"Remi, Yami… tại sao? Tại sao các cô lại làm điều phản bội Tiểu thư và Đại nhân Azasha…?"
Trước lời chất vấn của Takaya, hai cô gái Remi và Yami nghẹn lời, chẳng thể đáp lại dù chỉ một câu. Letty – đồng nghiệp của họ – cất tiếng hỏi.
Trước khi Takaya hé lộ sự thật, Letty vẫn còn bán tín bán nghi. Ba người họ từng là thị nữ thân cận của Tứ Thiên Vương, làm việc dưới trướng Mumuru và Azasha. Chính bởi Letty luôn tin tưởng và đánh giá Remi cùng Yami là những thị nữ ưu tú, đáng tin cậy, nên khi vắng mặt, cô ấy mới yên tâm giao phó nhiều việc cho họ.
"Chuyện này, là vì chúng tôi… không phải."
"Mà là vì tương lai của toàn bộ Mị Ma tộc."
Trước câu hỏi của Letty, hai cô gái Remi và Yami đồng thời lên tiếng. Cả hai có vóc dáng, chiều cao y hệt nhau, mái tóc màu hồng đào dài chấm vai cũng chẳng khác biệt. Dung mạo của họ cũng giống nhau như đúc. Đến nỗi, người ta chỉ có thể phân biệt ai là Remi, ai là Yami dựa vào chiếc khuyên tai đeo ở tai phải hoặc tai trái của họ mà thôi. Takaya nhớ mang máng rằng, cô bé đeo khuyên tai phải là Remi, còn bên trái là Yami.
"Vì chủng tộc chúng ta ư?! Đặt mình dưới trướng tên Trảm Ma Quỷ Tướng đó thì có ích lợi gì chứ, dâng nộp Tiểu thư thì được cái gì? Trả lời đi!!"
Letty, người hiếm khi để lộ cảm xúc, xông đến gần hai cô gái đang bị trói buộc, chẳng thể nhúc nhích. Đây là lần đầu tiên Takaya chứng kiến Letty to tiếng đến vậy. Mặc dù về bản chất cô ấy khá hiếu chiến, nên việc nổi giận cũng không phải hiếm.
Dù cơn giận của Letty dữ dội đến mức ngay cả chủ nhân Takaya và Fairia cũng phải chùn bước, thế nhưng trước phản ứng đó,
"–– Khà khà."
Hai cô gái lại… khịt mũi chế giễu.
"…Có gì đáng buồn cười sao?"
"Letty… đó là vì cô là một cá thể mạnh, nên cô mới có thể nói như vậy."
"Đúng vậy. Không như những cá thể yếu ớt như bọn tôi, cô, cô mạnh hơn… Khụ!?"
Đến đây, Yami – người đeo khuyên tai bên tai trái – đột ngột ho sặc sụa. Trong khoảnh khắc, bàn tay cô ấy vội vàng đưa lên che miệng, nhưng máu đen kịt đã dính đầy, vương vãi trên đó.
"Yami, cô…!"
"Letty, tôi và Remi không có khả năng kháng cự hoàn toàn với chướng khí như cô. Bọn tôi chỉ được huấn luyện để chịu đựng được nó dù nồng độ có cao đến đâu thôi. Chứ đâu có thể khắc phục được, nên nếu cố sức quá thì sẽ thành ra thế này."
"Remi, vậy ra cô cũng…"
"Phải."
Vừa dứt lời, Remi khẽ nghiêng đầu, ho ra một búng nước bọt lẫn máu đen. Tất nhiên, trong đó cũng lẫn cả màu đen của chướng khí.
"Trở lại chuyện lúc nãy, nếu nhìn vào chúng tôi và toàn bộ các chủng tộc khác, thì cơ thể không hề mạnh mẽ được như Đại nhân Azasha, Tiểu thư hay cô. Dù không yếu như loài người, nhưng nếu ở nơi chướng khí quá dày đặc, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến chúng tôi đổ bệnh rồi."
"Khụ… Hơn nữa, bọn tôi có trí tuệ, nhưng không bằng được loài người. Dù dung mạo xinh đẹp, nhưng ở Ma giới này, thứ đó chẳng có giá trị gì cả. Chỉ là đồ bỏ đi mà thôi."
Raigou nói sẽ lấy Mumuru làm vợ cũng chẳng phải vì bị nhan sắc của cô ấy mê hoặc, mà đơn giản chỉ muốn có được năng lực của cô ấy mà thôi. Thứ năng lực ưu việt, dòng máu cao quý của một Mị Ma Hoàng Tướng.
"Chúng tôi yếu ớt. Việc bẩm sinh không có tố chất đã đành, muốn có được sau này cũng là điều không thể, nên đành chịu thôi."
"Nhưng bọn tôi không muốn để lại điều đó cho các thế hệ sau. Letty, cô cũng không muốn con mình bị gọi là 'đồ bỏ đi', bị người khác khinh thường mãi đúng không?"
"Chuy-chuyện đó thì…"
Letty hẳn phải thấu hiểu nỗi lòng của họ hơn ai hết. Chính vì vậy, khi kẻ địch gọi họ là 'đồ bỏ đi', cô ấy mới nổi giận đến mức ngay cả Takaya ngăn cản cũng không nghe.
"Trảm Ma Quỷ Tướng – tức là chủng tộc Quỷ – dù man rợ, nhưng cũng là chủng tộc thích nghi tốt nhất để sinh tồn ở Ma giới này. Nếu kết giao với họ và học được năng lực của họ, chúng tôi sẽ không còn là 'đồ bỏ đi' nữa."
"Ngay cả khi điều đó có nghĩa là toàn bộ Mị Ma tộc, bao gồm cả Tiểu thư và Đại nhân Azasha, phải quy phục chủng tộc Quỷ… các cô cũng chấp nhận sao?"
"Chính vì đã phán đoán như vậy, nên bọn tôi mới ngầm về phe Trảm Ma Quỷ Tướng làm nội gián. Kẻ đã làm hỏng Tri-of-Dark, khiến nó tan vỡ là bọn tôi, và người đã mật báo cho phía Trảm Ma Quỷ Tướng triệu hồi người đã sửa nó tới Ma giới, tất cả cũng là bọn tôi. Rồi… –"
Nói rồi, ánh mắt của cả hai cùng đổ dồn về phía Takaya.
"– Quả là ngài liệu sự như thần, Takaya-sama. Bọn tôi đã thua rồi. Tất cả, tất cả… đúng như lời ngài nói."
"Nếu ngài đã phanh phui tất cả, vậy thì chắc chắn mọi thứ đều đã nằm trong tính toán của ngài rồi đúng không? Kể cả việc bọn tôi đã cài cắm, khiến ngọn giáo Tri-of-All của mọi người vỡ tan sau ba lần giao chiến, tất cả mọi chuyện."
"…Ừm. Ngay từ lúc biết hai cô là kẻ phản bội rồi. Vả lại cũng có sự 'ưu ái' từ những kẻ khác nữa. Cho nên…"
Takaya hướng ánh mắt về phía lưng của Mị Ma Hoàng Tướng Mumuru, người sắp sửa giao chiến với Trảm Ma Quỷ Tướng Raigou và thanh ma kiếm Dalebringer. Từ thân ảnh cô ấy, một luồng ma lực hắc ám vừa mạnh mẽ vừa yêu kiều cuồn cuộn trào dâng, mang đến cảm giác đáng tin cậy lạ thường.
"Phần còn lại, cứ để trận chiến quyết định. Để xem phán đoán của bọn tôi, hay của hai cô là đúng đắn."
Một trận chiến long trời lở đất, đặt cược cả mạng sống, giữa hai vị Tứ Thiên Vương: Mị Ma Hoàng Tướng Mumuru và Trảm Ma Quỷ Tướng Raigou.
Kẻ thắng cuộc, mới là chính nghĩa.
Đó chính là luật lệ của Ma giới này.