Mùa đông ở thủ đô cũ rất lạnh.
Cho dù không có tuyết rơi nhưng cũng khiến cho cơ thể trở nên lạnh cóng.
[Không gì đã hơn đi uống rượu, bia vào mùa này.]
Vị chỉ huy của quân đoàn sentry,Berthold, đã lẩm nhẩm khi đang giải tán quân đoàn của anh ấy.
Hôm nay, cuộc tập huấn cho vẻ rất khắc nghiệt. Họ được lệnh phải rời xa bức tường thành và diễu hành vào rừng khi trên vai khiêng 1 bao đất nặng.Đồng thời, họ đã phải thực hiện 2, không, 3 cuộc chiến giả trong hôm nay. Đối với quân đoàn khác thì không như vậy, nhưng quân đoàn của chỉ huy Berthold thì cực kỳ nổi tiếng vì phải thực hiện những cuộc huấn luyện gian khổ. Bài tập chạy của họ sau mỗi lần tập luyện thì càng tăng lên.
Các vị chỉ huy của các quân đoàn khác thì cười nhạo Bertold vì không tập trung vào chế tạo vũ khí. Đối với Berthold, 1 người từng là lính đánh thuê thì khả năng càng nhanh thì càng tăng thêm cơ hội sống sót, vì vậy trong quân đoàn của anh mọi người lính đều phải chạy.
[...Bên cạnh đó, sau khi chạy uống bia sẽ thấy ngon hơn.]
Anh ấy đã nghe tin đồi về 1 cửa hàng từ những người lính.
Mặc dù thế Berthold vẫn không biết rõ vị trí của nó.
[Vậy tại sao lại chọn tôi...]
[Cậu phải lấy làm vinh dự đó Hans. Không có nhiều dịp được đi uống cùng trung đoàn trưởng như tôi đâu.]
Dưới lý do cảnh cáo cho sự vụng về của Hans, Berthold đưa anh ta đi để có thể biết được vị trí của cửa hàng.
Dưới sự dẫn dắt của Hans, họ đến đường phố ngoại ô thuộc thủ đô cũ.
Khu vực này nổi tiếng vì những thương gia đã sử dụng các quán trọ và chuồng trại ở cạnh nhau. Vào buổi tối, thường có rất nhiều người qua lại.
[Chúng ta đã tới nơi thưa chỉ huy.]
[Berthold-san, hãy vào nhanh nào.]
Sau khi vào, Hans đã hét lên
[Cho 2 Toriaezu Nama .]
[ Toriae?]
Vị chỉ huy nhìn qua Hans với vẻ mặt khó hiểu.
[ Toriaezu Nama là loại bia đang được đồn ầm lên trong quân đoàn chúng ta.]
[2 bia đây ạ, nhìn mới quý khách dùng.]
[ Đây là bia , làm lạnh rồi mà, trời lạnh mà còn uống bia lạnh.]
Berthold rất ngạc nhiên khi thấy ly bia được đem ra.
[Thôi nào, ngài uống thử đi chứ.]
Hans bắt đầu thúc giục Berthold.
[Xem nào...]
Ngon. Gì đây, loại bia này, Nó như đang ngấm vào cơ thể và xua tan mệt mỏi.
[Thế nào. Ngon đúng không, thưa ngài.]
Hans nhìn vị chỉ huy với vẻ mặt phấn khởi.
[Ừm. Toriaezu Nama không giống với các loại bia thông thường.]
[Chuẩn rồi. Vậy ngài ăn thử món otoshi này với bia Toriaezu Nama đi.]
[Đậu à?]
Ừm. Khá ngon. Thảo nào, nó được đồn đại nhiều như vậy. Vậy chắc các món khác cũng phải ngon lắm đây. Nhưng mấy cái thực đơn trên kia, mình không đọc được. Nhìn thế này thì biết nên chọn món nào với món nào chứ.
[Taisho, cho 1 phần khô mực nhé.]
Hans bắt đầu gọi món. Trong khi nhìn lén Taisho, Berthold thấy có gì đó được nướng qua lửa.
[Taisho, cái đó là.]
[Râu mực. sao vậy?]
Mực.
Ngay khi Berthold nghe thấy từ này,đột nhiên có một cơn lạnh tràn lên người Berthold.
Vết thương cũ trên cánh tay trái của anh bắt đầu rung lên ..
[Ah. Tôi có thể yêu cầu món khác không.]
[Được thôi, bạn muốn chọn món gì khác.]
[Cái gì có trong cửa hàng này vậy. Tôi không thể coi được menu.]
[Oh, xin lỗi . Tôi sẽ sửa nó sau. Cứ yêu cầu thứ gì cũng được, tôi sẽ làm cho bạn.]
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Taisho, mong muốn được thử thách anh ta trở nên dồi dào trong Berthold. Nó có lẽ sẽ là cơ hội tốt. Berthold đã chấp nhận thử thách, nhằm giành chiến thắng.
Bia chắc chắn là ngon, nhưng món gì sẽ hợp với bia đây.
[Taisho, tôi muốn ăn gà.]
[Gà ư?]
[Tôi thích ăn gà lắm nên ngài hãy làm món gà nào hợp với bia nhé.]
[Vâng, tôi hiểu rồi. Đợt tôi chút.]
Taisho, là 1 người đặt biệt ít biết đến lo lắng và bắt đầu nấu ăn.
Tuy nhiên, Berthold biết. Đó là một yêu cầu vô lý.
Chỉ có sáu loại thịt ở thủ đô cũ.
Thịt lợn, cừu, thỏ, bò, ngựa và gà.
Thịt heo được phổ biến nhất, vì nó dễ kiếm được. Thịt cừu và thịt thỏ cũng tốt.
Nhưng vấn đề nảy sinh với thịt bò, ngựa và gà. Bò và ngựa là những phương tiện, dụng cụ canh tác, và tài sản. Thịt của chúng không thường xuất hiện trên thị trường.
Sau đó là tới gà.
Thịt gà mái đẻ trứng thì không còn xuất hiện trên thị trường từ rất lâu rồi. Mà nếu có thì thịt lại cứng, dai nhách, nó rất khó ăn và không ngon miệng. Berthold muốn xem thử thịt gà sẽ làm ra sao đối với cửa hàng này.
[Đây, trong khi bạn đợi hay thưởng thức thứ này.]
Cô hầu bàn vừa nói vừa đưa một dĩa dưa chuột được cắt thành lát tròn.
[Dưa chuột sao.]
[Khi nó được ngâm tốt thì nó sẽ trở nên rất ngon, bạn biết chứ.]
Ban đầu Berthold không hiểu ngâm tốt là gì, anh ấy chọn đại 1 phần rồi đưa vào miệng.
Đó là mặn.
Nhưng ngon.
Hương vị này là gì?
Không, nó không chỉ là mặn. Hương vị này không thể giải thích đúng, nhưng bàn tay tôi thì không thể dừng lại.
Dưa chuột, bia, dưa chuột, bia,...
[Cho tôi thêm 1 phần dưa chuột ngâm muối nữa được không vậy?]
[Vâng 1 phần dưa chuột sẽ đến ngay ạ.]
Lần này, anh quyết định không vội vã và ăn nó một cách từ từ.
Thật đáng sợ. Đó chỉ là dưa chuột. Tuy nhiên, tại sao khi ăn tại cửa hàng này, nó trở nên ngon như vậy?
[À trung đội trưở... à quên ngài Berthold quán ăn này được chứ.]
[Hm? cũng...được. Nhưng quan trọng hơn phần thịt gà của tôi vẫn chưa có.]
[Oh,no.]
Taisho nhìn vào trong một cái hộp bằng sắt và lẩm bẩm như thể cậu đang nhớ một thứ gì đó.
[Mất gì à?]
Cô hầu bàn hỏi trong khi nhìn vào mặt của Taisho.
[Shinobu-chan, anh hết dưa muối rồi. Em đi mua hộ anh 1 tí dưa muối được không?]
[Dưa muối? Để làm gì ạ? Có liên quan đến món khách đang gọi đâu.]
[À không, không phải dưa muối, mua củ kiện cũng được, cho vào món đó chắc phải ngon lắm đấy. Chắc ở siêu thị 100 yen có bán đó]
[Dạ vâng, em đi liền.]
Củ kiệu?
Siêu thị 100 yen?
Berthold không hiểu được Taisho đang nói về cái gì.
Chắc là tên nguyên liệu nhỉ.
Shinobu đang cất chiếc tạp đề thì Hans ngăn lại và nói.
[Giờ này con gái đi ra ngoài đường nguy hiểm lắm, để anh đi với em.]
[Ah. Không sao đâu. Ở gần đây mà. Anh cũng ăn thử món dưa chuột đi nhé. Em sẽ về ngay.]
Sau khi nhẹ nhàng đẩy tay Hans, Shinobu đi ra từ cửa sau.
Trong một khoảnh khắc, Berthold nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, và bằng cách nào đó, nó rất sáng.
-Mai mình up tiếp phần sau.