==========================
Chương 46: Đối đầu với Lacis (phần 2)
==========================
Lacis rõ ràng là rất mạnh.
Đã được gần một tiếng kể từ khi trận đấu bắt đầu.
Kể cả với Lucis và tôi hợp sức lại đánh cô ta nhưng chúng tôi vẫn chưa đánh trúng cô ta được đòn nào cả.
Còn vẻ mặt vô cảm trên mặt của Lacis nữa, giống hệt như lúc ở lớp học, cô ta vẫn cứ như vậy kể từ lúc chúng tôi bắt đầu trận chiến với cô ấy. Trong khi chỉ dùng mỗi bàn tay của mình.
“Haa...Haa… Này, Lucis. Không phải chị gái của cô hơi bị mạnh sao?”
“Lacis là người đầy tớ mạnh nhất cảu Lucifer. Lucifer đương nhiên là rất mạnh. Vậy nên cô ấy mạnh như thể này cũng phải thôi.”
Người mạnh thứ hai chỉ sau Lucifer….
Trận đấu này vô vọng hơn tôi nghĩ.
Theo đánh giá của tôi thì Ruina và Lucis mạnh như nhau. Kế hoạch của tôi là trong một tháng cố gắng đến được càng gần hơn với sức mạnh của họ càng tốt.
Thêm vào đó là việc sở hữu thanh kiếm ma thuật <Quyền năng của nữ hoàng> cùng tình yêu với nữ kiếm sĩ Iris. Tôi nghĩ là mình đã cân bằng hơn rồi.
“Chỉ vậy thôi sao? Lucis yếu hơn lúc trước rồi sao? Không, em ấy bị cô gái kia gây cản trở và không thể dùng hết sức mạnh của mình. Nếu một mình thì nó sẽ trở thành thứ gì đó giống một trận chiến hơn rồi.”
Lacis nhìn xuống và thở dài…. Tôi đang kìm chân Lucis sao?
“Nagi-sama, đừng quan tâm đến những gì Lacis nói.”
“Nhưng...”
“Nagi-sama, tôi đã công nhận người là chủ nhân nên hãy tự tin lên đi.”
(Đúng rồi. Nagi-kaasama cũng được nhiều người tình khác công nhận. Nên đừng có bị lời nói dối của cô ta làm nản lòng.)
Hầu gái và con gái của tôi nói như vậy. Là một người mẹ, không thể nào có chuyện tôi dừng lại được.
Tôi nâng thanh kiếm ma thuật của mình <Quyền năng của nữ hoàng> một lần nữa với cảm giác tự tin hơn trước.
“Ngươi vẫn chưa từ bỏ kể cả khi thấy cách biệt năng lực rõ ràng sao. Thật là đáng ngưỡng mộ.”
“Tôi có những người bạn, người tình quan trọng và đứa con gái của tôi. Tôi không thể chết ở đây được…. Còn nữa, tại sao cô vẫn chưa tấn công?”
Từ lúc trận chiến bắt đầu đến giờ, Lacis chưa bao giờ tấn công chúng tôi. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là để đánh giá khả năng chiến đấu của chúng tôi.
“Ta chỉ đang chờ và quan sát thôi. Giống như Lucifer-sama, ta rất hiếu chiến. Và một điểm giống với ngài ấy nữa là nếu ta muốn giết cái gì đó thì ta cần phải tận hưởng nó trước...”
Dựa trên những lời cô ta nói, tôi nghĩ là bây giờ cô ta đang chuẩn bị đánh thật.
Một lượng áp lực kinh khủng tỏa ra từ người cô ta.
“Người chỉ là một nỗi thất vọng thôi. Nếu ngươi không đáng để tận hưởng cảm giác đánh nhau thì tại sao Lucifer-sama… Không, chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Giờ thì ta sẽ bắt đầu tấn công đây.”
Ngay khi nói xong câu, cô ta lập tức biến mất.
Và rồi, có vẻ là cô ta đã xuất hiện phía bên tay phải của tôi.
“Tóm được người rồi.”
Một cú đấm mạnh vào giữa bụng tôi.
“Uuu...”
“Nagi-sama!!”(Okaa-sama!!)
Tôi quỳ xuống đất. Mồ hôi lạnh chảy xuống từ phần trán.
Ugu, một cơn đau tồi tệ….. Tôi cảm thấy chóng mắt quá.
Tôi cố gắng vượt qua cơn đau một cách tuyệt vọng và gần như nôn ra.
Nhưng --
“Có vẻ như người có thể chịu thêm vài đòn nữa nhỉ. Có vẻ như cần nhiều hơn thể để kết thúc chuyện này.”
Nói vậy, Lacis nắm lấy tóc tôi và kéo lên. Rồi cô ta đá tôi bay lên trời như một trái banh.
Cô ta tiếp tục bay theo tôi và đưa tôi trở lại mặt đất bằng gót chân của mình.
Tôi đâm mạnh xuống mặt đất. Tạo ra một hố xung quanh nơi tôi chạm đất.
Tôi cố sử dụng <Quyền năng của nữ hoàng> như một cây trượng để giúp mình đứng lên lại nhưng Lacis không để cho tôi đứng lên lại.
Cô ta hạ xuống gần tôi và rồi lại tiếp tục đánh tôi với một cường độ mạnh hơn.
Nhiều lần tôi gần như mất đi ý thức vì cơn đau tồi tệ nhưng tôi không thể nào ngất đi được. Cô ta đã dùng một loại phép nào đó để khiến tôi không thể nào ngất được.
Cô ta cũng dùng ma thuật chữa trị. Với lượng vết thương mà tôi nhận được thì tôi đã chết rồi. Nhưng tôi lại không được phép chết đi.
Dù chỉ gần một phút trôi qua nhưng với tôi nó giống như là cả một thế kỉ đã trôi qua.
Địa ngục của tôi cuối cùng cũng đã dừng lại.
“Fuu. Cơn giận của ta vẫn còn mãnh liệt lắm nhưng ta lại không còn thời gian cho việc này nữa. Nên ta đoán là mình phải để cho màn tra tấn kết thúc ở đây. Đến lúc kết thúc chuyện này...”
Chịu đựng cơn đau, tôi ngẩng mặt lên để nhìn cô ta- - - Mặt cô ta nhuốm màu sự thù hận với tôi.
Cô ta nhìn tôi như thể muốn nói “Ai nói là người có thể ngẩng mặt lên?” và rồi đạp mặt tôi đập xuống mặt đất.
“.....Tôi…..đã?”
“Huh?”
Bằng tất cả sức lực còn sót lại của mình, tôi đẩy chân Lacis ra và đứng dậy.
Và tôi bắt đầu từ từ tiến đến chỗ Lacis vừa lùi lại một chút.
“Tôi đã làm chuyện gì với cô hay sao!?! Tôi vẫn chưa làm gì với cô cả! Vậy thì tại sao cô lại làm những chuyện này!?! Cô nghĩ việc này có gì thú vị sao!?! Tôi chỉ muốn sống muốn cuộc sống yên bình thôi mà và mặc kệ chuyện đó, các cô cứ đến và phá hoại nó! Tôi sẽ không cho phép ai xâm phạm sự yên bình của tôi. Tôi không quan tâm việc cô là chị của Lucis. Tôi tuyệt đối không để cho cô làm chuyện này!!”
Tôi dùng hết sức mình hét lên.
Bầu không khí có chút rung động.
Tôi nhớ lúc mình vẫn còn ở Nhật Bản. Lúc đó, tôi luôn bị bắt nạt ở trường và đánh đập giống như bây giờ. Những lần như vậy tôi lúc nào cũng muốn khóc nhưng lại chịu được nó. Nhưng tôi đã chạm giới hạn của mình. Tại sao kể cả khi đến thế giới khác, tôi vẫn thấy ánh mắt đó.
Nước mắt chảy ra từ mắt tôi.
Tuy nhiên, tôi đã chạm giới hạn của mình rồi. Tôi nằm xuống lại như lúc nãy.
Tôi không còn có thể điều khiển cơ thể mình được nữa. Ý thức của tôi dần mờ nhạt đi.
Một dòng điện phát ra từ phía sau lưng tôi. Tôi thấy bàn tay của Lacis đâm xuyên cơ thể mình. Nhưng tôi không cảm giác đau đớn chút nào, có thể vì tôi đã bị tê liệt rồi.
Ahh, tôi sẽ chết ở đây sao? Ruian, Zest, Linde, Iris, hội học sinh, Lucis. Thêm những người khác mà đã trở thành bạn với tôi ở đây.
Xin lỗi.
Nhờ có mọi người, tôi đã tận hưởng cuộc sống lần đầu tiên trong đời mình.
Cảm ơn mọi người rất nhiều và tạm biệt.