Bộ đôi sau một giấc ngủ dài ở trên cây đã trở xuống đất khi mặt trời mọc.
Họ đang ở sâu trong rừng, vì vậy việc tìm địa điểm tiếp theo để thám hiểm khá khó khăn.
「Maple. Cậu muốn đi đâu?」
「À……cứ đi thẳng tới và ra khỏi khu rừng này!」
「Đã rõ! Nếu vậy thì đi thôi」
Hai người họ băng qua khu rừng về hương ngược lại với khu tàn tích.
Sau 30 phút đi bộ, Sally bí mật nói với Maple bằng một giọng nhỏ.
「Maple. Đằng sau có mấy tên ngốc đang nhắm vào chúng ta ở bụi cây bên phải」
Ngoài【Cảm Thụ Hiện Diện】ra, Sally còn có thể nhận ra được quái vật hay người chơi khác đang tiếp cần nhờ âm thanh của bụi rậm và tiếng kim loại của những bộ giáp.
Để tránh bị nghi ngờ, bộ đôi tiếp tục thì thầm với giọng nhỏ trong lúc tiếp tục di chuyển.
「Họ không có vẻ mạnh cho lắm… nhưng họ đang chờ đợi một cơ hội」
「Cậu có muốn tóm bọn họ ngay không?」
「Cậu làm được sao?」
「Ừa」
Đáp lại một cách ngắn gọn, Kaede rút Trăng Non ra một chút.
「【Tiếng Gầm Vô Hiệu】」
*Kiin*, âm thanh của một thanh kiếm được đút trở lại vỏ của mình vang vọng khắp khu rừng.
Những tiếng rên rỉ phát ra từ bụi cây phía sau họ.
「Cậu thấy sao?」
「Hoàn hảo. Đúng như kì vọng của tớ!」
Bộ đôi tiếp cận bụi cây mà không gặp vấn đề gì.
Trong đó là 2 người chơi bị dính đòn tấn công vô hiệu cực mạnh đang nằm gục dưới đất.
「Nếu chưa nhận ra mình mới là kẻ bị săn thì hãy quay lại bất cứ lúc nào, hứ!」
Đòn tấn công của Sally dễ dàng tiêu diệt hai kẻ đó.
Không có cái huy chương nào cả.
「Tớ nghĩ là việc nhắm vào Maple là điên rồ〜… nếu là tớ, tớ sẽ không bao giờ làm chuyện tương tự……」
Tính cả lần này thì họ đã giáp mặt những người chơi khác được 4 lần rồi.
Và 2 trong số đó đã biến thành trận chiến, nhưng không có vẫn đề gì to tát vì không có bất cứ kẻ địch nào thực sự mạnh cả. Nhóm duy nhất, nhóm của Crom hẳn sẽ là một kẻ địch mạnh, nhưng vì giữa họ không xảy ra một trận đấu nên họ chưa gặp bất cứ khó khăn nào trong việc giải quyết những người chơi khác cả.
「Tính cả hôm nay thì chỉ còn 5 ngày nữa… chúng ta có thể đối đầu với những người chơi mạnh ở đâu đó」
Dựa trên việc họ đã gặp những người khác 4 lần trong 2 ngày, nếu tính toán đơn giản, họ sẽ có thêm trên 10 trận chiến nữa.
Trong số đó có thể có người chơi đạt thứ hạng cao trong sự kiện trước.
Nếu họ không giữ cảnh giác, họ có thể sẽ bị tấn công lúc nào không hay.
Nhận định đó là chính xác. Những người đó, họ cũng có những kĩ năng xịn xò như bộ đôi này vậy.
Một giờ nữa lại trôi đi khi họ cố gắng vượt qua khu rừng.
Khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu qua những tán cây.
Cuối cùng họ cũng đã nhìn thấy được cảnh quan bên ngoài cánh rừng.
「Oh〜……」
「Tuyệt quá……」
Đó là một thung lũng trải dài trước mắt họ.
Vị trí mà hai người đang đứng là ở trên vách núi cao nhất.
Dưới thung lũng có rất nhiều cây cối, và họ còn có thể nghe được cả tiếng chim hót nữa.
Phía cuối thung lũng bị một lớp sương mù dày che khuất nên họ không thể nắm bắt tất cả cảnh vật tại đây.
Nếu có ai đó muốn thám hiểm nơi này, trước tiên họ phải trèo xuống được đã.
「Nơi này…tớ tự hỏi không biết có ai đã thám hiểm tại đây chưa?」
「Tớ không rõ, nhưng mà… nếu ở một nơi rộng lớn đến nhường này thì có lẽ họ đã quên thám hiểm một vài chỗ thì sao?」
Như lời của Maple, thung lũng này vô cùng rộng lớn.
Nó trải dài đến hàng trăm mét tính từ chõ họ hiện đang đứng.
Hơn thế nữa, độ rộng của nó cũng rất khó để đo đếm được.
Nó cũng phải lớn hơn vài trăm mét.
「Tớ nghĩ vậy. Vậy thì ta nên làm gì để trèo xuống đây…」
Sally, sau khi kiểm tra vách đá trước mặt mình một lúc, chậm rãi trèo xuống tại những chỗ mà cô có thể đặt chân vào.
「Ư〜m… không có chỗ nào cho Maple đứng nữa huh〜…」
Khoảng cách mà【Di Chuyển Che Chắn】có thể đạt được cũng bị giới hạn. Vì Maple không thể tự trèo xuống vách đá một mình, Sally tìm mấy cái vách lớn nhô ra, nhưng có vẻ như không có chỗ nào như vậy ở đây cả.
「Ư〜m… hiện tại thì cứ đưa ra tín hiệu nếu có chỗ để tớ xuống cùng! Nếu không có gì ở đó cả thì cậu cứ thế trèo xuống nhá!」
Maple đang kiểm tra lại thời gian, cô mở bảng trạng thái màu xanh lên.
「Ế?!… M-Mình có cái này〜!」
Sally dễ dàng trèo xuống với những bước di chuyển nhẹ nhàng, nhưng có vẻ là không chỗ đặt chăn nào có thể đỡ được Maple cả.
Sally dành khoảng 2h để hoàn toàn xuống được thung lũng.
「Cuối cùng mình cũng xuống được rồi… Mình nên nhắn tin cho Maple và…」
Kể cả khi đang trèo xuống, Sally cũng đưa ra chỉ dẫn cho Maple về vị trí hiện tại của mình .
Lần này, cô gửi một tin nhắn thông báo là cô đã xuống đất an toàn.
Sau chưa đầy 1 phút kể từ lúc Sally gửi tin nhắn đi, một tin hồi đáp đã được gửi từ Maple.
【Tránh ra xa khỏi chỗ đó một chút!】
「C-Cậu ấy định làm gì vậy nhỉ…」
Sau khi Sally gửi một tin hồi đáp “Đã hiểu” , cô lùi lại một chút như đã được bảo trước, và quan sát xem Maple sẽ làm gì từ trên một ngọn cây.
「Uwa〜… cái quái gì vậy……」
Thứ mà Sally trông thấy ở trên đỉnh vách đá là một quả cầu tím với đường kính khoảng 10m.
Và khi Sally quan sát nó.
Nó lăn từ từ về phía trước và lao thẳng xuống vực.
Một phần của vách núi bị nó va phải biến thành một đống hổ lốn bị ăn mòn, và trong lúc nhỏ dần đi, nó rớt xuống đất.
Khi nó đã xuống được đáy vực, một phần của nó chịu tác động từ cú va chạm và khiến thứ nhớt của nó bắn tung tóe ra xung quanh.
「Đ-Đầu tớ đang quay cuồng〜〜………」
Ở giữa của khối cầu đã vỡ nát đó, Maple lảo đảo bước ra.
Sally tụt xuống khỏi ngọn cây và đi tới chỗ Maple.
Nói là vậy nhưng vì cô ấy đang bị bao phủ trong lớp hào quang độc hại nên cô không thể đứng cạnh cô ấy được.
「Vậy…đó là thứ gì thế?」
「Nó hả, à thì… nó là một kĩ năng gọi là【Kén Độc】… nó nhốt mục tiêu vào bên trong một cái kén chứa đầy độc tố…… và khiến chúng không thể thoát ra ngoài」
Đúng như cách vận hành như một cái khóa của nó, độ bền của cái kén là khá đáng kể.
Không có tí niềm vui nào khi Maple nói trong lúc mắt cô đảo như rang lạc, nhưng Sally hiểu rõ cách cô thực sự sử dụng nó.
「Nó sẽ từ từ làm giảm HP của cậu nếu không có【Độc Vô Hiệu】, nên Sally hãy cẩn thận khi dùng nó nhé?」
「Không đâu, không đời nào tớ dùng thứ đó được, cậu biết mà」
Bởi vì Maple người đã quay trở lại một chút là chính mình bắt đầu có thể đi bộ lại được, bộ đôi hướng tới đáy thung lũng.
Sự thôi thúc khiến họ tiếp tục di chuyển, và có những dấu chân lớn ở khắp nơi. Những dấu chân đó thực sự nguy hiểm vì họ không thể nhìn thấy gì cả khi di chuyển trong lớp sương mù dày đặc này.
「Chúng ta không thể thấy bất cứ thứ gì ở phía trước cả……」
「Nếu cứ như này… chắc là sẽ có những cái huy chương bị bỏ sót. Cẩn thận với những đòn tấn công bất ngờ và cả bước chân của cậu nữa Maple」
「Ừ! Tớ biết rồi」
Nói là vậy chứ việc gây được tác động lên cây máu của Maple là một việc không hề dễ dàng.
Bởi vậy, họ cần đề phòng vì có thể có những vách đá khác ở trước mặt họ.
Họ thận trọng băng qua lớp sương mù trong khi không thể nhìn được quá vài mét về phía trước.
「n〜? Tiếng nước…?」
「Ế?!…… đúng là vậy! Tớ đoán là có một nơi có nước ở gần?」
Bộ đôi đi về hướng phát ra âm thanh của những giọt nước.
Trên đường đi có xuất hiện bọn quái loại dơi, nhưng chúng cũng chỉ là dạng tôm tép.
Có vẻ như cấp độ của bọn quái tại đây không quá cao.
「Nó đây rồi!」
Có một con sông nhỏ ở trước mặt họ.
Dòng sông trong lành đó phát ra tiếng động khi chảy nhẹ nhàng sang một hướng khác.
「Nhìn kìa, ở đằng đó!」
Ở vị trí mà Maple đang chỉ vào, bạn có thể nhìn thấy một vết nứt nhỏ. Đó là một cái hang
Đoán rằng đó có thể là một dungeon, bộ đôi tiếp cận nó, nhưng họ phát hiện ra đó chỉ là một vết nứt lớn không quá sâu và cũng không có bất cứ dấu hiệu nào của lũ quái cả.
「… hãy cắm trại ở đây. Có vẻ như chuyến thám hiểm thung lũng này cũng sẽ tốn nhiều thời gian đó」
Dù nó chỉ là một khe nứt lớn, nhưng như Sally vừa nói, nó đủ điều kiện để làm nơi cắm trại. Ít nhất thì nó cũng tốt hơn một ngọn cây.
「Ừm. Tớ đồng ý! Nhận tiện thì… chúng ta cũng nên kiểm tra mấy quả trứng」
「Ahh, tớ hiểu rồi. Chúng ta cần giữ ấm cho chúng huh」
Bộ đôi quyết định cái hang sẽ là chỗ cắm trại cho họ, và họ nghỉ ngơi một lúc.
Cùng lúc đó, họ kiểm tra lại mấy quả trứng của mình.