Rời khỏi văn phòng Giám đốc, Lev đi theo Tiến sĩ Mozhaysky băng qua khu rừng thông đỏ phía sau Trung tâm huấn luyện. Lúc này mặt trời đã tắt nắng, sắc tối của trời đêm như dần trở nên đậm hơn theo từng bước chân anh. Khi Lev quen được với mùi thơm nồng đặc trưng của nhựa thông cũng vừa lúc cả hai tới được một tòa nhà nhỏ khá tươm tất, trông chẳng khác gì bệnh viện.
Nơi này là một phân khu trực thuộc phòng nghiên cứu y sinh, chuyên phụ trách nuôi nhốt các loài động vật thí nghiệm. Có rất nhiều nơi trong LAIKA44 mà các ứng viên phi hành gia như Lev không được phép tiếp cận, và phòng nghiên cứu y sinh là một trong số đó.
“Đối tượng thử nghiệm đang ở nơi sâu nhất của tòa nhà này.” - Tiến sĩ lên tiếng.
Ngay trước lối vào tòa nhà là một chốt kiểm tra được bảo vệ bằng lưới sắt với lính canh bên trong. Nhiệm vụ của họ là ngăn bất cứ ai không có phận sự tiếp cận nơi đây. Chỉ đến khi Tiến sĩ Mozhaysky xuất trình ID của mình thì cả hai mới được phép tiến vào bên trong. Lev bước từng bước theo sau Tiến sĩ mà lòng đầy lo lắng như thể bản thân anh mới là đối tượng thử nghiệm.
Phòng nghiên cứu tối hơn nhiều so với Trung tâm huấn luyện. Chạy dọc theo những bức tường của hành lang lát đá nơi đây là vô số đường ống xám xịt uốn lượn dọc ngang. Hệ thống thông hơi kém khiến không khí ở đây trở nên vô cùng bí bách, Lev thậm chí còn nghe được cả tiếng chó sủa vọng lại từ đâu đó sâu bên trong cơ sở. Theo chân Tiến sĩ Mozhaysky, anh càng lúc càng tiến sâu hơn vào bên trong tòa nhà, băng qua những căn phòng chất đầy lồng nhốt động vật.
Sau một hồi di chuyển, cuối cùng hai người cũng đến được một căn phòng hình lục giác rộng rãi, với mỗi cạnh đều có một cánh cửa thép dày được đánh số từ “I” đến “V”. Ở chính giữa là văn phòng nhỏ hình hộp có treo biển đề “Phòng Cảnh vệ.”
Khung cảnh kỳ lạ ở đây khiến sống lưng Lev nổi lên cảm giác ớn lạnh.
“Mấy căn phòng kia được dùng làm gì vậy, Tiến sĩ?”
“Phòng giam cho con người đấy.”
“Ch-chờ đã, nói vậy tức là phòng nghiên cứu từng tiến hành thí nghiệm trên người rồi á?”
“Không, nơi này này chỉ được xây dựng để phòng hờ thôi, chứ nó chưa từng được sử dụng bao giờ. Ít nhất là cho đến khi đối tượng thử nghiệm chuyển vào đây.”
Dẫu chỉ là để “phòng hờ”, nhưng riêng sự tồn tại của chỗ này thôi cũng đủ khiến Lev phải rùng mình rồi.
Đột nhiên, một sinh vật đầy lông lá nhảy ra từ phòng cảnh vệ.
“Hả?!” Lev sợ đến phát khóc. Có con quái vật nào xổng chuồng sao? Hay là một con ma cà rồng?!
Cả hai suy đoán của anh đều trật lất. Lev nhận ra trước mặt mình chỉ là một cô gái trong chiếc áo khoác lông mà thôi. Cô trông khá nhỏ con, áng chừng thấp hơn anh hẳn một cái đầu.
Vẻ mặt của cô rạng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy bóng dáng Tiến sĩ Mozhaysky.
“Cuối cùng ngài cũng đã đến!”
“Không có gì bất thường chứ?”
“Không ạ, mọi thứ vẫn bình thường như mọi khi.”
Nói xong, cô đánh mắt về phía Lev rồi nhanh nhảu gật đầu chào.
“Hân hạnh được gặp anh!”
“Hân hạnh được gặp cô”, Lev đáp lại. “ Cô là con gái của Tiến sĩ à?”
“Tất nhiên là không rồi!” Cô gái cởi bỏ áo khoác lông bên ngoài, để lộ chiếc áo thí nghiệm màu trắng bên trong, cùng với đó là chiếc thẻ ID của mình. “Tôi là nhà nghiên cứu đến từ Viện Y tế Không quân đấy nhá.”
“T, tôi xin lỗi!” Vừa nói, Lev vừa cúi đầu nhận lỗi.
Tiến sĩ Mozhaysky thấy vậy thì bắt đầu giải thích.
“Lev, đây là chuyên viên nghiên cứu ma cà rồng Anya Simonyan. Cô nhóc này mới có 18 tuổi thôi, nhưng đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Con bé trông vậy chứ cũng thuộc dạng có thực lực và được nhiều người tôn trọng lắm đấy.”
Nghe đến đây, Anya ưỡn ngực ra vẻ đầy tự hào.
“Thế là xong phần giới thiệu Anya. Giờ thì, Lev, đối tượng thử nghiệm cậu cần giám sát đang ở Phòng giam I.” Ông nói thêm.
Đứng trước cánh cửa thép dày, Lev tưởng tượng đủ kiểu về con quái vật đang chờ đợi anh ở phía bên kia: đôi mắt màu máu đỏ; hàng răng nanh sắc nhọn chực chờ cắn cổ con mồi; bộ lễ phục đen tuyền đầy thanh lịch thấm đẫm máu tươi cùng làn da nhợt nhạt như xác chết. Càng nghĩ anh càng thêm sợ hãi đối tượng thử nghiệm phía trong kia. Toàn thân anh lạnh run, tay chân cứng đờ không sao cử động được.
Khác với Lev, đây không phải lần đầu Tiến sĩ Mozhaysky thấy ma cà rồng, vậy nên ông vẫn giữ được sự lạnh lùng và tỉnh táo của mình.
“Cậu không làm được thì tránh ra cho người khác làm. Mở cửa đi Anya.”
“Rõ.” Cô gõ cửa vài cái rồi cất tiếng gọi. “Chúng tôi vào đây.”
Không chút do dự, Anya xoay chìa khóa rồi chộp lấy tay nắm cửa kéo mạnh. Bất ngờ trước hành động dứt khoát của cô, Lev vội dựng cổ áo lên cố gắng che kín cổ, đảm bảo sinh vật đang bị nhốt trong kia sẽ không bất ngờ nhảy bổ ra tấn công anh.
Cánh cửa kim loại chầm chậm mở ra, ma sát với mặt sàn tạo thành những tiếng ken két chói tai. Đằng sau cánh cửa ấy là một phòng giam tối tăm lạnh lẽo với bốn bức tường làm bằng bê tông kín mít. Do ở dưới lòng đất nên nơi này không hề có cửa sổ, nguồn sáng duy nhất là bóng đèn điện lập lòe treo trên trần nhà. Ngoài bồn cầu và chậu rửa mặt được đặt trong góc như bao phòng giam khác, trong phòng còn có một chiếc quan tài được kê sát tường. Đang ngồi trên chiếc quan tài ấy chính là “sinh vật” bị giam giữ tại đây – một thiếu nữ tóc đen khoác trên người bộ quân phục, tay vẫn đang cầm cuốn sách viết về cơ học quỹ đạo.
Chỉ tay về phía thiếu nữ ấy, Anya bắt đầu giới thiệu.
“Kia chính là đối tượng thử nghiệm.”
“Hả?” Trước thực tế khác hoàn toàn so với tưởng tưởng của bản thân, Lev sốc đến mức không thốt nên lời.
Giấu mình trong bóng tối, thiếu nữ ấy lặng lẽ đứng dậy rồi quay đầu nhìn thẳng về phía Lev. Cô thấp hơn anh khoảng hơn một cái đầu, và sở hữu làn da trắng như tuyết. Bên dưới mái tóc dài đen tuyền kia, anh có thể dễ dàng nhận ra đôi tai nhọn như những yêu tinh trong truyện cổ tích lấp ló ẩn hiện. Cùng với chiếc mũi cao thanh mảnh, những chiếc răng nanh (mà chẳng hiểu sao trông cứ giông giống răng của những chú mèo con) nhô ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn nhợt nhạt của người thiếu nữ càng làm cho vẻ ngoài của cô thêm phần thanh tú. Đôi mắt đỏ thẫm ánh lên vẻ kiên quyết được tô điểm thêm bởi hàng mi dài cong vút. Viên đá quý màu xanh lam cô đeo trên cổ phản chiếu lại ánh đèn, phát ra ánh sáng lờ mờ.
“Cô gái này… là một ma cà rồng ư?”
Vẻ ngoài xinh đẹp cùng ấn tượng mong manh dễ vỡ, thiếu nữ trước mặt Lev hoàn toàn trái ngược với hình tượng của một con quái vật ăn thịt người trong tâm trí anh. Đối diện với cô, trong một khoảnh khắc anh cảm thấy sự phòng bị của bản thân như trôi đi đâu mất. Thật lòng mà nói, cô trông không khác mấy so với những người bình thường, thậm chí còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Giờ có ai bảo Lev thiếu nữ trước mặt không phải là ma cà rồng, mà là công chúa của một quốc gia nào đó chắc anh cũng tin. Dù vậy biểu cảm cô nàng vẫn có nét gì đó lạnh lùng khó tả, như thể có một bức tường vô hình với hai chữ “Tránh ra” bao quanh cô.
“Tên của đối tượng thí nghiệm là Irina Luminesk.” Tiến sĩ Mozhaysky lên tiếng, giơ một tấm thẻ ID về phía Lev. Anh liếc nhìn nó, và nhận ra ở phần quân hàm trên đó có ghi ‘Binh nhì, Không quân’.
“Đây là quân hàm chính thức của cô ấy sao?” Anh hỏi lại.
“Không. Nói đơn giản thì nơi này khó đáp ứng được hết những nhu cầu hàng ngày của đối tượng, vậy nên cô ta được phép tiếp cận những cơ sở khác bên trong thành phố. Suy cho cùng sống mà không ra ngoài thì sao mà chịu cho nổi.
Quan sát tấm thẻ kĩ hơn, Lev nhận thấy địa chỉ ghi trên đó không phải phòng thí nghiệm y sinh mà là kí túc xá dành cho những ứng viên phi hành gia. Mục tuổi tác có ghi là cô 21 tuổi, mặc dù trông cô có vẻ trẻ hơn thế nhiều. Lev biết tấm thẻ ID này là giả, nhưng nó vẫn khiến anh thắc mắc liệu cách tính tuổi của con người và ma cà rồng có giống nhau hay không.
Rồi anh nhận ra bản thân cần phải tự giới thiệu bản thân để để tiện cho công việc, Lev dợm bước về phía Irina, không quên cẩn thận hơi xoay vai để sẵn sàng thủ thế cho tình huống xấu nhất.
“Tôi là Binh nhì Lev Leps. Cấp trên đã chỉ định tôi làm giám sát viên của cô.” Cố kìm nén nỗi sợ trong thâm tâm, anh ép bản thân đưa tay về phía cô gái trước mặt, không quên nở một nụ cười gượng gạo.
Irina thì khác, cô có vẻ không định tiến đến bắt tay Lev, mà thay vào đó chỉ đứng im nhìn anh chằm chằm. Ánh nhìn sắc lẹm của cô khiến anh vô cùng bối rối. Lev sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có chị em gái, cộng thêm việc đã luôn sống trong môi trường toàn đàn ông từ khi tốt nghiệp trung học khiến anh có rất ít cơ hội tiếp xúc với phụ nữ. Dù ở đây cũng có vài ứng viên phi hành gia cùng một số kĩ sư và nhân viên kỹ thuật là nữ, nhưng Lev trước nay chưa từng nói chuyện thoải mái với họ. Nói ngắn gọn thì kinh nghiệm với phái nữ của anh gần như bằng không.
“À..ờm.. rất hân hạnh…được gặp cô.” Lev lắp bắp, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Dưới áp lực từ cái nhìn của Irina, anh đành phải rụt tay về. Lev giờ đã hiểu rằng cô gái trước mặt không hề có ý định chấp nhận cái bắt tay của anh. Mà cũng đúng thôi, cô không chỉ bị giam giữ mà còn trở thành đối tượng thử nghiệm của một dự án córủi ro mất mạng cực cao. Vậy nên chẳng có lí do gì cô phải tỏ ra thân thiện với anh cả.
“Lev, cái này là dành cho cậu.” Tiến sĩ Mozhaysky lên tiếng, chuyển cho anh một tờ giấy. “ Đây là bốn quy định cần tuân thủ trong quá trình giám sát N44, cậu hãy đọc to lên để cả đối tượng thử nghiệm cũng nghe được.”
“Rõ.” Lev làm theo lệnh và bắt đầu đọc.
“Một – đảm bảo đối tượng hoàn tất quá trình huấn luyện cần thiết mà không xảy ra sai sót cho đến ngày phóng thử.”
“Hằng ngày cậu sẽ được thông báo về nhiệm vụ của mình,” Tiến sĩ bắt đầu giải thích. “Dựa trên kết quả của cuộc kiểm tra ở Sangradd, đối tượng thử nghiệm là một cá thể đặc biệt có khả năng tương đương các ứng viên khác. Báo cáo cũng không có ghi chép gì về việc đối tượng cố gắng cắn kiểm tra viên hay giám sát viên, vậy nên cậu không cần phải lo lắng về mấy vấn đề đó.”
Chẳng hiểu sao, bóng đèn lập lòe trên đầu Irina phát ra những tiếng ù ù như muỗi kêu.
“Được rồi, tiếp tục đi.” Tiến sĩ cất tiếng giục.
“Hai – đảm bảo giữ bí mật tuyệt đối thông tin, tránh để những cư dân ở LAIKA44 phát hiện ra danh tính thật của đối tượng thử nghiệm.” Lev có chút ngượng mồm khi gọi Irina là ‘đối tượng thử nghiệm.’
“Chỉ một số ít người trong đây được phép biết đối tượng thử nghiệm là ma cà rồng.” Tiến sĩ nói thêm. “Có lẽ vào khoảng một trăm người, bao gồm cả các nhân viên kỹ thuật và quan chức chính phủ. Còn với những người khác thì cô ta chỉ đơn thuần là một binh nhì bình thường.”
“Vậy chúng tôi có được phép vào trong thành phố không, thưa ngài?” Lev lên tiếng hỏi.
Tiến sĩ đáp lại bằng một cái gật đầu.
“Cô ta cũng giống mấy con chó được nuôi để làm thí nghiệm trước đây vậy, đều cần được con người dắt đi dạo và chơi đùa cùng để đảm bảo sức khỏe về mặt tinh thần.”
Những lời vừa rồi khiến Lev sốc nặng. Anh lén liếc nhìn Irina, nhưng biểu cảm của cô vẫn lạnh lùng như cũ. Như thể cô chẳng mảy may để tâm tới việc bản thân vừa bị so sánh với loài chó.
“Ba – đối tượng thí nghiệm không được phép bỏ trốn. Trong trường hợp đối tượng cố bỏ trốn, … giám sát viên được quyền tử hình tại chỗ.” Đọc đến đây, Lev bỗng thấy có chút gì đó tuyệt vọng.
“Điều này nhằm tránh thông tin bị rò rỉ ra ngoài. Nếu đối tượng trốn thoát thì cậu cũng không tránh khỏi việc chịu phạt và ngồi tù mọt gông đâu.” Tông giọng lạnh lùng của Tiến sĩ như khẳng định những lời vừa rồi không phải là dọa suông.
Cái chết là kết quả duy nhất dành cho Irina nếu cô có ý định bỏ trốn. Lev không chắc cô đã biết về sự tàn nhẫn của Liên bang chưa, nên anh quyết định cảnh báo cô.
"Làm ơn đừng làm điều gì ngu ngốc. Kể cả khi cô có trốn thoát khỏi LAIKA44, Đội Vận chuyển cũng sẽ đuổi theo cô đến cùng trời cuối đất mà thôi.”
Irina nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. Mấy chiếc răng nanh của cô lóe sáng trong một khoảnh khắc.
“Tôi sẽ không bỏ trốn.”
Đây là lần đầu Lev nghe thấy giọng của cô – một chất giọng trong trẻo đủ sức chạm đến trái tim anh. Anh nhận ra không chỉ vẻ ngoài mà giọng nói của cô cũng không khác gì loài người.
“Tiếp tục đi Lev.” Tiến sĩ lên tiếng thúc giục.
Anh đọc nốt quy định cuối cùng. “Bốn – giám sát viên sẽ sống ở phòng giam…kế bên…đối tượng thử nghiệm?” Toàn thân Lev như đông cứng sau khi nói hết câu. “Ch-chờ chút,” anh bắt đầu lắp bắp. “Tức là tôi sẽ sống …ở đây?”
“Chính xác.” Tiến sĩ đáp lại. “ Khi cậu còn đang lơ lửng trên trời thì Đội Vận chuyển đã chuyển hết đồ đạc của cậu từ kí túc xá đến Phòng giam II từ bao giờ rồi.”
Lev á khẩu toàn tập.
“Cậu có thể coi đây như một sự cải thiện cũng được.” Ông nói thêm. “Chẳng phải cậu vừa được chuyển từ ký túc xá chung sang phòng đơn, lại còn có cả phòng tắm riêng nữa kìa.”
“Ờm, về chuyện đó…”
“Thư giãn đi Lev. Phòng của cậu có giường đàng hoàng chứ không phải quan tài như ở đây đâu. Và phòng khi cậu thắc mắc thì nhà tắm ở Phòng V.”
Trước khi Lev kịp nói bất cứ điều gì, Tiến sĩ Mozhaysky đã dúi vào tay anh một chùm chìa khóa đủ loại. Anh không khỏi bật cười. Dù sao anh cũng chẳng thể làm gì khác, bởi từ chối cấp trên cũng đồng nghĩa quãng thời gian của anh ở LAIKA44 sẽ kết thúc.
“Chà, việc của tôi đến đây là xong. Phần còn lại tôi sẽ để Anya phụ trách nhé.”
Nói rồi, vị tiến sĩ nhanh chóng quay người rời đi.
“X-xin lỗi thưa Tiến sĩ,… ý ngài là cái gì ‘xong’ cơ ?”
Tiến sĩ Mozhaysky nhìn về phía Lev, đáp lại.
“Công việc chính của tôi là tiến hành Dự án Mechta. Cậu biết đấy, những thí nghiệm phóng thử động thực vật vẫn đang được tiếp tục, vậy nên việc của tôi không phải ở đây. Dù sau thì, chúc cậu vui vẻ tận hưởng phòng mới của mình nhé.”
Rồi cùng với động tác vuốt ria mép như mọi lần, ông biến mất trong nháy mắt.
Sau khi Tiến sĩ rời đi, Anya bước đến bắt chuyện với Lev.
“Đừng lo lắng quá, Tiến sĩ đã đặt hết niềm tin vào tôi mà.”
Thật lòng thì cô nàng nghiên cứu viên này thật sự quá trẻ, đến mức khiến người khác khó lòng tin tưởng cho nổi. Dù vậy, cô nhóc là người duy nhất mà Lev có thể dựa vào.
“Vậy mọi chuyện xin nhờ cả vào cô. Thú thật, mệnh lệnh này đến quá bất ngờ, đến giờ tôi tôi vẫn chưa biết bản thân phải làm gì với tư cách một giám sát viên cả.”
“Ờm thì, những việc liên quan đến huấn luyện và các vấn đề hàng ngày khác sẽ do anh phụ trách, còn việc của tôi chỉ là thu thập dữ liệu y tế và kiểm tra các thông số sức khoẻ của đối tượng. Còn phần lớn thời gian tôi sẽ ở phòng thí nghiệm.”
Tức là thường sẽ chỉ có Lev và Irina làm việc với nhau như một cặp. Lev đưa tay lên gãi đầu ra chiều bối rối. Anh vẫn có chút lo lắng liệu bản thân đã sẵn sàng cho việc này hay chưa.
“Vậy chuyển sang vấn đề tiếp theo nhé ,” Anya nói tiếp, “Irinyan sẽ -“
“Khoan đã.” Irina đột nhiên cắt ngang.
Anya cũng dừng lại. “Có vấn đề gì à?”
“ ‘Irinyan’ là sao?”
“Đó là cách gọi thể hiện sự thân thiết của tôi đó.”
“Tôi không cần thân thiết với cô.”
Thấy Irina từ chối thẳng thừng biệt danh mình đặt cho, Anya quay sang Lev.
“Sao anh không gọi cô ấy là Irinyan luôn nhỉ?”
Sao con bé có thể mặt dàyhỏi mình câu đấy trong khi người ta đã tỏ rõ thái độ không thích thế kia rồi? Lev thầm nhủ. Irina cũng chuyển sang nhìn Lev bằng ánh mắt băng giá.
“Ờm…”
Mà dù cô nàng ma cà rồng có chấp nhận biệt danh ‘Irinyan’ hay không thì họ cũng không thể cứ gọi cô là ‘đối tượng thử nghiệm’ mãi được, đặc biệt là khi vào thành phố. “Binh nhì Luminesk” cũng không ổn, bởi các ứng viên phi hành gia chẳng bao giờ gọi nhau bằng quân hàm cả.
Sau một hồi suy nghĩ, Lev nói ra ý kiến của mình.
“Để tránh danh tính của cô bị lộ, tôi nghĩ ta nên gọi nhau theo cách các ứng viên khác vẫn thường làm. Tôi sẽ gọi gọi cô là Irina, và cô gọi tôi là Lev, được không?”
Dù là người đề xuất nhưng anh cá chắc đến phân nửa rằng ý tưởng của mình sẽ bị Irina bác bỏ.
Ấy vậy mà cô chỉ im lặng nhìn anh, không nói gì. Dưới ánh đèn lờ mờ, hai mắt cô ánh lên sắc đỏ thẫm đầy huyền bí. Vẻ đẹp của Irina đã nằm ngoài phạm trù hiểu biết của nhân loại, khiến việc nhìn cô thôi cũng đủ khiến Lev rùng mình. Anh thấy cả cơ thể như đông cứng lại, thở cũng không ra hơi.
“Ờ,ờm…” anh lắp bắp.
“Được thôi,” cô nàng lên tiếng đáp lại. “ Cứ gọi tôi là Irina.”
Câu nói này của cô như giúp Lev rũ bỏ được nỗi lo trong lòng, anh nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Thường thì tôi không cho phép nhân loại như anh gọi thẳng tên mình đâu,” Irina nói thêm. “nhưng tôi đoán chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Lev khẽ nuốt nước bọt, sốc toàn tập trước sự ngạo mạn không ngờ của cô thiếu nữ trước mặt. Giả sử Irina mà khoác lên mình một bộ váy đẹp đẽ thay vì quân phục như bây giờ, thì cô có bảo mình là quý tộc khéo người khác cũng tin ấy chứ. Vậy nên ấn tượng đầu tiên của Lev về cô - xinh đẹp như thể nàng công chúa của tộc ma cà rồng - cũng không hẳn là không có căn cứ.
“Tôi nên gọi anh là Lev nhỉ?”
“Đúng vậy, Irina.”
Anya chớp lấy cơ hội để xen vào giữa hai người.
“Mừng là chúng ta đã thống nhất được ý kiến với nhau, Irinyan nhỉ.”
Lời bình luận không chút ý tứ của Anya khiến ngay cả Irina mặt lạnh như tiền cũng phải kinh ngạc.
“C,cô vừa nói…?”
“Tôi sẽ gọi cô theo cách của tôi, dù sao thì tôi cũng có phải ứng viên phi hành gia đâu. Còn nữa, cô có thể gọi tôi là Anya.”
Giọng điệu điềm nhiên không mảy may bối rối của Anya khiến Irina không biết nói gì. Sau cùng cô đành nhún vai nhượng bộ.
“Tùy cô.”
“Tuyệt vời” Anya vừa nói vừa gật đầu thỏa mãn. Rồi ngay lập tức, cô bé chuyển sang thái độ nghiêm túc của một nhà nghiên cứu.
“Irinyan, trong thời gian ở đây, cô sẽ thực hiện chế độ huấn luyện tương tự các ứng viên phi hành gia, chỉ khác ở chỗ lịch trình của cô sẽ bắt đầu từ lúc hoàng hôn để tránh ảnh hưởng của ánh nắng mặt trời.”
“Thế nếu chẳng may cô ấy bị ánh nắng chiếu vào thì có gặp vấn đề gì không?”
Lev cất tiếng hỏi. Anh thắc mắc như vậy là bởi trong những truyền thuyết mà anh biết, ánh nắng mặt trời luôn được miêu tả là điểm yếu của ma cà rồng và có thể biến họ thành tro trong nháy mắt.
“Tiếp xúc với ánh nắng sẽ khiến da của các ma cà rồng bị kích ứng, tạo cảm giác đau đớn như bị bỏng. Tuy nhiên nếu đứng dưới ô hay vật dụng che nắng tương tự thì họ có thể ra ngoài vào ban ngày mà không gặp vấn đề gì. Tôi nói đúng chứ Irinyan?”
“Đúng vậy.” Irina lạnh lùng đáp lại, ngụ ý bản thân không mấy thích thú với câu hỏi vừa rồi.
Chẳng rõ là Anya không nhận ra hay do cô không quan tâm đến biểu cảm của Irina mà vẫn tiếp tục liến thoắng.
“Ngoài ra Irinyan cũng khá yếu trước nhiệt độ cao, vậy nên cô ấy rất dễ bị sốc nhiệt rồi mất ý thức. Điều kiện nhiệt độ cao khi bay vào bầu khí quyển vì thế mà trở nên đặc biệt nguy hiểm với Irinyan. Suy ra nếu cô ấy có thể chịu đựng được nhiệt độ đó, thì hiển nhiên là con người cũng vậy.”
“Tôi hiểu rồi.” Lev tuy hiểu logic trong lời vừa rồi của Anya, nhưng anh cứ có cảm giác sai sai khi nói những chuyện này ngay trước mặt Irina như vậy. Dù sao thì khác với đám chó vô tri bảo gì nghe nấy trước kia, cô hiểu được tất cả những điều mà anh và Anya nói nãy giờ.
Thở ra một hơi đầy vẻ khó chịu, Irina nói móc.
“Anya à, đừng quên rằng ma cà rồng bọn tôi cũng vượt trội con người các cô ở nhiều khía cạnh khác đấy. Tôi tưởng cô - một người được gọi là chuyên gia, ắt hẳn phải biết những điều đó chứ nhỉ?”
“Nhưng tất nhiên là để bù trừ thì họ cũng có thế mạnh riêng của mình!” Giả bộ không nghe thấy lời vừa rồi của Irina, Anya tiếp tục giải thích với Lev. “Các ma cà rồng sở hữu hai khả năng đặc biệt” - vừa nói cô nhóc vừa giơ ra hai ngón tay - “Đó là khả năng nhìn trong ban đêm cho phép họ nhìn rõ trong bóng tối, và khả năng chịu lạnh tuyệt vời, giúp họ sống tốt ở điều kiện âm độ mà chỉ mang trên người những bộ quần áo mỏng manh.”
Cả hai khả năng kể trên hẳn đã giúp các ma cà rồng có khả năng thích ứng hoàn hảo với điều kiện ở khu vực phía bắc, nơi có mùa đông kéo dài và hiếm khi nhìn thấy ánh mặt trời.
“Giờ thì anh hiểu rồi chứ Lev?”
Irina lên tiếng, giọng cô dõng dạc còn ánh mắt thì lộ rõ vẻ tự hào. Lev có thể cảm thấy đối với cô gái trước mặt anh, việc chứng minh ma cà rồng bình đẳng - nếu không muốn nói là vượt trội - so với con người mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng.
“Lev, cũng đến giờ dẫn Irina đi ăn tối rồi.” Anya nhắc nhở anh. “Hai người có thể dùng bữa ở căng tin trong kí túc xá. Tôi đoán giờ này các ứng viên khác cũng đã ở đó rồi, vậy nên đừng quên giới thiệu cô ấy với họ nhé.”
“Bữa tối á?” Nhưng chẳng phải Irina là ma cà rồng mà, mình tưởng cô ấy phải uống máu chứ nhỉ? Lev liếc nhìn khoé miệng Irina, nhưng chỉ thấy nó đang khép chặt, và tất nhiên là không có cái răng nanh nào lộ ra cả.
“Mặt tôi có dính gì à?” Irina bối rối hỏi lại khi nhận ra ánh mắt của anh.
“Không có gì.” Lev vội đánh mắt về phía Anya. “Tôi không phải chuẩn bị đồ ăn riêng cho cô ấy đâu đúng không?”
“Không, Irinyan đã được sắp xếp dùng bữa tương tự các ứng viên khác. Nhằm thu thập thêm dữ liệu, chúng tôi cần cô ấy tiêu thụ cùng loại thức ăn với các anh.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Lev thở dài nhẹ nhõm.
Irina đột nhiên bước thẳng tới chỗ anh.
“Anh vừa nghĩ tôi sẽ uống máu để sống đúng không?”
“Đ-đâu có….” Miệng thì ra sức chối nhưng biểu cảm lúng túng của anh lại chứng tỏ điều ngược lại.
“Chính xác thì anh nghĩ tôi là thứ gì vậy?”
Sự phẫn nộ đang ngày càng hiện rõ trong giọng điệu của Irina khiến Lev không khỏi rùng mình.
“Ờm… thứ gì là cái gì cơ?”
Hơi nhếch mép, Irina cố tình để lộ ra mấy chiếc răng nanh của mình.
“Anh đã nghĩ tôi chỉ là thứ sinh vật thấp kém sống bằng việc hút máu giống đám đỉa hay muỗi đúng chứ?”
“Không, không, làm gì có chuyện đó.”
“Trong mắt anh, tôi chỉ là con quái vật chuyên ẩn nấp trong màn đêm để giết người uống máu chứ gì!”
“C-cô hiểu nhầm rồi! Nhưng mà, ờm… có việc này tôi vẫn luôn thắc mắc. Cô đã từng uống máu bao giờ chưa?”
“Tôi…À thì…” Không rõ vì lý do gì mà đột nhiên trông Irina có vẻ ngại ngùng.
Phản ứng bất ngờ của cô khiến Lev đứng hình tại chỗ.
“Không thể nào. Cô chưa từng uống máu à? Thật sự luôn?”
“C-có một lần. Từ rất lâu về trước.” Irina lí nhí, bé đến mức gần như không nghe thấy gì. Vừa nói cô vừa cúi gằm mặt xuống đất.
Anya đột nhiên giơ tay tỏ vẻ biết gì đó.
“À, đó là trong một nghi lễ đúng không? Nếu tôi nhớ đúng thì đó là buổi lễ truyền thống được tổ chức vào lần sinh nhật thứ mười của ma cà rồng, khi đó đứa trẻ sẽ cắn cổ một con dê và hút máu nó.”
“Grr…” Irina lườm Anya rồi quay sang Lev giải thích. “Đấy là lần duy nhất tôi uống máu một sinh vật sống. Chỉ bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác thôi. Không chỉ mỗi tôi, mà cả những người khác cũng đều làm thế.”
“Tức là cô thật sự chưa từng hút máu ai dù bản thân là ma cà rồng?”
“Về lí do nghi lễ này ra đời thì, xét về mặt sinh học,” Anya bất chợt xen ngang bằng bộ mặt ‘nghiên cứu viên’ của mình. “Các ma cà rồng hấp thụ máu trực tiếp qua niêm mạc ở những vị trí như dưới lưỡi hay dạ dày, sau đó chuyển chúng thành chất dinh dưỡng. Khi cô uống máu của con dê đó, cô có cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng không Irinyan?”
Irina ngập ngừng gật đầu.
“Đúng là có chuyện đó thật. Nhưng điều đó không có nghĩa ma cà rồng bọn tôi là lũ quái vật máu lạnh như người ta vẫn nghĩ đâu.”
“Vậy nên, ờm… chuyện ma cà rồng các cô hút máu người, như trong mấy cái truyền thuyết ấy, … cũng đều là bịa đặt đúng không?” Lev dè dặt hỏi.
Ánh mắt Irina đầy vẻ thất vọng khi thấy anh hỏi vậy.
“Tất nhiên rồi. Uống máu nhân loại các anh chỉ tổ làm vấy bẩn dòng màu của chúng tôi mà thôi.”
Cuộc nói chuyện với Irina khiến Lev nhận ra những thiên kiến sai lầm của bản thân từ trước tới giờ. Nhân loại không chỉ khinh bỉ và coi giống loài của cô như những con quái vật, mà còn thản nhiên đàn áp họ suốt bấy lâu nay. Chưa dừng lại ở đó, chính nhân loại là những kẻ đã đẩy các ma cà rồng đến tận vùng biên giới xa xôi, rồi sau đó lại kéo họ vào vòng xoáy chiến tranh. Nghĩ đến cảm xúc của Irina khi phải chịu đựng những điều kinh khủng như vậy khiến Lev cảm thấy cực kỳ tội lỗi. Có khi cô đã lớn lên với những câu chuyện kể về loài người tàn bạo, tương tự cái cách anh được dạy rằng ma cà rồng là những con quái vật.
Quay lại với vấn đề chính, quá khứ trước đây của Irina hiển nhiên chưa từng dính dáng đến việc nghiên cứu vũ trụ, nên cũng dễ hiểu khi cô thiếu hiểu biết về lĩnh vực này. Trách nhiệm của Lev là phải tìm ra phương pháp tối ưu nhất để huấn luyện cô thành một phi hành gia thực thụ. Nhưng nói thì dễ hơn làm. Chưa nói đến chuyện Irina thuộc một chủng tộc phi nhân loại, riêng việc cô là nữ cũng đủ khiến cô trở nên bí ẩn ngang tầm vũ trụ trong mắt Lev.
Sau một hồi suy đi tính lại, Lev vẫn chẳng thể nào tìm ra được phương pháp huấn luyện tối ưu cho Irina. Nhưng có một điều mà anh chắc chắn, đó là để thực hiện ước mơ bay vào vũ trụ của mình, trước hết anh cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình ở đây.
Tạm để chuyện huấn luyện sang một bên, Lev quay sang hỏi Irina bằng giọng điệu tươi tắn nhất có thể.
“Chà, không biết cô thế nào chứ tôi sắp chết đói rồi đây. Cô có muốn đi ăn chung với tôi không?”
“Được thôi.”
Lev tưởng Irina sẽ từ chối cơ, nhưng bất ngờ thay côcô lại đồng ý đề nghị của anh. Trước khi đi, cô cũng không quên nhặt chiếc mũ trên nắp quan tài đội lên đầu. Nhờ có phần bịt tai của mũ che đi đôi tai nhọn mà giờ đây cô trông không khác gì một người bình thường.
“Cô muốn đi cùng không Anya?”
Anya lắc đầu tỏ ý từ chối.
“Tôi vẫn còn việc khác phải làm. Đảm bảo cả hai quay về đây ngay sau khi dùng bữa xong nhé. Irinyan hẳn đã kiệt sức sau khi phải di chuyển từ Sangrad đến đây rồi, còn anh thì cố mà thay đổi nhịp sinh hoạt ngày - đêm của mình đi. Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đi ngủ lúc chín giờ sáng và thức dậy lúc năm giờ chiều. Liệu mà ăn uống nghỉ ngơi cho tốt đấy biết chưa.”
Nói rồi, cô nhóc tiễn hai người rời khỏi khu phòng giam biệt lập.
Cơ học quỹ đạo (Orbital mechanics): Là ứng dụng của Đạn đạo học (Ballistics) và Cơ học thiên thể (Celestial mechanics) trong giải quyết những vấn đề liên quan đến chuyển động của các vật thể như tên lửa, vệ tinh và các tàu vũ trụ. Chuyển động của các vật thể này thường được tính toán dựa trên Các định luật về chuyển động và Định luật vạn vật hấp dẫn của Newton. Cơ học quỹ đạo là kiến thức cốt lõi trong quá trình tính toán thiết kế và điều khiển các nhiệm vụ thăm dò không gian. Xem thêm tại: en.wikipedia.org/wiki/Orbital_mechanics