Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
Trong cái chuyến dã ngoại đó, tôi đã nhìn thấy xác của Kamino ngay trước lúc mình chết và đã cảm thấy rất tuyệt vọng.
Tôi thật sự muốn nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.
Có rất nhiều chuyện tôi đã không nói ra được vì mắc cỡ.
Tôi luôn muốn nói với cô ấy lời cảm ơn, và câu ‘Tôi yêu cậu. Hãy hẹn hò với tôi nhé’.
“Tôi thấy hối tiếc vì đã không làm việc đó. Tôi cũng đã không thể chấp nhận được thế giới này. Nên là, không phải là tôi không hiểu được nỗi đau của cậu.” (Velt)
Tôi ngồi dựa vào một thân cây lớn bên cạnh Kagami đang nằm bất tỉnh, và lẩm bẩm những lời đó.
Kagami vẫn chưa tỉnh lại.
Trong thế giới này, nếu như tôi tung ra một đòn kết liễu vào cậu ta ngay bây giờ thì cũng không có gì sai.
Thế giới này khác với thế giới trước đây của chúng tôi.
Cho dù tôi có giết cậu ta trong tình huống này đi nữa, thì tôi vẫn không bị xem là một tên giết người.
Nhưng mà…..…mặc dù tôi đã nói là sẽ giết cậu ta cho bằng được……..
“Vậy………….sao………………” (Mackey)
Kagami bỗng nhiên lên tiếng.
“Tch, cậu vẫn còn sống à.” (Velt)
“Ahaha, nghe được những lời đó từ chính miệng của cậu thì thật là buồn cười đấy~, rốt cuộc cậu cũng không thể nào giết tôi……….ahh ow, tôi thật sự đã ép bản thân mình quá mức rồi.” (Mackey)
Đúng vậy, tôi không thể giết được cậu ta.
Cho dù tôi có muốn giết cậu ta nhiều thế nào đi nữa, rốt cuộc, tôi cũng không thể nào làm được.
Tôi vẫn còn cơ hội để làm việc đó ngay lúc này. Nếu như tôi muốn kết thúc cuộc đời cậu ta, thì tôi có thể làm ngay bây giờ.
“Thế cũng được mà. Asakura-kun………..thế mới đúng là cậu chứ………..” (Mackey)
“Kagami…………” (Velt)
Cậu ta chắc chắn không còn chút sức lực nào để giở trò được nữa.
Kagami tiếp tục nói trong lúc chậm rãi nâng người mình lên.
“Này, Asakura-kun, tôi~……………nếu xem thế giới này là bình thường và dùng nó để đánh giá tôi, thì tôi thật sự điên loạn đến như vậy sao~?” (Mackey)
“Haa?” (Velt)
“Cậu biết đấy~, tất cả những gì tôi làm là chuẩn bị tình huống và viết kịch bản, đúng không? Chính những kẻ khác mới là người thực hiện nó. Bọn chúng bắt cóc, buôn bán nô lệ, giết gia đình của Miyamocchan, giết và cưỡng hiếp những high-elf và còn cười khi làm việc đó. Nó cũng giống như lúc mà tôi buôn bán với những người giàu có tại Shiromu. Bọn chúng chơi đùa với những sinh vật sống khác mà không màng đến cảm xúc của họ. Trận chiến này cũng giống vậy. Tôi là người đã khởi xướng nó, nhưng chính bản thân hoàng tử Ragaia mới là người bắt đầu trận chiến. Trong thế giới này, những tên nhóc 15 tuổi cầm vũ khí và được mọi người gọi là người hùng, nhưng ở thế giới của chúng ta, về cơ bản thì nó cũng giống như những bậc cha mẹ khóc một cách đầy tự hào cho người con của mình và nghĩ rằng nó đã về với chúa sau khi người con đó đi đánh bom liều chết và khiến cho nhiều người bị liên lụy vào. Tại sao tôi lại là kẻ duy nhất…………bị gọi là điên loạn chứ?” (Mackey)
Đó không phải là một lời than thở, có vẻ như cậu ta đang muốn thử tôi bằng câu hỏi đó.
Cậu ta đang cố đánh bại tôi trong một cuộc tranh luận bằng cách đưa ra những lý lẽ thông thường của thế giới này và sự vô nhân đạo của nó sao, sau khi tôi đã nói cậu ta là một tên rác rưởi?
“Nhắc mới nhớ, mặc dù nội dung câu hỏi có khác nhau, nhưng tôi cũng bị hỏi y như vậy bởi Samejima và đã không thể nào trả lời được cậu ta.” (Velt)
“Từ Samecchi sao?” (Mackey)
“Đúng vậy. Cậu ta nói rằng mình không thể nào làm được gì khác ngoài việc suy nghĩ như một quỷ vương, về việc phải giết con người………..và nói rằng cậu ta đã tới một nơi mà không thể nào quay trở lại được nữa.” (Velt)
“Hm~m………vậy có khi nào cậu ta cũng giống như tôi không? Vì cả hai chúng tôi đều đã không thể quay trở lại được nữa.” (Mackey)
“Tôi không biết. Cả hai người các cậu đều có hoàn cảnh riêng của mình, nhưng tôi…….không muốn nói rằng cậu ta cũng giống như cậu đâu.” (Velt)
“Ahhahhahha, đừng có né tránh câu hỏi. Nếu như cậu không thể trả lời được, thì cứ nói ra đi. Mà, nếu như nó đơn giản tới mức cậu có thể trả lời được thì chiến tranh đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu rồi. Cậu thật sự vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm………chỉ biết tận hưởng thế giới rác rưởi này từ phía bên ngoài………..cậu thật sự rất thiếu kinh nghiệm.” (Mackey)
Đúng là như vậy, không đời nào tôi lại có thể trả lời được. Tôi thật sự không biết phải trả lời ra sao.
Không đời nào mà tôi, một kẻ đã quyết định sẽ không tham gia vào chiến tranh cách đây 5 năm và chỉ đứng nhìn tương lai của thế giới, lại có thể tìm ra được câu trả lời cho chuyện đó.
Chắc chắn là ngay cả Forna và những người anh hùng khác của thế giới này cũng không thể nào tìm ra được câu trả lời.
Tuy nhiên, cho dù là thế, nếu như tôi buộc phải nói một vài từ thì……..
“Hmph, cho dù có than thở thế nào đi nữa, thì cậu vẫn đúng là một tên vô dụng.” (Velt)
“Oya?” (Mackey)
“Không phải là quá tiện nghi cho cậu khi mang ra mấy cái lý lẽ thông thường để lên mặt dạy đời sau khi nguyền rủa thế giới này và sống theo cách mà cậu muốn sao?” (Velt)
“Geez~, cậu đúng là thẳng tính thật đấy!” (Mackey)
Thậm chí sau cái ngày mà Samejima chết, tôi đã không làm bất cứ gì khác ngoài việc hối tiếc.
Bởi vì tôi hối tiếc vào cái ngày mà Samejima chết, nên tôi đã cố cứu Miyamoto để chứng minh điều đó, nhưng liệu kết quả có thật sự đúng như mong muốn của tôi không.
Gánh nặng của Miyamoto đã phần nào vơi đi, nhưng bản thân tôi lại không cảm thấy là tôi đã làm được gì cho cậu ta.
Và bây giờ, thay vì cố gắng để cứu Kagami, tôi thậm chí còn không có cảm giác muốn cứu cậu ta.
Bất kể là tôi có làm gì đi nữa, thì một tên ngốc như thế có rất ít cơ hội để được cứu, cho dù có làm việc đó, mọi thứ rồi cũng sẽ quay lại như cũ mà thôi, vì thế tôi lại một lần nữa cảm thấy tự ghê tởm bản thân mình.
“Nên là, bỏ chuyện đó qua một bên, bây giờ cậu định làm gì? Mà có lẽ là cậu sẽ bị bắt và nhận bản án tử hình thôi.” (Velt)
“Haha, đương nhiên là tôi sẽ bỏ chạy rồi, đừng có nói những chuyện đáng sợ như vậy chứ~. Bên cạnh đó, tôi vẫn còn con tốt hữu dụng Maney-chan của mình cùng với tổ chức Tình và Tiền. Tôi có thể tận hưởng một cuộc sống mà tôi mong muốn. Nhưng có lẽ là tôi sẽ phải hạn chế dính vào những tội ác trong một khoảng thời gian.” (Mackey)
“Uh…cậu vẫn chưa rút ra được một bài học nào sao! Nghiêm túc mà nói, nếu như kết liễu cuộc đời của cậu tại đây thì sẽ……..” (Velt)
“Không thể tránh được. Vì lý do nào đó, tôi đã có được một cuộc đời thứ hai, nên thay vì để lại tiếng xấu và chết đi, thì tận hưởng nó và chết đi nghe có vẻ tốt hơn nhiều.” (Mackey)
Tôi cố đấm tên này thêm một lần nữa, bàn tay của tôi co lại và đấm thẳng vào mặt Kagami trước khi tôi kịp nhận ra.
Nhưng, cậu ta bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt của tôi, trong khi đáng ra cậu ta không thể nào di chuyển được với những vết thương đó mới phải.
“Hả……..cậu ta đã biến mất………..” (Velt)
Không, cậu ta không hề biến mất.
Có ai đó đã cứu Kagami.
Là kẻ nào?
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói bỡn cợt từ phía bên phải mình.
“Tôi sẽ bảo vệ Mackey! Vì tôi vẫn chưa nhận được tiền lương của mình mà!” (Maney)
“Waao, cô đến đúng lúc đấy! Đúng như mong đợi từ Maney-chan của tôi!” (Mackey)
Maney Mouse! Tại sao cô ta lại ở đây!
“Ngươi là kẻ đang chiến đấu với Ura………..chuyện gì đã xảy ra với Ura?” (Velt)
“Geez, ngừng lại được không! Công chúa Ura thật đáng sợ! Cực kỳ đáng sợ luôn đó! Maney đã bỏ chạy khỏi cô ta.” (Maney)
Không thể nào, có chuyện gì đó đã xảy ra với Ura rồi sao!
“Ng…ngươi! Cái quái gì đã xảy ra với Ura! Mau trả lời ta! Không thì ta sẽ giết ngươi!” (Velt)
Ngay lúc mà tôi vô thức hét lên như vậy…………………
“Makyokushin Karate, Đá Bay Ngang!” (Ura)
“Uwa, uwaaaaaaaaa, chạy thôiiiiii!” (Maney)
“Tch, nữa sao……..nhanh thật đấy!” (Ura)
Một ánh chớp lóe lên ở phía sau Maney.
Ura vẫn hoàn toàn ổn…….hơn nữa, cô ấy cũng không hề bị thương.
“Chào…….Ura.” (Velt)
“Velt! Có vẻ như là anh vẫn ổn!” (Ura)
“Ừ. Mà chuyện gì đã xảy ra với cô thế? Không phải là cô đang chiến đấu với cô ta sao?” (Velt)
“U…umu, à thì……..cô ta chạy từ nơi này sang nơi khác bằng một năng lực kỳ lạ, nên em cũng không thể đánh trúng một đòn nào……..” (Ura)
Nếu suy nghĩ kỹ lại thì, không đời nào Ura lại thua một kẻ chuyên làm trò hề giống như Maney.
Tuy nhiên, nếu xem xét việc Kagami vẫn luôn giữ cô ta bên mình, thì cậu ta phải có một mục đích đằng sau việc đó.
“Hee~, cô đúng là rất đáng kinh ngạc đấy~, Ura-chan. Karate…………..hay lắm~, tôi có thể cảm thấy được ý chí mà Samecchi muốn truyền lại.” (Mackey)
“…………Đây là khuôn mặt thật của Mackey Mouse sao. Có vẻ như ngươi đã bị Velt đập cho ra bã, nhưng…….ngươi biết cha ta à?” (Ura)
“Chắc vậy~. Về cơ bản thì bọn ta giống như là bạn cũ của nhau. Cùng với cả Velt-kun nữa.” (Mackey)
Vào lúc đó, Kagami bắt đầu nói với Ura bằng một vẻ thích thú tò mò trong lúc bám vào người Maney.
Và rồi, cậu ta nhếch miệng cười đầy ẩn ý.
“Cả cô cũng bị điên mà nhỉ.” (Mackey)
“Hả?” (Ura)
“Gia đình và đất nước của cô đã bị hủy diệt bởi loài người, và loài quỷ các người cũng đã hủy diệt những đất nước của loài người. Nhưng cho dù là thế, làm cách nào cô lại có thể bình thản giữ bộ mặt đó khi ở bên cạnh Velt-kun như vậy chứ?” (Mackey)
Tch, tên này đúng là………..
“Kagami, cậu thật sự muốn tôi cho cậu nhìn thấy địa ngục lần nữa sao?” (Velt)
Tôi chỉ tay về phía Kagami, nhưng ngay lúc đó, Ura nắm lấy cổ tay tôi với một vẻ mặt bình thản.
“Ura…….?” (Velt)
“Em không sao, Velt. Em đã không còn cảm thấy khó chịu trước những trò khiêu khích như thế nữa rồi.” (Ura)
Ura bình tĩnh mỉm cười và chỉ ngón tay về phía Kagami.
“Ta sẽ trả lời ngươi. Ngươi hỏi tại sao ta lại ở bên cạnh Velt ư? Ta đã yêu anh ấy, nên chuyện đó cũng không thể tránh được!” (Ura)
“…………………………Wa~o.” (Mackey)
“Cho dù Velt có là một bán nhân đi nữa, thì ta vẫn sẽ yêu anh ấy. Đúng vậy. Đây không phải là mấy chuyện liên quan tới con người, ta chỉ yêu Velt mà thôi, và anh ấy lại tình cờ là một con người.” (Ura)
Tôi không ngờ được là Ura lại nói như thế………………bởi vì câu trả lời đó có hơi quá, nên đóng vai tsukkomi chỉ khiến tôi trông có vẻ ngu ngốc mà thôi.
Tuy nhiên, nói như thế có lẽ sẽ thật sự hiệu quả hơn nhiều nếu so với việc tranh cãi bằng lý lẽ.
Dù sao thì, câu hỏi mà Kagami đã đưa ra chỉ là một lời đùa cợt mà không hề có ý nghĩa sâu xa nào đằng sau nó.
Và rồi, tôi nhớ lại những lời mà mình đã nói với Hanabi trong quá khứ.
――Hanabi, chuyện về loài quỷ và loài người hay bất kỳ thứ gì mà neechan vừa nói với em cũng không quan trọng. Em yêu quý niichan và neechan. Niichan và neechan cũng yêu mến em. Thế giới này sẽ luôn là như thế.
Đúng vậy, cứ như thế thôi.
“Là vậy đấy, Kagami. Bất kể thế giới mà cậu đã nhìn thấy cho đến giờ có là gì đi nữa hay tình trạng hiện tại của xã hội có thế nào đi nữa, thì thế giới của tôi cũng cứ như vậy mà thôi.” (Velt)
Dù sao thì, tôi cũng không hứng thú với những lý lẽ thông thường mà Kagami đã nói.
“Cậu thật sự rất may mắn đấy, Asakura-kun. Cậu đã gặp được những người rất tuyệt vời đấy.” (Mackey)
“Đúng vậy, tôi rất may mắn. Tất cả những người phụ nữ mà tôi đã gặp đều tốt hơn hàng trăm lần nếu so với Maney-chan!” (Velt)
Đúng vậy đấy.
“Trôi Nổi Đu Quay!” (Velt)
Cho dù có phải đối phó với kẻ nào đi nữa thì cũng không quan trọng, nếu như tôi xoay Maney, kẻ đang mặc bộ trang phục đó, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng…………..
“H…Hả?” (Velt)
Tôi đã nhắm hụt sao.
Để cho chắc, tôi thử lại thêm lần nữa. Nhưng, không hề có gì xảy ra cả.
Chuyện này là sao đây?
Ngay lúc đó, Kagami cười phá lên.
“Ahahahahaha, không may rồi, thật đáng buồn, chúc cậu may mắn lần sau nhé! Đây chính là năng lực của Maney-chan~.” (Mackey)
“Hả?” (Velt)
“Cô ấy là một người đột biến có thể vô hiệu hóa bất kỳ ma thuật nào trên thế giới này, một người có năng lực hủy bỏ ma thuật.” (Mackey)
“Hah?.........Geh!” (Velt)
“Ban đầu cô ấy vốn là một món hàng để đem ra bán, nhưng tôi đã giữ cô ấy lại thay vì đem ra đấu giá! Maney-chan của tôi thật sự rất hữu dụng, đúng không?” (Mackey)
Hủy bỏ ma thuật? Một sức mạnh phá vỡ các quy tắc theo nghĩa đen như thế thật sự có tồn tại sao?
Mặc dù tôi đã cố sử dụng ma thuật như bình thường, nhưng nó lại không hề có tác dụng.
“Đợi…đợi một chút đã……………vậy thì……………….” (Velt)
“Chính xác. Tôi đánh bại kẻ thù bằng ma thuật của mình, trong khi Maney-chan vô hiệu hóa tất cả đòn tấn công của chúng. Đây chính là chiến thuật để chúng tôi có thể chiến thắng. Thấy sao nào? Rất tuyệt vời, phải không?” (Mackey)
Không, việc…việc đó thật sự quá tuyệt vời luôn rồi!
Khoan, vậy thì chúng tôi nên làm gì……………
“Để đó cho em, Velt!” (Ura)
“Oh……………” (Velt)
“Makyokushin Karate, Đấm Thẳng Pháo Khí!” (Ura)
À thôi khỏi lo.
Một luồng năng lượng được ngưng tụ phóng ra từ nắm đấm của Ura và bay thẳng lên trời.
Maney và Kagami hoảng hốt né tránh luồng năng lượng được ngưng tụ đó.
“Ueeeen, Mackey, đây là lý do mà tôi không thích cô ta~, công chúa Ura không sử dụng bất kỳ loại ma thuật nào cả.” (Maney)
“Ooh~, tuyệt thật đấy. Maney-chan không thể đối phó được với những năng lực thể chất bình thường và kiếm thuật! Đây đúng là một khắc tinh đáng gờm nhỉ!” (Mackey)
Tôi hiểu rồi. Nếu như cô ta có thể vô hiệu hóa ma thuật, thì chỉ cần không dùng tới ma thuật để đánh bại cô ta là được.
Đây có lẽ là một năng lực cực kỳ hiếm, nhưng đối thủ của Maney lại là khắc tinh của cô ta.
Vậy thì, nếu để Ura đối phó với hai kẻ này ở đây……….
“Kagami, có vẻ như đây là kết thúc rồi.” (Velt)
“Ngoan ngoãn đầu hàng đi. Phần lớn đội quân của vương quốc quỷ Maakai đã đầu hàng và bị bắt rồi. Các ngươi nghĩ là có thể chạy thoát khỏi chúng ta sao?” (Ura)
Ít nhất thì cũng phải đầu hàng đi chứ.
Tôi không muốn giết cậu ta, nhưng tôi cũng không muốn để cậu ta thoát được.
Tôi sẽ rời khỏi đế quốc và để lực lượng đồng minh của loài người quyết định số phận của cậu ta.
Tôi cũng không quan tâm nếu như cậu ta có bị tử hình hay bị bỏ tù cả đời.
Tôi sẽ không thương tiếc cậu ta dù chỉ một chút.
Nhưng………………..
“Ah~, đây đúng là một tình cảnh bế tắc nhỉ. Tôi đáng ra phải dẫn theo bộ phận quản lý của tổ chức nếu như tôi biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này~.” (Mackey)
“Anh không thể từ bỏ được, Mackey! Anh lúc nào cũng nói câu đó mà đúng không, Mackey? Cuộc đời của chúng ta sẽ kết thúc vào cái lúc mà chúng ta từ bỏ, đúng không?” (Maney)
Tên khốn đó…………….hắn ta tỏ ra mình thông thái bằng cách nói những câu mà bất kỳ ai ở Nhật Bản cũng biết…………….
Nhưng, chuyện gì đang xảy ra thế này? Mặc dù bọn chúng đáng ra phải không còn thủ đoạn nào nữa, nhưng tại sao chúng lại bình tĩnh như vậy………………..
“Không còn cách nào khác nhỉ. Tôi đoán là chúng ta phải dùng tới con át chủ bài của mình thôi………………” (Mackey)
“Phải thế chứ, Mackey!” (Maney)
Con át chủ bài?
Tch, cái tên khốn chết tiệt đó đang tính giở trò gì trong tình huống này nữa đây.
Kagami nở một nụ cười hiểm ác rồi đưa tay lên trời.
Một cảm giác khó chịu bao trùm trong không khí.
Cậu ta đang cố làm gì?
“Giờ thì, tôi sẽ cho cậu thấy! Đây là con át chủ bài của tôi, nó rất tuyệt vời đó nên là đừng có ngạc nh―――――” (Mackey)
Nhưng, ngay lúc đó.
“Dừng lại ở đây được rồi.” (Forna)
Một người nào đó đã bay vòng ra sau lưng bọn chúng với tốc độ cao giống như một tia chớp và đánh gục cả hai người bọn chúng cùng lúc.
Đó là Forna, người đã chiến đấu bằng cả tính mạng với vị tướng của kẻ thù chỉ mới cách đây không lâu.
“Fufufu, có vẻ như Ura vừa hét lên gì đó về tình yêu thì phải, nhưng xin đừng quên rằng tôi mới là vợ chính thức nhé.” (Forna)
“Tch, mặc dù tôi chỉ muốn thể hiện điểm tốt của mình. Với lại, từ khi nào thì cô trở thành vợ chính thức thế.” (Ura)
“Từ 10 năm trước.” (Forna)
“Nhưng cô đã trở thành vợ cũ từ 5 năm trước rồi.” (Ura)
Hơn nữa, cô ta còn đang rất năng nổ.
“Guh! Ararararara, ngay cả người vợ chính thức cũng đến rồi à.” (Mackey)
“Owwwwwww, uueeeeeen, Mackey, chúng ta nên làm gì đây~.” (Maney)
Đó là chuyện mà cả Ura, Maney, Kagami và tôi đã không ngờ tới.
Nhưng, bất kể năng lực của Maney hay con át chủ bài của Kagami có là gì đi nữa, thì trận chiến đã hoàn toàn kết thúc tại thời điểm này.