GRÀOOOOOOOOOOO... ÀO OÀO OÀO OÀO OÀO!!!
"Không ngờ... nó thật sự xuất hiện!"
Letty lên tiếng khi thấy con quái vật vẫn không ngừng gầm thét trên bầu trời, ngay phía trên tòa Ma Thành đã đổ nát. Có vẻ như con ma thú mà họ nhắm đến thật sự đã lộ diện.
"Ư...!"
Vừa bước ra ngoài thành, Takaya đã choáng váng vì một mùi hôi thối nồng nặc, đến mức cảm thấy đau nhói sâu trong mũi. Dù đã lường trước phần nào vì nó là "Rồng Zombie", nhưng con Bất Tử Long này vẫn khiến cậu kinh hãi. Từng mảng thịt trên cơ thể nó đã thối rữa hoàn toàn. Một bên mắt của nó đã tan chảy, không còn giữ được hình dáng ban đầu, trơn tuột rơi ra khỏi hốc mắt. Tương tự, từ phần thân khổng lồ của nó, những chiếc xương sườn trơ ra một cách ngẫu nhiên, để lộ những bộ phận nội tạng đang nhúc nhích một cách ghê rợn.
"Takaya-sama, ngài lùi lại phía sau tôi! Dịch thối rữa mà nó văng ra là kịch độc đấy ạ. Cố gắng đừng để ngửi phải mùi của nó nhiều quá, không thôi khứu giác của ngài sẽ bị tê liệt mất."
Letty bước lên trước Takaya, vừa nói vừa vung tay gạt đi những giọt dịch vàng đang xối xuống từ trên cao. Thứ dịch thối rữa lẫn đầy giòi bọ ấy xem ra có tính axit cực mạnh, đủ sức làm tan chảy cả những mảnh vỡ của Ma Thành, biến chúng thành một thứ bùn nhão nhoét.
"Remi, Yami. Giờ ta sẽ đánh lạc hướng nó, các ngươi yểm trợ!"
"—Vâng!"
Nói đoạn, Letty cùng Remi và Yami, những người vẫn đứng phía sau, vỗ cánh bay lên, thẳng tiến đối đầu với con rồng.
"Phó Tổng, tôi sẽ làm mồi nhử để nó phun hơi thở. Hơi thở của Bất Tử Long giống như một loại nhiên liệu rắn được tạo ra trong cơ thể nó, đó chính là 'mồi lửa' mà chúng ta cần. Xin ngài hãy thu thập nó."
"Ta hiểu rồi. Cứ giao việc bảo vệ Takaya cho ta, không một sợi lông tơ của cậu ấy được chạm vào đâu."
"Letty, đừng cố quá sức nhé."
Letty khẽ mỉm cười rồi gật đầu. Đôi cánh và sừng của cô phát triển mạnh mẽ, rồi cô tăng tốc, lao thẳng vào kẻ địch. Con ma thú này có thân hình khổng lồ, tạo ra cái bóng đủ để che phủ cả một tòa thành nhỏ như một ngọn núi bé con, nên với đội hình hiện tại, chắc chắn không thể đánh đuổi nó được. Dù sao thì, chỉ cần đạt được mục đích là được.
"Nàng Tiên Tộc. Ta đã lấy được cái bình đựng 'mồi lửa' từ con ma tên Merry ban nãy. Dùng cái này chắc là được."
"Cảm ơn Diana... à không, giờ là Verug nhỉ..."
"Thật là khó thích nghi," Faylia lẩm bẩm, rồi nhận chiếc bình thủy tinh màu nâu từ con thỏ đội vương miện bạc. Khi đưa ra ánh sáng, những ký tự được khắc trên bề mặt thủy tinh hiện rõ. Chắc hẳn nó được yểm phép thuật, giống như ma thương, để bảo quản những vật liệu đặc biệt. Takaya nhận lấy từ tay Faylia rồi cẩn thận cất vào lòng.
GRÀOOOOOOO... ÀO OÀO OÀO OÀO OÀO!!!
"Xem ra bắt đầu rồi. Takaya, chúng ta tạm thời ẩn mình vào bóng của đống đổ nát. Cả bộ xương kia nữa... Diana, à không, con thú nhồi bông kia thì ngươi bảo vệ lấy nó đi."
"Đã... rõ."
Bốn người Takaya tránh những dòng dịch thối rữa vẫn đang xối xuống như mưa, rồi lách mình vào khe hở giữa những đống đổ nát của tòa thành. Mặc dù phép thuật gió của Faylia có thể đánh bay chúng, nhưng nếu tránh được việc sử dụng ma lực thì hiệu quả hơn.
"Letty, không biết có ổn không..."
Từ khe hở của đống đổ nát, Takaya dõi mắt nhìn theo tình hình chiến đấu của Letty, người đồng đội quan trọng đối với cậu. Bất Tử Long thì do thân hình quá cỡ và nhiều khớp xương bị mục rữa, nên cử động vô cùng chậm chạp. Thế nhưng, mỗi khi nó gầm thét, hoặc vung cánh, vung móng để hất văng những kẻ địch đang bay lượn quanh mình, một lượng lớn dịch độc lại văng ra, khiến Letty và đồng đội không thể tiếp cận. Những đòn phép thuật mà Letty chớp thời cơ tung ra cũng bị vô hiệu hóa bởi khí độc màu đen phun ra cùng lúc với dịch thối.
"Trời ơi, nhắc đến rồng thì phải là phun hơi thở chứ, sao nó không chịu phun ra nhanh nhanh đi...!"
Theo những gì Takaya từng biết, phương thức tấn công chính của rồng thường là hơi thở như lửa hay bão tuyết. Thế nhưng, dù ba người họ có nhanh nhẹn bay lượn khắp bầu trời, con rồng đối diện chỉ thỉnh thoảng gầm gừ một cách khó chịu, hoàn toàn không có ý định phun hơi thở.
"Ta không biết con ma thú đó có tập tính gì, nhưng có lẽ đó là át chủ bài của nó thì sao? Dù đã mục rữa, nhưng dù sao nó cũng là một con rồng. Giờ chúng ta chỉ còn cách chờ đợi thôi."
Vừa nói, Faylia vừa rút vài mũi tên từ bao đựng, tỏ vẻ đã sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào. Nếu ba người kia không thể xoay sở được, có lẽ sẽ phải nhờ đến cô ấy ra tay.
"—Hử? Hình như vừa rồi có cái gì..."
Đúng lúc đó, một chấm đen nhỏ li ti như hạt đậu lướt qua khóe mắt Takaya. Kèm theo là tiếng vo ve chói tai của đôi cánh.
"Takaya, sao vậy?"
"À, không có gì ạ. Chỉ là hình như có con muỗi bay qua... Chít!"
Ngay lập tức, một cơn đau nhói chạy dọc gáy Takaya. Có vẻ như cậu đã bị cắn. Takaya lập tức vỗ vào cổ định đập chết con muỗi, nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra điều bất thường.
"Khoan đã...?"
"Takaya, sao vậy?"
"Không, tôi thấy tê liệt, cơ thể không cử động được... Chẳng lẽ..."
Thuốc độc tê liệt... có tác dụng tức thì ư?
Khi Takaya nhận ra điều đó, trước mắt họ đã là một đàn "muỗi" khổng lồ, đen đặc đến mức có thể nhầm lẫn với một đám sương mù dày đặc.