Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2139

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

Saito Ayumu

Sử dụng những tư duy và hiểu biết có được từ thế giới hiện đại, Kurono sẽ bắt đầu hành trình xây dựng nên đế chế của riêng mình, mở đầu bằng việc sử dụng 1.000 Á nhân đẩy lùi 10.

16 905

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

5 4

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 205

Web Novel - Chương 17 : Dược phẩm đầu tay

Chương 17 : Dược phẩm đầu tay

Tôi đi vào trong thị trấn Vale.

Trời đã bắt đầu tối và thành phố trở nên yên tĩnh hơn.

Có khá nhiều gian hàng đã đóng cửa.

Trước khi quá muộn, tôi đến trước Hàng Quán Vale.

Có ông Chủ Quán Trọ Lv28 ở bên trong.

“Mừng cậu đã về.”

Đây không phải là bầu không khí của quán trọ chất lượng cao.

“Chìa khoá đâu?”

“Nó đây.”

Ông ta đưa cho tôi chìa khoá phòng 311.

“Bữa tối đã có chưa?”

“Ah, có một thực đơn để cậu chọn khi cậu vào phòng ăn.”

“Tôi cần ít nước nóng sau bữa ăn.”

“Vậy giá của nó là 20 nars.”

Oh?Khấu trừ 30% đâu?

Tôi hơi ngập ngừng, nhưng vẫn thả túi xách xuống và lấy ra 20 tiền đồng.

“Nhân tiện, cái này có thể làm củi đốt được không?”

Tôi đổi thiết lập từ 30% khấu trừ sang 30% lợi tức, và lấy một nhánh cây từ túi xách của mình và đưa cho ông ta xem.

“Nhánh cây này à?”

“Vâng.”

“Nhiệt độ của nó quá mạnh, không thích hợp để dùng trong nhà. Thường thì các thợ rèn sử dụng chúng. Mà buôn bán với họ khá rắc rối vậy nên cậu hãy bán nó cho Guild.

Vậy ra tôi chỉ có thể bán nó cho guild.

“Tầng đầu tiên của Mê cung ở đây hình như chỉ toàn bọn Needle Wood.”

“Vâng.”

“Ở tầng hai thì có bọn Sâu Lục (Green Caterillar), và tầng ba là bọn Kobold (Quái vật hầm mỏ). Đó là một nơi khá mệt mỏi đấy.”

Tôi chỉ mới thấy được mỗi bọn Needle Wood.

Bọn quỷ đều không giống nhau ở mỗi tầng.

Ông ta chỉ đề cập đến cái Mê cung này, vậy nên ở Mê cung khác cũng sẽ có bọn quỷ khá .

Từ giọng điệu của ông ta, thì có vẻ như bọn chúng không phải là bọn quỷ dễ bị tiêu diệt,

“Ra là vậy.”

“Những thứ này đều là ở tầng đầu tiên. Cậu phải khá là mạnh mới có thể đến những nơi như thế.”

Tầng đầu chắc không có gì đáng giá nhiều.

Tôi khá tự tin rằng mình có thể đi sâu hơn nữa.

Liệu chúng có khó không?

Hmm

Tôi sẽ dẫn dắt cuộc trò chuyện theo ý mình.

“Tôi sẽ cố gắng đi càng sâu càng tôt. Hội Mạo hiểm giả của thị trấn này ở đâu.”

“Cách đây bốn căn nhà về bên trái.”

Người đàn ông chỉ chỗ chi tôi.

Có phải là một toà nhà giống vậy ở đằng kia không nhỉ?

“Tôi có nên đi bây giờ không?”

“Họ sẽ vẫn còn mua nguyên liệu nếu cậu đi ngay bây giờ.”

“Cảm ơn, xin hãy giữ dùm tôi chìa khoá.”

Tôi đưa lại chìa khoá và rời Hàng Quán Vale (Vale Pavilion).

Tôi băng qua 4 toà nhà ở bên trái quán trọ.

Đó là toà nhà của guild mạo hiểm giả.

Sảnh đường ở đây còn lớn hơn của guild mạo hiểm giả. Nó trông như một bưu điện lớn sơ sài.

Có 5-6 người đứng quanh đó.

Cách bố trí với một bàn tiếp tân bên trong hệt như bên guild thám hiểm gia.

“Tôi cần bán vài thứ.”

Tôi đứng trước bàn tiếp tân.

Đây sẽ là lần đầu tiên tôi trải nghiệm việc mua bán ở một guild.

Có một Dân làng đằng sao bàn tiếp tân, dựa vào độ tuổi của cô ta thì gọi cổ bằng Onee-san thì hơi kỳ một chút.

Có thể nói vẻ đẹp của cô ta ở mức trung bình.

Nhưng đó là vì tôi đang so sánh cô ta với Roxanne.

“Hãy để vật dụng của cậu ở đây.”

Người phụ này đưa ra một cái khay lớn.

“Ok.”

Tôi lấy toàn bộ phẩm vật của mình từ túi xách ra.

Có tổng công là 33 nhánh cây, và 3 chiếc lá.

“Cậu không phải là thành viên của Guild Mạo Hiểm Giả à?”

Người phụ nữ kiểm ta tôi.

“Tôi không phải.”

“Chiếc là này là nguyên liệu cho thuốc giải độc. Nếu cậu tham gia Guild Mạo Hiểm Giả thì cậu sẽ được phép mua thuốc giải độc với nửa giá sau khi bán lá thuốc ở đây, điều này rất có lợi vì thuốc giải độc là thứ cần thiết của Mạo Hiểm Giả.”

Huh?

Nếu có thuốc giải độc thì chắc chắn sẽ có thuốc độc. Vì nếu không có thuốc độ thì thuốc giải độc dùng để làm gì.

Trong khi thuốc giải độc là thứ thiết yếu của Mạo hiểm giả phòng trường hợp nguy cấp bị trúng độc.

Vậy có phải là một ý tưởng tồi khi bước vào Mê cung mà không chuẩn bị gì hết chăng?

“Vậy tôi có thể mua một ít thuốc giải độc được không?”

“Nếu cậu không gia nhập vào Guild, thì nó có một giá khác.”

“Bao nhiêu?”

“100 nars.”

“Được rồi.”

Nó cao, nhưng cũng không quá cao.

“Cậu có thể giải độc bằng cách ăn trực tiếp lá thuốc, chúng tôi bán chúng với giá 80 nars.”

Bán vậy có bị lỗ không nhỉ?

Onee-san của guild mạo hiểm giả rất tử tế khi hướng dẫn tôi một cách tận tình như vây.

“Tôi hiểu rồi, vậy thì tôi không bán lá nữa.”

“Ok, vậy xin hãy chờ một chút.”

Khi tôi lấy lại những chiếc lá, người phụ nữ mang theo chiếc khay nhánh cây vào khu vực bên trong Guild.

Tôi đang không biết làm gì nên nhìn xung quanh Guild để đỡ buồn.

Bức tường bên trái bỗng nhiên biến thành màu đen.

Mọi người bước ra từ bức tường màu đen đó.

Đó có phải là Dungeon Walk không?

Bộ các người có thể dùng nó ở bên ngoài Mê cung được sao.

Hai Mạo hiểm giả bước ra. Không có vị Thám hiểm gia nào..

“Thị trấn Tahera, hãy đưa chúng ta đến đó.”

Một Mạo hiểm giả mới bước ra nói.

Không ai phản ứng lại với những gì hắn nói, một bức tường đen hiện ra và họ lại biến mất trong nó.

Đó không phải là Dungeon Walk, có lẽ là thứ gì đó giống như Field Walk (di chuyển khu vực).

Hay có lẽ là một kỹ năng khác?

Nó làm tôi nhớ đến sáu người bước ra từ bức tường đen trước khi tôi tới Mê cung.

Có thể là một thám hiểm gia có kỹ năng Dungeon Walk còn một mạo hiểm giả có kỹ năng Field Walk.

Nếu bạn có thể di chuyển trong Mê cung nhờ vào Dungeon Walk, thì có lẽ Field Walk sẽ gửi bạn đến thị trấn khác.

Có lẽ hai người đó đi đến thị trấn Tahera.

Nhưng tại sao họ lại đến đây?

Khi tôi đang nghĩ về điều này, một bức tường đen lại hiện ra và mọi người bước ra.

Lần này là sáu người. Một trong số đó là tên mạo hiểm giả mới nãy.

Sáu người rời khỏi guild.

Vậy đấy.

Họ đang làm gì vậy nhỉ?

“Xin lỗi đã khiến cậu chờ đợi. Của cậu đây.”

Tôi quay đầu lại và thấy người phụ nữ trở lại với một chiếc đĩa.

Có 6 tiền bạc trên oó, và sau khi đếm một chút thì có tổng cộng là 43 tiền đồng, vậy toàn bộ là 643 nars à?

Tôi nghĩ nó cũng không tệ với những nhánh cây, nhưng nó cũng không cao.

Với cái mức độ này thì một tiền vàng tột ngày chỉ là một giấc mơ trong giấc mơ.

Có lẽ nó sẽ khác nếu tôi ở lâu hơn, hoặc đi đên những tầng sâu hơn.

Tôi chuyển 30% lợi tức sang 30% giảm giá.

Thật khá rắc rối.

“Ngoài thuốc giải độc ra, còn thuốc nào khác ở đây không?”

“Thuốc chống truyền nhiễm, phục hồi mệt mỏi, các loại thuốc mỡ, chống tê liệt, chống đông cứng, và hoá giải tất cả hiệu ứng xấu (cure-all).”

Theo suy đoán của tôi, thuốc mỡ (salve) dùng để phục hồi HP, hồi phục mệt mỏi (Fatigue recovery) dùng để phục hồi MP.

“Vậy chống đông cứng và chống tê liệt giá bao nhiêu?”

“Mỗi cái là 100nars.”

Vậy giá của chúng tương đương với thuốc giải độc.

“Ok, vậy tôi sẽ lấy hai viên thuốc chống đông cứng và hai viên chống tê liệt.”

Trong phút chốc tôi đã quyết đinh mua hai viên mỗi loại.

Tôi không biết tôi sẽ cần chúng bao nhiêu, nhưng tôi chắc sẽ không cần số lượng lớn đâu.

“Vâng, có ngay.”

Người phụ nữ rời đi trong chốc lát rồi nhanh chóng trở lại.

Cô ta đặt hai viên thuốc trắng và hai viên thuốc vàng lên bàn.

Chống đông cứng. (Anti-hardening)

Chống tê liệt. (Anti-paralysis)

“Hmm.”

“Viên trắng là chống đông cứng, viên vàng là chống tê liệt.”

Họ pha màu vào thuốc à?

Sẽ không có chuyện tôi bị nhầm lẫn bởi vì tôi có kỹ năng thẩm định.

Tôi đặt bốn tiền bạc lên trên bàn.

Vậy Chống tê liệt sẽ trị triệu chứng tê liệt như cái tên đã nói.

Còn chống đông cứng là sao.

Nó dùng cho lúc thân thể bị đông cứng à? Vậy ma thuật hoá đã có tồn tại sao?”

Tôi để lại một tiền bạc gần phía tôi, nhưng cô ta đã lấy luôn nó khi cô ta đếm tiền.

Buồn thay, có vẻ như 30% giảm giá không hoạt động rồi.

Tôi bỏ viên thuốc và những chiếc lá vào túi xách.

“Điều kiện để gia nhập Guild Mạo hiểm giả là gì?”

“Khá đơn giản. Chỉ cần cậu là một thám hiểm gia Lv50 và không thuộc bất kỳ Guild nào. Nếu cậu muốn gia nhập tôi sẽ đưa cậu đến gặp người có thể giúp cậu việc này.”

“Không phải bây giờ.”

Tôi nhanh chóng từ chối lời đề nghị khi tôi vác chiếc túi xách lên vai, rồi rời guild Mạo hiểm giả.

Vậy Mạo Hiểm Giả là chức nghiệp cao hơn Thám Hiểm Gia à? Nó yêu cầuThám Hiểm Gia Lv50.

Hay có thể đó là một lớp nghề được mở ra khi gia nhập Guild.

Tôi từng nghe rằng mối quan hệ giữa Guild Thám Hiểm Gia và Mạo Hiểm Giả không được tốt.

Chuyện đó dường như là có khả năng.

Từ góc nhìn của Guild Thám Hiểm Gia, những mạo hiểm giả đang bỏ qua họ.

Bạn có thể nói rằng, những thám hiểm gia giống như trứng và sẽ phát triển thành mạo hiểm giả. Hay ở một khía cạnh khác, các thám hiểm gia chỉ là rác rưởi không thể nào trở thành những mạo hiểm gia.

Tôi phải nên cẩn trọng nếu tôi muốn xét đến chuyện gia nhập một Guild nào đó.

Tôi trở về quán trọ và lấy chìa khoá của mình.

Tôi bước vào phòng ăn nằm ở phía bên phải phòng giải lao.

Có bốn món ăn nằm trên một cái bàn ở ngay lối vào phòng ăn,

“Cậu hãy chọn phần ăn của mình từ đây.”

Bên cạnh ông Chủ Quán Trọ Lv28, còn có một cô Giúp Việc Quán Trọ đang ra hiệu trước những món ăn.

Có lẽ cô ta chịu trách nhiệm trong phòng ăn tối chăng?

Hình như vậy.

Không có thực đơn, vậy chúng ta phải chọn thế nào đây?

Nhiều người chắc không thể đọc được thực đơn.

Trên chiếc bàn có một chữ cái được viết gần mỗi cái đĩa.

Đó là một chữ giống với chữ trên chìa khoá của tôi.

Chìa khoá của tôi có ghi số phòng 311 trên đó, vậy nên cái chữ kế bên cái đĩa phía trên bên phải chắc chắn là số 1.

“Cái này.”

“Dĩ nhiên rồi, cậu có muốn uống gì không?”

Urk…

Tôi đã dự kiến điều này không sớm thù muộn, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên.

Vẫn có một chút cảm giác lạ.

“Có những thức uống gì?”

“Bia, Rượu và Trà thảo mộc. Nếu cậu muốn rượu Slime thì cần trả thêm tiền.”

“Trà thảo mộc thôi.”

“Vâng. Xin hãy ngồi ở chỗ ghế trống và chờ đợi trong giây lát.”

Ở Nhật, tôi đã từng uống một chút sake, nhưng ở đây tôi không biết độ an toàn như thế nào nếu bị say khướt.

Tôi có 33 tiền vàng trong túi xách nên không dám chủ quan.

Tôi ngồi xuống một cái ghế và thức ăn được nhanh chóng đưa đến,

Đó là một chén súp, bánh mì, một món hầm với rau củ và thịt nướng.

Đây là một phần ăn khá sung túc, nó có thể được tính như hai bữa ăn cho một ngày cũng được.

Bánh mì thì mềm, món súp và món hầm đều khá ngon.

Miếng thịt trông có vẻ giống thịt bò thì cũng tàm tạm. Có thêm chút ớt sẽ ngon hơn.

Ớt đâu phải quá đắt đỏ gì, hay là do ấn tượng của tôi từ thế giới cũ không đúng với ở đây.

Một bữa ăn như vậy sẽ bán chạy ở Nhật.

Nó là một bữa ăn khá tốt.

Giá có vẻ hơi cao, nhưng dùng nó rồi mới thấy đây là một lựa chọn đúng đắn.

Sau khi hoàn tất bữa tối của mình, tôi trở về phòng.

Mặt trời lúc này đã tắt hẳn.

Căn phòng được nhuốm đỏ bởi những tia nắng cuối cùng còn sót lại xuyên qua cửa sổ.

Ngay sau khi tôi vừa bước vào phòng thì có một tiếng gõ cửa.

“Xin chào?”

“Xin lỗi, tôi mang nước nóng đến đây.”

Một người đàn ông tôi chưa thấy bao giờ, mang một cái chậu tắm đầy nước nóng đến.

Ông ta đặt cái chậu tắm xuống sàn, máng chiếc khăn lên cạnh chậu rồi rời phòng,

Dường như tôi không cần phải chỉ dẫn ông ta.

Tôi cởi đồ ra và bắt đầu lau mình.

Thế giới này hình như không có phòng tắm.

Dù nếu có thì nó cũng chỉ là thứ xa xỉ của giới thượng lưu.

Thậm chí như nước nóng này đây, 20 nars đâu phải là rẻ.

Dù vậy nhưng thật dễ chịu khi có nó đối với một người hay đổ mồ hôi như tôi.

Sau khi tắm rửa thân thể, tôi bắt đầu giặt đồ lót của mình.

Nó là thứ đồ lót duy nhất mà tôi có.

Tôi không biết thế giới này có đồ lót giống vậy không, hy vọng tôi có thể mua được một đôi mới.

Whoops.

Nếu ở đây có xà bông và bột giặt thì lẽ ra tôi đã có chúng.

Nuưng có lẽ là không vì nó không được mang đến cùng với nước nóng.

Ở đây có kem đánh răng và bàn chải đánh răng không nhỉ?

Tôi không biết chúng có tồn tai không.

Tôi cũng muốn mua thêm vài đôi vớ.

Tôi nghĩ có lẽ mình vẫn chưa mua được bất cứ thứ gì trong 5 ngày nay.

Thật bất tiện.

Tôi muốn một cái cửa hàng tiện lợi.

Bên cạnh những ý tưởng về mua sắm, tôi cũng nên suy nghĩ về chiếc Item Box(hộp vật dụng.)

Tôi triệu hồi nó ra.

Trước tiên, tôi thử đặt thanh Scimitar vào trong đó. Có vẻ như nó vẫn còn chỗ trống.

Tôi thử bỏ cái túi xách vào trong đó nhưng không được.

Có lẽ nó kích cỡ quá lớn chăng? Tôi thử bỏ túi dây kéo vào nhưng cũng vẫn không được.

Túi xách và túi dây kéo không phải là vật phẩm, nên thành ra nó vô dụng à?

Tối lấy những chiếc lá ra và đặt nó vào bên cạnh thanh Scimitar.

Cả hai chiếc lá đều vào được.

Nhưng thuốc chống đông cứng và chống tê liệt không bỏ vào được.

Sau khi di chuyển hai chiếc lá qua phía bên phải, thì hai viên thuốc chống đông cứng mới vào được khoảng trống bên trái.

Thuốc chống tê liệt thì không vào được, nhưng có thể bỏ chúng ở ngăn trái xa hơn.

Nhìn vào ngăn trái xa hơn so với chỗ của thanh Scimitar.

Tôi lấy những chiếc lá và thuốc ra.

Liệu những đồng tiền có cất ở đây được không?

Đồng tiền bạc.

Ồ, tôi có thể dùng thẩm định lên nó được.

Nó thậm chí còn không xảy ra chuyện này khi tôi dùng thậm định trực tiếp lên đồng tiền.

Nhờ việc này mà nỗi lo lắng về tiền giả của tôi bị tan biến.

Nhưng sử dụng thẩm định lên từng đồng tiền một thì chuyện này hơi gian nan à.

Tôi có thể bỏ 4 đồng xu vào đó.

Trong khoảng trống kế tiếp nó cũng vừa đủ với bốn tiền bạc.

Tiền đồng không thể bỏ vào được.

Tôi không tính trộn lẫn các đồng tiền, và thẩm định cũng không có hiệu lực với chúng.

Tiền đồng không được tính là vật phẩm.

Tôi lấy vài tiền vàng ra.

Thẩm đinh liền có hiệu lực, và tôi có thể để 4 tiền vàng vào hộp.

Dường như tôi cũng không thể trộn lẫn tiền vàng và tiền bạc.

Vậy nên tôi có 4 tiền vàng, 4 tiền bạc, rồi 4 tiền bạc.

Sau khi lấy thanh Scimitar ra, 4 tiền vàng cũng khít với chỗ đó.

Do vì có bốn chỗ, và mỗi chỗ có thể trữ đến 4 vật phẩm cũng loại.

Chắc là vì nghề Thám Hiểm Gia của tôi là Lv4

Nó đã từng đầy chỉ với thanh Scimitar khi ở Lv1.

Tôi lấy hết những đồng tiền ra và bỏ những chiếc lá và thuốc vào hộp.

Tôi nghĩ chỉ nên dùng Item box cho những trường hợp khẩn cấp.

Tôi nên nghĩ về những chuyện như vậy.

Bạn nên nghĩ rằng ‘Bỏ qua Niệm thuật’ là một kỹ năng quan trọng.

Nó cần đến 3 điểm.

Nếu nghề chính của tôi có Lv4, dù là điểm thưởng tôi bị cắt ngang ở nơi nào đó thì tôi vẫn đủ điểm cho ‘Bỏ qua niệm thuật’.

Nghề Thám Hiểm Gia của tôi hiện tại là Lv6.

Tôi có nên đổi nó với nghề Dân Làng Lv6 không?

Có lợi ích gì nếu tôi thay nghề Dân Làng Lv6 bằng nghề Thám Hiểm Gia Lv4làm nghề chính hay không?

Khi tôi xét đến lợi ích của Item Box và Dungeon Walk, thì việc bỏ nghề Thám Hiểm Gia là không thể.

Nhưng điều thuận lợi của nghề Dân Làng là cấp độ của nó đã cao rồi.

Nếu nó lên Lv8, tôi có thể bỏ điểm để có thêm nghề phụ, cũng như ‘bỏ qua niệm thuật’.

Điểm thưởng cần cho nghề thứ hai là một điểm, nghề thứ ba là ba điểm. Nên điểm thưởng cần cho nghề thứ tư cũng được nhân đôi lên là bốn. (Tổng cộng 7 điểm.)

Ở Lv6 tôi sẽ có đủ điểm để nhận được nghề thứ tư nếu tôi chuyển xuống thành ‘rút ngắn niệm thuật’ để lấy điểm.

Có thể Lv của Dân Làng nhanh lên hơn nghề Thám Hiểm Gia.

Nếu tôi có được 16 điểm thưởng, tôi có thể nhận được thêm 10 lần kinh nghiệm hay giảm đi 10 lần mức kinh nghiệm chuẩn để lên Lv.

Đặt một cái nghề có tốc độ lên Lv nhanh làm nghề chính thì nó sẽ là điều cực kỳ thuận lợi cho cả một hành trình dài.

Tuy nhiên, 16 điểm thưởng là cả một chặng đường dài.

Ngoài ra với nghề phụ thứ tư điểm kinh nghiệm của tôi sẽ bị chia làm bốn, vì vậy tôi không chắc về cái lợi ích thực sự của việc thêm nghề.

Tôi sẽ để nghề chính là nghề Thám Hiểm Gia.

Tôi mở phần thiết lập nghề lên.

Chiến Sĩ Lv1 (Soldier)Hiệu ứng: Tăng ít sức mạnh, Tăng ít máu, Kỹ năng: Xông lên (Rush)

Kiếm Sĩ Lv1 (Swordman Lv)Hiệu ứng: Tăng ít sức mạnh, Tăng ít máu, Kỹ năng: Chém (Slash).

Thương Nhân Lv1 (Merchant)Hiệu ứng: Tăng ít thông minh, Tăng ít tinh thần, Kỹ năng : Tính toán (Calc)

Dược Sĩ Lv1 (Herbalist)Hiệu ứng: Tăng ít thông minh, Kỹ năng: Sơ chế thuốc. (Crude drug creation.)

Tôi có thêm 4 nghề một cách bất ngờ.

Tại sao tôi là có được nhiều vậy?

Có lẽ sau khi nghề Dân Làng đạt đến mốc Lv5 nên đủ điều kiện để có thêm một số nghề mới.Chiến Sĩ, Kiếm Sĩ và Thương Nhân chắc đến từ đây.

Một Dược Sĩ là một người thu thập những thảo dược.

Tôi đã không hái được thảo dược nào, nhưng tôi đã nhặt những chiếc lá.

Vậy thì.

Có thể là tôi sẽ kiếm được thêm nhiều nghề nếu nghề Dân Làng của tôi đạt Lv10 và Lv20.

Liệu tôi có nên để lại nghề Dân Làng ở vị trí cũ không?

Dù vậy, nếu có một nghề cần Dân Làng Lv99 thì đó sẽ là một chặng đường dài.

Vậy tôi sẽ tính nó sau.

Tôi đặt nghề Thám Hiểm Gia làm nghề chính.

Nghề thứ hai là Anh Hùng Lv3, và nghề thứ ba là Thương Nhân.

Tôi nên thử kỹ năng mới.

Kỹ năng Rush của Chiến Sĩ và Slash của Kiếm Sĩ. Từ cái tên của nó thì cũng biết chúng là kỹ năng dùng trong chiến đấu.

Còn kỹ năng của Thương Nhân thì sao?

Tôi thử dùng kỹ năng Calc, nhưng không có gì xảy ra, không có gì thay đổi.

Dường như tôi không thể làm bất cứ thứ gì với nó.

Tôi muốn tính 224 x 365.

Khi tôi nghĩ và cái này, con số 81760 hiện ra trong đầu.

Đó có phải là câu trả lời của 224×365 không?

Hay Calc là một kỹ năng bị động?

224 nars cho 365 ngày của một năm và trong 60 năm là…

4905600.

Nếu tôi 500 tiền vàng tôi có thể ở đây đến suốt đời.

Đúng không ta?

100×100 là 10.000. Ồ, nó chính xác.

1 triệu x 1 triệu là 1000 tỷ. (1 trilion)

…um, tôi không biết liệu nó có đúng không?

Tôi tháo nghề Thương Nhân ra, và đặt nghề Dược Sĩ vào.

Tôi muốn sử dụng kỹ năng ‘Sơ chế thuốc’.

Tôi sử dụng lên một chiếc lá.

Trời đã bắt đầu sụp tối khi tôi lấy chiếc lá từ cái hộp ra.

Tôi sử dụng kỹ năng ‘Crude drug creation – Sơ chế thuốc’…

Mười thuốc giải độc hiện ra.

isekai-meikyuu-de-dorei-harem-wo.jpg