Isekai Tensei – Kimi to no Saikai made Nagai koto Nagai koto

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1: 10 tuổi - Thời thơ ấu - Chương 14: Tràn đầy quyết tâm

Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.

______________________________________________________________________________

Ngày tiếp theo sau khi tôi bỏ học, cô giáo đến trước quầy nơi tôi làm việc trong tiệm ramen, ngồi xuống và bắt đầu khóc.

“*Waaaaaaah*, tại sao em lại bỏ học thế, Velt-kun!” (Cô giáo)

“Thì-em-đã-nói-rồi-đấy-thôi, em đã nhận ra điều mà mình thật sự có thể làm được.” (Velt)

“Cho dù là thế đi nữa, thì cũng đừng tự ý quyết định nghỉ học mà không thèm nói với ai chứ! Giờ thì làm sao cô có thể đối mặt được với Aruna trên thiên đường đây~” (Cô giáo)

“Không sao đâu mà. Em sẽ nói với mẹ là cô đã giúp đỡ em rất nhiều.” (Velt)

Không phải là tôi cao hứng lên rồi nghỉ đâu nhé. Tôi đã đưa đơn xin nghỉ học một cách đàng hoàng, nói với nhà vua một tiếng vì ông ta là người đã giúp tôi được đi học. Nhà vua cũng khá bận nên chúng tôi không thể gặp nhau và tôi cũng chưa nhận được sự chấp thuận cho phép nghỉ học của ông ấy.

“Veeeeeeeeeelllllllllllltttttttttt!” (Forna)

Một tiếng rống giận dữ vang lên. Tôi đã nghĩ là thế nào cô ta cũng đến mà.

“Anh đang nghĩ cái quái gì thế hả! Hễ cứ muốn là nghỉ học sao, anh còn ngu ngốc tới mức nào đây? Anh vẫn chưa hề tốt nghiệp, anh dự tính sẽ làm gì trong tương lai chứ?” (Forna)

Biết ngay là Forna mà. Cô ta nói bằng cái giọng y như mẹ tôi khi nói về tương lai của tôi, nhưng thẳng thắn mà nói thì những điều mà tôi muốn làm vẫn không thay đổi.

“Forna. Chuyện là, tôi không nghỉ học mà không hề suy nghĩ. Tôi quyết định bỏ học sau khi đã nghĩ về tương lai rồi nhé.” (Velt)

“Anh đang nói gì thế? Anh còn không sử dụng được ma thuật cơ bản nữa, cái tương lai mà anh đã nghĩ tới là gì đây? Anh chỉ có thể ngồi trong bếp cả đời mà thôi!” (Forna)

Ngồi trên chiếc ghế đối diện với quầy, Forna ngừng la hét vào mặt tôi một lúc. Nhưng cô ta vẫn không biết gì hết.

“Cô đang nói gì thế Forna. Không phải là tôi đang làm việc sao!?” (Velt)

“Hả?” (Forna)

Bằng chứng là những cái ly và dĩa sau khi khách hàng ăn xong đang bay lơ lửng trở lại nhà bếp.

“Chuyện này là…” (Forna)

“Sao nào, đây là ma thuật điều khiển vật thể. Tối hôm qua, tôi đã làm vỡ một cái dĩa và làm cho sensei tức giận, nhưng giờ thì cô cũng thấy là tôi đã tiến bộ tới chừng này rồi đúng không?” (Velt)

Tôi ưỡn ngực mình lên tràn đầy tự tin. Đúng vậy đó, cuối cùng thì tôi cũng đã học được ma thuật điều khiển vật thể thành thạo tới mức này.

Giờ thì sao đây? Forna bắt đầu run rẩy…

“ANH LÀ ĐỒ NGỐCCCCCCCCCCC!” (Forna)

…và nổi điên.

“Cầm nó bằng tay sẽ tiện hơn chứ, tại sao anh lại dùng ma thuật cho một việc đơn giản như vậy? Chưa nói là, nghỉ học sau khi chỉ học mỗi ma thuật điều khiển vật thể, anh đang nghĩ cái gì trong đầu thế?” (Forna)

“Đừng nói như thế chứ. Trước đây thì tôi đâu có dùng được ma thuật điều khiển vật thể đúng không? Giờ thì tôi đã có thể làm cho mọi vật bay lên được rồi.” (Velt)

“Chuyện đó thì ai trên thế giới này đều chả làm được cơ chứ! Nó chỉ có ích khi anh bị thương ở tay hay cần phải di chuyển một vật nào đó nặng thôi!” (Forna)

Forna thật sự nổi khùng lên rồi. Mặc dù tôi đã tiến bộ rất nhiều, nhưng có vẻ như vẫn còn một chặng đường khá dài phía trước.

“Velt-kun này. Em dự tính làm việc tại cửa tiệm này kể từ giờ à? Không phải là ở trường vẫn còn nhiều thứ để học hay sao? Những kĩ thuật hữu dụng cho việc nấu nướng, vẫn còn nhiều thứ giúp ích được cho em mà?” (Cô giáo)

“Chắc rồi. Mặc dù sensei là đầu bếp nhưng ông ấy có khá nhiều năng lực hữu ích.” (Velt)

“Đúng vậy~ Cho dù biết thế nhưng em đã dự tính điều gì khi nghỉ học sớm như vậy? Nếu như em muốn làm một chuyện gì đó trong tương lai, em có thể học được những ma thuật hữu ích cho việc đó ở trường mà?” (Cô giáo)

Đúng là như vậy. Bình thường thì ai cũng sẽ nghĩ như thế. Nhưng tôi thì suy nghĩ ngược lại.

“Không phải vậy. Em nghỉ học là vì em không muốn học thêm bất kì ma thuật nào nữa. Em muốn ngừng việc học lại.” (Velt)

“E, ehhh? E…em định sẽ sống từ giờ mà chỉ dùng ma thuật điều khiển vật thể thôi sao?” (Cô giáo)

“Anh đó, có trách nhiệm một chút đi chứ. Velt! Chuyện này đã đi quá mức chịu đựng của em rồi đấy nhé.” (Forna)

Không ổn rồi. Forna nhìn như sắp sửa bùng nổ và sẽ đánh tôi bất kì lúc nào. Ngay từ đầu thì tôi cũng đã mãn nguyện chỉ với việc học toán nên có nghỉ thì cũng chả sao. Nhưng không phải tôi thích là nghỉ đâu.

“Forna. Chúng ta có lẽ không có cùng suy nghĩ hay hiểu được giống nhau, tôi cũng có những suy nghĩ riêng của mình.” (Velt)

“Gì đây, đột nhiên làm mặt nghiêm trọng thế.” (Forna)

“Ngay cả đối với cha mẹ mình, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nghỉ học, mọi người có thể nghĩ tôi là một thằng ngu, nhưng tôi thật sự muốn trở nên khác biệt. Kết quả có lẽ sẽ đến nhanh hơn nếu tôi tiếp tục đi học, nhưng cho dù có nghỉ học đi nữa, tôi muốn cô tin tưởng và dõi theo tôi.” (Velt)

“…” (Forna)

“…” (Cô giáo)

Gần đây, tôi đã nhận ra một điều, cho dù Forna có hơi phiền toái nhưng cô ta thật sự nghĩ cho tôi dù chỉ mới mười tuổi. Vì vậy, nếu như tôi nói thật lòng mình thì cô ta sẽ tin tưởng tôi.

“Hmm~~~~~~~~ Sau này đừng có chạy tới chỗ em rồi khóc lóc đấy nhé.” (Forna)

Forna chắc chắn sẽ trở thành một người phụ nữ tuyệt vời trong tương lai. Và là một công chúa lộng lẫy nữa. Tới lúc đó chắc là tôi sẽ bị ném sang một bên thôi.

“*Hic*, cô hiểu rồi. Chuyện này thật khó cho sensei, nhưng cô sẽ tiếp tục dõi theo em một khoảng thời gian nữa. Nhưng nếu như em có gì muốn hỏi thì cứ đến gặp cô nhé, được chứ?” (Cô giáo)

“Vâng, em hiểu rồi, sensei.” (Velt)

Tôi sẽ không phụ lòng tin của hai người họ dành cho mình. Nhưng từ khi sự cố đó xảy ra, con người tôi có lẽ đã thật sự thay đổi. Khi còn là Asakura Ryuuma, trong mấy kì thi thể thao và lễ hội của trường, đầu tiên là Kamino, sau đó là tới những người bạn cùng lớp, họ đã ép tôi phải tham gia. Mặc dù khá rắc rối nhưng tôi lại không ghét chuyện đó. Tôi không muốn phản bội lòng tin của bọn họ. Những cảm giác đó đã trở nên mờ nhạt khi tôi tái sinh lại thành Velt Jeeha, và trái ngược với tình cảnh hiện tại, những cảm giác đó đã bị quên lãng. Tôi cảm thấy như cuối cùng mình cũng đã nhớ lại được những cảm giác đó.

“La hét làm em đói bụng quá. Cho em một tô đầy nào.” (Forna)

“Hả? Không phải là tôi đã đặt tấm biển tạm nghỉ ở trước cửa tiệm rồi sao? Sensei cũng không ở đây nữa.” (Velt)

“Nhưng không phải anh cũng đang nấu gì đó sao.” (Forna)

“Cái này là tôi tập nấu thôi. Tôi không thể để cô ăn thứ này được.” (Velt)

Forna chỉ tay vào một cái nồi nhỏ trong bếp nơi tôi đang nấu thử nước dùng. Cô giáo cũng thấy ngạc nhiên nữa.

“Không thể nào, Velt-kun biết nấu ăn sao?” (Cô giáo)

“Chuyện là, sensei đã đặt ra một điều kiện. Nếu như em muốn nghỉ học thì em phải biết nấu mì, chứ không chỉ làm mấy việc vặt trong nhà bếp. Nên việc này cũng xem như là bằng chứng cho sự quyết tâm của em.” (Velt)

“Cô-đã-nói-rồi-mà, tại sao em lại không hỏi ý kiến của cô chứ, cô cũng là giáo viên cơ mà! *Mồ*, cô bực rồi đấy. Mau cho cô ăn thử đi nào!” (Cô giáo)

“Em-đã-nói-rồi-mà, đây là bằng chứng cho sự quyết tâm của em. Nó chính là vật thay thế cho sự quyết tâm của em. Đây không phải là thứ mà em có thể cho cô hay Forna ăn được.” (Velt)

“Cứ để cô ăn thử đi! Giờ cô không phải là một giáo viên mà là một khách hàng! Khách hàng của em đang đói bụng! Giờ thì mang nó ra đây nào!” (Cô giáo)

“*Guh*, đúng là một khách hàng đòi hỏi. Em hiểu rồi, nếu cô đã muốn như thế thì em sẽ mang ra! Hãy biết ơn vì em là một người tốt bụng đi nhé.” (Velt)

Tôi bắt đầu nhúng mì vào nước sôi và làm ráo bằng tất cả khả năng của mình. Sau đó khuấy nồi nước dùng tonkotsu lên rồi trộn cả hai lại với nhau. Thật sự thì tôi chưa một lần nào nấu ăn khi còn là Asakura Ryuuma, và đây cũng là thật chứ không phải mơ. Đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi tự hào vì đã làm được một cái gì đó cho người khác.

“Tiện thể thì đây cũng là lần đầu tiên mà em được ăn một món do Velt nấu.” (Forna)

“Cô cũng vậy. Hãy thử món ăn của Velt xem nào.” (Cô giáo)

Forna cầm lấy một đôi đũa, còn cô giáo thì cầm một cái nĩa và họ bắt đầu ăn món mì ramen do tôi nấu. Và chuyện xảy ra tiếp theo sau đó là…

“*Ọeeeeeee*” (Cô giáo)

“K…Kinh khủng quá!” (Forna)

Họ đồng loạt phun ra.

“Khoan, cái phản ứng ghê tởm gì kia! Tôi đã cố hết sức rồi đó!” (Velt)

“Cách nấu ăn nửa vời của anh thật kinh khủng! Nước dùng và nguyên liệu ăn không hợp nhau chút nào, và nguyên liệu thì còn bị nấu tới chín nhừ nữa!” (Forna)

“Trước đó em đã nếm thử chưa Velt-kun?” (Cô giáo)

“Hả?” (Velt)

Tôi cầm một cái muỗng lên và thử nước dùng.

“*Ụa* Dở thật đấy. Đáng ra em không nên để cô và Forna thử nó.” (Velt)

“Velt, nếu anh định pha chế thuốc độc thì em sẽ không tha cho anh đâu.” (Forna)

“…Với lại, sự quyết tâm của Velt-kun…đúng là không thể tin tưởng được mà…” (Cô giáo)

Quyết tâm của tôi thì có thừa, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài lắm.