Vào mùa hè năm thứ ba của các trường cao trung, trong lúc chờ đợi các bài kiểm tra.
Tôi thấy cảm vui vì kì nghỉ hè đang một đến gần.
(Một khi nghỉ hè, tôi sẽ có một chuyến du lịch sinh tồn ở một hòn đảo hoang.)
Trong thời kỳ phát triển vượt bậc của điện thoại thông minh, thì tôi, Shinomiya Hokage lại cảm thấy hứng thú với những điều sơ khai hơn.
Nói một cách cụ thể, tôi thích ý tưởng sống một cuộc đời nơi hoang dã.
Phóng lao bắt cá dưới biển khơi, ăn các loại nấm.
Tôi mơ về cuộc đời như thế.
Đó là lý do trong tương lai tôi mong ước được sống trên hoang đảo.
Tôi sẽ làm việc, tiết kiệm tiền, mua một hòn đảo và sinh tồn ở đấy.
Đó là giấc mơ thời tấm bé của tôi và cũng là lý do tôi luôn chuẩn bị hành trang đầy đủ.
Ví dụ như trong cặp của tôi có một con dao sinh tồn.
Mọi người sẽ điên tiết lên khi họ thấy được nó mất.
Tôi cũng sở hữu một số công cụ sinh tồn khác nữa.
Tôi luôn trong tư thế sẵn sàng kể cả khi có thảm họa xảy ra ngay lúc này.
Tôi thường xuyên chuẩn bị cho trường hợp khi mọi chuyện tệ đi trông thấy.
Tôi tích lũy kiến thức từ vô vàn cuốn sách, từ các mẩu tin và đoạn video trên mạng.
Tôi trau dồi kinh nghiệm nhằm mục đích tham gia một chuyến hành trình đến hoang đảo.
Tôi không dám nhận bản thân là dân chuyên nghiệp, nhưng tôi chắc chắn rằng mình biết nhiều hơn những gã tay mơ.
「Ouch」
Trong lúc tràn trề nhiệt huyết, tôi bỗng bị thứ gì đó đập vào lưng
Cảm giác dường thứ kia là cục tẩy.
Khi tôi quay lại, tôi thấy những kẻ, thuộc đẳng cấp đầu của lớp, đang hướng mắt về đây.
Bọn họ cười toe toét.
「Ê Hokage! Dùng phân thân chi thuật xem!」
「Đúng đó, thử nói: "Nin! Nin!" đi.」
Tên của tôi là Hokage và bọn họ thường đùa cợt tôi thế đấy.
Tôi không rõ lắm nhưng có vẻ tên tôi trùng với tên nhân vật chính của bộ truyện tranh rất nổi tiếng.
Đó là lý do người khác gọi tôi là "Ninja". Dẫu vậy tôi cũng không quan tâm lắm.
「Nếu được thì tớ đã làm rồi.」
Tôi đáp lại nhưng bọn họ đều bỏ ngoài tai.
Với mấy người ấy, việc tôi trả lời có nghĩa là tôi muốn chấm dứt lời đàm tiếu của họ.
Nếu đấy không phải là phản ứng mà họ chờ đợi thì việc bỡn cợt tôi sẽ kết thúc.
Tôi thuộc nhóm kém cỏi lớp, nhưng không phải nhười tệ nhất.
Không giống như mấy gã otaku cận thị điển hình, dáng người tôi khá bình thường.
Họ chỉ giỡn chơi chứ không bắt nạt tôi.
「Trời ơi! Con mong kì nghỉ hè đến thật nhanh!」
Tôi thở dài, hướng mặt lên trên và ép người xuống bàn, rồi suy nghĩ về những ngày hè.
Sau đó, tiếng chuông vang lên và tôi sẽ ngồi dậy để học—Hoặc đó là những gì đáng lẽ sẽ xảy ra.
「Hở?」
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở một nơi xa lạ.
Là một hang động bí ẩn.
Tôi nằm ngay cửa hang.
Ngoài kia là cả một khu rừng bạt ngàn.
「Đây là mơ ư? Nhưng chân thực quá. Vậy đây là thực tại ư?」
Tôi chắc đây không phải là mơ nhưng dù vậy nó cũng quá phi thực tế đi.
Nhưng, tôi cảm giác đây chính là đời thực.
Bỏ chuyện này qua một bên nào.
「Đó là cặp mình.」
Cái cặp sát bên cạnh tôi.
Bên trong có rất nhiều vật dụng sinh tồn mà tôi có thể sử dụng.
「Mình không hiểu cái gì cả…」
Tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Đây là nơi nào và sao tôi lại ở đây?
「Nhưng...」
Tuy vẫn còn lơ mơ nhưng tôi có thể khẳng định rằng.
「Đây là cơ hội.」
Dù cho là mơ hay thật đi nữa.
Dù sao thì, tôi sẽ tận hưởng chuyến sinh tồn ảo diệu này.
Tôi không hề hay biết chuyến đi này sẽ tuyệt vời đến nhường nào.