Con quỷ lao tới tấn công Maple và tung một cú mạnh cực mạnh vào cô.
Maple lãnh trọn cú đấm mà không kịp phản ứng.
“Hay lắm! Không dính sát thương!”
Đòn đánh của con quỷ không thể khiến Maple bị thương.
Tuy nhiên.
“Mm?”
Một sợi xích màu đỏ tối quấn lấy người Maple. Có thể dễ dàng nhận ra đó là do đòn tấn công của con quỷ.
“Cái gì đây…?”
Và trong lúc Maple còn đang thắc mắc không biết sợi xích đó là gì, con quỷ lại tấn công một lần nữa.
Maple cũng lại ăn trọn cú đấm mà không thể né được.
“Đống xích đang gia tăng số lượng…!”
Maple đoán mấy sợi xích này rất nguy hiểm nên cô quyết định từ bây giờ sẽ cố gắng không để con quỷ đánh trúng.
“Xù Lông!”
Một quả cầu lông trắng tinh khiết xuất hiện giữa vùng đất xám hoang tàn.
Maple cố thủ trong cuộn lông và kiểm tra mấy sợi xích của con quỷ.
“Mmm… Phép trói chân…. Đây là lần đầu tiên mình nghe thấy trạng thái bất lợi này.”
Maple xác nhận lại thể trạng hiện giờ của mình.
Phép trói chân có thể dùng tối đa 5 lần lên 1 người và sau 5 lần bị ảnh hưởng, chỉ số của người bị ảnh hưởng sẽ giảm đi 25%.
“Vậy tức là sau khi trúng đòn 2 lần, mình đã mất 10% chỉ số huh?”
Mỗi điểm Phép trói chân tồn tại trong 2 phút, tức là trạng thái bất lợi hiện tại của Maple sẽ kết thúc sau 4 phút.
“Nếu thế thì mình sẽ đợi trong này vậy.”
Maple đợi cho đống xích hết hiệu lực ở trong quả cầu lông, và sau khi chúng đã biến mất cô thò đầu ra triệu hồi Syrup và khiến nó bay lên như mọi khi.
“Khổng Lồ Hóa!”
Sau khi Syrup bay lên được khoảng 10m, cô quan sát con quỷ.
Và sau khi xác nhận rằng con quỷ vẫn đang đấm như điên vào cục lông, Maple ra lệnh cho Syrup.
“Pháo Tâm Linh!”
Phản ứng lại giọng nói của Maple, một tia laser cực khủng được bắn xuống từ trên cao.
Đó là đòn tấn công một chiều, bởi cô đang ở ngoài tầm với của kẻ địch.
Ánh sáng của tia laser lan tỏa khắp vùng đất hoang và nuốt chửng con quỷ.
“Mmm, cứng đấy, eh… nó mới chỉ mất một tẹo HP mà thôi.”
Có vẻ con quỷ đã không chém gió về việc sẽ đánh hết mình, bởi lúc này nó vẫn đang tấn công Maple trong cuộn lông cừu mặc kệ lượng sát thương vừa nhận phải.
Sau khi chui trở vào trong cuộn lông, Maple bắt đầu suy nghĩ.
“Mình có nên thò tay ra để dùng Độc Long không nhỉ? Nhưng không có vẻ gì là bọn quỷ bị ảnh hưởng bởi độc cả.”
Nếu quả cầu lông của cô bị bọc trong độc tố, Syrup sẽ không thể mang cô theo và họ sẽ bị kẹt lại đây.
Để tránh làm việc đó xảy ra, cô phải dùng kĩ năng độc hết sức cẩn thận.
Maple thò đầu ra cùng với thanh Trăng Non trong tay và chờ thời cơ thích hợp để tấn công con quỷ.
Và cho dù con quỷ có liên tục tấn công vào đầu Maple đi nữa thì cái đầu lừng danh đủ cứng để khiến cung kiếm cũng bị bật lại của cô chẳng phải nhận chút sát thương nào cả.
Không đời nào nắm đấm thuần túy của con quỷ có hiệu quả được.
“Độc Long!”
Con rồng tím bắn ra từ thanh Trăng Non nuốt gọn con quỷ và hất nó ra xa.
“Có vẻ như độc không có tác dụng gì cả, đúng như mình nghĩ.”
Không có sát thương duy trì do độc tố của con rồng, thế nhưng con quỷ vẫn nhận đủ sát thương từ cú húc.
Như vậy còn tốt hơn là không dùng tẹo nào.
“Xử nó đi Syrup!”
Một lần nữa bị dính hiệu ứng của Phép trói chân, Maple chui trở vào cục lông để phòng hờ.
Ăn trọn Pháo Tâm Linh cứ vài phút một lần, thanh HP của con quỷ cuối cùng cũng tụt xuống dưới 50%.
“Pháo Tâm Linh!”
Pháo Tâm Linh của Syrup một lần nữa đánh trúng con quỷ.
“Gghh…Khó chịu quá! Nghiền nát! Ta sẽ nghiền nát ngươi!”
Một luống ánh sáng đen bọc lấy cơ thể con quỷ, dần dần thay đổi hình dáng của nó.
Tứ chi của nó to lên và các múi cơ của nó phình ra.
Cái cổ của nó kéo dài ra và khuôn mặt nó biến mất, thứ duy nhất còn lại là một cái miệng mở rộng đầy dãi dớt.
Con quỷ xấu xí gào lên.
“T-Tởm quá!”
Maple không thể thoải mái nổi khi nhìn cái bộ dạng gớm ghiếc của con quỷ.
“Gegegeeh! Agaa!”
Nó nhổ ra những cụm lửa đen từ cái miệng của mình.
Chúng đánh trúng Maple và đốt cháy quả cầu lông.
“Ehh?! Cuộn lông này cháy được hả?!”
Bởi vì nó là lông nên nó bị cháy âu cũng là việc dễ hiểu. Dù chỉ số phòng thủ của nó có cao đến mức nào đi nữa, tính chất tự nhiên của nó vẫn không hề thay đổi.
Bức tường lông cừu bảo vệ cho Maple biến mất và cô ngã lăn ra đất.
Con quỷ áp sát cô với cái miệng rộng mở.
Maple ngay lập tức cố gắng bỏ chạy nhưng bất thành.
“Ah-”
“Ah……”
Maple bị nuốt chửng trong nháy mắt.
Tấm khiên lớn và thanh kiếm ngắn bị đánh chén cùng với cô.
“Gihigihihihi!”
Con quỷ bật cười ghê rợn.
Maple, bị nuốt sống, đang bị nhồi qua một lối đi hết sức chặt chội.
“Uuu… chặt quá! Uwaah?!”
Đột nhiên chỗ để chân của cô biến mất và cô ngã xuống một thứ chất lỏng nào đó.
Maple túm lấy một thứ gì đó đang lơ lửng để không bị ướt.
“Uwaa… mình đang ở trong dạ dày của nó sao? ……Ahh giáp mình đang bị ăn mòn ư!?”
Maple hoảng loạn, nhưng một lúc sau, khi cô nhận ra mình không bị tan chảy mất, cô lấy lại bình tĩnh và quan sát xung quanh.
“Yep… không có cách nào để tấn công nó cả. Ah, hoặc vẫn có một cách.”
Maple lẩm bẩm.
Con trùm này được thiết lập cơ chế nuốt chửng kẻ địch gây rất nhiều sát thương theo thời gian.
Người bị ăn thịt sẽ liên tục nhận sát thương do sự ăn mòn trong dạ dày. Hơn nữa, người đó sẽ chết khi rơi xuống một cái bể toàn chất độc.
Và quan trọng hơn hết, sau một khoảng thời gian, cái dạ dày cũng sẽ bắt đầu co bóp nên dù có sống sót được sự ăn mòn, bạn cũng sẽ bị nghiến đến chết mà thôi.
Bình thường thì những người chơi dùng khiên lớn chậm chạp sẽ mau chóng bỏ mạng.
Thế nhưng Maple đã phá bỏ giới hạn đó nhờ chỉ số phòng thủ vô địch của mình và kĩ năng Độc Vô Hiệu.
Cô thậm chí còn không phải nhận chút sát thương nào từ chất dịch ăn mòn có thể giết 3 người dùng khiên lớn cùng lúc và bể chất độc đối với cô cũng giống như một hồ nước ấm vậy.
Ngoài ra, khi việc bỏ mạng trong đây đã không còn là một nỗi lo, Maple dần trở nên mạnh hơn nhờ việc giáp cô bị ăn mòn.
“Mình đã bị xơi tái, cơ mà… mình có thể thoát ra ngoài nếu mình đánh bại thứ này, đúng không nhỉ?”
Dứt lời, Maple bơi về phía bức tường thịt đang vặn vẹo.