Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 8: Chấm dứt - Chương 65: Thế nên vẫn vặn vẹo

“Zdwari, Moraly, cảm ơn vì đã báo cáo. Hừm… Tysante và Yumes đã rơi đài rồi sao. Dựa theo cách làm thì có lẽ cậu ấy đã miễn cưỡng gọi ra một vị thế khác rồi.”

Lytial-sama lắng nghe báo cáo từ tôi và Moraly tại căn phòng Arkryal đang ngủ say. Sau khi quyết định xem tình hình một thời gian, ngài ấy đã ra lệnh cho chúng tôi giám sát chuyện diễn ra trong Serend.

Ngay sau vụ sập nhà cùng hoả hoạn đột nhiên xảy ra trong phố, những bê bối xung quanh vương tử Tysante và vương nữ Yumes đã bắt đầu lan rộng khắp quốc gia. Vốn dĩ thì đám vương tử sẽ phải làm gì đó để tin đồn không bị truyền đi mới đúng… Chắc hẳn đây chính là trò do kẻ thuộc hành tinh Yugura bày ra rồi.

“Chúng ta phải làm sao đây, Lytial-sama? Chúng tôi vẫn có thể bước vào sâu hơn một chút để điều tra chuyện này…”

“Các cô bị cuốn vào một cách không cần thiết sẽ chỉ toàn bất lợi đối với ta nên không cần đâu. Chỉ cần báo cáo thế này cũng giúp ta nắm bắt toàn bộ tình huống trong nước rồi.”

Mặc dù tôi sẽ không làm chuyện bất cẩn, nhưng được trân trọng như thế cũng không tệ lắm… Tuy nhiên, tôi cũng không đến mức thoáng đỏ mặt chỉ vì chuyện này như Moraly.

“Vậy thì chúng tôi sẽ tiếp tục giám sát trong phạm vi không dấn thân sâu hơn ư?”

Vì Moraly đang gặm nhấm hạnh phúc nhỏ nhoi và không chịu mở miệng nên tôi đành làm thay, nhưng điều đó lại khiến cô ta hướng ánh mắt khó chịu về phía này. Có vẻ cô ta không muốn tôi cướp đi cơ hội trò chuyện với Lytial-sama, nếu biết thế thì sao cô không nhanh nói đi.

“Tuy hơi thụ động, nhưng thế cũng không sao. Kể cả khi đây là cơ hội bán ân tình cho cậu ấy thì chúng ta cũng không cần phải gánh chịu nguy cơ vào thời điểm hiện tại.”

“Ư…”

Người vừa khẽ rên lên là Arkryal vẫn còn bất tỉnh vừa nãy. Vài ngày trước, cơ thể anh ta đã bắt đầu lộ phản ứng nên Lytial-sama nói rằng có lẽ Arkryal đang sắp sửa tỉnh dậy.

“Cậu tỉnh rồi sao, Arkryal.”

“… Tôi ngủ mấy ngày rồi?”

“Hơn bảy ngày rồi đấy.”

“Ù ôi… Thửa ruộng… Chắc hỏng hết cả rồi nhỉ… Khốn kiếp…”

Tuy rất giống với tính cách của anh ta, nhưng vừa mới dạo qua ranh giới sinh tử mà cái đầu tiên anh ta quan tâm khi tỉnh dậy lại là mảnh ruộng sao.

“Về thửa ruộng của cậu thì Yastet đang chăm lo rồi. Dĩ nhiên mệnh lệnh ban đầu chính là trông chừng vì có thể thích khách khác sẽ lại xuất hiện.”

“Thiệt luôn? Sau này phải hôn Yastet một cái mới được.”

“Ta nghĩ cậu không nên lấy oán trả ơn đâu. Được rồi, tuy cậu vừa mới tỉnh dậy, nhưng ta có chuyện muốn hỏi. Cậu có nhớ mình đã từng tiếp xúc Vương tộc Serend cùng Larheit không?”

Tuy anh ta đang khá uể oải, nhưng có lẽ Arkryal cũng cảm nhận được Lytial-sama đang muốn sớm nắm giữ thông tin. Arkryal nhắm mắt, vừa nhớ lại ký ức ngày xưa vừa kể.

“… Có một lần, tôi được gã nhờ làm hộ vệ để gặp một người. Trong quán rượu vắng khách ấy có một gã đàn ông lực lưỡng cười rất to mồm…”

“Có vẻ đó là vương tử Tysante rồi, cậu còn nhớ nội dung không?”

“Cũng không rõ lắm. Theo tôi nhớ thì hình như mục đích của đối phương là vận chuyển vật tư… Ngoài ra còn nói gì mà đưa quả cầu thuỷ tinh cho xem nữa.”

Nhắc đến quả cầu thuỷ tinh thì tôi lại nghĩ đến quả cầu truyền tin từng cướp được từ Yugura giáo. Đối với kẻ sẽ gánh vác tương lai Serend, kỹ thuật của quốc gia láng giềng là thứ vô cùng thích hợp để làm tài liệu giao dịch. Ngoài những thứ chúng tôi từng dùng, một kẻ trà trộn thường xuyên tại Methys như Larheit lén mang thêm vài cái cũng không phải chuyện lạ.

“Ta có thể trông thấy toàn cảnh rồi… Chà, nên làm sao đây nhỉ.”

“À đúng rồi. Cái tên tấn công tôi là một gã đàn ông tên Murlusht trông còn đẹp hơn cả con gái đó. Ngoài ra thì chắc chắn tên đó là con rơi luôn.”

Tên gọi hoàn toàn trùng khớp với nhân vật mà chúng tôi điều tra dựa theo thông tin Moraly nhìn thấy. Tuy biết đó là hộ vệ của vương nữ Hilmera, nhưng Lytial-sama đã cảnh báo rằng sẽ rất nguy hiểm nếu bất cẩn tiếp cận kẻ có thể đánh bại Arkryal.

“Cảm nghĩ sau khi chiến đấu của cậu thế nào?”

“Vì đã thua nên nói cũng không phải lắm, nhưng tên đó yếu hơn tôi nhiều. Tuy nhiên… đây là lần đầu tôi gặp một kẻ chém thế nào cũng không ngã đó.”

“Không ngã sao… Có lẽ nên tránh chiến đấu với gã đàn ông đó thì hơn. Moraly, Zdwari, ta đã quyết định phương châm sau này. Chúng ta cũng bắt đầu hành động thôi.”

“Vâng! Tôi sẽ đi cùng ngài đến bất cứ đâu!”

Lytial-sama quyết định phương châm và lập tức hành động. Điều đó có nghĩa ngài ấy đã nhận ra Serend sẽ sớm xảy ra chuyện gì đó. Tôi thì không có gì phải nghi ngờ ngài ấy… Nhưng kẻ thuộc hành tinh Yugura sẽ làm gì đây?

“Ủa? Còn tôi thì sao?”

“… Người bị thương thì nên tịnh dưỡng.”

“Uwa, Zdwari hiếm khi dịu dàng như vậy nha. Hay là cô biết yêu rồi? A, tôi đùa thôi mà. Đừng im lặng rút vũ khí như vậy chứ!”

Nhắc mới nhớ, vết thương của Harkdoc chắc cũng sắp sửa lành lại rồi. Nghĩ đến chuyện tên đó có thể miễn cưỡng giống như lúc chiến đấu với tôi thì… Thì sao chứ? Ở cự ly này mà chỉ ném trúng một con dao thì quả nhiên không tốt tí nào. Mình không nên suy nghĩ thừa thãi nữa.

-------------------------------------------------------------------

Ý thức dần trở về, cùng với đó là cảm giác uể oải dị thường của cơ thể. Tôi nhớ lại ký ức bản thân trở nên mơ màng sau khi uống thuốc để chữa bệnh sốt khi còn nhỏ, và trạng thái hiện tại vô cùng giống với thời điểm ấy.

Bản thân đã luôn chú ý đến thể trạng mà lại bị bệnh sao? Không, có gì đó rõ ràng không đúng. Xung quanh cơ thể vốn vẫn đang có cảm giác khác lạ____

“___!?”

“Xin chào buổi sáng, Onii-sama. Em đã dùng thuốc ngủ hơi mạnh một chút, liệu cơ thể của anh có ổn không?”

Kể cả khi năng lực phán đoán trở về, tôi vẫn phải tốn không ít thời gian để lý giải tình huống hiện giờ. Tay đang bị còng lại, cả chân cũng đang bị buộc bởi sợi xích nối đến bức tường.

Ở đây là đâu? Cơ thể tôi dường như đang nằm trên giường, nhưng đây không phải nhà giam. Một căn phòng cá nhân nhỏ hẹp, xung quanh được trang trí bằng những bức tượng trông quen mắt.

Đúng thế, đây là những thứ tôi tặng cho Hilmera, người đang trông chừng tôi tỉnh dậy. Hilmera vẫn giữ biểu cảm ôn hoà không khác gì mọi khi. Song, trong tình huống này thì sự bất biến đó lại khiến tôi cảm thấy rợn người.

“… Chuyện này là sao, Hilmera?”

“Chuyện này là vì bảo vệ Onii-sama. Em biết anh sẽ không thành thật đáp ứng dù có nói gì nên bản thân đã dùng biện pháp thô bạo một chút. Tuy nhiên, Onii-sama bất cẩn quá rồi đó, không ngờ anh chẳng bố trí người canh gác nào xung quanh… Em nghĩ Onii-sama làm vậy là để em có thể gặp Onii-sama bất cứ lúc nào, nhưng thế này thì chẳng phải sẽ tạo ra sơ hở cho các vương tử khác sao.”

Mặc dù không thể giải thích lý do, nhưng tôi có thể hiểu rằng Hilmera đã dùng thuốc mê và bắt cóc tôi đến căn phòng này. Tôi cũng không phải không nghĩ ra lý do em gái hành động như thế này…

“Em có thể nói mục đích cho anh không, Hilmera?”

“Dĩ nhiên là vì đưa Onii-sama lên làm vua của Serend này. Một khi phụ vương đã chọn Nuhsa là Quốc Vương tiếp theo thì phương pháp thông thường đã không còn khả năng nữa.”

“… Em định giết phụ vương và anh Nuhsa sao?”

“Chỉ thế thì làm sao đủ được chứ? Onii-sama là một người dịu dàng. Một khi vẫn có khả năng tước đoạt và bị tước đoạt thì anh sẽ không mong muốn vương vị… Đã thế thì chỉ cần khiến mọi người mong cầu Onii-sama và không nghĩ đến chuyện tước đoạt địa vị này là đủ.”

Lời của Hilmera nghe trông như đã suy nghĩ thông suốt, nhưng nó lại không hề hợp lý. Em ấy lúc bình thường nhất định sẽ hiểu rằng bản thân chỉ đang kể chuyện lý tưởng mà thôi.

Hilmera hiện giờ không bình thường. Em ấy ắt hẳn đã bị dồn ép đến mức chỉ có thể suy nghĩ một cách hạn hẹp và cho rằng sử dụng bạo lực là điều đúng đắn.

“Hilmera, hãy nghe anh nói đã. Con người sẽ vừa trải nghiệm vừa học hỏi, mỗi người đều hướng đến con đường thích hợp nhất mà sống. Suy nghĩ của con người không phải thứ có thể dễ dàng thay đổi như vậy. Chẳng hạn như em giết Vương tộc khác ngoài anh, bọn họ vẫn sẽ không đón nhận anh và chọn vị vua khác mà thôi.”

Tôi là người rời khỏi cuộc tranh chấp vương vị, tôi đã không còn tư cách trở thành vua, người dân cũng lý giải điều đó. Chính vì vậy nên tôi mới không bị các vương tử khác nhắm tới tính mạng và có thể sống đến thời điểm này.

Nếu như tôi kế thừa vương vị mà không phải anh Nuhsa thì người dân sẽ không thể chấp nhận, từ đó dẫn đất nước đến tình trạng càng nguy hiểm hơn.

“… Phải rồi nhỉ. Onii-sama đã vứt bỏ tín nhiệm từ người dân. Anh đã làm đến thế chỉ vì bảo vệ em và bản thân. Cho dù giết Nuhsa hay phụ vương thì họ cũng sẽ không chấp nhận.”

Thật quái lạ, tôi có thể đối thoại với Hilmera, em ấy có thể lý giải lời của tôi. Mặc dù đang bắt cóc tôi, nhưng tại sao em ấy lại có thể bình tĩnh nhìn nhận sự việc như vậy?

Tôi có cảm giác không lành. Không lẽ Hilmera vẫn đang rất bình tĩnh? Trong khi giữ bình tĩnh mà em ấy lại cho rằng đây là cách làm tốt nhất ư?

“Đã thế thì___”

“Nhưng chỉ cần thống trị là được đó, Onii-sama.”

“Em… đang nói gì vậy?”

“Không cần phải xem sắc mặt của người dân. Anh không cần phải tập hợp người hỗ trợ gì cả. Chỉ cần khiến chúng không thốt ra mấy lời nhảm nhí như Onii-sama phù hợp hay không phù hợp làm vua là được mà.”

“Em định dùng sức mạnh khống chế họ sao? Thế thì em hay anh cũng không___”

Tôi không thể nói thêm lời phủ nhận nào nữa, bởi vì tôi đã xác định khi nhìn vào khuôn mặt Hilmera. Em ấy sở hữu phương pháp có thể thống trị Serend này bằng sức mạnh. Chính vì sở hữu sức mạnh đó nên em ấy mới làm ra hành động này.

Một Hilmera không sở hữu sức ảnh hưởng lên quân đội lại âm mưu thống trị quốc gia này bằng sức mạnh. Tôi chợt nghĩ đến một khả năng, và nhận ra rằng điều đó đang tạo nên tình huống này.

“Washect-onii-sama, em sẽ không để đôi tay anh bị vấy bẩn. Xin anh hãy chờ trong căn phòng này một chút nữa. Như thế thì____ em sẽ có thể nhường lại quốc gia này cho anh.”

-------------------------------------------------------------------

Hilmera-sama rời khỏng phòng, đóng mạnh cửa lại như ngăn lời Washect-sama nói và khoá cửa. Mặc dù biểu cảm có hơi u ám, nhưng có lẽ ngài ấy chỉ đang tự trách vì phải giam giữ người anh trai yêu quý mà thôi.

“Phải hoàn thành nhanh nhất có thể… Không thể nào lại giam giữ Onii-sama trong nơi chật hẹp như thế suốt vài ngày. Murlusht, đi theo ta nào.”

Lúc đầu tôi còn không biết mình đột nhiên bị gọi đến vì lý do gì, nhưng thứ bản thân nhìn thấy lại là Washect-sama đang bị bắt giữ. Ngoài ra còn có câu chuyện không thể tin nổi mà tôi nghe được từ bên kia cánh cửa. Tuy nhiên, Hilmera-sama vẫn thản nhiên như mọi khi mà di chuyển đến kho tàng.

Khi tôi còn tưởng Hilmera-sama định gỡ bức tranh vẽ Washect-sama được trang trí xuống thì ngài ấy lại kéo một cái chốt gài. Ngay lập tức, bức tường liền phân tách và lộ ra bậc thang dẫn xuống lòng đất.

Tuy định thuận miệng cảm thán về nơi này, nhưng tôi vẫn có thể đọc bầu không khí mà hạn chế bản thân.

Cuối bậc thang tồn tại một kết giới mà con người có thể đi qua, ngay sau khi bước xuống thì mùi tử vong nồng đậm liền xộc lên mũi. Đây rõ ràng không phải một hay hai cái xác, hơn nữa cũng không chỉ bị thả ở đây một hai ngày.

Đằng trước có một căn phòng, sau khi Hilmera-sama truyền ma lực vào ma thạch thì tình trạng căn phòng liền được chiếu sáng một cách mơ hồ.

Ở trong đó là vô số thi thể. Theo số lượng thì chắc cũng khoảng vài chục người. Có thi thể còn mới, cũng có cái đã mục rữa chỉ còn bộ xương.

Nhìn kỹ lại thì có một vài khuôn mặt mà tôi đã từng gặp đôi chút. Quản gia hay binh lính canh gác nghỉ việc và rời khỏi lâu đài trước kia. A, chẳng phải cô hầu gái này là người vừa mới chào hỏi tôi hôm qua sao?

“Anh ít kinh ngạc hơn ta nghĩ đấy.”

“Tôi cũng bất ngờ một chút đó. Tôi nhớ cô hầu gái này cũng ngoan ngoãn nghiêm túc lắm mà, bộ cô ấy đã làm lỗi gì ư?”

“Đó là con cờ của Nuhsa. Vì giám sát hành động bên này nên ta chướng mắt và dùng ả như con cờ thôi.”

“… Còn hai tay bị chặt là sao?”

“Tại vì ta đã dùng ả để đưa Onii-sama đến căn phòng kia. Cái thứ hầu gái mà lại chạm vào Onii-sama nên bị thế là đương nhiên rồi.”

Hồi phản ứng với chủ đề di tích của Washect-sama thì ngài ấy chợt tóm lấy vai tôi. Theo lý do này thì chẳng phải hai vai tôi cũng sẽ bị cắt đi sao? Thôi không nói ra thì hơn.

“Híc… mà ủa? Người như thế đi bắt cóc___”

“Là tị nạn.”

“Tôi không nghĩ người như vậy sẽ giúp ngài đưa Washect-sama đi tị nạn đâu.”

“Ta làm thế này đây.”

Hilmera-sama lấy ra một quyển sách trên kệ sách nằm tại góc phòng. Đó là một quyển sách đã được đọc rất nhiều lần đến mức cũ kỹ và dán rất nhiều giấy ghi nhớ.

Hilmera-sama mở ra một trang trong đó và sử dụng ma pháp. Ngay lập tức, thi thể của hầu gái đã chết lại bắt đầu cử động, cánh tay bị chặt bỏ cũng vặn vẹo tái sinh.

“Thuật Tử Linh… Là ma pháp Cấm Kị đã huỷ diệt Spyne sao. Không ngờ ngài lại biết được thứ này…”

“Ta đã học tập rất nghiêm túc suốt mười năm, nhưng nếu không dùng quyển sách ghi chép cấu trúc làm vật dẫn thì nó không ổn định tí nào. Tuy vậy, nội dung ta học từ Larheit cũng đã thăng hoa thành trường phái riêng mình… Nhưng thế này thì phải chặt tay nó một lần nữa rồi.”

Tôi thở dài trước thái độ không chút mảy may che giấu của Hilmera-sama. Từ trước cả khi nhặt tôi về, vị công chúa này đã học tập ma pháp vô nhân đạo được xem là Cấm Kị, và có vẻ cô ấy chính là người hợp tác Ma Tộc mà anh ấy tìm kiếm. Học phương pháp điều khiển người chết từ khoảng bốn tuổi. Ngài trưởng thành sớm cũng có mức độ thôi chứ.

“Ngài cho tôi xem cái này để làm gì vậy?”

“Ta đang định dùng năng lực này thống trị Serend. Đám người khác thì ta sẽ không hỏi mà cuốn tất cả vào, nhưng ta sẽ cho riêng anh được lựa chọn. Hoặc là anh sa ngã trong thân phận hiệp sĩ của ta, hoặc là xem như không thấy gì và rời khỏi đất nước này. Cứ chọn cái nào mình thích đi.”

“… Ngài không nghĩ tôi sẽ truyền đạt chuyện này cho anh ấy ư?”

“Dĩ nhiên anh sẽ không nói rồi.”

Chuyện đó thì ai biết được. Nếu Hilmera-sama định dùng thuật Tử Linh thống trị Serend thì nhất định sẽ có một số lượng lớn người chết. Anh ấy không phải nhân vật sẽ khoanh tay đứng nhìn chuyện này. Hơn nữa, nó cũng có nguy cơ trở thành uy hiếp cho sau này nên anh ấy chắc chắn sẽ ngăn cản mục đích của Hilmera-sama.

Nghĩ đến chuyện báo cáo điều này và có thể được anh ấy cảm tạ… Đó là một tương lai đầy mị lực, chỉ là… Ưm… Nếu bảo tôi có thực sự làm không thì… chắc là không rồi.

“Giao cho tôi tự quyết định thì Hilmera-sama cũng chưa dứt khoát lắm nhỉ.”

“Bởi vì nếu theo ta thì anh sẽ trở thành địch nhân của Sứ Giả-sama phải không? Dĩ nhiên ta sẽ cho anh lựa chọn việc đối địch với người mình yêu hay không chứ sao.”

Câu trả lời đúng đắn mà tôi cần chọn chính là con đường không phản bội cả anh ấy lẫn Hilmera-sama. Như thế thì sau khi mọi chuyện kết thúc, chắc hẳn đôi bên đều sẽ chấp nhận tôi.

Tôi nhớ lại thời điểm gặp mặt anh ấy lần cuối cùng. Người tôn trọng con tim người khác và muốn duy trì bản tính con người như anh ấy đã giả tạo bản thân thành một người khác. Tất cả những hành động ấy đều nhằm để hành xử như một kẻ vô nhân tính. Nó chắc chắn cũng là một phương diện thuộc về anh ấy.

Và kể cả khi trong bộ dạng méo mó đó, anh ấy vẫn tiếc nuối khi phải chia tay với tôi. Bản thân tôi cũng định thoả mãn với điều đó. Tôi đã cố gắng không suy nghĩ anh ấy sau này sẽ trở nên như thế nào.

Ôi, nhưng lựa chọn này lại đang cho tôi mang tham vọng. Tôi đã cố gắng để mình không nghĩ đến, không lựa chọn, và giả vờ mình không nhận ra. Ấy thế mà…

Biện hộ, trốn chạy, viện cớ, đạo nghĩa. Lý trí của tôi đã trở nên mong manh đến mức dễ dàng dao động vì những thứ ấy sao.

“___ Không sao cả. Tôi là hiệp sĩ của Hilmera-sama, thế nên tôi sẽ tiếp tục làm đồng minh của ngài cho đến thời khắc cuối cùng.”

“… Quả nhiên ta và anh thật khác nhau. Kẻ nào cũng đều điên cuồng, nhưng nguyện vọng căn bản lại trái ngược hoàn toàn.”

Hilmera-sama nhìn khuôn mặt tôi và nở nụ cười có chút buồn. Tôi không hiểu ý nghĩa của điều này. Thế nhưng, nếu đã cùng nhau sa ngã thì tôi nghĩ đôi bên ít nhất phải cùng vui cười mới đúng.