Trái ngược với mong đợi của tôi, khung cảnh của đường phố không kéo dài lâu.
Sau khi đi bộ thêm khoảng mười phút nữa, những kiến trúc bằng gỗ đã không còn, mà thay vào đó là khu chợ lụp xụp. Nếu so sánh với khung cảnh trước đó, nơi này đúng là một mớ hỗn độn.
Đường phố vẫn tiếp tục mở rộng thêm về phía bắc, cây cối hai bên đường đều đã bị chặt bỏ. Ở đây là những sạp hàng với một cái bàn gỗ và mái che tạm bợ. Cũng có những người chủ sạp bày biện hàng hóa trên một tấm thảm lót dưới nền đất. Bọn họ liên tục rao bán, mời chào những người đi ngang qua.
- Wah, thật tuyệt vời.
Hầu hết những mặt hàng được bày bán là thực phẩm, và phần lớn trong số đó lại là rau củ.
Tất cả các loại rau tôi được nhìn thấy trong kho của nhà Wu… chúng cũng đã giúp ích rất nhiều tối hôm qua, đều có ở đây, như là lá tino trông như cải bắp, pula giống như lá cây dẻ quạt nhưng dày hơn, một loại quả đỏ nhạt có vẻ như là lai từ bí ngô và cà chua. Những cây ngưu bàng còn cao hơn tôi, hay loại thực vật gớm ghiếc trông như một con rắn đang cuộn tròn.
Dù sao thì đây cũng là trấn giao thương mọc lên bên lề đường, và khách hàng của họ chủ yếu là các lữ đoàn. Những sạp hàng còn bán cả những tảng thịt xông khói lớn không rõ là thịt gì, những cái áo khoác làm từ da thú, dao làm từ gỗ hay sắt, nồi, dao găm, cung và tên nữa.
Con Totos Moa tôi gặp vừa nãy không phải là một loài hiếm, và chúng có thể thấy thường xuyên ở nơi đây. Một vài con còn được dùng để kéo những cỗ xe lớn, và có vẻ giống như là ngựa hay các loại gia súc khác ở thế giới của tôi.
Tôi có chút chóng mặt, nhưng đã có thể quan sát thế giới này từ góc nhìn của người tò mò và nghiên cứu, không còn hoảng sợ hay kinh hãi nữa.
Và cuối cùng… tôi nhận ra một điều.
Ở nơi này, Ai Fa là người nổi bật hơn tôi.
Vì có nhiều màu da và cách ăn mặc khác nhau ở đây, nên dễ hiểu khi tôi không bị lạc lõng.
Nhưng mặc dù bộ đồ của Ai Fa có chút hoang dã và thô sơ, cô ấy cũng không thể quá khác biệt được.
Không có gì là lạ khi quần áo được làm từ da thú, và cũng có rất nhiều người mang theo kiếm bên mình. Rất nhiều phụ nữ còn ăn mặc mát mẻ hơn Ai Fa, và tôi thậm chí đã thấy có người đội một thứ gì đó làm từ lông họ nhà mèo trên đầu.
Nhưng dù là vậy, vẫn có rất rất nhiều ánh mắt của họ đổ dồn về phía Ai Fa, và chúng không hề thân thiện chút nào.
Một gã trung niên thì cau mày và nhìn đi hướng khác.
Một người phụ nữ nấp trong sạp hàng với biểu cảm rất sốc.
Một gã đàn ông có nụ cười đểu cáng và huýt sáo với đám bạn.
Một vài người đang đi về phía chúng tôi thì kinh ngạc và né tránh sang hai bên.
Ở nơi này, Ai Fa lạc lõng hơn tôi rất nhiều.
Và tất nhiên, khi trông thấy tôi đi quá gần với Ai Fa, họ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò. Nhưng so với phản ứng của họ đối với Ai Fa thì vẫn chưa là gì.
Một con sói đi dạo giữa bầy cừu là hình ảnh hợp lý nhất cho hoàn cảnh này.
Ai Fa vẫn tiếp tục im lặng bước rộng về phía trước.
Cô không có vẻ gì là tức giận, và cũng không làm gì để đe dọa những người xung quanh. Cô ấy chỉ bước đến tự nhiên, nhanh nhẹn như một con báo.
Trong cái thị trấn đông đúc này, chắc chắn sẽ phải có một vài tên vô lại.
Như là những tên nát rượu loạng choạng giữa ban ngày, hay một nhóm mặc những bộ giáp da rách nát đang gây sự ở một sạp hàng. Tôi có thể bắt gặp những cái nhìn dành cho bọn người đó.
Nhưng so với cách người dân lạnh nhạt với Ai Fa thì chúng cũng chưa là gì.
Vậy là bọn họ …đang nhìn vào [kẻ ăn kiba] sao?
Nếu là như vậy, thì thật sự làm tôi điên tiết mà.
Hay đúng hơn thì một cơn thịnh nộ đang lớn dần trong tôi.
Tôi đã được biết, những người dân Forest’s Edge di cư tới đây từ Vương quốc phía nam, và dòng máu của người nước ngoài chảy trong người họ. Dù là vậy thì tám mươi năm trước, những người dân Forest’s Edge đã dâng hiến linh hồn mình cho Vị thần phương tây rồi, như vậy thì tất cả bọn họ đã là đồng chí rồi không phải sao?
Vì là một người đến từ thế giới khác, tôi không hiểu được rõ chuyện này lắm. Dù vậy thì nó cũng vẫn làm tôi thật sự điên tiết.
Trong khi tôi vẫn đang tức xì khói, Ai Fa nói “Đến nơi rồi”, và dừng lại trước một cửa hàng.
Đó là cái sạp nhỏ có mái che như túp lều.
Một người lớn tuổi đang ngồi bên trong, quá già nên tôi không thể phân biệt được giới tính. Trời lúc này đang nắng khá gắt, nhưng người đó vẫn mặc áo choàng chùm đầu, với rất nhiều phụ kiện, như đã bị nguyền rủa quấn quanh cổ tay và các đầu ngón tay. Trông chúng thật sự kỳ dị.
Tôi quan sát gương mặt ẩn bên dưới chiếc mũ, và trông thấy những đường nét ngoài mong đợi, với cái miệng nở nụ cười ghê rợn như một con cóc. Một bên mắt trắng dã, có vẻ đã bị mù, con mắt còn lại đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi có màu xanh lá nhạt.
- Răng và sừng của kiba? Các người có bao nhiêu cái đầu?
Ngay cả sau khi nghe thấy giọng nói, tôi vẫn không thể phân biệt được giới tính.
Sạp hàng này không giống như có bán bất cứ thứ gì. Những tấm da của các loại thú được treo ở phía sau lưng người đó, nhưng ngoài ra không còn hàng hóa nào hết.
- Bốn cái.
Ai Fa đáp lại, và lấy ra một sâu từ bên trong áo khoác.
Một con kiba có hai sừng và hai răng nanh. Vậy bốn con là mười sáu mảnh. Tuy nhiên Ai Fa đã săn được năm con Kiba trong nửa tháng này, cộng thêm chín lời chúc phúc từ nhà Wu, cô ấy hẳn vẫn còn kha khá ở bên trong túi áo khoác.
Người kia cầm lấy cái chuỗi và quan sát cẩn thận bằng con mắt sáng lấp lánh. Trong khi vuốt ve bề mặt của những cái sừng và răng nanh trắng nõn, một nụ cười ghê rợn lại xuất hiện trên gương mặt của người đó.
- Có một vài cái khá tốt trong đây đấy. Đều là cô săn sao?
- Đúng.
Vậy nghĩa là cả chín cái chúng tôi nhận được từ lời chúc vẫn đang trong tay cô ấy.
Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ đổi tất cả chúng để lấy tiền, nhưng phát hiện mới này làm tôi rất vui.
- Tuyệt vời, cuộc sống của chúng ta đang được đảm bảo bởi những thợ săn xuất chúng.
Người già nọ lên tiếng, sau đó cúi xuống và biến mất bên dưới cái bàn. Ngay sau đó, nhưng tiếng “clinking” phát ra và người nọ cuối cùng cũng ngoi lên lại với một túi nhỏ và ba thanh kim loại mỏng trong tay.
Thanh kim loại đã ố đen vì oxy hóa, nhưng tôi đoán đó là đồng. Dài khoảng 10cm và rộng 2cm, nó phẳng và dày khoảng 5mm. Có một biểu tượng gì đó ở giữa, nhưng đã bị tay người kia che đi nên tôi cũng chẳng thấy rõ được.
- Đây là phần thêm cho cô. Đầu tiên sẽ là bốn trắng và tám đỏ, hãy xác nhận lại.
Ai Fa nhận lấy cái túi, và đổ hết ra bàn.
Những miếng trong túi cũng giống với cái trên tay của người nọ… Không thay vì là thanh thì chúng giống với những cái đĩa mỏng. Những cái đĩa nhỏ rơi xuống bàn “Clinking”.
Tôi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy biểu tượng được khắc lên đó, nhưng với tôi thì chúng chỉ là những cái hoa văn vô nghĩa mà thôi.
Ai Fa nhanh nhẹn đếm lại số lượng bằng những ngón tay.
Bốn miếng màu bạc xỉn.
Và tám miếng màu đỏ đậm.
- …Hmm số lương đã đủ.
- Được rồi, vậy tôi sẽ đưa cô cả chỗ này nữa.
Người già nọ đặt những miếng màu đỏ lên trên đống đó.
- Đâu có được bao nhiêu.
Ai Fa lẩm bẩm và cất chỗ đó vào tròn túi.
- Quanh đây đang trở nên nguy hiểm, cố đừng để bị cướp nhé. Thật sự thì, lũ người trong trấn này giờ chỉ nghĩ đến việc vắt kiệt chúng ta thôi. Bọn họ chưa nghe thấy câu nói “một con Kiwi chết thì không thể đẻ trứng” sao.
Xin lỗi, tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy câu nói đó. (t cũng vậy nè)
- Vậy tôi đi trước.
Ai Fa quay người rời đi sau khi nói như vậy.
Tôi muốn đi theo, nhưng một giọng cáu bẳn của người già nọ kéo tôi lại.
- Hey, cậu là một người trong trấn, nhưng lại cosplay [kẻ ăn kiba]. Đây là lần đầu tiên ta gặp một người như cậu đấy… Nữ thợ săn xinh đẹp đó đe dọa cậu sao?
Ngay cả người trao đổi với cư dân Forest’s Edge cũng phân biệt đối xử với họ.
Tôi rất tức giận, nhưng cố dùng kỹ năng giao tiếp của mình, búng ngón cái và nói.
- Kiba rất là ngon. Hãy thử nó nếu có cơ hội nhé… Vậy tôi đi trước.
Khi tôi rời khỏi cửa hàng, Ai Fa đang đứng đợi cách đó hai mét.
- Cậu đang làm cái gì thế hả? Đừng có mà tách ra khỏi tôi. Mấy cái thứ trên cổ cậu cũng giống như là những miếng đồng. Không có ai ngu ngốc đến mức cướp vòng cổ của người khác ở Forest’s Edge, nhưng giờ chúng ta đang ở địa phận Thành phố Rock đó.
- Đúng vậy, tôi đang đi bộ trên nền đá nè.
Tôi nện vào nền đá bằng gót dày tạo nên những âm thanh lớn.
Nhân tiện thì, giày của tôi đã mòn hết mất rồi.
- …Tiếp theo là aria và poitan.
Ai Fa tiếp tục tiến những bước dài.
Đám đông đã vãn bớt người. Nhưng gian hàng cũng thưa thớt hơn, và tầm nhìn của chúng tôi lại được trải rộng ra.
- Ah…
Ngay sau đó, tôi đã trông thấy một thứ rất tuyệt.
Nhìn theo hướng mà chúng tôi đang đi, có một hàng cây trải dài phía sau khu chợ, và ở phía bên kia của những cái cây… tôi có thể thấy một bức tường xám.
Mặc dù nó cách khá xa, tôi có thể thấy một chút màu xám qua những kẽ hở của hàng cây.
- …Đó là những bức tường đá của lâu đài trấn Genos.
Ai Fa liếc mắt theo hướng đó, và vô cảm nói.
- Những quý tộc sẽ sống bên trong những bức tường và lãnh đạo Genos.
- Hou ~ ….
Tôi chẳng thấy có gì đặc biệt cả.
Tôi chỉ không thể không cảm thấy nóng máu khi nhận ra chính những kẻ trong đó đã ép người Forest’s Edge đi săn kiba.
Những người dân Forest’s Edge không thể hái lượm thực vật và hoa quả dại trong rừng, không thể canh tác, và chỉ có thể săn kiba… Không chỉ thế, những con người trong thành phố còn nói móc họ là [kẻ ăn kiba].
Con người của Forest’s Edge bảo vệ những cánh đồng của Genos, vậy nên công sức của những người nông dân mới không bị lũ kiba tàn phá. Họ đã đóng góp rất nhiều vào sự phồn thịnh của thị trấn này, vì cớ gì họ lại bị đối xử lạnh nhạt đến như vậy? Những người dân của Forest’s Edge không hề tỏ ra bất mãn mà vẫn tiếp tục sống đầy tự hào, nhưng tôi thì không thể chấp nhận được chuyện này.
Vậy lũ người bên trong đó là những quý tộc của Thành phố Rock… Nếu được thì mình không bao giờ muốn có bất cứ liên hệ nào với chúng. (kiểu chó gì chẳng dính)
Tôi lầm bầm trong thâm tâm và tiếp tục tản bộ dọc con phố với Ai Fa.
Tôi chỉ là một người trần mắt thịt nên chẳng có cách nào mà tôi biết được… sau khi rơi vào một thế giới khác và và tìm được một chỗ đứng nho nhỏ trong cộng đồng Forest’s Edge, thì trong tương lai gần tôi sẽ phải mặt đối mặt với người có thẩm quyền cao nhất tại Genos, hiện đang sống ngay trong Thành phố Rock. (see ~~)