Chương 23 - Chuyện cơm bữa
Dịch bởi: Zyy
Biên tập: MeoRung
Đôi lời từ nhóm dịch: Tình hình là team chúng mình từ đây tới qua tết ai cũng có việc riêng của mình hết. Nên có lẽ tiến độ sẽ chậm hơn so với 7c/tuần. Mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này nha.
—
""Đánh thắng rồii~!""
Allen và Elena quay lại như chưa có chuyện gì xảy ra, trong khi kéo hai vuốt trước con Xích Lang đã đo ván phía sau...
Hai đứa đã thực thi đúng câu lệnh “đồ ma thú rơi, nhặt về cất túi” tiếp thu từ hầm ngục.
Cơ mà… tôi nên ngăn hai đứa kéo cái xác to lớn của Xích Lang bằng cơ thể tí tẹo của chúng…cái mà làm mọi người đây càng là sốc hơn…
"À, ừ. Làm tốt lắm~ Hai em không bị thương chứ?"
"Không."
"Không thương~"
Trước tiên, hãy xoa đầu khen hai đứa vì hành động tuyệt vời này đã. Cái này đã thành thông lệ rồi. Nếu tôi không làm vậy, hai đứa sẽ nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
"À~, còn nữa. Lần này, anh và những người khác sẽ chiến đấu với lũ ma thú, tại sao Allen và Elena không nghỉ một ngày nhỉ?"
""Hiểu rồi~""
Tôi nói với chúng trước khi tôi quên. Có 15 người lớn kinh nghiệm đầy mình ở đây, Allen và Elena chắc không cần phải ra tay đâu.
Hai đứa nghiêng đầu bối rối, nhưng dường như chúng đã hiểu. Như thế này, ngay cả khi chúng tìm thấy một con ma thú, chúng cũng sẽ không liều lĩnh tấn công nó.
"Oi! Vừa nãy cái quái gì vậy xảy ra vầy!"
“Móa~ hai nhóc theo cậu vừa làm gì thế?”
Kể cả anh hỏi tôi điều gì xảy ra…
"Xích Lang là ma thú hạng C đấy!"
“Không phải chính ngài Wald-sama cũng đánh giá hai đứa là mạo hiểm giả hạng C sao?”
"Chứ không phải là cậu để cho đối thủ mất cảnh giác vì bọn trẻ à!?”
Hở!? Mấy anh có thể diễn giải theo cách đó à?
“…Tùy ngài nghĩ sao thì nghĩ, mà nhớ không lầm thì tôi đã kể cho ngài nghe về việc tôi đã tìm thấy những đứa trẻ này như thế nào rồi mà nhỉ?”
"Nói về việc chúng là trẻ mồ côi phải không? Có vấn đề gì với cái đó à?"
... Thật à?
Chẳng lẽ ngài không nhận ra điều gì sao...
Ngài, làm thế nào ngài lại muốn tôi tham gia vào ủy thác thế?
"Tôi đã nói với ngài là tôi tìm thấy những đứa trẻ này bị suy dinh dưỡng trong rừng Gaya."
"Đúng là ta đã nghe nói thế."
"!!"
Wald-sama có vẻ như vẫn chưa hiểu, nhưng cái đầu tóc bạc, mắt xanh xám của phó đội trưởng Isaac Risner-sama cuối cùng cũng nhận ra gì đó. Ngài ấy mở to mắt ngạc nhiên.
"... Ý cậu là ‘hai đứa vốn dĩ sinh sống trong khu rừng đầy ma thú này’... phải không?"
"Ah!!"
Với những lời của Risner-sama, Wald-sama cuối cùng cũng hiểu.
"Đúng vậy. Hai đứa đã đánh bại lũ ma thú hết con này tới con nọ, hoặc trốn khỏi chúng để sinh tồn? Tôi không biết chúng sống như thế nào cho đến bây giờ, nhưng chắc chắn đã sinh tồn được trong khu rừng được vài ngày trước khi gặp tôi."
"......"
Mọi người đều không nói nên lời.
Mọi người đều biết sự khủng khiếp của khu rừng này. Vì lý do đó, họ có thể tưởng tượng những ngày Allen và Elena sống ở đây hẳn phải khắc nghiệt đến thế nào.
"Dù sao đi nữa. Những đứa trẻ này vốn đã mạnh mẽ từ trước nên dù ngài có hỏi, tôi cũng không biết trả lời sao hết."
Tôi vừa nói vừa vỗ đầu Allen và Elena ở hai bên mình.
Nếu tôi nói như vậy thì chắc sẽ không có ai hỏi thêm nữa.
"Vậy thì, cho ngài này."
Để không vòng vo chủ đề này nữa, tôi đưa Xích Lang đã bị đánh bại cho Wald-sama.
"Ah?"
“Các kỵ sĩ đang thu thập những con ma thú bị đánh bại phải không?”
"Đúng là vậy..."
Những con ma thú bị đánh bại ngay lập tức được các kỵ sĩ thu thập, rồi trả tiền sau. Một mức giá phù hợp tùy thuộc vào công sức sẽ được thanh toán riêng biệt với khoản thanh toán của ủy thác.
Tôi nói rồi, tại sao mặt ngài vẫn phức tạp như vậy?
“……Mấy cậu có thể giữ nó.”
"Được thật không?"
"Được. Nếu ta nhận lấy, ta sẽ cảm thấy tội lỗi vì nhận không đồ của hai nhóc này mất... à mà Takumi, cậu có túi ma thuật không? Cần ta cho mượn không?"
"Không, không cần của ngài đâu."
Tôi được cho biết là bọn tôi có thể thu hoạch con Xích Lang này.
Bởi vì ma thú này đã bị đánh bại hoàn toàn chỉ bởi Allen và Elena nên ngài ấy sẽ cảm thấy xấu hổ nếu nhận nó.
Mặc dù ngài ấy không cần phải lo về việc đó~ Nhưng, nếu ngài ấy nói vậy, thì tôi cũng không cần khách khí ha.
"... <Vô Hạn Kho Chứa>? Là ma pháp hệ không - thời gian..."
"Hở!?"
Rudolph-san chỉ tôi khi tôi thu thập Xích Lang.
Làm sao anh ấy biết được!?
Tôi đã hơi ngạc nhiên vì nhận định bất ngờ của anh ta!
"Dòng ma lực của Túi Ma Thuật và Vô Hạn Kho Chứa hơi khác nhau. Thứ trên thắt lưng của cậu chắc chắn là Túi Ma Thuật, nhưng nơi cậu cất không phải trong đó phải không?"
"......"
Điều đó làm tôi ngạc nhiên. Nghĩ đến việc anh ta có thể phân biệt được sự khác biệt của dòng chảy ma lực giữa Túi Ma Thuật và Vô Hạn Kho Chứa…
"Thật tuyệt vời. Anh nhạy cảm tới mức nhận ra được sự khác biệt nhỏ như vậy trong dòng chảy ma lực đấy."
“Tất nhiên, chỉ có mấy người nhạy cảm mới ma lực mới nhận thấy được thôi.”
Năng lực bản thân thành thạo như một kỹ năng à... Đúng như mong đợi ở hạng A. Quả thực không phải người bình thường.
Những người khác ngoài Rudolph-san trông có vẻ ngạc nhiên. Tôi vốn không có ý định che giấu mãi nhưng không ngờ lại bị vạch trần sớm vậy.
Nhưng, như thế này, tôi sẽ có thể sử dụng nó mà không cần lo gì nữa, nên mấy vị không cần để ý đâu nhể?
Việc khảo sát khu rừng đã được tiếp tục.
Và rồi, sau một lúc――
""Ah!""
Allen và Elena bất ngờ chạy đi và ngồi xổm xuống gốc cây.
N? Có cái gì à? À, là một gốc thảo dược.
""Đây!""
Thứ mà cả hai mang về là Ma Linh Thảo.
=====
Ma Linh Thảo
Một loại thảo dược mọc ở những nơi có nồng độ ma lực cao trong không khí.
Cần điều kiện đặc biệt để phát triển. Không có tiền lệ thành công trong việc gieo trồng nó cho đến nay.
Một thảo dược hữu ích chủ yếu được sử dụng để chế ma dược.
=====
"Hai đứa làm tốt lắm~ Tuy nhiên mấy em thấy đấy~..."
""Không được~?""
Đây là một thảo dược mà chúng tôi đã từng thu thập trong mấy ủy thác trước đây. Hai người nhớ rất tốt.
Nhưng hiện tại chúng tôi đang làm việc theo đoàn nên tôi không thể tách ra một mình được.
Chuyện này không tốt. Nếu bình thường tôi đã đi rồi...
Tôi liếc nhìn Wald-sama. Sau đó, Allen và Elena cũng nhìn ngài ấy.
Sau đó, một lần nữa.
""Không được~?""
Họ cầu mong với đôi mắt cún con.
Là tôi, tôi đã đầu hàng rồi. Còn Wald-sama thì sao...?
"...Miễn là mấy đứa đừng để lạc phía sau, còn lại ta không quản."
Ngài ấy nhắm mắt trả lời Allen và Elena.
Kể từ khi nghe về quá khứ Allen và Elena cách đây không lâu, các kỵ sĩ khác nhìn hai đứa với vẻ mặt ấm áp hơn nhiều.
Allen và Elena cũng cảm nhận được điều đó, chúng đã có thể giao lưu đơn giản với họ rồi.
Hai đứa xem như khá được ưa thích, nhưng như thế khá là tốt.
Yeah, tất cả đều tốt... chắc thế?
“Đừng đi xa quá đấy.”
""Ừ~m""
Allen và Elena được cho phép bắt đầu chạy tới chạy lui một cách hăng hái. Chúng thu thập từng loại thảo dược và trái cây.
Cơ mà, tôi chưa dạy hai đứa về phân bố của các loại thảo dược quanh đây mà nhỉ? ...chúng đã từng gặp mấy cây tương tự trước đây à?
…Khi tôi gặp hai đứa lần đầu tiên ở Rừng Gaya, đúng là tôi thực sự đã thu thập nhiều loại thảo dược khác nhau vào thời điểm đó. Nhưng, tôi thu thập chúng một mình, hai đứa nhìn tôi nhặt là nhớ được à?
Đúng là thông minh~
Cơ thể tôi được nhét vào đủ loại kiến thức nên tôi làm việc đó rất dễ dàng, nhưng những đứa trẻ này thực sự rất có thiên phú đấy~
"Anh~h."
"Nhận này~"
Allen và Elena dường như lại tìm thấy thứ gì đó và chạy đến chỗ tôi. Sau đó, hai đứa chỉ tay vào một tảng đá lớn, cố gắng chỉ cho tôi thứ gì đó.
Khi tôi nhìn về hướng cả hai đang chỉ, tôi thấy rêu mọc dưới bóng khối đá.
Tôi hiểu rồi. Cái này không thể thu thập được nếu không có găng tay. Những đứa trẻ này thậm chí còn nhớ cả phương pháp thu thập thích hợp.
=====
[Rêu Nham Thủy]
Một loài rêu màu ngọc lam mọc ở những nơi ẩm ướt, tối tăm. Đặc biệt là trong bóng râm của đá.
Gây phát ban khi tiếp xúc với tay trần.
Làm thuốc trị ngứa khi phối hợp với nhiều loại thảo dược khác.
=====
"Cái gì thế?"
“Đấy là Rêu Nham Thủy phải không? Chúng thực sự là những đứa trẻ thông minh.”
Tất cả các thành viên dừng lại và nhìn vào bóng của tảng đá.
Hầu hết mọi người đều nghiêng đầu bối rối, nhưng Risner-sama có vẻ nhận biết chuyện gì. Ấn tượng của tôi về đầu óc anh ấy không hề sai.
"Đây là chủ dược dùng làm thuốc trị ngứa ngoài da. Đội trưởng, trước đây anh than thở khi không bán thuốc trị ngứa phải không? Thảo dược này dùng để chế thuốc đấy. Sở dĩ thuốc không bán được nhiều như vậy nữa là do việc thu thập Rêu Nham Thủy gần đây đã giảm đi."
"Chủ yếu dùng làm thuốc trị ngứa da" Risner-sama nói nghe hay đấy, nhưng... nói cách khác, đồng nghĩa với, là thuốc trị nấm chân cho vận động viên nhỉ.
Wald-sama… ngài có bàn chân của vận động viên phải không…
Là? Tại sao có nhiều người nhìn chằm chằm vào rêu này thế? Các anh cũng vậy à!?
"Thật à!? Tuyệt! Gom nó lại nào!"
"Đội trưởng, không được!"
“Wald-sama, dừng lại!”
Wald-sama, người thực sự muốn một loại thuốc trị ngứa, nhanh chóng tiến tới phía đám rêu. Cả Risner-sama và tôi đều hoảng sợ ngăn ngài ấy lại.
"Đội trưởng, nếu anh chạm vào nó bằng tay không thì sẽ bị phát ban đó. Làm ơn, hãy suy nghĩ một chút tại sao những đứa trẻ đó không tự mình nhặt nó mà lại gọi Takumi-san đi! Dù tôi đã bảo anh 'Đừng làm việc theo bản năng' rất nhiều lần rồi." Hơn nữa―――"
Risner-sama bắt đầu bài giảng của mình. Các kỵ sĩ khác coi đây là chỉ là thường ngày. Làm phó đoàn cho một đoàn trưởng toàn hành động theo bản năng có vẻ mệt nhỉ.
Trong khi bài giảng vẫn bên tai, tôi đeo găng tay da, cạo sạch rêu bám trên đá rồi gom chúng lại.
Tuy nhiên, ngay cả khi tôi đã thu thập xong rồi thì cái bài giảng này vẫn chưa kết thúc.
Nó vẫn chưa hết à?
Tôi xác nhận với các kỵ sĩ khác.
"Khi nào việc này sẽ kết thúc?"
"Nó sẽ không kết thúc trong một giờ nữa."
... Giờ nữa? Không~ Tôi không thể đợi lâu đến thế được...
Có cách nào không ta...
“Giải phóng vũ khí tối thượng thôi nào…”
“Vũ khí tối thượng… à?”
"Được rồi. Allen, Elena. Lại đây―――"
Tôi thì thầm vào tai chúng và chỉ hai đứa về phía Risner-sama.
"Hở?"
Cả hai tiếp cận Risner-sama và kéo gấu quần áo của anh ta lên. Risner-sama nhận thấy điều đó và dừng bài giảng của mình lại.
"Có chuyện gì thế hai đứa?"
"Đây."
"Cho anh."
Allen và Elena đưa cho Risner-sama Rêu Nham Thủy đã thu thập được.
“Hai đứa cho anh cái này à?”
Risner-sama cúi xuống kiểm tra bên trong chiếc túi và xác nhận lại với Allen và Elena.
"Vâng."
"Cho anh~"
"Cảm ơn rất nhiều."
""Vâng!""
Cuối cùng bài giảng vô tận này đã kết thúc.
Allen, Elena. Hai đứa làm tốt lắm!