Isekai Yurutto Survival Seikatsu ~Gakkou no Minna to Isekai no Mujintou ni Ten-i Shita Kedo Ore Dake Rakushou Desu~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 178

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7554

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 35

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 270

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 192

Web Novel - Chương 31: Đồng đội vô dụng

Nhóm của bọn tôi giờ đã có thêm thành viên của câu lạc bộ Manga.

Tuy nhiên, chỉ duy nhất Tanaka Mantarou và Kageyama Hakumei là thành viên ở đó.

Tanaka là chủ tịch câu lạc bộ, còn Kageyama, một học sinh năm hai, là phó chủ tịch.

「Eiii! Hỡi lửa! Hãy trở thành sức mạnh của ta!」

「Tới nào! Tới nào!!」

Việc đầu tiên của thành viên mới nhóm tôi là...

「Vậy đây là lí do họ chỉ ở hạng 5.」

Không may thay, họ thật kém cỏi.

Bây giờ đã hơn 8 giờ tối rồi.

Sau khi ăn tối, tôi sẽ dạy cho họ hai kỹ thuật.

Chúng tôi bắt đầu với cách nhóm lửa, điều mà mọi người trong nhóm đều có thể làm...

「Tớ đoán là cũng đã được một giờ trôi qua rồi nhỉ.」

Eri ủ rũ nói.

「Họ thật tệ mà.」

Mana chết lặng.

「Chỉ có mỗi Hogake là con trai trong nhóm, nên điều này trông tệ thật mà.」

Karin trông có vẻ thất vọng.

「Chúng ta phải thức dậy sớm vào ngày mai, nên tụi mình cần phải đi ngủ sớm.」

Arisa là người đầu tiên đi ngủ.

Không cần biết họ cố gắng đến đâu, vẫn không có chút lửa nào phát ra cả.

Ngay bây giờ, bọn tôi đang sử dụng công cụ đánh lửa.

Một thanh gỗ được đặt nằm ngang, uốn cong và gắn dây vào hai đầu. Được cố định bằng một thanh dọc ngay chính giữa.

Thanh gỗ nằm ngang chính là tay cầm, đặt một miếng gỗ hình tròn nay bên dưới thanh nằm ngang.

Khi di chuyển tay cầm lên xuống thì thanh gỗ ở giữa sẽ xoay tròn.

Phương pháp mồi lửa này được gọi là "Maigiri."

Cách này đơn giản đến mức ai cũng có thể làm được.

Kể cả là Hinako, người không hề thành thạo việc này cũng có thể tạo mồi lửa trong vài phút.

Những việc cần làm là đặt nó lên một tấm gỗ có lỗ và di chuyển tay cầm lên xuống.

Nhưng Tanaka và Kageyama thậm chí còn không thể làm được thứ đơn giản như vậy.

Tệ đến mức còn thua mấy đứa trẻ học mẫu giáo.

「Tanaka-kun và Kageyama-kun, hai cậu có hứng thú với việc thủ công mỹ nghệ không? Có lẽ các cậu hợp với việc này hơn.」

Meiko đưa ra đề xuất khác vì cô ấy không thể nhìn họ như vậy thêm nữa.

Tôi nghĩ đề xuất đó có chút tàn nhẫn.

「Thủ công mỹ nghệ? Ý cậu là những thứ đại loại như đan lát á?」

「Đúng vậy! Nhưng tụi mình phải làm vải trước đã.」

「Để cho mình! Lần này tớ sẽ cho cậu thấy độ hữu dụng của tớ.」

「Tớ sẽ cố hết sức.」

Thật tốt vì họ rất nhiệt tình.

Nhưng, dẫu cho họ có thể, nhưng nó vẫn rất tệ.

「T-thứ này khó quá…」

Làm vải tại thế giới ngày không hề đơn giản đâu.

Rất khó để sỡ hữu kỹ thuật để làm vải.

Đó không phải là thứ mà người thậm chí không thể mồi lửa có thể làm được.

Hơn nữa...

「C-cái tốc độ gì đây?」

「Tớ còn không thể thấy được tay của cô ấy.」

Tốc độ làm việc của Meiko và Hinako chỉ đơn giản là bất thường thôi.

Họ nhanh tới nỗi có thể so sánh được với máy may rồi.

Kỹ thuật của họ là vô cùng lão luyện, nên việc học bằng cách nhìn họ quả nhiên là vô vọng mà.

Ngay cả tôi, người đã có kinh nghiệm trong việc đan lát cũng phải nín thở khi xem họ.

「Từ bây giờ, hãy luyện tập mỗi ngày sau bữa tối để thành thạo cách tạo lửa.」

Tạo lửa là điều rất cần thiết khi muốn sinh tồn trong thế giới này.

Nếu có thể, phương pháp lý tưởng sẽ là kiểu Kirimomi chứ không phải là Maigiri.

「Kageyama-dono, chúng ta cuối cùng cũng được sống như một con người bình thường.」

「Đúng vậy! Thưa Chủ tịch!」

Độ nhiệt tình của họ thực sự làm tôi ngạc nhiên mà.

Chỉ có nhiệt tình thôi.

「Việc đào tạo của Hokage đã được đền đáp xứng đáng nhỉ.」

Karin mỉm cười.

「Tớ muốn có khả năng làm việc nhanh chóng hơn.」

Tôi thở dài thườn thượt.

「Hôm nay đến đây là đủ rồi,. Chúng ta nên đi ngủ thôi.」

Tôi để hai người kết thúc công việc và đi ngủ.

Chọc. Chọc. Chọc. Chọc.

Ai đó cứ chọc vào má khi tôi đang ngủ.

「Trời vẫn chưa sáng, phải không?」

Tôi ngồi đậy và mở mắt, tự hỏi xem chuyện gì đang xảy ra vậy.

Là Meiko đã đánh thức tôi dậy.

「Cậu đi cùng tớ được không?」

Trông như là cô ấy đang hỏi, nhưng thực chất lại là ép buộc tôi theo.

Meiko nắm lấy cổ tay tôi và đứng dậy.

「Tớ biết rồi, trời còn chưa sáng mà.」

Đại dương phía sau vẫn còn bị bao phủ bởi bóng tối.

「「「Zzzzzzzz!」 」 」

Những người khác đều đang ngủ.

Tanaka và Kageyama nằm xa khỏi tụi con gái một chút.

Tôi nghĩ họ sẽ không làm gì cả, nhưng tốt hơn hết vẫn phải cẩn trọng.

「Đi với tớ.」

Meiko kéo tôi đi về phía sau nơi ẩn náu.

Trên đường đi, tầm nhìn càng lúc càng tối, và khả năng nhìn đêm của bọn tôi ngày một trở nên kém hiệu quả hơn.

Tuy nhiên, đi được một đoạn thì bọn tôi đã nhìn thấy ánh sáng.

Đó là một cái hồ.

Khu vực xung quanh cái hồ lục bảo rất sáng.

Ánh trăng đã chiếu xuống mặt hồ và chuyện này đã làm xung quanh được chiếu sáng.

Không thể tin được là tôi có thể tận hưởng khung cảnh này ngay trước mắt.

Nhưng chúng ta cần đi vào vấn đề chính nào.

Dẫu thế, tôi cũng biết được có việc gì rồi.

「Shinomiya-kun, hôm nay cậu đã thấy chuyện đó đúng không?」

Meiko ngồi xuống cạnh cái hồ và hỏi tôi.

Không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề.

Nhưng cô ấy không nói 'chuyện đó' là gì, bởi vì cổ xấu hổ.

「Xin lỗi.」

Tôi đã thấy nó.

Cô ấy, thủ dâm.

「Bỏ lời xin lỗi qua một bên, tớ không có gì để bào chữa cả.」

「Không sao đâu, tớ không giận.」

「Thật chứ?」

「Không, thật ra là có.」

Này, ý nào cơ? Tôi đáp lại.

「Tớ có giận, nhưng cũng chịu thôi. Là lỗi của tớ khi làm chuyện đó tại nơi mà cậu có thể nhìn thấy từ trên cao. Đó là lí do cho câu tớ có tức giận hay không, chỉ đơn giản là không có nguyên do cho việc đó.」

「Tớ hiểu rồi. Vậy cậu đánh thức tớ dậy để kiểm tra việc đó hả?」

「Một phần là vậy, nhưng vẫn còn một điều nữa. Tớ đã không thể lên đỉnh tại vì Shinomiya-kun.」

Meiko rút ngắn khoảng cách.

Sau đó, cô ấy vòng tay qua cổ tôi.

Cô ấy ghé mặt lại gần và thì thầm vào tai tôi.

「Cậu phải làm cho tớ 'ra.'」

「Ý cậu muốn tớ sử dụng ngón tay hoặc lưỡi hả?」

「Chưa đủ đâu. Cả thứ này nữa.」

Meiko vuốt ve cơ thể tôi bằng bàn tay phải.

Từ gáy cho đến cổ, rồi đến tận phần bến dưới, cho đến khi chạm đáy quần tôi.

Dù có quần áo, nhưng thật khó để không cứng lên trong tình huống này.

「Làm tình?」

「Đúng! Nếu cậu không phiền, hãy cùng nhau tận hưởng.」

Đây là lần thứ hai có người muốn làm tình với tôi.

Và cũng là một người xinh đẹp nữa.

Tuy nhiên...

「Chúng ta không thể làm tình được, tụi mình không hề có bao cao su.」

Dù họ có muốn như thế nào đi nữa, tôi cũng không thể chấp nhận được.

Bây giờ, việc quan hệ tình dục mà không có bao cao su là không thể được.

Đây là câu trả lời duy nhất tôi có thể đưa ra khi ai đó muốn làm tình.

Tôi nghĩ.

「Tớ có.」

「Huh?」

Meiko lấy ra một cái bao cao su từ đâu đó.

Là bao cao su siêu mỏng cỡ L 0.01 của hãng Yoshimoto.

「Tại sao cậu lại có bao cao su?」

「Nó ở trong ví của Shinomiya đấy.」

「Hả?」

「Hinako tình cờ tìm thấy nó trong lúc giặt đồ. Shinomiya-kun, cậu có thứ này trong ví đúng không? Tớ đã bí mật trả lại cái ví, nhưng lấy đi thứ này để phòng trường hợp cần dùng.」

Đúng, tôi luôn có sẵn 'áo mưa' trong người.

Dẫu cho có là trai tân.

Chà, bởi vì tôi là trai tân.

Ai biết được khi nào tôi mất trinh chứ.

Nên để phòng hờ, tôi luôn để chúng bên người.

Tôi đã cất chúng trong ví một cách cẩn thận.

Thật không may, tôi đã quên béng chúng.

「Vậy, chúng ta có thể 'làm' đúng chứ?」

Meiko cởi quần áo của tôi ra.

Tôi không còn lý do cũng như không có ý định để từ chối.

Mấy ông có thể vào đây để xem hình