Chương 94: Khởi hành
Khi khâu chuẩn bị cho chuyến đi đã xong, chúng tôi chào tạm biệt mọi người trong biệt thự Risner vì đã ở nhờ chỗ họ khá lolaau. Theodore-kun vac Latis-kun trông khá buồn, nhưng sau khi hứa sẽ viết thư cho chúng, chúng tôi đi cùng với Wald-sama và Isaac-san ra khỏi thị trấn.
Cùng với Wald-sama và Isaac-san, Oswald-san và Mars-kun cũng hộ tống chúng tôi tới thủ đô hoàng gia. Oswald-san là một người đàn ông trầm tính khoảng 30 tuổi còn Mars-kun là một anh bạn thân thiện mới có 19 xuân xanh.
2 người họ hình như cũng đi cùng với Wald-sama và Isaac-san từ Shirin bởi vì họ cũng đã được chuyển công tác đến thủ đô.
“Đừng đến gần chân ngựa nha mấy đứa, nguy hiểm đấy, hiểu chưa?”
“Kyan (Rõ rồi~)”
“Naa~( Bọn em sẽ ổn thôi~).”
“Pii.”
“Garu.”
Trong chuyến đi này, Joule và mấy đứa khác sẽ đi cùng chúng tôi, nên tôi gọi chúng ra khi đã rời khỏi thị trấn. Dĩ nhiên, tôi làm mọi người nghĩ chúng còn nhỏ bằng cách cho chúng xuất hiện ở dạng tí nị, trừ Bolt.
Và sau khi nhắc nhỡ, chúng đều ngoan ngoãn đáp lời. Để đánh lừa mấy người đồng hành cùng chúng tôi, Joule và Feat ngoài Thần Giao Cách Cảm cũng đáp lại bằng tiếng thú.
Khi đã xong khâu chuẩn bị và ngay lúc chúng tôi chuẩn bị xuất phát, một vấn đề nhỏ xảy ra.
“Cưỡi với Onii~chan~”
“Elena cũng muốn~”
“....”
Cả 2 đều muốn cưỡi chung ngựa với tôi, nhưng.... chúng tôi vẫn chưa quyết định ai sẽ cưỡi với tôi trước.
Không có vấn đề gì khi tôi chở một đứa trong buổi tập lần đó.
Tôi đã thử cho chúng ngồi thử chung với Isaac-san, và cũng không có vấn đề gì xảy ra hết.
Tuy nhiên, tôi đã thử lần lượt và đổi vị trí của 2 đứa, nên cũng không vấn đề gì khi Isaac và tôi quyết định chở ai trước.
“Vì mấy đứa sẽ đổi chỗ giữa đường, hay là một trong 2 đứa đi chung với Isaac-san đi?”
“”Không~””
“.....”
Ah~ không ổn rồi, có vẻ 2 đứa sẽ không đổi ý dù trời sập đâu.
.....Vậy thì, tôi nên làm gì bây giờ~
“Xem nào, Takumi-san, hãy lên ngựa trước đi.”
“Eh? À, vâng.”
Khi đang bối rối không biết lamc gì, Isaac-san bảo tôi lên ngựa, nên tôi làm như được bào. Rồi anh ta bưng Elena lên và đặt cô bé ngồi phía trước tôi.
Tiếp theo, anh ta bưng Allen lên và đặt đằng sau tôi.
“Allen-kun, ôm chắc cổ và vai của Takumi-san vào.”
“Okay!”
“Ehh!?”
Isaac-san để Allen đứng trên mông ngựa, và nó đang ôm tôi như thể tôi đang cõng nó vậy.
Thế này.... chắc không phải đâu, nhỉ~....
“....Isaac-san, di chuyển thế này không ổn đâu nhỉ?”
“Nếu là Allen-kun và Elena-san thì chắc không sao đâu. Để đề phòng, thì cứ buộc Allen vào người cậu đi.”
Thiệt hả trời!? Tôi sẽ để ngựa phi nước đại trong khi Allen đứng như vậy sao?
Và Isaac nhanh chóng lấy ra một sợi dây buộc dạng thắt lưng, rồi buộc Allen vào người tôi.
“Này! Isaac-san, cái thắt lưng này làm gì vậy!?”
“Tôi nghĩ nó sẽ cần thiết, nên tôi chuẩn bị nó để đề phòng luôn.”
Whoa.... một sự chuẩn bị đầy chất lượng.....
Allen vui vẻ ôm chặt cổ tôi, nhìn về trước trong khi đung đưa chân trong không khí còn Elena thì đang nhìn phía trước ngắm cảnh.
(Oh~ nhìn vui nhỉ?)
(Fufufu, trông cậu ta có vẻ vui)
Joule và Feat thì nhìn chúng tôi như thể đang thấy gì đó ấm áp lắm.
Có lẽ không ai ở đây sẽ cười chúng tôi đâu.
“Ok, có vẻ như mọi người xong hết rồi. Vậy thì, xuất phát thôi~”
““Xuất~phát!!””
“.....”
Allen và Elena giơ nắm tay thẳng lên trời để đáp lại lời của Wald-sama. Tôi thở dài và bắt đầu cưỡi ngựa. Sự khó chịu thật kinh khủng lúc ngựa mới cất vài bước, nhưng nó biến mất sau khi cưỡi được một lúc. Hơn nữa, tôi quen với nó ngay lập tức luôn?
“”Tới kìa~””
Một lúc sau khi rời khỏi thị trấn, Allen và Elena bất thình lình la lên.
“Thật sao!? Oswald, Mars. Xác nhận có quái vật không?”
“Có thưa ngài. 3 con sói đằng trước!”
Wald-sama có thể đoán được lời nói của bọn trẻ có ý gì và lập tức thông báo cho cấp dưới của mình. Và, không lâu sau, mấy con sói xuất hiện trước chúng tôi.
Allen và Elena đang ở trên lưng ngựa với tôi, nên chúng đang cáu kỉnh vì không thể xuống ngựa để bem lũ sói.
“Sói, huh. Có nên đi tiếp không? Hay là chúng ta xuống ngựa?”
“Không cần đâu. Bolt, nhờ chú xử lý nó nhé?”
“Pyuruu~”
Isaac-san đang hỏi Wald-sama, nhưng tôi cắt ngang và bảo Bolt xử lý lũ sói.
Bolt kêu lên một tiếng và bay thẳng đến lũ sói.
“Pyui~”
“””Gyaun!”””
Bolt phóng sét từ bầu trời xuống lũ sói. Lũ sói bị đánh bại ngay lập tức. Và, nó nhặt một con sói bằng móng vuốt rồi mang đến cho tôi hiện đang ngồi trên lưng ngựa.
“Pyuru.”
“Cám ơn, Bolt.”
Khi tôi bỏ xác con sói vào Kho Chứa Vô Hạn, Bolt bay đi nhặt con khác.
“Takumi-san thật sự không có giới hạn gì hết.....cậu thậm chí còn không dừng để xử lý đống xác đó à?”
“Mà, đó là Takumi-san mà. Nó giúp cho con đường không bị nhuốm máu, vì đây là đường chính mà lại.”
“Dù là bọn chúng không mạnh, nhưng đánh một đòn mà toang hết cả lũ như này thì....”
“Không hổ danh Thunderhawk!”
“Hahaha~”
Tôi nghe cả giọng thán phục và giọng chịu thua từ Wald-sama và những người khác. Bởi vì Bolt một mình gánh việc đập lũ sói mà, và chúng bị giật điện lần này. Trông họ có vẻ ngạc nhiên vì không có máu chảy ra. Bởi vì sẽ có khả năng quái vật bị thu hút bởi mùi máu. Nhưng bạn thấy đấy~ Allen và Elena hầu hết đều đá chết mấy con quái vật, còn Joule và Feat thì tông vào chúng, nên việc máu bắn tung tóe là khá hiếm đối với chúng tôi~
“Pyuru?”
“Không có gì hết. Cám ơn vì đã nỗ lực.”
“”Cám~ơn~””
“Pyuru!”
Bolt đậu trên tay tôi sau khi đã mang ba cái xác về và đang nghiêng đầu kiểu “Có chuyện gì thế?”, nên tôi vỗ đầu nó cảm ơn.
“Wald-sama, chúng ta đi chứ?”
“Ou, đi thôi.”
Chúng tôi lại để ngựa chạy, dừng lại để nghỉ sau một quãng dài và đến một ngôi làng nhỏ vào chập tối. Chúng tôi sẽ ở lại đây hôm nay.