Irregular's Rebellion

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Volume 1 - Chương 01 - Hiệp Sĩ Lưu Ban

Lịch Đế chế - Tháng 5 năm 90. Ký túc xá Tenki - ký túc xa dành cho học viên Học viện Hiệp sĩ Materia

“Ehh… .. Senpai …… Senpai ……”

Những tia nắng sớm chiếu qua ô cửa sổ, lúc đó có một học sinh ngủ say.

“Nếu anh không dậy, chúng ta sẽ đến muộn đấy …… Hôm nay là một ngày rất quan trọng, hôm nay là lần đầu tiên luyện tập chiến đấu ……”

Cô có đôi mắt to, má ửng hồng. Mái tóc nâu của cô được chải chuốt kỹ càng và được buộc thành những bím tóc nhỏ. Có thể cô có tính cách mạnh mẽ, nhưng lần này cô giống như một chú cún rụt rè.

Khi cô gái đáng yêu với giọng nhẹ nhàng cất tiếng, chàng trai tóc đỏ vẫn đang nằm trên giường, anh ta dường như vẫn còn ngủ, chỉ có thể nghe thấy được tiếng ngáy của cậu.

"…..Được rồi."

Mặc cho cô la lên thế nào, cậu thanh niên không chút phản ứng, thế nên cô đưa hai tay lên trước ngực. Sau đó cô tìm được một vật đó hình phễu ở đâu đó, dường như cô có một kế hoạch gì đó, sau đó đặt một đầu của cái phễu vào miệng cậu thanh niên đang ngủ kia.

Và rồi-

"Những hạt nước long lanh trong không khí, tích tụ và ngưng đọng lại!"

[Heraldic Words] được tạo ra. Đáp lại [Sức mạnh tinh linh] của cô gái, một mô hình màu xanh lam giống như nước xuất hiện từ hư vô.

"Heraldic Arts”

Tất cả các vật thể trên thế giới này đều được cấu tạo từ "Những nguyên tố".

Một lượng lớn nước bắt đầu xuất hiện trong không gian.

Mượn sức mạnh của một Tinh linh (Undine), hơi nước bắt đầu ngưng tụ lại trong không khí. Đây là kỹ thuật cấp cơ bản [Create Water]. Cái phễu bắt đầu được đổ đầy nước.

Nguồn nước bắt đầu chảy vào miệng chàng trai trẻ.

* Ực * ực * ực * ực… ..!

"Khụ… Khụ… Khụ… Suýt thì chết… .. Khụ! ”

Một lượng lớn nước đột ngột chảy qua miệng của cậu. Chàng thanh niên tóc đỏ-Huntis Harmilion, sau khi ho vài lần, cuối cùng cũng chịu dậy.

“C-Chào buổi sáng ……”

Sau khi suýt chết đuối, Huntis nhìn về phía đầu giường.

Có một cô gái đang ở đó. Tên cô ấy là Maron Mamado.

Cô là học sinh năm nhất, học cùng lớp với Huntis, cả hai đều thuộc đơn vị Hiệp sĩ thứ 29.

“Ah,‘ Chào buổi sáng ’, cái đầu cô ……! Tại sao cô đột nhiên lại muốn giết tôi!? ”

Maron nhanh chóng lắc đầu.

“Em không muốn giết anh! Em-Chỉ là Senpai không muốn dậy …… Vì vậy, em nghĩ tốt hơn là nên đánh thức anh bằng một ít nước …… ”

"Vậy cô nên dội nước vào họ chứ không phải cố làm họ chết đuối!"

“N-Nhưng, Senpai dậy rồi…”

“Tất nhiên, dù gì thì tôi cũng suýt nữa thì chết…”

“X-xin lỗi… Nhưng em nghe nói rằng uống nước sau khi ngủ sẽ giúp bạn cảm thấy tốt hơn…”

"Những gì cô làm là tra tấn thì có!"

Huntis nói với giọng rất thô lỗ, Maron sợ hãi nhún vai. Hai bím tóc của cô ấy đang chuyển động, cô ấy trông giống như một chú cún đang sợ hãi. Vì trông cô khá sợ hãi, Huntis không thể không thừa nhận những sai lầm của mình.

“…… Tại sao cô lại quan tâm đến tôi? Ý tôi là, cô có nhiều việc khác phải làm phải không? ”

Không quan trọng anh nói gì, cô chỉ đơn giản đáp lại.

“Ch-Chà…… đ-đó là…… bởi vì …… Chà, dù sao thì chúng ta cũng là một đội mà, phải không?”

Maron bối rối, Huntis nhìn cô chằm chằm.

"Cô biết rằng những người khác không thèm để ý đến tôi mà phải không?"

Kẻ lười biếng Huntis, người đã trở thành học sinh năm nhất lần thứ hai cách đây khoảng một tháng, đã hiếm khi đến lớp học kể từ đó. Vì vậy, tổ đội mà anh ấy từng có cũng đã không còn nữa.

Maron là người duy nhất vẫn ủng hộ anh ấy.

“Em-biết… N-nhưng, em, em nghĩ thật tệ khi để anh một mình… Vì vậy….”

“……”

“H-Ehh…… Senpai…… Có chuyện đã gì xảy ra vậy……?”

Maron hơi nghiêng đầu và ngại ngùng hỏi.

Huntis với vẻ mặt nghiêm túc nhưng không trả lời. Sau đó, anh nhìn xuống và thở dài.

“Ướt hết cả rồi ……”

“Em sẽ làm khô giúp anh………”

Maron lấy ra một chiếc khăn tay và tiến lại gần với ý định làm khô bộ quần áo ướt của Huntis.

“Không, không sao. Dù sao thì nó cũng sẽ nhanh khô thôi ”.

“Nhưng em…… muốn giúp anh……”

Maron nói với giọng trầm, cô nài nỉ rằng muốn làm khô cơ thể ướt đẫm của Huntis. Nhưng phần bị ướt nhất là phần dưới của anh ấy, vì vậy điều này có thể gây ra hiểu lầm.

(Chúng to quá)

Ánh mắt của Huntis vô tình va phải một bộ phận nào đó trên cơ thể cô.

Bộ ngực của Maron không cân đối với cơ thể của cô ấy, vì ngực của cô ấy khá lớn nhưng cơ thể của cô ấy lại hơi nhỏ. Hàng cúc áo đồng phục của cô trông như sắp bung ra. Huntis dán mắt vào chúng.

“S-Senpai ……?”

Do bản chất là đàn ông, Huntis không thể không nhìn bộ ngực của Maron.

Đột nhiên lúc đó một cơn gió với tốc độ kinh hoàng đã giáng mạnh vào trán Huntis.

"Á, đau đấy."

"Trời ạ, mới sáng sớm mà cậu đã làm việc này, Huntis Harmilion.”

Dù cho hơi đau ở trán, Huntis vẫn có thể thấy một phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục của hướng dẫn viên đến phòng anh.

Cô ấy khoảng hai mươi tuổi. Cô có thân hình mảnh khảnh, ngực to và hông nở nang, có thể nói cô ấy là một người có thân hình đáng để để mắt tới. Ngoài ra, đôi chân của cô ấy rất quyến rũ vì cô ấy đang diện vột chiếc váy.

Bất kể người đàn ông nào cũng sẽ bị hấp dẫn bởi cơ thể đó. Mặc dù tính khí của cô ấy không tuyệt cho lắm… Huntis suy nghĩ… không, bây giờ không phải lúc cho việc đó.

Như để chứng minh suy đoán của mình, giáo viên hướng dẫn Pascali Paretto, người đã ở cùng Huntis từ một năm trước, nhìn cậu với đôi mắt hình viên đạn.

"Tên khốn nạn này, cậu không nhận ra bộ mặt đáng kinh bỉ của cậu bây giờ sao?"

"Ah, xin lỗi. Em không suy nghĩ linh tinh gì đâu. Nhân tiện, trông cô vẫn đẹp như thường lệ, sensei. ”

"Chậc, quên nó đi."

Mặc dù biết rằng Huntis chỉ đang trêu chọc cô, nhưng thái độ của cô Paretto đã dịu đi và cô khịt mũi một cái.

“Dù sao thì, tôi nhớ rằng hôm nay là ngày huấn luyện chiến đấu đầu tiên của cậu, phải không? Thay quần áo của cậu đi, tôi sẽ đợi cậu ở trại huấn luyện. Một điều nữa, cậu sẽ là đội trưởng. ”

"Em biết hỏi cái này hơi muộn, nhưng tại sao em phải làm đội trưởng, sensei?"

“Tất nhiên là vì cậu đã lưu ban một năm.”

"Em xin từ chối vì lý do cá nhân."

"Không lý do. Dậy nhanh đi. ”

Thái độ của cô Paretto không thay đổi. Nhưng Huntis cố tình ho và chỉ vào chiếc giường đang ướt.

“Khụ khụ… Em xin lỗi, Sensei. Có vẻ như hôm nay em không được khỏe. Cô không thể nhìn thấy có bao nhiêu nước ở đó sao? Em đã suýt nữa thì chết. ”

Một lần nữa, một cơn gió mạnh đập vào trán Huntis.

"Cậu bị ngốc à. Lý do kiểu gì đấy? ”

"Đúng mà."

"Cậu đang đùa tôi à?"

Cô Paretto cau mày. Một lúc sau thì nó trở lại bình thường.

“… Tôi hiểu rồi, cậu vẫn còn ‘dấm đài’ ở tuổi này.”

"Không, không phải nó."

“S-senpai… Một vài năm trước, em cũng đã làm ướt giường của mình. ”

“Tôi không nói cái đấy. Dù sao thì cô cũng là người đổ ra đống nước này phải không? ”

Huntis nhìn Maron, người có vẻ ngại ngùng.

“Nhưng điều này không thể xảy ra được. Huntis Harmilion vắng mặt trong buổi huấn luyện vì lý do là đái dầm. ”

Cô Paretto ghi chép cuốn sổ lấy ra từ trong túi của mình.

“V-vâng. Em sẽ rất xấu hổ nếu em nghỉ học vì lý do làm ướt giường… ”

Khi Huntis nhanh chóng đứng dậy, cô Paretto tỏ vẻ chán ghét.

“Tránh xa tôi ra. Tôi không muốn cậu làm bẩn tôi bằng nước tiểu của cậu. "

"Xin đừng hiểu sai ý em, Sensei.”

 Cô Paretto thở dài.

“Đùa đủ rồi. Tôi sẽ đợi cậu. Nhưng nếu cậu không đến, cả học viện sẽ biết rằng cậu đã làm ướt giường của mình. Đi thôi Maron Mamado. ”

“V-vâng….”

Sau khi đe dọa cậu, cô Paretto cùng với Maron rời khỏi phòng.

Ngay trước khi rời đi, Maron quay lại và nói:

“S-senpai… Em sẽ đợi anh bên ngoài ký túc xá…”

(Ahh ~~~~ Rắc rối cuối cùng đã đi mất.)

Nhìn thấy hai người họ rời đi, Huntis lẩm bẩm. Cậu miễn cưỡng dọn giường. Sau đó cậu rửa mặt chải đầu, mặc đồng phục và ăn bánh mì đã mua trước đó rồi uống cốc sữa.

Chỉ mất năm phút để hoàn thành tất cả, sau đó Huntis nhìn vào tay phải của mình.

“……”

Khi anh nhìn vào lòng bàn tay của mình, một hoa văn màu đỏ bắt đầu xuất hiện, trông nó giống như một ngọn lửa——

Nhưng trong suy nghĩ của anh thì đây là một sự thất bại, sau đó hoa văn hóa thành một làn sương rồi biến mất.

"Mình không thể làm được nó."

Huntis than thở và lạnh lùng thì thầm.

Sau đó anh ta cầm thanh kiếm cạnh tường, và rời khỏi phòng.

Heraldic Art là một câu thần chú dùng để triệu hồi các nguyên tố kiến thành nên thế giới này –– “Các tinh linh nguyên tố”.

Lửa, nước, gió, đá, ánh sáng, và băng.

Thiết kế của biểu tượng Heraldic có thể có nhiều kiểu khác nhau - đó là lý do tại sao “Phép thuật” phụ thuộc rất nhiều vào kỹ thuật được sử dụng.

Ví dụ, bằng cách mượn sức mạnh từ tinh linh lửa [Salamander], Hoả Chú có thể được sử dụng để sưởi ấm hoặc nấu ăn. Nếu sức mạnh của nó là ánh sáng, nó có thể được sử dụng làm đèn chiếu sáng vào ban đêm. Nếu sức mạnh dựa trên sắt hoặc đá, nó có thể được sử dụng để xây dựng.

Và nếu sức mạnh của nó dựa trên sự sống, nó có thể được sử dụng để chữa trị vết thương và chữa lành bệnh tật.

Ngoài ra, Heraldic Art còn được sử dụng trong quân đội.

Đó là lý do tại sao, các Hiệp sĩ Heraldic được thành lập để bảo vệ hòa bình và chính phủ của Đế chế Thánh Karurona.

Việc niệm các câu thần chú cơ bản không khó để học. Nhưng cấp độ của phép thuật càng cao thì việc niệm càng trở nên phức tạp hơn. Vì vậy, các Hiệp sĩ thông thường phải học Thần chú trong khóa huấn luyện hai năm của họ. Chính vì thế, Học viện Hiệp sĩ Materia được thành lập.

"Ah…."

Rời khỏi phòng, với vẻ mặt buồn chán, cậu đi đến Học viện.

Chirculus, nơi tọa lạc của Học viện Hiệp sĩ Materia, là thành phố lớn thứ ba trong đế chế. Khuôn viên trường bao gồm ba trong tổng số bảy khu học chính và có một diện tích khá lớn.

Tất nhiên, do diện tích rộng lớn nên mọi người thường hiểu nhầm đây là nơi ở của giới quý tộc vì nó có nhiều tòa nhà xa hoa cùng những khu vườn sang trọng.

Bất kể danh tính và địa vị xã hội, bất kỳ ai cũng có thể trở thành Hiệp sĩ Heraldic.

Tuy nhiên, “Hiệp sĩ” là một danh hiệu chỉ dành cho những quý tộc có thành tích trong quân đội. Kết quả là, hầu hết các thiếu sinh quân đều là quý tộc. Do đó, học viện có rất nhiều những đứa trẻ quý tộc từ khắp đế quốc, và khuôn viên trường được thiết kế có chủ đích với một môi trường phù hợp dành cho họ.

“S-senpai, anh nên đúng giờ hơn….”

Maron đi theo Huntis. Không ngờ, cô thật sự đang đợi anh ở bên ngoài ký túc xá.

Ngay khi bước vào tầng hầm của tòa nhà, cảnh quan trở nên khác biệt, mặc dù thứ này khá đơn điệu. Có rất nhiều học sinh tập trung tại đây.

Học sinh trong học viện được yêu cầu thành lập "đội" bao gồm từ năm đến sáu người. Trong huấn luyện chiến đấu hoặc các hoạt động khác, họ sẽ di chuyển cùng nhau theo đội. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ săn quái vật của mình, mỗi người trong số họ sẽ nhận được điểm cá nhân.

Buổi huấn luyện chiến đấu hôm nay dự kiến có sự tham gia của các đơn vị từ 26 đến 30 với giới hạn năm thành viên mỗi đội cho mỗi đơn vị.

“Ồ, Maron-chan! Chào buổi sáng ~~! ”

Một cô gái đang hớn hở vẫy tay.

Cô ấy có vóc dáng mảnh khảnh, màu da có phần rám nắng, đôi mắt lấp lánh như một đứa trẻ, và có thể nhìn thấy chiếc răng nanh nhô ra khỏi miệng. So với thái độ nhút nhát của Maron, cô gái này gây ấn tượng khá vui vẻ. Vì mái tóc dài được buộc lại của cô ấy nên khi chạy thì nó lòa xòa trông như cái đuôi.

Tên của cô là Mina Miklan.

Cô cũng thuộc đơn vị 29 cùng với Huntis và Maron.

Maron thở dài "Ah!" Khi Mina bất ngờ ôm cô ấy từ phía sau và chơi đùa bộ ngực của cô ấy mà không nói trước.

“Nyahaha! Phần này làm cho tôi cảm thấy ghen tị. ”

Mina thong thả chơi đùa bộ ngực của Maron, bóp từ trên xuống dưới, từ trái sang phải…

"D-dừng lại!"

Mặc dù Maron đã rơm rớm nước mắt khi cố gắng thoát khỏi Mina, Mina vẫn không để cô đi.

"Nyahahaa ~ Tốt, tốt ~~ Owaa!"

Một cô gái khác từ phía sau véo má Mina và kéo cô ấy sang một bên.

"Cậu có sao không, Maron?"

Cô ngay lập tức tiếp cận Maron, một cô gái trẻ với mái tóc bạch kim dài đến vai sáng lấp lánh. Cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt màu xanh lục bảo, điều đó khiến cô giống như một con búp bê.

“Ồ… S-chào buổi sáng, Shisu-chan. Tớ ổn…."

Maron trả lời một cách yếu ớt.

“Cậu thực sự không sao chứ? Ngực cậu, ngực của cậu có ổn không? ”

“Tớ-tớ ổn… Nhưng… Xin đừng chạm vào nó. ”

“Tớ sẽ không biết có thực sự ổn không nếu tớ không chạm vào nó.”

Không hiểu sao cô ấy cứ khăng khăng muốn chạm vào ngực của Maron. Cô gái đó là Shinsurine Shirubelsto. Cô cũng là thành viên của đơn vị 29.

Tự dưng bị véo má, Mina than thở.

“Uuuu ~~~~ Đau quá, Shisu-chan, nếu cậu làm mặt tớ bị tổn thương, tớ sẽ không thể kết hôn.”

“Tớ không cho phép. Tớ sẽ không tha thứ cho bất cứ ai đụng vào ngực của Maron. ”

"Không phải ngay bây giờ cậu cũng đang chạm vào ngực của cậu ấy sao?"

“Không sao, vì ngực của Maron là của tôi!”

Mina bĩu môi sau khi nghe điều đó. Dù gì, Shinsui đã nói điều gì đó mâu thuẫn.

“Eh ~ Tại sao tớ lại không được chạm vào ngực của Maron-chan?”

"Như tớ đã nói. Bộ ngực của Maron là chỉ của tớ. ”

"Cậu phải chia sẻ nó chứ!"

"D-dừng lại đi hai người!"

Nhìn thấy hai người bạn của mình đánh nhau, Maron vỡ òa với giọng gần như sắp khóc. Không, cô ấy thực sự đã khóc.

"Hả ~~?"

Đột nhiên, ánh mắt của Mina nhìn chằm chằm vào Huntis.

“Hun-chan! Bất ngờ quá, hóa ra cậu vẫn còn sống! ”

Mina hào hứng bắt đầu nhảy cẫng lên với một nụ cười.

Sau đó, cô gái tóc bạch kim Shisurine nhìn anh với ánh mắt kinh tởm.

"Vậy là cậu vẫn còn sống ... có vẻ như Maron đã thất bại."

"Thật là một lời chào thân thiện, vậy cô là người đã dạy cô ấy cách dùng nước để làm như thế à?"

Huntis cáu kỉnh, Shinsurine với khuôn mặt bình tĩnh giả vờ vô tội.

“Cậu đang nói gì vậy? Tôi không hiểu, đừng làm bộ mặt đáng sợ như vậy chứ. ”

"Cậu đang đùa tôi đấy à?"

“Hả? Cậu điếc à? Nếu cậu cảm thấy không khỏe, tôi khuyên cậu nên đi khám.”

"Không cần."

"Vậy nên thay vào đó, tôi sẽ đưa cậu đến nơi chôn cất luôn nhỉ.”

"Đừng đối xử với tôi như một người đã chết."

“Tôi sẽ tận dụng cơ hội này để nói thẳng luôn––”

Dù Huntis có phàn nàn thế nào, Shinsurine vẫn luôn có thể đáp trả một cách thản nhiên.

“Thành thật mà nói, các bạn nam ở Học viện rất phiền phức, đặc biệt cậu là người tệ nhất, cậu luôn ngủ và không có động lực để làm gì cả, nên cậu vẫn sẽ chỉ là rác rưởi mà thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ không bao giờ trở thành Hiệp sĩ, thà chết còn hơn. ”

Cô nói nhẹ.

“Nếu cậu không chịu thay đổi, tôi sẽ không tha thứ cho cậu… Vì lợi ích của Maron và cả bản thân tôi…”

Cô dừng lại một lúc.

“Cậu không hiểu sao? Vì lợi ích của Maron và tôi… ”Sau khi nhìn thoáng qua, mặt cô ấy đỏ bừng. Nhưng rồi cô ấy lắc đầu và khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Không, đây là bí mật giữa hai chúng tôi. Tôi không thể nói cho cậu. ”

“V-vậy à…”

Huntis có linh cảm rằng nếu anh hỏi thêm, điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.

“Dừng, dừng lại nào! Tại sao cậu để tôi lại một mình? Rồi chuyện trò với những cô gái như thế! ”

Đột nhiên có người chen vào, một thanh niên mảnh khảnh, đầu cắt tóc kiểu quân đội và khuôn mặt hình trái xoan.

Anh cũng là thành viên của đơn vị 29.

"… Cậu là ai?"

"Ah?! Tôi là Dank! .. Dank Defrik! ”

Cảm thấy không được chú ý, Dank lớn tiếng nhắc đến tên của mình.

“Ồ, tôi nhớ rồi. Xin lỗi, tôi suýt quên. Dù sao thì cậu khá là ồn ào. ”

“Bởi vì tôi ồn ào nên cậu quên tên tôi?! Người bình thường không như thế đâu nhé. Tôi đã từng trải qua điều này khi tôi gặp một cô bạn nữ mà tôi thích khi còn nhỏ: “Ah ~~ Dank, tớ có nhớ cậu, ngày xưa cậu nói khá là hoạt ngôn thì phải.” Tôi không buồn khi cô ấy nói như vậy đâu, thật đấy! Nhưng dường như cô ấy đã thay đổi. Không giống như trước kia, cô ấy rất dễ thương, như là một thiên thần vậy. Arghh !! Thời gian thực sự tàn nhẫn… Chờ đã, tại sao tôi lại kể điều này với cậu nhỉ! ”

“…Này, cậu tự nói với đầu gối của mình đi!”

Câi người này rất chi là ồn ào.

"Im đi! Cậu có thể lịch sự một chút với đàn anh lớn hơn cậu một tuổi được không? Cậu có thể lưu ban một năm, nhưng tôi thì là hai năm! ”

Nhìn thấy Dank, người đã tự hào tiết lộ quá khứ của mình, Huntis dành cho anh một khuôn mặt đầy cảm thông.

“Tôi hiểu rồi, vì những điều không tốt mà cậu trải qua khiến cậu bị stress, nên việc cậu bị hói là điều đương nhiên. Tôi xin lỗi…"

“Tôi không có hói! Đây là kiểu cắt ngắn theo phong cách quân đội. Và chắc chắc các cô gái chắc chắn sẽ ngưỡng mộ tôi mà thôi. Đừng có mà đánh giá thấp tôi! ”

“Cắt tóc kiểu quân đội… oh, tôi hiểu rồi.”

Thật vậy, nếu nhìn kỹ thì cậu ta không hẳn là bị hói. Ngọn tóc của anh ta nhô ra giống như một cái gai.

“Nhưng thật tiếc, tôi không hứng thú khi được đàn ông khen ngợi. Nhưng nếu đó là Paretto-onee-san, tôi sẽ cảm thấy rất vui khi được cô ấy khen! Không, đúng hơn là tôi muốn liếm cô ấy!”

Đằng sau Dank có thể cảm nhận được một luồng sát khí kinh người.

“Tôi hiểu rồi… cậu muốn liếm tôi. Nếu cậu muốn, hãy liếm tôi thì trước tiên cậu phải liếm nắm đấm sấm sét của tôi trước đã!”

“Bụp…”

Cô Paretto đã đấm Dank một phát ngay vào mặt.

"Không được phép gọi tôi là nee-san, gọi tôi là giáo viên hướng dẫn!"

Cô lạnh lùng nhìn Dank đang nằm trên mặt đất, rồi đưa ra thông báo cho tất cả học sinh có mặt.

“Như tôi đã nói lần trước, hôm nay cô cậu phải lẻn vào mê cung dưới lòng đất và sử dụng quái vật như đối thủ để huấn luyện chiến đấu thực tế. Nếu không chú ý thì đừng trách tại sao số phân hẩm hiu …… Lập đội rồi đi theo tôi”

Cô Paretto dẫn đầu, tất cả học sinh đi theo đều có vẻ mặt lo lắng.

Ở giữa tầng hầm là cầu thang dẫn xuống mê cung dưới lòng đất.

Lúc đầu, dấu tích của một nền văn minh cổ đại -Yureshia- được phát hiện trong quá trình xây dựng học viện này. Khi các cuộc khám phá diễn ra, một nhóm quái vật đã trực sẵn ở đây.

“Mặc dù đây là một mê cung có mức độ nguy hiểm thấp, nhưng vẫn rất khó để biết được điều gì sẽ xảy ra. Đừng mất cảnh giác!”

Coi Paretto nghiêm túc nhắc nhở các học sinh.

Bên trong tối đen như mực, gọi nó là hang động thì đúng hơn là mê cung. Có thể nghe thấy tiếng bước chân của đoàn người đang đi trong cái nơi thiếu ánh sáng này.

Cuối cùng, họ đã đến một khu vực rộng hơn.

“Khu huấn luyện ở đây. Mỗi khi nhóm quái vật xuất hiện, từng nhóm một sẽ chiến đấu với nó. Giờ thì bắt đầu với đơn vị 26!”

Cuộc huấn luyện chiến đấu diễn ra suôn sẻ.

Mặc dù một nhóm quái vật xuất hiện, nhưng đúng như mong đợi về những học sinh đã đỗ kỳ thi đầu vào, hai nhóm đầu tiên đã thành công trong việc đánh bại lũ quái vật mà không gặp khó trở ngại nào. Và giờ đến lượt của đơn vị thứ 28 tham chiến.

Ai cũng có vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú theo dõi cuộc chiến của các nhóm khác ……

Tất cả ngoại trừ Đơn vị 29.

"Maron, gọi tôi dậy khi đến lượt của chúng ta."

“S-senpai… anh không thể ngủ ở một nơi như thế này…”

“Maron, quên hắn đi. Đến với tớ, cùng tiếp gia tăng tình yêu giữa chúng ta nào. ”

“Emh~~ Mina hơi đói… ..”

“Nơi tôi bị Nee-san đánh thực sự khá là đau… Nhưng nỗi đau này khiến tôi nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc đó. Hahahaha. ”

Cùng lúc đó giọng nói của cô Paretto vang lên.

"Này! Đơn vị 29. Hãy sẵn sàng! ”

Có vẻ như Đơn vị 28 cũng đã hoàn thành khóa huấn luyện của họ. Huntis và những người khác đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Tớ-tớ hơi lo lắng….”

Cơ thể của Maron cứng ngắc, điều này cũng xảy ra khi cô cố gắng di chuyển, khuôn mặt của cô ấy có vẻ không thoải mái lắm.

“Đừng lo lắng, Maron. Hãy thư giãn đi. ”

“Ừ, thư giãn. Và cậu sẽ trở thành thức ăn cho lũ quái vật. ”

Đáp lại lời Huntis, Shisurine nói về những thứ đáng sợ.

“… .. Không sao đâu, Maron. Tớ sẽ bảo vệ cậu. ”

“Shisu-chan….”

Maron đưa hai tay lên ngực, Shisurine thể hiện sự tự tin qua ánh mắt của mình.

“… Ngược lại, cậu cũng phải bảo vệ tớ cho đến khi tớ chết.”

"Shisu-chan?"

Shisurine đã thay đổi ánh nhìn của mình khi cô ấy nói những lời đó. Nó khiến Maron trông khá sợ hãi.

Mặt khác, Dank ngạo nghễ vung kiếm.

“Không cần biết chúng là loại quái vật nào, đến đây và tôi sẽ đánh bại tất cả bọn chúng trong một lần duy nhất!! ”

"Uwaaaaa !!"

Đột nhiên anh hét lên. Có vẻ như anh đã vô tình đánh trúng bắp chân của mình.

“Ugh ~~ có vẻ như nó bị gãy mất rồi ~~~ nhưng chỉ cần Nee-san nhẹ nhàng chạm vào nó và nói“ Đau ơi bay đi !! ~~ ♥ ️ ♥ ️ ”thì chắc chắn nó sẽ sớm lành lại thôi.”

“Loại người ngu ngốc nào tự đánh gãy chân của chính mình? Tôi sẽ nhổ vào cậu và khiến cậu tiếp tục."

Cô Paretto bình tĩnh từ chối. Nhưng có vẻ cậu không dễ dàng bỏ cuộc.

“Làm ơn hãy nhổ vào em đi, Nee-san…”

“Nếu cậu thực sự muốn bị phỉ nhổ, thì Mina sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Bah * Bah * Bah *. ”

“Uwaa, cô đang làm gì vậy? Đừng có nhổ nó vào mặt tôi! ”

"Dank ~, câu trông ổn hơn rồi đó!"

"Đừng đùa nữa! Nhìn xem, quái vật đang đến kìa! ”

Ngay sau khi cô Paretto hét lên, một vài bóng đen xuất hiện từ trong bóng tối.

Chúng là Dơi bóng tối.

Chiều dài của chúng không vượt quá 30 cm, chúng là loại quái vật nhỏ. Mặc dù khả năng di chuyển của chúng khá nhanh, nhưng miễn là ta bình tĩnh, Heraldic Art, ta có thể đánh bại chúng. Tuy dù nếu ta bị cắn, nó sẽ gây ra một chút đau đớn, nhưng vì răng của nó rất nhỏ, nên sẽ không gây ra vết thương quá nghiêm trọng.

Huntis là đội trưởng của nhóm, vì vậy cậu phải chỉ đạo kế hoạch.

"Mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt tất cả quái vật."

“Kế hoạch đó tầm thường quá! Nhưng tôi đã không mong đợi bất cứ điều gì ở cậu ngay từ đầu. ”

Mặc dù Dank trắng trợn xúc phạm anh, cậu ta vẫn lao ra tiền tuyến.

Nhưng những người khác không đi theo anh ta.

"Chờ đã, tại sao các cậu không đi theo tôi?" Dank ngạc nhiên.

"Tôi là đội trưởng, vai trò quan trọng như tôi phải ở hậu phương." Huntis nói.

"Nhiệm vụ của tôi chỉ là bảo vệ Maron." Shisurine nói.

"Uwooooo !?"

Năm con dơi bắt đầu tấn công Dank.

“Chờ đã, tao vẫn chưa chuẩn bị! Tao nói đợi mà! ”

Dank tuyệt vọng hét lên, nhưng tất nhiên lũ quái vật vẫn chưa dừng lại. Chúng cứ cắn nên anh ta bỏ chạy.

“Chúng mày có hèn quá không? Năm chọi một!? Chúng mày nghĩ điều đó có công bằng không? ”

"Mina sẽ giúp cậu ~~"

Người duy nhất giúp Dank là Mina. Trên tay cô ấy có một đôi găng bằng sắt, có tia lửa điện màu xanh và trắng phát ra từ nó.

Đây là ứng dụng của Heraldic Art được gọi là "Vũ khí hoá." Biến linh hồn thành vũ khí bọc lấy tay, loại kỹ thuật này rất khó thực hiện.

Tùy thuộc vào trình độ của người dùng, sức mạnh của nó có thể đạt đến mức không thể tưởng tượng được.

…… Chỉ khi đòn tấn công trúng kẻ thù.

"Uryaaaaaa!"

Cô hét lên, nhưng kết quả là lũ quái vật né đòn nhanh chóng… Vì vậy, đòn tấn công chỉ đấm vào không khí.

“Doryaaaaa! Doryaaaaa! Doryaaaa! ”

Cô ấy la hét mỗi khi bị đấm. Thói quen là: Đấm, hét. Lũ dơi bay đi. Đấm, hét. Lũ dơi bay đi. Đấm, hét. Lũ dơi bay đi.

"Mina Miklan, đừng hét lên mỗi khi em tấn công!"

Cô Paretto đưa ra lời khuyên, nhưng…

“Nó giúp em thấy thoải mái hơn khi hét lên! Ngoài điều đó ra, nó cũng trông rất ngầu! ”

"Thế thì đánh trúng địch đi!"

“Ah, ah, ah… Em, em nên làm gì…?”

Khi Mina và cô Paretto đang nói chuyện, Maron hoảng loạn trong sợ hãi.

“Maron Mamado! Đừng lo lắng, hãy bình tĩnh! ”

“Kyaaa…!”

Một trong những con dơi đang đuổi theo Dank đột nhiên thay đổi mục tiêu và tấn công Maron. May mắn thay, cô ấy, ngay lập tức cúi xuống và con dơi chỉ lướt qua đầu cô.

Ánh mắt tức giận của Shisurine đột nhiên xuất hiện.

"Khốn kiếp! Ta sẽ cho ngươi một cái chết thật đau đớn! ”

Đáp lại lời niệm chú, không khí xung quanh cô chuyển sang màu bạc.

Tinh linh băng giá được triệu hồi bởi Heraldic Art đã thể hiện sức mạnh của nó.

Đó là cấp độ thứ hai của Heraldic Art [Freezing].

Khí lạnh tỏa ra xung quanh khu vực. Con dơi ngay lập tức bị đóng băng và rơi xuống đất.

"Đồ con dơi xấu xí và bẩn thỉu, sao dám tấn công Maron dễ thương của ta!"

Shisurine không giết con dơi ngay. Cô đã giẫm nát con dơi một cách tàn nhẫn. Sau đó niệm Heraldic Art để triệu hồi thanh kiếm và dùng nó để đâm thủng đôi cánh của con dơi.

“Kii ~ Kii ~ Ki ~~” Con quái vật rên rỉ đau đớn.

“Fuu, fuu. Hãy tận hưởng nỗi đau này đi. Ta sẽ hành hạ ngươi từ từ cho đến khi ngươi chết! ” Cô ấy cười như điên.

"Em đang làm gì vậy, Shisurine Shirubelsto?"

Hành vi của cô ấy quá kỳ lạ, ngay cả cô Paretto cũng ngạc nhiên.

Vào lúc đó, những tiếng cười phát ra từ đám đông xung quanh.

“Uh, cái gì thế này? … Nó bốc mùi thật! Đây là nước tiểu! ”

Có vẻ như Dank đã bị ướt bởi nước tiểu của lũ dơi.

“Bóng tối hãy đến đây! Lấy đi tầm nhìn và hy vọng của chúng! ”

Dank thi triển một câu thần chú, Heraldic Tinh linh bóng tối thể hiện sức mạnh của nó.

Kết quả là, sương mù bóng tối xuất hiện.

Tầm nhìn của mọi người chuyển sang màu đen. Đây là Heraldic Art cấp đầu tiên, [Blackout].

Tuy nhiên…

“Đau quá! Điều gì xảy ra với lũ dơi này? Tại sao chúng vẫn có thể nhìn thấy mình!? Chúng có phải là siêu quái không thế? ”

“Dank! [Blackout] không hoạt động với dơi! ”

"Là như vậy sao! Tôi chỉ,cậu biết đấy, ugh… Chết tiệt! ”

Dank bị một đàn dơi cắn và hét lên trong đau đớn.

“Dank-san…!”

Maron muốn giúp Dank.

“Uhm, thanh… thanh phong đao sắc bén, hãy cắt đứt mọi thứ!”

Heraldic Art cấp hai của nguyên tố gió [Wind Blade]. Maron hoảng loạn niệm câu thần chú.

Nhưng cơn gió mà cô ấy tạo không đánh lũ dơi mà thay vào đó, nó cạo sạch toàn bộ tóc của Dank.

Tiếng cười to hơn trước.

“Mái tóc kiểu quân đội của tôi, arghh…!”

“Nyahahaha, hói, hói! Thế phù hợp với cậu hơn đấy! ”

Dank bực tức hét lên, mặt khác Mina vừa vỗ tay vừa chế giễu cậu.

"Cô đang làm cái quái gì thế?!"

"X-xin lỗi!"

Maron nhăn nhó, còn Dank thì giận dữ ôm đầu.

Tiếng hét đột nhiên vang vọng khắp nơi.

"Đủ rồi!"

Cô Paretto hét lớn. Cô vung giáo và tất cả lũ dơi ngay lập tức rơi xuống đất. Tất cả những ai nhìn thấy cô, họ có thể thấy rằng cô đang rất tức giận.

"Đơn vị 29!"

Cô đã tiêu diệt tất cả những con quái vật ở đó. Tiếng mê cung vang vọng mỗi khi cô ấy hét lên.

"Đủ rồi!! Lũ chết tiệt các người, ra kia với những người khác đi!! ”

Biểu cảm của cô Paretto trông rất dữ dội, Đơn vị 29 nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh của cô.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một mớ hỗn độn như vậy trong huấn luyện. Đây không phải là nơi để làm diễn viên hài! ”

Sau khi lớp học kết thúc, Đơn vị 29 vẫn ở lại địa điểm luyện tập. Cô Paretto mắng họ một trận thậm tệ. Một vài đường gân có thể được nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Hehehe, chúng em không tuyệt vời đến thế đâu ~~"

Mina gãi đầu.

“Đây không phải là một lời khen, Mina Miklan. Bỏ cái kiểu đùa cợt ấy đi, đừng làm những động tác từ. Huấn luyện không phải là một trò chơi. Hãy nghiêm túc hơn! ”

Người hướng dẫn Paretto giận dữ trả lời. Cô thất vọng chùn vai xuống sau khi bị mắng.

Sau đó cô Paretto hướng sự tức giận của mình vào người bên cạnh Mina, Dank. Sau đó niệm Heraldic Art [Life] để phục hồi tóc cho cậu ấy.

"Dank Defrik!"

"Vâng, Nee-san!"

Một nắm đấm đập mạnh vào quai hàm của Dank ở tốc độ khủng khiếp.

"Tôi đã nói là đừng gọi tôi là Nee-san!"

Cô Paretto lườm cậu và thu nắm đấm lại.

“Tấn công như một nhóm là hèn nhát? Cuộc chiến công bằng? Những khái niệm như vậy không tồn tại trong não của quái vật. Và cậu cũng sử dụng [Blackout] trên những con dơi, đó là một điều rất ngu ngốc… Này, sao cậu lại run lập cập thế? ”

"Hãy tiếp tục mắng em, Nee-san!"

Cô Paretto sau đó đá một vào bụng Dank khiến gục xuống đất.

Tiếp theo là cô gái đang cuộn tròn khi ôm đầu.

“Maron Mamado. Cô luôn sợ hãi trong trận chiến. May mắn thay kẻ thù không mạnh lắm. Nếu cô muốn sử dụng Heraldic Art mạnh, hãy chắc chắn rằng cô không tấn công đồng đội của mình vào lần sau. ”

“Vâng…”

Người hướng dẫn sau đó nhìn cô gái tóc bạch kim.

“Shisurine Shirubelsto. Cô đang thực sự nghĩ gì thế? Tại sao bạn lại đi tra tấn con dơi? ”

"Đấy là sự trả thù của em."

Shisurine biện minh cho hành động của mình. Vì nên điều này làm cho cô Paretto đau đầu.

“Đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến hành động của mình, Shisurine Shirubelsto. Trên chiến trường, đó là một hành động tồi tệ. Cô có nghĩ rằng cô có thể làm tốt hơn vào lần sau không? ”

"Có ạ."

"Giờ thì, Huntis Harmillion!"

Huntis là người cuối cùng. Cô Paretto đã thay đổi giọng nói của mình. Giọng nói của cô ấy dường như đã bỏ cuộc với người đó.

Huntis đã biết cô Paretto từ một năm trước. Và cũng đã từng nghe cô cằn nhằn. Anh cũng hiểu rằng cô Paretto luôn hết mình với học sinh. Vì vậy, anh cũng định giải quyết như bình thường.

“… Cậu, nếu cậu không muốn làm điều này, tại sao cậu vẫn còn ở trong học viện?”

Tuy nhiên, thứ đến lần này là một giọng trầm, cho thấy cô đã thất vọng như thế nào. Lần này, Huntis cũng không biết phải trả lời như thế nào.

"Nếu cậu không muốn thay đổi, cậu có thể thu xếp hành lý và trở về quê hương của mình."

Sau đó, cô Paretto bất ngờ nói điều gì đó độc địa.

“…”

Huntis chỉ có thể im lặng.

"Thế thôi."

Nói xong, cô Paretto rời khỏi tòa nhà huấn luyện.

 "Lời cô ấy nói cũng có lý."

Ở góc bàn của Nhà ăn, Huntis đang ăn trưa.

Anh chán chường bỏ từng cọng rau xào vào miệng.

“Ehh… S-senpai…”

Đột nhiên có người gọi tên cậu, khi nhìn lên, cậu thấy Maron. Cô ấy đang cầm một cái đĩa với đồ ăn, và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Huntis và chiếc ghế trống trước mặt cô.

Huntis nhìn thấy ý định của cô và nói với thái độ chán nản.

"Cô không muốn ngồi à?"

"C-Cảm ơn."

Maron cảm ơn cậu và cẩn thận ngồi trước mặt Huntis.

Huntis tiếp tục bữa trưa trong im lặng. Anh bí mật liếc mắt nhìn Maron và thấy rằng cô cả động tới đống thức ăn trước mặt mình. Vì nó khá là lạ, Huntis nhìn sang cô ấy. Kết quả là, khi ánh mắt họ chạm nhau, khuôn mặt của Maron đỏ bừng, cô ấy nhanh chóng quay đi và bắt đầu ăn bữa trưa của mình.

"It-tadakimasu ..!"

"Đấy không phải là cái nĩa."

“Huh,… Đây hình như là dao mà?”

"Cô không thể ăn bằng dao cơ mà?"

“Auuu…”

Maron cúi đầu, bím tóc hai bên thì giật giật.

“Maron, cậu không nhầm đâu. Cậu có thể dùng dao để đâm con động vật trước mặt cậu. Nào! Đừng ngần ngại đâm hắn ta. "

"Đừng nói những thứ khủng khiếp như vậy chứ."

Huntis quay sang nơi phát ra giọng nói, sau đó nhìn thấy Shisurine với vẻ mặt hung dữ.

“Cậu có sao không, Maron? Con động vật này có làm gì cậu không? “

“Uh, ừm, vẫn chưa…”

"Vẫn chưa? Ý cô là tôi sẽ làm gì với cô à? “

"Có thể chứ, có thể cậu đã bỏ độc vào bữa trưa của cô ấy mà cô không hề hay biết."

"Cô có thể giữ im lặng không?"

“X-xin lỗi…”

“Không, tôi không nói cô…”

Huntis bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Khi đó, một cô gái tóc đen bước ngang qua Huntis

Huntis nhìn cô gái xa lạ.

Trong lòng anh tự giễu mình.

(Mình thực sự ngu ngốc, nếu cô ấy ở đây chắc chắn họ cũng sẽ ở đây.)

“S-senpai…?”

"… Tôi ổn."

Maron tò mò nhìn Huntis, nhưng anh chỉ trả lời một cách lạnh lùng.

"Này, tại sao học viện này lại nhận người Yamatai?"

Ngay sau khi cô gái tóc đen đi qua, câu nói độc ác từ đâu truyền đến.

"Chết tiệt. Tham gia các lớp học với lũ nô lệ khiến tớ không được thoải mái. Bọn nó không xứng đáng được gọi là hiệp sĩ."

Những lời đó đến từ hai người ngồi gần đó. Cô gái tóc đen cắn môi.

Sự phân biệt đối xử với người Yamatai đã trở nên phổ biến trong Học viện Hiệp sĩ này, với hầu hết học sinh là con nhà quý tộc.

Do cuộc nổi dậy lớn của nô lệ từng nổ ra nhiều thập kỷ trước, đế chế đã cấm chế độ nô lệ.

Tuy nhiên, ngay cả khi chế độ nô lệ hiện nay đã không còn, thì sự phân biệt đối xử cố hữu vẫn không thể bị xóa bỏ. Tộc Yamatai, kẻ dẫn đầu cuộc nổi loạn này, đã giết rất nhiều quý tộc. Kết quả là, công chúng - đặc biệt là từ tầng lớp quý tộc - tỏ ra phân biệt đối xử một cách mạnh mẽ với họ.

Thực trạng nghiêm trọng này cũng xảy ra tại Học viện Hiệp sĩ. Để tránh xung đột, Học viện đã cho phép người Yamatai đăng ký.

“Mặc dù các người là quý tộc, các người không có quyền nói như thế…”

"Ah?"

"Này tên kia! Ngươi vừa nói gì vậy…"

Đôi tai của bộ đôi kia rất nhạy bén, họ có thể nghe thấy tiếng Huntis lẩm bẩm và ngay lập tức tỏ thái độ thù địch với anh.

“… Không, tôi chỉ đang lẩm bẩm một mình thôi.”

“À, senpai…”

Trong khi không nhìn chằm chằm vào hai người họ, Huntis đứng dậy và rời Phòng ăn, để lại một nửa bữa trưa của mình.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Huân Kỹ/Thuật Đoạn này bên eng dịch là "Fire, water, wind, stone, sun, crystallization from the sun and ice" mà cái crystallization from the sun khó hiểu quá nên mình lược bỏ Đoạn này bên eng dịch khó hiểu quá mong mọi người thông cảm Eng dịch là "cadets" Huân Ngôn