi đầu với bốn mạng sống. Một màn chơi mà không có bất kỳ mánh khóe đánh lạc hướng đặc biệt nào. Đây cũng là lần đầu tiên mà hai chúng tôi đấu với nhau nên cũng không biết người kia ra sao.

Với những điều kiện công bằng đó, mạng sống còn lại của Nakamura lúc này là một con số không tròn trĩnh. Mạng sống còn lại của tôi ── bốn.

Đó có lẽ là, một chiến thắng hoàn toàn áp đảo nhỉ. Tôi thử đánh mắt về phía Nakamura, và thấy cậu ta đang đảo mắt liên tục giữa mặt tôi và cái tay cầm chơi game trong tay tôi, với vẻ mặt như có gì muốn nói. Khi ánh mắt của cậu ta nhìn thẳng vào mặt tôi, dường như có chút gì đó tự ti. Vụ này hơi ngạc nhiên nha. Có ai nghĩ trong suốt cuộc đời trung học của tôi, tôi lại trở thành mục tiêu của cái ánh mắt yếu ớt như vậy từ Nakamura chứ. Tôi còn chưa bao giờ tưởng tượng đến chuyện đó nữa.

Sở hữu mái tóc màu nâu và là một ikemen, nhìn qua thì biết ngay cậu ta là một riajuu, và cho dù đó có là học tập, thể thao, nổi tiếng với những cô gái, hay thậm chí cả những kỹ năng chơi game, cho dù có ở khoản nào đi nữa thì cậu ta cũng đứng đầu. Chỉ với những điểm tốt đó, cậu ta đã có thể trèo đầu cưỡi cổ lên phần còn lại của đám đông với vẻ mặt tràn đầy sự tự tin, một học sinh trung học đúng chất riajuu, Nakamura. Và cũng là Nakamura đó giờ đây đang nhìn tôi với vẻ yếu thế hơn. Một thằng giống như tôi, chỉ cần nhìn qua thì biết ngay đó là một thằng otaku kinh tởm.

“….vật….ỗi…..”

Nakamura đang nói gì đó.

“Gì cơ?”

“Nhân vật bị lỗi.”

“……..Hả?”

“Nhân vật của tôi yếu hơn của cậu. Không phải như thế thì chuyện này mới xảy ra sao?”

“K-Không, nhân vật đó và nhân vật này đều có năng lực ngang nhau…”

“Không phải chuyện đó, tôi đang nói tới trận đấu này ấy. Cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì chẳng phải đây là một trận đấu không công bằng sao?”

Nghe như đúng rồi, chuyện đó chỉ là điều mà Nakamura nói thôi. Chuyện này làm tôi thấy rất ngạc nhiên. Cho dù có nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa, thì những gì mà cậu ta vừa nói chỉ là một cái cớ mà thôi.

Và rồi với một câu ‘À, ra là vậy sao’, tôi đã nhận ra điều đó. Lý do cho cái sự phản kháng vô dụng này, chính là vấn đề về việc cậu ta coi thường tôi nhiều đến mức nào. Nếu như cậu ta không làm đến mức đó, thì cậu ta sẽ không thể nào giữ được thể diện sau khi phải chịu đựng việc bị đánh bại một cách nhục nhã như thế bởi tôi, nên là — bởi vì cậu ta là người như vậy nên có đưa ra một cái cớ chẳng ra gì thì vẫn chấp nhận được — ngay cả khi chuyện đó cũng được xem là có khả năng xảy ra. Còn lý do mà tôi bị coi thường ư. Phải rồi, đây chính là những luật lệ bất công được ban cho những nhân vật hạ cấp.

Tuy nhiên. Hiện giờ thì lại khác.

Ngay lúc này đây. Chỉ duy nhất vào lúc này khi tôi đang chơi AtaFami ngay trước mặt mình.

“C-Cậu nói đúng, vì Foxy rơi xuống quá nhanh, thực hiện những chuỗi combo kết hợp với nhau trở nên rất, rất dễ dàng.”

“Tôi đã nói rồi mà. Đối với cái kiểu game như thế này thì thắng thua chỉ phụ thuộc vào việc trận đấu có công bằng không hay thôi.”

Tôi hít vào một hơi, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Nakamura. Có hơi sợ. Nhưng mà.

“……Tuy vậy, đó không phải chỉ là một cái cớ thôi sao?”

Tôi đã quen với việc bị coi thường. Tôi không hề thấy buồn dù chỉ một chút. Dù sao thì chuyện như vậy cũng đã trở thành lẽ tự nhiên.

“Không, không phải đó mới là cách mà trò chơi này hoạt động sao? Cậu thật sự thấy vui vì chiến thắng như thế này à? Chuyện bé xé ra to, chỉ là một trò chơi rác rưởi thôi mà. Thật vô nghĩa.”

Nhưng, đối với một chuyện như thế này, tôi không tài nào chịu được.

Đối với tôi, điều mà tôi ghét hơn hết, là cái cách mà một kẻ bại trận, thay vì bỏ ra nỗ lực để tiến bộ hơn, thì lại dùng những lời biện minh như thế.

“Đồng ý với cậu là tôi thấy vui. Còn việc cậu nghĩ chuyện này là vô nghĩa, chỉ là vì cậu không thắng được thôi có phải không? Cậu không được hưởng cảm giác chiến thắng, vì thế nên cậu cũng không thực sự hiểu được gì, có phải vậy không? Kẻ đã thắng cuộc sau khi chiến thắng trong trò chơi, thậm chí nếu như có gọi trò chơi là vô nghĩa, thì tôi còn có thể hiểu được. Nhưng, đối với kẻ đã thua cuộc, thậm chí ngay sau sau khi bị thua, lại nói những điều như vậy, thì nó cũng chỉ là lời khóc than của một tên bại trận thảm hại mà thôi.”

Với niềm tin rằng hiện tại tôi đang ở trên chiến trường AtaFami, tôi đã gắt giọng nói.

“Hả? Không phải nó quả thực chỉ là do trận đấu không công bằng thôi sao? Đây chỉ là một trò chơi rác rưởi thôi đó, một trò chơi rác rưởi. Thắng hay thua không hề tồn tại.”

“Tôi đã nói rồi mà, không có sự chênh lệch năng lực nào của các nhân vật đến mức làm cho trận đấu trở nên không công bằng. Lý do mà cậu thua chỉ là vì cậu yếu. Tôi vẫn có thể thắng được kể cả khi hai bên đổi nhân vật với nhau.”

“……..Vậy thì hãy thêm một trận nữa nào? Đổi nhân vật với tôi. Nếu làm như vậy, tôi chắc chắn sẽ không thua một kẻ như cậu.”

Với đôi mắt rực cháy tinh thần chiến đấu, Nakamura đã nói vậy. Để có thể tuyên bố vào thời điểm này là cậu ta chắc chắn sẽ không thua, cái loại can đảm này, hay đúng hơn là sự cứng đầu, là một cái gì đó giống như là sự tự tin vô căn cứ mà thật ra là một trong những đặc điểm của tụi nhân vật cao cấp của cuộc đời. Đối với tôi, là một nhân vật hạ cấp của cuộc đời, điều đó không tồn tại. Mặc dù là người hiểu sai vấn đề, nhưng lại có sức mạnh để hành xử như thể mình là người đúng. Sở hữu sự tự tin dựa trên cơ sở 『Vì đó là tôi mà』. Tôi không sở hữu thứ sức mạnh của một sinh vật sống cao cấp như vậy.

Hơn nữa, ngay lúc này, thậm chí sau khi đã thắng với một chiến thắng áp đảo như vậy, vì lý do nào đó mà tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại thì tôi không phải là một nhân vật hạ cấp.

“……Uhh, nhưng mà phiền phức lắm, nên là khỏi đi.”

“Thôi nàoooo, nếu như cậu định mở miệng nói vậy, thì ít nhất cũng phải dám nói dám làm chứ.”

“……Không đời nào, lỡ như lát nữa cậu lại ném vào mặt tôi nhiều cái cớ ngu ngốc hơn thì khó chịu lắm.”

“Hả?”

Nếu như đang chơi AtaFami thì tôi chính là người mạnh nhất.

“Nếu như chúng ta định đổi nhân vật cho nhau, thế thì chúng ta cũng đổi cả tay cầm luôn nhỉ? Lỡ như lát nữa cậu lại phàn nàn là mấy cái nút bấm bị chập. Tôi nghĩ là chúng ta cũng nên đổi chỗ ngồi với nhau luôn. Có vẻ như là cậu sẽ phàn nàn về việc màn hình làm cho cậu bị chói mắt. Và, hãy nâng tổng số mạng sống lên 8 mạng luôn nào. Một trận đấu công bằng thì sẽ thể hiện kỹ năng của chúng ta tốt hơn phải không? Hmm, tiếp theo là gì đây. Hãy quyết định là không sử dụng những combo mà cậu không biết được cách để thoát khỏi luôn nhỉ? Vì dù sao thì đó không phải là vấn đề liên quan đến kỹ năng mà chỉ là hiểu biết của mỗi người mà thôi. Nếu như chúng ta thực hiện hết những điều kiện đó, thì có lẽ nó sẽ trở thành một trận đấu thiên về kỹ thuật, phản xạ, và cả tính toán nữa. Uhhh, tôi có bỏ lỡ điều gì không nhỉ? ……….Ah, chúng ta có nên đổi quần áo với nhau luôn không?”

Ha ha ha. Giờ thì tôi đã nói rồi, giờ thì tôi đã nói thẳng ra như thế rồi. Chắc chắn sau này tôi sẽ phải hối hận. Đối với tôi, thì sẽ là vậy.

“………Không cần phải thế đâu. Đừng có làm quá lên. Thật tình.”

Thật khó mà tin được, cái cách mà tôi bị những ánh mắt đó nhìn chòng chọc. Bị nhìn chòng chọc đến vậy, tôi vô thức nghĩ rằng nếu so với cậu ta, tôi chẳng là gì ngoài một con vật thấp kém cả, và cái mặc cảm mình là kẻ hạ cấp lại dâng trào lên. Người khác sẽ cho rằng tôi nên xin lỗi cậu ta. Mặc dù trong tình huống này, dù nghĩ thế nào đi nữa thì tôi vẫn là người đúng. Đây chính là những quy luật đã được thiết lập trong Cuộc đời.

Nakamura và tôi đổi chỗ ngồi, tay cầm chơi game, và nhân vật, sau đó điều chỉnh lại thiết lập lên thành 8 mạng sống. Đương nhiên là, chúng tôi không đổi quần áo cho nhau. Và giờ việc còn lại chỉ là nhấn vào nút bắt đầu, và trận đấu sẽ diễn ra.

“Nếu như tôi thắng, hãy chắc chắn là cậu phải thừa nhận chuyện đó đấy, Nakamura.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tôi không nghĩ là cậu đã hiểu rồi đâu.”

“………Không, tôi đã nói là tôi hiểu rồi mà. Tôi sẽ thừa nhận khả năng của cậu.”

“Không, cái đó thì tất nhiên rồi. Còn một chuyện nữa mà cậu phải thừa nhận.”

Giờ thì gì nữa đây?”

Cái tên này thật sự không biết một chuyện.

“Ban nãy, cậu đã gọi AtaFumi là một trò chơi rác rưởi, phải không?”

“Hả?”

Còn hơn cả việc cậu ta không chịu thừa nhận thất bại của mình, chuyện này mới thật sự khiến tôi cảm thấy khó chịu.

“………..AtaFami thật sự là một trò chơi tuyệt vời. Cậu phải thừa nhận chuyện đó.”

Tất nhiên là trong trận đấu đó, tôi đã giữ lại nguyên vẹn 8 mạng sống của mình và đã chiến thắng áp đảo.

______________________________________________________________________________

Trans: Fui

Edit: Zennomi