Lời nói đầu của tác giả: Nội dung khá là phức tạp, nhưng nhân vật chính sẽ tóm lại nên không cần phải suy nghĩ quá sâu xa.
====================================================================
“Vậy tại sao Sir Ratzel lại ở đây?”
Đương nhiên, lời nói đầu tiên của Marito sẽ không thể nào là lời chào đón Illias được.
Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng để Illias không dính vào chuyện này. Ít nhiều cũng cố lên nhé.
“Tại vì Illias nói rằng muốn tham dự nên tôi mới dẫn tới đây. Cô ấy quá kiên trì và tôi thì thất bại trong việc thuyết phục.”
“Ta nghĩ cậu sẽ là người dễ dàng bỏ rơi cô ấy đấy chứ.”
“Ừm, cũng không phải không được. Nhưng thay vì phải làm đến mức đoạn tuyệt quan hệ thì tôi chọn cách lôi cả cô ấy vào.”
“Cậu yếu đuối quá.”
“Tôi không nhớ từng nói bản thân mạnh mẽ bao giờ cả.”
Marito lẩm bẩm một chút rồi xoay về phía Illias. Đó không phải vẻ mặt thoải mái thường hướng về tôi, mà là biểu cảm khi một vị vua nhìn vào hiệp sĩ của mình.
“Sir Ratzel, vấn đề mà ta cùng cậu ấy đang giữ trong mình là một thứ vô cùng nguy hiểm. Nếu cô tham gia vào chuyện này thì có thể mối quan hệ tốt đẹp giữa cô với Maya bên Yugura giáo hay các thành viên trong đội Ragdo sẽ bị sụp đổ. Cô sẽ đặt một kẻ vừa mới gặp mặt không lâu và những người đã cùng đồng hành từ trước đến nay lên bàn cân. Hơn nữa, việc đó thậm chí có khả năng khiến cô đánh mất cả hai bên đấy.”
“Nếu chuyện trở nên như vậy thì có nghĩa lòng người cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Cô đâu phải loại người luỵ tình phải không? Tại sao cô lại muốn dấn thân đến như vậy?”
“…Thần không rõ. Nhưng điều duy nhất mà thần biết chính là quyết tâm của mình.”
“___Vậy sao, nếu cô đã không rõ lý do thì ta cũng không thể phản bác gì được.”
Marito quay về phía tôi thở dài một cái. A, anh ta đang cảm thấy sầu não.
“Cậu phải chịu trách nhiệm đấy?”
“Thiệt hả trời. Tôi còn đang định nhờ đức vua đây này.”
“Cho dù không thể làm rõ lý do Sir Ratzel muốn tham gia, nhưng nguyên nhân của chuyện này rõ ràng là cậu. Cậu cần phải phản tỉnh vì đã bất cẩn để cô ấy nhìn thấy bộ dạng đó của mình.”
“Ngứa tai thật đấy… Mà được thôi. Giờ thì bắt đầu câu chuyện nào, nếu Illias có gì muốn hỏi thì giơ tay lên nhé.”
“Được thôi.”
“Đầu tiên là chuyện Lacra sẽ bị giết, tôi muốn làm gì đó về chuyện này.”
Cánh tay của Illias lập tức giơ lên.
“Nhanh thật đấy, làm tôi giật cả mình.”
“Chủ đề tự dưng phóng vèo một cái như vậy thì tôi cũng giật mình đó!?”
“À, đây là do Sir Ratzel chưa nghe gì về chuyện này. Chúng ta cần phải giải thích từng bước rõ ràng mới được.”
“Cũng phải. Vậy thì giải thích về chuyện trước đó một chút vậy.”
“Ừm, xin cám ơn.”
“Về tên tín đồ Ma Vương bên trong Yugura giáo__”
Cánh tay ấy một lần nữa được đưa lên.
“Đau! Illias, đau nhe!”
“Lúc này mà anh còn muốn chọc tôi hả? Có phải không?”
Không còn cách nào khác, tôi đành giải thích lại từ đầu. Nhưng cái tên Marito này không có ý tứ ngăn cản gì nhỉ.
“Nếu muốn giải thích từ đoạn Illias có thể hiểu được thì… cũng phải từ đoạn đầu nhỉ. ___Phiền quá.”
“Cái câu cuối, có nói nhỏ thì tôi vẫn nghe được đấy.”
“Là chuyện vài ngày sau khi thảo phạt Docora. Tôi đã cùng ông Kara đi thu hồi món quà mà hắn ta để lại, và đó là quyển sách mà Lacra đang tìm kiếm. Cái ngày mà Illias một mình ngồi trước hiên nhà ấy.”
“Ngay từ lúc ấy sao…”
“Vì từ tiêu đề đã thấy mùi nguy hiểm nên tôi không đọc mà giao lại cho Sir Ragdo. Nhưng sau đó, tại bữa tiệc đứng, tôi đã được Marito nhờ giải mã quyển sách. Bởi lý do không muốn Đại Giám Mục Yugura giáo – tôn giáo vô cùng ghét bỏ Cấm Kị – là Maya-san phát giác, tôi bắt đầu ra vào lâu đài với thân phận Hề Cung Đình, sau đó là dự bị Thượng Thư. Đây là quá trình cho đến gần đây.”
“Có chuyện như thế sao… nhưng nếu là giải mã quyển sách thuật Tử Linh thì…”
“Ban đầu chúng tôi còn chẳng biết quyển sách này được Yugura giáo bảo quản, nhưng khả năng được một nước nào đó nắm giữ vẫn rất cao. Do đó, chúng tôi làm như vậy vì để điều tra độ uy hiếp của quyển sách được che giấu.”
“Cũng đúng. Nếu có quốc gia khác tham dự thì không thể nào bỏ qua được.”
“Vào lúc chúng tôi định bắt đầu giải mã thì Lacra lại đến Turize. Cũng nhờ cái kiểu ngáo ngơ đến mức kinh ngạc của cô ta mà chúng tôi biết nơi giữ quyển sách là Methys. Do không thể giấu diếm mãi nên chúng tôi bắt đầu công việc giải mã.”
Tôi sẽ im lặng về chuyện tôi và Marito đã nghiêm túc tranh luận xem cái kiểu ngáo ngơ đó có phải là bẫy hay không.
“Cho nên anh mới câu thời gian với Lacra à… Khoan đã, đáng lẽ Lacra cũng mang năng lực nhìn thấu lời nói dối giống Maya chứ?”
“Tôi đã lừa cô ấy bằng việc không nói dối mà chỉ trả lời sự thật. Cũng tại vì thế mà tôi bị lộ con bài đấy với Maya-san rồi.”
“Làm sao mà đơn giản như vậy…”
“Nhưng vì Lacra lại thành thật báo cáo nên mấy người cấp cao của Yugura đã ra chỉ thị để cô ta nói ra nguồn gốc và yêu cầu hợp tác tìm kiếm quyển sách. Sau đó là những chuyện mà Illias đã biết.”
“Lý do anh ở lại là vì giải mã à… Nhưng chờ chút, tại sao anh lại giúp giải mã cơ chứ?”
Ngay lúc ấy, Sir Ragdo lấy ra quyển sách đặt lên bàn.
“Quyển sách này được viết bằng ngôn ngữ Trái Đất, nói rõ hơn thì nó được viết bằng tiếng Nhật Bản – quê hương của tôi.”
“Đúng là… một ngôn ngữ tôi chưa từng thấy.”
Illias tạm ngừng lại rồi bắt đầu điều chỉnh mọi thứ trong đầu. Trong lúc đó, tôi tiếp tục bàn bạc chi tiết với Marito.
“Được rồi, tạm thời thì tôi đã sắp xếp xong. Nhưng dù vậy thì nó vẫn không liên kết gì đến chuyện ban đầu anh nói cả…”
“Cho dù không giải mã toàn bộ, nhưng việc thông tin để học tập thuật Tử Linh được ghi chép trong sách vẫn là sự thật. Mục đích của Yugura giáo là cởi bỏ hiềm nghi đối với Maya-san, người đã báo cáo rằng không tìm thấy quyển sách nguy hiểm như vậy. Và ý kiến của mọi người ở đây là họ không thể nào lại giao việc như thế cho một tên ngáo như Lacra.”
“Chuyện đó… cũng phải, tôi có thể hiểu.”
Thật đáng buồn về độ tin cậy của Lacra. Cả Illias cũng bị thuyết phục rồi đó!
“Vậy thì khả năng cao là Lacra sẽ đóng vai mồi nhử, còn những kẻ tìm kiếm khác sẽ trà trộn vào Turize. Nhưng trong yêu cầu hợp tác hôm trước lại không nhắc đến chuyện đó. Giả định rằng những kẻ như thế đang tồn tại, vậy có thể lý do họ không nhắc đến là vì vai trò của những kẻ ấy không cho phép lộ ra thân phận của mình. Và dựa trên việc đó là những kẻ có năng lực chắc chắn tìm ra quyển sách thì chỉ còn đám người ám bộ của Methys mà thôi.”
“Ra là vậy. Nếu muốn bí mật thu hồi quyển sách thì họ sẽ dùng những người như vậy. Còn người đàn ông ban sáng… nhìn vào tay nghề thì khả năng cao là họ thật.”
Illias cũng nắm bắt tình huống khá tốt. Nhưng từ giờ thì chuyện sẽ trở nên tệ hơn rất nhiều.
“Người đưa ra chỉ thị cho Lacra là Đại Giám Mục Ukka, và chỉ thị đó lại thay đổi hoàn toàn sau khi Lacra báo cáo một ngày. Có lẽ là sau khi nhận tin tức, Đại Giám Mục Ukka đã thỉnh cầu quyết định từ một người có chức vị cao hơn.”
“Cao hơn chức vị Đại Giám Mục… là Giáo Hoàng Eupalo ư.”
“Đúng vậy. Giáo Hoàng Eupalo đã ra lệnh cho Lacra làm sáng tỏ nguồn gốc quyển sách, không để điều đó khiến quan hệ với Turize xấu đi.”
“Khoan đã, vậy người sáng nay___”
“Đúng thế. Chỉ thị mà Giáo Hoàng Eupalo đưa ra là hôm trước khi Gazen bị giết. Nghĩa là sau khi người đứng đầu tổ chức vừa đưa ra chỉ thị giữ gìn hoà bình thì vụ án giết người lại xảy ra.”
“Làm sao mà___”
“Thông thường, Gazen đều đi lang thang trong phố buổi tối. Có lẽ anh ta đã xui xẻo tìm thấy mấy kẻ ám bộ và bị giết người diệt khẩu. Nếu tôn trọng ý chí của Giáo Hoàng thì lẽ dĩ nhiên, họ phải lập tức cho đám người ám bộ rút lui. Lý do họ sử dụng ám bộ là để tránh tầm mắt của Maya-san. Nếu đã công khai thì họ không còn cần thiết nữa.”
“Nhưng họ vẫn tiếp tục ẩn nấp, hơn nữa còn giết một dân thường…”
“Từ chuyện đó, chúng ta có thể suy nghĩ rằng người ra lệnh ám bộ là một người khác. Dù nằm trong Yugura giáo nhưng vẫn có kẻ chống đối ý chí của Giáo Hoàng đấy.”
“Nhưng người phái Lacra đi là Đại Giám Mục Ukka. Vậy không phải người phái ám bộ đi cũng là ông ta sao?”
“Không, có lẽ đó là một người có quan hệ với Đại Giám Mục Ukka.”
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Như lúc nãy vừa nói, Đại Giám Mục Ukka là người đã gửi Lacra đi, cũng là người đã tuân theo và truyền đạt lại ý kiến mang tính hữu hảo của Giáo Hoàng Eupalo. Thế nhưng kẻ đưa ra chỉ thị với ám bộ lại đang khinh thường ý chí của Giáo Hoàng. Nếu là cùng một người thì luồng suy nghĩ quá mâu thuẫn, xét trên lập trường của Đại Giám Mục thì sẽ rất quái lạ nếu ông ta không gọi người quay về. Vì vậy, dẫu phần lớn kế hoạch là do Đại Giám Mục Ukka ra chỉ thị, thì người liên lạc và phân phối ám bộ vẫn sẽ là kẻ khác.”
“Mục đích của kẻ đó là gì?”
“Mười phần thì hết tám chín là nhắm vào quyển sách. Và trong thời điểm hiện tại, người có thể đạt được quyển sách là ai?”
“Dĩ nhiên là Lacra… Ra là vậy, cuối cùng thì chuyện cũng đã liên kết với nhau rồi.”
“Vất vả rồi. Cô có thấy phát sốt chưa?”
Đúng vậy. Lý do hắn cố tình cho ám bộ ẩn nấp không phải vì để mang quyển sách về Methys.
“Giờ thì sẽ đi vào chủ đề càng nguy hiểm hơn đấy.”
“À ừ…”
“Có thể xem lý do đám người ám bộ nhắm vào quyển sách là vì chúng biết nội dung của nó.”
“Tôi cảm thấy tò mò về chuyện ấy. Nội dung___ không phải là thuật Tử Linh ư?”
“Dù chỉ đại khái nhưng chúng tôi đã giải mã quyển sách. Đây không phải quyển sách liên quan đến thuật Tử Linh, mà là văn thư liên quan đến Ma Vương.”
“Ma Vương… là ma pháp Tái Sinh – Cấm Kị lớn nhất sao!”
Quả nhiên, cho dù là Illias, chỉ cần nghe đến hai chữ Ma Vương cũng khiến cô ấy dao động rõ ràng.
“Ừ, nhưng không có thông tin gì nhiều về ma pháp Tái Sinh. Nội dung chính là ghi chép về sự đản sinh và việc quan sát [Thương Ma Vương] – một trong các Ma Vương được sinh ra từ ma pháp Tái Sinh.”
“Quan sát Ma Vương sao…”
“Chi tiết thì để ngày sau tôi sẽ giải thích. Cô cứ hiểu rằng quyển sách này chứa đầy thông tin trọng yếu đối với Ma Vương.”
“Tôi thật sự không muố___ A! Không có gì hết!”
“Suýt nữa là tìm được bằng chứng để đuổi đi rồi, thật đáng tiếc. Còn về quyển sách, đám người Giáo Hoàng Eupalo có lẽ vẫn chưa giải mã. Bởi vì đây không phải trường hợp để sử dụng Lacra cho đống thông tin liên quan đến Cấm Kị lớn nhất.”
“Cũng phải. Hoặc là yêu cầu hợp tác với thông tin rằng đây là sách về thuật Tử Linh, hoặc là chỉ cho ám bộ ngầm tìm kiếm từ đầu.”
“Nhưng nó vốn là quyển sách ở Methys. Đây là vật mà chỉ có người liên quan trong Methys, hay còn nói là Yugura giáo, mới biết được. Hơn nữa, chỉ có một bộ phận biết được nội dung thật sự, những điều mà kể cả Giáo Hoàng cũng không biết. Do đó, trong đầu tôi dần hiện lên sự tồn tại của một kẻ biết rõ về chuyện của Ma Vương.”
Illias vừa gật đầu vừa thở hắt một cái. Muốn uống một chút nước ghê.
“Đó là tín đồ Ma Vương mà lúc trước anh nói sao?”
“Tôi cũng không rõ đó có phải tín đồ hay không. Lơ đi chỉ thị của Giáo Hoàng, gửi ám bộ trà trộn vào Turize, ẩn giấu thèm thuồng muốn cướp quyển sách liên quan đến Ma Vương từ Lacra. Một tên chả ra gì cả.”
“Cho tôi xin phép một chút được không?”
“Sao vậy?”
“Chuyện đang trở nên dài dòng phức tạp quá rồi. Anh có thể tóm gọn lại được không?”
“Bên trong Yugura giáo có một kẻ tự tiện điều động ám bộ và đang nhắm vào quyển sách. Chúng ta cần phải làm gì đó.”
“Được, tôi đã hiểu. Anh nói thế từ đầu thì đã tốt hơn rồi.”
“Trả lại công sức tôi cố gắng tách nhỏ và giải thích để cô có thể hiểu chi tiết đi!”
Nếu không biết độ nguy hiểm của quyển sách thì những suy đoán từ đầu đến giờ đều vô cùng miễn cưỡng. Nhưng chính vì đã giải mã ra rồi nên tôi mới có thể cho rằng những suy đoán này là đúng.
Tri thức về ám bộ mà tôi học từ anh chàng ám bộ, bí mật lịch sử biết được sau khi đọc sách. Những thứ đó đều đang báo hiệu cho tôi rằng: “Vẫn còn một kẻ địch vô hình đang mài giũa nanh vuốt và ẩn nấp chờ đợi.”
“Và thế, hôm nay chính là ngày dự định trả sách lại cho Lacra. Cậu muốn làm thế nào?”
“Sau khi trả lại thì nó sẽ nằm trong vùng quản hạt của Methys. Nếu chỉ bảo hộ Lacra thì không vấn đề gì, nhưng mà…”
“Như thế thì tung tích của những ám bộ đã giết dân thường cũng sẽ trở nên mờ mịt hơn.”
“Đó cũng không phải chuyện tốt đối với Methys, phải không nào?”
“Vậy thì làm sao đây?”
“Cũng không phải không có cách… Mà, nếu có Illias thì tỷ lệ thành công có vẻ sẽ tăng lên rồi.”
“Tôi ư?”
Tôi gọi cả đám chụm đầu lại rồi xầm xì suy nghĩ của mình.
“Hừm… ta thì không vấn đề, nhưng cậu ổn ư?”
“Ừ, thú thật thì người quen bị giết khiến tôi tức giận không ít. Dù sao cũng phải triệt hạ kẻ địch mới được.”
“Vậy à, ta hiểu rồi. Ta giao cho cậu việc này vậy.”
“…..”
“Illias, chuyện sẽ khó đấy, cô làm được không?”
“Không cần phải lo. Nếu anh mong muốn thì tôi sẽ nắm lấy thanh kiếm này. Và tôi sẽ dâng lên anh thành quả còn hơn cả mong đợi.”
Nhưng tôi lại muốn sống bình an cơ…
Không, nếu thật sự mong muốn bình an tại thế giới này thì cần phải đầu tư cho tương lai trước.
Tuy thân thể yếu ớt, nhưng tôi có may mắn làm bạn. Có vị vua biết lý giải sâu sắc và hiệp sĩ ưu tú làm đồng minh.
A… đúng là vận may trời ban.
Nếu đã được ban phước đến thế này thì tôi phải biết ơn mà đáp lại bọn họ.
Không chỉ yên bình cho bản thân, mà còn phải giúp đỡ bảo hộ tương lai bình an của những người khác.
“Được, quyết định thế nhé. [Tôi] sẽ vạch trần kế hoạch của bọn chúng.”
Nào, bản thân phải nổi bật ít nhiều vì tương lai rồi.
-------------------------------------------------------------------
Sau đó, tôi rời khỏi lâu đài, tạm biệt Illias và gọi Lacra ra quảng trường trong thành phố.
“Thượng Thư-sama, có chuyện gì đột ngột vậy?”
“Tôi định chỉ chỗ quyển sách cho cô, hiện tại thì nó đang ở trong kho bảo vật.”
“Ồ! Vậy đúng là nó ở lâu đài như Thượng Thư-sama suy đoán nhỉ!”
Lacra nhảy cẫng lên vui sướng. Đừng có làm khuôn mặt vui mừng như thế.
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng quả nhiên lương tâm vẫn bị cắn rứt.
“Theo như người biết chi tiết là Sir Ragdo, quyển sách đó đúng là có ghi chép về những thông tin cần thiết cho việc học tập thuật Tử Linh.”
“A, vậy là bên trong đã bị xem rồi nhỉ…”
“Ngôn ngữ được viết trong đó không phải thứ của thế giới này. Methys vẫn chưa giải mã được phải không?”
“Vâng, tôi nghe bảo như vậy. Nhưng hình như có thể biết được phương pháp cấu trúc của thuật Tử Linh thông qua mấy thứ như hình vẽ thì phải.”
“À, đúng là có bức tranh minh hoạ giống như thế.”
“Anh không được nhớ đâu đó!?”
Tôi nhìn phản ứng của cô ấy đối với Cấm Kị. Quả nhiên, càng là người trân trọng lời dạy của Yugura giáo thì sẽ càng có cảm giác kỳ thị với chúng.
“Tôi không định cố ý lầm đường lỡ bước đâu.”
“…Vậy thì các anh sẽ trả lại sách cho chúng tôi nhỉ?”
“Ừ, vốn nó là quyển sách được Methys bảo quản mà. Tuy tôi sẽ châm chọc một chút cái thể chế quản lý mà để quyển sách bị mang ra ngoài, nhưng chúng tôi không định chiếm quyền sở hữu đâu.”
“Thế thì tốt quá!”
“Tuy nhiên, trước đó thì tôi có chuyện muốn cô truyền lời cho Đại Giám Mục Ukka.”
“Cái đó thì không sao… Nhưng là chuyện gì vậy…?”
“Tại Turize, chúng tôi có hy vọng giải mã ngôn ngữ được viết trong quyển sách. Nếu bên ấy mong muốn thì chúng tôi sẽ chia sẻ nội dung đó.”
Trong một khắc, dường như do không thể lý giải được ý nghĩa của câu nói nên Lacra đờ người ra.
Thế nhưng, sau khi hiểu ra từng chút một thì cô ấy đã nhận thức được độ nguy hiểm của nó.
“Chuyện đó… không được! Anh không nên biết tri thức về thuật Tử Linh một cách khinh suất như vậy!”
“Nếu chỉ về tri thức thuật Tử Linh thì chúng tôi đã không đề xuất như vậy. Trong quyển sách có viết về loại Cấm Kị còn lớn hơn thế nữa, sau khi xem lại thì tôi đã chắc chắn.”
“Tại sao Thượng Thư-sama lại…”
“Đó là lý do mà tôi trở thành dự bị Thượng Thư đấy. [Tôi] được Marito thuê về vì là người có thể giải mã ngôn ngữ này.”
“…Có vẻ như anh không nói dối.”
“Ừ. Nếu Yugura giáo nghĩ nội dung quyển sách chỉ có tri thức về thuật Tử Linh thì nên chấp nhận đề nghị này. Đó còn là để chuẩn bị cho Cấm Kị lớn hơn nữa.”
“Nhưng mà!”
Chỉ cần nhìn vào cô ấy, cho dù không muốn thì cảm xúc ấy vẫn truyền đến. Lacra đang thật lòng lo lắng cho tôi.
A… thật ngứa ngáy. Mình cần phải nhanh chóng kết thúc chủ đề này mới được.
“Tôi không định hỏi quyết định của Lacra. Chỉ cần cô truyền lời cho Đại Giám Mục Ukka là được. Nếu đã vậy mà họ còn từ chối hợp tác thì tôi sẽ lập tức trả lại quyển sách.”
“Anh nói thật ư?”
“Vào 0 giờ tối nay tại chỗ này, cô hãy cho tôi câu trả lời. Tôi nhất định sẽ mang quyển sách đến cho dù câu trả lời là gì đi nữa. Về chuyện này, tôi đã bẩm báo với bệ hạ nên cô không cần phải lo lắng.”
“___Là vậy ư, tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ sớm liên lạc với bên ấy.”
Các giáo sĩ có thể nhìn thấu lời nói dối. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc có thể dễ dàng đạt tín nhiệm từ họ hơn.
Chính vì vậy, họ sẽ không đặt quá nhiều nghi vấn. Và họ cũng không suy diễn lung tung rằng đối phương đang toan tính chuyện gì.
“Ừ, nhưng tôi muốn cô truyền lời đến Đại Giám Mục Ukka rằng chuyện này có thể sẽ liên quan đến lập trường của Giáo Hoàng Eupalo.”
“…Vâng.”
Vẻ vô tư lạc quan trên khuôn mặt Lacra dần nhạt đi. Như vậy thì chắc hẳn cô ấy sẽ hoàn thành công việc thôi.
Nào, đến lúc dứt điểm rồi rồi đấy, quý ngài đứng sau màn.
-------------------------------------------------------------------
Liên lạc khẩn cấp từ Lacra là về đề xuất từ phía Turize.
Khi nghe lời đề nghị đó, tôi đã khựng lại và gần như từ chối trong vô thức.
Đúng là quyển sách ấy được bảo quản như một cách để đối phó với thuật Tử Linh, nhưng nếu có Cấm Kị lớn hơn được viết trong đấy thì giá trị của quyển sách sẽ gia tăng rất nhiều.
Liệu tôi có thể tự mình quyết định cơ hội này hay không? Không thể nào.
Không phải hôm trước mình còn gây phiền toái cho Đức Giáo Hoàng sao? Chuyện này nên bàn bạc với ngài ấy mới được.
Tôi nói với Lacra rằng bên đây sẽ đưa ra kết luận trước lúc chiều rồi ngắt tín hiệu.
“Phải nhanh truyền lời cho Giáo Hoàng__”
“Ukka-sama, có chuyện gì vậy ạ?”
Một lần nữa bị gọi lại, sao cái tên này lúc nào cũng ở quanh mình thế.
Để xem, ai ấy nhỉ?
“À đúng rồi, cậu là Giám Mục Larheit nhỉ?”
“Tuổi tác của ngài vẫn còn rất trẻ, nếu như ngài lại thốt ra những lời như vậy thì tôi đây sẽ cảm thấy lo lắng đấy, Ukka-sama.”
Đúng rồi. Thông thường thì bản thân khó mà có chuyện quên tên người khác, nhưng tôi lại cứ hay quên đi tên của cậu ta.
Với khuôn mặt đầy tính thẩm mỹ của Giám Mục Larheit thì thường sẽ khó mà quên được chứ nhỉ.
Quả nhiên là nhớ mặt mấy cô gái trẻ tuổi vẫn hơn. Chẳng hạn như mấy cô thân hình bốc lửa như Lacra!
…Nhắc mới nhớ, tên đầy đủ của cậu ta là gì nhỉ, mà thôi để lần tới vậy.
“__Ấy chết, ta có chuyện cần phải báo gấp cho Giáo Hoàng nữa.”
“Ái chà, phải chăng đó là chuyện về quyển sách mà Lacra đang tìm?”
“Cậu tinh tế đấy… Nhưng dù gì thì dạo này cũng chỉ có mỗi chủ đề đó mà thôi.”
Hửm? Mà chúng ta đã nói chuyện nhiều như vậy à? Có cảm giác mình đang quên mất thứ gì đó…
“Nếu không có trở ngại thì ngài có thể nói cho tôi biết chuyện gì không?”
“Không, chuyện đó thì… Mà thôi, nếu là cậu thì chắc không sao.”
“Vâng, có thể tôi sẽ nhận ra điểm gì đó không chừng.”
“Thật ra thì___”
Tôi kể lại những gì Lacra báo cáo cho Larheit.
“Hoá ra chuyện là như vậy.”
“Kinh khủng lắm phải không? Cho nên ta cần phải nhanh truyền lời cho Giáo Hoàng mới được.”
“Ngài nói lạ thật đấy, Ukka-sama.”
“Sao cơ?”
Larheit cười khúc khích, giống như một đứa trẻ vậy. Tôi cũng không ghét kiểu cười này.
“Không phải Ukka-sama đã ‘kể chuyện này với Đức Giáo Hoàng rồi’ sao?”
“Cái gì… À, à, đúng rồi. Vậy ý kiến của Giáo Hoàng___”
“Giáo Hoàng đã nói là ‘Làm sao có thể tin tưởng lời hư cấu của một kẻ không biết lai lịch, phá bỏ hiệp định và lấy quyển sách về đi.’ phải không nào?”
“___Đúng là thế rồi. Ta phải nhanh nói lại cho Lacra mới được.”
“Vâng, ngài đang vội mà phải không?”
“Ồ đúng rồi! Phải rồi! Ta đi trước đây, Larh___”
Ủa? Cậu ta tên gì ấy nhỉ? Để xem… Hửm? Mình vừa nói chuyện với ai à?
Không không, làm gì có ai đâu. Hửm? Mình vừa bị ngớ ra à?
“Ấy chết, đây không phải lúc để suy nghĩ!”
-------------------------------------------------------------------
Người đàn ông tên Larheit khởi động quả cầu thuỷ tinh tại một căn phòng.
Không lâu sau, giọng nói của nam giới phát ra từ quả cầu.
“Có yêu cầu thêm sao?”
“Vào 0 giờ tối nay, Lacra sẽ chuẩn bị lấy quyển sách.”
“Ồ, tuyệt đấy. Cả bọn tôi còn chưa nắm được vị trí quyển sách nữa cơ.”
“Có vẻ như nó nằm ở lâu đài.”
“Gì vậy trời. Vậy quả nhiên là Turize giữ quyển sách à. Thế thì nên cướp khi nào đây?”
“Ban đầu tôi nghĩ là trên đường về, nhưng giờ thì thay đổi kế hoạch. Sau khi Lacra nhận được quyển sách thì hãy giết cô ta tại chỗ rồi cướp nó đi. Cô ta sẽ đàm phán với người bên Turize ở đó, cứ nguỵ tạo như thể kẻ đó đã ra tay giết người là được.”
“Nghe ác quá đấy. Nhưng đối tượng đàm phán thì sao?”
“Đương nhiên là giết cả kẻ đó. Cho dù Lacra có may mắn sống sót thì cũng không sao, nhưng kẻ đó tuyệt đối không thể sống. Nhớ mang xác hắn ta về đây.”
“Tuy không hiểu tình hình nhưng tôi cũng không muốn biết. Nói chung là đã rõ. Có thể chặt ra để thuận tiện vận chuyển không?”
“Được, nhưng xin đừng phá huỷ não. Những phần khác vứt cho chó gặm cũng không vấn đề.”
“Chỉ đầu thôi à, được được. Cả anh cũng thích nó lắm nhỉ.”
Tín hiệu bị ngắt. Larheit thở ra một hơi.
“Ngoại hình kẻ hợp tác có tóc và mắt đen… Dù khả năng là vô cùng thấp, nhưng nếu đúng thật là người Chikyuu thì sẽ thú vị đây.”
Larheit một lần nữa chạm vào quả cầu và khởi động nó.
Giọng nói cũng một lần nữa vang lên, nhưng đó không phải giọng của người đàn ông lúc nãy.
“Larheit à, có chuyện gì?”
“Tôi đã xác định được vị trí của quyển sách mà Docora mang đi. Do dự định tối nay sẽ rơi vào tay nên xin phép được báo cáo.”
“Chuyện đó thì sau khi lấy được rồi hẵng báo.”
“Thưa không, thật ra có chuyện khác mà tôi nghĩ nên báo cáo với ngài… Phi Ma Vương-sama.”
Chikyuu: Trong tiếng Nhật có nghĩa là "Trái Đất" Phi: màu đỏ sậm