Buổi sáng hôm sau
Kaede thức dậy.
“Mình đã quá phấn khích nên không tài nào chợp mắt được… ”
Đây là lần đầu tiên Kaede cảm thấy khó ngủ đến thế.
Kaede đi tới trước sau khi đã ăn mặc chỉnh tề.
“Hôm nay khá nóng đấy chứ…”
Kaede tăng tốc độ để mau chóng tới trường.
Khi cô bước vào lớp, Risa đã tới từ trước rồi.
Bởi họ vẫn thường xuyên đi học sớm như vậy, lúc này chỉ có hai người họ ở trong lớp.
“Chào buổi sáng Kaede”
“Chào buổi sáng Risa!”
Kaede tới chỗ của Risa sau khi đã đặt cặp sách vào chỗ của mình.
“Bằng cách nào đó tớ đã tới được trường, không có vẻ gì là đã 7 ngày trôi qua hết!”
“Đúng vậy. Chà, cảm giác này là cảm giác khi chúng ta chơi game 7 ngày thông sao … A đúng rồi, Kaede cũng nên lưu ý đó.”
“Huh? Chuyện gì?”
Mặc dù được nhắc nhở là cần phải cẩn thận, thế nhưng Kaede chẳng biết mình phải đề phòng vì cái gì.
“Trong game cậu luôn cảnh giác trước quái vật và người chơi đúng không? Việc đó có thể trở thành một thói quen ngoài đời thực đấy.”
Risa nói vậy nhằm tránh việc thói quen khi chơi game của cô hoặc Kaede vô tình bộc phát ra ngoài.
“Nhưng mà, tớ cũng chơi game được khá lâu rồi, tớ đã bao giờ làm như vậy đâu?”
“À thì, chỉ để đề phòng thôi, Kaede từ trước tới nay chưa từng đăng nhập 7 ngày liền mà.”
“Đúng thế thật … Ưm, được rồi! Tớ sẽ lưu ý chuyện đó.”
Trong lúc họ đang nói chuyện, Chirahora và những học sinh khác đã đến đông đủ.
Kaede chấm dứt câu chuyện và trở về chỗ ngồi của mình trước giờ vào học 5 phút.
Trên đường về nhà hôm đó.
Kaede lảo đảo bước vào phòng và ngã úp mặt vào gối.
“…… Phải nói hôm nay mình đã không có một ngày tốt đẹp gì…”
Kaede nhìn lại những việc đã xảy ra trong ngày.
Tiết 1
“…… Su~u… su~u”
Kaede do không có được giấc ngủ tử tế tối hôm trước lúc này đang rơi vào ranh giới mong manh giữa mơ và tỉnh.
Bởi chỗ ngồi của cô ở cạnh cửa sổ, ánh nắng chan hòa ấm áp càng khiến cô buồn ngủ thêm.
Và những người hiếm khi ngủ gật vẫn học bài như bình thường.
Risa cũng là một trong số đso.
Cô bạn ngồi kế bên Kaede đánh thức cô khỏi cơn buồn ngủ của mình theo chỉ thị của giáo viên.
“N … n?… Fu ~a… tới lúc đổi phiên gác rồi sao? … À rế? ”
Cô nói lớn trong lúc vặn mình ngái ngủ.
Cả lớp bật cười trước hành động của Kaede.
Và rồi, Kaede nhớ ra nơi hiện tại mình đang ở, thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng.
“Đó là lí do tớ bảo cậu phải cẩn thận mà.”
Risa lẩm bẩm trong khi nhìn Kaede.
“Trò vui lòng tập trung vào tiết học.”
“V… Vân…g, em xin lỗi”
Đó chỉ là một trong những hành động như vậy.
Một lần khác xảy ra trong giờ giải lao sau tiết 3.
Trong dãy hành lang nối lớp học với nhà vệ sinh.
Có rất nhiều học sinh ra khỏi lớp, vậy nên lúc đó hành lang chật kín người.
Và rồi, bất ngờ có một cô gái đang đi phía sau Kaede bị ngã, những quyển vở và hộp bút trong tay cô gái rơi xuống đất.
Đương nhiên là, khi chúng chạm đất, chúng sẽ gây ra tiếng động.
“… !”
Kaede quyết định quay người lại trong lúc tay trái cô đâm về phía trước còn tay phải cô thì đưa lên ngực.
Đó là một hành động đã được Risa tập cho cô không biết bao nhiêu lần.
Nếu đúng người đúng thời điểm thì đó là một hành động rất hiệu quả.
Thế nhưng chẳng có cái khiên hay thanh kiếm ngắn nào ở đây hết.
“Ê…? Ế..?”
Những cô nữ sinh bị bất ngờ vì đột nhiên Kaede thủ thế ngay trước mặt họ.
Khi Kaede chậm rãi thu tay lại, cô cảm thấy rất ngại ngùng và với một nụ cười ngượng nghịu, cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lúc đó tinh thần của Kaede đã thê thảm lắm rồi.
Nếu có ai đó mắc một sai lầm ngớ ngẩn trước mặt những người khác, đương nhiên sự xấu hổ của người đó sẽ có thể đánh gục họ trong nháy mắt.
Kaede tự hứa sẽ chú ý để không mắc phải bất cứ sai lầm nào như vậy nữa.
Tuy nhiên, đời không như là mơ.
Đã là chuyện hiển nhiên khi bạn rất dễ mắc phải sai lầm khi bạn cố gắng tránh chúng.
Sau bữa trưa là tiết thể dục.
Hôm nay họ chơi bóng né trong phòng thể dục.
Kaede và Risa ở cùng một đội.
Khi đó sự thống trị của team Kaede đã được định đoạt.
Chỉ cần cố gắng thì mọi chuyện đều có thể ư? Điều đó không hề đúng với Risa.
Mặc dù đội bạn đã rất nỗ lực nhắm vào Risa, tuy nhiên bóng của họ không thể đánh trúng mục tiêu của mình.
Không như lúc ở trong game, chẳng việc gì cô phải né chúng ở giây cuối cùng cả, vì vậy cô có thể dễ dàng tránh được mấy quả bóng.
“Vẫn tuyệt như mọi khi …”
Nếu Kaede không dừng lại để quan sát Risa, sai lầm lớn nhất của cuộc đời cô đáng lẽ đã không xảy ra.
“… … Kaede!”
Nếu đội đối phương đột ngột nhắm tới mục tiêu khác thay vì Risa, khả năng bị ném trúng là rất cao.
Và lần này Kaede là người bị nhắm tới.
Bởi vì cô ấy đang mải theo dõi Risa, phản ứng của cô ấy bị trễ một chút.
Khi Kaede nhìn thấy quả bóng theo lời cảnh báo của Risa, nó đã đang bay được nửa quãng đường tới vị trí của cô rồi.
Nếu là Kaede của mọi hôm, cô ấy sẽ ngồi xổm xuống hoặc nhảy sang bên để né trái bóng.
Tuy nhiên, cách mà Kaede né một vật thể đang bay thẳng vào cô lúc này mới là vấn đề đáng quan tâm.
“Di Chuyển Che … … ah!”
Mặc dù ngay lập tức Kaede đã nhận ra điều mình đang định làm, cô vội lấy 2 tay bịt miệng mình lại, tuy nhiên trong tình trạng như vậy thì cô không thể nào né được quả bóng.
“Kaede! Cậu ổn chứ?”
“Tớ ổn…”
Đối với Kaede, không có bất kì vấn đề nào với cô ấy cả ngoại trừ việc cô đột ngột la lên một điều kì quặc.
Bởi vì chẳng có cô bạn học nào của họ chơi NWO ngoại trừ Risa. Đúng là trong cái rủi cũng có cái may bởi chẳng ai hiểu điều mà Kaede vừa la lên là gì cả.
“Tớ cần nghỉ ngơi một lúc …”
“Ổn mà”
Kaede chống lưng vào tường.
Đó là tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày đầu đi học sau sự kiện.
“…Có lẽ mình nên bỏ game một thời gian.”
Và thế là 3 ngày sau đó, Kaede không hề đăng nhập vào game một giây nào.
3 ngày sau, Kaede không còn phạm bất cứ lỗi lầm nào cả.
Và trong “3 ngày” này Kaede không biết bất cứ thông tin gì về NWO hết.
Risa thì lại rất tập trung chờ đợi bản cập nhật mới đang đến gần.