Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 4: Kế sách - Chương 33: Đầu tiên, về tình huống sau này

“Dậy ngay giờ lưng chừng quá rồi…”

Hiện tại đang là buổi chiều. Buồn ngủ quá đi.

Sau khi về nhà lúc mặt trời mọc, tôi đã bị Illias thuyết giáo cho đến tận trưa.

Sức bền của một hiệp sĩ như Illias quá khác biệt so với người Trái Đất yếu đuối.

Ngay sau khi được phóng thích thì tôi liền nằm lăn ra ngủ, đến khi tỉnh dậy thì đã là chiều tà.

Vì cảm thấy khát nước nên tôi đi xuống tầng một, ở gian phòng khách đang là các cư dân nhà Illias ngồi thư giãn.

“Shishou dậy trễ.”

“Chào buổi sáng Ulffe. Anh mới ngủ lúc trưa nên giờ vẫn còn sớm đấy.”

“Thượng Thư-sama, anh cứ sinh hoạt như vậy thì không tốt cho cơ thể đâu đó?”

“Cái đó thì nói với Illias đi.”

“Do anh tự làm tự chịu chứ đâu. Đã bảo không được giấu diếm chuyện gì mà lại đi giả mạo tên mình đến tận bây giờ.”

Illias-san vẫn còn đang khó chịu.

Cũng đành vậy thôi, một khi năng lực Cám Dỗ đã tồn tại thì cô ấy chẳng thể nào hỏi tên thật của tôi được.

Cho dù có lén nói cho Illias, nếu lỡ mà Tử Ma Vương biết được thì cô ta vẫn có thể dùng năng lực lên Illias rồi truy hỏi tên của tôi.

Tuy bảo rằng đã từ bỏ chuyện giữ tôi làm của riêng, nhưng bản tính con người sẽ luôn nảy ra dục vọng khi cơ hội xuất hiện ngay trước mắt.

“Hôm qua thì biện hộ như vậy, nhưng thật ra tôi cũng chẳng phải giấu diếm gì cả. Vốn dĩ tôi đã từng sử dụng nhiều cái tên rồi. Tại thế giới này thì dùng cái tên Satou Ichirou thôi mà?”

“Anh có suy nghĩ tới cảm xúc của người khác khi biết rằng cái tên mình gọi từ trước đến nay là giả mạo không?”

“Chính vì tôi thấy có lỗi ở khoản đó nên mới thành thật chịu giáo huấn đấy. Vốn mấy cô có ai gọi tôi bằng tên Satou Ichirou đâu.”

“…Đúng là anh chỉ dùng vào lúc giới thiệu với người khác thôi nhỉ.”

“Nhắc vậy mới nhớ, cho dù nghe tên của Thượng Thư-sama thì bản thân vẫn quen cách gọi Thượng Thư-sama hơn.”

“Ulffe cũng thấy Shishou dễ gọi hơn!”

“Ta cũng chỉ gọi là cậu nhóc thôi.”

“Ờ, có một kỹ thuật như vậy đấy. Bằng việc duy trì khoảng cách thích hợp thì sẽ không khiến người khác gọi tên mình.”

Khi ở thế giới bên kia, tôi luôn ý thức đến việc không trở nên nổi bật trong sinh hoạt đời thường.

Dù sao thì tôi còn tránh cả việc được nhớ tên cơ mà.

Thay vì tìm những danh xưng khác, tôi đã học được phương pháp duy trì khoảng cách để khiến đối phương muốn gọi bản thân bằng đại từ nhân xưng.

“Ông Kara là cậu nhóc, Maya là cậu, bệ hạ cũng vậy, Mix thì là người bằng hữu… Không lẽ anh đều làm thế với tất cả mọi người đã gặp ư?”

“Ờ.”

“Ờ gì chứ… Kỹ thuật cao siêu như vậy…”

“Với tôi thì nó còn khoẻ hơn việc vung kiếm nhiều. Cốt lõi là khiến đối phương cảm thấy thoải mái khi gọi tôi bằng đại từ nhân xưng thôi.”

Mặc dù vậy, vẫn có những người gọi tôi bằng tên. Mấy lúc như vậy, tôi sẽ lặp đi lặp lại chuyện giả vờ như không nhận ra và chỉ phản ứng khi đối phương gọi bằng đại từ nhân xưng. Chỉ cần điều chỉnh chi tiết như vậy thì sẽ dần khiến đối tượng ghi nhớ điều đó.

Còn với đối tượng vẫn không ăn thua gì thì tôi sẽ từ bỏ và giữ khoảng cách với họ.

Vẫn còn nhiều mánh khác nữa nhưng thôi bỏ qua đi.

Tôi uống nước và ngồi xuống ghế phòng khách thì Kim Ma Vương lại ngồi lên trên đùi tôi.

Quá trình diễn ra rất tự nhiên như chẳng có gì lạ ở đây cả, cơ mà tôi vẫn muốn nói gì đấy.

“Đừng có ngồi lên người khác như đúng rồi.”

“Có sao đâu mà, lần này ta cũng đã thể hiện rồi đó?”

Chiếc đuôi đập vào mặt như bảo nhanh xoa nó đi. Êm quá.

“Kiểu gì thì cô cũng đòi phần thưởng khác nữa chứ đâu.”

“Đây gọi là làm công ăn lương đó. Cậu nên biết là mình vừa sai vặt vua của một nước đấy.”

“Rồi rồi.”

Tôi lấy lược từ trong túi ra và bắt đầu chải chiếc đuôi.

“Ồ? Cậu chuẩn bị kỹ đó nha. Tuy ta thích được xoa, nhưng mà thế này cũng không tệ lắm.”

“Vừa thấy nó đúng dịp rảnh rỗi thì nên tôi mới mua luôn.”

Trong khi dạo phố cùng Tử Ma Vương thì tôi cũng có thời gian rỗi để mua đồ cá nhân.

Song, do tôi là loại người tối giản không mang nhiều đồ nên mới chọn mua cho đồ dùng cho người khác.

“À mà Kim Ma Vương này, vấn đề đã giải quyết rồi mà cô không về Garne sao?”

“Ta vẫn đang làm việc mà, chỉ khác biệt ở chuyện bỏ lại phân thân ở đây hay ở Garne thôi.”

“Tôi nghĩ mấy người như Ludfein-san cũng sắp nhận ra có gì đó không ổn rồi đấy.”

“Ngoài công việc ra thì ta chẳng gặp mặt cô ta mấy đâu. Do ngoại hình đẹp nên mới ưu đãi cho thôi.”

“Trông cô ấy như người thân cận của cô mà chẳng hề tôn kính chút nào nhỉ.”

“Thì cô ta vẫn công nhận thực lực của ta, nhưng một khi phải che giấu thân phận Ma Vương thì ta chỉ có thể giữ khoảng cách mà thôi.”

Mặc dù nói một cách lạnh nhạt, nhưng theo góc nhìn của Kim Ma Vương thì chỉ có Ludfein-san là người thân cận nhất với cô ấy tại Garne.

Ít ra thì xây dựng quan hệ bằng hữu cũng được mà.

“Nhưng nếu bị bảo về thì ta sẽ về đó.”

“Vậy thì Marito sẽ tươi cười mà nói vậy đấy.”

“Hừm, nếu để tên đó nói thì ta thà ở lỳ tại đây luôn. Mà cậu định làm gì với Tử vậy?”

Tạm thời thì Tử Ma Vương đã quay lại chỗ trọ.

Sau khi Duvleori bình phục, cho dù có bị nhắm đến tại đây thì cô ấy vẫn không gặp nhiều nguy hiểm lắm.

Trước mắt, Marito đã cho các hiệp sĩ cảnh giới xung quanh để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn.

Ngoài việc đề phòng chuyện bất trắc từ phía Methys, thông tin về tối hôm qua cũng bắt đầu lộ ra với các hiệp sĩ trong thành đô. Không có gì đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện có kẻ quá khích tỏ vẻ anh dũng một cách không cần thiết.

“Trước tiên thì phải thảo luận với Marito đã. Sớm muộn gì thì thông tin cũng sẽ lọt vào tai các hiệp sĩ cũng như bên Yugura giáo, tình huống xấu nhất là chúng ta phải rời khỏi Turize nữa.”

Thế gian vẫn chưa biết chuyện các Ma Vương đã phục sinh.

Tuy nhiên, trong Thánh kỵ sĩ đoàn đã xuất hiện thông tin phục sinh của Ma Vương.

Một khi đã truyền đến Yugura giáo thì việc truyền bá thông tin sẽ không còn xa nữa.

Hẳn là sẽ xuất hiện người bất an khi lại đang thả rông một mối đe doạ ngay trong thành đô.

“Thế thì đi ngay bây giờ sao? Để tôi đi mặc giáp đã.”

“Ừ, cơ mà phải ghé qua một nơi trước đó nữa.”

“Là đâu?”

“Giáo hội của Maya-san. Lacra cũng đi theo, có chuyện quan trọng lắm đấy.”

“Cả tôi ư?”

Sau khi hoàn tất chuẩn bị, chúng tôi đi đến giáo hội của Maya-san.

Mặc dù cảm thấy hơi rén khi dẫn Ma Vương đến giáo hội Yugura giáo, nhưng vì Ulffe cũng đòi đi theo nên Kim Ma Vương không chịu ở một mình.

“Không ngờ bản thân lại có ngày thật sự gặp Ma Vương đấy.”

“Hiện tại thì thân phận Quốc Vương Garne của ta vẫn quan trọng hơn. Cô không cần phải để ý đâu.”

“Cũng phải, nếu cứ tò mò mấy chuyện liên quan tới cậu nhóc thì tôi sẽ lão hoá sớm mất.”

Phản ứng của Maya-san cũng không hề quá mức, cảm giác như cô ấy là một người biết nhìn xa trông rộng vậy.

Hoặc có lẽ lần nào tôi cũng đến báo cáo sau khi xong chuyện nên cô ấy cũng quen mất rồi.

“So với cái tên nhóc Yokus kia thì giáo sĩ này hiểu chuyện hơn nhiều đấy.”

“Ngoại hình là một Á nhân đáng yêu, cả Illias cũng chẳng cảm thấy nguy hại thì tôi có căng thẳng cũng chỉ chịu thiệt thôi.”

“Đáng yêu cái gì quái gì chứ, phải bảo là xinh đẹp mới đúng.”

“Vậy cậu này, lý do cậu đến đây là gì nhỉ?”

“Chuyện đó thì… Ekdoic, anh đã tới chưa?”

Sau khi tuỳ tiện cất tiếng thì Ekdoic đi ra từ trong bóng râm. Rốt cuộc thì tên này không xuất hiện một cách bình thường được hả?

“Tôi đến rồi đây, huynh đệ. Giờ anh hãy giải thích theo như đã hứa đi, tại sao Lacra Salf lại có thể sử dụng Manh Nhãn của tôi?”

“A, kỹ thuật đó có tên như vậy hả?”

“Đúng thế, đây chính là đặc tính của Đại Ác Ma mà người cha Begragud đã ban tặng cho tôi.”

“Khoan đã, cậu có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?”

Trước tiên thì tôi giải thích đầu đuôi cho Maya-san.

Cô ấy rất kinh ngạc trước chuyện tôi quyết đấu với Tử Ma Vương, nhưng tạm thời bỏ qua một bên đi.

Và tôi giải thích chi tiết về việc Lacra đã sử dụng “Manh Nhãn” của Ekdoic trong khi chiến đấu với Duvleori.

“Cậu làm nhiều chuyện ngay dưới mắt tôi thật đấy. Mà tôi hiểu rồi, đây chính là lý do cậu đến chỗ của tôi phải không?”

“Nếu đúng như bản thân dự đoán thì tôi nghĩ Maya-san sẽ có thể giải thích chi tiết hơn.”

“Cũng phải, suy đoán của cậu đã đúng rồi. Hơn nữa, may mắn là tôi vừa tìm ra được ngọn ngành mọi chuyện vào mấy ngày trước đó.”

“Vậy sao, quả nhiên chuyện như vậy vẫn có nhỉ…”

“Đúng rồi, nhưng không ngờ cậu có thể suy đoán chính xác như vậy đấy. Đầu óc cậu thật linh động mà.”

“Không đâu, Maya-san mới là___”

“Cái quái gì đây! Giải thích cho người khác hiểu đi!”

Trong khi đang nhiệt tình trò chuyện với Maya-san thì Ekdoic đã không kiên nhẫn mà xen vào.

Có lẽ Ekdoic sẽ rất kinh ngạc trước sự thật này nên chúng tôi cần phải giải thích sao cho anh ta không bị sốc.

“Ekdoic, Lacra là em gái cậu đấy.”

A, cô ấy nói toạc ra luôn rồi.

Và phát ngôn đầy vấn đề đó khiến mọi người xung quanh đông cứng lại.

“…Thật xin lỗi, tôi không hiểu ý cô lắm.”

“Tôi đã tìm ra mẹ cậu và xác nhận tên tuổi rồi. Tên thật của cậu chính là Ekdoic Salf.”

Ekdoic thẫn thờ.

Lacra thì… lộ vẻ mặt không biết phải nói gì.

Nhưng tôi lại khá thích cái bản mặt này của Lacra.

“Lý do Lacra có thể sử dụng năng lực mà Đại Ác Ma Begragud ban cho cậu là vì hai người có quan hệ huyết thống. Khi ma vật đạt đến trình độ Đại Ác Ma, vẫn tồn tại những cá thể lồng lời nguyền vào năng lực của mình trong vô thức. Từng có báo cáo về những trường hợp lời nguyền ảnh hưởng đến cả người thân chứ không chỉ riêng đương sự.”

Gần giống như mấy vụ anh hùng bị nguyền rủa sau khi đánh bại Ma Vương trong mấy cốt truyện kỳ ảo của truyện tranh hay tiểu thuyết ấy.

“Mắt của Begragud không phải di chuyển vật thật sang đối phương mà là kiểu kế thừa đặc tính phải không? Thế thì nó sẽ gần giống với một kiểu nguyền rủa rồi.”

“Đúng như cậu nhóc đã nói, suy đoán đó hẳn là gần với sự thật nhất rồi.”

Lúc Duvleori kế thừa đặc tính của các Đại Ác Ma vào thời điểm cuối cùng cũng thế.

Nếu đã có thể chuyển giao năng lực thông qua mặt nạ thì việc kế thừa năng lực bằng yếu tố khác vẫn sẽ tồn tại.

Ngoài ra thì vẫn còn giả thuyết rằng Lacra đã bị nguyền rủa khi đánh bại Begragud, đến khi tiếp xúc Ekdoic thì mới xảy ra biến đổi, nhưng về chi tiết thì chắc hẳn đến cả Begragud cũng chẳng biết được.

“…Cho tôi ở một mình một lát.”

Ekdoic nói thế rồi biến mất.

Tuy cũng có một phần vì chuyện Lacra có thể sử dụng Manh Nhãn, nhưng hẳn chuyện anh ta sốc nhất là việc cừu nhân giết cha lại là em gái ruột của mình.

“Lacra thì sao?”

“…Tôi cũng chẳng biết phải nói sao nữa. Nhưng đúng là cảm giác ngại chạm mặt với Ekdoic-san khác hẳn với khi đối mặt người khác, cho nên nếu bảo là anh trai thì tôi lại cảm thấy dễ hiểu hơn.”

Lacra và Ekdoic gần như hoàn toàn trái ngược.

Ekdoic là người nhiệt huyết vì mục đích của mình, Lacra thì chỉ cần sống khoẻ là được.

Với một cặp anh em thì có lẽ khá là cân bằng.

Xét về điểm giống nhau thì hẳn là màu tóc rồi.

Cả việc khéo léo dùng ma pháp để chiến đấu cũng… À không, vẫn có hơi khác.

“Nhưng thế thì chuyện Lacra tiêu diệt Begragud lại càng lúc càng phức tạp hơn rồi.”

Lacra không hề nhận ra Begragud mà tiêu diệt hắn.

Thực tế thì đó là kẻ đã tấn công quê hương của mẹ mình và bắt cóc anh trai.

Hơn nữa, đó cũng là kẻ thù không đội trời chung khi đã nuôi dưỡng anh trai như một cỗ máy chiến đấu để chống lại loài người.

Thế nhưng hắn lại ban tặng sức mạnh của Đại Ác Ma cho Ekdoic và Lacra.

“Nhưng mà cô lại chẳng nhớ gì hết.”

“Đúng là không có…”

“Giờ thì Ekdoic sẽ làm gì tiếp theo đây?”

“Thường là sẽ xuất hiện màn sum hợp đầy cảm động sau khi phải chia ly từ nhỏ… nhưng hiện tại cũng chẳng biết được.”

“Hẳn rồi, nhưng Ekdoic vẫn là một người tốt bụng không hề biết dối trá.”

“Với tôi thì anh ta cũng không phải một anh trai có thể làm nũng. Phải chi có thể làm nũng như với Thượng Thư-sama thì tốt rồi…”

“Tôi không nhớ là mình dễ dãi với cô đâu.”

“Nếu anh nghĩ thế thì cứ giữ như vậy là được.”

Tôi tưởng là mình nghiêm khắc với cô ta hơn Ulffe nhiều mà.

“Mà cô đã báo cáo với người mẹ rồi hả?”

“Đúng vậy, tôi đã nhờ người quen ở Methys giúp đỡ, có vẻ cô ấy rất là vui mừng đó. Mặc dù biết rõ mình không có tư cách gặp mặt, nhưng chỉ cần biết được Ekdoic và Lacra vẫn còn sống đã là quá đủ với cô ấy rồi.”

Một bên là bị Ác ma tấn công, một bên là do hoàn cảnh khốn khó không thể nuôi dưỡng như người thường nên phải giao cho người khác.

Tuy có lẽ bà ấy đã thất trách trong tư cách người mẹ, nhưng chắc hẳn trong lòng bà ấy cũng không thật sự muốn buông bỏ con cái mình.

Nếu có dịp ghé qua Methys thì tôi muốn khéo léo sắp xếp để bọn họ có thể gặp mặt nhau.

“Tiện đây thì tôi bắt buộc phải gọi Ekdoic-san là anh trai hả?”

“Tôi nghĩ là tuỳ theo ý cô thôi. Khác biệt tuổi tác cũng không nhiều, mà cả hai cũng đã trưởng thành cả rồi. Về phần Ekdoic thì anh ta sẽ khó mà tiếp tục gọi cả họ tên của cô.”

“Được thế thì tốt quá.”

Sau đó thì chúng tôi đi đến chỗ Marito.

Tôi tạm biệt Lacra và Kim Ma Vương vì hai người họ bảo sẽ đi mua sắm.

Độ tương thích giữa Kim Ma Vương với Marito thì không cần phải nói, nhưng cả Lacra cũng có chút sợ Marito.

Có vẻ như cô ta toàn chạy khỏi mấy người có hào quang vĩ nhân ấy.

Sau khi nghe chuyện đó, Kim Ma Vương nhìn chằm chằm Lacra với vẻ mặt rất ư là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng họ vẫn cùng nhau rời đi.

“Đúng là bỏ mặc Ma Vương trong thành đô cũng hơi khó nhỉ.”

“Ngay việc Kim Ma Vương đang ở lỳ tại đây đã có vấn đề rồi.”

“Chuyện đó thì ta thật muốn ép buộc cô ta rời đi đấy. Về tính cách thì ta không ghét Tử Ma Vương, nhưng theo Yugura giáo thì đó lại là Ma Vương đáng sợ thứ hai trên thế giới này.”

Số một thì không ai khác, đó chính là Hắc Ma Vương đã tuyên chiến với loài người ngày xưa.

Nhưng trong tình huống không có kẻ đó thì người nguy hiểm nhất hiện tại đích thị là Tử Ma Vương.

Xét về thực lực thì Bích Ma Vương hay Phi Ma Vương vẫn mạnh hơn, nhưng về lực chi phối thì Tử Ma Vương có sức ảnh hưởng vô cùng cao.

Cứ dùng năng lực Cám Dỗ tóm lấy nhân vật trọng yếu thì hiển nhiên rồi.

“Vậy quả nhiên là tôi chỉ còn cách rời khỏi Turize thôi nhỉ.”

“Không cần như thế, hay nói đúng hơn là cậu làm vậy lại khiến bọn ta khó xử hơn đó. Ta nghĩ Giáo Hoàng Eupalo cũng sẽ nghĩ như thế.”

“Nghĩa là mấy anh muốn đặt nhân vật trọng yếu và nguy hiểm nhất dưới tầm kiểm soát ấy à.”

“Chính là thế.”

Người cùng hành tinh với vị anh hùng, có quan hệ hợp tác với hai Ma Vương và có thể chạm tay đến Cấm Kỵ - ma pháp Tái Sinh.

So với việc đi đến chỗ không ai biết thì họ sẽ muốn đặt kẻ đó ở nơi gần nhất để trông chừng hơn.

“Nhưng nếu bắt Tử Ma Vương đi nơi khác thì có khi cô ấy lại dỗi rồi làm gì đấy cũng không biết đâu.”

“Bởi vì cơn ghen của phụ nữ khá là khủng khiếp nên ta cũng không thể bảo rằng không có chuyện đó được.”

Không hẳn vì là phụ nữ, mà tôi nghĩ nếu Kim Ma Vương có thể thoải mái ở lại mà bản thân phải ra ngoài thì Tử Ma Vương sẽ cảm thấy bất mãn.

Tuy thận trọng, nhưng những lúc lớn gan thì Tử Ma Vương sẽ chẳng quan tâm gì hết.

Tôi muốn ít nhất phải đặt cô ấy ở gần và nhận đãi ngộ giống với mình nhất có thể.

“Hay là để cô ấy xây biệt thự tại chỗ sơn tặc từng chiếm đóng?”

“À, được đấy. Đúng là Ekdoic cũng vừa mới khai phá nên vừa đúng lúc luôn.”

“Ekdoic sao…”

“Có chuyện gì à?”

Tôi kể chuyện vừa nãy cho Marito.

“Ái chà bất ngờ thật đấy, không ngờ cũng có cặp anh em chẳng giống nhau tí nào.”

“Quá chuẩn, phải gọi là chuyện hiếm có nhất thế kỷ luôn.”

“Đừng có tự dưng nhảy vô nói chuyện chứ, anh chàng ám bộ.”

Hiện tại trong phòng gồm có Marito, Illias và Ulffe.

Đây là những gương mặt vừa hợp để anh ta tham dự vào câu chuyện.

“Shishou, có giọng của người lạ!”

“Đây là lần đầu chúng ta trò chuyện nhỉ, Ulffe-san. Tôi là_____người không ai thấy được.”

“Ô, cả mùi cũng không có!”

“Bởi vì tôi cũng tắm rửa kỳ cọ đàng hoàng mà.”

Hình như vấn đề không nằm ở chỗ đó đâu.

Tuy bất ngờ, nhưng Ulffe cũng không lộ cảnh giác gì cả.

Trái lại, hình như Illias đang có chút khẩn trương.

“Nhưng thật không ngờ hai người Sir Ratzel và Ulffe-san lại có thể mạnh lên trông thấy chỉ trong thời gian ngắn như vậy đấy.”

“Vâng, Ulffe đã mạnh lên rồi!”

“Đúng là bản thân đã mạnh lên… nhưng sau khi biết rằng mình không nắm giữ tí kỹ thuật nào thì tôi có cảm giác hơi mất mặt.”

“Nhưng với tư cách con người thì cô đã đến gần đỉnh rồi đó.”

Illias hay Ulffe đã sở hữu sức mạnh không hề thua kém Sir Ragdo.

Tức là khác biệt sức mạnh so với anh chàng ám bộ cũng đã thu hẹp được kha khá rồi nhỉ.

“Illias, trong trạng thái hiện tại thì cô có thể đấu lại anh chàng ám bộ không?”

“…Không thể.”

“Không được à…”

“Sau khi mạnh hơn một bậc thì tôi mới hiểu ra một điều rằng người hộ vệ của bệ hạ có gì đó rất khác biệt. Anh ta sở hữu một sức mạnh khác với việc chém nhau bằng kiếm.”

“Nếu cô có thể hiểu đến mức đấy thì thật đáng quý, Ulffe-san thì sao nào?”

“Ulffe muốn đấu thử!”

“Ra là thế, vậy cùng chơi đùa một chút tại đây nào.”

“Ê, đây là phòng người ta nhe.”

“Không sau đâu bệ hạ. Ulffe-san, hãy thủ thế đi.”

Sau lời ấy, chúng tôi không còn nghe giọng nói của anh chàng ám bộ nữa.

Ulffe thủ thế như đã bảo và tập trung tinh thần chú ý xung quanh.

Nhưng bỗng nhiên, Ulffe bị lộn một vòng và đập xuống mặt đất.

Cứ như là em ấy bị một người vô hình ghì xuống vậy.

Do sự việc quá bất ngờ nên Ulffe hoàn toàn không thể phản ứng.

“Xong, vậy là cô bé đã chết một lần rồi.”

Dường như anh ta lập tức rời khỏi nên Ulffe luống cuống đứng dậy.

Khuôn mặt vô tư vừa nãy đã mất đi, hiện tại em ấy đang lộ vẻ mặt tập trung khi chiến đấu.

“Chỉ một lần thôi. Tính cách của tôi không hợp để chỉ dạy ai đó đâu.”

“…Vâng.”

Ulffe ủ rũ.

Ắt hẳn em ấy đã trực tiếp cảm nhận được sức mạnh đó và biết rằng đối phương thuộc cấp bậc cao vời vợi rồi.

Trạng thái tàng hình của anh chàng ám bộ còn ác ôn hơn tôi tưởng nữa.

“Nói thế này cũng không phải lắm, nhưng anh nhặt được đồ tốt đấy.”

“Dĩ nhiên rồi. Bệ hạ có phải dùng hết vận may trong đời cũng chẳng lạ đâu.”

“Tới vậy luôn hả? Cơ mà giữa Vô Sắc Ma Vương lúc trước và anh thì ai mạnh hơn?”

“Để xem nào, người đó trông không giỏi chiến đấu trực tiếp đâu. Nếu là trực diện chiến đấu thì tôi mạnh hơn, còn xét theo tất cả phương diện thì tôi sẽ có chút bất lợi.”

“Khoản này thì anh khiêm tốn thật nhỉ.”

“Dù sao thì Ma Vương đó còn mạnh hơn cả Bích Ma Vương mà.”

Ừ thì anh ta cũng là con cháu anh hùng, lại từng bảo rằng mình sẽ đánh thức Bích Ma Vương nếu nghiêm túc chiến đấu.

Tuy đoán rằng họ có liên quan, nhưng anh ta còn biết cả thực lực kẻ đó nữa.

Nếu lỡ trực tiếp tao ngộ Vô Sắc Ma Vương, cho dù hai người Illias và Ulffe lao lên thì chắc cũng không thể chống đỡ hắn.

Kiểu như tầng thứ tồn tại của hai bên khác hẳn nhau ấy.

“Bích Ma Vương với Illias và Ulffe thì sao?”

“Bích Ma Vương chắc chắn mạnh hơn. Nếu là Phi Ma Vương thì tôi nghĩ sẽ có một trận ra trò đó.”

Hắc Ma Vương, Bích Ma Vương và Phi Ma Vương đều có sở trường trong chiến đấu trực diện.

Cho dù Illias và Ulffe đã mạnh đến thế này mà họ vẫn chỉ có thể xoay sở để đối đầu với Phi Ma Vương, kẻ có thứ hạng thấp nhất sao.

Nhưng dù thế vẫn rất là khủng bố đấy chứ.

“Ma Vương chuyên về chiến đấu mạnh đến mức nực cười nhỉ.”

“Điều đó là đương nhiên rồi. Cả Tử và Kim dưới trướng cậu đều không phải Ma Vương thiên về chiến đấu nên xin đừng quá mơ mộng nhé.”

Tôi thật sự rất tò mò về năng lực của Yugura Nariya, kẻ đã một mình tiêu diệt toàn bộ Ma Vương.

Nghe bảo chỉ xét lượng ma lực thì Ulffe cũng không hề thua kém, nhưng quả nhiên là vẫn còn thiếu sót căn bản nào đó.

“Tôi cũng chẳng phải muốn giành lấy thiên hạ bởi vì có hai Ma Vương làm đồng minh đâu, chỉ cần có thể tìm đường sống một cách bình an là đủ rồi. Ngoài ra thì Tử Ma Vương và Kim Ma Vương cũng không phải dưới trướng, hai người họ chính là đồng đội của tôi.”

“Nhưng với người có thể giải quyết Ma Vương theo phương pháp khác với Yugura thì công trạng của cậu cũng không hề nhỏ. Nếu không tự tin về điều đó thì sự khiêm tốn quá mức ấy sẽ trở thành gánh nặng cho người khác đấy.”

“Sao cứ lúc khen lúc chê vậy? Rốt cuộc thì tôi phải chọn việc nào chứ?”

“Cả hai luôn.”

“Cả hai sao… Anh nói cũng đúng.”

Tức là hãy tự tin nhưng đừng trở nên ngạo mạn.

Tôi không ghét chuyện chỉ lấy điểm lợi, cứ ghi nhớ trong lòng đã.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục nói về cứ điểm mới cho Tử Ma Vương. Sau khi tổng hợp được vài phần thì chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện.

Việc còn lại chính là thảo luận với đương sự, không biết liệu có thể kết thúc thuận lợi không nữa.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage