Chương 118: Tonkatsu
Sau khi đã chiên qua tonkatsu, tôi nhận ra rằng mình còn thiếu nước sốt.
Tính ra thì ăn với nước tương hay gì đó cũng được, nhưng dù gì đi nữa có sốt để chấm thì vẫn ngon hơn, tôi ngay lập tức cất tonkatsu vào Kho Chứa Vô Hạn và nhanh chóng làm nước sốt.
Mặc dù tôi nói thế, nhưng tôi chưa từng làm qua nước sốt bao giờ, nên tôi sẽ thử làm một nguyên mẫu, nếu thất bại thì đành xài tạm nước tương thôi.
Err, cho đường vào sốt turi (cà chua)…. Không, mật ông sẽ tốt hơn nhỉ? Cùng với đó, một tí nước tương và giấm? Mè trắng và một tí gia vị?
N~ nên dùng cái gì bây giờ? Có nên dùng tỏi gừng không?
“Kiểu như thế này ~?”
Nó khác so với sốt tonkatsu mà tôi mường tượng, nhưng tôi đã có thể làm được sốt tựa tựa vậy. Chắc sẽ hợp với tonkatsu thôi.
“Takumi-sama, đây là sốt ngài làm cho món chiên gọi là tonkatsu à?”
“Vâng, đúng vậy.”
Các đầu bếp ngay lập tức phản ứng khi sốt đã hoàn thành.
“Ch, chúng tôi có thể thử không?”
“…Ah, vâng. Đây, thử đi.”
“Vậy, tôi xin phép.”
Hơn thế nữa, họ đợi với cái muỗng cầm chắc trong tay.
“Onii~chan, Allen muốn ~”
“Elena cũng muốn ~”
“Đây là sốt đấy, mấy đứa biết không?”
“”Không quan tâm, muốn thử ~””
Allen và Elena bắt chước đầu bếp đòi thử sốt chấm.
“Vậy, chỉ liếm một ít thôi, okay?”
“”Yeah!””
Sau khi để 2 đứa nếm thử, vừa đếm giờ ăn, nên tôi bắt đầu dọn đĩa ra.
Và, giờ ăn tối.
Tối nay, chúng toi ăn cùng với Matthias-san, Rebecca-san và Wald-sama vừa mới trở về.
“Có vẻ như Takumi-san đã chuẩn bị bữa tối. Cậu đã làm gì vậy?”
“Món chính là thịt. Tôi hy vọng nó hợp khẩu vị của mọi người.”
“Oh, Takumi nấu hôm nay à? Bất kỳ món ăn nào của Takumi đều rất lạ và siêu ngon. Tôi rất mong chờ đấy ~”
“Ôi trời, Takumi-san không chỉ giỏi làm đồ ngọt, mà còn giỏi nấu ăn nữa, tôi hiểu rồi.”
Matthias-san và Rebecca-san đều rất hứng thú còn Wald-sama lại có biểu cảm như rất mong chờ.
“”Đồ ăn Onii~chan làm, ngon lắm ~”
“Ôi chà, đồ ăn của Oniichan chắc hẳn phải rất ngon nhỉ?”
Khi Allen và Elena tâng bốc tôi, Rebecca nhìn lũ trẻ bằng một nụ cười tỏa nắng.
Bọn trẻ đã hoàn toàn hạ cảnh giác trước Rebecca-san
“Đúng như mình nghĩ, lũ trẻ này dễ thương, phải không ~ Wald-san..”
“Làm ơn, muốn bồng cháu thì hỏi anh hai.”
“Vậy sao~ Wald ác quá ~”
Wald-sama từ chối không do dự khi Rebecca-san giục là phải nhanh có cháu. Có vẻ như anh ta chưa hề tính đến chuyện hôn nhân. Tôi nghĩ rằng quý tộc phải có hôn phu hoặc hôn thê chứ nhỉ, nhưng con thứ không phải là người kế vị thì có lẽ là thoải mái hơn.
“Tới rồi. Takumi, món này gọi là gì vậy?”
Trong khi đang nói chuyện, đồ ăn đã được dọn lên. Và, nhìn món ăn trước mặt mình, Wald-sama ngay lập tức hỏi tên món ăn.
“Nó được gọi là tonkatsu, thịt chiên giòn với vụn bánh mì.”
“Heeh~ tonkatsu, huh~ nhân tiện, đây là thịt gì vậy?”
“Thịt đại tướng Orc.”
“””EHH!?”””
Matthias-san và Rebecca-san hét lên đầy ngạc nhiên.
Thịt đại tướng Orc không ngon à?
“…Con ở Alveil à?”
“Vâng, đúng vậy.”
Wald-sama day trán của mình.
“Tôi nghe rằng cậu đã đến guild mạo hiểm giả hôm nay, cậu không bán nó à?”
“Tôi giữ là toàn bộ thịt trong khi bán mọi thứ khác đó anh biết không?”
“… Tôi hiểu rồi, Takumi, tôi sẽ nói cho cậu điều này. Kể cả quý tộc cũng rất hiếm khi được ăn thịt đại tướng Orc.”
“Thật vậy sao?”
Tôi đã nghĩ rằng quý tộc sẽ chỉ ăn loại thịt cao cấp, nhưng… xem ra tôi sai rồi.
Ở nhà Risner… ah~ hải sản là nguyên liệu chính của họ, nên tôi không thấy thịt nhiều ~
“Yeah, mà cậu có thể ăn nó nếu như vung nhiều tiền, nên chúng tôi cũng không thường xuyên ăn lắm.”
“Heeh~”
Nếu như bạn thường ăn thịt Orc, thứ mà các hộ gia đình bình thường phải tốn nhiều tiền để mua, nghĩ là bạn đang ăn thịt có chất lượng tốt, huh… không ổn rồi. Bởi vì thịt chúng tôi ăn hầu hết là do tự kiếm, cảm giác thật lạ đấy. Ý tôi là, tôi đã nghĩ về việc thỉnh thoảng ăn thịt của quái hạng A Evil Viper đó.
“Mà, tôi sẽ ăn bởi vì đây là dịp đặc biệt.”
“…. Vâng, xin mời. Matthias-san và Rebecca-san nữa, xin hãy ăn trước khi nó nguội.”
“Yeah, hãy ăn thôi.”
“Vậy hãy ăn thôi nào, Takumi-san.”
Những điều mà Wald-sama chỉ ra, tôi đã hơi sốc đấy.
“Allen và Elena nữa, ăn thôi nào.”
“”Yea! Itadakimaasu~”
“Itadakimasu.”
Khi thấy ba người nhà Ruven bắt đầu ăn, chúng tôi cũng bắt đầu theo.
“Cái này ngon quá~ bản thân thịt đại tướng Orc đã ngon rồi, nhưng cách nấu và sốt cũng quá ngon.”
“Yeah, thật tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác giòn rụm bên ngoài đấy.”
“Nó thật sự rất ngon.”
“”Ngon quá~””
“Ohh!”
Uwa~ thịt đại tướng Orc… thật ngon~ nó rất mềm nhưng cũng có độ dai vừa phải và rất mọng nước. Đi với cốt lết thì quả là cặp bài trùng!
Nó có thể được làm theo nhiều cách, không chỉ tonkatsu, mà cả cà ri katsu, sandwich katsu và nhiều cách khác nữa ~ tôi muốn thử hết vào lần tới!
“Takumi, đâu bếp của chúng tôi sẽ nấu được như vầy chứ?”
“Họ đã nhìn thấy tôi làm, nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Wald-sama có vẻ rất thích tonkatsu vì anh ta mỉm cười hài lòng khi biết rằng các đầu bếp nhà mình sẽ nấu được như vậy.
“Cậu biết không? Cái món mà chúng ta ăn trên đường tới đây ấy… cơm cà ri phải không? Có vẻ như món này cũng sẽ hợp với món đó.”
“Nó sẽ là cà ri katsu.”
Wald-sama cũng khá nhanh nhạy đấy. Có vẻ như anh ta đã tự có ý tưởng về món cà ri katsu.
“Oh, có món như vậy à! Tôi muốn được thử ngay bây giờ, nhưng có vẻ hơi vô lý nên tôi muốn được thử vào lần sau.”
“Allen muốn ăn ~”
“Elena nữa ~”
Có vẻ như lần tới tôi sẽ phải làm cà ri katsu rồi.
“À, cà ri và cơm? Đó là gì vậy ? Là tên của một món ăn, phải không?"
Ngay lúc đó, Rebecca-san thắc mắc về hai thứ đó. Matthias-san có vẻ cũng có câu hỏi tương tự khi ông ta nhìn trông như đang tự hỏi mình.
“Umm… cà ri là một thứ giống như súp hầm với một vài loại thảo mộc, bột, và rau củ, và cơm sẽ là gạo trắng.”
Cà ri và cơm rất khó giải thích cho dù tôi được hỏi rất nhiều lần phải không ~
“Gạo trắng, ý cậu là gạo trắng đó hả? Takumi-kun, gạo trắng có thể ăn được sao?”
Khi tôi giải thích về món ăn, Matthias-san la lên vì ngạc nhiên.
“Vâng, trông nó có vẻ cứng, nhưng nó sẽ trở nên rất mềm sau khi nấu. Đó là lý do tại sao ở chỗ của tôi nó được ăn thay cho bánh mì.”
Huh? Cuộc trò chuyện này… có vẻ gần giống như lần tôi nói với Wald-sama trên đường đến thủ đô.
“Thứ đó có vị thật sự rất đơn giản, nhưng nó sẽ trở nên rất tuyệt vời phụ thuộc vào món ăn chung với nó, phải không ~”
Wald-sama bình luận trong sự thích thú.
“Vậy sao? N~ thật là thú vị. Lần tới nếu cậu làm món cà ri và cơm, cậu cũng sẽ để tôi ăn với chứ?”
“Ôi trời, vậy thì tôi cũng xin phép có một phần vào lần tới.”
Mọi người có vẻ đã quyết định ăn cơm cà ri vào lần tới.