Tôi đục tường bằng tuyệt chiêu và sử dụng ma pháp Truy Tìm quét khu vực phía sau vết nứt. Rốt cuộc thì tôi đã thành công tìm ra con đường chính xác. Chắc là nhờ ngài bản năng rồi, thật biết ơn khi trực giác ở những lúc như thế này cũng nhạy phết.
Chỉ là khung cảnh này lại quá ngoài dự liệu. Thế quái nào mà Gradna và Mix bị hại thảm đến như thế vậy.
“Cơ mà Lytial mạnh tới thế á. Dựa theo ma pháp Truy Tìm thì rõ là Gradna mạnh hơn mà.”
“Anh cứ nghĩ rằng ông ta là người bằng hữu biết chiến đấu là hiểu ngay đó!”
Người anh em biết chiến đấu… Ù ôi, nổi cả da gà. Tôi và Ekdoic từng là kẻ địch của người anh em và chịu thất bại thảm hại. Mặc dù anh ta chỉ đang vận dụng tốt sức mạnh người khác, nhưng tôi cũng không phải chưa từng tưởng tượng đến trường hợp nếu người anh em có thực lực thì sẽ như thế nào.
“Vậy còn thanh kiếm kia là cái gì trong lời đồn…”
“Dioside! Nó là thanh Thánh Kiếm có thể tạo ra ảo ảnh của bản thân và được gọi là ‘Nhị Trạch Trảm’ đó!”
“À đúng rồi. Xịn ghê, cái tonfa của tôi lại là hàng tự làm cơ.”
Và tay phải tôi còn có Ác ma đang ám vào nữa, giờ chả biết ai là ác nhân luôn. Một thanh kiếm ảo ảnh cùng Lytial có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Đúng là khó nhằn thật… nhưng để thử xem nào.
Tôi xoay tonfa và kiểm tra trạng thái toàn thân. Cả người đều là vết xước nên đau thật, nhưng cơ thể cũng đã được làm ấm. Vấn đề là tôi dùng ma lực hơi nhiều để đến đây. Tuyệt chiêu có lẽ chỉ còn chừng một hai phát, khi bắt đầu giao thủ thì nên xem như còn đục được một phát thôi.
“___ Quả nhiên Zdwari không thể lưu cậu lại sao.”
“Sao không hỏi tôi có giết cô ta hay không đi? Trông có vẻ cô ta cũng thần tượng ông phết đấy.”
“Tôi chỉ cần nhìn mặt cậu cũng hiểu kết quả thế nào. Cảm ơn cậu vì đã tha mạng cô ấy.”
“Không thèm thay đổi sắc mặt gì luôn. Dù sao thì ông chắc cũng không phải loại người sẽ nương tay vì đối phương tha mạng cho đồng đội… nhỉ!”
Tôi lao thẳng tới và tấn công. Lytial không hề chuyển động, là ảo ảnh sao? Nhưng chắc chắn ông ta vẫn còn ở vị trí đó nên cứ đấm thẳng tới___!?
Vùng bụng chợt đau nhói và tôi lập tức bị đánh bay sang ngang. Lytial không hề thủ thế, nhưng lúc nhận ra thì ông ta đã chuyển sang tư thế đâm kiếm về phía trước. Ra là vậy, nếu nhìn nhầm vị trí của kiếm thì chỉ cần tôi lao tới cũng gặp nguy hiểm.
Thế nhưng ngài bản năng lại không phản ứng với đòn phản công vừa nãy. Không lẽ giống như phương pháp bào mòn thể lực bằng công kích có độ đe doạ thấp của Zdwari, ông ta cũng cố ý dùng công kích không trí mạng ư?
“Hặc! Cố tình thả lỏng công kích thì cũng xấu tính ớn nhề!”
“Bởi vì đây là cách tấn công hiệu quả nhất đối với cậu. Nếu có thể giết trong một đòn thì tốt, nhưng cậu sẽ không cho phép điều đó phải không? Vì vậy, tôi xin phép công kích từng chút một cho đến khi cơ thể cậu không thể tự do chuyển động nữa.”
“Quả nhiên kẻ dạy phương pháp hạ gục tôi cho Zdwari thì bản thân cũng phải làm được nhỉ. Nhưng mà tôi cũng nghĩ ra đối sách từ lâu rồi đấy!”
Dùng tiểu xảo không tốt sẽ chỉ bị đọc trước và đáp trả, vì chắc chắn không thể thắng trong tâm lý chiến nên ngược lại còn dễ hiểu hơn. Chỉ cần không dùng đầu óc mà tấn công thẳng mặt là được. Tôi cũng lao đến và tấn công như vừa nãy.
“Harkdoc-dono!? Hãy thận trọng hơn___”
“Tôi khéo được như vậy thì đã làm lâu rồi!”
Ngay khi tiếp cận Lytial ở phạm vi tonfa có thể tấn công thì chân tôi chợt xuất hiện cơn đau kịch liệt. Kiểu thủ thế này cũng lại là ảo ảnh như vừa nãy, nhưng lần này thì thanh kiếm lại đâm xuống chân tôi. Tuy nhiên, đây là công kích mà ngài bản năng không phản ứng. Cho dù trúng phải cũng chỉ đau chứ éo phải vết thương trí mạng đâu nhề!?
“____!”
Tôi phớt lờ thanh kiếm cắm vào chân mà vung tonfa. Có phản ứng. Dĩ nhiên rồi, trong lúc đang đâm kiếm vào tôi thì ông ta đâu thể phòng ngự bằng kiếm được.
Ảo ảnh phản chiếu trong mắt chợt biến mất và lộ ra bóng dáng thực sự của Lytial. Vị trí tôi đánh trúng chính là cánh tay phải không cầm kiếm, vì trúng một cú rất đẹp nên ông ta đang lảo đảo lùi về sau.
“Một chân đổi một tay sao. Cũng không tệ đâu.”
“Harkdoc, anh miễn cưỡng quá đó!?”
“Miễn cưỡng gì đâu. Tôi có thể né tránh vết thương trí mạng mà. Thế nên phương pháp này mới là nhanh nhất đấy.”
Gradna hay Mix cũng có thể làm trò ăn miếng trả miếng này. Tuy nhiên, vấn đề là họ không có thủ đoạn né tránh vết thương trí mạng. Lỡ như bị đâm vào cổ họng hay tim thì xem như xong. Thế nhưng, những công kích vào điểm trí mạng của tôi sẽ khiến ngài bản năng phản ứng.
Nếu như ngài ấy vẫn im lặng thì tức là tôi có thể cứ thế mà đấm thẳng mặt gã.
“Này, Harkdoc. Ta cũng tham gia nữa. Mặc dù không liều mạng được như cậu, nhưng ta vẫn có thể làm rối loạn sức tập trung của Lytial đấy!”
“Nhờ ông nhá, Gradna. Dù sao thì tôi cũng không chọi nổi ông ta về mặt thực lực nữa.”
Nếu Lytial chỉ tấn công bằng kỹ thuật đơn thuần như Ekdoic lúc trước thì khả năng cao là tôi sẽ thua vì thực lực cách biệt. Có thể gây sát thương lên một tay của ông ta trong lúc dùng tiểu xảo lại ngon vãi.
Mix và Macetta khống chế bằng dao và ma pháp, tôi cùng Gradna lao tới cận chiến. Gradna dùng công kích đánh bật mặt đất phía trước để tránh rơi vào phạm vi công kích của kiếm và giữ Lytial không thể né tránh. Xịn thật đấy, thế này thì tôi có thể___ Ù ôi!?
Ngài bản năng phản ứng khiến tôi lập tức ngừng lao tới và nhảy về phía sau. Đồng thời, ảo ảnh của Lytial cũng tan biến và lộ ra bộ dạng thật sự đang vung kiếm. Chỉ cần nhìn động tác cũng đủ hiểu ông ta định dùng công kích gì. Cái lão này vừa định chém bay đầu tôi kìa!
“Quả nhiên là né được sao, thật là một tài năng tiện lợi.”
“Đừng có đột nhiên nổi sát ý chứ! Đáng sợ vãi ra ấy!?”
“Đó là điều tôi đang nhắm đến. Một đòn tất sát chất chứa sát ý từ người sở hữu năng lực mạnh hơn, vậy thì cậu không còn cách nào ngoài ngừng tấn công và né tránh phải không?”
Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Kinh vãi, ông ta đã nghĩ ra phương pháp khác rồi. Công kích yếu thì tôi còn có thể cắn răng chịu đựng mà phản công, nhưng với công kích thật sự muốn giết mình thì vô ích.
Hơn nữa, thanh kiếm này không thể so sánh với con dao độc mà Zdwari phóng ra. Nếu không dốc toàn lực né tránh thì tôi chắc chắn sẽ bị giết. Và điều khốn khổ nhất chính là tôi rất khó hành động toàn lực trong trạng thái mệt mỏi như hiện tại…
Việc ngừng lao lên và nhảy về sau gây gánh nặng rất lớn lên chân, tôi thậm chí còn biết rằng vết thương bị đâm ở chân cũng đang dần lan rộng…!
Chết thật. Tên này không phải mất một tay vì sơ suất. Ông ta rõ ràng ăn miếng trả miếng để nhắm vào chân tôi từ đầu rồi!? Ông ta giảm đi độ cơ động của tôi chính là chờ đợi diễn biến này.
Ngài bản năng phản ứng cũng không có nghĩa chuyển động của tôi được cường hoá. Nếu như gặp phải công kích bắt buộc phải né bằng chân mà lúc đó lại không thể hành động thì…
Ngay khi đối đầu với tôi thì ông ta đã nhắm đến việc triệt hạ năng lực của tôi cho dù phải hy sinh một cánh tay… Quyết tâm dữ dội vãi ra ấy, Lytial!
“Phù, phù, phù, phù… Hây, hô hấp thế này chắc đủ rồi.”
“Harkdoc-dono, hãy để tôi và Gradna-dono câu giờ! Trong lúc đó thì anh hãy nhờ Macetta-dono trị liệu___”
“Đây không phải đối tượng sẽ cho chúng ta thời gian đâu, đặc biệt là khi đối đầu với tôi nữa.”
Dioside có tác dụng rất kém đối với tôi, và ông ta cũng không thể tấn công một cách an toàn. Nhất định đối phương sẽ không do dự nhắm vào sơ hở lúc tôi trị liệu.
Giờ thì phải làm sao? Tiếp tục chiến đấu cho đến khi chân không thể cử động nữa? Thế thì tôi sẽ chết vì những cú phản công của Lytial. Chuyển động không gây gánh nặng lên chân… thì làm sao để đấm gã một cú trực tiếp chứ.
“Harkdoc, nếu ta cố gắng chặn thanh kiếm dù phải chết thì sao?”
“Bớt đi ông già. Kiểu gì ông ta cũng biết ông sẽ chặn như thế nào rồi chết uổng thôi…”
Khoan đã, vẫn có cách như vậy nhỉ. Nhưng liệu mọi chuyện có thuận lợi không? Nếu lỡ sai lầm một bước thì tôi nhất định sẽ chết ngay... Tuy nhiên, cứ tiếp tục thế này thì không chỉ mình, mà cả ba người kia cũng sẽ không thể bình an. Hơn nữa còn không thể ngăn chặn dã tâm của Nekthaal.
Chuẩn bị tinh thần đi, Harkdoc. Điểm mày làm tốt hơn bọn khác chỉ có mỗi cái quyết tâm quê mùa này thôi.
-------------------------------------------------------------------
Muốn phát huy sức mạnh chân chính của Dioside, người sử dụng cần phải đưa ra lựa chọn đi ngược lại suy nghĩ của đối phương. Họ cần phải thao túng tất cả yếu tố như tầm mắt, lời nói, chuyển động, khí tức, v.v. nhằm khiến đối phương dự đoán kết quả rồi làm ngược lại. Và đôi mắt của tôi lại sở hữu năng lực ấy.
Việc ra lệnh Zdwari chia tách Harkdoc không hề sai. Bởi vì dùng tiểu xảo như thế nào cũng vô nghĩa với một gã đàn ông có thể cảm nhận nguy hiểm nhờ bản năng.
Tôi đã nhận định rằng Zdwari với năng lực chiến đấu kém hơn sẽ khó lòng đánh bại Harkdoc, vì vậy mà bản thân đã chỉ dẫn phương pháp câu giờ hiệu quả sau khi lý giải được đặc tính đối phương… Tuy vậy, quả nhiên là cô ấy không thể kiềm hãm được hắn.
Song, trận chiến của cô ấy cũng không phải vô nghĩa. Nhờ phân tách Harkdoc ra mà tôi đã thành công khiến Gradna và Mix tiêu hao thể lực. Cho dù có thể đọc rõ ràng chuyển động đối phương, nhưng đây đều là những cường giả sở hữu thủ đoạn có thể đả bại tôi trong một đòn. Nhờ Zdwari nên tôi đã tiêu hao phần lớn sức mạnh của họ trước khi Harkdoc hội hợp. Thành tích này thật sự vô cùng lớn lao.
Thêm vào đó, phương pháp để hội hợp của Harkdoc lại là cách gây gánh nặng lớn lên chính bản thân cậu ta, và đó là một cơ hội tuyệt hảo cho bên này. Chỉ cần nhìn vào lượng ma lực còn lại và tổn thương trên cơ thể, tôi có thể khẳng định Harkdoc còn mệt mỏi không kém gì Gradna và Mix.
Bên đang có lợi là tôi, thế nhưng trong tim vẫn đang có chút bất an. Và nguyên nhân ấy vô cùng rõ ràng.
“Đau tay lắm hả? Tôi nghĩ bản thân còn đau hơn nhiều đấy.”
Tài năng của tôi chuyên về khả năng lý giải đối phương. Chính vì vậy, cho dù đối đầu Gradna và Mix cùng một lúc, tôi vẫn có thể nhìn thấu chuyển động của họ.
Gradna sở hữu phong cách chiến đấu tự do, nhưng động tác của ông ấy vẫn phản ánh hình thái đến từ luyện tập trong thời gian dài. Chỉ cần nhìn thấu những thói quen mà cả Gradna cũng không biết thì rất dễ để đọc được hành vi của ông ta.
Mix ưa thích cách tấn công gây bất ngờ cho đối phương và thường xuyên sắp đặt thủ thuật trong chiến đấu. Tuy nhiên, hành động của cô ấy đều có ý đồ, chỉ cần để ý thì chuyện nhìn thấu kế sách của cô ấy là điều rất đơn giản. Kể cả khi Macetta yểm trợ bằng ma pháp đằng sau, nhưng tôi sẽ không thể nào thất bại trước hai người mà mình đã nắm rõ cách sống của họ.
Song, gã đàn ông Harkdoc này lại khác. Kẻ này không phải đặc biệt mạnh, xét năng lực chiến đấu đơn thuần thì tôi vẫn vượt trội hơn. Thế nhưng, phong cách chiến đấu không chút luyện tập như du côn ấy lại là điều rất đáng sợ đối với tôi. Dù đọc suy nghĩ của kẻ này thế nào, đối phương vẫn tìm ra những phương pháp mà cả bản thân cậu ta cũng không nghĩ đến.
Cường giả luôn dựa trên một tâm niệm nào đó mà sở hữu cách hành xử của riêng mình. Tôi có thể lý giải và nhìn thấu tương lai của họ… Chỉ là kẻ này lại không có điều đó. Kể cả cậu ta cũng chẳng biết tiếp theo sẽ như thế nào.
“Bên nào trọng thương nặng hơn cũng không quan trọng. Điều quan trọng ở đây chính là bên nào ham muốn chiến thắng hơn mà thôi.”
“Nói hay nhỉ. Nhưng Lytial, nếu là vậy thì chắc ông mạnh vì mang mục đích nặng nề hơn nhỉ?”
Chỉ cần lý giải điều đó cũng khiến cậu ta khác với những tên côn đồ bình thường. Đúng vậy, phong cách chiến đấu của tôi chính là thay đổi sức mạnh tuỳ vào việc bản thân cảm thấy tham lam với thắng lợi đến mức nào.
Hãy xem như Harkdoc sẽ thực hiện những hành vi trái ngược dự đoán của tôi và hành động theo hướng ấy. Cậu ta là gã đàn ông được kẻ thuộc hành tinh Yugura để mắt, so sánh ra thì… tôi đã đánh cược toàn bộ vào cuộc chiến này.
“Tôi không định nói những lời ngây thơ như khác biệt về quyết tâm. Tuy nhiên, chiến đấu là kết quả đến từ những thứ từ trước đến nay của chúng ta. Ít nhất thì tôi vẫn luôn rèn luyện trước cả khi cậu sinh ra.”
“___ Cũng phải. Nếu tôi luyện thêm vài chục năm nữa thì không biết có đạt tầm cỡ như ông không nhỉ?”
“Hẳn là được thôi.”
Harkdoc đang nhắm đến gì đó trong cuộc trò chuyện này. Hẳn cậu ta đang điều chỉnh hô hấp và muốn đột kích gì đó. Là Gradna hay Mix? Hay là Ác ma trong cánh tay phải? Cho dù cái nào cũng không thành vấn đề, chỉ cần đáp trả công kích ấy thì hô hấp của cậu ta sẽ một lần nữa bị rối loạn.
“Được mạo hiểm giả truyền thuyết đảm bảo là đủ rồi. Thế thì tôi lên đây!”
Harkdoc nhảy bật vài lần tại chỗ rồi lao đến. Ba người khác cũng không có ý định hành động. Vậy Ác ma trong tay phải thì sao? Không có phản ứng. Cử động của mắt cũng đang nhắm thẳng đến tôi.
Tôi sử dụng năng lực của Dioside, tạo ra ảo ảnh mô phỏng tư thế lúc này và thủ thế. Tôi nhắm đến việc phản công tại thời điểm hoàn hảo và buộc Harkdoc không thể làm gì ngoài né tránh bằng bản năng.
Tài năng của Harkdoc đúng là rất khó nhằn, nhưng nó vẫn là thứ có thể lợi dụng. Công kích có độ uy hiếp nhỏ sẽ gây sát thương mà không khiến cậu ta phản ứng, với công kích có độ đe doạ cao thì lại khiến cậu ta phải miễn cưỡng né tránh.
Kể cả khi Harkdoc dùng đối sách gì, chỉ cần tung công kích tất sát thì đối phương sẽ dừng chân. Ngay cả lần lao lên này, tôi cũng có thể gây gánh nặng lên tinh thần và vết thương ở chân bằng cách khiến cậu ta dừng lại hoặc chuyển hướng đột ngột.
Ngay khi tôi vung kiếm, Harkdoc lập tức dừng lại. Tuy nhiên, đây vẫn nằm trong phạm vi tấn công của tôi, từ giờ thì cậu ta sẽ___ không tiếp tục né!?
Thanh kiếm của tôi đang chuẩn bị chạm vào đầu Harkdoc. Ấy vậy mà cậu ta vẫn không định di chuyển. Tôi cũng không định ngừng công kích lại, vậy thì lần này sẽ là một đòn tất sát. Thật quái lạ khi bản năng của đối phương không cưỡng ép né tránh.
Không, không được do dự. Có khả năng đối phương đang nhắm đến sự dao động này. Nếu đã không né tránh thì đây là cơ hội tuyệt hảo để kết liễu. Cứ tiếp tục____
“____ Hự!?”
Dioside bị đánh bật bởi xung kích vô hình. Xung kích ấy không chỉ đơn giản là đánh bật nhát chém, mà nó còn thổi bay cả cơ thể của tôi.
Ý thức của tôi suýt tan đi vì chấn động ấy, toàn bộ ngũ quan đều bị tê liệt. Thứ duy nhất còn bình thường chỉ là mạch suy nghĩ. Đã có chuyện gì xảy ra? Ma pháp Kết Giới được giăng lên ư? Cậu ta không thể nào triển khai kết giới trình độ cao như thế, cả ba người phía sau cũng không có dấu hiệu phát động ma pháp.
“Harkdoc!? Harkdoc!? Anh có sao không!?”
Giọng nói vừa vang lên là của Macetta. Tôi bị thổi bay, nhưng cậu ta lại được bên đó lo lắng ư? Tôi gắng gượng duy trì tỉnh táo và cố giữ thị giác trong trạng thái bình thường.
Sau khi nhìn thấy khung cảnh đó thì tôi chợt lý giải chuyện đã xảy ra. Đối đầu với pha phản công của tôi, cậu ta cũng thực hiện phản công ngay sau đó. Hẳn đấy là kỹ năng mà cậu ta vừa dùng để phá tường, và tôi đã bị đánh trúng trực tiếp dù có Dioside chặn giữa.
Tuy nhiên, vấn đề ở đây không phải là chủng loại công kích, mà cậu ta đã làm thế nào để đánh trúng. Tôi đã triển khai ảo ảnh Dioside, Harkdoc không hề nhìn thấy bóng dáng của tôi. Song, cậu ta lại có thể tính toán chính xác thời điểm ấy.
“… Hộc… He… Hehe. Trúng… mánh… rồi…”
“Anh không được nói chuyện! Macetta-dono, trước hết thì hãy cầm máu đã!”
“Tôi đang làm đây này!”
Harkdoc ngã gục xuống đất và đang tiếp nhận ma pháp Trị Liệu từ Macetta cùng Mix. Macetta đang đè chặt cổ họng của cậu ta, nhưng vẫn có rất nhiều máu đang chảy ra từ kẽ hở. Cú chém của tôi đã trúng mục tiêu. Không, nên nói rằng đối phương đã nhắm vào thời khắc ấy.
Dĩ nhiên là tôi cũng nghĩ tới khả năng cậu ta lấy thương đổi thương. Nếu nhận thức được dấu hiệu ấy thì tôi sẽ lập tức giữ khoảng cách. Tuy nhiên, điều Harkdoc làm lại còn chẳng phải như vậy. Cậu ta đã đợi tôi giết bản thân trước rồi mới công kích.
Không để lộ mục tiêu ăn miếng trả miếng, đợi đến khi nhận phải công kích đột tử mới phản công. Ít nhất thì nếu căn thời điểm chậm một chút thì đầu cậu ta đã bay đi và chắc chắn tử vong rồi.
“Hự… Ô…!”
Tôi cắn chặt răng, chống Dioside nhằm vực dậy cơ thể. Tuy nhiên, vì lĩnh trọn vụ nổ ma lực khổng lồ trong cự ly cực gần nên cơ thể tôi gần như không thể cử động nổi. Song, tôi cần phải đứng dậy, nếu Mix và Macetta vẫn còn đang trị liệu cho Harkdoc thì___
“Ông đúng là không biết từ bỏ, Lytial. Đúng là chuyện ông dốc hết sức cũng đành chịu thôi nhỉ? Nhưng mà này, làm sao ta có thể lãng phí cơ hội thắng đến từ chàng trai trẻ đã sẵn sàng chết đi chứ?”
Gradna đá vào cánh tay đang nắm Dioside. Xương tay của tôi liền gãy đoạn, Dioside thì bị đánh bay tới góc hành lang. Cơ thể mất đi vật làm trụ nên một lần nữa ngã ập xuống mặt đất, thị giác cũng dần trở nên mơ hồ.
“Gra…dna…”
“Nghỉ ngơi đi, Lytial. Cứ cố thế này thì Olaria cũng không vui vẻ gì đâu.”
Gradna nói lời cuối cùng với vẻ mặt ưu sầu và đấm về phía khuôn mặt của tôi.