“Đúng là nó ở phương hướng này, nhưng mà…”
Chúng tôi vội vàng đi về phía mà Phong Ma Thạch được cho là ở đó, thế nhưng chúng tôi chỉ biết phương hướng chứ không nắm rõ khoảng cách. Trước kia, khi chúng tôi dùng bồn tắm thì Thượng Thư-sama còn viết gì đó trên bản đồ và tính toán khoảng cách… Chỉ là tôi lại không hề biết đến tri thức ấy.
“Cô không cần phải suy nghĩ nhiều. Trong trường hợp Phong Ma Thạch nằm lộ ra bên ngoài thì Ác ma đang bay trên trời của Tử Ma Vương nhất định sẽ tìm thấy. Nếu họ vẫn chưa tìm ra tức là nó được giấu trong kiến trúc to lớn nào đó. Kiến trúc đáp ứng điều kiện ấy ở phương hướng này chỉ có kho bảo quản nguyên liệu thôi.”
“Yastet-san cũng biết rõ địa lý Serend nhỉ.”
“Lacra-san, cô còn nhớ chúng tôi dựng căn cứ ở đâu không?”
“A.”
Đúng rồi. Mấy người Lytial-san đã dùng di tích ở Serend làm căn cứ chính. Vì họ cũng cần đến đây để bổ sung vật tư nên chắc sẽ ghi nhớ sau vài lần lui tới.
“Tôi rất biết ơn vì cô quên chúng ta từng là địch, nhưng điều đó cũng lại khiến tôi cảm thấy ấn tượng của mình quá nhợt nhạt.”
“Kh… không sao đâu! Tôi cũng không muốn chiến đấu với Yastet-san một lần nào nữa!”
“Vậy à. Tôi rất vui mừng với đánh giá đó. Tuy tôi cũng thuộc kiểu người cảm tính, nhưng đúng là tôi cũng không muốn chiến đấu với cô.”
“Cảm tính là sao?”
“Tôi không muốn chém giết với người mình có thể trò chuyện. Nếu chỉ dựa trên thực lực đơn thuần thì tôi cũng không muốn phải thua mãi…”
Yastet-san cũng là một quý ông nhỉ. Cả Ekdoic-nii-san khi nhìn tôi luyện tập cũng lâu lâu lại hỏi tôi có muốn so đấu không… Cơ mà tôi không có ý định làm vậy đâu.
Tôi nhường Yastet-san biết đường đi trước, sau một lúc thì chúng tôi nhìn thấy một kiến trúc rất to lớn. Chắc đó là kho bảo quản nguyên liệu rồi.
“Ở đó là…”
“Có vẻ như chúng ta đoán đúng rồi. Nhìn đi.”
Ở hướng Yastet-san chỉ tay đến đang có một vài Undead không chút lay động. Hệt như chúng được ra lệnh canh giữ địa điểm này vậy.
“Cho Undead bảo hộ tức là ở đây có thứ gì đó mà đối phương muốn bảo vệ nhỉ.”
“Chuyện đó cũng đúng, nhưng cô thấy phía sau có một đống than tro không?”
Phía sau đám Undead có dấu vết một đống gì đó được tập trung lại và đốt cháy. Vì xung quanh đang có hoả hoạn nên tôi không rõ mùi… nhưng e rằng đó là nguyên liệu nằm trong kho bảo quản rồi.
“Thiêu nguyên liệu quan trọng của quốc gia để lấy chỗ thì… lãng phí thật.”
“Giá trị quan của từng người đều khác nhau. Đó là lời Lytial-sana luôn nói cho chúng tôi nghe. Chẳng hạn như dù đó là thứ cần thiết để con người sống sót, nhưng tuỳ từng người mà nó cũng chẳng khác gì đá cuội nằm bên lề đường… Kể cả khi không thể đồng cảm thì quan trọng nhất vẫn là lý giải điều đó.”
Lytial-san đúng là toàn nói những điều giống Thượng Thư-sama ghê. Quả nhiên những người nắm giữ lòng người cũng có suy nghĩ giống nhau nhỉ. Nhưng vì ở bên Thượng Thư-sama sẽ không cần phải lao lực nhiều nên tôi thích vậy hơn.
“Về số lượng Undead đó… Anh có thể xử lý chúng không?”
“Không thành vấn đề. Tuy nhiên, tôi vẫn cần Lacra-san trợ giúp để khoẻ hơn một chút.”
Yastet-san nói kế hoạch đơn giản rồi một mình đi vòng sang lối vào kho bảo quản. Tôi thì dần tiếp cận từ chính diện và đi đến khoảng cách mà đám Undead nhận thức được.
Bọn chúng lập tức lộ ra phản ứng vì có con người xuất hiện ở gần rồi bắt đầu tiếp cận tôi. Tuy nhiên, Yastet-san đi đường vòng đã lập tức lao ra, dùng thanh thương không biết lấy từ đâu và cắm vào lưng của vài con Undead.
Kế đó, anh ta giữ nguyên tư thế và đâm chúng vào bức tường ở gần mà cố định đối phương. Hệt như là cách dự trữ thức ăn của loài chim vậy. Dĩ nhiên là tôi cũng muốn tránh không nhìn vào vì những kẻ đang ngoe nguẩy là Undead mang hình người. Và anh ta thậm chí còn bẻ cong chiếc thương để chúng không dễ dàng thoát ra nữa.
Đám Undead có vẻ không thể ứng phó đợt tập kích đột ngột đến từ phía sau nên Yastet-san đã thuận lợi vô hiệu hoá bọn chúng.
“Thế này chắc được rồi.”
“Uwa, không chừng sẽ gặp ác mộng mất… Mà thanh thương đó là sao vậy?”
“Tôi lấy từ chỗ đồn trú của binh lính ngay bên kia. Đây là cơ sở thuộc quốc gia nên có chỗ binh lính trú đóng cũng là đương nhiên phải không?”
Một đám Undead bị cắm trên tường. Cảnh tượng của đám Undead vẫn cố ngoe nguẩy dù không nhận ra mình đã bị trói thật quá kinh dị.
“Chúng ta hãy nhanh đi thôi…”
“Cũng phải. Chúng ta không biết chúng sẽ thoát ra vào lúc nào. Phải sớm đi___!?”
Đó là khoảnh khắc khi Yastet-san tiếp cận và đặt tay lên cánh cửa kho bảo quản nguyên liệu. Cánh cửa ấy bỗng dưng bị phá huỷ và một con thú to lớn xuất hiện từ bên trong.
Nó có hình dạng giống như thằn lằn hoặc rồng, nhưng toàn thân lại được phủ lông và từng chỗ đều có dấu hiệu thối rữa đặc trưng của Undead.
Tuy rằng Yastet-san lập tức đâm thương tới, nhưng loài Undead thú kia chẳng hề quan tâm mà giáng móng vuốt xuống Yastet-san.
Công kích nặng nề của loài thú to lớn ấy khiến cơ thể của Yastet-san bị đập xuống mặt đất, sau đó thì anh ấy bị nảy bật mà lăn ra sau.
“Yastet-san!?”
“Hừ, không sao.”
Yastet-san đứng dậy và đối mặt Undead thú kia. Mặc dù nói rằng không thành vấn đề, nhưng anh ấy đang chịu trọng thương đến mức thịt trên vai bị tróc đi.
Undead thú vừa gầm gừ vừa lao thẳng về phía Yastet-san. Anh ta né sang một bên, nhặt lên thanh thương vừa đánh rơi và chiến đấu với Undead.
Tuy vậy, công kích của Yastet-san không hề có tác dụng. Dường như anh ấy nhận ra sẽ rất nguy hiểm nếu bất cẩn tấn công nên chuyển sang triệt để phòng ngự.
“Lacra-san! Có đánh bại hay trói thứ này cũng không được! Cô hãy xử lý Phong Ma Thạch trong khi tôi đang thu hút nó!”
“Vâ… vâng!”
Tôi cố gắng giữ Yastet-san trong tầm mắt cho đến khi tiến vào trong cánh cửa vừa bị phá huỷ. Tôi vừa cảnh giác xem còn con nào khác không vừa thăm dò tình huống, nhưng có vẻ chỉ có một con đó mà thôi.
Sau khi tiến vào sâu hơn thì tôi lập tức nhìn thấy mục tiêu. Đó là một khối Phong Ma Thạch màu xanh nõn chuối lỡn cỡ nhà dân.
“Chỉ cần phá huỷ thì… Hửm?”
Phạm vi ảnh hưởng của Phong Ma Thạch sẽ tỉ lệ thuận với độ lớn của nó, nếu có thể đập vỡ thì phạm vi ảnh hưởng của nó sẽ bị thu hẹp rất nhiều. Chỉ cần khiến nó nhỏ lại một nửa cũng đủ giúp đa số người đang chiến đấu trong phố có thể sử dụng ma pháp.
Tuy nhiên, thứ này không phải là một cục đá, mà nó giống như một tảng đá rất lớn. Tôi không có sức mạnh như Illias-san hay khả năng bộc phát như Ulffe-chan. Sức mạnh của một nữ nhân không thể dùng ma pháp và chỉ có thể dùng Cường Hoá Ma Lực một chút sẽ không thể phá huỷ nó.
Hay là quay lại để đổi vị trí với Yastet-san? Không được, tôi không thể ngăn cản loài thú ấy, hơn nữa tôi cũng không chắc nó sẽ chuyển mục tiêu sang bản thân.
Tôi thử dùng chiếc búa gần đó mà đập thật mạnh xuống, nhưng trên bề mặt của nó chỉ nứt ra một chút. Cho dù lặp đi lặp lại thì vẫn tiêu tốn quá nhiều thời gian.
“Ưm… ưm…”
Trong kho bảo quản nguyên liệu có rất nhiều thứ. Tôi cố gắng nhìn xung quanh và suy nghĩ xem có thể sử dụng thứ nào hay không.
Thượng Thư-sama từng bảo rằng kết hợp nhiều công cụ sẽ giúp con người làm được nhiều thứ hơn… nhưng liệu bản thân có thể nghĩ ra sự kết hợp đó hay không thì lại là chuyện khác.
Tình huống có vẻ đang trở nên bế tắc, nhưng nếu không phá huỷ khối Phong Ma Thạch đó thì thiệt hại trong quốc gia này sẽ càng lớn hơn nữa.
Thời gian và áp lực, hơn nữa còn có suy nghĩ thừa thãi làm phân tâm. Thậm chí tôi còn định sử dụng ma pháp mà mình biết rõ là sẽ không thể dùng được.
“… Phải làm sao đây.”
Kể cả trong lúc ấy, thời gian vẫn đang trôi qua một cách tàn nhẫn.
-------------------------------------------------------------------
Tôi đã cùng chủ nhân di chuyển đến địa điểm an toàn. Vào thời điểm không thể sử dụng ma pháp giữa chừng thì tôi phải đề cao cảnh giác đối với tập kích cao hơn cả mức cần thiết, nhưng chúng tôi rốt cuộc vẫn thành công đi ra ngoài phạm vi ảnh hưởng của Phong Ma Thạch.
Dường như kẻ gây ra sự kiện này có vẻ chỉ muốn hạn chế ma pháp ở phạm vi xung quanh lâu đài Serend mà thôi.
“Đã đủ rồi đấy? Đám Ác ma cũng đủ để hỗ trợ việc di tản, sau khi tái lập đội hình Ác ma thì ngươi sẽ xử lý Undead nhé?”
“Thuộc hạ đã rõ… Chúng ta không cần tìm kiếm Phong Ma Thạch ư?”
Đối với những người vẫn còn đang chiến đấu ở bên kia, trạng thái không thể sử dụng ma pháp sẽ vô cùng bất tiện. Chính vì vậy, ngoại trừ cường giả thông thạo Cường Hoá Ma Lực và có thể thổi bay Undead chỉ bằng một đòn chỉ bằng ma lực như Illias hay Ulffe, những người khác sẽ phải lâm vào cảnh khổ chiến.
“Nếu tìm thấy thì ngươi phá huỷ nó cũng được, nhưng chúng ta cần kẻ không dùng ma pháp nhưng vẫn có thể chiến đấu như ngươi cố gắng đấy?”
“Cũng phải. Ngoài Tiêu Vĩ cần điều chỉnh bằng ma pháp thì thuộc hạ vẫn có thể sử dụng tất cả mà không gặp vấn đề.”
Đặc tính của Đại Ác Ma sẽ không mất tác dụng dù chịu ảnh hưởng của Phong Ma Thạch. Tuy nhiên, một khi không thể bổ trợ ma pháp để tăng cường sức mạnh đặc tính thì cả tôi cũng trở nên suy yếu.
“Dù sao thì sức mạnh của Ma Vương và ma vật đã được điều chỉnh để không có khác biệt quá nhiều cho dù chịu ảnh hưởng của Phong Ma Thạch đó?”
“Điều chỉnh…?”
“Là Yugura ấy? Trước kia, hắn đã nói một chút về chuyện này khi trao sức mạnh Ma Vương cho bọn ta? Hắn nói rằng ‘Sức mạnh tôi trao cho mọi người là sức mạnh nhằm thay đổi thời đại cũ’ đấy?”
Tôi không hiểu rõ ý nghĩa thật sự trong lời ấy, nhưng đúng là ma pháp hay sức mạnh có liên quan với anh hùng Yugura đều không thể ngăn chặn hoàn toàn dù gặp phải Phong Ma Thạch.
Ngay từ thời điểm chủ nhân trở thành Ma Vương và tôi được sinh ra, bản thân sự tồn tại của ma pháp cũng đã bắt đầu dần suy yếu bởi Phong Ma Thạch. Lý do thứ đó vẫn còn lưu lại trong thời đại này có lẽ là vì những kẻ do Yugura lưu lại vẫn còn kỳ vọng đối với ma pháp.
“Đúng là thuật Tử Linh sau khi phát động cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của Phong Ma Thạch.”
“Đúng đấy? Nếu Thương không ngại gì thì vẫn có thể giải quyết liền bằng năng lực Diệt Vong mà? Dù sao thì đó vốn là năng lực sinh ra đặc tính của ma lực được tạo nên từ thuật Tử Linh nữa?”
“Vì phải xem xét sắc mặt của con người nên có lẽ cô ta sẽ không dùng đến…”
Chủ nhân cũng giống như vậy. Chỉ cần ngài ấy vẫn không muốn bị con người ấy căm ghét và vứt bỏ, chủ nhân sẽ không bao giờ sử dụng năng lực đó.
Tôi có cảm giác rất phức tạp về chuyện ngài ấy hạn chế năng lực Ma Vương. Tuy nhiên, chủ nhân lại đạt được giá trị đủ để trao đổi với điều đó.
“Cho dù không thay đổi sắc mặt thì ngươi chỉ cần im lặng cũng khiến người khác hiểu mình đang nghĩ gì đấy? Điều đó chẳng sao cả. Không thể dùng năng lực tiện lợi đúng là cũng có lúc cảm thấy bất tiện, nhưng điều đó vẫn tốt hơn so với việc khiến người ấy nghĩ rằng ta sẽ dụ hoặc bất cứ ai. Hay là ngươi cảm thấy ta mất đi năng lực Cám Dỗ trông rất thảm hại?”
“Không hề có chuyện đó. Ít nhất thì ngài vẫn tràn đầy sức sống hơn xưa nhiều.”
“Đương nhiên rồi? Tình yêu cũng có thể làm nguồn sống mà. Ngươi cũng tìm một đối tượng nào đó thử xem?”
“Xin ngài đừng đùa. Ác ma không có giới tính.”
Tôi vừa nói vậy vừa thoáng nghĩ tới bộ dạng của Ác ma Begrad đã gia nhập trận doanh Thương Ma Vương, nhưng đó lại là trường hợp đặc biệt. Kẻ đó đã được chủ nhân biến đổi thành Ác ma mang hình dạng nữ giới vốn không hề tồn tại.
“Kiểu này thì nếu ta không nghiêm túc quan tâm thì sẽ không tiến triển rồi? Mà kệ đi, hãy để sau khi dọn dẹp vụ việc này đã nhỉ?”
“…? Vậy thì thuộc hạ sẽ quay lại, chủ nhân xin hãy cẩn thận chú ý___”
“Nếu lo lắng thì nhanh dọn dẹp Undead rồi quay lại đi. Làm chậm quá thì ta sẽ đi xem xét một chút đấy?”
“… Thuộc hạ sẽ thu xếp tình huống này với tốc độ nhanh nhất có thể.”
Tôi không thể để chủ nhân gặp nguy hiểm vì lỗi của mình, kể cả khi đó là thứ mà ngài ấy vẫn có thể tự mình xử lý. Trước hết thì tôi phải lần theo mùi và gặp ai đó để nắm giữ thông tin mới được.