Trồng rừng là loại công nghệ gì ư?
Sự dốt nát chắc chắn là một điều đáng xấu hổ, nhưng những kẻ bỏ qua và che đậy sự dốt nát đó đi thì cũng chỉ tự chuốc lấy thấy bại mà thôi.
Đó là lý do tại sao Gia đặt ra câu hỏi một cách thành thật, nhưng lời nói đó còn làm con tim của Takuto ngơ hơn cả mong đợi.
“EH?”
Đức Vua thở gấp.
Chỉ một từ thôi cũng đủ để khiến Gia lo lắng, nhưng hóa ra Đức Vua không hề thất vọng mà chỉ sốc thôi. Cái cơ thể bao trùm bởi một màu đen thẳm đung đưa, cậu khoanh tay như đang ngẫm nghĩ về một điều gì đó.
“Ngươi không biết ‘Trồng rừng’ là gì sao?”
“….Xin ngài lượng thứ…”
“Không, không sao. Lão Mortar, ông biết về nó không? Vậy thì cô đằng sau kia nữa – Emul, cô biết chứ?”
Trả lời câu hỏi của Atou, Trưởng lão Mortar và Emul lắc đầu.
Nếu một trong hai người hiểu được “Trồng rừng” là gì, thì chắc có lẽ Gia sẽ rất cáu cho mà xem.
Gia còn cầu nguyện cho cả các cụ tổ tiên hiện về để độ cho.
“Hmm. Chẳng phải cấp độ kĩ năng của họ là đại khái là 《Tinh chế》《Nuôi trồng Thủy sản》và《Kiến trúc Pháo đài》 sao? Lạ thế?”
Takuto hiếm khi nào nói ra được một tràng dài như vậy.
Gia hơi ngạc nhiêu vì Takuto luôn để lại mọi chuyện cho Atou, cậu rất hiếm khi nói nhiều như vậy theo những gì Gia nhớ.
“Ngươi hiểu những gì Takuto-sama nói chứ?”
Anh gật đầu xác nhận.
Đó là một khái niệm về kỹ thuật vốn họ đã quá quen.
Trước khi chạy trốn tới khu rừng này và trở thành công dân của Mynoghra, họ đã từng có một chỗ đứng nhất định.
Tất nhiên, mọi quốc gia đều có một nguồn kiến thức về kỹ thuật riêng cho mình miễn là điều kiện tự nhiên nơi họ ở phù hợp với khía cạnh kiến thức đó.
Gia đang suy nghĩ về việc giải thích nó thành lời, nhưng lời nói của Atou tiếp tục.
“Ngoài những thứ đó ra thì sao? 《Tứ đại Nguyên tố》《Ma thuật Quân sự》《Lục đại Nguyên tố》《Đặc thù Ma lực nguyên》《Ma thuật Công kích chiến lược》《Ma thuật truyền lực quân đội 》《Phù du Binh khí》《Tác chiến Mặt đất》 《Thứ nguyên Triệu hoán》《Ma đạo Hình nhân》《Ma thuật cải tiến di truyền dị tính》. Tất cả đều là công nghệ ma thuật.”
Chúng nằm ngoài tầm hiểu biến của họ.
Mặc dù nó được gọi là hệ thống ma thuật, không có gì Atou vừa nói mà họ từng nghe đến, cũng như họ cũng chẳng hiểu cái mô tê gì luôn.
Họ chỉ có thể lờ mờ đoán ra nghĩa của vài từ giống như mấy thứ viển vông chỉ có trong sách truyện dành cho trẻ con.
Trưởng lão Mortar run rẩy trước những câu từ Atou nói ra, chỉ có bản thân cô mới biết được, biết về câu trả lời cho điều kì diệu về thế giới này.
“Tôi… tôi biết về “Tứ đại Nguyên tố” nhưng những thứ khác thì tôi chưa bao giờ được biết…”
“Ông có dạng kiến thức gì về ma thuật? Nói chung là cho chúng ta biết về cách thức chiến đấu và tổ chức quân sự của các ông. Các ông có đơn vị ma thuật hay thứ gì đó giống thế không?”
“Về quân sự thì, chúng tôi thường có những người sử dụng ma thuật phục hồi hỗ trợ ở cánh sau, nhưng do khả năng bảo vệ, khoảng cách bay và khả năng chịu đựng trong chiến đấu, các ma thuật sư không có các thành phần đơn vị cố định cho ma pháp mà họ sử dụng. Nhưng họ đã dự đoán trước về nó…”
“Vậy là ở trình độ đó à…”
Nghe lời Emul nói, Atou im lặng.
Việc này là do sức mạnh về công nghệ của thế giỏi này quá méo mó.
Thông thường thì Khoa học và Công nghệ là hai thứ phải được nghiên cứu song song.
Takuto đã nghe từ Trưởng lão Mortar lần trước rằng dạng kiến trúc lâu đài và các trang thiết bị làm từ sắt đã được phát triển,
Mình đã hi vọng rằng trình độ về “Ma thuật Quân sự” và “Lục đại Nguyên tố”, thứ cùng trình độ với công nghệ ma thuật, cũng đã phát triển.
Nếu Takuto mở được menu, thì cái loại kỹ thuật như vậy chẳng khác gì vài cái trò trẻ con trong lĩnh vực ma thuật cả.
Trong tình huống đó, thì việc hỏi về “Trồng rừng” cũng là lẽ tự nhiên,
Trong “Vĩnh Cửu Quốc”, Trồng rừng là một dạng công nghệ cải tạo đất được nâng cao nhờ sự phát triển của kỹ thuật “nông nghiệp” và “Lục đại Nguyên tố.” Không giống như trong thực tế, nó sử dụng ma thuật, thế nên ta có thể trồng rừng nhanh hơn so với thế giới thực. Chắc chắn sẽ không có ai ý kiến gì về việc đây là một loại hình công nghệ vượt trội đâu.
Nhưng dù cho ta có không giỏi về ma thuật đi chăng nữa, ta vẫn có thể áp dụng được khái niệm “trồng rừng” và các kỹ thuật mà không cần tới ma thuật.
Dẫu thế, họ vẫn nói là họ không biết. Atou nhìn thấy được mối liên hệ kì lạ giữa thế giới này và “Vĩnh Cửu Quốc”, cô hướng ánh mắt tới để báo cáo với Chủ Nhân của mình.
Phản ứng gật đầu im lặng là bằng chứng cho thấy rằng Takuto cũng đưa ra một kết luận tương tự.
“Vậy tổng kết lại, có phải là do công nghệ ma thuật trong thế giới của chúng ta thua kém nhiều hơn so với những gì Đức Vua mong đợi chăng?”
“….Đúng, đúng thế. Thấp hơn mong đợi. Tuy nhiên, đây cũng là một chuyện đáng hấp dẫn. Ta không rõ tại sao công nghệ của thế giới này lại tụt hậu tới thế. Nhưng nếu chúng ta đẩy nhanh sự phát triển của công nghệ ma thuật, nó có thể mang lại cho chúng ta một lợi thế lớn hơn so với các quốc gia khác.”
Takuto có vẻ cũng đồng ý với Atou, cậu gật đầu hài lòng.
Trông cậu có vẻ thích thú vì cậu lắc cái đầu nhanh hơn bình thường một chút.
Gia quan sát tình hình và nhận thấy cuộc họp đang diễn ra nằm trong tầm kiểm soát. Khi chủ đề đã dừng lại, Gia lại hỏi lại câu hỏi trước đó.
“Vậy thì, Atou-dono. Tôi muốn hỏi ngài thông tin về mục đích của việc trồng cây…”
“Ôi, chúng ta bị lạc đề mất rồi.—Trồng rừng có nghĩa là trồng cây trên những mảnh đất đã được làm sạch để có thể duy trì được thảm thực vật. Ngoài việc đảm bảo được nguồn gỗ, nó còn có nhiều lợi ích khác nữa.”
“Hmm, tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Theo như tôi biết, có một số cây phải mất tới hàng trăm hàng ngàn năm để phát triển thành cây trưởng thành.”
“Chúng ta có thể đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng bằng cách sử dụng các nguyên tố ma thuật mà ông chưa biết.”
Trưởng lão Mortar hiểu hết những lời giải thích cô nói.
Trước hết, thời kỳ phát triển của cây cối trên thế giới này rất dài, nhưng bù lại nó có xu hướng phát triển cực lớn. Và khu rừng đã mục nát tới mức họ cần phải chặt chúng đi để làm đất canh tác.
Công việc của Elf là bảo vệ rừng, nhưng quan niệm của họ là chỉ sống với rừng, họ không có khái niệm về kiểm soát cây cối.
Nhưng nếu chúng có thể nuôi dưỡng được bằng ma thuật, thì đó lại là một cậu chuyện khác nếu Đức Vua xem xét về sự cai trị quốc gia trong hàng trăm năm.
Rừng là thứ hữu hạn và cuối cùng cũng sẽ cạn kiệt. Và cây xanh là nguồn tài nguyên thiết yếu quan trọng cho việc xây dựng.
Tập trung cho sự phát triển của cây ngay từ giai đoạn đầu là một sự đầu tư cho tương lai. Trên hết, nếu ma thuật có thể đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng, nó sẽ là một vũ khí lợi hại để gia tăng sức mạnh quốc gia nhằm tạo ra những nguồn tài nguyên khổng lồ.
Takuto hùng mạnh như một vị quân vương và cũng như là một con người, thậm chí là cả Elf, những kẻ sống lâu cũng ngưỡng mộ lối suy nghĩ vượt thời đại của cậu.
Nhưng họ cũng băn khoăn. Tại sao Đức Vua lại có nhiều hiểu biết tới vậy, kể cả về những kỹ thuật ma pháp vừa mới đề ra vừa nãy?
“Những công nghệ kỳ diệu mà chúng tôi không biết, và cả bản chất của “trồng rừng”. Kiến thức đó đến từ đâu…?”
“Mọi thứ điều là kiến thức và sự thật được Ira Takuto-sama kiến tạo nên, vị thần vĩ đại, Đức Vua của Mynoghra.”
“Gì cơ!”
(Eh!?)
Atou trả lời câu hỏi của Trưởng lão Mortar với vẻ mặt tự hào cứ như thể đang nói về chính mình vậy.
Takuto, cậu phản ứng chậm, trong lòng hét lên một tiếng kinh ngạc.
Tất cả chỉ là do Takuto để cô ấy lo liệu mọi thứ.
“Những người phụ nữ trong tộc các ngươi đã được tiếp xúc với lòng bao dung của Đức Vua và được vinh dự trở thành người của ngài. Ta nghĩ các cô gái đó cũng bắt đầu hiểu được Đức Vua vĩ đại như thế nào.”
Các Dark Elf gật đầu.
Takuto cố gắng ngăn chặn câu chuyện này lại bằng cách vẫy tay trong im lặng. Nhưng vì mọi người đều tập trung vào Atou nên mọi nỗ lực của cậu là vô ích.
“Như thế vẫn chưa đủ. Thực ra thì Đức Vua còn tuyệt vời gấp 100 lần như thế!!”
Nâng giọng lên cao nhất có thể, Atou nâng tầm lời nói dối của mình từ 1 lên tận 10 luôn. Takuto nên nhanh chóng ngăn cô lại, nhưng không may thay, chỉ vào mấy lúc thế này thì cậu lại chẳng nói được từ nào.
Vì thế nên Takuto đành phải bất lực nhìn Atou khoe khoang về bản thân mình với ánh mắt lo lắng thôi.
Tất nhiên là Atou 100% có ý tốt.
Có lẽ cô ấy nghĩ rằng Takuto là người kiến tạo nên mọi thứ.
Nhưng cũng không sao nếu cho rằng Takuto là người tạo nên khởi nguyên cho công nghệ.
Dù sao đi nữa, cậu có thể chắc chắn một điều rằng, cô ấy hiện tại đang chơi với mấy quả bom nổ chậm.
Atou nghịch ngón tay rồi chỉ vào ông. Như thể muốn nói “Cứ hỏi những gì ngươi không biết đi.”
Dừng lại đi! Takuto hét lên trong lòng, nhưng dĩ nhiên, cái suy nghĩ đó của cậu lúc này không thể nào chạm tới Atou được.
Trong lúc đó, Phó Bí thư Emul, cô nhận được tín hiệu từ Atou, bắt đầu đặt câu hỏi bằng ánh mắt lấp lánh.
“Trong quá khứ, vương quốc của loài người, Thánh Quốc Qualia, có một loại bệnh dịch bùng phát khiến vô số người chết. Các mục sư ở quốc gia ấy nói rằng đó là lời nguyền của ma quỷ, ngài có biết nguyên nhân của nó không, có phải là do Đức Vua gây nên không?”
“Không phải đó chỉ là do việc săn bắt mèo ở trong thành phố sao? Điều đó khiến số lượng chuột nhiều lên gấp bội… Chuột là loài sinh vật ủ trong mình dịch hạch. Những người bị dịch hạch giết chết sẽ trở thành những tử thi. Còn những con chuột ăn những cái xác đó sẽ trở nên béo ụ và lại tiếp tục sinh sản. Và cuối cùng, dịch hạch bùng nổ. Đó là một vòng lặp của ma quỷ. Đức Vua đã tìm ra điều đó.”
Có vẻ Đức Vua đã khám phá ra nó.
Tất nhiên là không, Takuto không phải người tìm ra nó, mà là từ một vĩ nhân trong quá khứ cơ.
Trong thâm tâm, Takuto thầm xin lỗi những nhân vật vĩ đại trong lịch sử đã phải vất cả cả đời để tìm ra những kiến thức đó.
“….Loài sinh vật ủ dịch sao? Sự hiện diện của chuột sẽ giết người ư?”
“Thứ bệnh đó không phải là từ lũ chuột, mà là từ những vi khuẩn mà lũ chuột kéo theo mình. Chúng là những thứ vô hình tồn tại trên thế giới này. Đây cũng là một thành tựu khác mà Đức Vua tìm ra.”
(WAAA! Lại nữa rồi…)
Takuto bị cuốn hút bởi những giai thoại trong lịch sử bắt đầu cứ bị chồng chất lên nhau.
Tuy nhiên, Takuto không ép buộc mình phải ngắt lời Atou, cậu chỉ tiếp tục quan sát cô.
Đúng là cậu không có đủ kỹ năng giao tiếp và luôn cẩn thận quá mức. Mặc kệ điều đó, cậu cũng luôn mềm lòng trước Atou.
“Hmm. Nếu cô muốn tưởng tượng. Thì nó giống như mấy con sâu nhỏ bé xiu vậy. Cô phải nghĩ tới việc tống khứ mấy con sâu độc ác thâm nhập và gây tổn hại lên cơ thể mình đấy.”
“Chúng ta có thể làm rất nhiều thứ. Ta có thể nghĩ về việc trích máu tĩnh mạch, nhưng đây là kết luận. Việc cố gắng rút máu để trôi sạch vi khuẩn là một điều hoàn toàn sai. Điều đó chẳng có hiệu quả gì vì nó sẽ làm giảm đi khả năng thể chất. Cầu nguyện – một thứ có ý nghĩa rất lớn trong thế giới này, nhưng nó không thể áp dụng cho cả hàng chục ngàn người được. Đức vua đã nói vậy.”
Takuto không có nói thế.
Nhưng câu chuyện đã thành ra như thế rồi.
Sau đó, cô ấy đã hào phóng giải thích về các phương pháp y tế hiệu quả nhất và các phương pháp phòng chống dịch bệnh, các kỹ thuật liên quan đến quá trình ứng phó điều trị sớm,… Công lao của Takuto cứ thế mà vẫn tiếp tục tăng lên mặc dù cậu chẳng làm cái gì cả.
Các Dark Elf rất ngạc nhiên trước những công nghệ và khái niệm mà họ chưa biết tới, và sự ngưỡng mộ của họ cứ thế mà tích tụ dần lên.
Đối với Takuto, sự ngưỡng mộ và khen ngợi của họ cứ như một nhát dao khứa vào lòng cậu vậy.
“Fufufu, nếu Đức Vua muốn, ngài ấy chỉ cần phẩy tay một cái là được.”
Takuto không thể làm gì được ngoài việc gật đầu nữa.
“Đức Vua tạo nên tri thức. Có rất nhiều kiến thức trong Thần Quốc, quê hương của Đức Vua. Đó là do những loại công nghệ vượt trội, hầu hết chúng hiện không có sẵn, nhưng nó vẫn sẽ mang lại những lợi ích khác nhau từ những kiến thức trước đó. Các ngươi có hiểu được chúng ta may mắn tới nhường nào không?”
Lời Atou nói không sai, ngoại trừ cái sự vĩ đại của Đức Vua.
Nói chung, công nghệ chỉ hữu ích nếu chúng được dựa trên những loại hình công nghệ tiên quyết, nghiên cứu dẫn tới nó và sự phát triển văn hóa.
“Vậy thì những quả táo do Đức Vua tạo nên, lương thực là thứ được Đức Vua sản xuất đến từ Thần Quốc!”
Giờ thì chủ đề lại chuyển hướng.
Emul đưa ra chủ đề về thứ trái cây Takuto tạo ra.
Có một số thành phẩm hiện đại Takuto dùng để ăn, cũng được tạo ra.
Họ không biết phép màu đó xảy ra bằng cách nào, nhưng câu trả lời duy nhất là do những tiến bộ về công nghệ có thể tạo ra nhiều lương thực đến như vậy.
“Đúng thế, đúng thế, phải vậy chứ. Như thế không tốt sao?... Còn có rất nhiều món ngon khác nữa. Ta yêu nho…”
Nhưng Atou có hơi bị quá đà.
Takuto định trừng phạt cô bằng cách cấm cô ăn nho trong một thời gian.
Mặc dù Takuto đã nghĩ đến điều như vậy, nhưng Atou lại quá phấn khích, cô ấy chẳng để ý gì tới cảm xúc của cậu nữa. Miệng cô cũng không ngừng nói hết chuyện này rồi lại tới chuyện kia.
Có lẽ Emul đang cảm thấy vui vẻ vì cái thái độ quá khích đó của Atou.
Nếu có người ở vị trí cao hơn nhiều muốn bước xuống để nói chuyện với cô, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy vui.
Cô ấy nở một nụ cười hạnh phúc và đáp lại những lời của Atou như thể cô đang nói chuyện với một người bạn cùng giới vậy.
“Cái thứ quả màu tím đó! Nhân thiện thì chúng có hạt, nên tôi đã đem đi trồng. Hơn nữa, nó đã nảy mầm!...Tôi rất mong nó lớn lên đó!... Một ngày nào đó chúng tôi có thể thu hoạch trái cây mà không cần phải làm phiền tới Đức Vua nữa!”
“Gì! Cô đã làm chuyện đó sao!? Cô làm mà không báo cho tôi, mà hơn nữa, là không có sự cho phép của Đức Vua!”
“Đúng thế, Emul. Vậy là không tốt. Tại sao cô lại làm thế?”
Và rồi, một chàng trai trông không mấy nhã nhặn chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ.
Takuto không muốn làm phiền các cô gái, có điều gì đó khiến cậu hứng thú và tập trung suy nghĩ về nó.
Đúng thế, có điều gì đó trong cuộc trò chuyện đã chạm vào trái tim cậu.
“Tôi, tôi không thể kìm nén được sự tò mò của mình, nó có vị rất ngon nên tôi nghĩ làm thế là được…”
“Ngươi đã gieo thứ hạt đó xuống mảnh đất này sao?”
Cuối cùng thì Atou cũng nhận ra những gì Takuto học được từ trước.
Đôi mắt kinh ngạc của cô như muốn xuyên thấu Emul, vai cô run lên.
Emul, cô vừa bị mắng và khuôn mặt cô trở nên nhợt nhạt như một đứa trẻ, cô ấy trông rất hối lỗi khiến Trưởng lão Mortar và Gia muốn bước vào can thiệp.
Nhưng đối thủ của họ lại là Atou, lúc đó Takuto đang nghĩ về một thứ hoàn toàn khác nên cậu không quan tâm.
Thực phẩm được tạo nên trong sản phẩm khẩn cấp là loại vật phẩm hiện đại. Và hạt giống đó, khác với những hạt giống khác trên thế giới này. Những gì Takuto đang nghĩ tới là những món đồ hiện địa.
Nói cách khác, không có gì hiệu quả hơn là các sản phẩm sản xuất bởi những loại công nghệ vượt bậc trong thời đại hiện đại lại có thể được áp dụng ở một thế giới có trình độ công nghệ thấp như thế này.
Vậy là câu trả lời cho tương lai, cho kết quả đã ở ngay trước mắt.
Sản xuất lương thực có một mắc xích chặt chẽ với dân số quốc gia.
Công nghệ sinh học là tiến hành công nghệ biến đổi gen để sản xuất thực phẩm chất lượng cao. Takuto không biết một quốc gia sẽ thu được bao nhiêu lợi nhuận khi làm điều đó. Chỉ nghĩ đến nó thôi cũng đã khiến cậu choáng váng.
Không chỉ có vậy.
Thực tế rằng cậu tạo ra được lương thực cũng có nghĩa là cậu có thể tạo ra được tài nguyên.
Chẳng phải sản phẩm khẩn cấp không thể tạo ra các nguồn lực chiến lược được sao?
--Không, đó là loại tài nguyên chiến lược tồn tại trong game không thể được tạo ra. Có vẻ Takuto có thể sản xuất ra bất cứ loại vật liệu hiện đại nào tồn tại trong thời hiện đại điều được.
Cậu mở lòng bàn tay và cố gắng tạo ra thứ gì đó. Một thứ bắt đầu xuất hiện từ lòng bàn tay cậu, một vật kim loại tưởng chừng nặng nhưng lại rất nhẹ.
Một cái lon nhôm.
Takuto mỉm cười.
Những kim loại cơ bản như nhôm và thép. Những vật liệu này là những kim loại hiếm – chất dinh dưỡng phân bón như đá Phosphat và Canxi.
Nếu cậu có thể làm ra cả thuốc súng đen hoặc thậm chí cả thuốc súng không khói, họ còn có thể tạo nên một đội quân hùng mạnh sớm hơn thế cơ.
Hơn nữa, bằng cách làm chủ công nghệ ma thuật và các nguồn lực khác nhau từ công nghệ hiện đại, sẽ có vô số khả năng.
Tất nhiên, chúng đòi hỏi trình độ về công nghiệp, công nghệ để có thể sản xuất hàng loạt, và cả về dân số nữa.
Mặc dù vậy, cậu cảm thấy sự hấp dẫn của một hệ thống có thể chuẩn bị được tài nguyên mà không cần lo lắng về sự hạn chế nếu sử dụng được một lượng lớn ma lực.
Ngoài kia còn có một thế giới đang giết hại lẫn nhau chỉ để tranh giành lấy nguồn tài nguyên dầu mỏ kia mà.
Có thể bảo mật được tài nguyên sẽ khiến Mynoghra trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì.
Còn lại thì thứ cần thiết là ma lực, với số lượng vô hạn…
Cậu sử dụng một lượng lớn ma lực để cưỡng bức tạo nên nguồn tài nguyên hiếm.
Một thể loại chiến lược sẽ không bao giờ khả thi nếu không phải cậu làm vua, nhưng trước hết, quốc gia và Vua, và Vua là quốc gia. Không có vấn đề gì cả.
Takuto vừa tổ chức lại các chiến lược trong tương lai vừa cố gắng quản lý đống thông tin đang dồn dập trong não mình.
Khóe miệng cậu tự nhiên nhếch lên, một tiếng cười nhỏ lộ ra. Takuto đang nở một nụ cười khác thường trên khuôn mặt.
Cùng lúc đó, Atou cũng hiểu được những gì Takuto đã khám phá ra. Cô cười khúc khích.
“T,tôi xin lỗi… điều đó có bị cấm không?”
“Không, đó là một điểm mù đấy. Cô, cô đã làm rất tốt đấy.”
Atou nhẹ nở nụ cười với Emul, đang co ro sợ hãi.
Thật không ngờ, có lẽ trên đời này mọi thứ đều có thể vận hành suôn sẻ như thế.
Cố kìm hãm cái cảm xúc phấn khích đang trực trào của mình, Takuto đã sửa đổi lại chính sách của quốc gia trong tương lai.
=Thông điệp = = == = = = =
Định hướng quốc gia sau đây đã được gán cho Mynoghra.
《Hướng đi Đặc ân Thần linh》
__________________________________
=Eterpedia= = = == = = = = =
[Hướng đi■Đặc ân■Thần linh]
Tên bản đồ “Eath-AC21■5” Các loại ■thực phẩm, ■tài nguyên, ■đối tượng chiến lược,… đã biết.
Bây giờ đã có thể sản xuất.
※Đối với những vật phẩm■■chưa kiếm được, ma lực yêu cầu■■tăng lên■tùy theo độ khó■kỹ thuật.
※Định hướng này là thế giới■■■■■■■■■■
=Thông điệp= = = == = = == = =
< ! > Lỗi số 447 (Hoạt động bất thường đã được thực hiện)
< ! > Một dữ liệu định hướng không tồn tại đã được chọn
< ! > Có sự xung đột giữa hồ sơ thế giới và hồ sơ công nghệ
< ! > Sự cân bằng của trò chơi trên bản đồ gốc đang ở mức độ [Tử vong]
___________________________
Trans: Á đù chúa cheat