Isekai Quest After School!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01. Senpai lạnh lùng chỉ mỉm cười mỗi khi ở cùng với tôi - Chương 2: Trường học - Grimveria cùng Senpai (phần 2)

Thứ bảy đó, bài thi vừa qua của Kazaya được công bố với kết quả vô cùng xuất sắc, những lời khen ngợi từ cha mẹ tới giờ vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu, giờ cậu đã có thể ngẩng cao đầu mà đi chơi.

Đài phun nước lớn phía trước quảng trường trước ga hiện đang rất đông người, không khí cũng vô cùng nhộn nhịp, có lẽ là vì hôm nay là ngày nghỉ. Kazaya cũng thấy có nhiều cặp đôi. Nếu là trước đây thì có lẽ cậu đã ghen tị muốn chết với họ rồi, nhưng Kazaya của hôm nay đã là một người hoàn toàn khác.

(Mình có một buổi hẹn với Mikoto-senpai...!)

Cậu của bây giờ sẵn sàng tha thiết cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất dành cho những người đang yêu.

Không lâu sau, Kazaya nghe thấy có tiếng chạy của động cơ. Quay người lại, ngay trước mặt cậu là một chiếc xe màu đen đang đậu đó. Nó là loại xe hơi sang trọng của một hãng mà cậu biết, tuy cậu cũng không thực sự quan tâm đến chuyện xe cộ là bao.

Người bên trong mở cửa và bước ra. Đó mà một người phụ nữ mặc bộ kimono cao cấp. Dáng người của cô vô cùng hoàn hảo, nếu có bị nhầm là diễn viên thì cũng không phải lạ.

“Tsugami Kazaya-san?”

“.....Ể? À, vâng, đó là tên cháu.”

Do biết tên Kazaya nên cô ấy hẳn là bạn của mẹ cậu hay gì đó. Tuy nhiên, dẫu cho đúng là vậy thì người phụ nữ này có việc gì với con bạn mình chứ?

“Hân hạnh được gặp cháu. Cô là mẹ của Chihiro.”

Trong vài giây, não của Kazaya còn chưa xử lí nổi cụm từ “mẹ của Chihiro” là gì. Khi nhận ra ý nghĩa của nó, cả người cậu cứ như bị sét đánh trúng.

“M-mẹ của Senpai?”

“Đúng vậy. Cô tên là Mikoto Satomi. Cảm ơn cháu vì luôn chăm sóc con gái cô.”

Cô ấy cúi đầu một cách trang nghiêm, Chihiro cũng xuất hiện từ phía sau. Cô mặc trên người một bộ váy có họa tiết hình bông hoa. Tuy nhiên, nét mặt cô trông có vẻ không được ổn cho lắm. Điều đó khiến Kazaya cảm thấy hoang mang.

“Cô đã nghe về cháu từ con gái rồi. Hôm nay cô đến đây là để gặp cháu.”

“Dạ vâng, cháu hiểu rồi. Eh, umm, rất vui được gặp cô! Senpai đã giúp đỡ cháu rất nhiều!”

Sau khi cô Satomi nói, Kazaya vội vã đáp đáp lại và cúi người thật nhanh, nếu cậu có bị gãy lưng vì điều đó thì cũng không ngạc nhiên lắm.

“Cháu quá lời rồi. Con gái cô vẫn còn thiếu hiểu biết về thế giới này, vậy nên cô mong cháu sẽ để ý đến nó.”

“V-vâng! Senpai thật sự có tác động rất lớn đấy ạ! Thật sự luôn!”

Kazaya bối rối đến mức không biết mình đang nói gì nữa.

“Ah, mẹ này, chẳng phải vậy là đủ rồi sao? Mẹ nhìn Tsugami-kun xem, cậu ấy có vẻ bối rối lắm.”

Không thể tiếp tục im lặng quan sát được nữa, Chihiro nói với mẹ của cô. Song, cô Satomi lắc đầu.

“Con hãy đợi thêm một lát nữa. Mẹ có chuyện cần thảo luận với Tsugami-kun. Cháu ra kia với cô một chút được không?”

Cô Satomi chỉ ra một chỗ, Kazaya vội gật đầu và đi theo cô. Cậu đi trông rất mất tự nhiên, có lẽ là do các khối cơ đang căng cứng vì lo lắng.

“Cảm ơn và xin lỗi cháu vì yêu cầu đường đột này. Chắc cháu không cảm thấy dễ chịu gì khi mẹ của Senpai mình lại không nói không rằng xuất hiện ở đây nhỉ?”

“Không có đâu ạ.”

Kazaya đáp lại rằng cậu không thấy có vấn đề gì trong khi cố nghĩ nát óc xem cô ấy muốn nói gì với mình đây. Ngoài ra, họ còn đi ra khá xa để Chihiro không thể nghe thấy được.

(C-có lẽ cô ấy đến đây để nói mình không được đến gần con gái của cô nữa chăng....!?)

Có khả năng là cha cô ấy đã nổi cơn thịnh nộ khi biết về chuyện của cậu. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Kazaya dám để ngoài tai lời của ông ta nữa.

(Nhưng mà Senpai đang tận hưởng khoảng thời gian vô lo ở thế giới khác. Chị ấy còn thiếu kinh nghiệm nên lúc này mình cần phải ở cạnh giúp đỡ. Không ai có thể ngăn cản được điều này, dù cho đó có là cha của Senpai đi nữa.....!)

Tuy nhiên, liệu cậu còn có thể bảo vệ cho Chihiro? Nếu người cha giàu có của cô ấy sử dụng quyền lực của mình ép buộc cậu thì liệu Kazaya có đủ sức chống lại không? Dẫu biết suy nghĩ nghị của mình là nông cạn nhưng cậu vẫn chỉ là một học sinh cao trung, cậu không thể nghĩ xa hơn được nữa. 

(Không. Mình nhất định sẽ cố gắng hết sức vì lợi ích của Senpai!)

Kazaya siết chặt tay lại và mở lời.

“Xin lỗi cô! Tuy không biết cô định nói gì nhưng Senpai chỉ muốn được tự do làm những gì chị ấy muốn thôi, dù cho chỉ là một chút đi chăng nữa! Chị ấy vẫn học hành chăm chỉ, nên cháu nghĩ chị ấy ít nhất cũng đáng được đối xử như vậy!”

“Eh?”

“D-dù cho cha chị ấy có phản đối thì cháu vẫn thấy ông ấy đã kiểm soát con mình quá đáng rồi! S-Senpai không phải là một con rối vô hồn đâu ạ.....!”

Kazaya nói vậy. Nhờ phép màu nào đó mà cậu đã làm được. Tuy khúc cuối giọng cậu có hơi cứng nhắc nhưng cậu vẫn cố nói rõ chúng thành tiếng. Kazaya tự an ủi mình với điều đó.

Miệng cô Satomi hơi há ra trong khi nhìn cậu như một sinh vật lạ.

“.....Pfft. Hahahaha! Ahahahaha!”

Cô ấy ôm bụng và bắt đầu cười, hoàn toàn trái ngược với vẻ trang nghiêm của mình.

“Eeh!? G-gì vậy ạ?”

“Aah, buồn cười quá đi mất. Cô xin lỗi, Tsugami-san. Không như cháu nghĩ đâu. Người đó – cha của Chihiro – không có liên quan đến chuyện này. Chồng cô vẫn chưa biết, vậy nên cô sẽ giúp bọn cháu giữ bí mật với ông ta. Cháu có thể yên tâm. Cô cũng đứng về phía cháu và Chihiro.”

“.....Th-thật sao cô?”

“Đúng thế. Người đó rất cố chấp, đến cả cô cũng không thể đứng ra chống đối được. Dù vậy, cô vẫn đang nỗ lực để đảm bảo cho Chihiro có thể được tự do nhất có thể. Cả việc con bé hôm nay được hoàn toàn tự do cũng là nhờ cô đấy.”

Kazaya cảm thấy nhẹ nhõm đến mức sắp lăn ra luôn rồi.

“Nếu không phải thì không đời nào Chihiro sẽ kể với cô đúng không? Tuy không biết chi tiết nhưng cách đây không lâu, con bé bắt đầu kể về việc nó đã vui vẻ thế nào với một đàn em ở trường, đó là một thay đổi tốt đối với nó.”

“R-ra là vậy. Xin lỗi cô, vừa rồi cháu nói chuyện vô lễ quá.”

“Không sao đâu. Dù sao thì chồng cô cũng kiểm soát Chihiro quá mức. Cô muốn tự mình làm gì đó nhưng ông ta chẳng mấy khi chịu nghe lời... Nhưng cô chắc chắn sẽ không từ bỏ. Người ta nói ‘mưa dầm thấm lâu', ông ta dạo gần đang cũng đang dần thay đổi theo chiều hướng tốt rồi.”

Kazaya thử nhìn Chihiro, người đang đứng ở phía sau họ một khoảng. Trông không giống lắm, cha cô ấy vốn là một người cực kỳ nghiêm khắc mà giờ lại bắt đầu thay đổi tốt hơn ư?

“Lí do hôm nay cô đến đây là để cảm ơn cháu, Tsugami-san.”

“Cảm ơn cháu?”

“Đúng. Chắc cháu cũng biết chỉ vì những lời dạy bảo của cha mình mà Chihiro hiếm khi chịu bộc lộ cảm xúc. Có lẽ vì thế mà con bé cũng gặp rắc rối trong việc kết bạn. Cô không thể chịu được khi thấy nó đi học với tâm trạng như vứt bỏ hết mọi thứ như vậy được. Tuy chưa bao giờ nói nhưng cô biết rõ nó đang sống một cuộc đời cô độc.”

Satomi nhìn con gái mình, ánh mắt cô lộ rõ vẻ buồn bã.

“Nhưng kể từ khi gặp được cháu, ngày nào trông nó cũng đều rất vui.”

“.....Th-thật ạ?”

“Phải. Vậy nên cô muốn gặp người đã giúp nó lấy lại được niềm vui trong cuộc sống. Cô rất kinh ngạc vì người đó là một cậu con trai, nhưng cô mừng vì con bé đã gặp được một người như cháu, Tsugami-san. Cô khá chắc rằng sự chân thành của cháu đã cảm hóa được Chihiro.”

“Không đâu cô, cháu không có gì đặc biệt cả. Cháu không làm được gì cho chị ấy hết.”

Kazaya xua tay, cậu cho rằng cô đã đánh giá mình cao quá rồi.

“Không đâu. Cô đã tin chắc như vậy sau khi thấy cách cháu cư xử. Cháu là một người tốt. Cô xin nói một lần nữa, hy vọng cháu có thể tiếp tục để mắt đến Chihiro trong tương lai.”

“Dạ vâng. Cháu rất sẵn lòng!”

Kazaya hăng hái đáp lại. Bỗng nhiên, cô Satomi ghé sát vào tai cậu và thì thầm.

“Dù vậy thì hai đứa vẫn còn là học sinh cao trung đấy nhé. Cô muốn cháu duy trì một mối quan hệ lành mạnh và trong sáng với con bé, ít nhất là cho đến khi hai đứa đủ tuổi.”

“Hở!? Không, cháu và Senpai thật sự không---“

“Không cần phải giấu làm gì. Vậy, cô không làm kỳ đà nữa, chào cháu nhé.”

Cô Satomi quay lại với nụ cười trên môi rồi ngồi vào chiếc xe đang đợi sẵn.

Một lát sau, chiếc xe biến mất, để lại phía sau những tiếng vang vọng của động cơ.

“.....Cô ấy hoàn toàn hiểu lầm rồi.”

Kazaya thấy chuyện mẹ Chihiro chấp nhận mối quan hệ giữa cậu và cô ấy không phải là điều xấu, có điều cậu không mong vì nó mà mọi chuyện sẽ phát triển theo một chiều hướng quái đản nào.

“X-xin lỗi nha Tsugami-kun. Chị vô tình để lộ việc mình sắp đi gặp một đàn em quen ở trường, thành ra mẹ chị nhất quyết đòi đi theo để gặp em.”

Chihiro đến gần cậu và cúi đầu.

“Kh-không sao đâu chị. Cô Satomi một người mẹ tuyệt vời đó Senpai. Cô ấy cũng xinh đẹp giống như chị nữa.”

“Em đang nói cái gì thế?”

Chihiro thở dài và tiếp tục.

“Chị vui vì bà ấy lo lắng cho chị, nhưng tính tò mò thái quá đó có hơi đáng lo. Mẹ chị cũng ngoài 40 rồi mà ở điểm đó thì cứ như trẻ con ấy.”

Giờ não của Kazaya lại load không nổi cụm từ 'bốn mươi'. Chắc chắn vẻ ngoài của cô Satomi không già đến thế nhưng dù sao cô cũng là mẹ của Chihiro nên cũng không lạ gì khi cô đã bước qua tuổi đó.

“...Có vẻ như chị được thừa hưởng khá nhiều điểm từ mẹ mình đó, Senpai.”

Xét về vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành và tính cách không tuổi thì chúng giống hệt nhau.

“Thật vậy sao? Chị thấy mình và mẹ không giống nhau chút nào... Mà quan trọng hơn, bà ấy đã nói gì với em?”

“Eh? À, không có gì quan trọng đâu chị.”

“Chị không nghĩ vậy đâu? Trước khi ngồi vào xe thì bà ấy có nháy mắt với chị. Mẹ chị chỉ làm vậy mỗi khi bà thấy có gì đó thú vị thôi.”

“Eh... Không đâu, thật sự không có gì quan trọng cả.”

“...........”

“Senpai, xin chị đừng nhìn chằm chằm vào em nữa. Đáng sợ quá.”

“.....Rồi.”

Thấy Kazaya có vẻ sợ hãi, Chihiro cuối cùng cũng mủi lòng. Cô lắc đầu.

“Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian vì trường hợp ngoài ý muốn này, giờ ta nên đi thôi... Nhưng trước đó...”

Chihiro quay người lại và bắt đầu lục lọi bên trong chiếc túi mà cô mang theo.

Khi cô quay lại, Kazaya thấy được một Chihiro đã buộc tóc lại, đội mũ lên, cô còn đeo cả kính râm và khẩu trang để che đi khuôn mặt và đôi mắt.

“Okay, hoàn hảo!”

“Vâng, giờ chị là một kẻ khả nghi hoàn hảo rồi đấy!”

Nhìn thôi cũng thấy người cô toát ra cảm giác của một kẻ đáng ngờ.

“Sao chị lại đeo mấy thứ này?

“Thì đây đâu phải ở thế giới khác. Lỡ có ai đó đang quan sát thì sao? Em đã dành thời gian cho mà chị lại hành động bình thường thì không phải lắm. Vậy nên chị chuẩn bị đồ cải trang một chút ý mà.”

“Nó trông đáng ngờ lắm, chị bỏ bớt ra đi. Ít nhất cũng phải tháo khẩu trang và kính râm.”

“...Được sao? Người ta sẽ không nhận ra chị ư? Họ sẽ không nhận ra và đăng ảnh lên internet hay gì đó chứ? Chị coi được trên tivi là cơ thể của em sẽ bị bốc cháy nếu ai đó đăng ảnh em lên mạng đó.”

“Sai tùm lum hết! Em cũng không biết nên sửa giúp chị ở chỗ nào trước nữa!”

Hiện tại Kazaya chỉ có thể chắc chắn chắn với cô rằng không ai đương không lại bốc cháy trong đời thực cả.

“Ngay cả khi chị có nguy cơ bị nhận diện thì em cũng sẽ cố hết sức để điều đó không xảy ra. Xin hãy tin tưởng ở em, Senpai.”

“Th-thiệt chứ? Vậy, được rồi! Chị trông cậy vào em."

Chihiro tháo kính râm và khẩu trang rồi cất chúng vào lại túi.

“Giờ, chị muốn đi đâu trước? Em sẽ đi cùng chị đến bất cứ nơi nào chị muốn, Senpai.”

“.....Để coi. Đầu tiên, chị muốn đọc manga!”

“Nếu vậy thì em biết một nơi. Nếu đi bằng tàu điện thì không mất bao lâu đâu.”

Nói rồi Kazaya dẫn Chihiro vào ga tàu.

(.....Tiện thể thì, đây là lần đầu mình thấy Senpai mặc thường phục đấy.)

Lúc đang đi cạnh nhau, Kazaya nghĩ vậy khi nhìn Chihiro. Do chỉ thấy cô mặc đồng phục ở trường và trang bị khi ở Grimveria cho đến giờ nên cậu thấy có hơi lạ lẫm.

“Gì vậy? Có phải... chị mặc đồ kỳ quá không? Chị chưa bao giờ đi ra ngoài với con trai nên thật sự không biết nên mặc gì cả.”

Chihiro nói với khuôn mặt ửng đỏ trong khi khi nắm chặt vạt áo.

“Kh-không! E-em thấy chị trông rất vĩ đại!”

“.....Chị trông béo vậy sao?”

Chihro trông hơi bị sốc.

“Không! Ý em là chị trông rất tuyệt! Kiểu như một vị tiểu thư đài các... Ah! Chắc chị không thích nghe mấy thứ này đâu ha!? Ừmm, để coi, chị trông rất đẹp, như một nàng công chúa vậy... tuy có một khí chất tinh tế nhưng vẫn dễ dàng hòa nhập được với người bình thường... Em có thể mường tượng ra cảnh chị ngồi trò chuyện và ăn bánh bích quy với con gái một người nông dân trên thảo nguyên xanh ngắt... Ủa, ơ, mình đang nói cái quái gì thế này!?”

Kazaya chỉ đang cố chữa lại hiểu lầm của cô ấy, ai ngờ việc đó chỉ làm tăng độ bối rối của cậu lên. Chihiro ngây người nhìn cậu một lúc rồi phá lên cười.

“Mặc dù biết lâu rồi, nhưng đôi lúc em lại hành động kỳ lạ lắm đó, Tsugami-kun.”

“E-em xin lỗi. Nhưng em không nói dối khi bảo chị rất đẹp trong bộ đồ đó đâu.”

Trong lúc Kazaya còn đang gục đầu xuống đất, nghĩ mình vừa biến bản thân thành chúa hề, Chihiro tiếp tục nói.

“Dù vậy thì... Cảm ơn em, em luôn cố hết sức khi làm một thứ gì đó, chị yêu điểm đó của em.”

“Eeh!?”

Nhiệt độ cơ thể Kazaya tăng vọt. Chihiro hoài nghi nhìn cậu, nhưng sau khi nhận ra ý nghĩa của những gì mình vừa nói, gương mặt cô ngay lập tức đỏ bừng.

“Kh-không phải vậy đâu! Chị không có ý đó... Đúng là chị yêu mặt ấy của em, nhưng không phải theo cách đó...aaa, trời ạ! Em đang bắt chị nói gì thế!?”

Chihiro dùng hết sức đập vào lưng cậu. Nói không đau thì chắc chắn là điêu, nhưng vì lí do gì đó mà nó lại khiến Kazaya cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc thật sự.

Cuối cùng họ cũng đến được cổng soát vé. Kazaya lấy thẻ của mình ra và trả tiền.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy một âm thanh lớn phát ra. Đó là âm thanh do cổng soát vé đóng lại để ngăn người chưa mua vé đi qua.

“Hmm? Nhưng mình đã đi qua đâu...”

Vừa nói xong, cậu liền nhận ra hung thủ của việc ấy. Chihiro đang đứng yên trước cánh cổng ngăn cô đi tiếp.

“Senpai? Chị đã cho vé vào máy chưa?”

Hoặc có lẽ là máy không đọc được vé của cô. Kazaya hỏi trong khi xem xét những trường hợp có thể xảy ra, song, Chihiro quay lại nhìn cậu và nói với vẻ nghiêm túc. 

“Vé? Cái gì thế?”

Kazaya nghĩ chắc cô đang đùa, nhưng Chihiro đang hoàn toàn nghiêm túc.

“....Ý em là, chị cần phải mua vé để đi tàu. Chị có thể mua ở kia.”

Kazaya chỉ vào một máy bán vé tự động cạnh bên cửa soát vé.

Chihiro nhìn chằm chằm vào cái máy mà Kazaya đang chỉ một lúc rồi vén tóc ra sau.

“Tất nhiên là chị biết rồi!”

“Dừng nói dối chị ơi.”

“Đ-đó không phải nói dối! Umm... Phải rồi, chị chỉ đang thử em thôi. Chị rất vui vì em biết đến những thứ như vậy.”

“Tất nhiên là em biết rồi. Dù gì thì em cũng là học sinh cao trung mà.”

“....Ra vậy. Ra đây là điều mà học sinh nào trung nào cũng biết.”

Chihiro gục đầu xuống. Có vẻ như niềm kiêu hãnh của cô đã bị tổn thương.

Kazaya đưa tay lên gãy má, sau đó đến mua một vé từ chiếc máy rồi đưa cho Chihiro.

“Đây chị. Chị hãy để cái này vào khe trên cổng.”

Chihiro làm theo lời cậu, chiếc vé bị kéo ra khỏi kẽ tay của Chihiro rồi mất tích bên trong cái máy.

“Em lừa chị hả Tsugami-kun! Cái máy trộm mất vé của chị rồi này!”

“Không phải đâu. Chị nhìn xem, nó đi ra ở đầu bên kia kìa.”

Kazaya chỉ tay về phía bên kia cánh cổng. Chihiro nhìn về phía đó và bị sốc khi thấy chiếc vé được thò ra.

“Một khi đến nơi thì chị sẽ cần nó khi rời khỏi ga, đừng làm mất nhé.”

Sau khi đi qua cổng soát vé, Chihiro cẩn thận lấy lại chiếc vé rồi cất vào bóp.

“Senpai, bộ chị chưa từng đi tàu bao giờ sao?”

Kazaya hỏi cô khi đợi tàu. Chihiro gật đầu.

“Chị luôn dùng ô tô khi phải di chuyển xa, như hôm nay ấy.”

“À... Vậy mấy chuyện vừa rồi quả là trải nghiệm quan trọng đối với chị nhỉ. Chị nên ngẫm kỹ nó trước khi về đấy.”

“Ừ! Chị sẽ giữ tấm vé này làm kỷ vật mãi mãi luôn!”

“Tiếc là máy ở cổng ra sẽ không trả lại vé cho chị đâu.”

Chihiro nhìn chằm chằm vào cậu. Có lẽ cô thật sự sốc vì sự thật đó.

Chuyến tàu đến sân ga không lâu sau, Kazaya và Chihiro cùng nhau lên tàu.

“Bên trong này nhỏ thật đó.”

Chihiro đưa mắt nhìn quanh bên trong khoang tàu với vẻ tò mò.

Tự nhiên, Kazaya cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Cơ mà cũng không chắc. Hầu như gã đàn ông nào trong khoang tàu cũng đều đang nhìn chằm chằm vào Chihiro. Cô ấy đẹp vậy nên cũng là điều hiển nhiên.

Tuy nhiên họ cũng chỉ biết đến đó mà thôi. Họ nào biết cô gái trẻ tuổi trông tri thức và điềm đàm này lại là một người vô cùng ngây thơ trong sáng.

“Tsugami-kun, cái ký hiệu gì được dán ở gần góc chỗ ngồi đằng kia thế? Hình như là một cái điện thoại di động. Còn có một đường chéo gạch ngang nó nữa, nó có nghĩa rằng ta không được phép sử dùng điện thoại di động phải không?”

“Nó có nghĩa rằng sử dụng điện thoại di động ở đây rất nguy hiểm, làm vậy sẽ buộc đoàn tàu phải dừng lại khẩn cấp.”

“Eh, tàu sẽ dừng lại vì một lí do như vậy ư...!?”

Cô ngây thơ đến mức lập tức tin vào một lời nói dối mà chỉ cần nghe thôi cũng đã thấy đáng ngờ rồi.

“Không, em đùa đấy.”

Cậu cảm thấy mũi mình bị nhéo mạnh.

“Geez! Chị sẽ không bao giờ tin vào em nữa Tsugami-kun!”

Trong khi Kazaya còn đang vò đầu bứt tóc thì chuyến tàu đã đến nơi.

“Sao ta lại đến đây?”

“Nơi đây có rất nhiều hiệu sách lớn bán manga, kể cả những bộ khó tìm nhất. Ngoài ra còn có một loạt các cửa hàng bán game và đồ liên quan đến anime nữa. Ngươi ta gọi nơi này là quận otaku.”

“A, chị cũng từng nghe rồi. Là Akihabara đúng chứ?”

“Đúng thế. Tuy về mặt kỹ thuật thì Akihabara không phải tên chính thức của quận otaku này. Nó thực chất là tên của một trong những nhà ga ở Tokyo.”

Sau khi qua cổng soát vé tại điểm đến, trước mắt bọn cậu là đường chính, hai bên đường là những dãy cửa hàng với vô số hình những cô gái xinh đẹp hoặc nhân vật game trên biển quảng cáo.

“Chị có tìm một bộ manga cụ thể nào không?”

“Để coi, thật sự thì chị cũng không biết nhiều về chủ đề này nên cũng không biết phải trả lời sao nữa...”

“Nếu là vậy thì chị có thể cho em biết mình thích thể loại nào không?”

“Hmm. Thật ra thì chị đọc tiểu thuyết cũng được, nhưng... cái gì cũng được ngoài kinh dị ra.”

Nói cách khác, Chihiro không thích thể loại kinh dị. Kazaya thấy điều đó có hơi bất ngờ một tẹo.

“Vậy thì em sẽ giới thiệu một vài tựa sách mà em thích. Nếu thấy thích thì chị có thể mua chúng.”

Nói xong, Kazaya đi vào một cửa hàng gần đó.

“Tuy nơi này hơi nhỏ nhưng họ chọn được nhiều tựa sách rất hay. Mấy tựa sách nổi tiếng thường thấy ở trung tâm đô thị cũng có luôn đó chị.”

Bên trong cửa hàng có rất nhiều kệ sách chứa đầy ấp những quyển truyện manga. 

“Tuyệt quá...! Tất cả đều là manga sao?”

Kazaya lách qua giữa những khách hàng khác và đứng trước một cái kệ.

“E hèm. Do ít khi đọc manga nên em đề nghị chị nên tránh những cuốn có bố cục phức tạp, Senpai. Cái này sẽ hợp có người mới hơn.”

Kazaya chọn lấy một tựa sách mà cậu thích và sưu tầm ở nhà đưa cho Chihiro.

“Cái này không đáng sợ đâu nhỉ? Phải không?”

Chihiro có vẻ hơi ám ảnh với việc đảm bảo điều đó. Dẫu biết vậy thì Kazaya cũng khó mà trả lời được.

“Umm... Nó còn phụ thuộc vào chị sợ những gì nữa. Tiêu chuẩn ở đây thường sẽ là ma quỷ hay quái vật, nhưng tùy vào mỗi người mà cảnh máu bắn tung tóe hay bạo lực cũng được xếp vào hàng đáng sợ nữa. Ví dụ như manga hành động có xu hướng máu me, vậy nên chị cần phải nói cho em biết mình sợ thứ gì, Senpai.”

“Để coi... Có lẽ là con rết?”

“Rết á? Ý chị là những con bọ thân dài?”

Chihiro nhăn mặt như thể cô không thể chịu nổi khi nghe thấy tên của những sinh vật đó, cô gật đầu.

“Lúc còn nhỏ, chị phát hiện ra có một con rết trên giường khi về thăm ông bà ngoại. Nó ở trừng trừng trước mặt và hình như sắp cắn nên chị đã rất sợ. Điều đó làm chị bị chấn thương tâm lí luôn đấy!”

“.......”

“Gì thế, Tsugami-kun?”

“A... Không, không có gì đâu.”

Kazaya có hơi sửng sốt trước những gì Chihiro nói, ai mà ngờ được một người mạnh dạn như cô lại nói lên điều như vậy chứ.

“Vậy chị chỉ sợ con rết thôi ạ?”

“Ừ. À mà, chị không tin vào mấy thứ như ma cỏ. Máu bắn tung tóe hay mấy thứ tương tự cũng không sao.”

“Em hiểu rồi. Nếu là vậy thì truyện em vừa chọn sẽ ổn với chị.”

“Mà chị là khá thích mấy cảnh như đầu bị cắt rời, tay chân bị xé toác, hay than oán, rên rỉ, la hét tuyệt vọng nữa!”

“Nói sao đây... Em thấy chị có vấn đề đấy ạ.”

Tuy nói vậy nhưng Kazaya không nghĩ có sở thích như vậy là kỳ đâu, ai cũng có sở thích và sở ghét riêng mà.

“Vậy còn em thích những thứ như thế nào hả Tsugami-kun. Em sẽ chọn truyện theo tiêu chuẩn nào?”

“Để coi nào. Một phần thì là mấy bộ em đọc trên tạp chí và thấy hay, em cũng mua những truyện nổi tiếng trên mạng nữa. Ngoài ra còn dựa vào trực giác. Đại loại như... khi em đang đi dạo quanh hiệu sách như thế này đây, nếu em nhìn vào bìa một cuốn sách và nghĩ kiểu『Ah! Cái này được đấy!』thì em sẽ lấy nó. Em đoán là do nét vẽ hay ấn tượng tổng thể khi nhìn vào.”

“Hmm. Vậy thì có bao giờ em cảm thấy thật vọng về nội dung của nó chưa?”

“Thì, chắc chắn là có rồi chị, nhưng cảm giác của trò may rủi trên một cuốn sách cũng không tệ. Nếu thấy được thứ mình thích trong đó thì càng sung sướng hơn.”

“Ra thế... Chị cảm thấy mình đang dần khám phá ra vực thẳm bí ẩn chung quanh cảm xúc con người rồi.”

Nói vậy thì phóng đại quá, tuy định lên tiếng nhưng thấy Chihiro hào hứng như vậy, Kazaya quyết định giữ im lặng.

“Vậy chị thử xem sao Senpai. Cứ chọn ra những cuốn chị trông thấy hấp dẫn là được rồi.”

“Okay, chị sẽ chọn thử! Chờ chị một chút.”

Chihiro gật đầu và bắt đầu đi vòng quanh cửa hàng. Kazaya mừng vì cô cảm thấy vui vẻ, cậu cũng bắt đầu xem qua vài cuốn truyện. Sau khoảng 10 phút, Chihiro lên tiếng gọi cậu.

“Tsugami-kun, chị đã chọn xong rồi.”

“Vậy thì hay quá... Eeh!?”

Kazaya quay lại và nói không nên lời. Cậu không thấy Chihiro đâu cả, thay vào đó là cả một núi sách. Mất một lúc để Kazay nhận ra cậu không thấy Chihiro vì cô đã bị chồng sách khổng lồ đó che khuất.

“Chị định mua hết đống này luôn hả Senpai!?”

“Ừ, chị đã lựa chọn cẩn thận rồi!”

Chihiro ló mặt ra khỏi chồng truyện và nói với vẻ nghiêm túc. Kazaya thấy biểu cảm đó chẳng phù hợp với hành động chút nào.

“Với số lượng đó thì em không thấy chị đã lựa chọn cẩn thận chút nào cả!! Chị định mang hết theo đống này bằng cách nào sau khi mua xong đây?”

“.....Oh, chị quên nghĩ đến chuyện đó.”

Chihiro trông có vẻ tiếc nuối khi cất bớt sách về tủ.

“Nhiêu đây chắc không sao đâu ha!?”

Cuối cùng, cô quay lại và đưa cậu xem 1 bộ khoảng 10 cuốn sách.

“À, nhiêu đây thì ổn. Ta có thể quay lại nếu chị muốn mua thêm.”

“....Phải nhỉ. Ta chỉ việc đến thêm lần nữa thôi mà.”

Chihiro có vẻ đang ngẫm nghĩ lại những gì cậu vừa nói trong khi mang truyện đến quầy tính tiền. Sau khi thanh toán xong, họ rời khỏi cửa hàng.

“Chị được phát cho một khoảng tiền tiêu vặt hàng tháng nhưng không thật sự cần dùng nên chỉ để tiết kiệm thôi. Chị không ngờ lại có ngày mình được dùng thả ga ở nơi như thế này.”

Chihiro nói trong khi giữ chặt chiếc túi giấy chứa đầy manga bên trong. Giọng cô có phần hơi hớn hở.

“Tuyệt quá chị nhỉ. A, để em xách giùm cho.”

“Không sao đâu. Nó khá nặng đấy.”

“Vậy thì em chắc chắn phải mang rồi. Chị đừng bận tâm.”

Chihiro ban đầu còn hơi lưỡng lự khi cậu đưa tay ra. Nhưng khi Kazaya dừng lại và tiếp tục chờ cô, cô cuối cùng cũng chịu giao lại chiếc túi cho cậu.

“.....Không chỉ ở thế giới khác, ở đây em cũng đáng tin cậy lắm, Tsugami-kun.”

Khi Kazaya sắp xách được chiếc túi, Chihiro bỗng chộp lấy một bên quai. Đầu ngón tay của cả hai chạm vào nhau khiến Kazaya giật nảy mình.

“Cùng xách đi. Chị không thể để em gánh một mình đâu.”

“Được rồi.”

Kazaya gật đầu rồi cùng Chihiro xách chiếc túi xuống phố. Nghĩ tới việc người đi đường nhìn họ lúc này chắc đều nghĩ hai người là một cặp đôi hạnh phúc, Kazaya không thể ngăn được miệng mình nhếch lên.

“Có gì vui hả Tsugami-kun? Em đang cười đấy.”

“Ể!? A, không có gì đâu. Quan trọng hơn, chị còn muốn đi đến nơi nào nữa không?”

Kazaya vội đổi chủ đề trước khi Chihiro kịp đoán ra suy nghĩ trong đầu cậu.

“Để coi... A, có máy trò chơi nào ở quanh đây không?”

“Có đấy chị. Có một chỗ em thường hay lui tới.”

“Chị muốn đến đó và thử chơi vài trò!”

“Okay.”

Kazaya đồng ý và dẫn cô đến một nơi mà cậu quen thuộc.

Đó là một tòa nhà 4 tầng, tầng nào tầng nấy cũng đều có rất nhiều trò chơi vô cùng đa dạng.

Tầng một có rất nhiều máy gắp thú với đủ loại phần thưởng bên trong. Chihiro dừng lại trước một chiếc máy như vậy và ngó vào xem.

“Chị có thấy thích cái nào không?”

Nghe Kazaya hỏi ở phía sau, Chihiro chỉ vào một chỗ. Bên trong máy có rất nhiều con gấu bông dễ thương và các nhân vật anime nữa, trong số đó có một con thú trông rất là bắt mắt.

Đó là một con gorilla.

Chính xác là một con khỉ đột trông có vẻ cứng nhắc với bộ lông dày màu đen.

Quả đúng là nơi chủ yếu cung cấp những loại thú bông mà nữ giới yêu thích, đến cả con gorilla đó cũng được thiết kế khá dễ thương. Tuy nhiên, nó trông vẫn hơi lạc lõng nếu so những những con khác.

Kazaya cho rằng nó có lẽ là nhân vật từ một bộ anime nào đó nên đã thử tìm tên xem, nhưng cậu hoàn toàn không tìm thấy gì cả. Cái thẻ treo trên cổ nó ghi là『Vua rừng thẳm』. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó chỉ là một con khỉ đột bình thường.

“Sao con thú nhồi bông như vầy lại xuất hiện ở đây được ta...”

Có lẽ là do nhận viên đã đặt nhầm nó ở đó, cậu đoán thế. Nhưng Kazaya không thấy mấy máy gắp khác có cái nào phù hợp để để con gorilla này vào. Mà cơ bản thì việc con thú nhồi bông này ở đây được cũng là điều vi diệu rồi.

“Hay nhỉ. Không biết có phải nhân viên đặt nó ở đó để làm khách hàng cười không ha.”

Dạo gần đây, việc đăng tải ảnh lên internet bằng các trang mạng xã hội đã trở nên khá dễ dàng. Từ đó dẫn đến những trường hợp cửa hàng sắp xếp những thứ kỳ cục ra nhằm hút khách như một hình thức quảng cáo. Con khỉ đột này có lẽ là trong những thứ như vậy.

“Nhưng thật sự thì để con gorilla ở đó thì hơi quá rồi. Cứ như một ông chú trung niên lẻn vào bữa tiệc của con gái ấy. Có lẽ bản thân con khỉ đột đó cũng nghĩ mình bị đặt nhầm chỗ cũng nên.”

Cậu nghĩ Chihiro chỉ nó nhằm muốn chọc cười cậu. Tuy nhiên...

“.....Dễ thương quá.”

Chihiro thốt lên một thứ mà cậu hoàn toàn không thể nào ngờ tới.

“Em không thấy nó dễ thương sao? Thật đáng kinh ngạc! Người làm ra con gorilla này ắt hẳn là một thiên tài! Không sai vào đâu được, đó là thiên tài mười năm---à không, trăm năm có một!”

“Eh, S-Senpai!? Chị thích nó đến vậy ạ? Chị thích gorilla ư!?”

Kazaya bất giác hỏi cô, Chihiro chỉ nhìn lại cậu và trả lời với một khuôn mặt không có chút cảm xúc.

“Không hẳn.”

“Không, nhưng chị chẳng vừa bị con gorilla đó hút hồn đấy thôi?”

“Nó không phải con gorilla, nó là con gorilla nhồi bông. Tsugami-kun, chị không muốn một con gorilla thật dù cho có phép màu khiến nó tự dưng lại xuất hiện trong máy đâu. Mà nếu có thật thì chị sẽ tò mò lắm!”

“Em thấy nó sẽ kỳ hoặc hơn là tò mò đấy.”

Cậu chỉ có thể nghĩ đến chuyện một con khỉ đột tự dưng trốn khỏi sở thú và yên vị tại một máy trò chơi.

“Nhưng con này là một con gorilla tốt! Càng nhìn thì chị càng thấy dễ thương. Nó có đủ những đặc điểm của một con gorilla thật, nhưng vẫn toát lên cảm giác mềm mại mà một con gorilla thật sự sẽ không bao giờ có được! Thật kinh ngạc khi bên sản xuất có thể biến một con nhìn kiểu gì cũng là gorilla thành một thứ hoàn toàn khác với một con gorilla như vậy!”

“Senpai, chị đã lặp lại từ ‘gorilla' bao nhiêu lần rồi thế!?”

Kazaya bị sốc bởi từ ‘gorilla' đó được lặp đi lặp lại liên tục bởi một cô gái xinh đẹp như Chihiro, đó là điều cậu không bao giờ ngờ được.

“....Nó là một con gorilla tốt.”

Chihiro tiếp tục nhìn chằm chằm vào con thú bông hình khỉ đột. Tuy Kazaya thấy khó chấp nhận nổi việc cô chú ý đến một con thú bông như vậy, song vẻ mê mẩn khi thấy một thứ dễ thương với mình đó thì lại không khác gì những cô gái ở độ tuổi của cô.

“Senpai này, nếu chị muốn thì em có thể lấy nó cho chị. Cái máy gắp này có thể tự do di chuyển theo ý ta nên cũng không khó lắm đâu.”

Kazaya đổi chỗ với cô rồi tiến đến trước chiếc máy, lấy ra đồng 100 yên từ trong túi rồi nhét vào nó. Khởi động xong, cậu bắt đầu điều khiển máy gắp đi từng khoảng nhỏ trong khi cẩn thận quan sát góc độ.

“Nhưng con gorilla này lớn quá.”

“Có một mẹo nhỏ đó chị. Chỉ cần chú ý đến trọng tâm của vật thì dễ ăn thôi... đây rồi.”

Khi Kazaya nhấn nút, cái máy gắp hạ xuống và quắp lấy cổ con gorilla rồi từ từ kéo nó lên. Phần này có chút quan trọng, vì luôn có khả năng món đồ được gắp sẽ rớt xuống lại trước khi tới được cửa trả thưởng.

Kazaya và Chihiro đều nín thở dõi theo, cái máy gắp từ từ di chuyển đến rìa cửa trả thưởng rồi thả con gorilla xuống. Với một âm thanh khá tẻ nhạt, con gorilla đã rơi đúng chuẩn vào đó.

“Xong, em lấy được rồi. Của chị đây.”

Kazaya nhặt con gorilla lên và đưa cho Chihiro đang chăm chú nhìn.

Một lúc sau, cô từ từ ôm lấy con khỉ đột và nhắm mắt lại. Xem ra cô muốn tận hưởng niềm vui này bằng cả con tim.

“Em mừng vì chị thích nó. Cứ coi như một món quà từ em đi.”

“Eh, không, chị đâu thể làm thế được!”

“Không sao đâu mà. Cũng tốn có 100 yên thôi. Chị cứ coi nó như kỷ vật về thời gian chúng ta đi chơi hôm này đi.”

“Th-thật ư? Vậy thì... Cảm ơn em.”

Chihiro mỉm cười với cậu trong khi ôm con khỉ đột.

Sau khi rời khỏi trung tâm trò chơi và đi bộ thêm một lúc nữa, Chihiro ghé vào một cửa hàng tạp hóa.

“Chị muốn mua đồ sao?”

“Ừ. Mua chút đồ để trang trí ngôi nhà của em ở Grimveria được không? Nơi đó ngoài nội thất ra thì không có gì khác.”

“A, nghe cũng hay đấy. Triển thôi chị.”

Kazaya tham gia cùng Chihiro lựa chọn và mua vài món phụ kiện cũng như đồ trang trí tường. Nghĩ rằng có vài bông hoa đẹp cũng tốt nên cả hai đã đến một cửa hàng hoa và mua một lọ hoa.

“.....Mà này, ta có thể đem manga và mấy thứ này đếm Grimveria được ư?”

Chihiro hỏi cậu trong lúc cả hai đang nghỉ xả hơi.

“Em biết tại sao chị lại lo lắng, nhưng chị không phải lo đâu.”

Nếu chuyện đó là không thể thì công sức cả ngày nay của bọn cậu là vô nghĩa.

“Quần áo đang mặc và những thứ chị có thể cầm đều sẽ đi cùng chị sang thế giới đó. Còn mấy thứ lớn quá, như xe ô tô chẳng hạn, sẽ không thể dịch chuyển cùng.”

“Có vẻ hệ thống khá linh hoạt về mặt này nhỉ. Còn ở chiều ngược lại thì sao?”

“Cũng tương tự chị ạ. Tuy đem về đây được nhưng em nghĩ chị không nên đem mấy thứ quan trọng về đây đâu.”

“Chị hiểu rồi. Tuyệt ghê... Tsugami-kun, em có muốn đến nơi nào kế tiếp không? Đâu cũng được hết. Có phải em thường xuyên đi tới những nơi như maid cafe không nè?”

Vì lí do nào đó mà Chihiro lại ra dáng rất tự tin.

“Không hề! Sao chị lại nói tự tin thế?”

“Eh? Không phải nam sinh cao trung nào cũng đến maid cafe ít nhất một lần mỗi tuần sao!?”

“Chị nghe ai nói thế!? Em cũng nghi ngờ lâu rồi, nhưng chị có chắc mình không bị kẻ gian cung cấp thông tin sai lệch không, Senpai!?”

“Hmm... Chị cũng không nhớ mình nghe được từ đâu nữa...”

Kazaya bắt đầu lo lắng cho cô, nhưng Chihiro chỉ đáp lại vậy rồi đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó.

“Hừm, mà kệ đi, em không có muốn đi đến nơi nào hết. Dù sao thì em đã quyết định sẽ đi cùng chị cả ngày hôm nay rồi, Senpai.”

“Thật sao? Cảm ơn em nha! Vậy thì đi theo chị chút nữa thôi.”

Thật ra Kazaya định nói sẽ ở mãi mãi bên cạnh cô, cơ mà cậu nghe đã thấy xấu hổ rồi nên đành thôi.

Lúc đó---một người mà Kazaya không ngờ sẽ gặp bỗng nhiên lên tiếng gọi cậu.

“Oh!? Kazaya kìa! Chào ông!”

Đó là Ayukawa. Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến người cậu co rúm người lại vì sốc.

“Ch-chào. Có chuyện gì sao?”

“Không. Chẳng là tôi vừa chợt nhớ ra bộ manga mà mình theo dõi vừa phát hành tập mới, vậy nên tôi tới để mua đây. Còn ông thì sao Kazaya? Mua sắm gì à? Nếu rảnh thì đi ăn chút không... Hở?”

Trước khi dứt câu, Ayukawa đã nhận ra Chihiro đang đứng bên cạnh cậu bạn của mình.

“Hmmmmmmmmmm? Không lẽ, là chị đó sao, Mikoto-senpai?”

(...Toang rồi.)

Kazaya quay lại nhìn Chihiro và thấy cô đang trưng ra bộ mặt nghiêm túc thường ngày.

“Kh-không, đây là chị gái của tớ.”

“Kazaya này, ông làm gì có chị em nào.”

Lời nói dối của cậu bị đánh gục ngay lập tức. Kiểu lí do như này thì còn lâu mới có tác dụng với một người bạn lâu năm như cô.

“Ch-chị họ tớ đấy. Chị ấy vừa đến đây nên tớ đang dẫn chị ấy đi một vòng ấy mà..."

“Ông nói gì đấy? Lúc đầu thì tôi không chắc lắm do chị ấy đội nón, nhưng đây chắc chắn là Mikoto-senpai... Oh? Chẳng lẽ là? Hai người đang hẹn hò sao?”

Ayukawa cười toe tóe trong khi đưa ra kết luận.

“Đ-đó... Umm...”

“Đúng vậy. Bọn tôi đang hẹn hò.”

Khi Kazaya còn đang cố tìm cách che đậy vấn đề thì Chihiro lại dõng dạc tuyên bố trước khi cậu kịp nói.

“N-này! Senpai!?”

“Oh!? Vậy ra hai người thật sự đang hẹn hò!!”

Ayukawa lần lượt nhìn Kazaya rồi đến Chihiro như vừa mới phát hiện ra một điều thú vị.

“Anh ác quá đó Kazaya. Mặc dù anh đã có em rồi mà vẫn...”

Cô đến gần và chọt chọt cùi chỏ vào ngực cậu.

“Tớ nghiêm túc đấy, đừng đùa như thế nữa.”

“Xin lỗi, lỗi tôi lỗi tôi.”

Ayukawa cúi đầu xin lỗi sau khi thấy Kazaya thở dài.

“Em là Ayukawa-san đúng chứ? Có vẻ như em đã quen biết với Tsugami-kun lâu rồi nhỉ.”

Chihiro lên tiếng trong khi quan sát kỹ lưỡng Ayukawa.

Tuy lúc đầu còn giữ được biểu hiện vui vẻ nhưng Ayukawa cũng dần bắt đầu đổ mồ hôi lạnh khi nhận ra Chihiro đang nhìn mình chăm chú.

“Umm, Kazaya? Tôi cứ cảm thấy như Senpai đang trừng mắt với tôi như một bức tượng Nioh ấy.”

“C-có à? Có lẽ là do cậu tưởng tượng thôi.”

Kazaya thầm đồng ý với cô ở trong lòng, nhưng cậu quyết định sẽ phủ nhận nó.

“Tuy tôi chưa quen với Tsugami... À không, Kazaya-kun được lâu, nhưng tôi sẽ dần tìm hiểu về cậu ấy kể từ bây giờ. Rất vui được làm quen với em.”

Chihiro đảm bảo việc gọi cậu bằng tên và hơi cúi đầu.

“R-ra là thế ạ. Vâng, em hiểu rồi. Em cũng rất vui được làm quen với chị... Umm, Kazaya, tôi nghĩ tới lúc mình phải đi rồi.”

Có lẽ do cảm thấy có thứ khó diễn tả thành lời được, Ayukawa nói rồi tức tốc đi mất.

“Umm, Senpai, vừa rồi là gì vậy? Chị cư xử kỳ lạ quá.”

Kazaya hỏi cô sau khi cô bạn của cậu đã đi được một lúc, Chihiro thở dài.

“Không có gì... Có lẽ là chút tính trẻ con của chị.”

Chihiro lẩm bẩm trong khi hơi đỏ mặt.

“Kh-không phải chị cảm thấy gì khi em nói chuyện với Ayukawa đâu nhá!?”

“Cảm thấy gì? Gì là gì ạ?”

Kazaya nghiêng đầu bối rối vì không hiểu được ý của cô.

“Không có gì đâu! Đi thôi!”

Chihiro lắm lấy tay Kazaya rồi kéo cậu đi.

Sau đó, Kazaya đi cùng Chihiro đến những cửa hàng để mua những thứ mà cô muốn.

Khi mặt trời sắp lặn, cả hai đều mang theo bên mình vô số những chiếc túi.

“Được rồi! Chuyến mua sắm đã hoàn thành xuất sắc! Tsugami-kun, em còn thời gian không? Chị muốn chuyển số đồ này đến Grimveria càng sớm càng tốt.”

“Chắc chắn rồi. Dù sao thì đó cũng là mục đích của ngày hôm nay mà.”

Hai người họ đi vào một con hẻm rồi cầm ra viên đá dịch chuyển trong khi vẫn giữ mấy cái túi trên tay.

Xung quanh họ tối om trong khoảnh khắc, không lâu sau, họ xuất hiện tại quảng trường ở Reancos. Đồ đạc họ mua cũng an toàn xuất hiện cùng họ. Cả hai bắt đầu bước đi. Khi Kazaya đề xuất việc tìm một chiếc xe ngựa chở họ đến ngôi nhà đã mua, một giọng nói quen thuộc tự đâu cất lên.

“Ah! Kazaya-san!”

Khi Kazaya quay lại, cậu thấy Nina đang chạy về phía mình.

“Chào em, Nina-chan!”

Chihiro gọi cô bé, Nina hét lên kinh ngạc sau khi nhận ra cô.

“Chi-Chihiro-san! Chị không thấy dạo này mình đã dành quá nhiều thời gian với Kazaya-san rồi à!?”

“Có sao?”

“Có! Từ trước đến giờ thì Kazaya-san vẫn đi đến đảo một mình, nhưng bây giờ lúc nào anh ấy cũng đi cùng chị!”

“Ồ, em nói chị mới để ý, đúng là vậy thật. Vậy có vấn đề gì sao?”

“Umm, không hẳn, nhưng...”

Nina lén liếc nhìn Kazaya.

“Umm, em biết cả hai người điều là Lữ khách, hai người hợp tác với nhau cũng là chuyện tốt, nhưng nói sao đây... Bám víu lấy anh ấy suốt ngày chính là vấn đề! Đúng vậy! Đây không chỉ là cảm xúc cá nhân của em, nó là về phép lịch sự ở nơi công cộng!”

“Chị không nghĩ rằng mình đang bám lấy em ấy hay gì. Đúng không, Tsugami-kun?”

“Vâng, em không nghĩ... chúng ta có làm gì như vậy.”

Kazaya hơi bối rối khi đột ngột bị Chihiro ném cho câu hỏi.

“Nhưng hôm nay hai người lại ở cũng nhau! Anh chị dự định sẽ định đến đảo nữa sao?”

“Không, hôm nay thì không. Bọn anh chỉ định đến nhà thôi.”

“Nhà?”

Thấy Nina lặp lại từ mà mình vừa nói với vẻ thắc mắc, Kazaya giải thích cụ thể ý của mình.

“À, phải rồi. Anh định khi gặp sẽ nói với em. Anh đã mua một ngôi nhà cách xa thị trấn và định đôi khi sẽ ở đó.”

“.....Cùng Chihiro-san?”

“Ừ. Bọn anh còn mua cả sách, hoa, và đồ để trang trí ngôi nhà nữa.”

“Cá---!”

Nina hét lên và đứng hình trông tư thế kỳ lạ, sau đó cô nhón thẳng người và giơ tay lên.

“---Điều như vậy! Điều như vậy là không được!”

Mất một lúc Nina mới bình phục lại, giống như ai đó đã nhấn nút reset cho. Cô bé vẫy tay điên cuồng.

“Anh định ở đó chỉ có 2 người thôi ư? Ở một nơi hẻo lánh!? Hơn nữa còn lên kế hoạch trang trí ngôi nhà!? Nó... Nó... Em không biết nói sao nữa!”

Nina phun ra một tràng nhưng lại kết thúc mà không nói rõ ý của mình, có lẽ cô sợ nếu nói ra điều đó thì nó sẽ trở thành thật.

“À, em nói mới để ý, chúng khá giống điều mà một cặp vợ chồng mới cưới sẽ làm.”

Song Chihiro lại nói thay cho Nina với khuôn mặt ửng đỏ.

“Waaaah! Chị vừa nói rồi kìa! Là cố tình đấy hả!? Chị đang cố thu hút sự chú sao!?”

“Kh-không phải thế! Chị chỉ cho rằng có lẽ người khác sẽ nhìn bọn chị như vậy, chỉ có vậy thôi!”

“Aaaaargh! Đây là sự tự tin của người chiến thắng!”

Nina ôm người và trốn ra sau Kazaya.

“Vợ chồng mới cưới? Thôi mà, chị cứ nói quá lên. Hahaha.”

Tuy nói vậy nhưng Kazaya thấy nghe nó cũng không tệ. Có vẻ như việc mua nhà hóa ra lại là một quyết định đúng đắn, mặc dù cậu chưa từng có ý nghĩ như vậy.

“D-dù sao thì! Là vậy đấy. Xin lỗi Nina-Nina-chan nha, nhưng bọn chị cần phải đi bây giờ.”

“Aaaaaaah.”

Nghe Chihiro nói, Nina bắt đầu rên rỉ.

“Tệ rồi đây. Mình chỉ nghĩ chị ta là một đối thủ đáng gờm nhưng chị ta thật sự có khả năng vượt mặt mình... đành buông tay chấp nhận như thế này sao? Không, không thể được. Đó là ý tưởng ngu ngốc nhất đấy Nina!”

Nina đang lảm nhảm gì đó với bản thân, bỗng nhiên cô ngẩn mặt lên.

“Được rồi! Nina cũng sẽ đến nhà Kayaza-san!”

“Eh? Còn quán trọ thì sao!?”

“Không sao! Cha em hôm phải đi họp hội đồng khu phố nên ông định sẽ đóng cửa sớm! Hơn nữa hiện tại chỗ em cũng không có nhiều khách hàng! Xin anh đấy, Kazaya-san! Cho Nina đi cùng đi!”

“...Anh thì ổn. Còn chị thì sao, Senpai?”

“Ể? Umm... Để coi coi, chị nghĩ sẽ không sao? Nếu như Nina-chan đủ can đảm thì cứ đến nhé!”

Không hiểu vì sao mà Chihiro lại vuốt tóc và nở một nụ cười thách thức.

“.....Cảm giác gì đây? Cứ như chị ta bảo “nếu dám thì thử xem” vậy. Nina cũng sẽ không chịu thua đâu.” Nina tự khích lệ bản thân và nhìn sang Kazaya.

“Vậy thì anh chị hãy đợi ở đây một chút. Nina phải về cửa hàng và xin phép!”

Kazaya đồng ý và gật đầu.

“Không lâu đâu. Xin hãy đợi ở đây, đừng đi mà không có Nina đấy!”

Sau khi nhấn mạnh điều đó, Nina lập tức phóng đi.

“Senpai này, sao chị lại khiến Nina kích động như vậy?”

“Umm, không biết nữa... Em ấy dễ bị tác động nên chị dụ thử xem. Có hai ta ở đó cũng hơi kỳ... Chị còn lỡ nói chúng ta như một cặp vợ chồng son nữa.”

Đoạn cuối Chihiro nói khá nhỏ nên Kazaya không thể nghe thấy. Khi còn đang khó hiểu nhìn cô, có ai đó đột nhiên gọi cậu.

“Ah, Kazaya! Ra là cậu ở đây à!”

Tohru bỗng từ đâu xuất hiện trước mặt cả hai và vui vẻ chào Kazaya.

“Có vẻ cậu mang nhiều đồ nhỉ. Hôm nay không định đến đảo à?”

Tohru mở to mắt ngạc nhiên khi được Kazaya kể về việc cậu đã mua một ngôi nhà.

“Cậu nói thật đó hả!? Tuyệt thật đấy! Tớ cũng muốn có một ngôi nhà của riêng mình nhưng tiết kiệm thì khó quá! Cứ làm ra được bao nhiêu là tớ tiêu sạch. Này Kazaya, cậu có phiền nếu tớ đi theo không? Tớ tò mò muốn biết ngôi nhà đó trông như thế nào!”

“Eh? Cậu muốn đến nhà tớ ư...? Umm...”

Chihiro bật ra một tiếng cười nhỏ khi Kazaya quay lại nhìn cô.

“Chị không phiền đâu. Càng đông càng vui mà.”

“Ohh! Như mong đợi từ bạn gái Kazaya, cậu quả là một người hào phóng!”

“Chị ấy không phải bạn gái của tớ---“

“À, lúc nãy tớ có thấy Izumi ở quán rượu. Hỏi cậu ấy đi cùng luôn được không? Cậu thấy sao!?”

Tohru hỏi mà không để cho Kazaya nói hết câu.

“Tất nhiên, sao lại không chứ? Em không phiền đâu ha, Tsugami-kun ?”

Kazaya gật đầu khi Chihiro hỏi cậu.

“Rồi! Vậy thì đợi ở đây xíu nhé!”

Tohru la lên trong khi chạy đi.

“Cậu ta lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhỉ.”

Chihiro nói, một phần trong đó là khen ngợi. Đến Kazaya cũng cho rằng Tohru sẽ không thua kém ai nếu xét về độ tăng động.

Nina quay lại trong lúc hai người bọn cậu đang đợi Tohru.

“Ch-chào anh chị. Ta đi chứ?”

Do vội vã chạy đến nên cô bé đã hoàn toàn hết hơi.

“Em ổn không? Bado-san đã cho phép chưa?”

Nina hăng hái gật đầu khi Kazaya hỏi.

Cậu lo không biết Nina có thật sự ổn không, song cô bé đã nói rồi nên cậu quyết định sẽ tin vào cô.

“Cảm ơn đã đợi nhé! Tớ mang Izumi đến rồi đây!”

Vào lúc đó, Tohru quay lại vào thời điểm rất hoàn hảo. Cậu ta đang mang theo Izumi, theo đúng nghĩa đen.

“Này! Chả phải tôi đã bảo mình không muốn đi rồi hả!?”

“Thôi nào, sẽ vui lắm đấy! Đừng ngại ngùng như vậy!”

“Đó là thứ mà Kazaya nên nói, không phải cậu!”

Izumi vùng vẫy quyết liệt để thoát ra, nhưng cô cuối cùng cũng thở dài và bỏ cuộc.

“Chậc, tôi cũng tò mò về ngôi nhà của Kazaya, vậy nên chắc sẽ đi cùng vậy.”

“Giết!? Ở đâu!?”

“Giết cái quái gì. Màng nhĩ cậu cũng làm từ cơ bắp à!?”

“Hahaha. Cậu ấy bảo màng nhĩ tớ làm từ cơ bắp!”

Izumi đập vào người Tohru, còn cậu ta lại bật cười sảng khoái, có lẽ còn không hiểu ý của cô là gì.

“A, Tohru-san và Izumi-san! Hai người cũng đi cùng sao?”

“Đúng thế đấy! Ta cùng đi nha, Nina!”

Nina có hơi ngạc nhiên khi thấy họ ở đây. Tohru vỗ nhẹ vào vai cô.

“Trước hết thì thả tôi ra cái đã, tên ngốc này!”

“Ah, xin lỗi, lỗi tớ!”

Sau khi bị mắng, Tohru lên tiếng xin lỗi và thả Izumi ra. Do chẳng hề báo trước nên Izumi không kịp phản ứng, cô rơi bịch xuống đất.

“Ouch! Sao cậuuuuuuuu...! Cậu tính sao nếu lỡ làm cánh tay mà một ngày nào đó sẽ làm ra hàng triệu yên bị thương hả!?”

“Oh? Xin lỗi nhé. Cho qua luôn được không? Hahaha!”

“Không có chút vẻ hối lỗi nào!”

Mặc dù bị Izumi hét vào và ra sức sút lấy, Tohru vẫn tỏ ra không chút bối rối dù chỉ một tẹo. 

“...Có lẽ mọi thứ đã trở nên náo nhiệt hơn rồi.”

Kazaya chỉ biết gật đầu khi Chihiro nói.

Sau đó, họ gọi một chiếc xe ngựa (như taxi ở thế giới bọn cậu) và cùng đi đến ngôi nhà.

“Woa! Vậy ra đây là ngôi nhà anh đã mua sao Kazaya-san!? Nó đẹp quá!”

Đôi mắt của Nina sáng lên lấp lánh khi họ đến nơi và bước ra khỏi xe.

“Oh? Nơi này khá đẹp đấy. Đúng như mong đợi ở Kazaya!”

“Tuy bực mình nhưng tớ buộc phải đồng ý với Tohru, tớ cũng cảm thấy nơi này khá tuyệt.”

Tohru và Izumi đưa ra nhưng lời khen ngợi làm Kazaya bắt đầu cảm thấy hơi ngại.

Sau khi bảo người đánh xe hãy trở lại sau vài giờ nữa, họ đi vào bên trong. Tới nơi, Chihiro và Kazaya để những thứ đã mua lên bàn.

Hai người lấy manga, phụ kiện và đồ trang trí ra rồi bắt đầu sắp xếp chúng. 

“Cái gì đây? Một quyển sách? Hình ở trang bìa được vẽ đẹp ghê.”

Nina nhặt lấy một cuốn manga và chăm chú nhìn nó.

“Đó là truyện manga. Anh đã nói về manga trước đây rồi nhỉ? Nó là một cuốn sách từ thế giới của anh gồm nhiều hình vẽ gộp lại.”

“Ah! Là thứ này sao!”

Nina bắt đầu lật thử từng trang, song cô chỉ có thể cau mày rên rỉ.

“...Kazaya-san. Em không đọc được.”

“Dù sao thì nó cũng là ngôn ngữ ở thế giới bọn anh mà.”

Lữ khách có khả năng hiểu tiếng tiếng nói và chữ viết ở Grimveria. Nhưng ngược lại, người dân ở thế giới này không hiểu được chữ Nhật. Có lẽ là do không cần thiết

“Uuuugh. Bực quá. Có lẽ em sẽ đọc bằng cách tự suy ra từ hình ảnh vậy...”

Vừa đặt cuốn manga xuống, Nina lại cầm nó lên.

“Không sao đâu Nina. Anh thậm chí còn không thể đọc được katakana cho đến lớp ba tiểu học mà. Anh tin chắc rằng em sẽ sớm đọc được tiếng Nhật thôi!”

“Lời nói đến từ một kẻ như cậu đúng là trường hợp ngoại lệ của ngoại lệ, chẳng hề có tí tác dụng an ủi nào.”

Tohru cố làm Nina vui lên bằng cách không giống ai, điều đó khiến Izumi nheo mắt lườm cậu.

“Tsugami-kun, chị để nó ở đây nhé?”

Chihiro gọi Kazaya ở phía bên kia căn phòng. Khi quay lại, cậu thấy cô muốn đặt con gorilla nhồi bông lên trên lò sưởi.

“Chị thật sự muốn để nó ở một nơi dễ thấy vậy ạ?”

“Nếu làm vậy, nó sẽ giống như đang trông coi ngôi nhà. Thay vì chó giữ nhà thì chúng ta sẽ có một con khỉ đột giữ nhà.”

“Cũng đúng nhỉ, em không phiền đâu, nhưng nghe nó thực sự để lại ấn tượng mạnh mẽ đấy.....”

Kẻ trộm có khi còn bỏ chạy mất vía khi thấy nó ấy chứ.

Chihiro nhìn con khỉ đột đang ngồi phía trên lò sưởi, cô mỉm cười rồi xoa đầu nó.

“Bọn ta trông cậy vào ngươi, Gorilord Banks Giran III.”

“Gorilord Banks Giran III!?”

“Ừ. Gorilord Banks Giran III. Đó là tên của nó.”

“Cậu có khiếu đặt tên đấy, Chihiro-san.”

“Eh!? Cậu nghe thấy được à!?”

Izumi trông có vẻ khá ấn tượng với cái tên, điều đó khiến Kazaya rất ngạc nhiên.

“...Thì, nghe ổn mà, sao không chứ? Mặc dù tớ thấy cái tên đó nghe hơi dài dòng quá rồi.”

“Nếu vậy thì ta sẽ rút gọn lại thành Gori-san.”

“Tự nhiên đùng một cái thành tên của một nhân vật đáng yêu thế !”

Nhận ra Kazaya thấy tên đó còn dễ chấp nhận hơn, Chihiro mỉm cười hài lòng và nói gì đó với con Gorilla nhồi bông.

“Oi, Kazaya. Cậu muốn để vật trang trí này ở đâu?”

“Bức tranh lớn này tớ treo ở đây có được không?”

Tohru và Izumi gọi Kazaya, họ đang giúp cậu sắp xếp đồ trang trí, cậu cũng đáp lại họ phù hợp.

“Tsugami-kun, em thấy để lọ bông hoa này trong bếp có được không?”

Kazaya gật đầu với Chihiro, người vừa hỏi câu.

“A, được đó chị. Những bông hoa sẽ giúp chỗ đó trông thanh lịch hơn.”

Bàn bạc xong, hai người quyết định chuyển lọ hoa vào bếp. Tuy nhiên...

“Khoan đã! Anh chị không nghĩ để hoa trên bàn sẽ tốt hơn sao?”

Nina chạy đến và đứng lại trước mặt họ.

“Hai người nhìn cái bàn đó xem. Nó lớn thế nhưng lại không có gì ở trên. Chẳng phải trống trải quá sao?”

“A, đúng thế nhỉ.”

“Nhưng em không nghĩ để một thứ đẹp đẽ trong nhà bếp để nhìn ngắm mỗi khi chuẩn bị món ăn sẽ rất tuyệt sao?”

“.....Chị nói cũng phải.”

“Hoàn toàn không! Hãy tưởng tượng thử xem! Lúc đang ăn, mỗi khi nhìn lên bàn thì anh chị đều thấy được những bông hoa tươi thắm! Cuộc sống cũng sẽ tràn đầy màu sắc theo! Sự hòa dịu! Yên bình! Cứu rỗi!”

Nina chống tay lên hông ngay trước Chihiro.

“Hoho... Thật thú vị. Em muốn cạnh tranh với chị sao, Nina-chan?”

Chihiro mỉm cười không nao núng, còn Nina thì nâng cao cảnh giác lên.

“T-tất nhiên. Em luôn sẵn sàng!”

“Tốt đây. Vậy thì ta làm như thế này thì sao? Chúng ta có thể thay phiên nhau mỗi ngày đặt lọ họa trên bàn ở phòng khách và trong bếp, sau đó sẽ đánh giá độ tương thích của nó với căn phòng! Khi đó thì ta sẽ quyết định xem ý kiến nào là tốt hơn!”

“E-em hiểu rồi, nghe cũng công bằng đấy! Nina đang hừng hực khí thế đây!” 

“Đó là những gì chị muốn làm, nhưng làm vậy chắc sẽ khiến ai đó đau khổ lắm, vậy nên ta cứ để lọ hoa lên trên bàn như đề nghị của Nina-chan đi!”

Nina, người đang hăng sức với hai tay giơ lên cao, ngã úp mặt xuống.

“Senpai này, kích động ai đó rồi đột nhiên kéo ngã họ không hay lắm đâu. Chị nhìn xem, Nina không biết làm gì với chỗ động lực vừa tích được kìa.” 

“Ô, cho chị xin lỗi nhé. Em có sao không?”

“Em không sao...”

Chihiro hỏi Nina để kiểm tra tình trạng của cô, cô bé đáp lại trong khi vẫn nằm dài trên sàn. Kazaya đoán 9 đến 10 phần rằng phần Chihiro cố tình làm vậy vì muốn xem phản ứng của Nina.

“Chihiro-san quả là một chiến lược gia giỏi đấy. Tớ đã học được nhiều chiêu hữu ít để dồn tên Tohru vào thế bí rồi.”

Izumi cười toe toét nhìn Tohru, người đang vừa cười vừa xoa đầu Nina.

“Tớ thấy... nếu là cậu ấy thì không có tác dụng đâu, có lẽ Tohru còn chẳng hiểu nổi ý cậu là gì ấy chứ.”

“Ugh...”

Izumi á khẩu khi Kazaya đưa ra phỏng đoán của mình.

“C-cậu nói cũng đúng. Ah, nghiêm túc mà nói thì tên đó đã vượt qua được thời kỳ tăm tối của con người và đang tiếp cận đến trình độ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến rồi, đối phó với cậu ta đúng là niềm đau mà! Geez, sao một người trí thức như tớ suốt ngày lại phải làm việc với một gã như thế chứ!?”

“Chắc cậu cũng nghe người ta nói những người đối lập có xu hướng thu hút nhau rồi? Nó sẽ giúp ta bù đắp những phần mà bản thân còn thiếu sót đấy.”

“Không có lĩnh vực nào mà tớ có thiếu sót cả.”

Izumi tuyên bố với Chihiro.

“....Cậu tự tin về bản thân nhỉ.”

Kazaya cười nhạt trong khi nghĩ phải làm gì để có được sự tự tin như cô đây.

“Oh? Oi, Kazaya. Cái gì đây?”

Vào lúc đó, khi đang lục lọi những chiếc túi, Tohru tìm thấy một chiếc hộp hình vuông được gói bằng giấy. Cậu hỏi Kazaya.

“À, đó là bộ bài. Tớ có mang theo máy chơi game cầm tay để giết thời gian, nhưng một khi hết pin thì chịu. Thành ra tớ nghĩ có một trò chơi nào đó không cần điện sẽ là phương án tốt để thay thế.”

Kazaya bước tới chỗ Tohru, cầm lấy bộ bài và xé bọc giấy ra.

“Nghe hay đó. Ta thử luôn cho nóng không? Chúng ta có tổng cộng 5 người vậy nên chơi trò gì đây?”

“Để xem nào. Em khá chắc Nina chưa từng chơi bài trước đây, vậy trò đơn giản như Old Maid thì sao?”

Kazaya mở hộp ra và bắt đầu xáo bài, đồng thời trả lời câu hỏi của Chihiro.

“Chơi bài? Old Maid?”

Cuối cùng cũng bình phục lại, Nina ngơ ngác hỏi.

“Đó là một trò chơi ở thế giới của anh. Nó được chơi bằng một bộ những lá bài được đánh số từ một cho đến mười ba, và có một lá có hình joker nữa. Những người chơi sẽ lần lượt rút một lá bài, nếu được một đôi thì họ sẽ bỏ cặp đó ra. Tuy nhiên, vì chỉ có duy nhất một lá joker nên người cuối cùng giữ lá bài đó sẽ là người thua.”

“À, ra nó giống như trò Renant, Brunkas.”

Nina nói trong khi nhìn vào những lá bài.

“Phải đấy. Em có thể nghĩ như vậy.”

Khi Chihiro và những người khác đã ngồi xuống bàn, Kazaya bắt đầu chia bài.

“’Renant' là gì vậy?”

“Đó là tên gọi của bài ở Grimveria. Nó thường được chơi ở quán rượu hoặc những nơi tương tự.”

Izumi trả lời câu hỏi của Chihiro, Kazaya giúp cô giải thích chi tiết hơn.

“Loại và số lượng bài tuy khác nhau nhưng chúng cũng có ít nhiều điểm chung. Brunkas khá giống với Old Maid, ngoại trừ việc chị phải la lên『Brunkas!』trước khi bỏ cặp bài cuối cùng của mình. Nếu không làm vậy thì chị buộc phải nhặt lại chúng lên và mất luôn một lượt, nghĩa là phải đợi một vòng nữa.” 

Xem ra trò chơi này được sáng tạo bởi một người tên là Brunkas, nhưng do chuyện đó cũng xảy ra cách đây mấy trăm ngàn năm gì đó rồi nên cũng chẳng ai ở Grimveria dám chắc chắn nữa. Còn cái tên ‘Renant' là bắt nguồn từ ‘Renantus', tên của một loài ma thú đã tồn tại từ thời xa xưa. Song hình ảnh miêu tả con ma thú trên những lá bài cũng chỉ là tượng trưng, nguyên nhân là vì chưa ai tận mắt thấy được chúng cả.

“Ồ? Mặc dù là hai thế giới khác nhau nhưng cả hai đều có vài sự tương đồng trong lịch sử phát triển nhỉ.”

Chihiro nói, lộ rõ vẻ quan tâm.

“Vậy thì sao ta không chơi theo luật ở Grimveria đi?”

“Chị chắc không? Nếu vậy thì Nina sẽ có lợi thế áp đảo đấy.”

“Oh, nghe cũng hay đấy.”

Giọng bộ của Nina trông có vẻ vô cùng tự tin, Chihiro chỉ cười nhạt đáp lại.

“Này, tớ cũng giỏi lắm đó nhé! Tớ luôn là người cuối cùng trụ vững khi chơi trò này với bạn bè đấy!”

“.... Thế chẳng phải là lần nào cậu cũng bị thua tan tác à?”

Kazaya không thể không vặn lại khi thấy Tohru nói với điệu bộ tự tin và giơ nắm đấm lên cao. Cậu ta chỉ biết ngây người nhìn Kazaya.

“Khoan, không phải người cuối cùng giữ lá joker mới là người thắng à?”

“Này, chẳng phải Kazaya vừa mới giải thích luật chơi một phút trước à, bộ không chữ nào lọt được vào tai cậu hả!?”

Izumi ôm đầu nói.

“Tớ không dám trông ngóng gì ở Souya đâu.”

“Cậu ấy là người có suy nghĩ thoáng mà, phải không!?”

Vì lí do nào đó mà Chihiro lại tiếp nhận lời nói của Kazaya theo hướng tích cực.

“Không, cậu ta chỉ đơn giản là bị não thôi. Cậu ta là tên ngu ngốc nhất được sinh ra vào thế kỷ này.”

Nhìn bộ dạng bực tức của Izumi, Tohru gãi đầu.

“Ôi! Cậu khen thế làm tớ đỏ mặt luôn rồi này!”

“Tôi không hề khen cậu! Cậu còn muốn bắt tôi nhắc lại điều đó thêm bao nhiêu lần nữa đây hả!?”

“À phải, cậu luôn nói với tớ như vậy! Vì muốn trở thành một nhà văn, tớ khuyên cậu nên bỏ thói quen lặp đi lặp lại một thứ gì đó nhiều lần đi, Izumi!”

“Tại sao tôi lại phải nhận những lời chỉ trích từ loại người như cậu chứ!”

Izumi lao vào Tohru, nhưng cậu ta chỉ cười và giữ cô lại bằng một tay.

“Được rồi hai cậu. Bọn tớ biết hai người rất hợp nhau, vậy chúng ta có thể vui lòng bắt đầu trò chơi được chưa?”

“Chúng tớ không hợp nhau!”

Nghe Kazaya nói, Izumi nhe răng đáp lại. 

Mặc dù phải mất một lúc nhưng họ cuối cùng cũng bắt đầu được trò chơi. Mỗi người lần lượt bốc một lá từ bộ bài, người có lá lớn nhất sẽ đi trước. Chính là Chihiro.

Sau khi chia bài thành 5 tụ cho 5 người, họ bắt đầu trò Old Maid.

...Song, Kazaya lập tức tin rằng trò này không kéo dài được nổi đâu.

“Được rồi, chị bắt đầu đây.”

Chihiro nói và quay về phía Nina, người ngồi bên trái cô. Cô đưa tay kẹp lấy một lá bài nằm giữa ngón cái và ngón trỏ của cô bé.

“Ah!?”

Vẻ mặt Nina liền biến sắc.

“...Còn là này thì sao?”

“Aaaah!?”

Khuôn mặt cô lại biến sắc lần nữa.

“Nếu vậy thì... Chị sẽ bốc lá này."

“Fufufu.”

Lần này, Nina bật ra một tiếng cười vô lo.

“Đùa thôi! Cho chị xin lá này nha.”

Chihiro bốc một lá khác rồi thêm nó vào tay cô. Nina chùng vai xuống với vẻ chán nản.

“Giờ đến lượt Nina rút bài của Izumi-san...”

“Khoan đã. Nina, em có biết thuật ngữ ‘poker face' nghĩa là gì không?”

Khi Kazaya hỏi, Nina chỉ biết thẩn ra nhìn cậu.

“Poker face?”

“Khi chơi mấy trò kiểu này, em phải ngăn việc thể hiện bất kỳ cảm xúc nào có thể đưa ra gợi ý cho người chơi khác về lá bài mình đang giữ lên mặt.”

“Vâng! Nina rất giỏi ở khoảng đó!”

“Hoàn toàn không!”

Bị phản đối ngay lập tức, Nina cau mày nghi ngờ.

“Eh? Nhưng Nina luôn thắng khi chơi Brunkas ở quán rượu mà! Thế có nghĩa là Nina biết dùng poker face rất tốt đúng chứ?”

“.....Anh thấy em đã hiểu sai rồi đấy.”

Và một lần nữa, Kazaya tin rằng thế giới này còn vô số những người tốt bụng.

“Nina này. Em đang giữ lá joker phải không?”

Nghe Izumi nói, Nina nhảy bật ra khỏi ghế.

“Eeh!? Sao chị biết được! Chẳng lẽ đó là một trong những sức mạnh mà Lữ khách được ban sao!?”

“Không, ai cũng biết tỏng rồi.”

Kazaya trả lời với một nụ cười gượng gạo.

“Nina-chan nè, biểu cảm của em thay đổi rất nhiều tùy vào lá bài bị chọn. Nếu em còn vậy nữa thì mọi người sẽ dễ dàng đoán được bài của em, em sẽ về chót đấy.”

“Th-thật sao!? Vậy thì Nina sẽ phô ra bộ mặt poker face từ lượt sau!”

Sau khi được Chihiro đưa ra lời khuyên, Nina gật đầu và rút một lá từ Izumi, cô liền cười toe toét. Có lẽ cô bé đã chọn được lá trùng với một lá trên tay mình.

“Nina. Nét mặt em lại thay đổi nữa kìa.”

“...Wah! Nina hiểu rồi. Nina sẽ cố giữ poker face.”

Cô mím môi lại và tỏ ra căng thẳng. Chắc cô bé chỉ nghĩ mình đang trưng ra bộ mặt poker face. Nhưng trong mắt người khác, họ có lẽ lại nghĩ Nina đang chịu đựng cơn đau từ việc ngồi trên một cái gối giắt kim.

“A, có gì không ổn sao Nina? Em bị cây kim hay gì đâm vào người à?” 

Xem ra Tohru cũng nghĩ vậy. Khi cậu hỏi Nina, mặt cô bé liền đỏ bừng lên.

“Kh-không phải, giữ poker face khó quá đi mất...”

Nina đặt tay lên má và đẩy lên đẩy xuống, nhưng xem ra không có hiệu quả mấy.

“Chà, khởi đầu như vậy cũng được. Tới lượt cậu đó Kotobuki.”

Izumi rút một lá từ tay Tohru và bỏ một cặp xuống.

Sau đó, tới lượt Tohru bốc bài của Kazaya và---

“Aah! Chết tiệt, không phải lá joker!”

“Nghiêm túc đấy, học luật cái luật chơi chết tiệt kia trước đi!!”

“Ơ, cái gì?”

Izumi đá vào Tohru, song cậu ta hình như còn chẳng hiểu nổi ý cô là gì.

“Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đều biết Nina đang giữ quân joker sao!? Kiểu quái nào mà cậu nghĩ mình có thể rút được nó từ tay Kazaya!”

“Eh!? Ah, cậu nói có lí! Hahaha! Cậu thông minh thật đấy, Izumi!”

Thấy Tohru bật cười sảng khoái như vậy, Izumi áp tay lên trán như bị đau đầu.

“Tsugami-kun, hình như chúng ta còn có một người chơi thậm chí còn không biết luật nữa!”

“Em có linh cảm xấu về chuyện này...”

Kazaya bối rối cùng cực, không lẽ Old Maid lại là trò khó chơi vậy sao?

Kế đến là lượt của Kazaya rút bài từ Chihiro. Cậu lén liếc nhìn biểu hiện trên mặt cô khi chạm tay vào một lá bài. Tuy nhiên, nét mặt của cô không hề thay đổi. Bất kể là lá bài nào, biểu cảm trên gương mặt ấy đều chỉ có một.

“T-tuyệt quá... Vậy ra đây là poker face... Nina phải làm gì để có được sự vô cảm đó đây?”

“Hmm, một phần chắc là vì hiện tại chị không giữ lá joker, nhưng nguyên nhân chính có lẽ là do tập luyện hàng ngày.”

Chihiro trông rất tự hào.

“Cái ‘luyện tập hàng ngày' của cậu là gì thế? Cậu có học thêm thứ gì đặc biệt à?”

Do không biết về hoàn cảnh của Chihiro, Izumi thắc mắc hỏi. Thì, đúng là trình độ poker face của Chihiro đã được rèn giũa lên đến mức độ thượng thừa ở trường mỗi ngày rồi. Poker face của cô có khi lại đứng đầu thế giới cũng nên.

Sau khi rút một lá bài từ tay Chihiro, cậu phát hiện mình đã có 2 lá trùng nhau. Kazaya bỏ cặp đó đi.

“Đ-được rồi, em sẽ thử, bốc một lá đi, Chihiro-san!”

“Hmm... được thôi. Vậy chị chọn lá này.”

Khi Chihiro dùng đầu ngón tay kẹp lấy một lá bài, Nina trưng ra khuôn mặt rất dị. Cô bé nhếch môi, nhìn xéo lên trên và phòng má.

“Cái quái gì thế? Khuôn mặt đó là sao?”

Khi Kazaya hỏi, Nina tự hào xoa ngón tay quanh phần dưới mũi.

“Fufufu. Miễn là Nina còn tiếp tục làm như vầy, mọi người sẽ không thể đoán được Nina đang nghĩ gì. Nước đi không thể lường trước được, đúng chứ?"

Đó đúng thật là bước ngoặc không ai ngờ tới được, mặc dù khuôn mặt thì trông siêu dở hơi. Kazaya nghĩ thế, nhưng cậu quyết định sẽ không nói ra.

“Khuôn mặt đó trông cực kỳ dở hơi luôn!”

Song theo thói quen của một gã thiểu năng, Tohru không ngần ngại nói ra. Cậu ta lập tức bị Izumi mắng cho không thương tiếc.

Bên cạnh Kazaya, Chihiro đã quay mặt khỏi bàn, vai cô cũng rung rung. Có lẽ cô đang cố kìm chế không để tiếng cười của mình bật thành tiếng.

“....Chậc, nếu em thấy ổn thì chắc cũng chẳng sao.”

Kazaya lẩm bẩm điều đó, mặc dù cảm xúc của cậu lúc này có hơi lẫn lộn.

Song, có vẻ như kế hoạch『Tạo một khuôn mặt kỳ dị』của Nina đã thành công, Chihiro đã rút trúng lá joker. Điều đó hiện rõ ở nụ cười vui sướng trên mặt cô bé.

“Được rồi---Nina chọn lá này!”

Nina rút một lá từ Izumi, mắt cô bé lập tức sáng bừng lên.

“Yaaaay! T-tất cả các lá đều có cặp hết rồi! Nina thắng!”

Nina giơ tay lên ăn mừng và bỏ bài xuống bàn.

“Nina thắng rồi! Yaaaay!”

Nina đứng lên ghế rồi bắt đầu xoay vòng vòng. Có vẻ cô bé rất phấn khích.

“Khoan, Nina. Em đã quên mất một điều quan trọng đấy!”

Chihiro điềm tĩnh nói với Nina.

“Eh? Sai ở đâu cơ? Nina đã chiến thắng xuất sắc mà!”

“Brunkas.”

“.....Eh?”

“Em quên la ‘Brunkas!’ rồi! Cầm lại bài lên ngay!”

Chihiro nhặt những lá bài mà cô bé vừa để xuống rồi dúi chúng trở lại tay Nina.

“Cái..... Chờ đã..... Khônggggggggggggg!”

Nina nhảy khỏi ghế và bắt đầu lăn lộn ở dưới đất.

“Nhưng Nina thắng rồi! Chuyện đó không thể xảy ra!!”

“Fuhahahaha! Em ngây thơ quá đó, Nina-chan! Em cần phải tập trung cho đến hết những phút giây cuối cùng của trò chơi! Vẻ phấn khích quá mức khi sắp thắng ấy, em còn phải học hỏi nhiều lắm! Còn lâu em mới trở thành đế vương Old Maid!”

Chihiro đứng lên ghế và tuyên bố, giọng cô có hơi kiêu.

“...Đây là lần đầu mình thấy trò Old Maid mang lại nhiều cung bậc cảm xúc như vậy.”

Kazaya định hỏi luôn cái đế vương Old Maid là gì, nhưng cậu có cảm giác việc đó sẽ tốn ít nhiều thời gian nên thôi, im lặng là vàng.

“Chị thấy, Nina đã cố gắng rất nhiều. Chị nghĩ đó là một điều tốt.”

“Có thật không? Chị đồng ý ạ!? Vậy có nghĩa là Nina đã thắng vòng này rồi!”

Nina cuối cùng cũng đứng dậy khi nghe Izumi nói.

“Không, luật là luật! Em phải lấy lại bài và mất một lượt, Nina!”

“Fufufu, rơi xuống vực sâu tuyệt vọng đi, Nina-chaaaan!”

“Khôngggggg! Izumi-san và Chihiro-san thật xấu tính!”

Nina tiếp tục lăn lộn, lăn tới nhà bếp luôn.

“Em lại đây, Nina.”

Kazaya gọi cô, sau một hồi, Nina sụt sịt quay lại bàn.

“Cái luật nhất thiết phải hô ‘Brunkas' là gì chứ.... Chẳng có nghĩa lí gì hết!”

“Nhưng đó là luật ở thế giới của em mà.”

Sau khi Kazaya chỉ ra điều đó, Nina phòng má và lại quay về chỗ ngồi.

“Được thôi, Nina sẽ chứng minh mình vẫn có thể hồi phục! Nina là một cô gái mạnh mẽ!”

Nina siết chặt nắm tay lại, lộ rõ sự quyết tâm... Tuy nhiên, cuối cùng người chiến thắng lại là Chihiro, Kazaya xếp thứ hai, Izumi đứng thứ ba còn Tohru là người thứ tư. Nina nằm ở vị trí cuối cùng.

Cô bé nằm bẹp xuống bàn và bắt đầu lảm nhảm gì đó. Ngược lại, Chihiro nở một nụ cười thật tươi trên môi. Cô thực sự đã cạnh tranh nghiêm túc với một đứa bé.

“Dù cho có bị phạt thì tớ vẫn không thể tin lại có người vì lí do đó mà rớt từ hạng nhất xuống bét bảng được...”

Nét mặt của Kazaya lúc này đang rất hoang mang, cô bé này đen tới cỡ nào cơ chứ.

“Quan trọng hơn, tớ không dám tin có người lại để thua Tohru.”

Izumi cảm thấy bản thân bị tác động mạnh hơn là kinh ngạc khi nói.

“Nhưng đó đúng thật là một trận chiến nảy lửa nhỉ!? Tớ chưa bao giờ rút được lá joker trong một trận nhiều lần như thế! Sắp thắng rồi mà lại bị cướp mất vào phút chót mới ghê.”

“Và hết ván rồi mà Souya vẫn không hiểu được luật chơi!”

Kazaya vô cùng ngạc nhiên khi người không biết luật như Tohru lại có thể xếp hạng tư. Cậu thấy hơi tiếc cho Nina khi để thua một người như vậy.

“Xui xẻo nhỉ, Nina-chan. Em muốn chơi ván khác không?”

“Vâng!”

Được Chihiro hỏi, Nina liền ngẩn lên trả lời.

---Sau đó, họ làm thêm 10 ván nữa, và người đứng bét luôn là Nina.

“Kh-không thể nào... Nina bất khả chiến bại sao lại có kết cục như thế này..... Aaahhhhh!”

Nina đứng dậy, lảo đảo lùi lại cho đến khi lưng cô chạm vào tường, sau đó trượt dài xuống sàn.

“...Có lẽ chúng ta nên nhường em ấy một chút.”

Biểu cảm của Nina lúc này cứ như một võ sĩ quyền anh bị hành một chiều từ đấu chí cuối, Kazaya thấy hơi tội nghiệp cho cô bé.

“Phải đó. Chị thấy chúng ta đã hơi quá tay rồi. Không ngờ em ấy lại yếu như vậy.”

Chihiro, người giữ được chuỗi thắng bất bại nói.

“Chị ấy nói đúng. Có lẽ ván sau mình sẽ cố tình thua...”

Khi cậu đang tự lẩm bẩm với bản thân, Kazaya nghe thấy tiếng êm dịu phát ra từ chỗ Nina. Khi đến gần, cậu nhận ra đó là tiếng thở của cô bé lúc ngủ.

“Huh? Em ấy ngủ rồi.”

“Chị từng nghe có người khóc vì bực tức, nhưng đây là lần đầu chị thấy có người ngủ vì bực dọc đấy. Em ấy trong khi ngủ dễ thương quá.”

Sau khi hiếu kỳ nhìn Nina, Chihiro đỡ vai cô bé.

“Đưa em ấy về phòng thôi. Tsugami-kun, giúp chị một tay.”

“Ah, phải. Để em.”

Hai người cẩn thận đưa Nina về giường mà không làm cô thức giấc.

Khi đắp chăn cho Nina, cô bé lẩm bẩm gì đó rồi rúc vào chăn. Kazaya và Chihiro nhìn nhau cười mỉm.

Chihiro bảo rằng muốn ngắm khuôn mặt đang ngủ của Nina một chút nữa nên Kazaya trở lại phòng khách một mình.

“Nina ngủ rồi ư? Xe ngựa đã đến rồi, chắc chúng tớ nên đến thôi.”

“Ý cậu ta là ‘nên đi'. Cũng đúng, chúng tớ không thể nán lại lâu được.”

Khi Kazaya về lại phòng khách, Tohru và Izumi đã đứng sẵn dậy.

“Oh, hai người sắp đi rồi sao? Xin lỗi, tớ không thể tiếp đón được gì nhiều.”

“Đừng quan trọng chuyện đó... Nhân tiện, Kazaya này, cậu có phiền nếu tớ hỏi không? Cậu không định đi chinh phục những hòn đảo chưa được khám phá sao?”

Kazaya có hơi bối rối khi đột nhiên bị hỏi như vậy.

“Hmm? Ừ, lúc này tớ không có ý định đó. Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Tớ hiểu rồi. Thật ra tớ đã có dự định đến đó cũng lâu rồi. Tớ đang nghĩ về thời điểm thích hợp nhất để đi, vậy nên hỏi thử lịch trình của cậu ấy mà.”

“Ô, tớ cũng đang có ý định đến đó! Trùng hợp thật ha Izumi!”

Tohru hào hứng nói, còn Izumi thì tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

“Này, cậu đang cố tình theo đuôi tôi đó hả? Tôi sẽ báo cánh sát.”

“Oi, do cậu luôn đến những nơi mà tớ tính đến đấy chớ, Izumi! Hẳn chúng ta đã có một mối liên kết với nhau!”

“Tôi ước mình có thể cắt phăng cái liên kết đó ngay bây giờ!”

Trong lúc hai người họ còn đang cãi cọ thì Chihiro đã quay lại. Sau khi được cô và Kazaya tiễn, Tohru và Izumi lấy ra 2 viên Đá dịch chuyển rồi biến mất.

Chỉ còn lại Kazaya và Chihiro ở trong phòng. Ngôi nhà bỗng chốc rơi vào im lặng.

“Aaa. Mệt mỏi quá đi.”

Chihiro ngồi xuống ghế và thở dài.

“Dù sau hôm nay ta đã đi khắp nơi rồi. Chị làm tốt lắm.”

“Ừm. Cảm ơn vì đã đi với chị, Tsugami-kun... Tuy mệt nhưng chị vui lắm.”

Chihiro đặt tay lên ngực và hơi nhếch miệng.

“Đây là lần đầu tiên chị được đi chơi thỏa thích như vậy. Sảng khoái lắm.”

“Thế ạ? Vậy thì hay quá.”

"Ừ... Nhưng chị vẫn thấy mình đã bắt em đi theo vì lợi ích riêng của mình. Em không thấy gì thật ư, Tsugami-kun?”

Nghe Chihiro nói với giọng hối lỗi, Kazaya lập tức lắc đầu.

“Em không phiền chút nào đâu, miễn là chị vui vẻ, Senpai.”

“Nhưng chị chỉ toàn gây rắc rối cho em...”

“Không sao thật mà. Em cũng vui lắm. Và ngoài ra...”

Sau một chút do dự, Kazay nói ra những gì cậu nghĩ trong đầu.

“Như đã từng nói... Em thích được thấy chị là chính mình, Senpai. Em được thấy chị mải mê chọn manga, hào hứng lựa đồ trang trí ngôi nhà, dành thời gian vui vẻ cùng mọi người. Vậy nên nếu có thì em nghĩ mình mới là người phải cảm ơn chị.”

Khi cậu nói xong, Chihiro thẫn người nhìn cậu trong khi há hốc miệng. 

“.....Hmm? Gì vậy chị?”

Kazaya có vẻ bối rối trước phản ứng của cô, còn Chihiro thì đánh mắt xuống đất và lặng thinh.

Khi cô liếc nhìn cậu, đến cả mang tai cô cũng đỏ rực luôn rồi.

“Lần trước chị cũng nghĩ, sao em lại có thể nói một điều như vậy mà không do dự chứ!?”

“Eh!? Ah, em nói sai gì sao!?”

Khi Kazaya bắt đầu hoảng hốt, Chihiro đưa mắt ra nơi khác nhằm lãng tránh ánh mắt của cậu.

“Không... Không hẳn, nhưng... Em đúng là đồ ngốc.”

Những lời cô thốt ra lúc cuối trầm đến mức làm tim Kazaya xoắn lại. Hẳn đây là cảm giác trái tim bị mấy ông đô vật bóp dẹp.

“....A, ph-phải rồi! Nhà này có bồn tắm mà nhỉ?”

Chihiro bỗng đứng dậy và xoay người lại. Có lẽ cô đang cố thay đổi chủ đề vì không muốn để cậu nhận ra một thứ.

“Ể? À, vâng. Nơi này có bồn tắm. Em khá chắc bên môi giới đất cũng chuẩn bị những thứ như khăn tắm, cơ mà xà phòng hay dầu gội thì không biết nữa...”

“Vậy thì chị sẽ đi ngâm mình một lát. Gặp em sau.”

Chihiro bước nhanh về phía phòng tắm.

Bị bỏ lại phía sau, Kazaya nhìn cô rời đi với vẻ sửng sờ.

(Sao tự nhiên chị ấy lại phản ứng ngại ngùng thế nhỉ?)

Có lẽ cô đã bị tác động bởi một lí do nào đó. Lúc dạy cậu học, Chihiro cũng từng thể hiện như vậy.

(Đừng bảo là Senpai thật sự có tình cảm với mình nhá... Không. Chuyện đó không thể xảy ra. Đừng tự suy diễn nữa.)

Mọi chuyện không thể nào lại diễn ra thuận lợi như vậy được. Nhất là với một người như Chihiro.

(Đ-đúng vậy. Do mình tưởng tượng thôi. Có lẽ là do mình nói chuyện thẳng thắn quá làm chị ấy cảm thấy xấu hổ. Senpai chỉ xem mình là một đàn em ở trường, một người bạn mà thôi...)

Kazaya hít thở sâu vài lần, cố hết sức trấn an bản thân.

“---Tsugami-kun.”

Kazaya hơi giật mình khi nghe thấy có giọng gọi cậu.

Cậu vội nhìn về phía nó phát ra. Ở đó là Chihiro đang ló đầu ra khỏi cánh cửa phòng tắm.

“Không có cái khăn tắm nào trong đây hết...”

“A-ah. Em đoán nó ở trong tủ đằng kia.”

Kazaya vào bếp, cậu mở tủ ra và thấy một đống khăn tắm. Cậu quay lại và đưa một cái cho Chihiro. Trong khoảnh khắc, Kazaya thoáng thấy làn da trắng nõn đầy mê hoặc của cô, đồng thời mùi thơm từ xà phòng cũng xộc vào mũi cậu.

“.....Em đang nhìn cái gì đấy?”

“X-xin lỗi!”

Bị Chihiro nheo mắt nhìn, Kazaya vội vàng xin lỗi rồi quay đi chỗ khác.

Sau khi cánh cửa phía sau được đóng lại, cậu tự lẩm bẩm với bản thân.

“Đâu thể trách nếu một thằng con trai hiểu lắm đâu chứ...”

Là một cậu thiếu niên đang bước qua tuổi dậy thì, việc Kazaya muốn có một tiến triển đáng mơ ước trong mối quan hệ với Senpai cũng không phải là chuyện vô duyên vô cớ.

Eng là thanh niên nghe nhầm willing thành killing.