Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 9: Bình an - Chương 27: Vì vậy nên lung lạc

Yugura và gã đàn ông đồng hương kia đã được thế giới này nhìn ra giá trị đặc biệt của mình. Thậm chí Yugura cũng nhận được ân huệ từ tồn tại đã mời anh ta đến thế giới này. Song, dù đạt được ân huệ ấy, chắc hẳn chúng tôi cũng không thể nào đạt được tầm cỡ của đối phương.

Lý do lớn nhất không nằm ở tài năng người này sở hữu, mà là vì việc lớn lên tại một thế giới khác. Chính vì từng sống tại một thế giới khác biệt nên anh ta mới có thể thông thạo việc nhìn ra sự đặc biệt trong “quy tắc” mà chỉ thế giới này có.

Yugura đã được hoàn thiện từ lâu. Tôi không thể học được giác quan đối với quy tắc từ một kẻ siêu việt như thế. Kể cả khi sống lâu đến nhường nào đi nữa, tôi cũng không thể đuổi kịp con quái vật ấy. Dù vậy, bởi vì có rất nhiều phương pháp để không đối địch nên tôi không cần phải bi quan về chuyện đó.

Vậy thì tôi nên để mắt đến một kẻ khác, gã đàn ông đã trở thành cơ hội giúp Hắc phục sinh. Gã đàn ông ấy được triệu hồi bởi Hắc và xuất hiện tại thế giới này mà không mang ân huệ gì. Vừa sở hữu ưu thế chúng tôi không có, vừa không sở hữu thứ mà chúng tôi hiển nhiên có. Chính vì vậy nên hắn đang tồn tại ở thế giới này với vị thế quá yếu ớt.

Kể cả khi đó là người thường, giác quan ấy chắc chắn vẫn tồn tại. Ngược lại, chính vì là người thường nên đây là trạng thái tốt nhất để người sống ở thế giới này như chúng tôi có thể học hỏi. Hơn nữa, tôi còn thành công khiến Yugura bị hạn chế hành động phải hợp tác và ban một phần sức mạnh có thể tác động quy tắc cho hắn. Không còn cơ hội nào tốt hơn để đánh giá và xem xét nữa.

“Thế rồi anh đã đạt được thứ mình mong muốn chưa, Orphalow?”

Mọi chuyện đáng lẽ là như vậy. Tôi thua trận cũng được. Người dị giới dùng giác quan bẩm sinh ấy để siêu việt sức mạnh của tôi cũng không sao. Ngược lại, nếu hắn ta làm như thế thì lòng hiếu kỳ của bản thân sẽ được thoả mãn vì có nhiều lợi ích.

Thế nhưng kết quả này là sao? Đúng là tôi đã thua. Gã đàn ông này dùng sức mạnh được Yugura ban tặng và đánh bại tôi. Ấy vậy mà tôi lại không đạt được gì cả.

Điều tôi yêu cầu Yugura chính là ban đối phương sức mạnh tương đương tôi. Như thế thì người quen chiến đấu như bản thân sẽ có lợi thế hơn, gã đàn ông này sẽ cần phải tự mình thêm gì đó để đánh bại tôi.

Yugura không có khả năng ban sức mạnh hơn mức cần thiết. Điều tôi cảm nhận được trong trận chiến này là gã “không quen chiến đấu.” Tên đàn ông này được ban sức mạnh tương đương tôi, vụng về hơn tôi, không dùng sức mạnh tốt hơn tôi, và thành công đánh bại tôi.

Tức là tôi đã thua trận trước một kẻ có sức mạnh kém hơn mình.

“Suy nghĩ của cậu bị hạn chế bởi chuyện người dị giới quá rồi. Chúc mừng vì đã lãng phí vô ích. Oáp…”

Yugura vừa ngáp vừa tiếp cận bên này. Bên cạnh cũng đang có Tedral. Dường như vì được chia sẻ kết quả vừa xảy ra nên tên này đang nở nụ cười sung sướng.

“Kết quả này là…”

“Yugura cũng vừa nói còn gì. Trong mắt anh thì tôi đúng là người lớn lên tại dị giới, là người sở hữu giác quan độc đáo đối với quy tắc và sự khác biệt đối với thế giới này. Có lẽ tôi cũng có thể bước chân vào lĩnh vực giống như Yugura Nariya, nơi mà các anh không thể tìm đến. Tuy nhiên, anh lại không lý giải được sự khác biệt trong nhân tính.”

“Khác biệt trong nhân tính…?”

“Khi Yugura Nariya đối mặt với vấn đề, anh ta sẽ đối phó bằng cách tạo ra sức mạnh mới có thể vượt qua điều đó. Còn tôi thì khác. Tính cách của tôi là tìm kiếm phương pháp vượt qua chỉ bằng sức mạnh hiện có.”

Tôi đã trải nghiệm lời nói ấy vô cùng cụ thể. Sức mạnh mà hắn dùng để chống lại sức mạnh của tôi đều nằm trong phạm vi tôi có thể lý giải. Vì vậy nên tôi chẳng thể đạt được cái gì cả.

“Nếu cậu muốn đánh lại vì nghĩ mình thua do đối phương xoay sở tốt hơn thì làm mấy lần cũng có cùng kết quả thôi. Cậu ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng nguyện vọng của cậu. Về tố chất thì có lẽ đang thoả mãn điều kiện, nhưng cậu ta đang cố tình tránh đi nguyện vọng của cậu đấy.”

“Cái___”

“Cậu ta đã nhìn thấu mục đích của cậu từ đầu rồi. Chính vì vậy nên cậu ta mới liên tục đánh bại cậu bằng thủ đoạn cậu biết rõ. Cậu ta vừa giữ mức tương đương, nhưng cũng luôn làm tốt hơn cậu với tư cách kém hơn.”

Mặc dù muốn phủ nhận điều ấy, nhưng kết quả lại khước từ suy nghĩ của tôi.

Bản thân biết rất rõ đặc trưng và nhược điểm trong năng lực cùng sức mạnh của mình. Chính vì vậy nên dưới điều kiện tương đương, tôi có thể thực hiện nhiều thủ đoạn để đánh bại bản thân.

Song, liệu người khác có thể làm điều đó ư? Hắn sử dụng sức mạnh vừa được ban tặng, đứng trước đối tượng mà mãi đến giờ mới có thể đối mặt bình đẳng, sau đó lại duy trì tình trạng ấy mà đánh bại đối phương bằng những thủ đoạn nằm trong suy đoán của kẻ ấy.

“Nhìn cái mặt là thấy khó tin nổi rồi nhể. Cơ mà gã đàn ông đó có thể làm vậy đấy. Tên này đã luôn lý giải và đối đầu những kẻ hoàn toàn hơn xa mình ở thế giới này. Vậy thì với kẻ tương đương mình thì dĩ nhiên là sẽ làm được thôi. Vì vậy nên tên này mới đang ở đây. Vì thế nên cậu ta mới có thể thách thức một trận đấu với Yugura.”

Tôi nhìn mắt hắn ta. Trong đó không hề có sự hận thù khi đồng đội bị giết hay cảm giác ưu việt vì đã đánh bại tôi. Hắn chỉ đang tiếp tục quan sát tôi. Đó là một đôi mắt đen thẫm không thể nhìn thấy gì sâu hơn, nhưng tôi lại có ảo giác như mình đang bị giam cầm trong tấm gương ấy.

“Orphalow, anh là thiện nhân.”

“__!?”

“Hả!? Cậu nói cái quái gì đấy? Tên này giết khá là nhiều người đó, rõ là ác nhân còn gì?”

“Tội phạm thì đúng rồi. Trọng điểm là Orphalow đang muốn làm cái ác. Anh ta luôn mong muốn cách sống của cái ác, bắt buộc bản thân phải luôn là cái ác. Tuy nhiên, mong muốn một thứ gì đó chỉ nằm ở người không sở hữu thứ ấy mà thôi. Bản chân của anh ta chính là thiện.”

Lời nói của gã đàn ông này không bao hàm nguyền rủa hay ma pháp. Đó chỉ là âm thanh phát sinh từ cơ quan ở cổ họng, thế nhưng nỗi ác cảm không thể nào lớn hơn lại đang trào dâng trong tôi.

Rốt cuộc gã đàn ông này lý giải tôi đến mức nào? Liệu hắn có thể hiểu những cảm xúc tiêu cực đang bén rễ trong lòng mà không ai hiểu thấu này?

“Tôi là… thiện nhân ư?”

“Đúng rồi còn gì. Nếu không hướng tới ác nhân thì anh đâu thể chịu nổi phải không?”

Sát ý thật lòng đã lâu không xuất hiện. Đây là cảm giác bị đụng vào thứ mình không muốn ai nhắc đến sao? Rất đáng học hỏi.

Và cả tôi cũng đã lý giải nhiều thứ. Gã đàn ông này chắc chắn là bản thân tôi. Bằng không thì hắn không thể nào lý giải được tôi.

“Vậy thì anh là ác nhân hay là thiện nhân đây?”

“Chả phải cái nào cả. Cả hai cũng được, không gì cũng chả sao. Dù gì thì đường thiện hay đường ác cũng chỉ là quá trình thôi. Nó là con đường dẫn đến địa điểm mình hướng tới, lấy đó làm điểm cuối thì lại quá vô vị rồi. Chỉ cần thể hiện khiến người mình muốn được xem trọng thích là được.”

“___ Vậy thì anh là ác nhân. Bởi vì anh tự tiện xem tôi là thiện nhân. Đó là cái ác đối với tôi.”

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện trong thân phận cái ác. Phải làm sao để có thể thể hiện rồi khắc ghi ác ý một cách hiệu quả và ấn tượng hơn. Kể cả trong giấc ngủ, tôi cũng luôn nghĩ đến những điều đó.

Chính vì vậy nên tôi mới có thể giải mã hành động và cảm xúc của người khác. Vì thế nên tôi mới có thể hãm họ vào bẫy. Đây chính là kết quả đến từ nỗ lực chứ không phải tài năng của bản thân.

Song, gã đàn ông này lại lý giải toàn bộ điều đó. Tất cả những cảm xúc tôi mang trong mình đều bị phản chiếu vô cùng rõ ràng. Khi lý giải người khác, chắc hẳn gã không tồn tại bản ngã có thể tạo ra phản ứng cự tuyệt vì không đồng nhất suy nghĩ và giá trị quan.

Giết chết ý chí bản thân vì bảo vệ mình, hắn đang thực hiện hành vi ngu ngốc ấy một cách thản nhiên. Ra là vậy, gã đàn ông này cũng là một con quái vật. Tuy nhiên, con quái vật kiểu này là thứ không cần thiết, là thứ không được phép tồn tại. Thứ gã có thể cho tôi chỉ là diệt vong mà thôi.

Lại có thêm kẻ tôi cần phải loại trừ. Thật là một vấn đề khó nhằn. Gã đã được Yugura ban tặng sức mạnh. Ít nhất thì tôi ở thời điểm hiện tại không thể đối chọi lại đối phương.

Nhưng cũng chẳng sao cả. Gã đã tự nói rằng mình không phải thiện cũng không phải ác. Thế thì hắn cũng chính là cả thiện và ác. Ở lần tới, tôi cứ tìm kiếm phương pháp đánh bại hắn ta trong tư cách mạnh hơn giống như những gì hắn đã làm từ đầu đến giờ là được.

Mặc dù còn một Yugura mà bản thân chẳng thể làm gì, nhưng điều đó cũng không liên quan. Tên đó là thiên tai, là kẻ mà người sống ở thế giới này không nên đối phó. Chỉ cần giao cho kẻ cần phụ trách là đủ.

“Được rồi, Orphalow trông cũng chấp nhận nên mở không gian này ra vậy.”

“Cũng phải. Vậy Yugura Nariya, anh thu hồi sức mạnh này được không?”

“___!?”

Tên đàn ông này vừa nói gì? Thu hồi sức mạnh ư? Hắn vừa bảo rằng mình không cần sức mạnh can thiệp vào quy tắc ư?

Từ trước đến nay, gã đàn ông này hoàn toàn vô lực ngoài khả năng suy nghĩ. Không phải nếu sở hữu sức mạnh đang nắm giữ này thì hắn sẽ có thể phát huy năng lực bản thân đến giới hạn sao?

“Chỉ chừng này thì tôi có thể xem nó như tiền thưởng cho cậu đấy.”

Tôi không cần cái sức mạnh nửa mùa này đâu. Bản thân cũng không muốn tạo chút lý do nào để anh hành động cả.”

“Tôi thì không nghĩ thế đâu. Vậy tôi sẽ thu hồi khi ra ngoài vậy.”

Tôi có thể hiểu. Gã đàn ông này chỉ cảnh giác mỗi Yugura. Đó là điều hiển nhiên. Khi không biết đến sự tồn tại kia thì Yugura là thiên tai không ai có thể địch nổi. Chắc chắn đây là kẻ mà ai cũng cần phải cảnh giác.

Tuy nhiên, tên đàn ông này đang lý giải tôi. Khi được ban tặng sức mạnh tương đương thì gã phải hiểu rằng tôi là mối uy hiếp lớn đến mức nào.

Chuyện tôi nhận thức hắn là đối tượng cần loại bỏ và nhắm tới mạng hắn khi kết thúc vụ việc cũng là điều hắn phải hiểu được.

Bỗng nhiên đối phương nhìn lại tôi mà cười khẽ. Nụ cười ấy không giống như nhạo báng, mà nó hàm chứa cảm xúc kỳ quái nào đó. Trong lúc tôi đang suy nghĩ nguyên nhân thì gã đã mở lời.

“ ___ Nếu cần thì tôi lung lạc trái tim của anh thêm một chút cũng được. Cơ mà sức mạnh này lại ưu việt hơn tôi tưởng. Chính vì ưu việt nên việc lý giải cũng tiến triển thêm.”

“…?”

Tôi đã ngắm nhìn cuộc chiến từ đầu đến giờ thông qua mắt của Hắc Ma Vương. Cô ấy không dùng sức mạnh cũng có thể nắm rõ tình huống. Và khi thu thập thêm thông tin về sức mạnh này thì dự đoán diễn biến sau đó cũng không quá khó đâu.”

“Anh… muốn nói cái gì?”

“Orphalow, anh và tôi sẽ không còn chiến đấu nữa đâu. Anh sẽ ôm cảm xúc ghen tị mà tan biến khỏi trận chiến này.”

Tôi không thể thốt nên lời đáp lại lời tiên đoán ấy. Nếu chỉ nói lời phủ nhận thì chỉ cần cử động môi và vòm họng một chút là đủ. Thế nhưng, không hiểu vì sao mà cơ thể lại quên mất phương pháp ấy.

Tôi cũng nắm bắt chính xác tình huống cuộc chiến. Khác với Hắc, mặc dù lượng thông tin có hạn vì phải ở trên chiến trường, nhưng chỉ xét lượng thông tin đang sở hữu thì đáng lẽ sẽ không có gì khác biệt mới đúng.

Gã đàn ông này đang nhìn tới đâu? Gã đang dự đoán kết cục như thế nào?

Điểm khác biệt giữa tôi và hắn là gì? Thông tin về đám nhân loại, thông tin về dị giới. Chỉ thêm nhiêu đó mà hắn lại có thể nhìn thấu đường cùng của tôi ư?

Không, tôi cũng sở hữu thứ gã không nắm giữ. Cho dù lý giải tôi đến thế nào, tôi vẫn có ưu thế từ thông tin chỉ có bản thân biết rõ.

“Kẻ một lần nữa trở thành tên vô lực mà nói nhiều nhỉ.”

“Còn người được chọn để ‘thay thế’ như anh lại bất an rồi chăng?”

“___!?”

Không thể nào. Kẻ này không thể nào biết được điều đó. Đó rõ ràng là chuyện mà cả Yugura cũng không biết. Tồn tại ấy đã đảm bảo với tôi điều đó rồi.

Cho dù sức mạnh của hắn tương đương Yugura thì cũng không thể nào nhìn ra thông tin này từ tôi. Hắn đang khoa trương ư? Không, thế thì cách lựa lời lại quá chính xác.

Tôi không thể ép hỏi hắn tại đây. Nếu Yugura bỗng có hứng thú với thông tin đó thì chuyện sẽ khá phiền toái. Yugura không thể đạt thông tin từ tôi, nhưng tên đó lại có thể xoá sổ người nắm giữ thông tin không xác định như tôi.

“Cái bọn kia! Không còn gì làm nữa rồi phải không? Vậy thì nhanh quay lại đi! Cơ mà Orphalow! Cái tên khốn này! Làm tôi còn tưởng sao cuộc xâm lược vào Methys lại chậm trễ, hoá ra là bỏ việc mà quay về à!?”

Kể cả Tedral vốn hay cắn chặt không nhả cũng tiếp tục cuộc trò chuyện mà không tạo điểm khác thường nào. Yugura cũng không lộ phản ứng gì. Không sao cả, nội dung mà tồn tại ấy bảo đảm với tôi không phải dối trá.

Vậy thì tại sao gã đàn ông này lại nhận ra? Hắn không sử dụng sức mạnh tác động ma pháp hay quy tắc nào mới phải… Không, có lẽ đó mới là lý do chăng? Ảnh hưởng của tồn tại ấy đối với quy tắc của thế giới này rất hoàn hảo, nhưng nó lại không có hiệu quả kẻ chỉ đơn thuần là sở hữu mắt quan sát quá tốt?

“___ Ừm. Tôi đã thoả mãn nên đủ rồi. Lần tới thì anh cứ trực tiếp lao tới giết là được phải không? Chẳng sao cả, tôi sẽ thành thật sử dụng sức mạnh như một con cờ của Hắc-sama thôi.”

Tôi đã hiểu gã đàn ông này là một mối đe doạ. Bản thân hãy thoả mãn với chuyện ấy. Sau khi trận chiến kết thúc, Yugura cũng sẽ chuyên tâm vào ma pháp Thời Không và không bảo vệ gã đàn ông này nữa. Đến lúc đó thì tôi sẽ không do dự mà giết hắn. Khi mọi chuyện kết thúc thì hắn sẽ chỉ là một kẻ hoàn toàn vô lực… Tôi là cái ác và cũng là mặt trời. Bản thân tuyệt đối sẽ không bao giờ bị dập tắt, không bao giờ.