Sau khi đã quyết định chuyện đó, tôi theo sau cô nàng tiểu thư.
Bởi vì cô ấy là một tiểu thư quý tộc, tôi chắc rằng cô ấy hẳn chưa bao giờ bị ‘người ta giữ tay lại rồi đánh vào mặt’.
Thật sự mà nói thì thầy và ông lão Bá tước đang rất tức giận.
“Cháu rể, tai nạn là điều không ai muốn. Vì thế không cần quá lo lắng vì nó.”
“Đúng vậy. Zest, không cần thiết phải nhân từ với kẻ địch, con hãy chiến đấu hết sức mình, như thế sẽ dễ dàng hơn.”
Họ cho tôi những lời đánh giá thật cao mà.
Không chỉ thế, cả những người hầu cũng thể hiện cơn giận dữ level MAX của mình.
“Zest-sama, hãy đánh vào cổ hắn!”
“Đây là lần đầu tiên, tôi thấy tiểu thư khóc….. Đồ con heo đó….”
“Tất cả chúng tôi sẽ cổ vũ cho ngài!”
Etcetera, etcetera……
Họ gọi tên khốn đó là đồ con heo……Và còn bảo tôi đánh vào cổ nữa, thế thì giống một vụ tai nạn sao? Nếu tôi nhắm vào vai và lỡ đánh vào cổ, thế có được không? Có lẽ tôi nên làm thế.
Cô nàng tiểu thư thật sự rất tức giận, và cuốn sách ma thuật…… không, phải là cuốn nhật ký trao đổi giữa chúng tôi lấp đầy những dòng chữ ‘Mình sẽ không tha thứ cho hắn. Mình sẽ không THA THỨ cho hắn. MÌNH SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HẮN’….. Nhìn thấy nó, người tôi không khỏi rơi mồ hôi lạnh……
Một lần nữa, sự việc đồn tới tai những người lính. Họ bày tỏ sự giận dữ của họ đối với tôi.
“Hắn dám cướp người yêu của người khác sao?!”
“Những tên đến từ thủ đô đều như nhau cả.”
“Hắn ta đang cố theo đuổi tiểu thư của chúng ta sao!?”, nhưng tất cả đều đi đến cùng một kết luận:
“““Dám chọc giận Zest-sama, hắn nhất định phải chết!”””
…….Mấy người nghĩ tôi là loại quái vật gì thế?
Và về con heo chết tiệt….. không, phải là một tên ngốc, con của một quý tộc mục sư, hắn đã được mời đến dinh thự của một vài quý tộc, nhưng hắn vẫn không thôi làm phiền cô nàng tiểu thư: “Cô ấy tuy thật thô lỗ nhưng dáng thật tuyệt.” hay “Để ta dạy dỗ rồi thế nào cô ấy cũng sẽ trở nên nghe lời”.
Lý do mà các quý tộc mời hắn, là bởi vì cha hắn là người phụ trách các công việc nội chính ở thủ đô, vì thế có thể nói ông ta là một nhân vật quyền lực cấp cao và rất có sức ảnh hưởng.
Tuy nhiên sau bao rắc rối từ việc mời hắn mang đến, sẽ không có gì lạ khi mọi người cảm thấy ác cảm với hắn.
Có người nghĩ là sẽ không bao giờ mời hắn nữa, những cũng có người bắt đầu cược ‘Liệu tôi sẽ giết chết hắn trong bao nhiêu giây?’.
Đừng có cược thế mà…… Quý tộc mấy người cũng thật là rảnh quá……
Năm ngày cực kỳ ồn ào thoáng cái trôi qua và ngày tên ngốc đó bị diệt cũng đã đến.
Tôi đang ở phía sau cánh cổng đấu chờ đến lượt của mình.
Hiện tại, với tư cách là con nuôi và là người kế thừa của Chỉ huy Sư đoàn Hiệp Sĩ, tôi được trang bị đến tận răng với bộ giáp của nhà Tử tước Gaiyus.
Theo như cha nuôi Galef của tôi thì chỉ người đứng đầu của nhà Gaiyus mới được mặc bộ giáp này và bắt buộc phải mặc nó trong suốt những cuộc chiến đấu, chuyện này đã được truyền qua nhiều thế hệ…..
Có vẻ như đây là truyền thống của nhà Gaiyus.
“Mặc dù con không phải con ruột của ta, nhưng không cần nghi ngờ gì cả, con là người thừa kế của nhà Gaiyus. Vì thế hãy mang cái này vào và đánh bại tên khốn đó! Gahahaha!”
Ông ấy thật là một người cha tốt mà.
Trong khi nghĩ về điều đó, tôi nhấm nháp tách trà đen và ổn định lại hơi thở của mình, và khi tôi nhận thấy người lính canh đang thể hiện thái độ vô cùng tệ……
Cơn giận trong lòng tôi bắt đầu bùng phát.
Nghĩ đến tên ngốc đó, tôi không kiềm được sự giận dữ và sự khống chế ma thuật của mình.
“Ze, Zest-sama. Ngài có muốn một chút trà không?”
“Không cần đâu. Đã tới lúc tôi thể hiện mình.”
“Vâng, thưa ngài!”
Bên ngoài, tiếng cổ vũ dần trở nên to hơn.
Tôi từ từ đi ra.
Thời tiết hôm nay thật tốt và có thật nhiều người đã chờ sẵn ở quãng trường trước cửa lâu đài.
Ông lão Bá tước, thầy và nhân vật chính của ngày hôm nay, cô nàng tiểu thư, đang đứng ở phía trên cánh cổng lâu đài.
Ở ngay phía trước cánh cổng lâu đài là những quý tộc có mối quan hệ với ông lão Bá tước, những người lính bảo vệ, và xa hơn nữa là những người dân thường, tất cả họ đang tập trung ở đó. Thậm chí có một vài xe bán đồ ăn trong đó nữa, quang cảnh chẳng khác gì một lễ hội cả.
“Cám ơn mọi người hôm nay đã tập trung đến đây.”
Lời của ông lão Bá tước thông qua ma thuật vang vọng kháp nơi, đám đông dần yên tĩnh lại.
“Lý do mà ta tập trung mọi người đến đây, ắt hẳn mọi người cũng đã biết, là vì có người muốn hỏi cưới đứa cháu Beatrice của ta.”
“Wooow” Tiếng hét ngạc nhiên vang lên.
“Nhà Bá tước ta như tấm lá chắn bảo vệ vùng biên giới của Đế chế. Đồng thời ta cũng luôn không ngừng tìm lấy những con người tràn đầy sức mạnh đủ để che chở và dẫn dắt tất cả mọi người. Vì thế mà ta muốn có một lời đề nghị.”
Mọi người bắt đầu trở nên bối rối. Ông ấy rốt cuộc muốn nói gì? Cái quái gì đang xảy ra thế? Đánh ực một cái, và cùng với sự lo lắng của mình, tất cả họ nhìn về ông lão Bá tước.
“Ai muốn cưới đứa cháu gái ta, người đó phải chứng minh mình đủ sức mạnh bảo vệ nó. Và nếu người đó được tất cả mọi người ở đây thừa nhận, ta sẽ hoàn toàn đồng ý với cuộc hôn nhân này!”
Ông lão Bá tước bước lên trên thêm tí rồi giơ cánh tay của mình lên.
“Lãnh chúa Alf, người thừa kế nhà Tử tước yêu cầu cuộc hôn nhân này. Hãy cho chúng tôi thấy sức mạnh của ngài! Hãy thuyết phục chúng tôi là ngài hoàn toàn xứng đáng với nó!”
Wooooa!
Từ bên trong làn sóng cổ vũ chói tai, một người đàn ông xuất hiện.
Hắn ta có dáng người mập mạp, trông khoảng chừng 20 tuổi, với mái tóc nâu xoăn vô cùng đặc biệt, khuôn mặt thì nhễ nhại đầy mồ hôi.
Bộ quần áo rực rỡ trên người hoàn toàn không phù hợp với hắn chút nào.
Thở một cách nặng nề, bằng một cách nào đó, cuối cùng hắn cũng đi đến được khoảng trống giữa quảng trường, rồi sau đó cất cao giọng.
“Ta là Alf! Đến đây nào, quý cô Beatrice, ta ban cho cô đặc ân trở thành vợ của ta!”
Alf kết thúc bài ‘diễn thuyết’ của mình với một giọng điệu vô cùng tự sướng, khuôn mặt thì rơi đầy mồ hôi trong khi nở nụ cười toe toét.
Mình nên trả lời thế nào đây?
Mình phải chứng tỏ sức mạnh của mình thế nào?
Ông lão Bá tước phất tay mình lên ra hiệu mọi người im lặng.
“Cám ơn bài diễn thuyết của ngài, lãnh chúa Alf. Có ai phản đối cuộc hôn nhân này không? Xin hãy cân nhắc thật cẩn trọng! Bởi nếu ai lên tiếng phản đối, người đó sẽ đặt cược mạng sống của mình vào một trận chiến sinh tử! Rõ rồi chứ, giờ có ai phản đối cuộc hôn nhân này và muốn mạo hiểm mạng sống của mình không!?”
Cả quãng trường hoàn toàn tĩnh lặng.
Đúng như mong đợi. Mặc dù mọi người không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nhưng họ không muốn vì nó mà mạo hiểm mạng sống của mình.
Các quý tộc không thể làm gì khác hơn là lựa chọn không lên tiếng.
Việc này giống như muốn nói ‘nếu anh phản đối anh nhất định phải chết’.
Các quý tộc không thể chống đối lại ông lão Bá tước, cả những người lính…… và những người dân thường cũng thế, tất cả họ đều chọn lựa giữ im lặng.
Trong sự im lặng đầy lúng túng, âm thanh của bộ giáp vang lên……. Gachan……. Gachan……
‘Thứ đó’ xuất hiện trước mặt mọi người.
Một bộ giáp màu đen như muốn nuốt lấy tất cả ánh sáng.
Tất cả mọi người trong Đế chế đều có thể dễ dàng nhận ra hoa văn màu vàng xinh đẹp và huy hiệu của nhà Bá tước được khắc trên đó. Đó là bộ giáp của lực lượng mạnh nhất lãnh địa Bá tước, và tôi là người đang mặc nó.
“Tôi là Zest, người kế thừa của nhà Tử tước Gaiyus! Tôi phản đối cuộc hôn nhân này! Tôi muốn cưới Beatrice! Tôi thách thức ngài một trận đấu tay đôi!”
““““““WOOOOOOOAAAA””””””
Tôi rút thanh kiếm của mình ra, và một làn sóng điếc tai vang lên.
Giáp đen, hở…..? Mặc nó trông mình giống như kẻ xấu sao ấy nhỉ…..
Trong khi nghĩ thế, tôi bắt đầu thủ thế.