Chương 19: Quá khứ của Ruina (phần 1)
Sau khi Ruina rời khỏi phòng Hội học sinhーーー
“Phù, thật đáng sợ quá”
“Quả đúng là Ruina-sensei, thực sự mình đã nghĩ rằng mình sẽ bị giết mất.”
“...”
Ba cô gái của hội học sinh (loli+cún con+mắt kính) ngồi bẹp xuống đất sau khi được giải thoát khỏi áp lực.
Elenoa vẫn cứ suy nghĩ với một khuôn mặt đăm chiêu.
Có thể cô ấy đang nghĩ về những gì Ruina vừa mới nói xong.
Còn Linde thì….
“Nagi~. Mình sợ quá~”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi không hề chịu thả tôi ra.
Con người bình thường của cậu đâu rồi?
Mà tôi không quan tâm vì cậu ấy đang rất dễ thương.
Không khác gì, tim tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được sau chuyện ấy.
“Đúng như những gì Ruina-sensei nói. Nhìn qua thì phù thủy giống như một chức nghiệp gì đó hào nhoàng nhưng thực ra nó lại rất nguy hiểm. Mình đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Mình đúng là không đủ tư cách để trở thành hội trưởng hội học sinh...”
Elenia thở dài khi đang tự trách bản thân mình.
Bên trong căn phòng hội học sinh là một bầu không khí ảm đạm.
Và cứ như thế một ngày nữa lại kết thúc.
☆☆☆
Sau trở lại “Ngôi nhà tai mèo”, tình trạng cơ thể của Ruina hoàn toàn suy sụp.
Cô ấy cứ tiếp tục lẩm bẩm về những thứ gì đó mà tôi không thể nghe thấy.
Từ từ đóng cánh cửa lại, tôi đi xuống nhà ăn dưới tầng một.
Đứng ở đó là Noire-san, chủ nhân của “Ngôi nhà tai mèo” với gương mặt lo lắng.
Khi nhận ra tôi, cô ấy chạy đến tôi ngay lập tức.
“Nagi, chuyện gì xảy ra với Ruina vậy? Cô ấy trông thật buồn bã từ lúc về đến giờ.”
Tôi kể cho cô ấy nghe những chuyện xảy ra ở học viện Akade lúc nãy,
“Vậy những chuyện như thế đã xảy ra à. Dù sao thì nói về ma thuật không có ai có thể nghiêm khắc hơn Ruina đâu.”
“Cái đó không còn gọi là nghiêm khắc nữa. Đương nhiên là tôi hiểu trở thành một phù thủy nguy hiểm như nào nhưng...”
Nói thẳng ra thì mức độ mà Ruina muốn đạt được thì vẫn quá cao ngay cả với những người đứng đầu học viện ma thuật, đó là những gì tôi nghĩ.
Khi mà chỉ muốn là một học viên bình thường thì cái chết là một thứ mà tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến.
“Quả nhiên, cô ấy vẫn còn ám ảnh chuyện lúc đó.”
Noire nói với một vẻ mặt đau khổ.
“Về lúc đó sao?”
“...Tôi nghĩ là kể với Nagi-chan cũng được. Chúng ta không thể nói chuyện ở đây, đi theo tôi.”
☆☆☆
Tôi được Noire-san đưa đến một căn phòng nằm ở trong tầng một của “Ngôi nhà tai mèo”.
Ở trong căn phòng đó là một cây trượng gãy và một cái áo choàng rách nát.
“Nơi này là….”
“Người bạn thân của tôi thường ở căn phòng này khi cô ấy ở lại đây. Nhưng giờ thì không còn ai ở nữa.”
Tôi đoán là cây trượng và những thứ trong phòng là những thứ mà người bạn cũ của cô ấy thường dùng.
Noire nhìn những món đồ đó bằng ánh mắt đau khổ.
“Đây sẽ là một câu chuyện dài đấy, cô có muốn nghe không?”
“Có chứ”
Và rồi từng chút một, Noire bắt đầu kể lại một vụ tai nạn xảy ra ở những ngày trước của cô.
☆☆☆
Có một đội mạo hiểm giả tên là “Công việc của mèo”
Đó là một đội gồm 4 thành viên.
Mạo hiểm giả hạng S, “Xích tinh kiếm”, một người sử dụng kiếm, Ruth.
Mạo hiểm giả hạng A, “Nguyệt Thánh Thủ”, thánh nữ, Runa.
Mạo hiểm giả hạng A, “Hắc dạ miêu”, sát thủ, Noire.
Mạo hiểm giả hạng A, “Phù thủy hủy diệt”, phù thủy, Irina.
Những người phụ nữ đó lập nên một đội hạng S bao gồm những thành viên hạng A và S.
Tất cả những người họ đều là những người tài năng nhất và được những mạo hiểm giả khác công nhận.
Tên đội được đặt như vậy cũng là vì tất cả các tành viên đều thích mèo.
ーーー Vào một đêm muộn 5 năm trước
“Mình không hiểu sao mình muốn chuyển biệt hiệu quá. Mình không thể chuyển được sao?”
“Đừng phàn nàn về nó nữa, Noire. Nhìn của mình đi, “Phù thủy hủy diệt” không dễ thương chút nào cả.”
“Cơ bản thì bởi vì chẳng còn thứ gì sót lại sau khi cậu đi ngang qua một vùng đất cả. Kể cả mình cũng đôi lúc nghĩ việc đó thật đáng sợ.”
“Fufufu, chắc là vậy… hn, đã được vài tiếng kể từ lúc chúng bắt đầu lên đường đến thị trấn Lirs. Nếu mình không nhầm thì hôm nay là lễ tốt nghiệp của con gái Irina phải không?”
“Đúng vậy! Không có thời để tán nhảm đâu! Chúng ta phải nhanh lên!”
“Không cần vội, chỉ còn vài phút nữa là chúng ta đến thôi.”
Đó là cuộc trò truyện của họ trên đường về nhà từ nhiệm vụ.
Hiếm khi họ bị quái vật tấn công trên đường đi nhưng quái vật thông thường cũng quá dễ để họ đối phó.
Đó là tại sao họ có thể thong thả đi như vậy nhưng
““““!!!!””””
Họ đột nhiên cảm thấy sự khát máu.
“Chà chà, nghĩ đến việc bốn con người chất lượng cao không ngất sau khi dính khát máu của ta. Thú vị rồi đây.”
Và rồi họ nghe thấy tiếng phụ nữ từ phía sau.
Họ từ từ quay đầu lại.
Thứ họ thấy là… là một người phụ nữ tóc đen xinh đẹp với hai cái sừng trông như sừng dê.
Bốn người họ lập tức vào tư thế chiến đấu.
“Ôi trời, bắt đầu đề phòng rồi kìa. Onee-san buồn rồi đấy.”
“Ngươi! Người là ai?”
Đại diện của đội, người phụ nữ tóc đỏ, Ruth hỏi người phụ nữ đó.
“Fufufu, ta chỉ là một người quá đỗi bình thường vô tình đi ngang qua thôi.”
“Nói dối như vậy mà đòi lừa ai hả!? Với sự khát máu và năng lượng ma thuật khổng lồ như vậy thì ai cũng biết ngươi không bình thường chút nào.”
“Mà cũng đúng nhỉ.”
Người phụ nữ bí ẩn trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
Bốn người họ đang đợi một thời cơ, nhưng nó không bao giờ đến.
“Được rồi, vậy thì ta là một ác thần đến để hủy diệt nhân loại, như vậy thì sao?”
“Đừng có đùa nữa!”
Ruth chém về phía người phụ nữ vừa nói ra câu trả lời đùa đó.
Đó là một cú chém nhanh đến mức mà người bình thường cũng không thể thấy được.
Nhưng cú chém dễ dàng bị người phụ nữ đó chặn….. Chỉ bằng ngón trỏ của mình.
“Đúng là một con người thiếu kiên nhẫn. Đột nhiên tấn công khi họ đang nói là không tốt đâu đấu.”
“Ruth, chạy ra khỏi chỗ đó!! <Ma thuật hỏa ngục>(Viêm bạo)”
Ngay sau khi Ruth tránh xa khỏi người phụ nữ đó, Irina lập tức sử dụng ma thuật cấp cao mạnh nhất của mình.
Một cột lửa khổng lồ mọc lên từ vòng tròn ma thuật được tạo nên ở dưới chân người phụ nữ.
Với sức công phá đó thì sẽ không còn lại gì cả nếu người phụ nữ đó chỉ có sức mạnh bình thường nhưng…
“Cái g…!?”
Người phụ vẫn đứng ngay đó mà không hề chịu chút thương tổn nào.
“Fufufu…. Thật đáng ngạc nhiên. Onee-san nóng lên rồi đấy. À, không giống như mình đang thực sự bốc cháy nhỉ.
Người phụ nữ đó liếm môi.
“Kể cả <Ma thuật hỏa ngục> của Irina cũng không hiểu quả, cô ta quá nguy hiểm”
“Chúng ta không thể để một tồn tại đáng sợ như vậy đến gần thị trấn được! Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì chúng ta phải giữ cô ta lại chỗ này!”
Và thế là trận đại chiến giữa nhóm mạo hiểm giả “Công việc của mèo” và người phụ nữ bí ẩn bắt đầu.