Lúc dẫn huynh đệ đi tham quan khu phố Quama, chúng tôi đã phát hiện Jestaff Heliodora, nhân vật được cho là kẻ hợp tác với Larheit.
Chuyện này bắt nguồn từ việc tôi cảm nhận được một luồng ma lực kỳ quái.
Sau khi tập trung vào nó, tôi lập tức nhận ra đây là một loại ma pháp Truy Tìm. Song, độ bí mật của nó vô cùng ưu việt, nếu không phải tôi luôn cẩn thận trông chừng xung quanh thì đã không thể nhận ra.
Thật may mắn khi cảm giác của tôi về chuyện này trở nên nhạy bén hơn nhiều nhờ ảnh hưởng từ Ma Tộc hoá.
Vào lúc tôi báo về chuyện ma pháp Truy Tìm cho huynh đệ, anh ta đã nhìn vào Jestaff cùng nhân vật có vẻ đã sử dụng ma pháp ấy.
Ngay khi xác nhận hộ vệ bên cạnh chuẩn bị đi vào trạng thái chiến đấu, huynh đệ liền bảo tôi cùng đi ngược trở lại.
Kế đó, chúng tôi quay về căn cứ, hội hợp với mọi người và cung cấp thông tin.
“Nhưng thế có ổn không? Tôi nghĩ bản thân có khả năng bắt giữ cả hai người đó đấy.”
“Anh đã nhìn thấy hộ vệ đó rồi mà. Đấy là khuôn mặt của kẻ đã quyết định lưu lại và sẵn sàng chiến đấu, nhất định đó sẽ là một cuộc hỗn chiến. Vua Zenotta đã giao cho tôi phụ trách chuyện này, nhưng nếu tiến hành chiến đấu ngay tại đường cái trong thành đô thì sẽ có nguy cơ xuất hiện nạn nhân, và điều đó sẽ khiến ấn tượng của chúng ta xấu đi.”
“Điều đó cũng đúng… E rằng lý do hắn sử dụng ma pháp Truy Tìm là vì hắn biết về mối quan hệ giữa tôi và Larheit. Nhưng nếu hắn lại cảnh giác thì chẳng phải sẽ xuất hiện chướng ngại cho chúng ta sau này ư?”
“Ừ thì chắc là vậy rồi. Tử, cô hãy phân phối Ác ma dùng để giám thị xung quanh thành đô Quama giúp tôi. Chỉ cần chúng không chạy được thì chắc ổn thôi.”
“Chuyện đó thì tôi không ý kiến, nhưng nếu bố trí Ác ma bên trong luôn thì chúng ta có thể xác địch vị trí cụ thể của chúng đó?”
“Đây là do vẫn còn chưa được bao nhiêu thời gian kể từ vụ của Thương, cho dù Ác ma có bị nhìn thấy thì mấy tin đồn xấu cũng sẽ không lập tức bị lan truyền. Chuyện triển khai Ác ma bên trong nên là thủ đoạn sau cùng.”
Vô số Ác ma dưới trướng của Tử Ma Vương có triển khai tuỳ ý bởi suy nghĩ của cô ta.
Về năng lực cá thể thì kể cả mạo hiểm giả bình thường cũng có thể đánh bại chúng, nhưng vấn đề nằm ở số lượng vô cùng khủng bố.
Song, có vẻ huynh đệ cũng không có ý định trông cậy quá nhiều vào đám Ác ma đó.
“Mặc dù tôi có thể dự đoán một chút tính tình và nhân cách từ bộ dạng do Duvleori biến hình, nhưng thật sự vô cùng tốt khi có cơ hội trực tiếp nhìn thấy Jestaff. Đó là kiểu người Yakuza, khá là khó nhằn đấy.”
“Yakuza?”
“Kiểu người thu lợi bằng những trò xảo quyệt đi ngược lại đạo đức con người ấy.”
“Giống như tặc nhân sao?”
“Họ còn sở hữu căn cứ vững chắc hơn đám người kia nhiều. Nếu được thì tôi còn muốn nhìn cả Chenyas và Lawvito nữa.”
Một kỹ thuật đáng sợ khi chỉ cần nhìn vào khuôn mặt là có thể hiểu được tính cách của đối phương.
Anh ta đã quan sát con người nhiều đến nhường nào để nắm giữ được nó chứ?
“Bỏ chuyện hắn có gian xảo hay không, cả Jestaff lẫn tên hộ vệ đó có lẽ đều không quá mạnh về phương diện chiến đấu. Chỉ cần để ý đến sự đặc biệt trong ma pháp Truy Tìm của tên hộ vệ thì sẽ có rất nhiều người có thể đối phó với hắn.”
“…Ekdoic, tôi cảnh báo anh một điều. Hiện tại, tôi cho rằng hộ vệ ở bên cạnh mới chính là kẻ cần phải chú tâm nhất hiện tại.”
“Nhưng mà___”
Biểu cảm của huynh đệ lại gia tăng thêm mấy phần nghiêm túc so với vừa nãy.
Huynh đệ không nói đùa, anh ta đang thật sự cảnh giác gã đàn ông đó.
Khi tôi còn đang nghẹn lời thì Illias vừa giơ tay vừa xen vào nói.
“Hiếm khi thấy anh cảnh giác ra mặt như vậy đấy, tôi có thể hỏi lý do không?”
“Nguyên nhân Ekdoic nhận ra họ chính là vì kẻ đó đã sử dụng ma pháp Truy Tìm với bên này. Ma pháp đó là năng lực tra xét ma lực của đối tượng phải không?”
“Ừ, nó có thể cảm nhận lượng ma lực xung quanh và xác định vị trí của đối phương.”
“Vậy thì gã hộ vệ đáng lẽ phải cảm nhận được ma lực của Ekdoic đầu tiên. Song, đối tượng ở ngay trước mặt mà hắn còn sử dụng thứ đấy, vậy thì e rằng nó còn có thể đọc được thông tin nào khác ngoài quy mô ma lực. Dù không rõ đến mức nào, nhưng có khả năng hắn đã nắm được chuyện Ekdoic là Ma Tộc.”
“Chuyện đó… Đúng là nguy hiểm thật.”
Vì ảnh hưởng của Ma Tộc hoá, ma lực của tôi không chỉ thay đổi về lượng mà còn biến đổi cả tính chất.
Kể cả năng lực cảm nhận thông thường từ trước đến nay cũng có thể nhận ra sự khác biệt trong tính chất ma lực của tôi.
Nếu đã nhận định tôi là Ma Tộc thì lòng cảnh giác của đối phương sẽ còn gia tăng nhiều thêm.
“Có lẽ Ekdoic đang nghĩ đến chuyện lòng cảnh giác của đối phương sẽ nhiều lên vì biết được bản thân là Ma Tộc, chỉ là tôi không nói đến chuyện đấy.”
“…Cảm giác như bị đọc suy nghĩ vậy, nhưng tôi nghĩ sai ư?”
“Ừ. Lúc tôi chạm mắt với gã đàn ông hộ vệ, hắn vừa nhìn tôi vừa nâng cao cảnh giác. Anh hiểu chuyện này có ý nghĩ gì không?”
“Chuyện đó…”
Ma lực của huynh đệ vô cùng ít ỏi.
Nếu người thường sử dụng ma pháp Truy Tìm thì tỉ lệ không phản ứng với anh ta sẽ rất cao.
Vậy mà sau khi cảm nhận được lượng ma lực yếu ớt của huynh đệ mà hắn còn…
“Tức là… hắn cảm nhận được huynh đệ có gì đó còn nguy hiểm hơn sự dị thường của tôi ư?”
“Đúng vậy. Không phải tự mãn chứ [tôi] không sở hữu ma lực đủ nhiều để ma pháp Truy Tìm phải chú ý. Cho dù kiểm tra được chính xác bao nhiêu thì thực lực của [tôi] cũng chẳng đáng để quan tâm. Hơn nữa, Ekdoic ở ngay bên cạnh còn là một Ma Tộc rõ ràng rất dị thường. Ấy vậy mà trong tình huống đó, hắn lại cảnh giác [tôi] chứ không phải anh.”
Nếu chỉ xét về năng lực chiến đấu, chắc chắn tôi hoàn toàn áp đảo anh ta.
Nhưng khi so sánh huynh đệ với tôi, gã đàn ông ấy lại có thể cảm nhận được uy hiếp lớn hơn từ anh ta.
Có nghĩa là hắn đã cảm nhận được thế mạnh của huynh đệ mà chúng tôi đang biết rõ.
“Thế mạnh của huynh đệ có thể tìm được bằng ma pháp Truy Tìm ư?”
“[Tôi] không nghĩ là hắn tìm được. Cụ thể mà nói thì có lẽ là kiểu giống như [tôi], hắn có thể trực tiếp cảm nhận được [tôi] là dạng người gì thông qua nét mặt, dáng dấp và bầu không khí. Nhìn chung thì hắn sở hữu năng lực cảm nhận nguy cơ mạnh hơn rất nhiều so với mấy người từng xem thường [tôi] ít nhất một lần ở đây ấy chứ.”
Ngoại trừ Illias và Ulffe, tất cả mọi người đều lập tức đảo mắt đi.
Ngay cả lúc đầu nhìn vào huynh đệ, tôi cũng chỉ nhìn nhận anh ta là một kẻ tầm thường đầy sơ hở mà thôi.
Thời điểm lý giải được sự nguy hiểm của anh ta là vào lúc tôi bị hãm vào kế sách của huynh đệ.
Một người đàn ông biết được điều đó ngay từ cái nhìn đầu tiên và nhận định huynh đệ là đối tượng nguy hiểm hơn cả Ma Tộc như tôi… Ra là vậy, tôi đã hiểu lý do anh ta xem hắn là kẻ nguy hiểm rồi.
“Tôi đã hiểu rõ, bản thân sẽ chú ý người đàn ông đó đến mức tối đa.”
“Cho dù cảm nhận trực tiếp sức mạnh của Ekdoic mà hắn vẫn hạ quyết tâm chiến đấu thì có lẽ cũng nắm giữ thực lực không tệ đâu. Anh cứ cho rằng hắn giống như [tôi] có khả năng chiến đấu đi.”
Thế thì bản thân buộc phải cảnh giác rồi.
Nếu một người sở hữu năng lực quan sát có khả năng nhìn thấu thủ đoạn trong tay tôi như huynh đệ lại có thêm năng lực chiến đấu thì sẽ có thể khoả lấp khác biệt chiến lực thông thường.
Về thực lực thì tôi nhận định rằng mình mạnh hơn, nhưng hãy xem như bản thân đang thách thức một đối thủ trên cơ vậy.
“Người bằng hữu, chúng ta nên hành động như thế nào đây?”
“Tôi có thể nhìn thấy mục đích của chúng… nhưng để tìm được chứng cứ hay không thì lại chẳng rõ lắm.”
“Cố vấn của bang hội đâu thể giả mạo tên mình nhỉ? Vậy sử dụng năng lực của tôi thì đơn giản thôi mà?”
“Đáng tiếc là chuyện không dễ dàng như vậy. Bắt giữ một người rồi công khai thông tin bằng sức mạnh Cám Dỗ thì chúng ta phải giải thích phương pháp của mình như thế nào? Cho dù ra lệnh cho kẻ đó tự thú trước bàn dân thiên hạ, vậy thì hắn vẫn có thể biện hộ rằng mình bị điều khiển bởi ma pháp can thiệp vào tinh thần. Đối phương chính là cố vấn của bang hội, xét về địa vị cao sang của họ thì mọi người sẽ tin tưởng bên kia hơn thôi.”
“Đúng là bảo đối phương đi tự thú bằng sức mạnh của Ma Vương thì sẽ chẳng ai tin tưởng nhỉ? Nhưng nếu dùng Cám Dỗ ra lệnh cho cả ba người đó đừng gây chuyện thì sao?”
“Nếu ba người đó là kẻ đứng sau màn thì xem như giải quyết xong, nhưng nếu người hợp tác với Larheit không chỉ chừng ấy thì có khả năng chúng sẽ vứt bỏ ba người đó mà dùng con cờ khác để hành động. Vậy thì chúng ta lại tiếp tục một vòng luẩn quẩn.”
Larheit còn định xâm nhập vào trong quý tộc trên lãnh thổ Quama và gây rối loạn hệ thống chỉ huy của họ.
Về vấn đề ấy, do có dấu vết hắn sử dụng ma pháp can thiệp tinh thần nên bên Quama đã thành công ngăn chặn trước. Song, vụ việc này lại có dấu hiệu cho thấy những kẻ hợp tác đã tự mình chấp thuận và hành động.
Không có gì đảm bảo rằng cứ áp chế ba tên cố vấn là sẽ xong chuyện.
“Cho dù muốn dùng sức mạnh của tôi thì cũng phải nắm rõ toàn thể trước nhỉ?”
“Ừ, nhưng năng lực của Tử là thủ đoạn cuối cùng không có gì sánh được. Nếu sử dụng vào thời điểm đối phương hành động thì chắc chắn sẽ làm loạn bước chân của chúng. Thật tốt vì chỉ cần có cô làm đồng minh cũng đủ giúp tôi trở nên thoải mái.”
“Ara, cho dù tôi không có dịp thể hiện thì anh cũng không cần phải an ủi như vậy đâu?”
“Nếu nói vậy thì người thật sự cần an ủi là Kim mới đúng.”
“Fufu, đúng rồi nhỉ?”
“Xin lỗi vì chen ngang lúc hai người đang vui vẻ! Nhưng mà người bằng hữu có thể nói ra mục đích của đám người cố vấn bang hội mà anh đã suy đoán không!?”
Nghe thấy lời của Mix thì tôi sực tỉnh ra.
Chúng tôi không có chút thông tin nào liên quan đến mục đích của chúng mà huynh đệ lại nói rằng mình đã nhìn ra.
Và anh ta còn chưa hề giải thích một lời nào.
Những người khác cũng nhìn vào huynh đệ như hối thúc.
“Mục đích của chúng hả? Tôi tưởng nghĩ đến lý do Larheit tiếp xúc các cố vấn và thời điểm muốn gây chuyện thì cũng dễ đoán mà…”
“Người bằng hữu, anh cần phải sửa cái tật không giải thích rõ ràng đó đi!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt gật gù, tôi cũng gật đầu luôn vậy.
Người huynh đệ cũng không lộ vẻ hối lỗi gì mà gãi đầu.
“Tôi là kiểu người sẽ không tự tin khẳng định cho đến khi có chứng cứ xác định. Lỡ khẳng định mà nói sai thì ngượng lắm.”
“Tôi thì muốn người bằng hữu nghĩ cho lập trường của những người làm tay chân cho anh mà chẳng nhìn biết gì như chúng tôi đó!”
“Rồi rồi xin lỗi. Mục đích của họ chính là Coup d’état đấy.”
“Coup d’état?”
“Khi Phi Ma Vương xâm lược thì binh sĩ các nước sẽ buộc phải đối phó hắn phải không? Vào lúc ấy, bọn chúng sẽ vận dụng chiến lực của từng bên, tấn công thành đô đang trở nên lỏng lẻo và chiếm lấy đất nước. Tôi nghĩ đấy là mục đích chính của bọn chúng.”
Mọi người há hốc mồm.
Chuyện huynh đệ nói ra những từ quái lạ cũng không phải hiếm, nhưng vấn đề bỗng trở nên to tát như vậy thì tôi cũng chỉ có thể cạn lời.
“Chúng… chúng lại muốn chiếm đoạt Quama vào thời điểm khẩn cấp như thế ư!?”
“Không chỉ Quama, xét về vị trí thì có lẽ Garne và Methys cũng lọt vào tầm ngắm. Turize thì rất khó để triển khai mạo hiểm giả nên cũng không nói gì được. Cố vấn các bang hội vốn đều là những kẻ có thực lực từng sở hữu đất nước của riêng mình, bởi vì sự tự tôn ấy vẫn còn sót lại nên bang hội mới ra đời. Hẳn là Larheit cũng đã kích thích đúng vào điểm ấy.”
“Không không, đây đâu phải trường hợp để gây ra nội loạn khi Ma Vương tấn công chứ!? Mấy người cố vấn bang hội cũng phải hiểu được điều___”
“Vậy nếu nội gián của Phi Ma Vương như Larheit bảo rằng ‘Quân lực của Phi Ma Vương đúng là rất mạnh, nhưng nếu huy động toàn bộ quân lực của các quốc gia thì sẽ có thể xoay sở áp chế được đấy.’ thì sao?”
Trong một chốc, tôi đã tưởng như huynh đệ là Larheit với giọng điệu vừa rồi.
Ra là vậy, cũng không có gì lạ nếu hắn ta khích bác đối phương như thế.
Dù sự ác cảm của con người đối với Ma Vương vẫn chẳng hề thay đổi từ xa xưa, nhưng sự sợ hãi đối với mối đe doạ ấy đã dần tê liệt sau lịch sử dài đằng đẵng.
Chính vì vậy, nếu không thể trực tiếp cảm nhận được mối đe doạ ấy thì chúng sẽ không thể hiểu được sự hệ trọng trong chuyện này.
“Nhưng chỉ thế thì tôi không nghĩ chúng sẽ tin tưởng Larheit đâu…”
“Lúc hắn bắt đầu hành động là hồi chúng ta viếng thăm Garne đấy. Không chừng ban đầu hắn đã thuyết phục như thế này: ‘Phi Ma Vương và Thương Ma Vương đang chuẩn bị xâm lược, nhưng chúng sẽ xảy ra tranh chấp vì cướp đoạt lãnh thổ lẫn nhau. Vậy thì các quốc gia chỉ cần hợp lực là sẽ có thể chống cự lại chúng.’”
“Đúng là chuyện đó cũng có khả năng…”
“Và có lẽ trong thời điểm gần đây, bọn Tử cũng bị hắn lợi dụng để thuyết phục nữa.”
“Ara, tôi sao?”
“Vì Tử và Kim tuyên bố trung lập nên họ đã trở thành hạn chế đối với Phi Ma Vương và Thương. Mối đe doạ đối với sự xâm lược của Ma Vương đã giảm xuống, thế thì ham muốn đảo chính lại rục rịch trồi lên. Thực tế thì nhờ sự can thiệp của trận doanh thứ ba mà cuộc xâm lược của Thương đã được chặn đứng mà hầu như không tạo ra tổn thất về người. Nói luôn là thông tin về khoản này không chỉ được Larheit kể lại, mà nó còn được truyền đi các nơi thông qua Yugura giáo. Dù là thông tin chỉ có rất ít người biết, nhưng đã là cố vấn bang hội thì họ sẽ có cách để nắm lấy mà thôi.”
Vốn đây là chuyện rất khó tin, nhưng giờ thì độ tin cậy của nó đang dần dần gia tăng.
Lý do mà Larheit không lập tức điều động các mạo hiểm giả vào thời điểm Thương Ma Vương xâm lược cũng trở nên hợp lý.
Dù quân lực của Quama tiến hành phòng ngự tại bức tường, nhưng nó vẫn chưa đi đến tình trạng hỗn chiến.
Trong trường hợp thành đô bị đoạt đi vào lúc ấy, họ chỉ cần giao việc phòng ngự bức tường cho quân đội quý tộc và quay về áp chế là đủ.
Ngược lại, nếu bức tường bị phá huỷ, cuộc chiến thật sự với quân lực của Thương Ma Vương nổ ra và sự thống lĩnh của các quý tộc bị hỗn loạn thì Quama lúc này đã…
“Anh có… đối sách gì không?”
“Hiện tại thì tôi vẫn chưa nghĩ ra. Thời điểm chúng hành động là vào lúc Phi Ma Vương bắt đầu xâm lược và xảy ra hỗn chiến tại các vùng đất. Chắc hẳn chúng sẽ ngoan ngoãn nằm im cho đến lúc ấy.”
“Nhưng nếu đợi đến khi chuyện xảy ra thì…”
“Khả năng rất cao là mọi chuyện sẽ chấm dứt trước khi chủ lực các nước quay trở lại. Mặc dù cũng còn cách lưu lại một số quân lực, nhưng vì đại biểu các quốc gia lý giải rõ ràng mối uy hiếp của Ma Vương nên cũng rất giới hạn.”
Người huynh đệ vừa ngáp vừa đứng dậy.
Trong tình huống không có bao nhiêu tiến triển thế này mà anh ta vẫn còn thoải mái như vậy.
“Anh định đi đâu ư?”
“Tình huống cũng không có dấu hiệu biến chuyển ngay lúc này, với lại còn chưa có chứng cứ xác thực nữa. Trước tiên thì tôi sẽ đi ngủ để đầu óc tỉnh táo đã.”
“Cho dù nắm giữ chứng cứ thì chúng ta… có khả năng phá được cục diện này sao?”
“Rốt cuộc thì điều đó phải tuỳ vào cách làm nữa, nếu không từ thủ đoạn thì làm gì cũng được thôi. Chỉ là tôi vẫn muốn chọn con đường bình an trong lúc còn có khả năng.”
Anh ta nói vậy rồi rời khỏi căn phòng.
Biểu cảm vào lúc cuối cùng của huynh đệ dường như có pha lẫn một chút phương thức sống của anh ta khi ấy.