ĐỨNG TRÊN TẦNG CAO NHẤT của Tháp Teia ở Daiba, Tokyo.
Tại sảnh lớn của tòa tháp, một trong những Zaibatsu danh giá hàng đầu Nhật Bản, Tập đoàn Teia, đang tổ chức bữa tiệc ra mắt dự án mới hoàn thành của họ. Còn tôi thì chỉ lặng lẽ nhìn những tòa nhà chọc trời bên ngoài ô cửa kính. Nếu theo đúng diễn biến của một tựa game mà tôi biết — đây sẽ là nơi hôn ước của tôi bị hủy bỏ, kéo theo sự sụp đổ của gia đình và cả bản thân tôi.
Nhất là khi nơi đây lại chính là bối cảnh cho hồi kết của “Tình Yêu Dưới Tán Hoa Anh Đào Rơi”, một con game otome mà tôi đã từng chơi trước đây.
Hình bóng phản chiếu trong lớp kính vẫn khiến tôi bối rối. Tôi vốn không có mái tóc vàng rực rỡ thế này. Da tôi cũng không hề trắng trẻo đến vậy. Và tôi vốn dĩ cũng chẳng... quyến rũ đến thế. Nhưng sau cùng, tôi cũng đâu phải là một kẻ độc ác như này đâu.
“Tôi tìm em mãi đấy, Runa.”
Tên tôi cũng không phải là Keikain Runa.
Nghe thấy cái tên ấy, tôi liền quay lại và thấy vị hôn phu của mình đang đứng đó: Teia Eiichi. Anh là người kế thừa tiếp theo của Tập đoàn Teia, và dù còn trẻ tuổi, nhưng anh đã thể hiện năng lực xuất chúng trong lĩnh vực kinh doanh. Ngay lúc này đây, ánh mắt anh ấy đang lạnh lẽo nhìn tôi.
“Ara, Eiichi-san. Sao anh lại tìm đến tôi thay vì Mizuho-san vậy?”
Tôi giả vờ thờ ơ, cố gắng bơ anh ta, nhưng Eiichi-san vẫn nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Rốt cuộc em đang toan tính chuyện gì vậy?” Giọng điệu ấy chẳng phải là những lời yêu thương trìu mến, mà ngược lại, nó lại là một chất giọng đầy chất vấn. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, anh ta có lý do chính đáng để nghi ngờ tôi.
Đây lẽ ra chỉ là một bữa tiệc, nhưng cuộc đối thoại giữa chúng tôi thì lại chẳng hề vui vẻ chút nào.
“Phố Wall đang loạn hết cả lên rồi. Không rõ là có chuyện gì nữa.”
“Tôi nghe nói mấy ông lớn đã được triệu tập đến Washington vì chuyện-mà-anh-biết-là-gì rồi đấy…”
“Ồ, ra đó là lý do mấy tay bên ngân hàng vắng mặt tối nay à?”
“Có vẻ như những nhân vật chủ chốt cuối cùng cũng cảm nhận được sức ép từ các khoản vay dưới chuẩn rồi…”
“Chúng ta không nên nói như thể chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến mình được. Không ai biết thiệt hại sẽ lan rộng đến mức nào.”
Ở trong game, đây lẽ ra phải là nơi tôi bị vạch trần và chịu lấy thất bại.
“Tôi định là sẽ thực hiện những biện pháp thích hợp để không gây phiền phức cho Tập đoàn Teia.” tôi nói.
“Tôi không hỏi cái đó!” Giọng của Eiichi-san vẫn rất dễ nghe, ngay cả khi anh đang giận dữ.
Ngoại hình điển trai cùng chất giọng cuốn hút ấy vốn được thiết kế như một phần thưởng dành cho người chơi. Dù vậy, mọi chuyện có hơi khác khi chính tôi lại là người bị anh ta hét vào mặt.
“Tại sao em không chịu nói chuyện này với tôi?! Mitsuya và Yuujirou cũng đang để ý đến em đấy! Còn Mizuho, cô ấy...”
Eiichi-san bỗng ngập ngừng khi tôi quay mặt đi, tiếp tục ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Tôi đã thể hiện quá rõ sự khước từ của mình.
Cha của Gotou Mitsuya là thứ trưởng thường trực Bộ Tài chính Nhật Bản, một quan chức đầy tài năng. Còn Izumikawa Yuujirou là con trai của một nghị sĩ thuộc đảng cầm quyền, thành viên Hạ viện.
Lẽ ra ba người họ sẽ phải cùng nhau buộc tội tôi vào đêm nay, rồi từ đó dẫn đến kết cục của tôi. Theo kịch bản của game thì là thế.
Đây là một cốt truyện tái sinh điển hình. Với ký ức từ kiếp trước, tôi đã nỗ lực hết mình để tránh khỏi bi kịch, và giờ thì… tôi đang đứng ở đây.
Nhưng dù vậy, rốt cuộc tôi vẫn phải đối đầu với những anh chàng điển trai này.
“Xem ra tôi chẳng thể nào qua mặt được cả ba người các anh rồi.” tôi khẽ nói.
Tôi có làm gì quá đáng lắm đâu. Chỉ đơn giản là lập ra một công ty ma ở thiên đường thuế, gom chút vốn rồi đầu tư cho các nhà giao dịch quỹ độc lập. Tất cả đều là nhờ biết chọn đúng người mà.
“Runa-san! Tại sao cậu không nhờ tớ giúp chứ? Tớ tưởng chúng mình là bạn cơ mà!”
Nữ chính của câu chuyện, Takanashi Mizuho, đã không thể chịu nổi nữa và rời khỏi chỗ ẩn nấp của mình. Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười trước tình cảnh này, màn xuất hiện của cô ấy hệt như trong game. Rốt cuộc tôi vẫn chẳng thể hoàn thành vai trò của một nữ phản diện rồi.
“Cậu cười cái gì vậy?! Runa-san!”
Trông Mizuho-san vẫn thật đáng yêu ngay cả lúc nổi giận. Và vì thế, tôi đã quyết định rút lui bằng một lời nói dối trắng trợn, đúng kiểu của một nữ phản diện thực thụ.
“Mizuho-san. Cô có biết là tôi đã luôn chán ghét cô hay không?” Cả hai người họ nhìn trăn trối về phía tôi, nhưng tôi vẫn chỉ mỉm cười và kết thúc mọi chuyện. Tôi sẽ tự mình hạ màn cho vở kịch này và thản nhiên nhận lấy thất bại. “Chúc cô hạnh phúc. Vĩnh biệt.”
Tôi ngoái đầu nhìn họ lần cuối, rồi rời khỏi sảnh tiệc. Và ngay khi tôi vừa bước ra ngoài, tôi đã được Tachibana Yuka, hầu gái thân cận của tôi, chào đón với vẻ mặt trầm lắng.
“Thưa tiểu thư.”
Nhìn cô ấy khá lo lắng, như thể vừa phải chứng kiến những điều làm cô ái ngại, nhưng tôi chỉ khẽ gật đầu ra hiệu cho cô tiếp tục công việc của mình.
Việc cô ấy xuất hiện ở đây tôi đã phần nào đoán được.
Chắc có thể gọi đó là kiếp trước của tôi. Chính sự kiện ấy đã đẩy cuộc đời tôi xuống vực thẳm. Tôi tin điều đó cũng sẽ lặp lại ở đây, dù thế giới này chỉ là một phần của video game nhưng bối cảnh thì vẫn là nước Nhật hiện đại. Và đáng tiếc thay, tôi đã đoán trúng phóc.
“Ngân hàng đầu tư Lehthan Sisters vừa nộp đơn xin phá sản theo Chương 11. Thị trường chứng khoán New York đang ở trong tình thế hỗn loạn.”
Sự sụp đổ của tôi đã bắt đầu.
Kiếp trước của tôi thật vô nghĩa.
Cái công ty tàn nhẫn, vô nhân đạo mà tôi đã từng cống hiến hết mình, chỉ để đổi lại một chút phần thưởng, đã sa thải và vứt bỏ tôi như món đồ thừa. Chẳng còn gì trong tay, tôi đã chết trong lặng lẽ, không một ai nhớ đến. Đó là thời đại nơi con người bị đối xử chẳng khác gì một món đồ chơi.
Nhưng đây không phải là câu chuyện về sự phán quyết dành cho tôi. Mà là câu chuyện về màn trả thù của tôi — không, của chúng tôi — nhắm vào cái thời đại đã sinh ra mình.
Đã đến lúc vén lên bức màn mở ra chương cuối của cuộc đời tôi. Tôi, người đã bị thời đại lấy đi tất cả. Sẽ đón nhận thất bại của bản thân bằng tất cả sự can đảm và duyên dáng của một nữ phản diện. Nụ cười quen thuộc trên môi không hề lay chuyển khi tôi cất tiếng mở màn.
“Rất tốt. Giờ thì, trò chơi chính thức bắt đầu.”