Hiện tại mình đang ở Nhật rồi, nên cũng không nói trước được gì về tiến độ mô.
◇◇◇◇◇◇
Lá cây sắn có màu xanh lục, với hình dáng dài và dẹp.
Cho dù có độc, nhưng chỉ chạm vào thôi thì vẫn ổn.
Vậy nên tôi mới nhổ chúng bằng tay không.
「Cái gì cũng có ở hòn đảo này thế.」
Trên đảo này có một loạt thực và động vật thích hợp cho việc sinh sống.
Mặt khác, không hề có muỗi, hay là những loài đe dọa đến tính mạng khác.
Tôi muốn từ từ mà tận hưởng cuộc sống sinh tồn trên hòn đảo này.
「Mình muốn ở lại hòn đảo này, nhưng lại đang tìm cách trở về Nhật Bản. Thật ngớ ngẩn làm sao? Đây rồi!」
Tôi nhổ mạnh cây sắn lên.
Sau khi phủ nhẹ đi đất bẩn, tôi ném chúng vào giỏ tre rồi trở lại nơi ẩn náu.
◇
Làm cho củ sắn biến thành trân châu là một quá trình rất đơn giản.
Tuy nhiên, nó thường mất vài ngày để thực hiện.
Vì không có thời gian, nên bọn tôi sẽ đi đường tắt vậy.
Trước tiên, là bột sắn, nguồn gốc của trân châu.
Bột sắn trông y hệt như bột mì, và cũng có thể dùng thay thế nó.
Bánh mì được làm từ sắn rất dai và ngon.
Để làm được bột sắn, thì trước hết bọn tôi phải gọt vỏ đã.
Vỏ của sắn có độc, nên tốt hơn hết thì nên gọt dày đi một chút.
Có vẻ là lãng phí, nhưng an toàn là trên hết.
Tôi gọt vỏ, rồi loại bỏ đi những phần không cần thiết.
Ví dụ như là cắt bỏ rễ đi, vì có chất độc.
Những phần có độc khác đều được lấy ra hết.
Ngay lúc này, bọn tôi đã xử lý xong chỗ độc rồi.
Dẫu vậy, để chắc chắn, tôi vẫn muốn làm thêm lần nữa.
Vậy nên, tôi đang ngâm chúng trong nước sôi để khử độc.
「Nước cốt dừa đã xong rồi.」
Khi tôi đang mải làm việc thì Kageyama đến báo.
Cậu ta đang cầm một cái xô sơn mài chứa đầy nước cốt dừa.
Tôi nhìn lướt qua, và một mùi thơm nồng xộc thẳng vào mũi tôi.
Mùi thơm có chút nồng quá, nên sẽ hơi nặng mùi.
Nhưng khi uống chắc chắn sẽ rất ngon.
「Cảm ơn, làm mát chúng đi.」
「Vậy thì, tớ sẽ đặt chúng vào kho lạnh.」
Nơi làm mát nằm ở sâu trong nơi ẩn náu, thường được gọi là khu vực tủ lạnh.
Kageyama mang chỗ nước cốt dừa còn hơi ấm đi.
「Mình nghĩ bây giờ cần phải tăng tốc lên.」
Tôi nghiền chỗ sắn đã được cắt.
Tôi nghiền cho đến khi chúng nhão ra, bọc vào vải rồi vắt nó.
Tôi sẽ không vứt bỏ chỗ nước đã vắt ra đâu.
Rốt cuộc thì, ngay cả chỗ nước này cũng có thể trở thành trân châu.
「Tụi mình đã nhổ khá nhiều, và đúng là có nhiều thật.」
Thực ra thì, quá trình vắt tốn khá là nhiều thời gian.
Vắt, nghỉ, vắt rồi cứ lặp lại.
Lần này, tôi chỉ làm một lượt thôi, vì bọn tôi đang đi đường tắt mà.
Điều này cũng có nghĩa là bọn tôi chỉ làm ra được một lượng nhỏ bột sắn, nhưng số lượng củ sắn nhổ được đã bù đắp lại.
「Phù.」
Khi vắt xong chỗ sắn mà mình đã nhổ, tôi phơi chúng.
Người ta thường để trong vòng hai giờ, nhưng trong trường hợp này là thì tôi sẽ để một giờ thôi.
Tôi tách phần nước ra bằng cách phơi.
Chỗ đó sẽ trở thành bột sắn khi chúng khô.
Để càng lâu thì càng hiệu quả, nhưng trường hợp này thì làm sơ qua thôi.
Sau một tiếng.
Phần nước bắt đầu phân tách, dù có chút lộn xộn.
「Vậy là đủ rồi.」
Hài lòng với phần tách nước, tôi bước sang công đoạn tiếp theo.
Tất cả những chất lỏng không cần thiết sẽ được lọc ra và loại bỏ.
Những gì còn sót lại là chất lỏng dinh dính màu trắng.
Việc còn lại là chuyển chúng sang một cái thùng khác rồi làm khô.
「Và đợi nó khô thôi.」
Giờ là thời điểm quan trọng.
Nếu đợi cho chúng khô, thì phải qua đến ngày thứ hai mất.
Tất nhiên là sẽ không kịp cho lễ hội.
Vậy nên, tôi tiếp tục làm mà không để chúng hoàn toàn khô ráo.
Quá trình làm trân châu bắt đầu từ chất sắn lỏng, chứ không phải là từ bột.
Biến sắn thành trân châu là cực kì đơn giản, cho dù là đối với những đứa ngu.
Sau khi trộn bột với nước nóng, thì chỉ cần cán mỏng rồi vo tròn lại.
Đun chúng trong vòng hai mươi phút, chúng sẽ trở thành trân châu.
Tuy nhiên, bọn tôi không sử dụng bột sắn.
Bọn tôi không thêm nước nóng vào, vì thứ đang dùng là chất lỏng rồi.
Thứ hình cầu này được làm từ chất sắn lỏng nửa khô.
Đun sôi khi chúng có dạng hình cầu.
「Làm ơn, mong là thuận buồm xuôi gió.」
Đây là lần đầu tiên tôi làm trân châu bằng chất sắn lỏng.
Quan trọng hơn nữa, đây là lần đầu tôi làm trân châu.
Vậy nên, tôi không biết là nó có hiệu quả hay không.
Nếu mình thất bại, thì con át chủ bài cũng đi đời.
Tôi bắt đầu đun trân châu với một cảm giác căng thẳng đến lạ lùng.
Đun nước trong vòng hai mươi phút.
Trong khoảng thời gian đó thì tôi cố giữ hình dạng cho trân châu.
「Tốt!」
Sau khi đun sôi xong, thì cho nước lạnh vào.
Tôi đổ nước từ cái hồ mà mình đã chuẩn bị từ trước vào.
………………。
………………。
…………。
「Xong rồi!!!!!!!!」
Nó được hoàn thiện một cách trôi chảy.
Trông nó như hệt trân châu được thấy trong các cửa hàng.
Cắn.
Tôi cắn một miếng nhằm kiểm tra nó.
「Không có mùi vị.」
Không nói quá đâu, nó gần như là vô vị.
Ở Nhật, thì trân châu cũng không có vị.
Họ ngâm chúng trong nước đường để làm ngọt.
Trân châu có giá trị về mặt kết cấu của chúng.
Vậy nên, điều này chẳng là vấn đề gì cả.
「Mình tốn nhiều thời gian quá.」
Bên ngoài nơi ẩn náu, Mặt Trời sắp lặn rồi.
Tôi nghĩ giờ là khoảng 18:00, nhưng trời đã tối rồi.
So với tháng Bảy và Tám thì Mặt Trời lặn sớm hơn vào tháng Mười.
「Kageyama, cậu có đây không?」
Tôi hết lên, cầu mong là Kageyama sẽ ở gần đây.
「Cậu gọi tớ hả?」
Sau đó, Kageyama xuất hiện.
Dường như cậu ta vừa chạy như điên từ bên ngoài nơi ẩn náu.
Cậu ta đang làm gì vậy nhỉ? Dù sao thì.
「Chúng ta làm xong rồi. Vậy nên giúp tớ cho những thứ này vào trong cốc.」
「Rõ!」
「Tớ có thể tưởng tượng ra cách mà tụi con gái ngạc nhiên rồi.」
「Tớ cũng mong chờ nó lắm.」
Bọn tôi nhịp nhàng tiến về phía kho lạnh.