Nhờ vào số lượng đông khách quen chiếu cố mà việc kinh doanh cửa tiệm của Haruna đã thành công mĩ mãn. Tuy vậy……
Vào ngày thứ 20 sau khi lần đầu khai trương, cận kề 5 giờ chiều trước khi đến lúc đóng cửa tiệm.
『Được rồi, bắt đầu dọn dẹp thôi nào』
Dù đã tự lên lịch nghỉ của mình vào một ngày trong tuần, nhưng sau hằng giờ liền làm việc cùng những thất bại chất chồng từ ngày qua ngày mà Haruna bỗng trở nên u ám một cách bất thường.
『Cháy hàng nhanh quá đi thôi…… Số lượng bánh bít cốt có thể vận chuyển xuống đây cũng bị giới hạn mới chết chứ……』
Vào ngày hôm ấy, món bánh bít cốt của gian hàng thực phẩm danh tiếng『Haru-chan』đã bị cháy hàng từ trước buổi trưa. Những mặt hàng khác cũng đã nhanh chóng hết hàng ngay sau đó.
『Thật là xấu hổ khi đã gọi nơi đây là một gian hàng trong khi không có một mặt hàng nào để buôn bán…… Nói thật thì, nếu phải bị kẹt trong một nơi như vậy, tốt nhất là nên dẹp hẳn việc mua sắm sang một bên』
Chuyện cùng đãnh phải bó tay, Haruna cũng đã thử làm món Benishouga Tempura bằng Benishouga Tempura Ma pháp của mình và bày bán chúng. Thế nhưng, ăn không món chiên như thế này thì thật là mau ngán.
Rong biển với món tảo bẹ muối không phải lúc nào cũng có. Bởi chúng chỉ là những mặt hàng thay thế cho bé kẹo nên cô không thể nào đảm bảo số lượng một cách ổn định.
『Nói chung thì khi về đến quán trọ rồi tính sau…… Giờ thì đầu óc mình như quay mòng mòng rồi』
Ngay lúc đó, một vị khách bỗng loạng choạng bước đến.
『Aa, chào mừng quý khách! Xin lỗi quý khách nhưng sắp đến giờ đóng c―― Ôi không! Gì thì gì, vào đây mau mau đã nào!』
Đứng ở đó là một Mạo hiểm giả bán sống bán chết, toàn thân chảy đầy máu. Cứ như thế này thì vị khách ấy có thể sẽ không còn đủ sức lực để sống sót rời khỏi đây. Haruna ngay lập tức sử dụng những bình thuốc trị liệu mà cô còn trữ ở trong cửa tiệm.
「Thật là đáng hổ thẹn mà…… Tôi đã bị phản kích trên đường trở về từ tầng 17……」
Người đang mở lời là một kiếm sĩ tuổi 20. Cùng một số lượng hành trang khổng lổ, đây có lẽ là kiểu người thích đơn phương độc mã thám hiểm Dungeon. Về căn bản thì việc tự thân chiến đấu sẽ mang lại một nguồn lợi nhuận tuyệt vời. Nhưng tựa như một con dao hai lưỡi, mức độ rủi ro cũng tăng cao không tưởng.
『Không cần phải nói chuyện đâu! Cứ nghỉ ngơi ở đây đến khi nào cậu di chuyển được thì thôi! Với lại, tôi chưa có đóng cửa tiệm đâu đấy!』
Nói xong, Haruna nhanh chóng xướng bài ca phục hồi【Hotel New Awaji】bằng Ma Pháp Trị Liệu của mình.
『Hotel Ne〜w Awaji〜♪』
Sau khi cất tiếng hát, một luồng nước nóng bỗng xuất hiện từ hư không và bắt đầu bao phủ lấy vết thương của vị kiếm sĩ kia. Sau khi được tiếp xúc với luồng nước nóng, vết thương của cậu ta như dần được kín miệng.
Nhân tiện thì【Hotel New Awaji】là tên của một đoạn quảng cáo nổi tiếng khắp vùng Kansai về một cơ sở lưu trú du lịch cùng tên. Cư dân vùng Kansai ít nhiều gì cũng đã nghe loáng thoáng qua giai điệu nổi tiếng này.
Rõ ràng là Nhà Mạo hiểm giả ấy đã kịp thời thoát khỏi cơn nguy kịch, sau khi bình phục chút ít, cậu ta liền đánh một giấc ngon lành tại khu dưỡng sức. Về phía Haruna, cô đã phải lẳng lặng canh chừng xung quanh để bọn Ma Thú không thể tiến gần đến cửa tiệm. Cho đến tận 9 giờ tối, khi vị khách ấy đã thức giấc, cô mới bắt đầu quay trở lên mặt đất.
Thị trấn nơi Dị giới không hề tồn tại giờ ăn nhậu tại các quán Sake. Và hiển nhiên, đường xá nơi đây cũng không có lấy một ánh đèn Neon, tất cả như chìm trong một bầu không gian thanh vắng.
Tại thời điểm đó, sự im ắng ấy như bị xé tan bởi tiếng xì xào bàn tán của người dân khi Haruna lộ diện tại Thị trấn.
『Không được rồi…… Vui thì có vui thật, nhưng bận rộn quá đi thôi……』
Ngay từ lúc ban đầu, Haruna đã phải cật lực làm việc mỗi ngày tại tầng 13. Một cách mẫu mực, cô phải luôn dọn dẹp mọi thứ trước khi đóng cửa tiệm rồi quay trở lên mặt đất sau một ngày buôn bán vất vả. Bởi cũng đã thuộc lòng các ngõ đường trong Dungeon nên việc lên xuống nơi đây chũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cửa tiệm mà cô đang kinh doanh phần lớn là dành cho những người đặt cược mạng sống của mình. Không phải lúc nào Haruna cũng có thể thắt chặt giờ giấc một cách khuôn khổ.
Bên cạnh đó, lượng khách mua hàng của cô hiện đang ngày một tăng cao còn số hàng hóa có thể vận chuyển đến nơi thì lại vô cùng hạn chế. Bởi quanh đây không hề có một đối thủ cạnh tranh nên hết thảy mọi người đều sẽ ghé vào cửa tiệm của cô.
Khi về đến quán trọ, người bạn nhậu đã lắng nghe toàn bộ nỗi buồn phiền của cô không ai khác chính là Bà chủ trọ, Martha. Tại tầng trệt, tựa như một quán Sake, họ ngồi đối diện nhau ở quầy tiếp tân và bắt đầu cuộc trò chuyện của những bà cô.
『……Thật tình mà nói thì tôi còn không có thời giờ để mà nghỉ ngơi』
「Nè nha, tự nhiên trưng cái bản mặt ảm đạm đó ra là sao, cô làm tôi sợ đấy. Cô là người nắm giữ danh hiệu Mạo hiểm giả Mạnh nhất Thị trấn All Sac cơ mà」
『Nói chuyện với bà chủ thoải mái thật đấy』
Dù sao thì quý bà Martha cũng là một bà cô. Haruna vô thức tìm thấy một cái gì đó gần gũi với con người trước kia của mình.
『Bà có nghĩ là tôi đã đi sai hướng rồi không, việc kinh doanh cửa tiệm ấy?』
Dĩ nhiên là cô cũng đã tính đến việc thuê nhân viên. Tuy nhiên, sau khi xem xét lại sự lộn xộn của giờ giấc, thật là nguy hiểm nếu cô không hộ tống dàn nhân viên của mình mỗi lần về nhà. Chưa kể là vào đêm khuya, Dungeon sẽ ít người hẳn đi nên cũng không cần phải thuê thêm nhân viên để làm gì.
『Nếu có thể bắt tuyến Hanshin hay Hankyu để đi làm thì hay biết mấy』
Bất cứ ai cũng có thể nhận thức được rằng『Haru-chan』hiện đang là một con gà đẻ trứng vàng. Không phải Mạo hiểm giả nào cũng là một công dân gương mẫu. Cũng là lẽ thường tình khi có một vài cá thể mưu mô và nhắm đến cửa tiệm. Trên thực tế thì điều lạ lùng duy nhất ở nơi đây chính là sức mạnh phi thường của Haruna.
「Đúng rồi ha. Làm Mạo hiểm giả mà không có kỳ nghỉ nào cũng khổ phết nhỉ. Đối với những người chủ trọ như tôi thì chúng tôi hầu hết đều phải dành ra 24 giờ để làm việc mỗi ngày. Dù sao thì tôi cũng được nghỉ dưỡng thoải mái trên một cái giường êm ái, cũng chả cần phải lao động chân tay gì nhiều」
Những câu từ ấy như trôi lọt vào tai của Haruna.
『Vừa nãy bà chủ mới nói là 24 giờ phải không?』
「Hả? À ừ. Khi phải điều hành một quán trọ thì đôi khi vào lúc nửa đêm, sẽ có vài ba con người bợm rượu ghé vào đây để ăn nhậu. Ngoài ra, trước khi trời rạng đông, nhiều người gác đêm cũng sẽ đến đây để thuê phòng rồi đánh liền một giấc tới tối. Bởi thế mà tôi không thể nào đóng cửa quán trọ một cách hoàn toàn được」
『Phải ra ha. Rắc rối giờ đóng cửa làm chi cho mệt. Chỉ cần tiếp tục làm việc là được!』
Haruna ngồi bật dậy một cách dữ dội.
『Mở cửa suốt 24 giờ! Thua keo này bày keo khác, kinh doanh gian hàng thất bại thì ta khai mở chiến lược của cửa hàng tiện lợi』
Vào ngày hôm sau, Haruna chạy một mạch tới Guild để gặp Loofah.
『Này cô tiếp tân, tôi muốn tuyển dụng nhân viên. Đăng ký ở đây phải không?』
「V-vâng ạ…… Cô có thể đề cử yêu cầu cho Mạo hiểm giả tại đây ạ……」
『Tôi muốn tuyển nhân viên cho cửa hàng tiện lợi của mình!』
Hiển nhiên là cụm từ【Cửa hàng tiện lợi】không hề có trong nhận thức của Loofah.
Dù gì thì yêu cầu của cô cũng đã được thông qua với các nội dung như sau:
════════❉∘°❉°∘❉════════
Yêu cầu: Tuyển nhân viên cho『Haru-chan』
Nơi làm việc: Dungeon ở ngoại ô Thị trấn.『Haru-chan』tại tầng 13.
Giờ làm việc: Thương lượng sau. Có thể sẽ phải làm ca đêm trong tương lai gần. Ca đêm sẽ được tính thêm lương. Bởi chủ tiệm là nữ giới nên vô cùng hoan nghênh phụ nữ.
Mức lương: Thương lượng sau. Đảm bảo cao.
Điều kiện xin việc: Bởi phải hoạt động kinh doanh ở tầng 13 nên cần đạt tối thiểu Level 18.
Địa điểm phỏng vấn: Vui lòng đến『Haru-chan』trong giờ làm việc để bắt đầu cuộc phỏng vấn.
════════❉°∘❉∘°❉════════
Với điều lệ như vậy, những người đến xin phỏng vấn ít nhiều gì cũng sẽ để lộ phần đáng ngờ của mình. Cùng con số Level 18, số người tương ứng với công việc cũng ngày càng khan hiếm hơn.
Tuy nhiên, chỉ ngay ngày hôm sau, một Mạo hiểm giả bỗng lộ diện vào ban đêm.
「Anou, chỗ này có phải là Địa điểm phỏng vấn của『Haru-chan』không?」
Sake (phiên âm tiếng Việt sa kê) theo cách hiểu phổ biến trên thế giới là một thứ rượu nhẹ truyền thống nấu từ gạo qua nhiều công đoạn lên men của người Nhật 20-29 tuổi