Sau khi “giải quyết” xong đống cung và tên độc, chúng tôi theo kế hoạch trở về thị trấn.
Trên đường quay về, Celine đã tiêu diệt thêm ba con goblin nữa ẩn nấp trong vùng thảo nguyên.
Nhờ có Celine mà ngày hôm nay tôi đã thu được nhiều trải nghiệm đầy quý giá, như được cắt tai của goblin, nghiền nát goblin bằng đá tảng, dùng Thạch đạn tiêu diệt goblin và cuối cùng là dùng hộp vật phẩm của bản thân để thẩm định tên độc.
Tuy vậy, hành trình thám hiểm của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn một việc nữa chúng tôi cần phải làm, đó chính là đi báo cáo cho Hội.
Cuốc bộ thêm một hồi, cả ba người chúng tôi đã trở lại trước cổng Thị trấn Fatia. Và hệt như lúc chúng tôi rời đi hồi sáng, người trực cổng hôm nay vẫn là Brian.
Ông vẫy tay chào cả đám sau khi thấy chúng tôi tiến lại. Để đáp lễ, chúng tôi vẫy tay chào lại ông ấy.
Riêng Nicola thì chạy tới phía Brian và cất tiếng chào đầy vui vẻ.
「Brian oji-chan ơi, tụi cháu trở về rồi đây!」
「Chào cô nhóc, mừng nhóc đã trở lại. Ta rất vui khi thấy cả hai đứa trở về không hề hấn gì. Rồi, mấy nhóc thấy sao? Chuyến thám hiểm đầu tiên ra bên ngoài này, có vui không nào? 」
「Dạ, vui lắm ạ!」
「Vậy à. Thấy vậy ta cũng mừng lây đấy. À, Celine, cảm ơn cô nhiều nhé!」
「Fufu. Không có gì. Có điều, tôi lại thấy có chút mệt mỏi chẳng rõ nguyên do… Nhưng tôi chắc chắn không phải tại đi bộ hay chém giết lũ goblin đâu. 」
Giống như lúc chúng tôi rời thị trấn, Celine đưa tay vẫy vẫy nhẹ trong lúc bước qua cánh cổng.
Chúng tôi cũng theo bước cô ấy, trong lúc tay vẫn đưa lên ra dấu tạm biệt Brian.
Cuối cùng chúng tôi cũng đã quay trở lại Thị trấn Fatia. Khung cảnh quen thuộc thường ngày tại thị trấn như lời chào mừng tụi tôi vậy.
Mới vào rừng được vài tiếng thôi, nhưng chẳng hiểu sao mà trong tôi lại dấy lên một cảm giác đầy hoài niệm trước khung cảnh này.
Tôi nghĩ bản thân đã hiểu được phần nào lý do vì sao lũ nhóc lại có thể tự hào khi được bước chân ra bên ngoài thị trấn.
「Cô biết là từ đây tới nhà hai đứa sẽ gần hơn, nhưng chúng ta sẽ tới Hội trước.」
Cũng bởi nếu làm ngược lại thì mọi chuyện sẽ trở nên rối rắm lắm. Đồng ý với suy nghĩ của Celine nên tôi gật đầu đi theo.
Chúng tôi hướng ra đường lớn và đi mãi cho tới khi đến được Hội Mạo hiểm Giả và tiến vào trong.
Tôi nhìn về khu ăn uống, nhưng không thấy gã say rượu hồi sáng đâu nữa.
Có lẽ gã ta đã tỉnh rượu và đi làm rồi cũng nên. Hay là gã bị lôi cổ ra khỏi đây rồi…?
Giờ đang là quá trưa, cũng chẳng có mấy ai ở đây nên chúng tôi tiến về phía bàn tiếp tân mà khỏi cần xếp hàng. Giống như sáng nay, nữ tiếp tân xinh đẹp tóc đen vẫn đang đứng ở quầy.
「Chúng tôi săn được vài con goblin. Mark, đưa cô ấy xem chiếc túi da đi.」
Tôi tháo xuống chiếc túi da đeo ở bên hông chứa đầy tai goblin và đưa nó cho chị tiếp tân.
「Được rồi. Em chờ một chút để bên chị kiểm tra số lượng nhé.」
Chị tiếp tân ấy nhận lấy chiếc túi rồi đưa cho một nam nhân viên phía sau. Sau khi nhận được chiếc túi, anh ta đổ hết tai goblin lên một chiếc bàn đá có thể thấy rõ từ đây.
Hôô. Dù cho tôi đã quen nhìn dần tai goblin rồi, việc thấy cả một đống chiếc tai trên bàn thế này vẫn khiến cho tôi không khỏi bất ngờ. Thế nhưng, anh ta lại chẳng bất ngờ tẹo nào. Quả là nhân viên của Hội, anh ta đếm chúng mà chẳng thấy đổi tí biểu cảm nào luôn.
Một hồi sau, anh nhân viên ấy tiến tới quầy, trả lại chiếc túi trống trơn cho Celine rồi hỏi—
「Theo tôi đếm thì bọn cô hạ 25 con goblin phải chứ?」
「Vâng, đúng vậy.」
Sau lời đáp của Celine, anh nhân viên cúi người cảm ơn, rồi quay người trở lại chiếc bàn đá để gom hết chỗ tai vào một chiếc túi và mang chúng sang căn phòng khác. Tôi tự hỏi không biết liệu anh ta sẽ xử lý đống tai kia thế nào trong căn phòng đó, chắc là sẽ tiêu hủy chăng?
Chị tiếp tân cúi người xuống chỗ Nicola và tôi, rồi hỏi.
「Cứ mỗi con goblin là mấy đứa được thưởng bốn xu đồng. Vậy cả hai có biết 25 con goblin thì được thưởng bao nhiêu xu không?」
Cô ấy đặt một câu hỏi Toán học cho Nicola và tôi.
Mà câu này dễ òm à, tất nhiên đáp án sẽ là—
「100 xu ạ!」
Trước cả khi tôi kịp cất lời, Nicola đã vui vẻ lên tiếng trả lời.
「Ôi trời! Rất chính xác! Bé con thật là thông minh~」
Chị tiếp tân tỏ vẻ hết sức bất ngờ. Chị đặt tay lên che miệng mình lại, như thể nghĩ rằng cả Nicola và tôi sẽ không thể đưa ra một câu trả lời chính xác.
Cũng bởi tính ở cả kiếp trước của tôi, thì việc một đứa trẻ 6 tuổi biết làm phép toán nhân là điều hết sức bất ngờ.
Biết là bản thân không có tư cách nói điều này, nhưng tôi thiết nghĩ Nicola cần phải biết khiêm tốn hơn nữa.
『Em chưa làm được cái gì ngầu trong rừng cả, nên thể hiện bản thân chút ở đây cũng được mà?........Ah, nhưng em đã cắt tai goblin trước khi onii-chan nhát gan nào đó kịp động tay vào kia mà nhỉ. Fufu』
Nicola gửi lời thần giao cách cảm tới tôi. Nhớ lại việc bản thân đã nhát như thế nào khi lần đầu cắt tai goblin khiến tôi không khỏi xấu hổ.
Hi vọng tôi không gây thêm mấy chuyện muốn chui xuống lỗ thế này trong tương lai.
「Cô bé quả là rất thông minh, phải không nào~? Và cô biết điều gì kinh ngạc hơn nữa không? Hôm nay cậu nhóc này đã giết được tận hai con goblin đấy.」
Vừa xoa đầu cả Nicola và tôi, Celine vừa cất tiếng với chị tiếp tân bằng giọng điệu đầy tự hào của một người mẹ nói về con mình vậy.
「Ể!? Thật ư!? Nhưng, làm thế nào mà nhóc này…」
「Fufu–n. Tụi tôi hổng nói cho cô biết được đâu~. Với lại, cô đâu thể tự nhiên hỏi thẳng bí mật các mạo hiểm giả khác được, phải không nào?」
Celine trả lời với nụ cười toe toét trên môi.
「Ah. Đúng vậy. T, tôi xin lỗi… nhưng, uhh… tôi thật sự rất tò mò…」
Chị tiếp tân liếc mắt nhìn qua tôi.
Celine… cô thật độc ác… sao lại dồn ép con nhà lành phải tò mò đến mức này chứ…
Mà nếu lời đồn về năng lực của tôi lan ra sẽ khiến mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa, nên tôi quyết định không nói sự thật cho chị ấy.
Kể cả khi đang trò chuyện, chị tiếp tân kia vẫn làm việc không ngưng tay. Lúc này, chị ấy đặt phần thưởng nhiệm vụ lên quầy.
Tất cả là 10 xu bạc.
Tiện đây giải thích thêm, 10 xu đồng bằng 1 xu bạc và 10 xu bạc thì bằng 1 xu vàng.
Theo tôi nhẩm thì 1 xu bạc có giá trị đâu đó khoảng 1,000 yên (10 đô).
Vậy tổng là tụi tôi đã kiếm được khoảng 10,000 yên cho việc săn goblin từ sáng tới giờ, huh.
Mà so sánh tiền tệ ở đây với ở tiền kiếp của tôi có hơi thừa, tốt hơn hết tôi nên bỏ lối suy nghĩ này đi.
Nếu 1 xu bạc bằng 1,000 yên thật, thì chi phí ở trọ nhà tôi quả thục là rất đắt đỏ, vì chỉ ở lại qua đêm kèm bữa sáng không thôi đã là 5 xu bạc rồi. Vậy thử nghĩ xem, nếu bạn trọ lại nhiều ngày kèm theo ba bữa sẽ tốn bao nhiêu yên đi?
Xét đến việc đây là một nghề cực kì nguy hiểm thì 10,000 yên thưởng cho việc săn goblin lại khá rẻ mạt. Bên cạnh đó thì đâu phải tiền thưởng ngày nào chúng tôi kiếm được cũng giống nhau.
Nếu như suy nghĩ kỹ thì săn mỗi goblin thôi sao mà giàu được.
Hẳn bởi vậy mà nhiệm vụ thảo phạt goblin không được phổ biến cho lắm.
Theo tôi thì săn goblin để kiếm nguồn tiền phụ trợ cho các nhiệm vụ lớn sẽ hợp tình hợp lý hơn.
Nhưng từ từ… Tụi mình chỉ đi săn goblin sau khi Celine nhận nhiệm vụ mà đúng không? Mình tự hỏi liệu có thể đổi tai goblin lấy tiền mà không phải nhận nhiệm vụ được không nhỉ?
「Cô Celine ơi, chúng ta có thể đổi tai goblin lấy tiền mà không cần nhận nhiệm vụ được không ạ?」
「Đôi khi ta cũng thấy vài con goblin rồi diệt luôn, và Hội cũng chưa từng từ chối ta đống tai đó cả. Hôm nay ta chỉ muốn làm mẫu cho nhóc xem nhận nhiệm vụ ở hội là như thế nào thôi.」
Sau câu trả lời của Celine, chị tiếp tân bồi thêm—
「Bởi thảo phạt goblin là nhiệm vụ để bảo vệ thị trấn này, nên mọi chuyện sẽ rất phiền phức nếu nhóc mang tai của bọn goblin từ khu vực khác về đây. Thành ra nếu nhóc có cầm tai goblin đến đây mà bị bên chị từ chối thì chỉ có hai trường hợp, một là tai goblin cũ quá rồi, hai là tai của phân loài goblin không ở quanh đây. Với cả, tai goblin không phải nguyên liệu dùng được đối với tụi chị.」
Ra là vậy.
Tai con goblin diệt ở khu vực nào thì chỉ có Hội Mạo hiểm Giả thị trấn ấy mới chịu trả tiền chinh phạt cho mình.
Và có vẻ là ta cũng có thể bán các bộ phận của quái dùng làm nguyên liệu khác dù không nhận nhiệm vụ của quái vật ấy.
「Em hiểu rồi ạ, cảm ơn chị rất nhiều!」
Tôi nở nụ cười và nói cảm ơn tới chị iếp tân.
Chị tiếp tân ấy xoa đầu tôi rồi đáp lại—
「Nhóc thật lịch sự khi nói câu cảm ơn đàng hoàng vậy đấy.」
Tuy đã quen với việc bị Celine xoa đầu, nhưng khi bị một người đẹp mới gặp xoa đầu lại tạo cho tôi một cảm giác thật khác lạ!
Vậy ra đây là cảm giác bị nadepo, huh. Cũng tuyệt vời đấy chứ.
「Được rồi, ta về nhà thôi nào.」
Chị Celine nói vậy, sau khi chị tiếp tân xoa đầu Nicola và tôi xong.
Tuy không có hàng chờ ở sau lưng nhưng nói chuyện quá lâu ở quầy là việc rất bất lịch sự. Vậy nên, chúng tôi nói lời tạm biệt chị tiếp tân rồi rời Hội Mạo hiểm Giả.
Khi đã ra tới bên ngoài, tôi nhìn lên bầu trời và nhận ra vài nét của ánh hoàng hôn trên bầu trời tươi sáng ấy. Có vẻ như cả đám đã ở lại nói chuyện lâu hơn dự định mất rồi.
Celine ngồi xổm xuống trước chúng tôi và nói—
「Mark, đây là phần chia thưởng hôm nay của nhóc cho việc giết hai con goblin. Thật ra thì nhóc chỉ được nhận tám xu đồng thôi nhưng vì để mừng cuộc thảo phạt đầu tiên của mình nên ta sẽ cho nhóc mười xu. Nhớ chia cho Nicola nữa, nghe chưa? Việc chia tiền thưởng cho các mạo hiểm giả trong đội là việc rất quan trọng đấy nhé.」
「Cảm ơn cô Celine ạ. Nè Nicola, phần của em đây.」
Tôi đưa năm xu đồng cho Nicola.
Nhìn thấy khung cảnh ấy, Celine bất giác nở nụ cười, sau đó từ từ đứng lên và vươn vai.
「Mmmhhh~ Được rồi, ta về nhà thôi nào. Và nhờ nhóc chuẩn bị bồn tắm cho ta khi về đến nhà nhé?」
「Dạ, không thành vấn đề đâu ạ.」
Vì cả ngày hôm nay mình được cô ấy giúp nhiều rồi, nên hôm nay tạm cho cô ấy hưởng dịch vụ tắm rửa miễn phí vậy.
「Celine-oneechan, em tắm chung với chị được không?」
「Được chứ~. Mà Mark nè, nhóc muốn tắm chung luôn không?」
「Dạ thôi, cháu cảm ơn.」
Chúng tôi trò chuyện vụn vặt với nhau như thế trong lúc cất bước về tới nhà.
Tất cả là tại Mark. 1! Nadepo là hiện tượng rơi vào lưới tình với người xoa đầu bạn. Ngoài ra còn có cả hiện tượng nikopo khi bạn rơi vào lưới tình với người nở nụ cười với bạn.