Trans -NOHOPE- (đọc tên mị cũng thấy no hope nựa) Edit: LA
Chap 1 : Nhân viên bán hàng bị giết
Ngày hôm đó, như thường lệ, tôi vẫn đang làm công việc bán thời gian của mình, và nó hiện cũng là nguồn thu nhập chính yếu của tôi. Trực ca đêm tại một cửa hàng tiện lợi ở trước nhà ga. Nhưng thành thật mà nói thì những gì tôi thực sự phải làm sau 10h tối cũng khá đơn giản. Tất nhiên, bên cạnh việc thực hiện giao dịch với những khách hàng đã mua những thứ họ muốn mua, những công việc chủ yếu còn lại chỉ là dọn dẹp. Từ sàn nhà, kệ đồ, nhà vệ sinh cho đến các loại máy móc thiết bị trong cửa hàng. Trong một thời gian dài làm việc, nó dần thành một thói quen, và dần dà thì tôi hoàn toàn có thể hoàn thành xử lý những công việc đơn giản một cách cực kỳ nhanh chóng.
Và cũng như bao ngày khác.
Mọi âm thanh trước nhà ga dần tắt lịm sau nửa đêm. Cái duy nhất còn hiện hữu lúc này là thứ ánh sáng 3 màu đến phát ra từ trụ đèn giao thông và những chiếc xe quá tốc độ, thứ thi thoảng vẫn chạy vút qua. Sau khi đã hoàn thành xong một phần việc dọn dẹp, tôi lại tiếp tục dọn rác ở bãi đỗ xe bên ngoài cửa hàng bằng một cái kẹp và bỏ vào túi rác tôi mang theo, cứ vậy tôi bắt đầu tha thẩn bên ngoài.
Còn cửa hàng thì sao?
Hoàn toàn không có vấn đề gì. Chẳng có ma nào ghé vào cả. Một khi đã quá mốc 3 giờ sáng, hầu như chẳng còn ai tạt vào nữa. Lúc 2 giờ sáng, sẽ có một số người đến đây đọc tuần san, nhưng hôm nay là thứ ba. Nó không phải ngày phát hành của mấy cuốn tuần san mà họ thường hay đọc.
Nhặt rác thêm một lúc, tôi ưỡn người, vươn vai hướng mắt nhìn lên bầu trời kia. Ở đó có một chòm sao tạo thành hình tam giác lớn đang tỏa sáng rực rỡ. Hẳn là hôm nay sẽ nắng ráo đây…. tôi tạm dời mắt khỏi những vì tinh tú lấp lánh ấy để cúi xuống kiểm tra kỹ lại xem còn cọng rác nào không.
Và đập vào mắt tôi, ở chỗ bóng đổ của bốt điện thoại, một dáng người đàn ông được rọi sáng bởi ánh đèn đường.
Đây.. đây là…!! E,...mình không nhìn nhầm gì ấy chứ …?
Tôi vừa bước về cửa hàng vừa quay đầu lại kiểm tra. Sau lần thứ 3 thì dáng người kỳ lạ ở đó biến mất. Và điều này chỉ tổ khiến cho tôi thêm phần sợ hãi mà thôi.
Tôi rảo bước vào bên trong cửa hàng và đi thẳng tới phòng lưu trữ ở ngay đằng sau cánh cửa trượt kế bên quầy thu ngân, rồi ngồi trước màn hình an ninh. Tôi nhanh chóng dùng con chuột để kiểm tra nguồn cấp dữ liệu nơi bãi gửi xe ở chế độ toàn màn hình. Bãi gửi xe trông thật sạch đẹp vì tôi chỉ vừa mới dọn dẹp nó xong. Nó đã hoàn toàn không còn vương lại bất kỳ một cọng rác nào cả.
Trong khi tôi đang xem nguồn dữ liệu vào giờ giải lao, bóng của một người đang đi bộ từ mép vỉa hè nơi bãi gửi xe dần xuất hiện.
Tôi nhận ra ngay dáng của tên vừa nãy mà không cần liếc nhìn kỹ. Đó rõ ràng là hắn. Nhìn theo những gì thu lại được, rõ ràng hắn ta đang chuẩn bị vào trong cửa hàng. Tôi nhanh chóng chuyển màn hình để hiển thị dữ liệu từ các camera đặt ở 4 góc bên trong cửa hàng, hắn ta thực sự đã vào bên trong. Kể khi cả tôi có nghĩ gì về hắn đi chăng nữa thì khách hàng vẫn là khách hàng.
“Chào mừng quý khách. Buổi tối tốt lành ạ.”
Tôi gượng gạo bắt đôi chân của mình di chuyển khi mở lời tiếp hắn ta. Hầu hết những người đến cửa hàng vào tầm giờ này đều có trạng thái vô cùng mệt mỏi, sau khi làm ca đêm, và họ thường có thái độ rất cáu kỉnh. Mẹo ở đây chính là sử dụng những lời chào đơn giản tạo cảm giác thoải mái sẽ tốt hơn là những lời mời chào khách hàng theo lối kinh doanh. Mà tất nhiên sẽ có một số người không hài lòng với nó, cơ mà theo kinh nghiệm của tôi thì họ sẽ thường bỏ qua tiểu tiết, vậy nên suy cho cùng thì một lời chào thân thiện đơn giản vẫn sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.
Đó chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ mà tôi nghĩ đến khi đứng đó. Vị khách hàng đáng sợ đó đã đến thẳng quầy thu ngân ngay sau khi vừa bước vào cửa hàng. Lúc này, có một vài trường hợp nói chung có thể xảy ra. Hắn ta đang tìm thứ gì đó. Hắn ta muốn thứ gì đó bày bán ở quầy thu ngân. Hoặc là...,
“Câm mồm vào và nghe đây, nếu không muốn chết thì lập tức rút ra tất cả tiền từ máy tính tiền.”
Một vụ cướp cửa hàng tiện lợi.
Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Não tôi như bị chập mạch. Gì vậy?. Hắn ta nói gì thế?
“Mày bị điếc à!? Nôn hết tiền ra đây!”
Cổ họng tôi không thể phát ra thêm bất cứ âm thanh nào nữa và giờ thì nó như bị tắc nghẹn. Giờ đây những nỗi sợ mà tôi đã cố kìm giữ đã không còn chỉ thể hiện qua cặp chân run lẩy bẩy nữa mà nó hiện đang truyền tới lưng, cánh tay, bàn tay và thậm chí nó đã ăn sâu vào cả tâm trí của tôi.
“Ah…um…, gì vậy ,, uh….?”
“Tiền. Đưa hết cho tao tất cả ở quầy thu ngân và phòng lưu trữ đây. Mày nên nhanh lên nếu không muốn bị thằng này làm đau”
Vừa dứt lời, hắn ta, kẻ rõ ràng không phải là khách hàng, rút tay ra cho tôi xem. Hắn ta đang cầm một con dao lớn.. Nó hẳn sẽ mang ít cảm giác thực tế hơn nếu hắn ta rút ra một khẩu súng, tôi hẳn sẽ ngừng run rẩy và phá lên cười trong khi vỗ vai hắn ta. Nhưng con dao này lại đang hắt lại một cách rõ rệt cái ánh sáng phát ra từ chiếc đèn trần cửa hàng. ..Nó trông có vẻ rất sắc bén. Và nó khiến tôi hoàn toàn có thể khẳng định rằng đây là thực tại chứ không phải là một giấc mộng hay trò chơi khăm nào hết.
Không một ai giúp đỡ. Hoàn toàn không thể phản kháng. Tôi nhanh chóng mở máy tính tiền với đôi tay hãy còn đang run bần bật.
Lấy ra hết 3 loại tiền giấy bên trong máy, tôi đưa ra cho hắn xem.
“Phía sau chắc chắn có một cái két sắt. Mang cả nó ra đây!”
Nhưng chỉ có người quản lý mới biết mã số của két sắt.
“C-Cá..i...đó...chỉ..c. ....quản lí ,.tô...tôi…. khô..ng.…biết….”
“Chậc…cút.”
Tên cướp đẩy mạnh tôi sang bên. Lực của cú đẩy khiến tôi đâm sầm vào kệ thuốc lá phía sau và làm cho những bao thuốc hãy còn mới tinh văng khắp sàn nhà.
Tên cướp kéo mạnh cửa vào phòng lưu trữ và ngay lập tức xông vào lục lọi tất cả các kệ và cả các tài liệu xung quanh két sắt một cách dữ dội, các loại giấy tờ vương vãi khắp mặt đất ở mọi nơi hắn ta để ý đến. Hẳn là hắn đang cố tìm tài liệu chứa mật khẩu của két sắt. Tôi nhìn từ quầy cái thu ngân với cả đống bao thuốc lá lộn xộn xung quanh.
Tôi không nghĩ hắn sẽ có nhiều thời gian để lãng phí đến vậy. Ánh mắt hắn ta mang theo đầy sát khí khi hắn quay lại và bắt đầu đi về phía tôi. Đáng sợ ...đáng sợ ..đáng sợ quáa !!!!
“Chết tiệt…Đủ rồi. Giờ thì mày chả còn tí giá trị gì nữa. Chết đi!”
Khoảnh khắc đó, tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa. Thứ đầu tiên tôi chú ý đến là thân nhiệt bản thân. Bụng tôi nóng ran lên như bị lửa đốt. Tầm nhìn của tôi dần chuyển sang một thế giới vô sắc không rõ trắng đen, và rồi tôi thấy khuôn mặt của tên cướp đang đứng ngay trước mắt tôi. Sát ý mạnh mẽ tỏa ra từ đôi mắt của hắn khi hắn phát ra một tràng cười thô bỉ.
Tôi chầm chậm, từ từ hạ ánh mắt của mình xuống dưới.
Nguồn nhiệt mà tôi cảm thấy chính là từ nơi con dao đang cắm vào bụng tôi.
“Ah…ggg-a….khô..ng…Điều này ..không thể nào …”
“Đúng rồi. Mày sẽ phải chết, chết vì mày đã nhìn thấy mặt tao.”
Bộ đồng phục nhân viên bị đẫm trong máu. Tôi ngước mắt nhìn lên một lần nữa. Nụ cười đã tắt hẳn trên khuôn mặt hắn ta khi hắn tung chân đạp thẳng vào người tôi.
“Arg...h!!”
Tiếng thét vang dội khắp phòng. Thằng khốn đó… hắn ra sức đạp vào con dao hẵng còn cắm sâu vào người tôi.
Tôi bất lực ngã lăn xuống. Tay tôi đập phải tủ thuốc và khiến các bao thuốc lá thậm chí còn rơi xuống nhiều hơn nữa.
“Chậc...mày vướng đường quá!.”
Hắn bước lên người tôi như thể một phần của cái sàn nhà và biến đi mất hút sau quầy thu ngân. Tôi không còn đủ sức để nhìn về phía hắn nữa. Tôi, toàn thân bị phủ bởi các bao thuốc lá, từ từ di chuyển cánh tay của mình về phía cán dao. Chầm chậm, tôi hạ tay mình xuống dưới vùng bụng, nhưng tôi chẳng cảm thấy cán dao đâu cả. Rõ ràng tôi đã bị nguyên con dao của nó cắm vào bụng cơ mà.
Mà xong rồi…chả thể nào cứu vãn được nữa…
Một cảm giác bất lực hoàn toàn bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Thế là hết. Tôi chẳng còn có tí ý định làm thêm bất kỳ điều gì nữa.
Cặp mi mắt dần cụp xuống khi bản thân tôi đã hoàn toàn từ bỏ việc kháng cự, tầm nhìn của tôi phủ trong màu đen kịt.
Ahh…đây , đây là kết thúc của tôi sao…Tôi đã phải trả những khoản tiền lớn để vào được một trường nghề tốt, nhưng thực tế, tôi đã chẳng thể kiếm được một công việc tuyệt vời nào và phải đắm mình trong công việc bán thời gian vào đêm khuya như thế này. Tôi sẽ ngủ ban ngày và sống trong chuỗi ngày gồng hết sức để chi trả những khoản học bổng của mình. Thật thảm hại…. tôi nghĩ là tôi đã vẫn cần phải làm thêm nhiều thứ nữa….rất nhiều thứ….có cả một danh sách dài những thứ tôi phải làm….
Tôi đã nghĩ, cuộc đời tôi rồi cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn …
Ý thức của tôi dần dần càng thêm mơ hồ. Cảm giác như bị thiêu đốt ở tay chân tôi đã dần biến mất.
Và cứ như vậy, ngay vào cái khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời tôi, tôi nghe thấy một giọng nói.
“Đã xác nhận đối tượng mong muốn được triệu hồi . Unique Skill [Khí Dụng Bần Phạp] được cấp.”
Chuyện quái gì vậy …? Hình như có ai đó vừa nói điều gì đấy hết sức thô lỗ thì phải…?
Ahh…không…. hoàn toàn vô dụng rồi…Ý thức của tôi …
….Ai đó …
~
~~
~~~
~~~~
~~~~~
~~~~
~~~~~
~~~~~~
~~~~~~~
~~~~~~~~
~~~~~~~~~
Buồn ngủ quá, đăng xong mị đi ngủ luôn đây.
Xin ghi nhận mọi gạch đá với trình độ N5 của mị.
P/S: Team đang tuyển dụng nhân sự, m.n ai có thể giúp, có thể tham gia, có khả năng tham gia, muốn tham gia thì hãy đọc chi tiết ở bảng thông báo của hako hen, C Ya next chapter
(Khí Dụng Bần Phạp, thành ngữ để chỉ người cái gì cũng biết nhưng chả am hiểu về cái gì hết) (ウロウロ: từ tượng thanh chỉ việc đi không mục đích)