Tại thế giới giả tưởng không biết lần thứ mấy, người bằng hữu đi đến khu rừng Turize khoảng một năm trước.
Sir Ratzel phải ở ngoài giám thị cơ thể của anh ấy để ngăn cản trò nghịch ngợm của Kim Ma Vương.
Người nhận được cơ thể ở thế giới này gồm anh ấy và tôi.
Kim Ma Vương thì trở thành thể tinh thần để có thể can thiệp vào thần kinh chúng tôi.
“Xin lỗi nhé Mix, đám sơn tặc xung quanh không biết nói lý lẽ nên tôi cần hộ vệ, nhưng Illias thì quá nổi tiếng trong thân phận hiệp sĩ nên khả năng cao sẽ bị chúng cảnh giác.”
“Không hề, tôi không ngại đâu!”
Mặc dù là thế giới giả tưởng nên không nhất thiết cần đến hộ vệ, nhưng với năng lực của anh ấy thì sẽ khó mà tìm đến chỗ của Docora. Sir Ratzel thì vì lý do trên nên tôi mới đảm nhiệm vai trò này.
Lacra-dono là giáo sĩ Methys nên đương nhiên sẽ bị ám bộ Methys như Docora nhận diện.
Ulffe-chan thì… có lẽ em ấy áp đảo được đám sơn tặc, nhưng với Docora thì sẽ phải khổ chiến.
Nếu chỉ vì mục đích đối thoại với Docora thì như thế đã là đủ, nhưng người bằng hữu lại chọn tôi.
Về chuyện này thì chắc là anh ấy có lý do riêng của mình.
Tôi được huynh trưởng giới thiệu với người bằng hữu. Anh ấy là người được huynh trưởng tin cậy và kể cả tôi cũng lý giải được sự đặc biệt của anh ấy.
Tuy là đàn ông nhưng lại không hề có năng lực chiến đấu khiến việc hộ vệ trở nên mệt nhọc hơn, nhưng người bằng hữu lại phân tách hai chuyện rất rõ ràng.
Anh ấy giao toàn bộ việc chiến đấu cho chúng tôi, tận dụng hết điểm lợi của hộ vệ.
Tôi có thể hiểu được tại sao Sir Ratzel lại đặt nhiều tinh lực vào công việc hộ vệ như vậy.
Mặc dù thiếu đi chút bá khí, nhưng anh ấy vẫn là người mà cá nhân tôi có đủ hảo cảm để mong muốn bảo vệ. Tuy còn chút lo lắng về những lần quyết tâm hành động khó hiểu thỉnh thoảng xuất hiện của anh ấy, chỉ là điều này có lẽ cần phải dựa vào sự cố gắng của bản thân tôi rồi.
Ngoài ra, còn có một chuyện mà tôi được huynh trưởng nhắc nhở riêng. Tôi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của nó. Tôi cần phải quan sát anh ấy thêm.
“Được rồi, có lẽ nên đường đường chính chính đi thẳng tới hơn là vụng về ẩn nấp nhỉ.”
Người bằng hữu đi thẳng vào sau khi phát hiện căn cứ mà Docora ẩn náu. Đương nhiên là xung quanh chúng tôi lập tức bị sơn tặc bao vây.
Chỉ thế này thì một mình tôi có thể xoay sở được. Còn sự tồn tại của đống xác chết đã được dùng thuật Tử Linh trong lều mới gọi là có chút nguy hiểm.
Cho dù chỉ là thế giới giả tưởng, tôi vẫn muốn tránh để người bằng hữu đã được huynh trưởng giao phó bị tổn thương ngay trước mặt.
“Ê, bọn mày đi đâu đấy hả!”
“Tôi sẽ không nói mình không khả nghi, nhưng tôi không hề có địch ý. Tôi chỉ muốn đến nói chuyện với người cầm đầu liên minh sơn tặc Docora mà thôi. Mong các người hãy cho tôi gặp mặt anh ta.”
“Đừng có giỡn mặt! Mày nghĩ đầu lĩnh sẽ đi tiếp chuyện một thằng nhãi như mày sao!”
“Đương nhiên là có. Tôi chính là vị khách ra hồn hơn đám sợ hãi thuật Tử Linh như mấy người.”
“Th.. thằng nhãi này!”
“Nhanh gọi người đi. Chỉ cần miêu tả diện mạo thì tên đó sẽ bảo gặp liền thôi.”
Ưm… thái độ anh ấy khá là áp đặt… A, nhưng vẫn có một hai tên đi vào chiếc lều lớn nằm ở giữa.
Một lúc sau thì tên sơn tặc vừa rời khỏi đã quay trở lại.
“___Đầu lĩnh cho gọi, đi theo tao.”
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng và chẳng có dịp để tôi ra mặt nữa.
Mặc dù thế, vẫn có khả năng sẽ xuất hiện tên sơn tặc nóng nảy nào đó nhảy ra chém không chừng.
Tôi không rõ là vì đang ở trong thế giới giả tưởng nên anh ấy mới cương ngạnh như vậy, hay là vì có tôi làm hộ vệ bên cạnh.
Chúng tôi đi vào phía chiếc lều trong khi vẫn bị bao vây. Ở đó là gã đàn ông một tay Docora đang ngồi chờ sẵn trên chiếc ghế lớn một cách lố bịch.
“Quý khách có vẻ biết rõ về ta đấy nhỉ.”
Đây chính là Docora, kẻ cầm đầu sơn tặc đã chạy sang đất nước của huynh trưởng và khiến hiệp sĩ đoàn phải khổ cực.
Nếu không phải tự nhủ rằng đây đã là người chết thì tôi rất muốn chém chết hắn ngay tại đây…
Docora liếc qua tôi rồi đuổi thuộc hạ ra ngoài.
“Tiểu thư ở phía sau lại đằng đằng sát khí thế nhỉ. Trông phong thái có vẻ là mạo hiểm giả… Không, cựu quý tộc…. à, là vương tộc.”
“____!?”
Hắn chỉ nhìn phong thái của tôi mà có thể đoán được đến đó sao!?
Tôi từng nghe rằng hắn rất có năng lực, nhưng đến mức này thì…
“Làm thế nào mà___”
“Rất đơn giản. Thứ nhất là vũ khí, so với thứ mạo hiểm giả dùng thì phần trang trí của nó trông xa hoa hơn. Tiếp đó là mùi nước hoa, trong lúc gã suy nghĩ thì có thể nhìn thấy hắn đã chủ động hô hấp. Có lẽ là nó khác một chút so với thứ dân thường sử dụng. Kèm theo cái sát khí nói rõ rằng cô có quan hệ nào đó với hắn.”
“…..”
“Đúng như lời cậu nói. Ngoài ra thì cái nét mặt đó trông có chút giống vị hiền vương nào đấy nữa.”
Là cựu ám bộ của Methys nên hắn ta biết được khuôn mặt của huynh trưởng cũng không phải lạ… nhưng không ngờ hắn lại có thể nhìn ra nét mặt từ người khác giới như tôi…
Người bằng hữu cũng nhanh chóng nhận ra Docora điều tra thân phận của tôi từ điểm nào. Hai người này thật sự rất giống nhau.
“Lôi theo một tiểu thư vương tộc đến đây nói chuyện sao. Cậu bình thản thật đấy.”
“Sao nào? Hay là anh muốn tôi dẫn một hiệp sĩ hộ vệ không thèm nói chuyện theo? Đáng tiếc là tôi chỉ có thể gọi Illias Ratzel theo thôi.”
“Cô ta thì xin miễn. Ta đồng ý nói chuyện với cậu, nhưng trước tiên thì ta có một câu hỏi: Làm sao cậu có thể tìm ra chỗ này?”
“Vì đây là vị trí có rất nhiều hang động xung quanh, giả định rằng cần phải lập căn cứ có điểm ẩn náu thứ hai thứ ba thì nơi này vô cùng phù hợp.”
“…Nếu là hang động thì bên góc rừng khác cũng có mà.”
“Đúng là thế. Nhưng đây là nơi có thể dễ chạy trốn nhất. Chỉ cần dùng đám Undead đã thủ sẵn trong lều dương Đông kích Tây thì sẽ có thể dễ dàng chạy trốn khỏi vòng vây.”
Docora nhìn chằm chằm vào người bằng hữu. Anh ấy cũng nhìn vào đôi mắt của Docora… Gì cơ!
Đôi mắt của anh ấy cùng một loại với ánh mắt đã nhìn thấu tôi của Docora… Không, còn hơn thế nữa…
Huynh trưởng đã nhắc nhở tôi rằng “Hãy chú ý đừng để ánh mắt cậu ấy trở nên quá đục ngầu.”
Ánh mắt đó… Điều huynh trưởng cảnh báo chính là thứ này sao?
Nếu chúng tôi gặp mặt lần đầu trong lúc anh ấy vẫn giữ ánh mắt này thì nhất định tôi sẽ ngộ nhận và cảnh giác rằng anh ấy đã dùng ánh mắt đó mà nhìn vào huynh trưởng.
“Ngươi biết đến đâu? Chẳng lẽ ngươi thuộc bọn chúng?”
“Không phải. Tôi có quan hệ đối địch với kẻ đã tước đi cánh tay của anh. Tiện thể thì tôi là người Chikyuu.”
“….Hah! Cậu thật sự trả lời hết những gì ta muốn biết. Trông khó ưa lắm đấy!”
“Docora, tôi biết về chuyện anh theo dấu Larheit và xuất hiện tại nơi mà hắn ta tiếp xúc với kẻ gọi là Phi Ma Vương. Nói thẳng ra là tôi muốn thông tin đó.”
“Thông tin đấy hẳn không phải là do cậu đạt được từ chúng rồi. Nếu là kẻ khác thì… cậu là thuộc hạ của Ma Vương khác hử?”
Tên đàn ông này có thể nhạy bén đến mức nào vậy…
Vì vậy mà huynh trưởng mới phải khổ chiến với hắn. Sức mạnh của hắn không nằm ở vai trò chiến đấu, mà là nằm ở cách nhìn người.
“Không phải thuộc hạ, tôi chỉ là người quen của Ma Vương đang thống trị Garne thôi.”
“Này này, có đùa thì_____chắc không phải rồi. Thiệt hả trời, thế giới này đã bị xâm thực tới vậy rồi sao.”
“Tất cả các Ma Vương trừ Hắc ra đều đã phục sinh. Hiện tại thì tôi đang trong lúc điều tra vị trí của Ma Vương khác.”
“Ra là thế. Tức là đám Ma Vương cũng không phải đồng lòng gì cả. Được thôi, cứ trao đổi thông tin đi nào.”
Người bằng hữu và Docora thản nhiên trao đổi thông tin lẫn nhau.
Tuy lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn ta hoàn toàn không xác nhận thực hư của thông tin đó.
Cả hai người có vẻ đều lý giải rằng đối phương không hề nói dối.
“Không ngờ chính Yugura là người viết ra quyển sách đấy… Thế giới này đã mục nát từ xưa rồi sao… Trở thành sơn tặc quả nhiên là đúng đắn.”
“Cũng không thối nát tới vậy đâu. Thế giới bên này còn tệ hơn nữa cơ.”
“Hẳn rồi, nhìn ánh mắt đó là biết. Không chỉ tồn tại kẻ cùng hung cực ác mà khắp nơi toàn đám rác rưởi cả. Vậy mà cậu cũng có vẻ không khổ sở mấy nhể.”
“Con người trông vậy chứ dễ làm quen với hoàn cảnh lắm. Thế giới này vẫn còn đỡ hơn nhiều. Một nơi mà kẻ thù không đội trời chung của cả thế giới lại điều hành đất nước một cách nghiêm túc thì ổn quá rồi.”
“Hahah! Ra là thế, được cứu rỗi như vậy thì mừng phát khóc là phải!”
Hôm nay mới là ngày đầu tiên gặp mặt, nhưng Docora lại vô cùng cao hứng uống rượu trò chuyện với anh ấy như một người bạn cũ vậy.
Cả người bằng hữu cũng thế. Tuy đôi mắt đục ngầu vẫn không đổi, nhưng tôi không cảm nhận chút cảnh giác nào đối với Docora cả.
Và rồi hai người bắt đầu nói về những chuyện nhỏ nhặt. Chuyện về thế giới người bằng hữu, Docora đã thực hiện nhiệm vụ gì khi còn là ám bộ Methys, rồi còn giới thiệu rượu ngon nữa.
Sau khi trò chuyện một hồi thì người bằng hữu đứng dậy.
“Tôi đã có được thông tin muốn biết rồi, nhờ anh cả đấy Docora. Tôi không rõ anh có tin không, nhưng tôi sẽ không hề gây tổn hại gì đến anh cả.”
“Cái đó thì ta tin… Cơ mà…. Này, tuy nghe có vẻ rất điên rồ… nhưng thế giới này có phải thật không?”
“…..”
____Gã đàn ông này là cái quái gì chứ… Hắn thậm chí còn nhận ra nơi đây là thế giới giả tưởng sao!?
“À, theo phản ứng của tiểu thư đằng sau thì ta hiểu rồi. Chuyện như thế này cũng tồn tại cơ à… Cái này gọi là giấc mơ bọt biển nhỉ?”
“...Ừ, thế giới này sẽ không thể duy trì lâu.”
“Ta bên thế giới kia cũng đã chết rồi phải không?”
“...Ừ, là do tôi bức vào đường cùng và giết chết.”
“Vậy sao, giờ thì có nhiều điểm hợp lý rồi. Vậy là ta đã giao lại quyển sách cho cậu và chết đi nhỉ?”
“…Ừ, nhờ vậy mà tôi đã biết được sự thật ẩn sau thế giới này. Kể cả lúc này cũng thế.”
Docora đốt điếu xì gà, nhẹ rít một hơi rồi thở ra một làn khói lớn.
“Không ngờ bản thân không chỉ chết trong cái danh sơn tặc mà còn làm việc thiện rồi biến mất cùng với cả thế giới nữa… Phải chi để ta chết như ác nhân thì tốt rồi.”
“Không sao đâu. Trong thế giới thực thì anh vẫn bị giết trong khi đang làm người xấu đấy.”
“Cũng phải, chuyện đó được gọi là nhân quả. Việc bị lợi dụng như bây giờ cũng là con đường cùng mà ta đáng nhận!”
Tôi đã nghe về chuyện người bằng hữu trong thế giới giả tưởng khi biết được sự thật đã khiến tinh thần của Sir Ratzel bị sụp đổ.
Vì người bằng hữu trong thế giới giả tưởng mang lòng căm hận đối với thế giới đã vứt bỏ mình.
Nhưng Docora này thì sao đây, cái biểu cảm khoan khoái này…
“Này, cô tiểu thư bên kia. Cô là em gái của Marito Turize phải không?”
“…Đúng vậy, tên tôi là Mix Turize.”
“À, đúng là ta từng nghe qua cái tên đó từ mạo hiểm giả rồi. Đã có dịp rồi thì cô có muốn lấy đầu cái tên cướp đã gây phiền toái cho đất nước mình không? Để một ác nhân như ta biến mất một cách mãn nguyện thì cũng khó mà ngủ ngon được nhỉ?”
“…Không, anh trong thế giới này không hề có quan hệ gì với thế giới của tôi. Ngược lại, anh còn là ân nhân đã cung cấp thông tin cho chúng tôi nữa.”
“Không ngờ quý ngài vương nữ lại tâng bốc như vậy, thật đáng yêu quá đi. Trong khi ta đây lại làm nhiều việc ác như thế mà.”
“Bọn tôi cũng không phải đến đây để tính sổ với anh. Nhưng những ưu tư về thế giới mà anh đã để lại sẽ giúp ích thế giới kha khá đó.”
“Ờ, trông chờ vào cậu đấy. Nếu có thể làm thế giới tốt hơn thì ta sẽ có thể hối hận vì đã làm việc xấu.”
Docora kệch cỡm cười. Ngày xưa, tên đàn ông này có lẽ cũng từng thực hiện nhiều nhiệm vụ trong tối và vấy bẩn tay mình vì tổ quốc.
Và rồi khi biết được thế giới mình cống hiến cả đời đã mục rữa thì hắn ta tuyệt vọng và vứt bỏ trần thế.
Tôi biết những việc hắn ta đã làm tuyệt đối không thể tha thứ.
Thế nhưng, tại sao tôi lại dần mất đi sát khí với người đàn ông này chứ?
Vì sao đôi mắt của người bằng hữu lại mất đi sắc màu đen thẫm kia và trở lại bình thường?
“Nếu không giết thì ta sẽ đem người gây sự với mấy quý ngài hiệp sĩ vậy. Thế giới này còn trụ được tới lúc đó không?”
“Ừ, không sao đâu. Anh cứ náo loạn đến cùng đi.”
“Được thôi, vậy ta đi đây. Chắc cậu sẽ tiễn ta nhỉ.”
Docora cười lên. Người đàn ông đó đã không còn chút lưu luyến gì đến thế giới này nữa.
“Vậy mà vẫn có thể cười sao, anh tuyệt thật đấy.”
“Ta có thể hỏi tên cậu không?”
“….Ừ.”
Và chúng tôi bỏ lại nơi này phía sau.
Docora đột nhiên dẫn liên minh sơn tặc đi tấn công Turize.
Hắn ta đã đầu tư toàn bộ chiến lực gồm các sơn tặc khác cùng Undead đã chuẩn bị sẵn.
Trận chiến này vô cùng một chiều. Đám Docora đã bị toàn diệt bởi các hiệp sĩ đón đánh.
Sau khi tiễn đưa đến thời khắc cuối cùng, người bằng hữu kết thúc thế giới giả tưởng.
-------------------------------------------------------------------
Trong những thông tin đạt được từ Docora, có vài thứ vẫn có ích trong thế giới này.
Có nghĩa sự lao lực này không phải uổng phí.
“Anh về rồi sao. Kim Ma Vương vừa định làm trò nữa đấy.”
“Đâu có đâu? Ta chỉ đang định lôi cậu theo nằm chung thôi mà. Thật là một hộ vệ không biết linh hoạt gì cả.”
“Tại sao tôi phải biết linh hoạt với cô cơ chứ? Thứ cần linh hoạt ở đây chỉ là kiếm thôi.”
“Đừng có ồn ào như vậy. Chỉ thế thì tôi cũng chẳng ngại đâu mà.”
“Đúng rồi đó!”
“Cho dù cô ta định cởi đồ anh luôn à?”
“Cái đó thì không được.”
Trong lúc tôi ngó lơ trận cãi vã của Illias với Kim Ma Vương thì Mix vỗ lên vai tôi.
“Người bằng hữu, chúng ta có thể trò chuyện riêng một lát không? Tôi có chuyện muốn nói về vụ việc lúc nãy.”
“À, được thôi. Illias, tôi đi sửa soạn thông tin lại với Mix một lát. Cãi nhau với Kim Ma Vương thì giải quyết xong trước lúc đó nhé.”
“Cứ giao cho tôi. Tôi sẽ nói chuyện nhanh gọn với con cáo đồi bại này.”
“Khoan đã, sao cô lại rút kiếm ra hả? Nhanh gọn nghĩa là vậy sao!?”
Chúng tôi rời khỏi căn phòng đang náo loạn và bước ra hành lang.
Do lâu đài Garne không có người hầu nào nên nơi này tĩnh mịch như đêm khuya vậy.
“___Cô không cần phải lo nhiều như vậy, tôi chẳng ưu phiền vì Docora đến thế đâu.”
“….Người bằng hữu quả nhiên đã nhìn thấu nhiều thứ nhỉ.”
“Cô lộ vẻ mặt như thế thì ai cũng nhận ra thôi. Hẳn cô cũng không muốn mấy người khác lo lắng, nếu có gì muốn nói hay hỏi thì cứ nói thành lời đi. Mặc dù không chắc là tôi sẽ trả lời hết.”
“Không phải anh đang hối hận vì đã giết Docora đấy chứ? Tôi cảm thấy anh và Docora trò chuyện vô cùng thân mật, hệt như anh đang ở trước mặt huynh trưởng vậy…”
Đột nhiên đi thẳng vào vấn đề luôn cơ. Mặc dù thế thì rất tốt.
Thời gian tôi ở cùng với Mix rất ngắn, vậy mà cô ấy đã bắt đầu hiểu được tôi giống như Illias rồi.
Tôi đã biết rằng chẳng bao lâu thì Mix cũng sẽ xông thẳng vào vấn đề như thế này.
“Việc tái xác nhận rằng Docora là đối tượng tôi có thể làm thân chính là sự thật. Nhưng ở tại thế giới này, tôi đã được Illias giúp đỡ và trở thành đồng minh của Turize. Vì vậy nên tôi không còn con đường nào khác ngoài việc đối địch với Docora, tuy đáng tiếc nhưng tôi không hề hối hận.”
“Vậy sao…”
“Hơn nữa, người tôi vừa trò chuyện chính là Docora của thế giới giả tưởng chứ không phải anh ta ở thế giới này. Tôi đã nói về chuyện phải tách biệt rõ ràng hai bên rồi phải không?”
“Ấy vậy mà người bằng hữu lại đồng cảm với Docora trong đó.”
Trong lúc trò chuyện với Docora, Mix đã luôn xem xét trạng thái của tôi.
Hẳn là cô ấy muốn lý giải tôi nhiều hơn dù chỉ một chút.
“Đồng cảm thì có, nhưng khi mọi thứ đã kết thúc thì tôi sẽ thay đổi trạng thái ngay. Giống như khi chúng ta đọc truyện trong sách mà thôi.”
“Đó là thứ dễ dàng chuyển đổi vậy sao?”
“Tôi đã quen rồi.”
“Người bằng hữu có anh em không?”
“Về chuyện đó thì tôi sẽ không trả lời, xin lỗi nhé.”
“…Vậy sao. Thế thì tôi sẽ nói ra cảm nghĩ của mình. Sau khi quan sát, tôi cảm thấy người bằng hữu đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm. Giống như huynh trưởng đã nói, anh là người có thể đứng ở nhiều vị trí và lập trường. Tuy nhiên, anh cũng không phải kiểu người không hề dao động hay không đắm chìm vào bên nào, vì anh mới chính là loại người dễ dàng sa vào đấy. Tôi cảm thấy bất an rằng một ngày nào đó, anh sẽ không thể quay trở về. Nhất định những người khác cũng sẽ nghĩ giống như vậy.”
Cô ấy nói hết những điều mà bình thường Illias và Marito có vẻ sẽ nghĩ đến.
Một người có đầy đủ dũng khí và không e ngại việc tiến vào phạm vi của người khác.
Đối với cá nhân tôi thì đây là đối tượng rất khó ứng phó… Nên trả lời thế nào đây… Để xem.
“Về việc này thì tôi cũng chẳng thể làm gì được. Tôi cũng muốn cảm động, muốn giận dữ như người thường, nhưng đôi lúc điều đó lại gây cản trở cho bản thân. Tôi chỉ tạm thời ứng biến với những cảm xúc đó, đôi lúc tuỳ vào tình huống mà thay đổi lối sống của mình. Đương nhiên là vì vậy nên tôi mới có thể chuyển đổi nhanh như thế. Mặc dù nó trông giống như việc nhanh tay thay đổi mặt nạ, nhưng phương diện nào cũng đều là bản thân tôi. Nếu phủ nhận phần nào đó thì có lẽ tôi sẽ khắc hoạ được một bản thân mình mong muốn… nhưng đồng thời thì đó cũng sẽ là một bản thân mà tôi không hy vọng sẽ trở thành.”
Tình hình hiện tại ở thế giới này chính là những người đồng minh đang cảm thấy sự dị thường của việc biến đổi trong lối sống của tôi.
Họ không thể lý giải được việc đứng trước thiện nhân thì sẽ là thiện nhân, đứng trước kẻ ác thì trở thành kẻ ác.
Quan niệm của họ là “bản thân chính là bản thân”. Việc duy trì bản sắc của mình chính là điều hiển nhiên.
Song, việc chuyển đổi thế này cũng là một dạng cá tính mà…
Đương nhiên tôi vẫn nhận thức được tác dụng phụ của nó. Nhưng tôi không nghĩ đến việc sửa đổi.
“Người bằng hữu không cảm thấy mệt mỏi khi phải thay đổi bản thân tuỳ vào đối tượng sao?”
“Ai cũng sẽ thay đổi thái độ của mình cả. Tôi chỉ thêm vào sự thay đổi trong giá trị quan và kiến giải của bản thân mà thôi.”
Với nhân cách không cho phép lừa người thì bản thân sẽ cảm thấy tức giận trước việc đối phương lừa người, dẫn đến điểm mù trong phán đoán.
Vì vậy, tôi cần phải đứng vào lập trường của đối phương mà trực tiếp cảm nhận.
Lấy độc trị độc, nếu không có độc thì bản thân trở thành độc là được.
Tại xã hội hiện đại, đây là một trong các phương pháp bảo vệ mình trước những ác ý đang thản nhiên hướng vào bản thân. Và đó chính là phong cách mà tôi đã đạt được.
“…Tôi hiểu rồi. Người bằng hữu không thể thay đổi được lối sống đó nhỉ.”
“Nó đã bén chặt rễ rồi, muốn uốn nắn thì mệt mỏi lắm.”
“Nhưng tôi không nghĩ chuyện này hoàn toàn không có biện pháp nào. Chẳng hạn như nếu Sir Ratzel luôn ở bên cạnh thì anh sẽ luôn là anh của Sir Ratzel.”
“Ừ thì đúng là vậy.”
“Vậy thì để luôn giữ lại người bằng hữu mà tôi yêu thích thì tôi chỉ cần luôn ở cạnh người bằng hữu là được thôi phải không!”
Sao diễn biến có chút gì đó là lạ… Ừ thì tôi hiểu điều cô ấy muốn nói. Tuy cảm thấy có chút phiền toái, nhưng tôi cũng không nghĩ đến chuyện cự tuyệt.
“Tôi không phải không hiểu được sự lo lắng của các cô, cho nên tôi sẽ cố gắng tự trọng… Mấy cái chuyện tọc mạch này thì tôi sẽ thả cho, xem như là trả phí lo lắng vậy.”
“Vâng, xin anh hãy làm thế! Tôi cũng sẽ không bỏ qua nếu anh khiến huynh trưởng lo lắng! Và cả tôi cũng muốn anh luôn là một con người tốt đẹp!”
“Mấy người ở thế giới này sao có thể thẳng thừng nói ra mấy câu xấu hổ như vậy nhỉ.”
Người dễ cảm hoá như tôi rất yếu trước mấy lời nói bộc trực thế này. Làm ơn bớt lại đi.
Đặc biệt là Illias, cái kiểu dùng nắm đấm đáp trả lại người chuyên dùng mánh khoé thì ăn gian quá.
“Không phải truyền đạt điều mình nghĩ là chuyện quan trọng nhất sao?”
“Mấy cái đó mà ở thế giới bên này thì đa số là gây phiền phức thôi…”
“Ôi chao… ch… chẳng lẽ những lời vừa nãy lại____”
“Không phải, tôi thì thấy vui lắm. Phải cảm ơn Marito vì đã chọn Mix cho tôi rồi.”
Chẳng mấy khi có cơ hội giàu cảm xúc như thế này. Bởi vì tôi rất sợ hãi trước việc cảm thấy con tim yên ổn.
Với một kẻ gió chiều nào theo chiều ấy thì khó mà chịu nổi mấy cảm xúc của cư dân tại thế giới này. Thế nhưng cái cảm xúc ngứa ngáy này cũng không hề tệ.
“À… à này… Người bằng hữu bây giờ chính là người bằng hữu khi ở trước mặt tôi nhỉ?”
“Ừ, đúng rồi. Nếu có thể truyền được chút cảm giác xấu hổ từ bên này sang thì tốt quá.”
“…Về sau tôi sẽ chú ý thêm.”
Làm ơn nhé. Tôi muốn hạn chế việc trở nên đắm chìm rồi giật mình hoàn hồn lại lắm.
Sau đó, tôi một lần nữa đi vào thế giới giả tưởng và làm rõ những thông tin đạt được từ Docora.
Vào lúc suy luận từ những lý thuyết trên giấy đi vào ngõ cụt thì Ekdoic quay trở về.
Không biết tại sao mà làn da anh ta có chút rám nắng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
“Hahaha! Đã để cô chờ lâu rồi, Lacra Salf!”
“Không thể nào… Thượng Thư-sama đã nói là sau vài lần nữa thì anh ta mới cười lớn cơ mà!?”
Ừm, đúng là tôi đã đoán vậy, nhưng không ngờ Ekdoic lại thay đổi nhanh ngoài dự kiến.
Có lẽ nên phân tích thêm một chút… Nhưng trông đần độn quá nên thôi.
“Huynh đệ, tôi đã thu thập đủ vật phẩm yêu cầu rồi.”
“Không ngờ anh có thể thu thập đầy đủ chỉ trong vài ngày đó. Cái tốc độ di chuyển quái gì vậy?”
“Sợi xích của tôi có thể tự do thay đổi đặc tính và hình thái. Tức là chỉ cần làm thế này là được.”
Ekdoic nói thế rồi điều khiển sợi xích và biến nó thành đôi cánh!
Đôi cánh bắt đầu đập phành phạch và anh ta dần lơ lửng.
Ra là vậy, nếu lướt trên bầu trời thì đúng là sẽ nhanh hơn ngựa nhiều.
Nguyên nhân của việc rám nắng là đây sao… Chắc không bị người ta nhìn thấy rồi lầm tưởng là ma vật đấy chứ?
Bỏ chuyện đó sang một bên, món hàng tôi yêu cầu được chuyển đến nhà ngục trong lâu đài Garne.
Kể từ khi cơ sở giam giữ tù nhân được xây dựng ở tầng bốn thì nó chưa được sử dụng thêm lần nào. Vì sẵn dịp nên chúng tôi đã mượn dùng nơi này.
“Vậy thì bắt đầu kiểm chứng thôi nào.”
“À, trước đó thì tôi sẽ báo về nhiệm vụ khác. Đầu tiên, tôi đã tìm thấy Girista, truyền lời rồi đưa sợi xích cho cô ta. Tôi đã thiết lập để chúng ta có thể gặp cô ta trong tương lai.”
Anh ta rõ ràng vừa đưa máy phát tín hiệu cho phụ nữ. Tuy không phải hành động đáng tuyên dương, nhưng vì đó là Girista nên cũng đành chịu.
Thế giới này vẫn chưa có thứ tiện lợi như điện thoại di động…. Ờ thì có một thứ gần giống vậy, nhưng nó vẫn chưa thể phổ cập.
“Ngoài ra, tôi đã liên lạc được với người anh yêu cầu. Tuy để nói chuyện thì khá khó khăn, nhưng sau khi giải thích tình hình thì không ngờ ông ấy lại cảm thấy rất hứng thú. Do đã thương lượng trong lúc làm nhiệm vụ đầu tiên nên không chừng ông ấy đã đặt chân đến Garne rồi.”
“Ồ, thật sao!”
Đây rõ ràng là một tin tốt. Nội dung nhiệm vụ tôi nhờ Ekdoic chỉ là đặt một chút hy vọng nên trong vô thức, tôi trở nên vô cùng phấn khích.
“Shishou cho gọi người nào đến vậy?”
“Ừ, anh có một người muốn cho Ulffe gặp mặt ấy mà.”
Ulffe vừa luyện tập với sợi xích vừa tiếp cận.
Hẳn là em ấy muốn cho Ekdoic xem tiến bộ của mình.
“Cho Ulffe gặp mặt…?”
“Đúng rồi, anh chỉ đặt một nửa kỳ vọng thôi, nhưng không ngờ ông ấy lại thật sự đến đây.”
“Thượng Thư-sama này, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra hết… Rốt cuộc là vị nào vậy?”
“Là Quyền Thánh Gradna, sư phụ trước kia của Parshro đấy.”