“Cậu kia, cậu vừa nói gì đó?’’
“Tôi sao?’’
Một cô gái đang nhìn tôi. Có vẻ như cô ấy đã nghe thấy tôi tự lẩm bẩm một mình.
“Tôi nói dung dịch thuốc linh hồn xanh nhạt đấy. Tôi sai sao?”
Cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời của tôi.
“Oh, tôi không ngờ được rằng lại có một người biết về thuốc này lại ở gần đây đến vậy.” Cô ấy nói, cho ra một biểu cảm phức tạp trên mặt mình như thể đang mong chờ điều gì đó. “Vậy cậu có biết điều chế nó luôn không?’’
“Có. Miễn sao là cô sở hữu đủ tất cả các nguyên liệu.”
“Cậu liệu có phải là một bác sĩ nổi tiếng nào đó không? Tôi thì thấy cậu không khác gì một mạo hiểm giả cả.’’
“Đúng vậy. Tôi chỉ là một mạo hiểm giả người mà tình cờ biết cách điều chế thuốc này thôi.”
Nếu như mà tôi nhớ đúng, dung dịch thuốc linh hồn xanh nhạt đó không dùng để chữa bất kì loại bệnh nào cả. Thuốc này không hẳn là có giá trị như những thứ quan trọng khác trong BBO nhưng có lẽ trong thế giới này thì nó là một loại dược liệu quý hiếm.
“Vậy điều chế nó cho tôi đi. Cứ nêu giá của cậu đi.”
Oh, gì mà mạnh miệng vậy. Tôi có thể chặt chém giá đó. Bí quyết để đạt được một thỏa thuận hợp lí là đầu tiên phải chèo kéo giá cái đã.
“Được thôi. Mười triệu cho dung dịch thuốc và cô phải cung cấp nguyên liệu,”
Một gils trong thế giới này tương đương với một yên tại Nhật Bản. Nên trong trường hợp này, tôi đã đánh phí cô ấy mười triệu yên cho một lần điều chế thuốc đơn giản. Nhưng mà…
“Chỉ có vậy thôi sao?’’ Cô ấy nói, chẳng có chút biểu cảm nào trên khuôn mặt cả.
Tôi muốn cô ấy phải trả giá đắt, thế nhưng hình như cái giá mười triệu lại là rẻ bèo à. Kinh vậy, cô ấy giàu đến mức độ nào vậy?
“Đúng vậy. Chỉ mười triệu thôi.”
Lẽ ra mình nên đòi thêm nữa. Rồi tôi nhìn qua đống nguyên liệu trên bàn.
“Cô đang thiếu một nguyên liệu rồi.’’
Họ có lẽ đã thất bại bởi vì họ vẫn chưa thu thập đủ nguyên liệu cần thiết. Họ trông có vẻ như vẫn chưa làm quen với công thức nên tôi không thể trách họ được rồi.
“Cứ nói cho tôi biết cái gì thiếu để chúng tôi còn bổ sung.”
“Lá của cây sợ hãi.”
Lá của cây sợ hãi. Đó là một cái tên mà tôi thi thoảng nghe thấy ở trong thế giới này và nếu như tôi không nhầm thì nó là một vật xa xỉ. Ngay cả khi mà bạn giàu có đi chăng nữa, tôi cũng nghi rằng làm sao có chuyện món đồ như vậy có thể được đưa ra không hề một chút chần chừ. Nhưng ai ngờ, tôi đã sai.
“Lysia, đưa cho tôi chút lá của cây sợ hãi nào.”
“Vâng, thưa cô chủ.” Hầu gái của cô ta (người mà tên có vẻ là Lysia) nói, rồi đi và bên trong tàu.
Có vẻ như đống lá của cây sợ hãi kia chỉ là một vấn đề nhỏ so với cô ấy. Cô gái này là ai vậy trời?
“Tôi là Myna Maxia. Tên của cậu là gì?’’
Cô ấy biết đọc tâm trí của mình chắc? Tôi nghĩ vậy khi mà giới thiệu bản thân mình.
“Tôi là Eld, một mạo hiểm giả. Nhân tiện, có một thứ cứ làm tôi băn khoăn suốt. Tại sao cô lại tin tưởng tôi đến vậy?”
Tôi hỏi cô ấy một câu mà cứ loanh quanh mãi trong tâm trí mình. Nếu một mạo hiểm giả mà đến cả tên tôi cũng không biết nói rằng “Tôi có thể điều chế thứ dung dịch thuốc quý giá này cho cô” Thì tôi sẽ không tin một tí nào.
“Tôi có thể biết được rằng ai đó có nói dối hay không qua giọng của họ. Tôi sẽ không thể giữ được vị trí làm chủ tịch công ti nếu như tôi không thể làm thế.” Cô ấy trả lời thẳng thắn luôn.
Oh, thì ra cô ấy là chủ tịch của một công ti à. Khoan đã, Myna Maxia? Tôi nghĩ là công ti lớn mà tôi mua vé cũng được gọi là Maxia đó.
“Nơi mà tôi mua vé cũng được gọi là Maxia. Vậy chắc là cô có liên hệ gì với nó đúng không?”
Rồi cô ấy nhìn tôi với vẻ như muốn bảo rằng “Nó không phải là rõ ràng quá rồi sao!”
“Vương quốc tin tưởng giao những con tàu này cho công ti Maxia và để cho chúng tôi vận hành chúng.”
Kinh vậy, thì ra cô ấy là một nhân vật tầm cỡ cơ à. Tôi sẽ không ngạc nhiên khi mà bị đá ra khỏi tàu nếu như mà thất bại đâu.
“Tôi sẽ không bắt cậu phải đền lại đống nguyên liệu này nếu như mà cậu thất bại đâu. Do cậu làm việc này với giá rẻ mà. Đây thì lại giống như một canh bạc đối với tôi.” Cô ấy nói, chỉ vào đống nguyên liệu trên bàn.
Cô ấy có vẻ như đã nhận thấy sự lo lắng của tôi qua cái nhìn căng thẳng của tôi.
“Liệu cô sẽ không ném tôi ra khỏi tàu chứ.”
“Đương nhiên là không rồi. Vậy nên cậu đừng có lo lắng gì cả, cứ thế mà điều chế thuốc thôi.”
Cảm ơn trời là mình sẽ không phải ngủ với cá. Rồi đúng lúc đó, Lysia quay trở lại.
“Myna-sama, tôi mang lá của cây sợ hãi đây.”
“Cảm ơn nha. Vậy chừng này là đủ nguyên liệu cần thiết rồi chứ?’’ Cô ấy nói, đặt đống lá lên bàn.
Ngay cả đống đồ phục vụ cho việc điều chế dung dịch cũng toàn là hạng sang cả.
“Tất cả như vậy là đủ rồi. Liệu tôi có thể bắt đầu chứ?”
“Làm đi. Nhanh lên nếu không thì ta sẽ lỡ mất khoảnh khắc này mất.’’