Trans+edit: Nghiêm cấm đăng hay sao chép truyện dưới mọi hình thức ra các trang khác ngoài Hako khi không có sự cho phép.
__________________________________________________________________
Ngoại truyện 1: Chủ tịch hội học sinh và kẻ sành ăn
Tên tôi là Kudo Masaki. Tôi là một nam học sinh cao trung điển hình, nhưng giờ đây tôi là một anh hùng.
Nhưng tôi không phải là anh hùng duy nhất. Tôi không biết lý do tại sao, những mọi người trong trường được triệu hồi đến thế giới này đều là anh hùng. Ah, trừ hai người…
Giờ đã là ngày thứ 3 sau khi chúng tôi được triệu hồi đến thế giới này. Chúng tôi được dạy về các thường thức của thế giới này vào ngày thứ nhất và thứ 2.
Hiện tại tôi đang tiêu diệt quái vật ở xung quanh vương đô để kiếm điểm kinh nghiệm. Lúc đầu, tôi còn bị làm cho ngạc nhiên bởi bọn quái vật khi chúng xuất hiện, nhưng giờ thì tôi đã quen rồi.
Tuy nhiên, tôi, người đã từng là chủ tịch hội học sinh, lại được trao cho một vũ khí sắc nhọn để đi tiêu diệt quái vật. Tôi thấy không xứng đáng. Ờ thì, đáng lẽ tài năng của tôi còn hơn vậy… Nhưng dù sao cũng vẫn là anh hùng.
“Chuyến đi săn kết thúc ở đây.”
“Đây cũng vậy.”
“…”
“Vậy, giờ chúng ta về thôi.”
Chúng tôi thiết lập thành một nhóm bốn người, xem xét tính tương thích của phúc lành mà chúng tôi nhận được từ nữ thần và thu thập kinh nghiệm chiến đấu như một tổ đội.
Một binh lính đi theo hộ tống chúng tôi vào sáng nay, nhưng sự phối hợp của chúng tôi đủ cao để cho phép chúng tôi đi săn chỉ với bốn người chúng tôi vào buổi chiều.
Nhân tiện, cô gái năng động này là Mizuhara Saki. Cậu trai với giọng lịch sự là Orihara Akihito. Và cô gái ít nói kia là Kino Aichi. Mizuhara và Orihara đã quen biết nhau từ khi họ còn học sơ trung và trung học. Tuy Kino là một người ít nói, nhưng cô ấy là một người đáng tin cậy.
Phúc lành của chúng tôi đều khác nhau, tùy thuộc vào mỗi người. Với tôi, đó là <Học hỏi nhanh>, nó cho phép tôi học được nhiều kỹ năng dễ dàng hơn. Cái này có thể là do tôi có một trí nhớ tốt khi còn nhỏ.
Mizuhara và Kino đều có những phúc lành giả tưởng như thường lệ, nhưng của Orihara lại là cái bất bình thường. Tên của nó là <Đại tiệc sành ăn>. Tôi được nghe rằng đó là kỹ năng giúp bạn càng mạnh lên nếu ăn càng nhiều. Vậy nên, những người sở hữu kỹ năng này chỉ biết mỗi ăn bất cứ khi nào họ có thời gian rảnh.
Sức mạnh vật lý của chúng tôi được tăng khi chúng tôi đến thế giới này cường cùng với cả phúc lành mà chúng tôi nhận được. Chúng tôi có thể chiến đấu chống lạnh một nhóm quái vật mà không gặp khó khăn gì hết. Vũ khí được chuẩn bị để chúng tôi tùy ý chọn. Thật là lạ khi chúng tôi có thể sử dụng được tất cả mọi loại vũ khí. Hiển nhiên là ở thế giới cũ chúng tôi không hề động tay vào bất cứ loại vũ khí nào hết.
Thú thực, tôi vẫn chưa nói với ai về chuyện này hết, nhưng tôi có một ý tưởng. Theo lối suy nghĩ của mình, các phúc lành <Học hỏi nhanh> và <Đại tiệc sành ăn> cho phép chúng tôi thu thập được kỹ năng, chỉ số và cấp độ ở trong thế giới này. Đó là những gì tôi nghĩ đến khi tôi có thể sử dụng được những loại vũ khí mà tôi còn chưa hề động tới bao giờ hết. Thế giới này cứ như thể một trò chơi vậy.
Thế nhưng, tôi do dự không biết có nên nói chuyện này cho mọi người không. Nếu tôi nói nơi này giống như một trò chơi, thì có thể họ sẽ [Làm bất cứ với gì họ muốn ở trong game], và [Phúc lành] có thể cho phép chúng tôi làm bất cứ việc gì chúng tôi muốn.
Sau khi trận chiến kết thúc, tôi nghe Mizuhara nói ra điều gì đó ở trên đường quay lại vương đô.
“Jin-kun…”
“Cậu đáng lẽ nên đi theo cậu ta nếu cậu lo lắng đến vậy.”
Orihara nói chuyện với Mizuhana bởi vì Jin là tên người bạn thơ ấu của cả Orihara và Mizuhana.
Chúng tôi đã phạm phải một tội lỗi. Khi chúng tôi đến thế giới này, hai học sinh không nhận được phước lành của nữ thần đã bị đuổi ra khỏi cung điện ngay lập tức.
Tôi không hiểu là tại sao chúng tôi lại không làm gì vào lúc đó. Tôi nghĩ rằng đó là một phản ứng thật bất thường. Shindo Jin là bạn chung của cả Mizuhara và Orihana. Ngòai ra, tôi chỉ nhớ rằng Kinoshita Sakura đã bị bắt nạt ở trong lớp khác. Họ bị công chúa đuổi ra ngoài trong yên lặng.
Thật lạ khi không có ai cố ngăn điều đó lại, dẫu cho hai người đó đều là bạn của họ. Và trong đó cũng bao gồm cả tôi nữa. Điều này thật bất bình thường khi tôi bình tĩnh suy nghĩ lại về nó.
“Theo như binh lính kể lại, họ đều đã rời khỏi thị trấn này, nên sẽ rất khó khăn để đuổi theo họ.”
“Cậu nói đúng… Chúng ta nên làm gì khi gặp lại cậu ấy?”
Chà, sẽ rất khó để có thể gặp lại một người đã bị ruồng bỏ. Tuy nhiên, Orihara lại chẳng bận tâm chút nào về chuyện này cả. Cậu ta là người vô tâm sao?
“Oh, xin lỗi. Hình như chúng ta đã quên gì đó.”
Orihara nói.
“Gì vậy? Chúng ta có nên quay lại với nhau không?”
“Không, cứ đi trước đi. Bởi vì cũng không có nhiều quái vật ở khu vực này, nên tôi sẽ có thể trốn được nếu có biến.”
Lời của Orihara cũng hợp lý, vì cậu ấy có thể tăng cường sức mạnh sau khi ăn nhiều thứ, nhưng tôi có nghe một tin đồn rằng có hai chiến binh đã chết trong một trận chiến với quái vật. Bởi vì điều này mà tôi thấy có chút lo lắng, nên tôi quyết định quay về sớm khi chúng tôi giải quyết xong công việc của mình, nhưng Orihara lại cực kỳ mạnh. Nhân tiện, Orihara có thể xóa tan sự mệt mỏi của cậu ấy bằng cách ăn, nên với cậu ấy thì một trận chiến kéo dài sẽ không là vấn đề miễn là cậu ta có thức ăn.
Sau khi chia tay với Orihana, tôi nói chuyện với Mizuhana về một số thứ làm tôi băn khoăn.
“Mizuhana, cậu không đi cùng với Orihara sao, đặc biệt là khi cậu lại lo lắng về Shindo nhiều vậy?”
“Oh, uh…”
Tôi có cảm giác như họ phân biệt đối xử với nhau vậy, dù họ đều là những người bạn thơ ấu của nhau. Vậy là có lý do gì đó sao?
“Err… Tớ không muốn cậu nghĩ rằng tớ đang nói xấu sau lưng cậu ấy… nhưng Jin-kun đã bảo với tớ là tránh tiếp xúc với Orihana-kun nhiều nhất có thể.”
Đây không phải là điều mà một người bạn sẽ nói về một người bạn.
“Theo Jin-kun, cậu ấy rất nguy hiểm, và cậu ấy không hề có chút lo âu hay hối tiếc gì cả. Nên…”
Nguy hiểm… Cuộc nói chuyện này mang đến cho tôi một dự cảm xấu khi tôi xem xét lại về năng lực của Orihana. Mà, đó là những gì Shindo đã nói khi chúng tôi còn ở Nhật. Tính cách của cậu ta vẫn còn khó đoán bởi vì lời nói lịch sự của cậu ấy. Thôi thì, tôi phải cẩn thận mới được nếu có chuyện gì xảy ra.
Orihara bắt kịp chúng tôi vài phút sau. Tôi quay trở lại phòng sau khi chúng tôi quay trở lại vương đô. Những căn phòng được chuẩn bị cho 800 người của trường tôi đều rất lộng lẫy. Tất cả các xuất ăn cũng rất sang trọng luôn. Dù cho họ đang phải đối mặt với mối đe dọa của quỷ vương, họ vẫn đối xử với các anh hùng rất tốt. (TN: Sao chú không tính đến khả năng bị lợi dụng vậy)
Tôi gặp Orihara vào bữa tối, nên tôi gọi cậu ấy.
“Orihana, cảm ơn cậu đã làm việc chăm chỉ. Chúng ta đã có một trận chiến rất tuyệt ngày hôm nay. Hãy làm lại nó vào ngày mai thôi.”
“Ah, Kudo-san. Cảm ơn sự cố gắng của cậu. Không, tôi thật sự rất vui khi tôi có thể giúp được cậu.”
Tôi không thể tưởng tượng được rằng phong cách chiến đấu của Orihara lại rất hung bạo khi nhìn vào bề ngoài của cậu ấy. Bắt đầu với vũ khí của cậu ấy… nó khác với những người khác. Nó là một cái đinh ba với ba mũi nhọn, và một lưỡi katana rộng. Nói ngắn gọn lại là một cái nĩa và một con dao. Chuyện này thật buồn cười khi nó lại hợp với hình tượng về phúc lành của cậu ấy.
Tuy nhiên, cậu ấy lại thành thạo sử dụng cả hai cái đó và tiêu diệt kẻ địch mà không chút nhân từ nào. Đây cũng là chuyện hiển nhiên thôi vì chúng tôi đã quen dùng cả dao và nĩa rồi, chúng được phát minh để cắt thịt hiệu quả hơn là một thanh kiếm và một cây thương.
“Mizuhara đã nói chuyện về Shindo trên đường về. Cậu có quan hệ như thế nào với cậu ấy vậy?”
Câu chuyện tôi nghe từ Mizuhara về Orihara đang làm tôi băn khoăn, nên tôi cần được nghe về mối quan hệ giữa Orihara và Shindo từ chính cậu ấy.
“Một người bạn bình thường. Chúng tôi đã chơi cùng nhau từ thời sơ trung… Nhưng mối quan hệ đó không là gì hết trong thế giới này.”
Đến cùng thì Orihara chẳng hề quan tâm đến nó. Tôi cảm thấy chán ghét hơn chỉ từ việc nghe câu chuyện của cậu ấy.
“Ahh, tớ tự hỏi sao tờ lại cảm thấy chán ghét Shindo và người kia vào lúc đó…”
“Đúng vậy. Thật là khi tất cả mọi người đều nhìn vào Jin và người kia với ánh mắt như vậy.”
Huh? Giọng điệu của cậu ấy lúc này. Có cảm giác rất khác, tôi muốn hỏi vài thứ về nó…
“Orihara cũng cảm thấy chán ghét lúc đó sao?”
“Ờ, tôi chắc chắn là có cảm thấy chán ghét. Nhưng nó chỉ ở mức độ không đáng kể, nên tôi lờ nó đi…”
Cảm giác chán ghét không phải là thứ dễ dàng lờ đi được, nhưng nói điều đó dễ dàng vậy… Không, bên cạnh đó…
“Vậy, cậu không ghét Shindo vào lúc đó? Vậy mà… Sao cậu lại chỉ đứng nhìn Shindo khi cậu ấy bị đuổi đi?”
“Ehh, đó là chuyện vô ích khi trở thành người duy nhất có ý kiến vào lúc đó…”
Tôi… tôi không thể phủ nhận điều đó. Bầu không khí lúc đó rất kỳ lạ. Gánh nặng có thể sẽ trở nên lớn hơn bình thường. Nên cũng không thể trách được khi Orihara lại giữ im lặng.
“Và tôi muốn nhìn thấy cái cách mà Shindo sẽ trở lại như thế nào.”
Cảm giác như tôi chả hiểu chút gì sau khi nghe lời nói của Orihana.
“Sự trở lại của cậu ấy? Tạo sao chứ?”
Orihara trả lời câu hỏi của tôi với một nụ cười.
“Shindo giống như một nhân vật chính vậy. Điều bất hạnh đó chỉ thúc đẩy cậu ta và khiến cậu ta vùng lên thôi. Kẻ thù của Shindo càng lớn mạnh, thì cậu ta sẽ càng mạnh hơn. Sự lưu đày đó dường như chỉ khiến cho câu truyện của cậu ta trở nên thú vị hơn. Vậy, cậu có thể không quấy rối cậu ta không?”
“Tờ thực sự không hiểu điều mà cậu muốn nói ở đây là gì cả… Shindo đang gặp khó khăn để trở về và cậu lại thích thú nhìn cảnh đó. Vậy cậu vờ như không thấy người bạn của mình đau khổ, đúng không?”
Nghe tôi hỏi, Orihara lắc đầu.
“Nói chung là như vậy, nhưng về bản chất thì lại khác. Tôi không vờ như không thấy chuyện đó. Sự thúc đẩy là điều thú vị của câu chuyện. Tôi phải được thấy điều đó bằng chính đôi mắt của mình.”
Dường như cậu ta muốn thấy cảnh bạn của mình chịu đau khổ. Có ổn không khi chuyển hướng câu chuyện sang như vậy?
“Sau đó, tôi không có ý định chỉ đứng ngoài xem. Tôi cũng phải tự tay làm chuyện này. Sẽ thật lãng phí khi chỉ là người xem. Sự thú vị của câu chuyện còn trở nên hay hơn khi tự tay làm nó.”
“Cậu? Cậu đã làm gì với Shindo?”
Bị đuổi khỏi cung điện hoàng gia cũng đã đủ nghiêm trọng rồi. Cậu đã làm gì đó còn hơn cả vậy sao?
“Đúng vậy. Khi tôi đang làm bài luyện tập, đầu tiên là tôi đã gửi một chiến binh ra ngoài để kiểm tra những ngôi làng ở gần lâu đài.”
“Không có ai biết sao?”
“Ai biết chứ? Có thể có hoặc không thay đổi gì cả. Chuyện đó cũng chả sao cả vì hầu hết công việc phòng vệ đều là thừa thãi hết.”
Tôi thật sự không hiểu người này. Cậu ta muốn làm gì với Shindo chứ?
“Cậu nói về câu chuyện của Shindo như vậy. Nhưng không phải sẽ rất khó để gặp cậu ta sao vì cậu ta đã bị đuổi rồi mà?”
Orihara nhăn mặt khi tôi hỏi vậy.
“Vấn đề là ở đó. Thật tệ khi tôi không thể quan sát cậu ta mọi lúc, nhưng tôi phải làm điều mà tôi cần làm.”
“Như đánh bại quỷ vương?”
“Không, không phải. Tôi không quan tâm cái chuyện nhảm nhí đó.”
Cậu ta coi những việc mà chúng tôi đang làm để trở về thế giới cũ là “chuyện nhảm nhí”.
“Nhưng, chuyện này cũng giống vậy bởi vì tôi vẫn cần trở nên mạnh hơn trước đã.”
“Cậu sẽ làm gì với sức mạnh đó?”
Cậu sẽ làm gì với sức mạnh đó nếu cậu không sử dụng nó để đánh bại quỷ vương?
“Tôi sẽ ngán đường Shindo.”
Cậu ta lại nói điều mà tôi không hiểu…
“Cậu sẽ làm chuyện đó như thế nào?”
“Tôi sẽ chiến đấu với cậu ta. Nhưng chuyện đó sẽ trở nên nhàm chán nếu tôi vẫn còn yếu ớt. Có rất nhiều câu chuyện kể về những người bạn thời thơ ấu trở thành những kẻ địch hùng mạnh của nhau…”
“Cậu… định chiến đấu với Shindo sao? Không phải cậu ấy là bạn thuở nhỏ của cậu sao?”
Cậu sẽ biến cậu ấy thành kẻ địch sau khi ruồng bỏ cậu ấy sao? Nghiêm túc đấy chứ?
“Bởi vì cậu ta là bạn thuở nhỏ của tôi, nên tôi sẽ chiến đấu. Những người bạn thuở nhỏ không thể trở thành một nhân vật quần chúng được. Tôi có thể sẽ có cơ hội chiến đấu với cậu ta ở một nơi nào đó.”
“Tôi không hiểu cậu muốn nói gì… Về lý do mà cậu chiến đấu.”
“Cậu sẽ hiểu khi thời điểm đó đến. Có thể tôi sẽ làm tổn thương người quan trọng của Shindo, hiểu lầm nhau, hoặc có thể tôi bị tẩy não. Có rất nhiều lý do.”
Nếu cậu quyết định là chiến đấu, có lý do nào nghe vừa tai hơn không? Như thể đầu của cậu ta bị lấp đầy bởi những câu chuyện của manga hay gì đó như vậy. Tôi từ bỏ việc hiểu những ý nghĩ của cậu ta.
“Được rồi. Tôi nghĩ rằng mình không thể hiểu nổi những suy nghĩ của cậu.”
“Vậy sao? Tệ thật.”
Orihara nói điều đó như chả có gì cả. Tôi nên ngừng việc kết giao với cậu ta. Vô thức, tôi có cùng một suy nghĩ về Shindo.
Hãy ăn cho nhanh và rời khỏi nơi này thôi. Theo cách nào đó mà tôi cảm thấy đồng cảm với Shindo. Tôi muốn xin lỗi cậu ấy, nếu tôi có cơ hội. Và tôi sẽ mang Shindo và Kinoshita quay trở lại thế giới cũ sau khi đánh bại quỷ vương.
Tôi tiến hành một cuộc huấn luyện chiến đấu dưới danh nghĩa là đi săn ở xung quanh vương đô vào ngày hôm sau. Tôi không nói chuyện với Orihara sau chuyện đó. Tuy nhiên, bản thân trận chiến cũng chả khác với ngày hôm qua, vậy cũng đủ tốt rồi.
“Tôi xin lỗi. Tôi lại quên mất vài thứ ở đằng sau. Hãy đi trước đi.”
“Hiểu rồi.”
Orihara quay lại một mình như hôm qua, nên chỉ có ba chúng tôi quay về. Tôi đột nhiên có linh cảm xấu. Thứ Orihara để lại ở đằng sau là gì? Cậu ấy quên gì sao?
Tôi thật sự lo lắng về Orihana. Tôi cảm thấy nguy hiểm cho các cô gái, nhưng tôi vẫn chia tay họ và đuổi theo Orihana.
“Cẩn thận.”
“…”
“Ừ, cậu cũng phải cẩn thận nữa.”
Tôi đuổi theo Orihana, tôi thấy cậu ta ở nơi mà chúng tôi đã tìm thấy lũ goblin.
“Ê, Oriha…ra.”
Tôi há hốc miệng kinh ngạc vì tôi thấy Orihara đang có một diện mạo mà tôi không thể tượng tượng được ra.
“Có chuyện gì với cậu vậy? Cậu đã thấy gì lạ sao?”
“Cậu đang ăn gì vậy?”
Mặt Orihara đã bị nhuộm đỏ… bởi máu của goblin!
“Goblin. Oh, Kudo-san cũng không thấy tốt với máu nữa. Nên tôi phải chắc rằng tôi không ăn nó ở nơi mà những cô gái đó có thể thấy… Xin lỗi. Tôi đã không để ý.”
“Không, không phải vậy! Sao cậu lại ăn thịt goblin? Nó có nhân dạng! Đó là một tội ác! Và nó còn sống nữa!”
Tôi không muốn mô tả chi tiết thêm, nhưng, có thể nói rằng cơ thể của con goblin đã bị ăn hết.
“Oh… Khi tôi nói “Tôi để lại vài thứ ở đằng sau,” nó là một ám hiệu như hái một bông hoa, nên họ sẽ không quay lại và tìm tôi.”
Không đời nào tôi biết được điều đó. Những thành viên khác có thể cũng không nhận ra nữa.
“Không phải mọi người đều biết rõ sức mạnh của tôi rồi sao? Tôi sẽ càng trở nên mạnh hơn nếu ăn càng nhiều. Tôi cũng sẽ mạnh hơn khi thứ mà tôi ăn mạnh. Thích hay không cũng không quan trọng vì nó giúp tôi không bị bỏ lại bởi Jin. Không phải một con quái vật cũng là thức ăn sao? Goblin thực chất lại ngon không tưởng. Mắt của chúng mềm, còn phần thịt thì lại sần sật. Nội tạng của chúng thì…”
“Dừng lại!”
Tôi không muốn nghe ấn tượng từ người ăn thịt chúng.
“Tại sao? Không phải cậu đã nghe họ nói ở trong lâu đài rồi sao? Thịt quái vật cũng có thể ăn được…”
“Nhưng goblin không nằm trong số đó!”
Thịt goblin không được coi như thức ăn. Bỏ chuyện vệ sinh sang một bên, ăn thịt quái vật có dạng người là một rào cản rất lớn. Đó là ăn thịt người, và người thực hiện việc này chắc chắn không phải là người bình thường.
Đúng vậy. Tên này không phải người bình thường. Cậu ta cố tình bỏ rơi bạn của mình bởi vì cậu ta muốn thấy cậu ấy đấu tranh. Cậu ta ăn thịt sống, thịt quái vật có dạng người để trở nên mạnh hơn. Sao loại người như vậy lại có một cuộc sống bình thường ở thế giới cũ chứ? Đây có thể là lý do tại sao Shindo lại khuyên Mizuhara giữ khoảng cách với cậu ta.
“Cậu đã xong chưa? Nếu rồi thì về nhanh thôi.”
Tôi muốn rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể.
“Không. Cứ đi trước đi, tôi sẽ ăn nữa.”
“Vậy thì, bảo trọng.”
Tôi vội vàng trở lại thành phố. Đột nhiên, một suy nghĩ chợt nổi lên trong đầu tôi. Nếu tên này không do dự khi ăn thịt của quái vật có dạng người, có gì đảm bảo là cậu ta sẽ không ăn thịt người không? Cụm từ “Cậu ta là kẻ nguy hiểm.” của Shindo dột nhiên lóe lên trong tâm trí tôi.
Tôi có nên tránh xa Orihara như lời khuyên của Shindo không? Cái người này có thật là bạn của chúng tôi? Một mối lo không tả được lấp đầy đầu tôi.